D-12(#zun)
Title: video games
Couple: JinGi
Writer: Zun
—————
Jin thích chơi game lắm, nhưng thích Yoongi hơn.
Jin phải nói là một kẻ nghiệm game. Mang danh dân cày game từ năm lớp ba. Chơi cái gì cũng giỏi, điểm giả không đến xuất sắc nhưng cũng ổn. Đến khi sắp ra trường đã có một kênh youtube làm gamer rất nổi. Bắt đầu có cả nhiều fan, page blog để ủng hộ.
Không chỉ thế hắn còn rất đẹp trai, giọng trầm ấm, trừ khi hét. Từ lúc lỡ để lộ ảnh là mấy bạn nữ mê hắn lắm. Ủng hộ gửi quà tới quá trời. Nên giờ hắn cũng giàu cực.
Nói chung là, sau khi ra trường thì hắn giữ luôn cái nghề làm gamer. Không thiếu người theo đuổi, thư gửi về chất chồng chất đống. Bức nào cũng có hương nước hoa, hình dán trái tim.
Và chúng có một điểm chung, là đều bị hắn vứt đi hết. Vì hắn không có hứng thú.
Nói rõ ra thì, hắn hứng thú với em hậu bối xưa học khoa nhạc chung trường đại học với hắn cơ.
-
[flashback]
Năm ấy, cái năm đã phải gọi là chững chạc, trưởng thành hơn rồi; thế mà vẫn còn một chàng ham chơi, trốn học đi dạo vòng quanh trường. Miệng huýt sáo rất thản nhiên.
Seokjin lững thững bước đi từ khu này sang khu kia, táy máy cái tay bứt vài bông hoa. Hắn đây lười học lắm, thích cúp tiết cơ. Nhưng điểm số lại không bao giờ sa sút hết, dù cho nó không đến mức là cao, coi có lạ không?
Hắn đang xoã, không quan tâm gì đến vạn vật xung quanh. Thế mà lại có âm thanh thu hút sự chú ý của hắn.
Âm thanh này là một giai điệu, nghe nó trầm ấm, nhẹ nhàng, yên bình.
Và nó xuất phát từ chiếc ghi-ta của một chàng thư sinh ngồi ở ghế đá gần đó. Cậu ta có dáng người nhỏ con, bàn tay nhanh chóng lướt qua những dây đàn, tiếng đàn nghe rất vui tai.
Seokjin bước gần lại, chàng ấy không để ý mấy. Thế là hắn ngồi ngay vào ghế đối diện, cười thật tươi nhìn người nọ.
Và chàng lại chẳng để ý, một lần nữa! Người gì đâu mà lạnh lùng. Nhưng dù gì tiếng đàn vẫn còn vang lên, nên Seokjin chấp nhận ngồi yên lặng không quậy phá.
Seokjin không biết cậu ta đánh bài gì, nhưng nó khiến Seokjin có một chút cảm xúc gì đó. Hắn cũng chả hiểu nữa, chỉ là ngồi nhìn một cậu có màu tóc bạc hà đánh ghi-ta, chỉ là một bản nhạc nhẹ mang chút u sầu và chút ấm áp hoà lại làm một, nó lại đột nhiên làm hắn rung động. Một cảm giác lạ thường, chậm rãi nhưng dứt khoát và đôi khi lại mạnh mẽ như khi anh đánh nhau với mấy con quái trong game vậy.
Anh mê mẩn tiếng đàn cậu ta, mê mẩn những chuyển động của đôi bàn tay nhỏ nhắn kia. Cho đến khi tiếng đàn dừng lại.
Người nọ ngước lên nhìn, đôi mắt cậu ta vô cảm, trông như một người đang chán nản vậy. Không biểu thị một chút cảm xúc nào. Hoàn toàn trái ngược với cái cảm xúc cậu ta thể hiện qua tiếng gảy đàn của mình.
Khác với sự vô cảm của cậu ta, Seokjin sau khi thưởng thức bản nhạc liền vỗ tay rất kịch liệt, khen nức nở người nọ.
-Anh đánh hay lắmmm!! Anh học từ bé à?! Bài này tên gì vậy???
Cậu ta chả phản hồi gì cả, ánh mắt sau được khen cũng không hề thay đổi. Seokjin mong chờ một sự phấn khởi từ ánh mắt lạnh lùng kia cơ, thế mà rốt cục cậu ta lại chả nói lấy một từ.
-Min Yoongi!- một tiếng gọi từ phía sau, có vẻ là một người bạn của cậu, và rồi cậu ta liền bỏ đi theo người ấy.
Min Yoongi?
Seokjin đã mất cả đêm lục tìm cái tên đó, hỏi đầy đủ mấy đứa con gái thám tử trong lớp. Cuối cùng thì đã thu thập được không ít thông tin về cậu ta.
Chàng thư sinh họ Min tên Yoongi, học sau anh một năm và ở khoa âm nhạc. Giỏi đàn piano, nhưng thường đánh ghi-ta nhiều hơn vì nó tiện. Còn giỏi các loại nhạc cụ khác nữa. Đôi tay nhỏ nhắn rất lin hoạt, hay sửa đồ hộ cậu bạn Namjoon bên khoa khác. Hay đánh đàn cho cậu Hoseok, bạn cũ cùng khoa nhưng khác trường, nhảy. Ngoài người quen ra thì chả thích cười với ai, mặt rất lạnh lùng, nhưng mỗi khi tiếng đàn vang lên thì lại chan chứa đầy cảm xúc.
Seokjin nghĩ Seokjin thành kẻ tương tư mất rồi.
.
Ngày nào Seokjin cũng vô tình đi ngang qua cậu Yoongi đó, ngày nào cậu ta cũng đánh đàn, đúng ra thì cậu ta đánh nó mọi lúc mọi nơi. Seokjin cho rằng đó là ý trời rồi, ông trời rõ là đang se duyên cho hai người mà.
Từ khi yêu thì hắn ta gần như quên đi mấy trò game vớ vẩn ở nhà đi luôn. Toàn tập trung đi ngắm con nhà người ta, lén đi nghe người ta đàn hát.
Cho tới khi hắn nghĩ đã đến lúc rồi, Seokjin sẽ tỏ tình với Yoongi.
Kế hoạch thì hắn đã lên cả rồi, tính toán hết sức kĩ càng. Thua kế này thì tính kế kia. Rất thông minh và tinh xảo. Và khi khoảnh khắc quan trọng ấy tới,..
Cậu ta đã lướt qua hắn. Không nói một câu nào. Hắn thậm chí còn chưa kịp kết thúc câu "tôi thích cậu" của mình. Cậu ta hoàn toàn bỏ đi, không ngoảnh đầu lại. Và từ ấy, hắn không bao giờ nghe tiếng đàn của Min Yoongi trong trường nữa.
.
.
[end flashback]
.
Có nhiều người hỏi Seokjin lắm, hỏi Seokjin xem Seokjin có bạn gái chưa. Hỏi Seokjin xem đã sẵn sàng để yêu chưa. Hỏi Seokjin muốn làm bạn trai người ta không.
Thế nhưng, không bao giờ Seokjin trả lời họ cả. Mọi bí mật Seokjin giấu từ những ngày đầu bước vào youtube Seokjin đều đã tiết lộ hết, chỉ có một điều.
Seokjin đã có bạn trai rồi.
Cậu nhóc trắng bóc nọ bước ra với chiếc áo phông mỏng và quần đùi ngắn quá đùi. Nước từ trên tóc cứ thi nhau nhỏ giọt xuống sàn gỗ màu nâu sẫm. Cậu cầm chiếc khăn, gương mặt vô cảm nhìn nó. Rồi ném nó lên giường, quyết định không lau.
Trên giường ngoài chiếc khăn của cậu vừa ném lên thì còn thứ khác. Đó là tên Seokjin đang đánh game rất kịch liệt. La hét đủ các thứ, như thế này là đang không ghi hình.
Yoongi liền để mái tóc ướt đẫm, quỳ lại gần Seokjin và chui vào lòng hắn. Ngay khi hắn đang chơi bắn súng!
Nhưng Yoongi là Yoongi quen thế này mà, chính Seokjin cũng để yên cho cậu ta chui vào lòng mình. Vì Seokjin đâu nỡ mắng bé yêu của mình. Hắn đôi lúc còn tắt hẳn quá game online đang cày rất khó khăn chỉ vì sợ tưởng Yoongi có gì không khoẻ.
Tối nay, lịch sử được lặp lại, mái tóc ướt chèm nhẹp cọ vào ngực người nọ làm ướt cả áo. Nó khiến Seokjin phải hạ máy chơi game xuống, nhìn bé yêu tựa đầu vào ngực mình.
-Lười lau đầu?
Seokjin đoán chắc được tình huống, và cậu gật gù thật.
Thế là Seokjin quay người Yoongi lại một vòng, với lấy chiếc khăn và nhẹ nhàng lau khô đầu cho cậu.
-Yoongi lười thế là không tốt! Yoongi tắm xong phải lau đầu chứ. Yoongi làm vậy rồi bệnh Seokjin lại lo chết mất.
Seokjin lại bắt đầu càm ràm vì lo lắng, nhưng Yoongi lại thấy nó quá quen đi rồi, chả cãi câu nào.
Thấy cậu im lặng, hắn liền nhíu mày. Nhướn người về phía trước và nắm lấy cằm cậu kéo sát lại.
-Yoongi nói gì đi chứ..?
Yoongi ngơ ngác nhìn Seokjin, gương mặt có chút hoảng phút chốc lại quay về trạng thái vô cảm.
-Vì Yoongi biết Seokjin sẽ nguyện bỏ game để lau đầu cho Yoongi, nên Yoongi không lau.
Cái lí do đáng yêu này, nó khiến Seokjin chìm trong sự u mê không lối thoát. Hắn liền phì cười, bao nhiêu giận dữ tan biến đi hết, và hắn tiến tới, hôn lấy người nọ.
Kẻ nghiện game Kim Seokjin tán thành công cậu nhạc sĩ Min Yoongi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top