CHƯƠNG BA MƯƠI BA
Trên má trái của Lý Thái Long hiện lên dấu vết của năm đầu ngón tay rất rõ ràng, đau đớn kịch liệt, có thể đoán được lần này Trịnh Nhuận Ngũ đã dùng hết toàn bộ sức lực. Y nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, Trịnh Nhuận Ngũ cũng trừng mắt nhìn y nói: "Là ta quá ngây thơ rồi, Dung, yêu ngươi là chuyện ngu xuẩn nhất trong cuộc đời này của ta có phải không? Ngươi ở sau lưng có phải vẫn luôn vô số lần cười nhạo ta đúng không."
"Đúng." Lý Thái Long khẩu thị tâm phi cười lạnh, nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Trịnh Nhuận Ngũ, bàn tay ở trong tay áo gắt gao nắm chặt.
Nhìn chằm chằm Lý Thái Long hồi lâu, Trịnh Nhuận Ngũ cuối cùng cũng bật cười, tiếng cười kia lạnh băng không mang chút cảm tình, nâng hàm dưới của Lý Thái Long lên, đùa cợt hỏi: "Giống như đàn bà nằm ở dưới thân của ta khiến ngươi so với chết còn khó chịu hơn sao?"
Lý Thái Long im lặng không nói, chỉ trừng mắt với hắn. Trịnh Nhuận Ngũ tiếp tục hỏi: "Cùng ta hoan ái khiến ngươi sống không bằng chết sao?"
Lý Thái Long muốn quay mặt đi, nhưng lại bị Trịnh Nhuận Ngũ gắt gao giữ chặt như gông cùm xiềng xích, y chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Nếu như vậy, sau này ngươi hãy cứ tiếp tục sống không bằng chết như vậy đi. Từ nay về sau ngươi chỉ được ở trong cung chờ trẫm, nếu không có sự cho phép của trẫm, ngươi một bước cũng không thể rời đi. Trẫm mỗi ngày sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết." Trịnh Nhuận Ngũ âm thanh lạnh như băng dường như vang lên từ địa ngục.
Đột nhiên, Trịnh Nhuận Ngũ giật mạnh chiếc áo khoác của y xuống, đai lưng nháy mắt cũng bị kéo ra, sau đó là từng kiện y phục bị lột bỏ. Lý Thái Long hoảng sợ nhìn hắn, lui từng bước. Trịnh Nhuận Ngũ trong mắt giờ phút này chỉ còn lại tàn nhẫn chiếm đoạt, một chút dịu dàng cũng không hề xuất hiện.
Thời điểm Trịnh Nhuận Ngũ đem thắt lưng của y ôm chặt lấy, Lý Thái Long vùng vẫy muốn đẩy ra, thế nhưng Trịnh Nhuận Ngũ lại gắt gao giữ chặt y, khiến cho y tìm đủ mọi cách giãy giụa đều không được. Đem Lý Thái Long đặt ở trên giường, Trịnh Nhuận Ngũ ngay lập tức điểm huyệt đạo của y, để cho y không thể động đậy. Lý Thái Long nhìn Trịnh Nhuận Ngũ quần áo chỉnh tề, mà y ngược lại toàn thân trần trụi, sỉ nhục như vậy làm y bi thương rơi nước mắt. Thời điểm Trịnh Nhuận Ngũ tiến vào trong thân thể của y, y nhắm hai mắt lại, Trịnh Nhuận Ngũ liền lạnh lùng ra lệnh cho y mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu đã không còn sót lại chút nào.
Một hồi thân mật không chút dịu dàng, Lý Thái Long mệt mỏi rã rời, Trịnh Nhuận Ngũ lần đầu tiên không giúp y thanh tẩy phía sau, chỉ lãnh đạm để Lý Thái Long mặc quần áo, âm thanh lạnh lùng nói: "Lý Thái Long, trẫm vẫn luôn nói ngươi là nô của trẫm, thế nhưng vẫn chưa từng đem ngươi đối xử như kẻ làm nô. Hôm nay ngươi ngược lại lại nhắc nhở trẫm như vậy, từ nay về sau nô tài nên làm chuyện của kẻ nô tài, từng việc đều không được thiếu." Mở miệng liền xưng hô trẫm như trước kia, lúc này đây quan hệ của hai người chỉ sợ là khó có thể quay lại.
Lý Thái Long chậm rãi mặc y phục, thân thể rã rời nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng. Y đứng dậy lạnh nhạt nhìn Trịnh Nhuận Ngũ, trong lòng đã tràn đầy đau xót, y biết một ngày nào đó hai người sẽ biến thành như vậy, tuy rằng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng vẫn không thể đem đau đớn trong lòng mình giảm bớt đi chút nào.
Lý Thái Long không nói gì đứng ở một bên, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn bộ dạng đờ đẫn của y trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, thế nhưng bản thân cho dù tiếp tục đối với y thương tiếc cũng không đành lòng, tiếp tục đối với y dùng tấm chân tình xuất phát từ tận đáy lòng, y cũng không để vào mắt. Đã từng nói cả đời cho dù bất kể như thế nào cũng sẽ chờ đợi y, hắn tưởng rằng mình đã chặn toàn bộ đường lui của y, người này cho dù không yêu hắn, cũng sẽ thuộc về hắn, sẽ an tâm cả đời ở bên cạnh hắn. Hắn còn tưởng rằng người này sẽ không tiếp tục phản bội hắn bất cứ chuyện gì, hóa ra hắn đã sai lầm rồi. Từ lúc vừa mới bắt đầu, người này đã có mưu đồ làm như thế nào để lại một lần nữa phản bội cùng hãm hại chính mình.
Một ngày kia, thu phong xen lẫn mưa tuyết, Lý Thái Long ở trong cung Càn Thanh bắt đầu hầu hạ Trịnh Nhuận Ngũ tắm rửa. Y hiện giờ làm đúng như những gì Trịnh Nhuận Ngũ từng nói, làm những việc nên làm của kẻ gia nô. Mỗi ngày sẽ đứng ở một bên hầu hạ Trịnh Nhuận Ngũ thay quần áo rửa mặt, hầu hạ hắn dùng trà, phục vụ hết thảy cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hắn, sau đó ban đêm còn phải tiếp tục hầu hạ ở trên giường.
Tay y giúp Trịnh Nhuận Ngũ chà lưng, Trịnh Nhuận Ngũ cũng không còn nhìn y nữa, trong mắt hắn đã không mảy may còn lại một tia ấm áp nào. Lý Thái Long hiện giờ cũng không tiếp tục cùng hắn đối mặt, y không dám lại một lần nữa để chính mình nhìn vào đôi ngươi không mang độ ấm ấy.
Ngày lại ngày trôi qua, một ngày trôi qua giống như một năm, thế nhưng y biết tất cả chuyện này đều do chính bản thân y đáng phải chịu. Đổng Tư Thành cuối cùng cũng được thả ra, trục xuất khỏi hoàng cung, đây là kết quả do Lý Thái Long quỳ trên mặt đất một ngày một đêm cầu xin mà thành. Ngày đó quỳ xuống, y biết mình cuối cùng đã không còn lại gì, y chờ đợi đến lượt thời gian cuối cùng của chính bản thân mình.
Những ngày gần đây Trịnh Nhuận Ngũ cũng nhận thấy Lý Thái Long gầy đi rất nhanh, cuối cùng rốt cuộc vẫn không nhịn được đau lòng, liền cho người chuẩn bị thêm đồ ăn điểm tâm cho y. Một đêm này, hắn không muốn Lý Thái Long, chỉ đơn giản đem y ôm vào trong ngực tiến vào giấc ngủ. Ban đêm, Lý Thái Long tựa hồ ngủ không yên, những ngày gần đây hắn vẫn luôn có cảm giác Lý Thái Long ở trong ngực không an phận mà cử động. Trịnh Nhuận Ngũ một đêm này bị nhiễu tỉnh, lại thấy Lý Thái Long nằm bên cạnh lông mày nhíu chặt, đầu ngửa lên bộ dáng tựa hồ rất khó chịu, sau đó liền thấy Lý Thái Long đột nhiên bừng tỉnh, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y chằm chằm, Lý Thái Long bởi vì hoảng sợ mà hai mắt mở to, cũng không để ý tới việc Trịnh Nhuận Ngũ đã tỉnh. Y mở to hai mắt nhìn nóc giường, thần sắc đờ đẫn mà trống rỗng giống như một con rối không linh hồn.
Trịnh Nhuận Ngũ thấy y như vậy trong lòng không khỏi thắt lại, có chút đau đớn, hai mắt nhắm nghiền đem Lý Thái Long ôm chặt thêm một chút. Lý Thái Long liền có chút cử động, y nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Nhuận Ngũ, khóe miệng khẽ run lên, vành mắt đỏ bừng, nhưng lại nhanh chóng bức lui dòng lệ. Y vừa mới gặp một cơn ác mộng, mơ thấy cuộc giao chiến cuối cùng, Trịnh Nhuận Ngũ chết ở dưới kiếm của y, sau đó dòng máu đỏ tươi kia liền đem y bao chặt lấy, giống như nỗi oán hận của hắn.
Hướng vào trong lòng Trịnh Nhuận Ngũ co người lại, tận lực thu nhỏ chính mình, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Trịnh Nhuận Ngũ cảm nhận được cử động của Lý Thái Long, lại mở mắt ra, thấy Lý Thái Long ở trong ngực mình co người lại giống như một đứa bé, bộ dáng bất lực gầy yếu.
Trịnh Nhuận Ngũ ôm y, một đêm này hắn không còn cách nào tiếp tục ngủ. Ban đêm, Lý Thái Long bắt đầu đổ mồ hôi trộm, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn thấy liền nhíu mày, cảm thấy mấy ngày nay Lý Thái Long không những gầy đi rất nhanh mà luôn luôn nằm mộng, giấc ngủ cũng không tốt. Hắn gọi Tề Thuận tiến vào nói: "Truyền ngự y."
Tề Thuận vội vàng mời La Tại Dân ngày hôm nay đang trực lại đây. Trịnh Nhuận Ngũ điểm vào huyệt ngủ của Lý Thái Long, để cho y không phát hiện ra. La Tại Dân bắt mạch cho Lý Thái Long, lông mày liền nhíu lại thật sâu nói: "Bệ hạ, công tử ưu tư thành bệnh, nếu tiếp tục tích tụ ở trong lòng, việc này kéo dài sẽ không phải chuyện tốt."
Trịnh Nhuận Ngũ cau mày: "Ưu tư thành bệnh?"
"Vâng, trước đây khi thần chẩn mạch cho công tử đã phát hiện công tử ưu sầu trong một thời gian dài, ngày đó đã phải dùng thuốc để thuyên giảm, nhưng bệnh trạng của công tử lúc này đột nhiên trở nên trầm trọng hơn rất nhiều." La Tại Dân nói.
Trịnh Nhuận Ngũ hỏi: "Bệnh này có gì đáng ngại sao?"
"Bẩm bệ hạ, chứng bệnh này không nặng cũng không nhẹ, chỉ là theo như tình trạng trước mắt của công tử nhất định phải dùng dược phụ trợ, hơn nữa nhất định phải làm cho công tử thoải mái, thả lỏng tâm tình. Nếu không tiếp tục kéo dài sẽ thành bệnh nặng, tổn thương đến tinh thần." La Tại Dân chắp tay cẩn thận thông báo.
"Ngươi hãy quay trở về bốc thuốc, mỗi ngày cho người mang tới." Trịnh Nhuận Ngũ vẫy tay ra hiệu cho ngự y cùng Tề Thuận lui xuống, một lần nữa nằm xuống giường ôm Lý Thái Long, giải khai huyệt ngủ của y.
Kế tiếp mấy ngày sau đó, Lý Thái Long mỗi ngày đều bị Trịnh Nhuận Ngũ nhìn chằm chằm uống hết ba lượt thuốc, y không biết vị thuốc kia là cái gì, Trịnh Nhuận Ngũ cũng không nói cho y, chỉ bắt y mỗi ngày đều uống. Chỉ có điều, uống xong thang thuốc kia, Lý Thái Long liền cảm thấy buổi tối mình đi ngủ cũng không còn nằm mộng nhiều như vậy.
Một ngày, Trịnh Nhuận Ngũ cuối cùng cũng rảnh rỗi, hắn trở lại cung Càn Thanh liền thấy Lý Thái Long đang ngồi ở trong tiểu hoa viên nhìn những chiếc lá của cây ngô đồng đang úa vàng vì trời thu mà rụng xuống. Cả người quần áo phong phanh, Trịnh Nhuận Ngũ đến gần, khoác chiếc áo choàng của mình cho y. Lý Thái Long cảm nhận được hơi ấm trên người mình, quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Nhuận Ngũ, tiếp tục liếc nhìn chiếc áo choàng trên người, trong lòng thoáng ấm áp, nhưng đối mặt với ánh mắt không chút độ ấm kia của Trịnh Nhuận Ngũ thì trái tim của y lại nhói lên.
Đứng lên, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y nói: "Trở về phòng đi."
Lý Thái Long cũng không phản đối theo sát hắn trở về. Vào trong thư phòng, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn Lý Thái Long ra lệnh: "Đem thuốc trên bàn uống ngay." Đây là phần của buổi trưa.
Lý Thái Long lập tức uống, vị đắng khiến y có chút khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống không nói ra. Y thực chán ghét những loại thuốc đắng, thế nhưng hiện giờ y cũng chỉ ngoan ngoãn uống hết. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y nói: "Trẫm đã đem tất cả chuỗi phật châu ngươi tung ra thu trở về." Ngắn ngủi nửa năm, nhưng lại tiêu phí hắn không ít sức người sức của.
Lý Thái Long nghe vậy liền ngẩn người, vẫn im lặng không nói, bởi y biết cho dù có thu thập đủ mười chín viên phật châu thì dấu vết long mạch cũng sẽ không thể tìm thấy được. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y nói: "Tại sao lại không nói lời nào?"
Lý Thái Long lắc đầu: "Không có gì để nói."
Trịnh Nhuận Ngũ chỉ thản nhiên cười cười: "Lần này thất bại, sau này ngươi muốn làm như thế nào?"
Lý Thái Long vẫn im lặng nhìn hắn như cũ, Trịnh Nhuận Ngũ chỉ thản nhiên hừ lạnh một tiếng đi tới một bên. Túi gấm ngày hôm đó Lý Thái Long giấu ở trong ống tay áo, bên trong là hai chuỗi phật châu có khắc chữ, đây mới chính là vật quyết định long mạch trong truyền thuyết. Đây chính là thứ y muốn để cho người ta mang ra khỏi cung, giao cho Từ Anh Hạo, tiền bạc châu báu nơi đó coi như là kinh phí cho tương lai phục quốc sau này, chỉ là hiện giờ Tư Thành đã bị trục xuất ra trong cung, y đã không còn người nào có thể nhờ cậy.
Ngày đó, Lý Thái Long đang chuẩn bị trà cho Trịnh Nhuận Ngũ sau khi hạ triều, bả vai đột nhiên bị một viên đá nhỏ ném trúng, y liền ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc chứng kiến đúng là Hoàng Nhân Tuấn. Lý Thái Long biểu cảm tập trung, Hoàng Nhân Tuấn ném một mẩu giấy xuống dưới, Lý Thái Long nhanh chóng nhặt lên giấu ở trong tay áo. Hoàng Nhân Tuấn thấy vậy liền lập tức đem mái ngói hắn vừa mở ra một lần nữa đóng lại, sau đó cẩn thận rời đi. Cung Càn Thanh được canh phòng rất cẩn thận, hắn muốn yên lặng không tiếng động giữa ban ngày đến đến đi đi ở nơi này thật sự không dễ dàng gì, chỉ có điều thế này vẫn chưa đủ để ngăn cản hắn.
Lần trước, sau khi Đổng Tư Thành trở về nơi ở của Từ Anh Hạo, nói rõ tình hình trong này, hắn đã cố gắng thật lâu mới nhịn xuống được loại xúc động muốn để chính mình tiến vào nơi xung yếu. Lần này hắn về kinh cũng đồng thời là vì chuyện của Văn Thái Nhất. Từ sau khi chuyện tình ở Xuân Phong Lâu bị bại lộ, Văn Thái Nhất liền ẩn náu ở phía bên ngoài kinh thành, từng giờ từng phút để ý đến động thái trong kinh thành. Mấy ngày hôm trước, Văn Thái Nhất truyền tin muốn hắn quay về kinh một chuyến, ai ngờ là bởi vì Văn Thái Nhất trước đó đi trên núi hái thuốc, không cẩn thận bị trẹo chân, hắn lo lắng cho tình hình Lý Thái Long ở trong cung, cho nên gọi Hoàng Nhân Tuấn vào trong cung để thăm dò.
Sau khi Lý Thái Long chuẩn bị nước trà xong liền đi tới một góc đem tờ giấy kia mở ra xem, Hoàng Nhân Tuấn hẹn y buổi tối gặp mặt ở Lăng Tư Điện. Y đem tờ giấy lập tức thiêu hủy, sau đó giả vờ như không có chuyện gì đi làm việc khác. Y hiện tại đang nghĩ buổi tối phải làm như thế nào mới có thể thoát được Trịnh Nhuận Ngũ.
Ban đêm, Trịnh Nhuận Ngũ đang phê duyệt tấu chương, Lý Thái Long đứng ở một bên hầu hạ. Giống như thông thường, đến lúc này, cả cung Càn Thanh chỉ còn lại mình Trịnh Nhuận Ngũ cùng y.
Lý Thái Long nhìn thời gian, đã sắp đến giờ hẹn gặp Hoàng Nhân Tuấn, y vẫn chưa nghĩ được ra phương pháp làm như thế nào để tránh được Trịnh Nhuận Ngũ. Trong lòng lo lắng, thế nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ.
Đèn trước mặt bỗng tối sầm, Trịnh Nhuận Ngũ nhướn mày nói: "Đổi đèn."
Lý Thái Long nhìn vào giá đựng nến liền lập tức nghĩ ra, vào lúc đổi đèn giả vờ không cẩn thận đem nến đánh đổ, vô tình làm bỏng tay của mình. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn thấy vậy vội vàng gác bút lại, Lý Thái Long ôm chặt lấy tay. Trịnh Nhuận Ngũ gọi người tới nói: "Truyền ngự y."
Lý Thái Long vội nói: "Không cần, là do ta làm không cẩn thận."
Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y chằm chằm, Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Thân phận của ta không cần phải để ngự y tự mình đến đây, ta tự mình đi là được rồi."
Trịnh Nhuận Ngũ nghe những lời này liền cảm thấy vô cùng chói tai, giống như Lý Thái Long đang cố tình không biết tốt xấu. Hắn tức giận, sau đó liền nghiến răng nói một tiếng: "Tùy ngươi."
Lý Thái Long rời khỏi cung Càn Thanh, Trịnh Nhuận Ngũ nhướn mày nhìn theo bóng lưng y đi ra ngoài, do dự một chút liền đi theo phía sau.
Lý TháiLong một đường khinh công đã tới Lăng Tư Điện. Trịnh Nhuận Ngũ đitheo y từ xa, nhìnthấy hướng đi của Lý TháiLong chỉ cảm thấy tronglòng một cỗ hỏa thiêukhiến hắn tức giận. Giỏi lắm, người này lại đang lừa hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top