CHƯƠNG BA MƯƠI
Ngày đó, Trịnh Nhuận Ngũ ngự tại ghế rồng trên điện Kim Loan, mày nhíu chặt nghe Ngự Sử Lưu Thành ở bên dưới sở tấu.
"Khởi bẩm bệ hạ, những ngày gần đây phía nam nổi dậy liên tiếp, chúng đồng loạt mang cờ hiệu khởi nghĩa đòi phục vương. Bệ hạ, triều Trịnh đã lập được hơn bốn năm. Vua tiền triều bị bắt được nhốt ở trong hoàng cung, tuy nói là do bệ hạ nhân từ, nhưng lúc này bọn chuột nhắt phản loạn mỗi tên đều bởi vì vua tiền triều mà bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Hơn nữa hiện nay chuyện về long mạch lại được lan truyền trong dân chúng càng lúc càng mạnh, không ít người bởi vì muốn biết được nơi giấu long mạch, đều muốn đem bắt vua tiền triều xuất cung. Bệ hạ, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, mong bệ hạ soi xét." Lưu Thành sắc mặt nghiêm trọng.
"Thần tán thành." Lúc này hộ bộ thượng thư Trương Thanh cũng đứng dậy "Bệ hạ, bệ hạ nhân từ không giết vua tiền triều, nhưng như thế lại đưa tới những kẻ xấu muốn lợi dụng, thần thỉnh bệ hạ soi xét."
Trịnh Nhuận Ngũ lặng lẽ đảo mắt qua hai người đứng trong điện. Tuy rằng tức giận, thế nhưng hai người nói dù sao cũng có lý, kỳ thật tân triều thành lập, lưu giữ vua tiền triều đến tận bây giờ đúng là không lý trí, chỉ là... Hai tay của hắn nắm thật chặt trên ghế rồng, âm thanh lạnh lùng: "Các ái khanh thấy thế nào?"
Quần thần đồng loạt cúi đầu nhìn khắp bốn phía, thấy không có người nói nữa liền cùng im lặng, sau một hồi liền thấy võ tướng đứng đầu đại tướng quân Thượng Quan Phi bước ra nói: "Việc này là việc lớn, mong bệ hạ sớm quyết định. Vua tiền triều bị bắt nếu không tìm được biện pháp xử lý thỏa đáng, chỉ sợ là bạo loạn ở phía nam sẽ càng lúc càng xuất hiện nhiều. Nếu tiếp tục, dân chúng sẽ gặp tai ương, quả thật là cái họa của xã tắc."
Quần thần đều nói rất khéo léo, nhưng Trịnh Nhuận Ngũ thực ra đều hiểu được ý của bọn hắn, đó là tru diệt Lý Thái Long dẹp an nền tảng lập quốc. Trịnh Nhuận Ngũ nghe xong liền không muốn tiếp tục nghe tiếp nữa, vì thế nhanh chóng nói: "Việc này tạm hoãn, ai còn có chuyện khác cần tấu."
Quần thần cũng không nói gì cùng hắn, Trịnh Nhuận Ngũ lạnh lùng liếc mắt, Tề Thuận hiểu ý liền tuyên bố bãi triều, triều thần cúi lạy cung tiễn, Trịnh Nhuận Ngũ ly khai ngự tọa. Sau đó Trịnh Nhuận Ngũ liền trở về cung Càn Thanh của mình, tâm phiền ý loạn.
Tề Thuận thấy Trịnh Nhuận Ngũ bộ dáng phiền muộn, liền tiến lên khom người nói: "Bệ hạ có lẽ bởi chuyện triều thần đề nghị xử trí công tử mà phiền lòng."
Trịnh Nhuận Ngũ nhướn mày ân một tiếng, ngồi ở một bên.
"Bệ hạ, đúng ra nô tài không được phép bàn luận việc triều chính, nhưng nô tài thấy bệ hạ phiền lòng như vậy cũng cảm thấy rất lo âu. Nô tài không hiểu cái gì là quyết sách lớn, nhưng nô tài thật ra có một biện pháp, có thể ngăn chặn được ngôn luận của triều thần, cũng có thể cắt đứt được ý định của tặc nhân bên ngoài." Tề Thuận khom người đứng ở một bên cúi đầu.
Trịnh Nhuận Ngũ vừa nghe liền nhíu mày hỏi: "Ngươi nói thử xem."
"Vâng." Tề Thuận khom người "Lúc này, những tặc nhân kia đều quả quyết công tử vẫn đang mạnh khỏe ở trong cung, liền giương cờ hiệu muốn vọng tưởng khôi phục tiền triều, mà triều thần lại bởi vì vua tiền triều bị bắt mà ở trong lòng lo lắng không yên. Như vậy sao bệ hạ không làm theo nguyện vọng của bọn họ mà xử tử công tử..."
"Càn rỡ!" Còn chưa nói xong, Trịnh Nhuận Ngũ liền quát lớn.
Tề Thuận sợ tới mức vội vàng quỳ xuống nói: "Bệ hạ nguôi giận, nô tài còn chưa nói xong. Nô tài nói xử tử công tử cũng không phải là xử tử thật sự, mà là loan truyền ra bên ngoài nói công tử chết bất đắc kỳ tử bỏ mạng. Bệ hạ có thể nhân từ tổ chức lễ an táng cho vị quân vương này, vừa có thể chặt đứt được tâm tư của bọn tặc tử, lại ngăn được dị nghị của triều thần, mà công tử vẫn như cũ bình yên ở trong cung. Chỉ là trên đời này không còn vị vua bị bắt làm tù binh mà thôi, từ nay về sau hắn liền thực sự chỉ thuộc về một mình bệ hạ."
Trịnh Nhuận Ngũ nghe xong trầm mặc hồi lâu, đôi mắt híp lại làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ bên trong. Tề Thuận quỳ trên mặt đất nói : "Bệ hạ, nếu thấy không thỏa đáng thỉnh bệ hạ trách phạt."
Cuối cùng, khóe miệng Trịnh Nhuận Ngũ cũng cong lên thành một nụ cười ý vị thâm trường: "Tề Thuận, trẫm nên hảo hảo thưởng cho ngươi."
"Nô, nô tài không dám." Tề Thuận trong lòng thoáng bình tĩnh trở lại.
"Ngươi đứng lên đi." Trịnh Nhuận Ngũ thản nhiên nói, sau đó liền bắt đầu ở một bên trầm tư.
Tề Thuận thối lui sang một bên, im lặng chờ đợi.
Mười ngày sau, cả nước khiếp sợ, vua tiền triều bị bắt Lý Thái Long chết bất đắc kỳ tử trong cung, chết bởi bệnh nặng, được đương kim quốc chủ tổ chức nghi lễ an táng trọng thể. Cùng lúc, lời đồn đại trong dân chúng Trịnh Nhuận Ngũ sủng ái duy nhất Lý Thái Long chưa đánh đã tan, mà mầm tai vạ phía nam cũng bị nhận lấy đả kích.
Trịnh Nhuận Ngũ ở trên triều đường nhìn văn võ bá quan đứng bên dưới, bọn hắn cũng đều nhất nhất không đề cập tới chuyện Lý Thái Long. Dù sao Lý Thái Long hiện tại đã bị xem như người chết.
"Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều." Tề Thuận ngẩng cao đầu tuyên một tiếng.
Quần thần khom người cũng không có chuyện gì muốn tấu, Trịnh Nhuận Ngũ vừa lòng cong khóe miệng, Tề Thuận liền hiển nhiên tuyên: "Bãi triều."
Quần thần cung tiễn, Trịnh Nhuận Ngũ chậm rãi rời đi, sau đó liền vội vàng đi về hướng điện Thanh Loan. Lúc đến liền thấy Lý Thái Long đang ung dung ngồi ở bên bàn cờ một mình bày biện quân cờ. Hắn đến gần, Lý Thái Long vẫn không nhìn hắn.
Trịnh Nhuận Ngũ ngồi xuống đối diện nhìn y hỏi: "Không vui sao?"
Lý Thái Long chỉ thản nhiên cười lạnh: "Sao dám."
Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mày. Lý Thái Long tiếp tục sắp xếp quân cờ, hắc bạch chằng chịt đan xen, dĩ nhiên là một ván giằng co không phân thượng hạ, cả hai quân đều tự phá hỏng đường đi của mình, xem ra bắt buộc chỉ có một cách cuối cùng là đánh cược liều mạng chết.
Trịnh Nhuận Ngũ nhìn bàn cờ nói: "Cần đồng quy vu tận sao [1]?"
Lý Thái Long nhíu mày nhìn hắn nói: "Tại sao lại thế?" Dứt lời liền đặt quân trắng xuống nói: "Quân trắng có thể sống."
Trịnh Nhuận Ngũ cau mày quan sát, quân đen của Lý Thái Long đi một lối khác, quả thực là chui đầu vô lưới. Trịnh Nhuận Ngũ mím môi nhìn Lý Thái Long hỏi: "Tại sao lại đi như vậy."
Lý Thái Long buông quân cờ trong tay ra mỉm cười nói: "Nhàn rỗi không có việc gì chơi trò chơi tiêu khiển, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì."
Trịnh Nhuận Ngũ thu những quân cờ trong bàn cờ lại nhìn Lý Thái Long hỏi: "Đang buồn bực chuyện ta đối với bên ngoài thông báo ngươi đã chết?"
Lý Thái Long khẽ cười: "Không dám."
Trịnh Nhuận Ngũ lông mày càng nhíu lại chặt hơn. Lý Thái Long lại đi tới trước cửa đại điện, nhìn cảnh sắc bên ngoài, vẫn là mùa hạ muôn hoa khoe sắc như xưa. Phía bên ngoài chắc hẳn là đang rối loạn, may mắn là y đã kịp thời nhờ Tư Thành thông báo cho Hoàng Nhân Tuấn cùng Từ Anh Hạo, bằng không với tính khí của hai người sợ là sẽ liền lập tức chạy đến kinh thành.
Trịnh Nhuận Ngũ từ phía sau ôm lấy y ôn nhu nói: "Dung, sau này ngươi liền chỉ là của một mình ta."
Lý Thái Long nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười của Trịnh Nhuận Ngũ nhìn rất đẹp, y xoay người dựa vào vai hắn nói: "Hiền, vì ta như vậy ngươi thấy đáng giá sao?"
Trịnh Nhuận Ngũ nghe được y gọi tên của mình thân hình khẽ chấn động, trong mắt lóe lên rung động dịu dàng. Lý Thái Long đã rất lâu rồi chưa từng gọi tên hắn như vậy, ít nhất là từ sau khi hắn chiếm lấy giang sơn Thanh Loan của y, y liền gần như không gọi hắn như vậy nữa. Hai tay nâng gương mặt Lý Thái Long lên nói: "Đáng giá."
Lý Thái Long khổ sở nhìn hắn nói: "Ngươi không hận ta sao?"
"Hận." Trịnh Nhuận Ngũ thở dài, "Nhưng mà phải làm sao bây giờ, cho dù ta có hận ngươi nhiều hơn nữa cũng không thể so với việc ta yêu ngươi."
Lý Thái Long trong mắt ẩm ướt, chỉ dựa vào người Trịnh Nhuận Ngũ, cũng không nói gì nữa, tại sao hai người bọn họ lại có số phận như vậy?
Một tháng sau, Lý Đế Nỗ từ phía nam trở về. Từ sau khi Trịnh Nhuận Ngũ tuyên bố tin Lý Thái Long đã chết , tinh thần của bọn phản loạn nháy mắt bị áp đảo, Lý Đế Nỗ thừa dịp nhanh như chớp đem thủ lĩnh Lý Lạc bắt giữ, hiện giờ đã đem người giải vào trong đại lao thẩm vấn.
Khi Lý Đế Nỗ trở về, Trịnh Nhuận Ngũ tự mình đến cửa thành nghênh đón. Hắn thấy Lý Đế Nỗ diện mạo hiên ngang quay về, khóe miệng cũng hàm chứa ý cười vui mừng. Lý Đế Nỗ nhìn thấy Trịnh Nhuận Ngũ liền hành lễ, Trịnh Nhuận Ngũ đích thân đem hắn đỡ dậy. Sau đó huynh đệ hai người cùng ở trong cung uống rượu, giữa bữa tiệc, Trịnh Nhuận Ngũ nói với Lý Đế Nỗ: "Đế Nỗ, lần này ngươi lại lập chiến công, ngươi lần này nhất định không thể từ chối việc ta đem ngươi phong vương."
Lý Đế Nỗ cong mắt cười nói: "Được rồi, thần đệ đa tạ ý tốt của hoàng huynh." Hắn ôm quyền kính tạ.
Trịnh Nhuận Ngũ thoáng trừng mắt liếc hắn một cái: "Lần đầu tiên nghe ngươi gọi ta hoàng huynh."
Lý Đế Nỗ ha ha cười giúp Trịnh Nhuận Ngũ rót rượu. Ngày hôm sau, tại triều đường, Trịnh Nhuận Ngũ phong Lý Đế Nỗ làm Di Thân Vương, ban thưởng Di vương phủ, hoàng kim ngàn lượng, việc này cũng được chiếu cáo thiên hạ.
Sau khi hạ triều, Lý Đế Nỗ được Trịnh Nhuận Ngũ gọi vào cung Càn Thanh , Lý Đế Nỗ tiến cung thuận tiện nói: "Ca, hiện giờ đã không còn chuyện gì, ta muốn đi làm việc của mình."
"Hay là bởi vì cô nương kia?" Trịnh Nhuận Ngũ cười khẽ.
Lý Đế Nỗ có chút xấu hổ gật đầu, trong lòng có chút muốn giải thích, thế nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, dù sao Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn chưa đáp ứng hắn.
"Thật sự không cần ta giúp ngươi sao?" Trịnh Nhuận Ngũ cười hỏi.
Lý Đế Nỗ vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, ca, chính ta có thể làm."
Trịnh Nhuận Ngũ cũng không ngăn cản, hắn không muốn quá ràng buộc Đế Nỗ, cho nên liền đồng ý. Lý Đế Nỗ ngày hôm sau liền trở về Quân Sơn, ai ngờ tới nơi đó hắn liền phát hiện Hoàng Nhân Tuấn bọn họ đã rời đi mất, hỏi rất nhiều người cũng đều không biết bọn họ đã đi nơi nào. Lý Đế Nỗ cô đơn trở lại tứ hợp viện do chính mình thuê, hắn nghĩ có thể là Hoàng Nhân Tuấn bọn họ đã đi nơi khác du ngoạn, mấy ngày sau liền trở về. Chính là hắn đợi cho đến hơn một tháng sau vẫn thất vọng. Hoàng Nhân Tuấn bọn họ vì sao lại rời đi không lời từ biệt, lúc hắn rời đi vẫn cùng Hoàng Nhân Tuấn nói phải đợi hắn trở về, Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn đồng ý với hắn.
Lại một tháng nữa trôi qua, Lý Đế Nỗ vẫn đợi Hoàng Nhân Tuấn, hắn mỗi ngày đều đi tới Hoàng phủ nhìn một lần. Một ngày kia, trời mưa to như trút nước, hắn lặng lẽ trở về. Hắn tự nói với mình, chờ thêm một tháng nữa, nếu Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa trở lại hắn liền rời đi... Hắn bi thương giương ô đi tới, lại phát hiện bản thân biết về Hoàng Nhân Tuấn quá ít, Hoàng Nhân Tuấn mất tích, hắn ngoại trừ chờ đợi liền không còn cách nào khác.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, sự mong mỏi chờ đợi lại từng ngày từng ngày dần biến mất. Hắn ở lại quân Thanh Sơn đợi Hoàng Nhân Tuấn ba tháng, hắn phải trở lại kinh thành. Lần này tới, hắn đã muốn hỏi Hoàng Nhân Tuấn có nguyện ý ở bên hắn cả đời hay không, nếu Hoàng Nhân Tuấn nguyện ý, hắn có thể cái gì cũng đều dành cho Hoàng Nhân Tuấn. Thế nhưng đến cuối cùng, ngay cả cơ hội gặp mặt Hoàng Nhân Tuấn cũng không cho hắn.
Lý Đế Nỗ thu thập xong hành lý, nhưng dù thế nào cũng đều luyến tiếc không muốn rời đi. Một ngày kia, hắn chợt thấy cửa Hoàng phủ được mở ra, hắn cao hứng phấn chấn xông vào bên trong gọi tên Hoàng Nhân Tuấn, thế nhưng đi ra chỉ là một lão nhân cao tuổi. Hắn nói cho Đế Nỗ biết người trong nhà này đã dọn đi rồi, bọn họ đem nhà này giao cho hắn trông giữ, định kì quay trở lại đây quét dọn. Lý Đế Nỗ thương tâm hỏi lão nhân bọn họ đã đi nơi nào, lão nhân cũng chỉ lắc đầu.
Cuối cùng Lý Đế Nỗ trở về kinh thành, trên cổ tay trái của hắn mang theo ngân hoàn được Hoàng Nhân Tuấn lưu lại. Được chính thức phong làm Thân Vương, công việc của hắn càng ngày càng nhiều, mà trong triều cũng có nhiều đại thần muốn lấy lòng hắn, cũng lúc bắt đầu thường qua lại quý phủ của hắn, thỉnh thoảng sẽ tặng hắn một vài món đồ quý giá. Nhưng vào một ngày nọ, trong phủ của hắn được đưa tới một cô nương, nói là tài đánh đàn thập phần tinh thông.
Lý Đế Nỗ vốn không thích những việc đó, thế nhưng sau khi nghe xong nữ tử này đánh đàn hắn liền nhận, bởi vì nữ tử này nói nàng là đệ tử của nhạc công Hoàng Nhân Tuấn từng làm chấn động kinh thành một thời, danh Điệp Y.
Buổi sáng, trời quang mây tạnh, Trịnh Nhuận Ngũ đi tới điện Thanh Loan, Lý Thái Long đang đọc phong thư đang cầm trên tay. Trịnh Nhuận Ngũ đi tới nhìn thoáng qua liền hỏi: "Là thư của Chân Tử Hàm nha đầu kia gửi?"
Lý Thái Long gật đầu nói: "Không nghĩ tới nàng vẫn còn nhớ rõ ta."
Trịnh Nhuận Ngũ không đồng tình liếc y một cái: "Vui vẻ như vậy?"
Lý Thái Long nhìn khuôn mặt có chút mất hứng của hắn liền khẽ cười cười, Trịnh Nhuận Ngũ đến gần dùng lực hôn lên môi của y, nghiêng người đem y áp ở trên trường kỉ. Lúc được buông ra, Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Bây giờ là ban ngày."
Trịnh Nhuận Ngũ cố tình giống như là không nghe thấy, đem y đang ngồi ôm lấy, tiến vào tẩm điện, đặt ở trên giường. Lý Thái Long vùng vẫy cố thoát ra. Dù sao cũng đã từng được dạy bảo bởi sách thành hiền, cho dù y không để tâm việc bị Trịnh Nhuận Ngũ áp dưới thân, thế nhưng giữa ban ngày làm chuyện như vậy khiến y vẫn còn có chút kháng cự. Trịnh Nhuận Ngũ ngăn chặn cánh tay của y lại, hôn lên môi của y nói: "Đừng nhúc nhích."
Lý Thái Long bất động, nhìn hắn, Trịnh Nhuận Ngũ cũng cúi đầu cười nhìn y, sau đó hôn lên mí mắt của y. Lý Thái Long cũng thuận thế nhắm hai mắt lại. Trịnh Nhuận Ngũ hôn khẽ lên trán của y nói: "Từ nay về sau sẽ chỉ có mình ta biết ngươi vẫn còn tồn tại trên cõi đời này, ngươi là của ta, trừ bỏ ta sẽ không ai biết ngươi là ai."
Lý Thái Long nhắm hai mắt, Trịnh Nhuận Ngũ tiếp tục hôn lên chóp mũi của y nói: "Dung, cả cuộc đời là quãng thời gian rất dài đúng không, như vậy dành thời gian cả đời để cho một người yêu một người có đủ hay không?"
Lý Thái Long vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm khẽ run rẩy. Trịnh Nhuận Ngũ hôn lên môi của y, nhẹ nhàng mút lấy: "Nếu như cả đời này cũng không đủ để có thể khiến ngươi yêu ta, như vậy ta có thể dùng kiếp sau làm lợi thế, như vậy đủ sao?"
Từ hốc mắt của Lý Thái Long có một giọt lệ nhanh chóng chảy xuống, lẫn vào giữa làn tóc mai đen nhánh. Trịnh Nhuận Ngũ cạy mở môi y, hôn Lý Thái Long thật sâu, hắn ôm thật chặt, thân thể hai người thân cận không còn khe hở. Quần áo của Lý Thái Long được Trịnh Nhuận Ngũ trút bỏ, hai tay của y vòng ở sau lưng Trịnh Nhuận Ngũ, ánh mắt mơ màng nhìn hắn. Trịnh Nhuận Ngũ cúi người tiếp tục ôn nhu hôn lên mắt của y nói: "Ánh mắt của ngươi rất đẹp rất đẹp."
Gương mặt Lý Thái Long phiếm hồng, y cắn răng, không để cho mình rên rỉ thành tiếng. Luôn luôn là như thế, y sợ rằng nếu một tiếng này phát ra, y liền cái gì cũng đều không thể từ bỏ.
Sau một hồi hoan ái, Trịnh Nhuận Ngũ đem Lý Thái Long ôm vào dục trì, Lý Thái Long mặc hắn giúp mình thanh tẩy thân thể, vô lực dựa vào Trịnh Nhuận Ngũ. Nhìn thấy ôn như trong mắt của hắn, y không kìm được chủ động hôn lên môi Trịnh Nhuận Ngũ. Bàn tay Trịnh Nhuận Ngũ ở bên dưới giúp y tắm rửa liền khựng lại, sau đó tay kia liền chế trụ gáy của y, dùng sức hôn lấy, phản khách thành chủ.
Chú thích:
[1] cùng hủy diệt, trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top