Chương 211 - 215
Chương 211
Tính tình Ôn Tử Nhiên vẫn luôn ôn hòa, chưa bao giờ nổi giận với người khác, cũng chưa bao giờ la mắng ai.
Hắn luôn không hiểu chuyện bực tức là gì, cho dù có thật sự bị mạo phạm, cũng chỉ phần nhiều là cảm thấy khổ sở mà thôi.
Tựa như lúc này, hoàng đế mở mịt, hiểu lầm cùng với sự đúng lý hợp tình khiến hắn cảm thấy mình đây là đang tức giận vô cớ, nhưng đến cùng một chút tức giận cũng không bộc phát ra được, chỉ có nước mắt rơi xuống, bản thân cũng không khống chế được.
Khó chịu cực kỳ.
Vì tìm kiếm chút an toàn duy nhất, ngược lại ôm lấy cây cột càng thêm chặt cứng.
Nhiếp Huyễn cảm thấy bản thân phảng phất biến thành một thiếu gia ăn chơi cưỡng đoạt thiếu phụ nhà lành, vô cùng tức giận, giọng nói cũng vô ý cao thêm một chút: "Không phải đã nói không được khóc sao!"
Ôn Tử Nhiên bị hắn quát đến ngẩn ra, cố nén khóc, thút thít nói: "Nếu bệ hạ không muốn nhìn dáng vẻ này của thần, vậy thần...liền cáo lui."
Nhiếp Huyễn vội vàng quát: "Ai cho phép ngươi đi!"
Vừa dứt lời, tự bản thân cũng cảm thấy là mình to tiếng, Ôn Tử Nhiên cũng nhìn y một cái, buông cây cột ra quỳ xuống, nói một câu: "Thần biết tội" liền quỳ rạp trên mặt đất không lên tiếng.
Nhiếp Huyễn càng cảm thấy khó chịu, chậm rãi bước qua bước lại mấy bước, cuối cùng cũng vẫn thả lỏng tư thái, cúi xuống khoát lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tử Nhiên, đến cùng là làm sao? Nếu đã không phải oán trách trẫm xử trí ngươi nặng, vì sao lại không chịu thân cận cùng trẫm, nối lại tình xưa?"
Toàn thân Ôn Tử Nhiên run lên, tránh khỏi tay y, dùng sức lắc đầu.
Nghẹn ngào một lát, mới thập phần gian nan nói: "Cầu bệ hạ.... ngài hãy bỏ qua, bỏ qua cho thần đi..."
Bàn tay Nhiếp Huyễn đông cứng tại chỗ.
Cặp mày rậm anh tuấn của hoàng đế nhíu chặt, khỏ hiểu nhìn hắn: "Tử Nhiên?"
Qua một hồi lâu Ôn Tử Nhiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mạnh mẽ đè lại tiếng khóc, nói: "Thần nguyện ý vì bệ hạ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, chỉ xin bệ hạ... chỉ xin bệ hạ đừng lại, đừng lại trêu đùa thần."
Nhiếp Huyễn càng trở nên mù mở, mù mờ đến gần như ủy khuất: "Trẫm chưa từng đùa giỡn với ngươi mà? Trẫm đối đãi ngươi, có chỗ nào không tốt sao? Cho dù bắt ngươi đi Kinh Châu, cũng là do ngươi làm sai, trẫm ký thác kỳ vọng cao lớn ở ngươi, nên mới muốn tôi luyện ngươi –"
"Bệ hạ nếu muốn chúng ta làm quân thần, vậy thì chỉ nói chuyện quân thần thôi. Thần cầu xin bệ hạ đừng lại làm những chuyện, bên ngoài phận sự quân thần."
Nhiếp Huyễn lập tức ngạc nhiên sững sờ.
Ôn Tử Nhiên thế mà lại dám ngắt lời y, quả nhiên là càng ngày càng to gan mà.
Đây là đại bất kính, y lại không nghĩ đến chuyện truy cứu.
Tên thỏ đế không rơi nước mắt, nét mặt lại khiến cho người khác trụy tâm.
Hoàng đế cứ đứng như vậy, hồi lâu mới nói: "Trẫm..."
Chưa kịp tìm từ xong, Ôn Tử Nhiên lại một lần nữa dập đầu với y: "Trước đây là thần ngu dốt tham vọng, có suy nghĩ không an phận... Thần không dám nữa! Chỉ xin bệ hạ bỏ qua cho thần..."
Nhiếp Huyễn không nói lời nào.
Không bảo hắn bình thân, cũng không có những lời trách cứ hay giận dữ trong dự đoán.
Hoàng đế trầm mặc như là sau khi nghe xong tấu sự hoặc là gian ngôn, đang suy tư.
Dũng khí và đảm lượng mà Ôn Tử Nhiên tích cóp hơn phân nửa đời người vừa mới được dùng sạch, hậu tri hậu giác kinh hoảng và khổ sở, cố đè nén run rẩy chờ sự phán quyết của hoàng đế.
Cũng không biết đã qua rất lâu hay là không lâu, bỗng nhiên có một luồng hơi thở ẩm ướt phả vào bên tai.
Chất giọng hoàng đế hốt nhiên trêu đùa, mang theo chút ý cười, chậm rãi hỏi: "Suy nghĩ không an phận? Là loại suy nghĩ không an phận thế nào, nói nghe một chút."
Ôn Tử Nhiên cắn cắn môi.
Nhưng câu tiếp theo của hoàng đế lại khiến hắn giật mình.
"Nói không chừng, cũng không phải là không an phận gì đâu? Trẫm cũng chưa từng nói, trẫm chỉ muốn làm quân thần với ngươi đâu?"
Chương 212
Ôn Tử Nhiên kinh ngạc lắng nghe, không dám tin mà mạnh ngẩng đầu lên.
Nhiếp Huyễn đang cúi người dựa vào bên tai hắn, thuận thế vươn ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm lên vành tai hắn, tiện đà dọc theo vành tai liếm dần xuống, dùng răng nanh khẽ cắn lên trái tai hắn.
Vành tai Ôn Tử Nhiên lập tử đỏ thấu, nghiêng ra sau một chút, ngã ngồi trên mặt đất.
Nhiếp Huyễn đỡ lấy vai hắn, nghiêng đầu liếm dọc theo sau tai, hơi hơi rũ mắt, vẫn cười như cũ: "Tử Nhiên thì ra là... giận dỗi trẫm đây."
Ôn Tử Nhiên theo bản năng đấu tranh một chút, tay kia của Nhiếp Huyễn đỡ eo hắn, liếm hôn dọc theo sau tai đến sau gáy: "Xét đến cùng, vẫn cứ là tâm ý nan bình, đúng không?"
Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân đều bị y hôn đến mềm nhũn, nghiêng đầu muốn tránh né đôi môi của hoàng đế, lại giống như chủ động để cần cổ mặc cho y hôn.
Nhiếp Huyễn không chút khách khí liếm mút lên cổ hắn thành dấu hôn xanh tím, miệng lưỡi sau khi để lại dấu vết trên làn da trắng mịn nhẹ giọng cười nói: "Lúc làm lần đầu, còn sợ trẫm để lại dấu vết."
Lúc này Ôn Tử Nhiên mới hậu tri hậu giác chống cự đẩy y ra, nhưng đẩy không được, chỉ cảm thấy ủy khuất trong lòng càng thêm sâu, nước mắt lại rơi xuống.
Cứ ngồi dưới đất như vậy, cam chịu mặc cho người xâm lược.
Hoàng đế lại vẫn không hài lòng với sự xâm lược ít ỏi này, từ phía sau kéo hắn vào trong lòng, ôm chặt lấy, thân thể cường tráng trẻ tuổi truyền độ ấm xuyên qua mấy tầng quần áo, bao vây lấy hắn, tựa như là muốn hòa chung lại với nhau vậy.
Ôn Tử Nhiên khóc thút thít lắc lắc đầu, nói không nên lời.
Nhiếp Huyễn cứ ôm hắn, kéo đi một chập, nói: "Trẫm biết, ngươi cảm thấy là trẫm đùa giỡn ngươi, làm tổn thương ngươi. Nhưng mà Tử Nhiên, Ôn khanh của ta, cho dù giữa ngươi và ta có tình cảm hay không, làm sai thì vẫn là làm sai."
Một câu này thật sự khiến người khác không cách nào phản bác được.
Ôn Tử Nhiên ngừng nghẹn ngào, nâng tay lên lung tung lau nước mắt.
Hơi thở Nhiếp Huyễn vẫn như cũ chậm rãi tràn ra từ sau tai, nóng ướt, mang theo hương vị tình dục.
Hắn ở lại Kinh Châu ba năm, không mang theo thê thiếp, vội vàng lấy công thay chẩn khởi công xây dựng thủy lợi, cũng không có lập thêm phòng, ngẫu nhiên chính mình tự giải quyết tình dục, cũng tự cảm thấy không đủ.
Thân thể bị lạnh nhạt lâu ngày đang hòa tan từng chút trong từng hơi thở nóng ướt ôn tồn của hoàng đế, vô ý nhớ tới mấy lần xuân phong khiến người đỏ mặt xưa kia.
Chỉ như vậy liền cảm thấy chán ghét bản thân, không chịu nổi mà cắn cắn môi.
Cùng chủ quân hình thành khúc mắc khó có thể mở miệng như vậy, lại thêm việc làm thần tử mà bất trung, mưu sự không cẩn thận, công tư không phân minh, cho dù là thế nào, cũng xác thật không có tư cách giữ oán giận trong lòng mới phải.
Cũng chẳng qua là dựa vào một câu 'thích' kia của hoàng đế mà tâm sinh kiêu ngạo, cho nên mới cảm thấy bất bình mà thôi.
Xét đến cùng, ngay từ đầu đã làm sai chuyện, dù sao cũng chính là Ôn Tử Nhiên hắn.
Trái tim liền chùng xuống từng chặp, chìm xuống, chìm xuống, mọi cảm xúc tập trung vào nơi không thể với tới kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, không biết kiếm đâu ra sức lực, thầm nghĩ phải tránh khỏi cái ôm mạnh mẽ khiến cho người cảm thấy vô cùng ấm áp an tâm của hoàng đế, tìm một cái lỗ chôn luôn bản thân đi thôi.
Nhưng hoàng đế khí lực lớn, gắt gao ôm lấy hắn, chế trụ hết mọi phản kháng của hắn.
Vừa ôn nhu lại không nhanh không chậm nói với hắn: "Tử Nhiên, ngươi cũng nên hiểu rõ, cái gì gọi là tình sâu trách nặng chứ?"
Vì thế, thị phi đúng sai đều không thể làm rõ, hắn ở trong lồng ngực kia, lại một lần nữa tim đập thình thịch, càng lún càng sâu, thất bại thảm hại.
Chương 213
Lúc bị kéo lên giường còn mơ hồ cảm thấy bản thân đang nằm mơ, Ôn Tử Nhiên cúi đầu, sờ sờ nệm chăn trên long sàng, run rẩy không biết phải làm thế nào mới được đây.
Nhiếp Huyễn sờ sờ gương mặt hắn, cười cười cúi đầu, cố ý dán sát thật gần, gọi hắn: "Tử Nhiên, Tử Nhiên."
Ôn Tử Nhiên mắt điếc tai ngơ rũ mắt, cắn môi, hết sức chuyên chú mà cam chịu.
Nhưng thanh âm hoàng đế như bủa vây xung quanh, không chỗ không có, như gió xuân thổi tung cành liễu, trêu cợt.
Thấy hắn không để ý tới, càng thấu lại gần, đôi môi cơ hồ sắp dán lên môi hắn, mềm giọng ôn tồn: "Tử Nhiên, vẫn còn giận trẫm sao?"
Ôn nhu đến mềm lòng, Ôn Tử Nhiên cắn cắn môi, Nhiếp Huyễn hôn lên môi hắn, nói: "Tử Nhiên, trẫm biết ngươi buồn trẫm. Trẫm đúng là không nên như vậy, nhưng mà Tử Nhiên, trẫm vẫn tín nhiệm ngươi, coi trọng ngươi, cho nên chuyện lần đó cố tình là do chính ngươi làm ra, trẫm mới khổ sở như vậy."
Đôi môi vừa bị hôn của Ôn Tử Nhiên run lên nhè nhẹ, rốt cuộc cũng nâng mắt lên, đôi mắt ướt át, do dự một lát, lắc lắc đầu nói: "Vậy, bệ hạ thật sự ..."
Lời đến bên môi lại không thể nói tiếp nổi nữa.
Trái tim Nhiếp Huyễn như bị ai gãy nhẹ, vừa đau vừa ngứa, khi dễ một người mềm mại thành bộ dáng như vậy, y tự nghĩ có lẽ cũng có chỗ không đúng, chỉ là nhất thời không biết được là chỗ nào. Vẫn dán lên hắn, thừa dịp hắn mở miệng, thò đầu lưỡi vào ôn nhu liếm hôn lên, một bàn tay vô cùng thuận theo tự nhiên mà xoa lên sau gáy Ôn Tử Nhiên, ngón tay thon dài vuốt lên xương chẩm, nhẹ đè về phía trước.
Ôn Tử Nhiên có chút không tình nguyện tiếp nhận nụ hôn sâu triền miên này, giữa miệng lưỡi giao triền phát ra tiếng nước khiến hắn càng trở nên mặt đỏ tai hồng, đến lúc được buông ra không khỏi thở dốc từng trận, đôi mắt vương hơi nước ướt át mê mang.
Nhiếp Huyễn nâng mặt hắn lên, trịnh trọng nói: "Tử Nhiên, đừng giận nữa, đúng là trẫm cũng có chỗ không phải. Trẫm từng nói thích ngươi, một câu này chưa bao giờ là giả."
Ôn Tử Nhiên đang nắm ống tay áo của y mà thở hổn hển, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, một lát sau, mới nhỏ giọng: "Cho dù là..."
"Cho dù là gạt ta cũng được..."
Trong lòng Nhiếp Huyễn mềm nhũn, kề sát lại liếm lên vành tai hắn, thuận thế bế hắn lên giường: "Không phải gạt ngươi, trẫm sao lại nhẫn tâm lừa ngươi chứ? Tử Nhiên, ngươi cũng quá cứng rắn, lặn một hơi mất ba năm, không chịu gặp mặt cũng đã đành, còn trả lại thư tử, ngươi mới thật nhẫn tâm..."
Ôn Tử Nhiên bị y đặt dưới thân, quay mặt đi nơi khác khẽ thở dài: "Thần ở Kinh Châu ba năm, chẳng lẽ bệ hạ thì không nhẫn tâm sao?"
Nhiếp Huyễn nhướn mày đang muốn nói gì, lại bị hắn cắt ngang, mệt mỏi nói: "Lời này lẽ ra cũng không nên nói – vốn là thần làm sai trước."
Hắn nói như vậy, Nhiếp Huyễn không còn biết nói gì thêm.
Ôn Tử Nhiên tuy rằng làm sai, nhưng lũ xuân ở Kinh Châu cũng không có thành hậu quả quá nặng nề, trước có hắn lo lắng, sau có hắn sửa trị, thật sự nếu nói là lấy công chuộc tội cũng xứng đáng.
Huống chi hắn ở Kinh Châu thủ hộ ba năm, khuynh lực trợ Chu Sưởng xây dựng đê điều, nếu dùng để đánh giá thành tích thăng quan cũng không phải là quá đáng.
Cái được gọi là tôi luyện thật ra cũng chỉ là suy nghĩ riêng của mỗi mình hoàng đế y mà thôi, chưa bao giờ hỏi người ta một tiếng có bằng lòng hay không, thậm chí còn không cho thương lượng, với tư cách chủ quân mà nói đương nhiên là không gì không thể, như với thân phận tình nhân, không khỏi có chút bất cận nhân tình.
Tính tình Nhiếp Huyễn vẫn luôn là ăn mềm không ăn cứng, dáng vẻ trước kia của Ôn Tử Nhiên làm cho y cảm thấy bực tức, hiện giờ đã dỗ được người lên giường, hậu tri hậu giác lại cảm thấy thương yêu.
Vì thế mới khe khẽ thở dài, gọi hắn: "Tử Nhiên, ngươi nha."
Đầu ngón ta đẩy vạt áo người dưới thân ra, đôi môi liền đặt lên xương quai xanh.
Chương 214
Ôn Tử Nhiên trước khi diện quân đã chải đầu rửa mặt thay quần áo, hiện giờ trên người còn mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt cùng với y phục ấm thơm, Nhiếp Huyễn ngậm lấy xương quai xanh của hắn tinh tế liếm hôn, lại ngẩng đầu lên cọ vào má hắn: "Tử Nhiên mấy năm này, vì Kinh Châu, vì trẫm và triều đình mà phí tâm cố sức, thật sự là hao gầy đi nhiều."
Ôn Tử Nhiên đã lâu chưa cùng hoàng đế thân mật, không khỏi khẩn trương, nghe thấy Nhiếp Huyễn nói mình gầy, nhất thời không cảm thấy suồng sã, nghĩ nghĩ nói: "Cũng do thân cư địa vị cao đã lâu, tâm khoan thể béo ngồi không mà hưởng, nên mới có thể làm ra sai lầm kia, gầy như hiện nay mới là tốt."
Nhiếp Huyễn cũng không vội đem người ăn sạch sẽ, mà chỉ thân mật cọ cọ, thỉnh thoảng hôn nhẹ một cái, trêu chọc: "Ban đầu cũng không béo, như châu như ngọc, đẹp mắt..." Dừng lại một chút, thuận thế nhẹ nhàng cắn một ngụm lên gương mặt hắn: "Ăn cũng ngon."
Ôn Tử Nhiên quay đi, trên mặt nóng vô cùng.
Hoàng đế rất biết nói lời đường mật, hắn đã sớm biết, lúc trên giường hoa ngôn xảo ngữ vừa dỗ vừa lừa, nhưng xuống giường mặt lên xiêm y, liền tự nhiên trở thành một hoàng đế không hiện hỉ nộ, khiến cho mọi thần tử đều không thể đoán trước được.
Nghĩ tới đây khó lòng tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, nhưng thân mình lại mềm mại, trái tim trong lồng ngực nóng bỏng, càng cảm thấy khổ sở, không biết tìm đâu ra dũng khí mà ôm lấy hoàng đế, khẽ cắn lên đôi môi mỏng của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn bị cắn đến sửng sốt.
Một ngụm rất nhẹ, không hề đau, cũng không chảy máu, Chu Hi chỉ cần cắn đại một ngụm thôi cũng đều ác hơn thế này không biết bao nhiêu lần, nhưng y bị Chu Hi cắn nhiều, bị Ôn Tử Nhiên cắn thì lại là lần đầu.
Trong lòng không hiểu vì sao lại toát ra một câu: "con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người."
Bỗng nhiên lại có chút vui mừng khôn xiết.
Thừa dịp Ôn Tử Nhiên cắn xong chưa kịp chạy, đè lên hắn hung tợn hôn một trận.
Ôn Tử Nhiên ban đầu bị hôn đến thân nhũn tay chân nhuyễn, hô hấp không thuận, từ từ cảm thấy choáng váng.
Dù sao thì Nhiếp Huyễn cũng trẻ hơn hắn nhiều, từ sau khi khỏi đợt bệnh trước kia thì vẫn luôn rèn luyện không nghỉ, tự nhiên khí tức lâu dài.
Ôn Tử Nhiên không thở nổi, chỉ có thể kiệt lực thu hoạch chút không khí từ hơi thở của hoàng đế, trước mắt cơ hồ sắp tối đen, Nhiếp Huyễn mới buông hắn ra, vì nụ hôn dài sâu này, chính y cũng thở hổn hển.
Lúc này mới dùng sức nhéo nhéo má hắn hỏi: "Còn giận nữa không?"
Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy trước mặt đều trở nên mơ hồ mông lung, ngay cả thanh âm cũng không nghe được rõ ràng, mờ mịt trừng lớn đôi mắt sũng nước, thoạt nhìn càng thêm có vẻ đáng yêu khả ái.
Nhiếp Huyễn nhìn một lát, tiến lại gần, mổ một cái lên đôi môi đã bị gặm cắn hôn đến đỏ bừng, bàn tay thò vào bên trong vạt áo đang rộng mở, mò thẳng đến eo, xoa bóp một phen: "Eo lưng cũng gầy."
Ôn Tử Nhiên hoãn khí xong, hậu tri hậu giác đỏ mặt lên, nghẹn ngào một tiếng, nghiêng mặt qua, muốn vùi vào trong gối đầu.
Nhiếp Huyễn không nghe thấy hắn khóc, ghé bên tai hắn thổi một hơi, dịu dàng dỗ dành: "Tử Nhiên, không cần cảm thấy khổ sở, trẫm thật thích ngươi."
Ôn Tử Nhiên càng trở nên cảm thấy xấu hổ đến không thể chịu nổi, bàn tay hoàng đế lại vẫn ngoan cố xoa nắn bên eo, từ phong lưu đã sắp trở thành hạ lưu, xoa đến nỗi eo nhuyễn của hắn cũng sắp tay chảy rồi, càng thêm cảm thấy bất lực hơn nữa.
Hoàng đế còn cố tình trêu chọc, tay kia mò đến trước ngực niết lên đầu vú: "Tử Nhiên ở Kinh Châu ba năm, có để người nào chạm vào không?"
Tuy rằng Nhiếp Huyễn vẫn luôn thích hiệp ngoạn thần tử, nhưng chưa bao giờ cấm đoán thần tử không được phong lưu bên ngoài, thậm chí y còn từng gặp vương phi của Nhiếp Kỳ hay cả tình nhân bên ngoài của Dung Hàm Chi nữa. Khiến cho y cảm thấy lạ chính là, ba năm qua y vẫn luôn vô cùng để ý đến Kinh Châu, tự nhiên biết được Ôn Tử Nhiên không chỉ không mang thê thiếp đi theo nhậm chức, mà ở Kinh Châu cũng không hề thu thêm phòng, dù là nam hay là nữ.
Thật sự kỳ quái.
Không ngờ Ôn Tử Nhiên nghe vậy thì trầm mặc một lát, rồi bỗng nhiên đấu tranh dữ dội.
Chương 215
Nhiếp Huyễn nhanh chóng ngăn hắn lại, ngón tay đang ve vuốt eo lưng nhích xuống dưới một chút, xoa lên đốt xương cùng, tay còn lại thành thạo mà tháo thắt lưng hắn: "Đừng giận, không phải như ngươi nghĩ."
Ôn Tử Nhiên bị ve vuốt đến thấp giọng rên ri một tiếng, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không còn, thân thể đã lâu không nếm mùi tình dục hết sức thẳng thắn thành khẩn khát vọng được âu yếm, hắn nhắm chặt mắt, nước mắt chảy dọc theo sườn mặt, rơi xuống.
Trên mặt nóng bỏng, cho nên cảm thấy vô cùng bối rối, liền nâng tay che kín mắt lại, nước mắt trào khỏi khe hỡ ngón tay, chảy ra ngoài.
Nhiếp Huyễn vội hôn lên từng kẽ tay, đầu lưỡi nhẹ nhàng cong lên, liếm đi một giọt nước mắt, còn thuận thế liếm lên kẽ tay nhạy cảm.
Ôn Tử Nhiên ôm mặt, khóc rấm rức, bị hoàng đế liếm đến ngứa ngáy, ngón tay co rồi lại co, để lộ nửa gương mặt, Nhiếp Huyễn cúi xuống hôn lên môi hắn, nhỏ giọng nói: "Trẫm chỉ là cảm thấy cao hứng, cảm thấy là do ngươi thích trẫm, ngươi đừng giận mà."
Ngón tay sờ dọc theo mặt đùi trong, Ôn Tử Nhiên mẫn cảm, theo bản năng liền kẹp chặt hai chân, kẹp bàn tay Nhiếp Huyễn vào giữa.
Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, cố ý bắt chước động tác hoan ái mà đưa đẩy hai cái, toàn thân Ôn Tử Nhiên cứng đờ, vội vàng thả chân ra, chôn mặt vào gối không dám lên tiếng.
Nhiếp Huyễn liền thuận thế đè lên từ phía sau, liếm lên gáy hắn, thì thầm: "Tử Nhiên, Tử Nhiên..."
Lại nói rất nhiền lời âu yếm ôn tồn, ngỏ ý xin lỗi.
"....trẫm thật sự không có ý như vậy đâu, chỉ cảm giác trong lòng ngươi có ta, quá vui nên nói nhầm lời mà thôi..."
Ôn Tử Nhiên nghẹn ngào ngừng phản kháng, càng cảm thấy bản thân không có chí tiến thủ, quá đáng chết.
Đến chừng này tuổi rồi, mà còn trắng trợn mê luyến một nam nhân vừa nhỏ tuổi hơn vừa có địa vị cao hơn bản thân mình, vốn dĩ cũng đã đủ xấu hổ, lại còn bị vạch trần ra như vậy, càng trở nên không thể chịu đựng nổi.
Nhưng chất giọng của hoàng đế quanh quẩn bên tai, cứ như thuốc mê rót vào vậy: "...Nhưng mà trẫm cảm thấy thật sự rất cao hứng."
"Viết cho ngươi nhiều thư tình như vậy, đá chìm đáy biển, không khỏi tức giận. Nhưng nhìn thấy ngươi thế này, liền cảm thấy cao hứng."
Ôn Tử Nhiên hơi hơi mím môi, bị dỗ dành đến mềm lòng, đáy lòng cũng như thân thể này vậy, rối tinh rối mù.
Hoàng đế mở ra ngăn kéo ngầm, lấy ra món gì đó, một tiếng 'rắc' nhẹ nhàng, quen mùi hương hoa quế quen thuộc đến mức khiến người mặt đỏ tai hồng tràn ra.
Hoàng đế dùng vật cứng dưới khố cách mấy lớp quần áo đỉnh lên mông hắn, đỉnh đến nỗi toàn thân hắn đều xấu hổ đến chín đỏ, còn không nhanh không chậm mà hỏi ý: "Tử Nhiên ngươi xem, trẫm thích ngươi, nghĩ tới ngươi đã thành như vậy."
Gương mặt Ôn Tử Nhiên đỏ ửng nóng bừng, thế nhưng thân thể lại càng thêm thẳng thắn thành khẩn, hắn cảm thấy dưới bụng cũng nóng lên, thứ gì kia bắt đầu bột phát, đè lên nệm giường, khiến hắn càng thêm xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Nhiếp Huyễn nào chịu bỏ qua cho hắn, dùng răng cắn lên cổ y bào sau lưng, ngoạm lấy kéo xuống, lộ ra một tấm lưng mịn màng trắng bóng.
Bởi vì gầy đi nhiều, xương bả vai cũng nổi rõ hẳn lên, Nhiếp Huyễn liếm dọc theo bả vai hắn, thấp giọng nói: "Tử Nhiên, trẫm muốn ngươi."
Ôn Tử Nhiên cắn góc chăn.
Nhiếp Huyễn lại đỉnh đỉnh lên mông hắn, ngón tay lấy một khối cao chi từ trong hộp bạc, lau lên đầu vú hắn: "Tử Nhiên, trẫm muốn ngươi, có được không?"
Đầu vú đầu tiên là chợt lạnh, sau đó bị hai ngón tay ma sát, bởi vì đã được bôi cao chi, phá lệ trơn trợt, dễ dàng bị niết đến thẳng đứng trơn bóng, cực kỳ dâm mỹ.
Ôn Tử Nhiên thở hổn hển muốn tránh đi, chỉ là vì bị đè nặng như vậy, cho dù có giãy dụa thế nào đều tựa như là tự mình đưa đầu vú vào trong tay Nhiếp Huyễn, khiến người đùa bỡn vậy.
Chịu không nổi suy nghĩ này, từ trong khoan mũi thoát ra một tiếng gió hừ hừ mềm ngọt.
Nhiếp Huyễn vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, cố ý truy vấn: "Tử Nhiên, được không?"
Ôn Tử Nhiên bị ép buộc đến rơi nước mắt, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, yếu ớt như muỗi kêu mà trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top