Chương 12: Vết cắn trên xương quai xanh
"Lộc thiếu gia, vì sao cậu lại ở đây?" Sau tròng kính tối tăm là một đôi mắt đen đầy kinh ngạc.
"Đường Minh Lân dẫn tôi qua đây xem đua xe." Không biết thế nào, nhìn người con trai tôn quý trong xe, đột nhiên cậu cảm thấy mình có phần nhếch nhác.
Khóe môi giương lên, đột nhiên Ngô Thế Huân nắm lấy kính mắt trên mũi, giơ tay lên đẩy cửa xe ra, đi xuống, ánh mặt trời sáng chói chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, lưu lại đường cong nhu hòa.
Nghiêng người sang, Lộc Hàm khẽ ngước mắt, lơ đãng nhìn người đàn ông vừa gặp lần thứ hai.
Tối ngày hôm qua, dưới ánh sáng mờ ảo, cậu không nhìn rõ mặt anh, nhưng vẫn có thể cảm thấy người đàn ông này giơ tay nhấc chân đều tản mát ra phong cách ưu nhã tôn quý, cậu là nhà thiết kế, có lúc cũng vì những khách hàng đặc biệt VIP mà thiết kế quần áo riêng cho họ, giỏi về nhìn người và phong cách của họ, nhưng chuyện này đối với cậu mà nói là khiêu chiến không nhỏ.
Mà hôm nay, khi cậu đứng trước mặt người đàn ông này, áo POLO màu trắng phối hợp với quần dài vải kaki cùng màu và đôi giày cao cấp; tuy rất đơn giản, nhưng cũng toát ra hơi thở cao quý, bộ trang phục tôn lên vóc dáng khỏe mạnh, càng thêm xuất chúng!
Không giống với tây trang nghiêm túc, quần áo thoải mái, để cho anh càng thêm thoải mái và nhu hòa!
Người đàn ông xuất chúng và phi phàm như vậy, cho dù là cậu đã từng cho rằng Lam Mộ Duy là thiên hạ vô song (ý là nói Lam Mộ Duy là người đẹp trai nhất), không ai có thể sánh bằng.
Quét mắt một vòng, không thấy bóng dáng của Đường Minh Lân, Ngô Thế Huân đột nhiên chau mày, "Đường Tam đâu? Làm sao lại để một mình cậu ở đây?"
"Không cẩn thận đắc tội với anh ta, tính khí thiếu gia lên tới, ném tôi ở chỗ này, để cho tôi tự đi lên." Điều cậ nói là sự thật, chẳng qua là khi đứng trước mặt người đàn ông xa lạ, cậu lại dễ dàng nói ra chuyện riêng tư của anh.
Gật đầu một cái, anh làm như đã hiểu mọi chuyện, khẽ cười, cũng không bởi vì Đường Minh Lân chẳng đáng mặt đàn ông mà thêm lời bình luận dư thừa, điểm này thật ra khiến Lộc Hàm có chút ngoài ý muốn.
"Vì sao Ngô thiếu cũng đến đây?" Nhìn quần áo của anh hình như là không phải đến đây để làm việc, ngược lại càng giống như cùng đám bạn bè đến đây xem tranh đấu.
"Trễ một chút nữa, tôi muốn đi sang bên kia Tần Nam thị sát, vừa lúc có bạn bè muốn mời xem cuộc đua, cho nên cứ tới đây cổ động một chút."
"A, hoá ra là như vậy . . . . . ." Khó trách trùng hợp như thế, ở nơi rừng núi hoang vắng này lại gặp được anh.
Thu hồi tầm mắt, ánh mắt của anh lơ đãng rơi vào dấu răng trên xương quai xanh của cậu, rồi sau đó lặng yên không lên tiếng.
"Ừ, lên xe đi, anh dẫn em lên, thời tiết rất nóng, đi như vầy rất dễ bị cảm nắng." Nghĩ đến Đường Tam cũng rất ác độc, rừng núi hoang vắng thế này, trúng gió rồi, khó bảo toàn tính mạng à nha.
Gật đầu một cái, cậu cảm kích nói lời cảm ơn với anh.
Nghiêng người sang, thấy anh lễ phép giúp cậu mở cửa xe, phong độ thanh niên của anh quá tốt.
Chiếc xe chậm rãi vòng qua đường núi quanh co, Văn Khâm chăm sóc, đem khí lạnh trong xe điều chỉnh thấp xuống, trong chốc lát, ở ghế sau liền truyền đến giọng nói dịu dàng của Ngô Thế Huân: "Văn Khâm, lấy chiếc hộp trong ngăn kéo ra."
"Dạ!" Mở hộc tủ trước mặt ra, Văn Khâm lấy ra một chiếc hộp sắt tinh xảo, xoay người đưa cho người đàn ông phía sau.
Mở hộp ra, đột nhiên Dịch Khiêm đem cái hộp đưa đến trước mặt cậu, trong hộp là hàng miếng dán vết thương (băng keo cá nhân) với đủ hình hoạt họa khác nhau.
Nhìn những miếng dáng vết thương được bán với số lượng có hạn, Lộc Hàm thích thú, không tự chủ nâng khóe môi lên, nhỏ giọng nói: "Thật đáng yêu!"
Bình thường cậu va chạm chẳng chèm chú ý cũng chẳng biết trên người mình xuất hiện những vết thương nhỏ, những miếng dán vết thương đã trở thành điều quen thuộc với cậu, sau cậu lại không biết mình cũng rất thích những miếng dán đáng yêu này.
Ngẩng đầu lên, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt màu lưu ly trong sáng mang theo vài phần to gan tìm tòi nghiên cứu, "Anh . . . . . Tại sao lại có mấy cái này?"
Vật nhỏ đáng yêu như vậy, hình như rất không có khả năng xuất hiện trên người anh, hơn nữa đồng nhất trọn bộ bạc, hồng, vàng chanh, màu xanh lá, xanh da trời, đen, tím, hàng loạt miếng dán hoạt hình đáng yêu, nếu như không phải là cố ý sưu tầm, rất khó tập hợp đủ.
"Cái này tôi mua cho cháu gái của mình, nhưng mà bây giờ xem ra, cậu tương đối cần hơn." Nói xong, anh chỉ vào vết cắn trên xương quai xanh của cậu, "Dán nó lên cổ đi."
"Éc. . . . . ." Nói tới cái này, cậu không khỏi lúng túng!
Chợt nhớ tới trước lúc xuống xe, bị Đường Minh Lân đánh bất ngờ, nên bây giờ cậu cũng chẳng biết ra sao, nhíu lông mày, cậu giơ tay xem vết thương trên xương quai xanh của mình.
Do dự, cuối cùng cậu lấy từ trong hộp ra một miếng dán màu vàng hình Spongebob Squarepant định dán lên miệng vết thương, nhìn Spongebob Squarepant khoa trương nở ra một nụ cười, cậu mới bỏ nó xuống, chọn vẻ mặt tức giận.
Liếc nhìn vẻ mặt cậu khi tuyển chọn biểu cảm, Ngô Thế Huân đột nhiên lắc đầu khẽ cười một tiếng, gương mặt anh tuấn dịu dàng mang theo dung túng, sau khi chọn xong cái mình ưng ý, cô cười tủm tỉm, anh đưa hộp trả lại cho Văn Khâm.
Quay đầu thấy người ban nãy vẫn vuốt ve vết cắn trên cổ không biết đã buông tay xuống từ khi nào, anh nửa cười đưa miếng dán lên tiếng: "Tới đây!"
Cậu sững sờ nhìn anh xé miếng dán vết thương ra, hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền đến bàn tay của cậu, lưu lại cổ khí của anh, nửa nghiêng thân thể, cậu loáng thoáng cảm nhận được mùi hương cỏ cây nhàn nhạt trên cơ thể anh.
Lòng ngón tay mềm mại đè trên xương quai xanh của cậu, mang đến một chút rung động, cậu khẩn trương rủ đôi mắt xuống, tầm mắt rơi vào cánh môi lạnh giá của anh, khiến cho hô hấp của cậu tự dưng trở nên khó khăn, cậu thậm chí không dám nhìn chung quanh, nắm chặt lấy áo khắc chế sự khẩn trương của mình.
Hai người ở gần như thế, anh cơ hồ đã thấy đôi mi run rẫy của cậu, hàng mi dưới, đôi mắt màu ngọc lưu ly sinh động, xinh đẹp đến động lòng người.
Dán chặt hai miếng dán trên miệng viết thương, anh hài lòng quét mắt nhìn hai vẻ mặt tức giận và buồn cười song song trên xương quai xanh của cậu, khóe miệng chứa đựng nụ cười ưu nhã, gật đầu một cái, "Tốt lắm."
"Cám ơn. . . . . ." Lúng túng nói tiếng cám ơn, sau đó cậu quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, gương mặt có chút ửng hồng.
Cảm giác như mặt mình đang đỏ lên, đó là điều từ rất lâu cậu chưa cảm thụ được, từ khi lấy Đường Tam, cho dù là trước mặt anh giới thiệu dụng cụ đôi, cậu cũng không đỏ mặt, không biết thế nào, đối với người đàn ông cường đại này, cậu lại không thể khống chế được tâm tình khẩn trương của mình.
Hình như cảm thấy cậu trở nên quẫn cảnh, Ngô Thế Huân đột nhiên cũng thôi nhìn cậu, mặt không biến sắc, khắc chế sự lúng túng trong xe.
............
Xe dừng lại trên chỗ cao nhất của đỉnh núi Tần Sơn, nơi này trừ người đến chơi và ngắm cảnh ra, còn có bãi đậu xe lớn, giống như một trận đấu thật sự, bãi đậu xe đầy đủ các loại xe thể thao đắc giá và quý hiếm, như thể đang đứng trong một buổi triển lãm xe, phóng tầm mắt nhìn tới, rất là hùng vĩ.
Từ trong xe bước xuống, Lộc Hàm ngước mắt hướng về những bậc thang cách đó không xa, rồi quay nhìn lại, đã có không ít người nói với cô trước khi đến, nơi đó đã bắt đầu đua xe, hồng trắng lam vàng, rất là chói mắt.
Đi tuần tra một chút, cuối cùng cậu đã tìm được bóng dáng của Đường Minh Lân, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi theo phía sau cô, giờ phút này anh đã đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, trên sống mũi là cặp kính đen vành rộng, bộ dáng ưu nhã này, cực kỳ giống các quý tộc Châu Âu.
Đi lên trước, anh đưa một chiếc mũ lưỡi trai đến đỉnh đầu cậu, khóe môi cong lên, "Tìm người sao?"
"Ừ, vị trí trung tâm đài số Ba." Dừng một chút, câu quay đầu lại nhìn anh, "Bạn bè của anh đã đến rồi sao?"
"Cũng ở đài số ba, đi thôi, chúng ta qua đó." Nửa nghiêng thân thể, anh hướng về phía Văn Khâm gật đầu một cái, dẫn cậu đi về phía đám người đang đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top