Case file #02.3 : Cánh cửa ký ức và điều còn bỏ lại

01:00 – Trường Trung học Hoàng Diệu – Dãy nhà C, tầng ba

Tiếng quạ kêu ngoài sân văng vẳng vọng lên hành lang bụi mờ của dãy nhà bỏ hoang. Cánh cửa sổ lớp 12A3 khép chặt, dán tấm bảng: "KHÔNG DÙNG – Kho lưu trữ cũ, nguy hiểm."

Lan (quan sát vết khóa vừa bị mở):
"Không phải chúng ta là người đầu tiên vào đây. Có ai đó đã đi trước một bước."

Lâm:
"Em đợi anh quay clip làm bằng chứng đã! Bỏ cái kiểu mở cửa như hành động đặc vụ vậy chớ!"

Cánh cửa kêu kẽo kẹt mở ra, để lộ căn phòng lớp học cũ kỹ, nơi bụi và thời gian đã phủ kín. Trên bàn giáo viên vẫn còn phấn trắng vỡ vụn, dưới sàn có những vết giày mới in mờ trong lớp bụi. Ánh sáng xiên qua ô cửa, rọi lên dãy ảnh treo tường của các lớp năm xưa.

Lan dừng lại trước khung ảnh lớp: "12A3 – Năm học 2011–2012".
Cô đưa tay chạm nhẹ lên mặt kính.

Lan (thì thầm):
"Ba từng đứng ở đây... ngay hàng thứ hai, cạnh anh chủ nhiệm."

Lâm (ngó nghiêng):
"Ơ... chủ nhiệm này là... Duy Phong hả? Nhìn giống ông giáo sinh thực tập hồi đó ghê."

Lan rút từ túi áo một bản sao danh sách học sinh năm ấy, đưa cho anh trai.

Lan:
"Danh sách đầy đủ. Một số người trùng với hồ sơ điều tra hiện tại, kể cả học sinh, phụ huynh và giáo viên."

Bên trong lớp, họ phát hiện một giá đựng dụng cụ bị kéo lệch, vết bụi mỏng bị xóa ngang. Sau khi dọn ra, họ tìm thấy một ngăn bí mật, trong đó có một cuốn sổ tay bọc vải cũ.

Lan mở ra. Nét chữ quen thuộc.

Lan (nói khẽ, xúc động):
"Chữ của ba... Đây là cuốn bút ký ông viết khi còn dạy ở đây."

Trong các trang viết, ba Lan ghi lại chi tiết những thí nghiệm ông từng hướng dẫn, kèm theo những suy nghĩ riêng về học sinh mình dạy. Nổi bật nhất là một cái tên được gạch mờ nhưng vẫn đọc được:
"D.H. – nguy hiểm. Tò mò quá mức. Hỏi như một giáo viên thật sự."

Lâm:
"D.H.? Phải chăng là... Duy Phong? Nhưng tại sao ông ấy lại bị ghi như vậy?"

Lan:
"Có lẽ ba từng nghi ngờ chuyện gì đó... chuyện mà sau này ông ấy không kịp nói ra."

08:15 – Phòng họp giáo viên, khu hành chính

Trung úy Nam đã có mặt, cùng với tổ điều tra, dựng bảng sơ đồ về nhóm học sinh 12A3. Các mối liên hệ được nối bằng dây đỏ, bao gồm: nạn nhân, các giáo viên cũ, và đặc biệt là những học sinh nay đã trưởng thành và có mặt trong các ngành nghề khác nhau.

Nam:
"Bắt đầu truy vết từ những người có mặt trong buổi kịch. Những học sinh cũ có lý do trở lại, có động cơ... hoặc có quan hệ với người đã chết."

Lan:
"Trong sổ tay, ba tôi từng mô tả D.H. có xu hướng điều khiển bạn học, lôi kéo các bạn làm thí nghiệm lén ngoài giờ học. Có thể một trong các thí nghiệm đó đã xảy ra tai nạn mà họ giấu kín."

Lâm:
"Còn cái nhẫn mã Morse hôm qua? Đoạn mã cuối cùng là 'Forget me'. Rõ ràng là ai đó không muốn bị quên, nhưng lại giấu mặt."

Danh sách nghi phạm mở rộng:

Duy Phong – giáo viên Hóa hiện tại, từng là học sinh 12A3. Có dấu hiệu từng bị ba Lan theo dõi.

Trà My – bạn cùng lớp 12A3, hiện là giám đốc một công ty hóa chất tài trợ cho trường.

Nguyễn Văn Hoàng – học sinh cá biệt năm xưa, sau này mất tích một thời gian rồi trở lại làm bảo vệ trường.

Ngô Tấn – người viết kịch bản cho vở Hamlet, đồng thời là bạn thân của nạn nhân.

"X" – người không có trong hồ sơ nhưng được nhắc đến bằng bút danh hoặc mật danh (Mr. X?)

Lan (nhìn bảng sơ đồ):
"Chúng ta có một thế hệ học sinh cùng chia sẻ một quá khứ. Nhưng ai đó trong số họ đã quay lại để xóa sạch điều cũ... hoặc để nhắc chúng ta nhớ."

Nam (gật đầu):
"Ta bắt đầu truy vấn từng người. Ưu tiên những ai xuất hiện tại hiện trường đêm kịch – dù chỉ thoáng qua."

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tin nhắn hiện lên từ số lạ:

"Mỗi lớp học là một sân khấu. Người chết chưa chắc là vai chính. – X"

Lan siết chặt điện thoại. Cuộc điều tra giờ không còn là một vụ án đơn lẻ — mà là hành trình tìm về một sự thật bị chôn vùi từ mười năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top