94. Thương Tiếc Và Tiếng Ca...

Trong căn phòng bài trí hoa lệ, chùm đèn thuỷ tinh treo trên đỉnh toả ánh sáng dịu nhẹ. Trên bàn đang có những ngọn nến màu trắng cháy bập bùng trên cái cắm nén bằng thuỷ tinh. Ánh nến vàng nhạt chiếu vào trên sô pha bằng da ẩn ẩn phản chiếu sự sáng bóng, cũng vì người ngồi trên sô pha mà phủ thêm một tầng sa mỏng mờ nhạt.

Thiếu niên mặc áo ngủ bằng tơ lụa, khoác một kiện áo khoác quân phục màu thủy lam. Mái tóc màu thủy lam, dưới sự nhuộm đẫm của ánh nến và bóng tối, hiện ra như bầu trời đêm màu tử lam (xanh tím). Tĩnh lặng, ưu nhã, làm người ta liên tưởng đến đoá bách hợp màu tử lam đặt trên mặt bàn kia.

Hạ mí mắt, như ngủ mà không phải ngủ, thiếu niên chậm rãi mở miệng.

"Ngươi có chuyện gì?"

Từ góc tối của căn phòng đi ra một gã thanh niên, y bào ống rộng có điểm hỗn độn, gương mặt bị đánh tuy rằng thoa thuốc đã giảm sưng, nhưng khóe miệng bị rách và dấu vết lưu lại khi đánh nhau vẫn để lộ bao nhiêu chật vật.

"Lance."

"Ngồi đi." Lance vươn tay làm một thủ thế mời, hôm nay tâm tình của hắn không tốt. Nếu người tới là Harry hoặc là William, hắn tuyệt đối sẽ đuổi bọn hắn ra. Nhưng người đến là Minh Châu......

"Ngươi đang làm gì vậy?" Giờ này, Lance hẳn sớm đã ngủ rồi mới đúng. Nhưng hiện tại lại ngồi ở đây, giống như đang đợi mình. Nghĩ đến đây, Minh Châu khẽ lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

"Thương tiếc." Con ngươi mĩ lệ màu ngọc bích tràn ngập tiếc hận. "Vừa nhận được tin, vệ tinh vừa tìm thấy hài cốt quân đoàn số 28. Ta đang thương tiếc bọn họ."

Minh Châu nhíu mày, "Nga? Đó là quân đội Liên Minh nha."

"Là quân đội nhân loại." Lance đính chính nói. Lúc Minh Châu còn đang nghĩ hắn nói cái gì, thiếu niên nhấc tay ngăn lại, "Được rồi, không nói chuyện đó nữa, ngươi tìm ta có chuyện gì?".

"Là về một trận tác chiến mô phỏng, nguyên nhân bên thủ chiến bại......"

Lance lẳng lặng nghe, đợi khi Minh Châu đem toàn bộ sự việc nói xong, hắn đứng lên lấy cốc thủy tinh đổ một nửa nước tiến đến trước mặt Minh Châu.

Minh Châu tưởng rằng hắn mang nước cho mình, đang muốn nói mình không khát nước, ai ngờ đối phương lại giơ tay lên, hắt toàn bộ nước vào mặt hắn.

"Lance! Ngươi làm gì thế?" Minh Châu tức giận, quần áo ướt hơn phân nửa, dính vào người cực không thoải mái. Hắn luôn luôn thực phản cảm với Lance, cái gì 'Ong chúa','Nữ vương bệ hạ', bất quá là quý tộc xuống dốc ngạo mạn mà thôi.

[ Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân chiến bại đêm nay, đến hỏi Lance đi! ]

Nếu không phải vì một câu kia của điện hạ, hắn sẽ không đến.

"Làm ngươi bình tĩnh một chút." Lance buông chén nước, ngồi lại trên sô pha, "Ngươi nói cũng không chỉ là một trận chiến mô phỏng đi. Nếu chỉ là mô phỏng hẳn không thể khiến Minh Châu ngươi canh cánh trong lòng."

Con ngươi màu thủy lam bắn ra quang mang nghiêm khắc và lợi hại, "Âm thanh vụ nổ ta cũng nghe thấy. Đối phương hẳn là không phải người đế quốc đi. Tự mình khiêu khích, sử dụng vũ khí đả thương người, còn dùng đến thuốc nổ, ngươi đây là cố ý khơi mào chiến tranh giữa Liên Minh và Đế Quốc sao?"

"Thì đã sao?" Minh Châu khoanh hai tay, đầy mặt không thèm quan tâm.

"Cho nên để ngươi tỉnh ngộ một điểm. Liên Minh và Đế Quốc phát sinh chiến tranh, được lợi chỉ có nhền nhện biến chủng."

Minh Châu lập tức đã không còn gì để nổi giận. Bởi vì Lance nói đúng, kẻ địch cuối cùng của bọn họ là nhền nhện biến chủng, mà không phải Liên Minh.

"Ta biết ngươi trong lòng thực buồn bực, thế nhưng......" Lance đứng lên, đi đến trước mặt Minh Châu.

"Nguyên nhân chiến bại chính ngươi trong lòng rất rõ ràng. Bởi vì có con tin trong tay, liền tưởng rằng mình đã nắm chắc chìa khóa thắng lợi mà xem nhẹ đối thủ. Ngươi là bại bởi chính mình, không phải do người khác."

Thiếu niên tóc thủy lam hai tay ôm mặt Minh Châu, dung mạo tuyệt mỹ dần dần tới gần, "Minh Châu, ngươi cùng hai tên Harry và William rác rưởi kia bất đồng, ta đối với ngươi kỳ vọng rất cao."

Hắn vươn đầu lưỡi, liếm vết thương trên khóe miệng thanh niên. Cảm giác ấm áp mềm mại khiến trong cơ thể Minh Châu dâng lên một trận cực nóng. Nguyên lai đó chính là 'Ân trạch của Ong chúa', không ngờ lại thoải mái như thế, kích khởi dục vọng mãnh liệt của người nào đó.

Nhưng chỉ nháy mắt ngắn ngủi, khí tức ấm áp của thiếu niên đã rời đi, miệng vết thương cũng không còn đau đớn.

"Minh Châu, đừng cô phụ kỳ vọng của ta."

--0--

Edward cổ tay đang bị băng bó nhận nhờ cậy của Smith đến thăm Lưu Bình An, lại phát hiện trong phòng căn bản không có người.

Bởi vì trên người Smith có mấy chỗ bị ép tới gãy xương, cho dù hắn còn có thể nháo, cũng bị bác sĩ bắt buộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Không thể tưởng được còn có thầy thuốc so với hắn còn hung ác hơn, Edward không khỏi trong lòng hô to thật sự là núi cao còn có núi cao hơn.

"Đến cùng chạy đi nơi nào rồi?" Đã rất muộn, náo loạn đến hơn nửa đêm, hẳn phải mệt chết mới đúng chứ. Edward lấy di động ra, vừa lúc bắt gặp Connor ôm tấm thảm đi qua.

"Uy, Connor, ngươi đi đâu vậy?"

"A? Là huấn luyện viên Edward, ngươi không sao chứ? Ta nghe nói ngươi và Smith tiên sinh đều bị thương."

Edward cảm giác Connor thật sự rất giống con chim nhỏ, líu ra líu ríu mãi không thôi. Xem ra náo loạn đến hơn nửa đêm, vẫn có người sức khoẻ thật sự thịnh vượng a. Về sau huấn luyện đặc biệt không cần phải xuống tay lưu tình.

Nhìn Edward tươi cười tà ác, Connor rùng mình.

"Cái kia...... Ta đang muốn đi đến chỗ Tiểu An...... Huấn luyện viên muốn hay không cùng đi?"

Không ở phòng mình, thiếu niên lại đi đâu? Edward và Connor đi đến đài ngắm cảnh tầng thứ nhất. Đó là nơi bọn họ ngắm mặt trời mọc, bao phủ toàn mặt đất bên ngoài bức tường trong suốt là một mảnh vô tận hắc ám.

Con ngươi màu thủy lam bắn ra quang mang nghiêm khắc và lợi hại, "Âm thanh vụ nổ ta cũng nghe thấy. Đối phương hẳn là không phải người đế quốc đi. Tự mình khiêu khích, sử dụng vũ khí đả thương người, còn dùng đến thuốc nổ, ngươi đây là cố ý khơi mào chiến tranh giữa Liên Minh và Đế Quốc sao?"

"Thì đã sao?" Minh Châu khoanh hai tay, đầy mặt không thèm quan tâm.

"Cho nên để ngươi tỉnh ngộ một điểm. Liên Minh và Đế Quốc phát sinh chiến tranh, được lợi chỉ có nhền nhện biến chủng."

Minh Châu lập tức đã không còn gì để nổi giận. Bởi vì Lance nói đúng, kẻ địch cuối cùng của bọn họ là nhền nhện biến chủng, mà không phải Liên Minh.

"Ta biết ngươi trong lòng thực buồn bực, thế nhưng......" Lance đứng lên, đi đến trước mặt Minh Châu.

"Nguyên nhân chiến bại chính ngươi trong lòng rất rõ ràng. Bởi vì có con tin trong tay, liền tưởng rằng mình đã nắm chắc chìa khóa thắng lợi mà xem nhẹ đối thủ. Ngươi là bại bởi chính mình, không phải do người khác."

Thiếu niên tóc thủy lam hai tay ôm mặt Minh Châu, dung mạo tuyệt mỹ dần dần tới gần, "Minh Châu, ngươi cùng hai tên Harry và William rác rưởi kia bất đồng, ta đối với ngươi kỳ vọng rất cao."

Hắn vươn đầu lưỡi, liếm vết thương trên khóe miệng thanh niên. Cảm giác ấm áp mềm mại khiến trong cơ thể Minh Châu dâng lên một trận cực nóng. Nguyên lai đó chính là 'Ân trạch của Ong chúa', không ngờ lại thoải mái như thế, kích khởi dục vọng mãnh liệt của người nào đó.

Nhưng chỉ nháy mắt ngắn ngủi, khí tức ấm áp của thiếu niên đã rời đi, miệng vết thương cũng không còn đau đớn.

"Minh Châu, đừng cô phụ kỳ vọng của ta."

--0--

Edward cổ tay đang bị băng bó nhận nhờ cậy của Smith đến thăm Lưu Bình An, lại phát hiện trong phòng căn bản không có người.

Bởi vì trên người Smith có mấy chỗ bị ép tới gãy xương, cho dù hắn còn có thể nháo, cũng bị bác sĩ bắt buộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Không thể tưởng được còn có thầy thuốc so với hắn còn hung ác hơn, Edward không khỏi trong lòng hô to thật sự là núi cao còn có núi cao hơn.

"Đến cùng chạy đi nơi nào rồi?" Đã rất muộn, náo loạn đến hơn nửa đêm, hẳn phải mệt chết mới đúng chứ. Edward lấy di động ra, vừa lúc bắt gặp Connor ôm tấm thảm đi qua.

"Uy, Connor, ngươi đi đâu vậy?"

"A? Là huấn luyện viên Edward, ngươi không sao chứ? Ta nghe nói ngươi và Smith tiên sinh đều bị thương."

Edward cảm giác Connor thật sự rất giống con chim nhỏ, líu ra líu ríu mãi không thôi. Xem ra náo loạn đến hơn nửa đêm, vẫn có người sức khoẻ thật sự thịnh vượng a. Về sau huấn luyện đặc biệt không cần phải xuống tay lưu tình.

Nhìn Edward tươi cười tà ác, Connor rùng mình.

"Cái kia...... Ta đang muốn đi đến chỗ Tiểu An...... Huấn luyện viên muốn hay không cùng đi?"

Không ở phòng mình, thiếu niên lại đi đâu? Edward và Connor đi đến đài ngắm cảnh tầng thứ nhất. Đó là nơi bọn họ ngắm mặt trời mọc, bao phủ toàn mặt đất bên ngoài bức tường trong suốt là một mảnh vô tận hắc ám.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top