Chương 20-24

Chương thứ hai mươi: nàng phảng phất thấy được nền móng tình yêu tràn đầy

Lâm Tử Lộc nhìn Lâm vẻ mặt đầy hài lòng, cảm thán thủ nghệ của chính mình càng ngày càng tốt rồi, nàng bây giờ có đủ tiêu chuẩn để làm một thượng đẳng nha hoàn nha.

"Lộc công tử, công tử chúng ta mời công tử xuống lầu dùng bữa sáng."

Lâm Tử Lộc vừa nghe liền phát hiện ra là Vương chưởng sự tự mình đến mời nàng, liền nhanh chóng trả lời: " Tốt, chúng ta lập tức xuống."

"Tiểu nhân bây giờ sẽ đi mời Lâm công tử." Vương chưởng sự xoay người, muốn đi tời gian phòng cách vách gõ cửa nói chuyện này với Lâm,

"Ách, không cần, Lâm ở chỗ của ta, cũng không cần làm phiền Vương chưởng sự." Lâm Tử Lộc mở cửa đi ra ngoài.

Vương chưởng sự nhìn vào trong phòng thăm dò, quả nhiên thấy Lâm ở bên trong, nghĩ thầm tình cảm của hai huynh đệ này thật tốt, sáng sớm như vậy đã ở cùng một chỗ với nhau.

Tô Ngọc Li ngồi trên một cái bàn vuông được làm bằng gỗ lim, trong tay như cũ vẫn không rời chén trà bằng ngọc mà hắn yêu thích nhất.

Ngay từ nửa canh giờ trước, hắn đã ngồi ở chỗ này thưởng thức trà, thuận tiện nghe một chút tin tức thu được.

Đại khái biết lai lịch Lâm Tử Lộc và Lâm Tử Thần, là cô nhi sao? Nàng mặc dù vóc người cao gầy, cũng có chút ốm yếu, mặt mũi hơi tái nhợt, đúng là bộ dáng có chút giống một cô nhi, từ nhỏ chắc hẳn đã phải trải qua không ít khổ cực. Nhưng hắn có cảm giác nàng không giống những cô nhi bình thường, họ cũng không giống như nàng, con ngươi luôn linh động tò mò xoay chuyển hết bốn phía, trong đầu tựa hồ chứa những ý nghĩ ký quái mà người khác không có.

Về phần Lâm, hắn tra không ra được lai lịch, Lâm giống như là một người từ trên trời rơi xuống, người này tuyệt không phải là một người có xuất thân bình thường, mỗi cái giơ tay nhấc chân luôn lơ đãng toát ra hơi thở tôn quý, được tỏa ra từ tận xương.

"Tô huynh chào buổi sáng." Lâm Tử Lộc giọng nói thanh thúy truyền đến.

Tô Ngọc Li ngẩng đầu, thấy một thân ảnh màu xanh nhạt, đang chậm rãi đi đến, đai lưng bằng ngọc, ôm lấy dáng người cao gầy của nàng, mi thanh mục tú, đúng là một vị công tử tuấn lãng.

"Lộc công tử cũng dậy thật sớm." Tô Ngọc Li hướng nàng cười nhã nhặn, mở miệng nói.

Lâm Tử Lộc không khách khí ngồi xuống, nói: "Tô huynh khách khí rồi, gọi ta Lộc huynh là được."

"Lộc huynh." Tô Ngọc Li cũng liền phối hợp, đáp lại.

"Được rồi." Lâm Tử Lộc nhíu mày, gõ cái ghế tròn bên cạnh, "Lâm, mau tới đây ngồi."

Lâm đi tới, ngồi xuống, ngẩng đầu chống lại con ngươi ôn nhuận của Tô Ngọc Li, trong tâm lặng lẽ khó chịu một trận, cố chấp nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Tử Lộc nhìn hai người bọn họ đến vui vẻ, hai người kia bốn mắt nhìn nhau, giống như đang liếc mắt đưa tình vậy, không biết có phải bọn họ có mối tình thầm kín hay không? Nàng mơ hồ cảm nhận được mầm mống tình yêu như có như không giữa hai người bọn họ.

Tô Ngọc Li thu hồi ánh mắt trước, ánh mắt Lâm làm cho lòng hắn có chút kinh ngạc, trong nháy mắt đó hắn phảng phất thấy được cuồng phong bạo tuyết, thật lâu không có được cảm giác bị áp bách mạnh như thế này.

Thật là thú vị!

"Vương chưởng sự, mang đồ ăn sáng lên đi." Tô Ngọc Li phân phó nói.

Vừa nghe là đồ ăn sắp được mang lên, Lâm Tử Lộc kiềm chế nội tâm kích động, giả bộ bình tĩnh, chẳng qua là hai mắt ngăn không được mà tỏa sáng.

Chẳng qua là, vì sao bưng lên ba hộp đồ hộp?

Lâm Tử Lộc gương mặt đau khổ, vạn phần khó khăn cầm lên đôi đũa trúc, thì bỗng nghe thấy một câu nói của Tô Ngọc Li khiến cho nàng gần như phát điên.

"Lâm công tử hôm qua nói cho Tô mỗ, Lộc huynh đối với đồ hộp yêu thích không thôi, không biết Lộc huynh hài lòng với loại đồ hộp này không?"

"Hài lòng, cực kỳ hài lòng." Lâm Tử Lộc nghiến răng nghiến lợi, nói xong tàn bạo hướng về phía Lâm trừng mắt.

Lâm vẻ mặt bối rối, nương tử không phải là rất thích ăn đồ hộp sao? Nhìn thế nào cũng không giống như là nàng đang cao hứng.

Một bữa bữa ăn sáng được ăn trong một không khí đầy miễn cưỡng, tốc độ không thể nhanh được, ba người dùng tốc độ như rùa mà cuối cùng cũng kết thúc.

"Thu, ngươi nói cho Lộc công tử biết một chút tin tức của Lâm Tử Thần." Ăn xong, Tô Ngọc Li đi thẳng vào vấn đề.

"Vâng, công tử."

"Lâm Tử Thần quả thật bị Tiền gia phái người mang đến huyện thành làm luyến đồng. Nhưng trên đường áp tải, bị một nhóm người cướp, hiện trường chỉ để lại mười mấy cỗ thi thể, vốn là thiếu niên trên xe ngựa áp tải cũng bị giết. Đệ đệ Lâm Tử Thần của Lộc công tử cũng không có trong số người bị giết, tựa hồ là được người nào đó cứu, bất quá là người nào, thì vẫn chưa điều tra ra."

Chương thứ hai mươi mốt: dáng vẻ thật là phong độ đường đường, hiếm có nha.

"Được người cứu đi sao?" Lâm Tử Lộc thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, nếu thật sự tạo thành một kết cục không thể vãn hồi, nàng cả đời cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng nghĩ lại, rốt cuộc là ai đã cứu Tử Thần?

"Thu cô nương, thật sự là không có chút manh mối nào về người đã cứu Tử Thần sao?"

"Từ những vết thương trên thi thể của mười thị vệ, có thể khẳng định họ là bị tiễn làm cho bị thương, cái loại tiễn này cực kỳ sắc bén, có rất nhiều người hành tẩu giang hồ sử dụng nó, cho nên không thể biết được là ai. Theo ta thấy, nếu người trong giang hồ mang Lâm Tử Thần đi, có lẽ là Lâm Tử Thần có thể bảo bối để bảo vệ tính mạng hắn." Thu đưa ra một suy luận.

Bảo bối có thể bảo vệ tánh mạng? nói như thế, nàng chợt nhớ tới Lâm Tử Thần trời sinh thính lực hơn người, có lẽ thật sự có người nhìn trúng điểm này của hắn, muốn thu hắn làm đồ đệ cũng không chừng. Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tử Lộc cảm thấy an ủi hơn nhiều, không phải là cổ trang những người gặp nguy hiểm mà bỗng nhiên được cứu thường may mắn gặp được cao nhân sao? Rồi còn được truyền thụ lại võ công hay y thuật xuất thần nhập hóa của họ cả đời nữa.

"Tô mỗ cho rằng Lộc huynh không cần lo lắng quá mức, có lẽ đây chính là số mệnh của đệ ấy, hắn cũng nên có cơ hội để lịch lãm một chút, không phải sao?"

"Đệ đệ sẽ không có chuyện gì đâu, có thể hắn cũng giống như Lâm, được một người tốt như nương tử cứu đi." Lâm cũng nhịn không được nữa, mở miệng trấn an nàng.

"Ngươi cho rằng ai cũng là người tốt giống như ta sao? Được rồi, ta biết rồi, các ngươi không cố gắng cần tẩy não ta nữa." Lâm Tử Lộc vung tay áo đứng lên, nhất thời cũng quên mất vừa rồi Lâm đã gọi nàng là nương tử trước mặt mọi người.

Tô Ngọc Li ánh mắt tối sầm lại, đây là lần thứ hai hắn nghe được Lâm gọi nàng là nương tử. Theo lý thuyết hai người này mới biết nhau bất quá chỉ có mấy ngày, sao họ lại trở nên thân mật như thế, đêm qua hắn nhận được tin, hai người họ ngủ cùng một gian phòng.

Hắn nhìn về phía Lâm, thấy Lâm Tử Lộc đứng dậy, hắn cũng đứng dậy theo, mỗi cử chỉ đều mơ hồ tỏa ra khí chất cao quý. Hắn thủy chung đoán không ra lai lịch của người này, rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào?

"Tô huynh, hai chúng ta muốn đi dạo một chút, ngươi có muốn đi cùng hay không?" Lâm Tử Lộc cảm thấy mình cần ra ngoài giải sầu, để tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ đã nghe được lúc nãy.

"Hôm nay không được tiện lắm, Lộc huynh có cần mang theo mấy người hầu không?" Tô Ngọc Li cự tuyệt, hôm nay, hắn cũng nên đi tìm tung tích của Tô Ngọc Kỳ rồi.

"Ta cùng Lâm đi là được, nhiều người ngược lại không tiện cho việc di chuyển, dù sao cũng đa tạ Tô huynh." Lâm Tử Lộc lôi Lâm cùng đi ra ngoài, rời đi rất nhanh, nên họ không nghe rõ lời của Vương chưởng sự ở phía sau.

Đợi nàng bước đến cửa chính của Lưu Bảo Trai, nàng mới từ từ hồi tưởng lại lời Vương chưởng sự nói, hắn hình như nói: "Lộc công tử, cửa trước không đi được a!"

Đúng vậy, cửa trước không đi được, sao nàng có thể quên chuyện quan trọng như thế cơ chứ, cửa chính không phải bị người vây kín, đến một giọt nước cũng không lọt sao?

Những người này nghe danh Tô Ngọc Li mà đến, ở trước cửa chờ, hi vọng gặp được Tô công tử một lần, không nghĩ tới vừa mới sáng sớm đã có hai vị công tử xuất hiện, cả hai phong độ đường hoàng, nhất thời họ cũng phân biệt không rõ vị nào là Tô công tử.

"Tử y công tử kia chính là Tô công tử đi, quả thật là tuấn mỹ có một không hai."

"Công tử mặc y phục màu xanh mới là Tô công tử, vừa nhìn qua đã thấy là một người nho nhã."

"Không đúng, không đúng. . ."

Lâm Tử Lộc thấy vậy trợn mắt há mồm, không phải chỉ là một người dễ nhìn tới từ đế đô thôi sao? Sao họ lại có phần kích động lớn như vậy?

Lâm Tử Lộc không hề biết, ở Ngự Quốc, An Nhạc huyện ở phía Nam biên cảnh, kề bên U Quốc, cách cách xa đế đô tận vạn dặm, nó giống như một địa phương chim không thể đẻ trứng, được người đế đô để ý chính là một vinh hạnh cho người ở nơi này.

"Khụ khụ, các vị hai chúng ta không phải Tô công tử mà các ngươi muốn tìm." Để đi qua được cánh cửa này, Lâm Tử Lộc mở miệng giải thích.

"Thì ra không phải là Tô công tử."

"Theo ta thấy hai vị này hẳn là bằng hữu của Tô công tử, tới từ đế đô."

"Ta cũng nghĩ như vậy a."

Chương thứ hai mươi hai: đấu giá, nương tử của ta thật là lợi hại

Trong đám người lại một lần nữa nổ tung, kịch liệt thảo luận thân phận của Lâm Tử Lộc và Lâm.

Lâm Tử Lộc lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lâm: "Tiểu Lâm tử, chúng ta đây là bị người vây xem sao?"

"Hẳn là vậy." Lâm hai đầu lông mày nhăn lại, hắn không thích bị nhiều người nhìn chăm chú như thế này chút nào.

"Ngươi nói xem chiết phiến của ta đáng bao nhiêu bạc?" Lâm Tử Lộc lại hỏi hắn.

"Hai mươi văn tiền, nương tử ngươi mua nó không phải là tốn có hai mươi văn tiền hay sao?" Lâm thật sự là không giải thích được tại sao nàng lại hỏi hắn câu hỏi này.

Lâm Tử Lộc cười tặc một tiếng, đẩy cửa chính ra, chạy vào bên trong, lưu lại Lâm vẻ mặt mờ mịt không hiểu nàng đang muốn làm gì, ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.

Ước chừng sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Lâm Tử Lộc mới mở cửa đi ra ngoài, hướng về phía Lâm nở một nụ cười thần bí.

"Tiểu Lâm tử, kế tiếp chính là thời khắc để ngươi chứng kiến một kỳ tích mà ta đã hao tâm chuẩn bị."

"Các vị, các vị, mời yên lặng một lúc nghe ta nói." Lâm Tử Lộc cố ý đè thấp giọng nói, để khiến cho người nghe cảm thấy tò mò, mọi người cũng phối hợp ngừng thảo luận.

"Tô công tử là bằng hữu của chúng ta, lần này đến đây An Nhạc trấn là vì có chuyện quan trọng phải làm."

Mọi người phụ họa gật gù cái đầu, việc tìm kiếm Tô nhị công tử đúng là một chuyện đại sự.

"Cho nên các vị ngày ngày vây ở đây cũng là điều không nên, sẽ ảnh hưởng không tốt tới việc làm ăn của Lưu Bảo Trai."

Mọi người lắc đầu, quyết tâm gặp được Tô Ngọc Li cho bằng được trong lòng bọn họ ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Ảnh hưởng tới việc làm ăn sẽ khiến cho Tô công tử được một trận đau đầu nữa, vì ngoài việc phải tìm kiếm tung tích của đệ đệ, huynh ấy còn phải bận tâm đến chuyện này nữa. Tô công tử là vạn bất đắc dĩ nên đành nhờ ta đến đây thỉnh cầu các vị đại gia, không nên ở chỗ này tụ tập đông người, mời các vị trở về nhà của mình."

Mọi người đồng loạt thở dài, họ không muốn Tô công tử tức giận, nhưng họ lại không đành lòng rời đi.

"Ta đây thấy các vị đại gia ngưỡng mộ Tô công tử như thế, ta đã nhờ Tô công tử đề hai câu thơ trên cái chiết phiến này, ta liền lấy nó ra cho mọi người xem."

Lâm Tử Lộc nhẹ nhàng mở chiết phiến trong tay ra, hiện ra những nét chữ rồng bay phượng múa, trên đó viết: minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu. Đề tên: Tô Ngọc Li. Mấy câu thơ này vừa lúc phù hợp với cảnh sắc u tĩnh được vẽ trên chiết phiến.

Mọi người còn chưa kịp thấy rõ, Lâm Tử Lộc đã nhanh tay thu chiết phiến.

Lập tức có người tỏ vẻ bất mãn nói: "Công tử, chúng ta còn chưa thấy rõ, sao ngài đã cất nó đi?"

"Chúng ta mới chỉ liếc một cái, chưa còn có nhìn kỹ mà."

"Nhìn một cái làm sao đủ được, ta thật muốn mang nó đi giấu."

"Hay công tử đem nó bán cho ta đi."

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Tử Lộc liền vui mừng như hoa nở, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tức giận: "Không được, đây là chiết phiến tùy thân của Tô huynh, sao ta có thể bán cho người khác?"

Cái gì? Chiết phiến tùy thân? Vậy thì càng phải mua, trong đám người nổi lên sóng to gió lớn, ai cũng tranh giành muốn mua cho bằng được.

"Các ngươi cũng đừng cãi cọ, ta xem các ngươi không mua được sẽ không bỏ qua, chắc sẽ tiếp tục chắn ở đây không cho chúng ta ra cửa mất." Lâm Tử Lộc vẻ mặt khó xử.

"Ta nghĩ thế này, nếu ta đem nó bán cho bất kỳ một người trong các vị cũng là không công bằng, hay là các vị ra giá đi, ai ra giá cao nhất ta liền bán cho người đó vậy.

Nàng vừa dứt lời, đã có người ra giá: "Một lượng bạc."

"Hai lượng!" người ra giá đều là tiểu thư phú quý, tất nhiên họ sẽ không keo kiệt.

"Bốn lượng!"

. . .

"Đoạn phủ tiểu thư của chúng ta ra giá mười lượng!" một giọng nói kiêu căng bỗng chen ngang.

Vừa nghe là Đoạn phủ tiểu thư, mọi người cũng không dám tham gia cuộc đấu giá này, tựa hồ Đoạn phủ này có lai lịch khá lớn, họ không dám trêu chọc.

Lâm Tử Lộc vui vẻ đem chiết phiến giao cho một nha hoàn của Đoạn phủ, vừa hướng về phía Lâm đang đứng ở một bên cười với hắn một cái, vừa đưa tay ra nhận lấy tiền.

Lâm cũng nở lại một nụ cười tự hào với nàng, không nghĩ tới nương tử của hắn lại lợi hại như thế, câu thơ kia vừa nhìn hắn cũng biết là chính nàng viết, tuy rằng người đề tên thật sự là Tô Ngọc Li. Chẳng qua là hai câu thơ này, hay như vậy thế nhưng hắn chưa từng có nghe qua, chắc là nương tử tự mình nghĩ ra, nàng thật là có tài văn chương.

Nhưng vì sao? Vì sao hắn có hiểu được hàm ý trong hai câu thơ này? Không phải nương tử hay mắng hắn rất ngốc sao? Mấy ngày nay, hắn thật giống như đột nhiên biết được rất thứ, thật là kỳ lạ.

Chương thứ hai mươi ba: từ giờ trở đi nương tử nên ở cùng một chỗ với ta, nếu không ta sẽ chết đói

Lâm còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã bị Lâm Tử Lộc kéo, cả hai cùng nhau rời đi Lưu Bảo Trai, tận đến khi họ chạy tới một cái hẻm nhỏ không có người mới dừng lại.

Lâm Tử Lộc tựa lên trên tường, cười khúc khích: "Ha ha, Tiểu Lâm tử, ta cho ngươi biết một chân lý, có tiền mà lại lãng phí cũng không cần phải xấu hổ."

Lâm lúc này đã hiểu ra, nương tử của hắn chính là là một bảo bối, có thể đem đồ vật trị giá hai mươi văn tiền bán được tận mười lượng bạc, thật là quá thần kỳ, cho nên hắn đưa ra một cái kết luận: "Nương tử, sau này ngươi một mực phải ở chung một chỗ với Lâm, nếu không Lâm sẽ bị chết đói."

" Ha ha~" Lâm Tử Lộc sắp cười đến không thở nổi, Tiểu Lâm tử là muốn làm trai bao sao? "Dừng lại... Tiểu Lâm tử, ngươi chừng nào mới có thể khôi phục trí nhớ? Ngươi định đi theo ta tới khi nào?"

Lâm vừa nghe vậy, vội vàng hỏi: "Khôi phục trí nhớ thì không thể ở cùng nương tử một chỗ sao? Vậy Lâm vĩnh viễn cũng không muốn khôi phục trí nhớ!"

Lâm Tử Lộc yếu ớt thở dài: "Ai~, Tiểu Lâm tử, thành thật mà nói ta cũng không biết kế tiếp nên làm gì nữa, đệ đệ nay đã bị thất lạc, ta cũng không thể trở về Thanh Bình trấn."

Trầm mặc chốc lát, Lâm Tử Lộc ngồi xổm xuống, ôm chặt hai chân của mình. Trong đầu không ngừng suy tư, kế tiếp nàng muốn làm cái gì, thời gian vừa tới nàng muốn đào hôn, sau đó thì muốn cứu đệ đệ. Hiện tại nàng không có chuyện gì cần phải làm hết, chẳng lẽ sau này nàng sẽ phải tiếp tực trải qua một cuộc sống khó khăn sao?

Từ lúc xuyên qua tới đây, không có một ngày nào giống như ngày hôm nay có thể khiến cho nàng bàng hoàng luống cuống, cuộc sống bây giờ mất đi mục tiêu, cũng làm cho nàng mất đi động lực.

Giống như một người đi đường vào ban đêm, trước mắt có một chút ánh sáng dẫn đường, mới có thể kiên định tiến về phía trước, nếu bốn phía đều chỉ là một màu đen nhánh, đưa tay ra cũng không thấy được, thì người đó nên đi về đâu?

Bỗng nhiên, nàng cảm giác được dường như đang có một cỗ hương thơm bao phủ xung quanh nàng, chẳng biết tại sao, ngửi được mùi hương này nàng đặc biệt an lòng.

Lâm ngồi xổm người xuống ôm nàng, giọng nói ấm áp, xua đi mây mù trong lòng nàng: "Nương tử với ta ở chung một chỗ là đủ rồi, nương tử không phải là thích ăn những món ăn ngon sao? Chúng ta còn phải đi khắp thiên hạ ăn hết mỹ thực tứ phương."

Lâm Tử Lộc đầu tựa lên vai hắn, miễn cưỡng mở miệng: "Tiểu Lâm tử, ăn cái gì cũng cần có bạc, nhưng chúng ta không có."

Hơi thở ấm áp cảu nàng phun lên cái cổ của hắn, khiến hai cái tai hắn đỏ bừng, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: "Nương tử, không có tiền thì chúng ta có thể gắng gượng, ta tin tưởng ngươi."

Lâm Tử Lộc dở khóc dở cười, cái gì gọi là tin tưởng cô, không phải là phải dựa vào nàng để ăn cơm sao? Bất quá như vậy cũng nhắc nhở nàng, mục tiêu của nàng không phải là đi khắp thiên hạ nếm hết mỹ thực trong thiên hạ cũng phải duyệt hết mỹ nam trong thiên hạ sao?

Nàng vỗ vỗ lưng của hắn, đứng dậy nói: "Đi thôi, Tiểu Lâm tử, chúng ta đi tìm mối làm ăn."

Thấy tâm tình nàng đã được bình ổn, hắn thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới là Lâm Tử Lộc mà hắn biết.

Hắn không có nói cho nàng biết, thật ra thì hắn đã nhớ lại tên họ của chính mình, hơn nữa hắn có dự cảm không lâu sau hắn sẽ hoàn toàn khôi phục trí nhớ, đây chính là tiểu tâm tư của hắn. Nhưng hắn cũng không hề biết, tiểu tâm tư của Lâm Tử Lộc chính là duyệt hết mỹ nam trong thiên hạ.

Đoạn tiểu thư sau khi nhận được chiết phiến của Tô Ngọc Li, xuân tâm nhộn nhạo, song người làm cho nàng nhớ mãi không quên không phải là Tô công tử kia, mà là đôi mắt biết cười của Lộc công tử.

Đoạn phủ là thế gia có quyền thế lớn nhất ở An Nhạc huyện, vị Đoạn tiểu thư này chính là Đoạn phủ đích tiểu thư, Đoạn Chi Vân, thường ngày ngang ngược, kiêu ngạo vô cùng.

Quả nhiên sau khi hồi phủ, nàng ta đã chạy ngay đến thư phòng của Đoạn gia chủ.

"Phụ thân, phụ thân, nữ nhi có chuyện quan trọng muốn nói." Đoạn Chi Vân cũng không còn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đoạn Lệ ở trong thư phòng cùng quản sự các cửa hàng của Đoạn gia thương nghị chuyện thu chi, Đoạn Chi Vân đột nhiên xông vào, hắn cũng không hề có ý định muốn giáo huấn, chẳng qua là phất tay về hướng các quản sự, ý bảo họ đi xuống trước.

"Vân nhi có chuyện gì quan trọng à? Như thế nào lại vội vội vàng vàng như vậy?" Đoạn Lệ uống một ngụm trà, cười hỏi.

"Phụ thân, nữ nhi... nữ nhi hình như đã có người trong lòng." Đoạn Chi Vân xoắn khăn tay, thẹn thùng nói.

Chương 24: Phụ thân, ta xem trọng Lộc công tử

Đoạn Lệ kém chút phun ngụm trà đang ở trong miệng ra ngoài, nữ nhi này của hắn từ nhỏ mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ luôn khinh thường những nam tử tầm thường, nhiều lần mọi người đến nhà cầu hôn đều bị nàng đuổi đi, lần này sao lại chủ động quấn lấy một nam nhân?

"Vân nhi coi trọng công tử kia hả?"

"Vân nhi không biết." Đoạn Chi Vân thẹn thùng lắc đầu.

"Vậy tên họ hắn là gì?" Đoạn Lệ sờ sờ râu, xem ra hai người bọn họ tiếp xúc còn không nhiều lắm, tò mò hỏi tiếp.

"Vân nhi cũng không biết" Đoạn Chi Vân lại lắc đầu, vẻ mặt mù mịt.

"Vậy Vân Nhi đến cùng ưa thích hắn ở điểm gì? Ngay cả tên hắn Vân Nhi đều không biết." Đoạn Lệ nghi hoặc, cái điểm gì liên quan đến công tử kia, nữ nhi của hắn đều không biết, vậy mà cũng nói thích hắn.

"Vân Nhi vừa vặn thấy qua mặt hắn có một lần mà thôi, nhưng hắn nhìn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, chỉ cần Vân Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái liền không thể quên, hơn nữa hắn còn là một đại nhân vật đến từ đế đô." Nghĩ đến Lộc công tử, mặt Đoạn Chi Vân liền đỏ ửng, tâm động không thôi.

"Đế đô? Người đế đô tại sao lại tới nơi này, Vân Nhi, không phải là bị người ta lừa chứ?" Đoạn Lệ làm gia chủ đã nhiều năm, hắn chưa từng thấy qua người tới từ đế đô, người này có khả năng là một tên lường gạt, phỏng chừng là muốn lừa gạt gia sản của Đoạn gia.

"Ai nha, phụ thân, người ta cũng không phải là kẻ lừa đảo, hắn là hảo hữu Tô công tử chủ nhân của Lưu Bảo Trai, hắn cùng Tô công tử tới nơi này." Đoạn Chi Vân tiến lên đong đưa cánh tay Đoạn Lệ, nhanh chóng giải thích.

"Lưu Bảo Trai Tô công tử! Vậy thật là tốt quá rồi, Vân Nhi có may mắn kết giao với bọn họ, đó là chuyện tốt a." Đoạn Lệ vỗ đùi, lúc này quyết định muốn mời vị công tử này tới Đoạn phủ, "Không bằng như vậy đi, sinh thần của phụ thân cũng sắp đến, chúng ta liền nhân cơ hội này mời mấy vị công tử đến từ đế đô kia đến phủ chúng ta để thiết yến, con thấy như thế nào?"

"Tốt tốt, vẫn là chủ ý của phụ thân tốt."

Lúc này Lâm Tử Lộc cùng Lâm đang trên đường đi dạo, hoàn toàn không biết bản thân họ đã bị người ta coi trọng.

"Tiểu Lâm tử, ngươi cảm thấy ở nơi này cái cửa hàng gì đắt khách nhất a?" Lâm Tử Lộc quay đầu hỏi hắn.

"Tửu lâu." Lâm không chút do dự nói, đi dạo trên đường nửa ngày, chỉ có tửu lâu người người nối liền không dứt, dừng chân, ăn cơm, uống trà, nghe thuyết thư.

"Đúng là tửu lâu a, ta nghĩ nếu chúng ta mở một tửu lâu khẳng định kiếm được rất nhiều tiền." Lâm Tử Lộc ánh mắt lóe sáng, trong đầu nhất thời nảy ra một chủ ý, nhưng là. . .

"Tiểu Lâm tử, chúng ta không có tiền vốn."

"Tiền vốn là gì? Nha, ý tứ là tiền đi." Lâm không hiểu tiền vốn là cái gì, nhưng là có thể đại khái đoán được, "Nương tử đừng lo lắng, trên người ta có một miếng ngọc bội, nhìn có vẻ rất đáng tiền, có thể mang đến chỗ Tô Ngọc Li cầm."

"Ngọc bội? Nói đến ngọc bội, ta nhớ ra hình như ta cũng có một mảnh, trước kia luôn đeo trên cổ, sau này có một lần không cẩn thận làm đứt, nên không còn đeo nó nữa, đợi lát nữa trở về ta liền tìm nó. Hai chúng ta có thể cùng mang đến cho Tô huynh xem thử, nhưng khẳng định vẫn không đủ, ân. . . Có!" Lâm Tử Lộc tựa hồ nghĩ ra một biện pháp tốt, trên miệng không tự giác gợi lên một nụ cười tính kế.

Thấy thế, Lâm cũng không hỏi nàng nghĩ ra cái chủ ý gì, hắn chỉ biết nương tử hắn trong đầu có rất nhiều ý tưởng ly kỳ cổ quái.

Trở lại Lưu Bảo Trai, Lâm Tử Lộc liền chạy cắm đầu vào trong phòng, muốn đi tìm khối ngọc bội lúc trước của nàng, nàng đoán nó hẳn là ở trong bao hành lý, quả nhiên đụng đến một vật cứng rắn, móc ra nó ra, hóa ra chính là khối ngọc bị nàng xem nhẹ.

Ngọc xanh sáng bóng, chạm vào có cảm xúc ôn nhuận, xác nhận một khối Noãn Ngọc, bên trên có khắc một chữ: Nguyệt.

Nhìn thấy chữ này làm cho nàng hồi tưởng lại, trên người Lâm Tử Thần cũng có một khối ngọc bội, mặt trên có khắc chữ 'Thần', hai miếng ngọc này hẳn là thân sinh phụ mẫu để lại cho bọn họ.

Thời điểm được Phúc bá thu lưu, hắn vốn định dùng chữ trên hai miếng ngọc bội để đặt tên cho bọn họ, không ngờ lão bản nương kia trước kia đẻ non, chết mất một nữ nhi, họ đã định lấy tên cho nàng là Tiểu Nguyệt. Vì thế, lão bản nương nói đặt tên là Nguyệt rất xúi quẩy, tình cờ có một người tặng họ một cái sừng hươu, liền đặt tên cho nàng Lâm Tử Lộc.

kHݷ"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top