CHƯƠNG BA MƯƠI LĂM

Mưa tuyết rả rích rơi, thời tiết càng ngày càng lạnh, trên sàn nhà trong Lăng Tư Điện đều được phủ một tầng hơi nước thật dày, chăn của Lý Thái Long cũng vì thế mà mang theo độ ẩm. Ban đêm, bởi vì chăn quá ẩm, y liền bị cơn lạnh làm thức giấc, sau đó liền tỉnh dậy, cho nên đã mấy đêm rồi y đều ngủ không ngon.

Một đêm này, gió bấc thổi mạnh ở ngoài phòng, vù vù rung động. Hai khung cửa sổ trong phòng Lý Thái Long bị gió thổi gãy tan, một cơn gió lạnh thổi vào, y bị lạnh liền giật mình tỉnh giấc, toàn thân vẫn lạnh buốt, ở trong chăn một chút hơi ấm cũng không có. Y dứt khoát ngồi dậy, đi ra bên ngoài tìm củi đốt. Mấy ngày trước đây y tìm được một chiếc chậu sắt cũ ở nơi này, tiếp đó liền đổ một ít đất khô vào bên trong, ra phía bên ngoài tìm củi đốt, sau đó y nhóm lửa ở bên trong chậu than, như vậy mới có cảm giác ấm lên một chút.

Ngồi ở trên ghế, Lý Thái Long dựa vào lưng ghế bất tri bất giác ngủ mất, chậu than bởi vì không có ai châm củi cũng dần dần nhỏ lại. Quá nửa đêm, Lý Thái Long bị lạnh liền tỉnh giấc, nhìn thấy chậu than đã tắt không khỏi cười tự giễu, xem ra để sống vượt qua được mùa đông này cũng không phải dễ dàng gì. Đem một bên củi xếp chồng vào bên trong, sau đó đem lửa tiếp tục châm, nhìn vào ngọn lửa đang tí tách, y nghĩ không biết liệu mình có phải sẽ là vị hoàng đế đầu tiên trên đời này chết vì lạnh hay không.

Nhìn đống chăn ở một bên, Lý Thái Long đem nó bọc lại quanh người, chân cũng co lên trên ghế, sau đó cứ như vậy dựa vào lưng ghế tiếp tục nằm ngủ. Cuối cùng cũng không biết từ lúc nào đã bình minh,chăn được sưởi ở bên cạnh chậu than khiến hơi ẩm dường như cũng giảm bớt một chút.

Khi mặt trời đã hoàn toàn hiện ra, Lý Thái Long liền đứng dậy, y đi tìm thứ gì đó để đem hai cánh cửa sổ ngày hôm qua bị phá hỏng sửa lại, nếu không từ nay về sau người bị giày vò chính là bản thân y. Cứ như vậy một mình một người ở lãnh cung đi qua đi lại, Lý Thái Long đột nhiên hắt xì hai cái. Y lắc lắc đầu chỉ cảm thấy có chút không ổn, không phải là cảm lạnh chứ, lúc này nếu như lại bị cảm lạnh chỉ sợ số mệnh sẽ không còn được may mắn như trước.

Cúi đầu tìm được một tấm ván gỗ trong đống hoang tàn, y nhặt lên, dường như so với cánh cửa kia thì có phần nhỏ hơn, sau đó liền đi ngược về phòng của mình. Ở trên cửa sổ so sánh với một chút, ước chừng có thể che được gió lùa, thế nhưng nhìn khắp mọi nơi, tựa hồ không có vật gì có thể trấn trụ được tấm ván gỗ này, y liền chỉ có thể tiếp tục đi tìm thứ khác.

Ở bên ngoài đi lại khiến cả người y đều lạnh buốt. Từ trong đống hoang tàn, y tìm được mấy viên đinh sắt gỉ, sau đó tìm được một tảng đá đến đóng đinh. Lý Thái Long chưa từng làm qua chuyện như thế này, khó tránh khỏi những lúc không cẩn thận nện vào tay mình, nước mắt bởi vì đau đớn cũng chỉ kịp đảo quanh vành mắt liền bị gió lạnh thổi ngăn lại.

Cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện, cuối cùng cũng có một chuyện có thể làm, Lý Thái Long quay lại trong phòng nhóm lửa. Vì dùng củi khô đốt chứ không phải than cho nên khó tránh khỏi khói, thế nhưng khi ngọn lửa được đốt lên, y mới cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Nếu như lúc này trong tay có một cuốn sách thì thật tốt, chỉ tiếc đây là Lăng Tư Điện, làm sao có thể có những thứ mua vui để hưởng thụ trong lúc đau khổ. Y đành ôm lấy cánh tay bắt đầu ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, cũng không biết thời gian lúc này là lúc nào.

Tối muộn, ngoài sân chợt có vài tia sáng chớp động, Lý Thái Long ra khỏi phòng ngẩng đầu lên nhìn. Trên không trung là pháo hoa tuyệt đẹp, vô cùng mỹ lệ. Y không khỏi tính toán ngày tháng, không ngờ hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, không ngờ đã tới tất niên. Y cô đơn một mình nhìn pháo hoa giữa không trung, trong lòng lại cảm thấy tịch mịch, hóa ra y đã trải qua một năm hoàn toàn cô độc như vậy. Cô đơn xoay người trở về phòng, y nhìn vào trong chậu than, ngọn lửa lách tách vang lên thật vui tai. Y lại cho thêm một cây củi vào, không khỏi nhớ tớiTrịnh Nhuận Ngũ, không biết hắn lúc này đang làm gì. Y đã thật lâu không nghĩ tới hắn, đúng hơn là chính mình không cho phép bản thân nghĩ tới hắn, bởi vì vừa nghĩ tới trái tim liền đau đớn, đau nhức khiến y vô cùng khó chịu.

Đêm nay, Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Đế Nỗ ngồi cùng bàn. Lý Đế Nỗ đặc biệt dặn dò người hầu chuẩn bị đầy bàn ăn là những món Hoàng Nhân Tuấn thích, cònchuẩn bị cả rượu ngon. Hắn nhìn Hoàng Nhân Tuấn nói: "Hoàng ca, ngày mai là ba mươi tết, ngươi muốn làm gì?"

Hoàng Nhân Tuấn đối với hắn nói: "Đế Nỗ, thả ta rời khỏi nơi này."

Lý Đế Nỗ giúp hắn rót rượu nói: "Chỉ có điều này là không được."

Hoàng Nhân Tuấn nhướn mi không nói thêm gì nữa, Lý Đế Nỗ nhìn hắn khẽ cười cười: "Hoàng ca, ta muốn cùng ngươi cả đời bên nhau."

Hoàng Nhân Tuấn không nhìn hắn, Lý Đế Nỗ liền ngồi lại gần, sau đó đem Hoàng Nhân Tuấn ôm vào trong lòng, cằm của hắn tựa lên trên vai Hoàng Nhân Tuấn, làm nũng như một đứa bé: "Hoàng ca, ta rất thích rất thích ngươi."

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày nhìn hắn: "Đế Nỗ, phải làm như thế nào ngươi mới có thể thả ta?"

Lý Đế Nỗ sắc mặt trầm xuống: "Hoàng ca, ngươi cứ như vậy không muốn ở bên ta!"

Hoàng Nhân Tuấn nói: "Chúng ta đều là nam tử, huống chi chúng ta thân phận bất đồng, chúng ta vĩnh viễn đều không có khả năng."

"Ta mặc kệ, nam tử thì thế nào, thân phận bất đồng..." Lý Đế Nỗ lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Hiện giờ ngươi đangở chỗ này của ta, làm thế nào cũng không đi được, nói gì tới chuyện thân thế."

"Bất luận như thế nào ta cũng sẽ không ở bên ngươi, Đế Nỗ, hoặc là ngươi thả ta ra, hoặc là ngươi hãy giết ta đi." Hoàng Nhân Tuấn trừng mắt.

Lý Đế Nỗ nghe vậy cơn tức giận liền dâng lên. Hoàng Nhân Tuấn đứng lên muốn rời đi, Lý Đế Nỗ kéo hắn lại hỏi: "Đi đâu?"

"Trở về phòng." Hoàng Nhân Tuấn cũng không hề ăn uống gì, mỗi lần cùng Lý Đế Nỗ nói đến chuyện này đều cụt hứng bỏ về. Hai người tranh chấp như vậy cũng không phải ít lần, nhưng từ trước tới giờ ai phản đối ai cũng thực sự chưa từng dùng đến vũ lực.

"Không được!" Lý Đế Nỗ nộ khí lại tăng thêm một phần.

Hoàng Nhân Tuấn quan sát hắn, ánh mắt lạnh lùng, bất ngờ liền bị Lý Đế Nỗ đột nhiên dùng sức hôn lên. Hoàng Nhân Tuấn trợn to hai mắt, lúc kịp phản ứng liền muốn dùng lực đẩy Lý Đế Nỗ ra. Lý Đế Nỗ nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra một mạt ý cười tà mị nhìn Hoàng Nhân Tuấn nói: "Ngươi nhất định muốn rời đi?"

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày gật đầu, Lý Đế Nỗ cười lạnh: "Hoàng ca, ngươi thật đúng là biết làm cho trái tim ta tổn thương."

Hoàng Nhân Tuấn không nói gì, Lý Đế Nỗ nâng cằm của hắn lên nói: "Hoàng ca, ta có thể để ngươi rời đi, nhưng điều kiện là ngươi làm nam sủng cho ta một tháng!" Khóe miệng hắn cong lên thành một ý cười xấu xa, hắn nghĩ với sự kiêu ngạo củaHoàng Nhân Tuấn nhất định sẽ không đồng ý.

Hoàng Nhân Tuấn ngẩn người, không dám tin nhìn Lý Đế Nỗ, hắn không nghĩ tới những lời này đúng là do Đế Nỗ nói ra, không chút suy nghĩ liền muốn cự tuyệt. Thế nhưng ——hắn nghĩ đến điều cuối cùng Lý Thái Long giao phó, lông mày liền thả lỏng, sau đó tiếp tục chau lại, một hồi lâu mới giương mắt nhìn Lý Đế Nỗ nói: "Nói lời phải giữ lời."

Lý Đế Nỗ liền sửng sốt, sau đó mâu sắc trầm xuống. Hắn không ngờ Hoàng Nhân Tuấn thế nhưng lại đáp ứng rồi, người kia chỉ vì muốn rời khỏi hắn mà điều kiện như vậy cũng đồng ý! Nghiến răng, gằn từng tiếng: "Tốt lắm!" Nói xong hắn liền dùng sức bá đạo hôn lên môi Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn theo bản năng liền giãy giụa.

Lý Đế Nỗ ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đừng quên ngươi vừa mới đáp ứng ta chuyện gì!"

Hoàng Nhân Tuấn thân mình cứng đờ, sau đó liền không tiếp tục cử động nữa. Nụ hôn củaLý Đế Nỗ bá đạo nhưng không hề dịu dàng, hàm răng vốn cắn chặt của Hoàng Nhân Tuấn bị hắn tách ra, sau đó đầu lưỡi mềm mại bị đầu lưỡi hắn cuốn lấy. Hoàng Nhân Tuấn phản ứng thập phần trúc trắc, Lý Đế Nỗ nhìn vào trong đôi mắt mở ton huốm màu ảm đạm, trái tim có nơi nào đó thắt lại, có chút đau đớn, thế nhưng vẫn không hề buông Hoàng Nhân Tuấn ra. Hắn hôn lên vành tai Hoàng Nhân Tuấn, ghé vào bên tai Hoàng Nhân Tuấn dịu dàng nói: "Hoàng ca, nhắm mắt lại." Sau đó lại một lần nữa hôn lên môi Hoàng Nhân Tuấn, giống như một tên tiểu tử lỗ mãn nóng vội không thể dằn lòng trước việc đại sự. Đem Hoàng Nhân Tuấn ôm từ trên ghế đứng dậy, đặt ở trên giường, Hoàng Nhân Tuấn mở mắt ra nhìn Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ cũng cúi đầu nhìn hắn, cúi người hôn lên đôi mắt của hắn, tựa như hôn như thế nào cũng không đủ.

Hoàng Nhân Tuấn cả người cứng đờ, những nụ hôn tinh tế của Lý Đế Nỗ rơi trên cổ của hắn, hắn đột nhiên mở mắt, sau đó hai tay đẩy Lý Đế Nỗ ra, sắc mặt thoáng cứng đờ. Lý Đế Nỗ quan sát hắn, ánh mắt thăm dò hỏi: "Hối hận?"

Hoàng Nhân Tuấn quay đầu sang một bên, thấy Hoàng Nhân Tuấn không nói gì, Lý Đế Nỗ liền tiếp tục hôn, sau đó tay phải cởi ra thắt lưng của hắn. Trong mắt Hoàng Nhân Tuấn hiện lên một tia bối rối. Thời điểm khi thắt lưng của hắn bị tháo ra, áo ngoài bị cởi bỏ, lộ ra lớp áo lót nhũ bạch bên trong, hốc mắt hắn liềntrở nên đỏ bừng, nhìn Lý Đế Nỗ. Không biết vì sao, trong lòng rồi đột nhiên dâng lên một cỗ bi thương, bi thương đến tuyệt vọng.

Lý Đế Nỗ giải khai áo lót của Hoàng Nhân Tuấn, người kia hai mắt đã phiếm hồng, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Hắn đang chờ Hoàng Nhân Tuấn hô ngừng, chỉ cần Hoàng Nhân Tuấn nói ngừng, hắn nhất định sẽ dừng lại. Hắn không muốn đối với Hoàng Nhân Tuấn như vậy, chính là với bộ dạng như thế này hắn dừng lại như thế nào đây? Lý Đế Nỗ hôn lên đồi ngực Hoàng Nhân Tuấn, cũng bởi vì hoảng hốt cùng bi thương mà ngực phập phồng tiếp nhận những nụ hôn nhợt nhạt ôn nhu của Lý Đế Nỗ.

Hoàng Nhân Tuấn cắn chặt môi, Lý Đế Nỗ ngay sau đó liền cởi bỏ ngoại khố của hắn, tiếp đó là tiết khố. Ngay lúc bàn tay vừa mới chạm tới tiết khố, Hoàng Nhân Tuấn hoảng sợ mạnh mẽ ngồi bật dậy đẩy Lý Đế Nỗ ra, trong mắt hắn đã ngập lệ, để lộ ra vẻ yếu ớt cùng bối rối chưa từng thấy. Nước mắt cứ như vậy sinh sôi rơi xuống, hắn trừng mắt nhìn Lý Đế Nỗ nói: "Không, không được!"

Lý Đế Nỗ quan sát Hoàng Nhân Tuấn, nhìn thấy hắn gần như sụp đổ liền đem hắn dùng sức ôm vào trong lòng. Hoàng Nhân Tuấn giãy giụa vùng ra, Lý Đế Nỗ liền trấn an: "Đừng sợ, sẽ không, ta không sẽ đối ngươi như vậy." Thời điểm chứng kiến trong đôi mắt trong veo kia chỉ còn lại kích động cùng sợ hãi, Lý Đế Nỗ liền biết mình đã không thể tiếp tục muốnHoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn thất thần nhìn vào một khoảng không trên mặt đất, hắn có dũng khí đi làm bất cứ chuyện gì, chỉ riêng không có dũng khí để cho mình giống như nữ nhân nằm ở dưới thân một người nam nhân rên rỉ thở gấp. Hai tay của hắn ôm lấy thân thể của chính mình, đối với Lý Đế Nỗ nói: "Giết ta đi, bằng không hãy thả ta ra." Hắn vẫn không thể đối với hài tử này, đối với người nam nhân này sử dụng vũ lực.

Lý Đế Nỗ cúi đầu nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ đau đớn, cuối cùng đành nói: "Cùng ta trải qua hết tết âm lịch, ta sẽ thả ngươi đi."

Hoàng Nhân Tuấn ngước mắt lên nhìn hắn, có chút kinh ngạc. Lý Đế Nỗ mặt không đổi sắc nói: "Nhưng sau này nếu tiếp tục để ta nhìn thấy ngươi, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi."

Hoàng Nhân Tuấn há miệng thở dốc muốn nói điều gì, thế nhưng cuối cùng cũng không nói ra một chữ.

Ngày hôm sau là đêm ba mươi,khắp các gia đình đều vô cùng đông vui náo nhiệt. Trong hoàng cung cũng không ngoại lệ, Trịnh Nhuận Ngũ có vẻ như đã nhận đủ loại lạy chầu từ quan lại, quốc yến được bày ra, hạ ngọ là gia yến, hắn cùng hậu cung phi tần, còn có nghĩa đệ duy nhất Lý Đế Nỗ cùng một chỗ ăn cơm tất niên.

Yến tiệc cũng không có nhiều người, bởi vì từ sau lần Trịnh Nhuận Ngũ tuyển phi cho tới giờ đều chưa tiếp tục nạp phi, cho nên hậu cung nhân số vẫn rất ít.

Lý Đế Nỗ ngồi trong bữa tiệc, phi tần đối với hắn kính rượu, hắn đều nhất nhất uống hết. Thấy Lý Đế Nỗ ngồi một bên không tập trung, Trịnh Nhuận Ngũ liền hỏi: "Đế Nỗ, có tâm sự sao?"

Lý Đế Nỗ ngẩn người lắc đầu: "Không có, chỉ là mấy ngày nay luôn không ngừng ăn đồ ăn mặn, có chút ăn không vào."

Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu nói: "Có muốn ra lệnh cho ngự thiện phòng dâng vài món ăn thanh đạm lên không."

Lý Đế Nỗ lắc đầu: "Không cần, ca ca không cầnlo lắng cho ta."

Trịnh Nhuận Ngũ thấy hắn như vậy cũng không nhiều lời. Lý Đế Nỗ hiện giờ so với quá khứ đã trầm ổn hơn hiểu chuyện hơn rất nhiều, hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều cho đệ đệ nữa.

"Bệ hạ, ngày mai mùng một, thần thiếp muốn tới Hoằng Pháp Tự tắm rửa chay tịnh, vì nước vì bệ hạ cầu phúc ba tháng, mong bệ hạ ân chuẩn." Người nói chuyện lúc này là Thanh Phi, nàng luôn luôn kiệm lời, cũng không biết hôm nay tại sao lại nói như vậy.

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn nàng, thấy nàng mâu sắc thản nhiên, lời của nàng đều là ý tốt, hắn cũng không nói gì thêm liền ân chuẩn, sau đó còn hỏi một câu: "Cần ba tháng sao?"

Thanh Phi lộ ra một nét tươi cười thoáng hiện đáp: "Thưa vâng, thần thiếp thành tâm khẩn cầu, đương nhiên thời gian cũng phải kéo dài một chút, mong bệ hạ thành toàn."

"Được, ngươi đi đi, muốn cái gì liền nói với Tề Thuận." Trịnh Nhuận Ngũ thản nhiên đồng ý.

Trải qua ước chừng một canh giờ, tiệc rượu cũng đã tàn, cung phi đối với Trịnh Nhuận Ngũ cùng hoàng hậu hành lễ thánh an, Lý Đế Nỗ cũng cáo từ. Trịnh Nhuận Ngũ lưu tại trong cung Khôn Ninh. Hồng Đậu dâng trà cho hắn cùng hoàng hậu sau đó liền lui xuống.

Lúc này Lý Thái Long một mình cô độc ngồi trên bậc cửa ngắm nhìn những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời.Cả một ngày trôi qua cũng không có ai hỏi thăm y ở nơi này. Ngày này có lẽ mọi người ở trong cung đều bận đến sứt đầu mẻ trán, cho nên cũng không còn người nào nhớ phải mang cơm đến cho y, y đã đói bụng cả ngày. Nhưng điều này thực ra cũng chẳng sao, chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra.

Thời gian một năm nữa lại trôiqua, năm nay đã là năm thứ chín từ khi y bị bắt làm tù binh, tiếp tục nhịn thêm một thời gian nữa là tốt rồi, chờ hài tử Ngọc nhi của y lớn thêmchút nữa, y có lẽ sẽ không cần phải khổ cực như thế này. Khóemiệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, hiện giờ cũng chỉ có việc này cóthể làm cho ycảm thấy có chút an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top