85_86

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 85 + 86

2 THÁNG MỘT, 2021APLISEVI'S PEACHES GARDEN 1 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi 

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực 

_________

Chương 85: Bánh thám hoa

Ánh nắng ban mai chiếu vào cầu Kim Thủy, chiếu xuống nước dưới cầu thỉnh thoảng lóng la lóng lánh.

Ánh mắt Ngô Miễn đảo qua mảnh sặc sỡ này, vẫn có chút cảm giác không chân thực, bây giờ hắn đã chân chính cất bước vào trong Tử Cấm Thành sao?

Đội ngũ ân khoa Tiến Sĩ một đường hướng đi về trước, cuối cùng dừng lại trước quảng trường điện Hoàng Cực, sau khi xếp hàng chung với chúng quan.

Quảng trường điện Hoàng Cực to lớn, yên tĩnh như không hề có người đang đợi, đều nín hơi chờ đợi.

Thiều nhạc lên, Ngô Miễn cũng theo mọi người theo y quan xướng lễ hành lễ. Dựa theo lễ nghi, Ngô Miễn vẫn cúi thấp đầu, nhìn lâu nhất là cột ngọc chạm khắc, còn bảo tọa trong Kim Loan Điện cũng giống như nhìn hoa trong gương.

Chờ lễ tiết đằng đẵng này xong, màn kịch quan trọng của hôm nay cuối cùng cũng đến rồi, một vị quan lớn mặc áo bào đỏ tay cầm sách vàng, đứng ở vị trí cao nhất đọc tên trên giấy, trịnh trọng mà đưa tay mở cuộc sách vàng này ra, cao giọng đọc tên.

Không giống với thi hương, thi hội có quy củ đọc từ trước đến sau, thi điện yết bảng là đọc từ trước về sau. Khi vị quan lớn chuẩn bị đọc tên người đứng đầu, Tiến Sĩ ở đây không hẹn mà cùng ngừng thở ——

Âm thanh đọc tên hơi ngừng một lúc, mới tiếp tục nói: “Phủ Hàng Châu Cao Vô Dung—— “

Sau khi đọc tên ba lần, tân khoa Trạng Nguyên được dẫn vào điện yết kiến trước.

Thời gian chờ đợi, thật giống như sợi tơ bị kéo dài, mỗi một lúc đều trói chặt tim của tân khoa tiến sĩ. Theo lễ nghi, ba người thi đỗ đầu bảng, đều có thể đơn độc vào yết kiến trong điện Hoàng Cực.

Trong đám người Ngô Miễn cũng hơi hơi bắt đầu nôn nóng, hắn buông mi mắt xuống, nhìn thấy túi thơm Hạnh Hoa hắn mang theo trên đai lưng, trong lòng nôn nóng cũng bị hạnh hoa này xua đi, hắn chợt nhớ tới lúc chia tay Nguyệt Nha Nhi, nàng đứng trên bến đò bên dưới Dương Liễu, cầm tay căn dặn: “Hoa nở thì cũng có lúc hoa tàn, không vội vàng được, cũng không phải vội, có thiếp bồi chàng chậm rãi đi tiếp.”

Hắn hít vào một hơi thật dài, dần dần bình tĩnh lại. Đối với bản lĩnh của chính mình, trong lòng hắn cũng có chút tự tin, dù có chút thiên phú, nhưng cùng với các tiến sĩ khác học hành gian khổ mấy chục năm, cũng không tính là gì. Trên thực tế, hắn có thể đi tới cửa ải thi điện này, trong lòng đã rất thỏa mãn. Nếu có thể đứng trong ba vị trí đầu, đã rất may; nếu như không thể, cũng hợp tình hợp lý, cần gì phải lo sợ không đâu?

Trong lòng nghĩ như vậy, tâm tình vừa mới dao động bất ổn cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Lúc tân khoa Trạng Nguyên yết kiến, Ngô Miễn liền ngẩng đầu lên, dõi mắt nhìn mây tụ mây tan.

Mãi mới chờ đến lúc tân khoa Trạng Nguyên yết kiến xong xuôi, mới tiếp tục đọc tên. Thi điện tên đứng thứ hai là một vị Tiến Sĩ đến từ Giang Tây.

Lúc này hắn theo thường lệ tiến vào điện yết kiến, Ngô Miễn đã có thể rất bình tĩnh chờ đợi, hắn tính toán nếu như bản thân làm rất tốt, nói không chừng có thể đến vị trí thứ hai, vào lúc này ngược lại thật sự thanh tĩnh lại, chỉ nhìn mây ở phía chân trời.

Tâm hơi tĩnh, liền có thể cảm giác được thời gian bọn họ vào yết kiến rất ngắn, cũng chỉ là đến cho hoàng gia xem mặt mà thôi.

Rất nhanh, vị quan lớn mặc áo bào đỏ đọc tên phía Kim Bảng, thì thầm:

“Thi điện tên thứ ba—— Giang Ninh phủ Ngô Miễn.”

Màu trời nhạt như một viên lưu ly, chân trời trong suốt có một đám mây bay ngang qua, trôi tới trôi lui, Ngô Miễn đang nhìn đám mây này tới xuất thần, bỗng nhiên bằng hữu tốt Lôi Khánh ở bên người lấy cùi chỏ đụng vào hắn một cái.

Ngô Miễn có chút kỳ quái, vừa lúc nghe thấy lần đọc tên thứ ba: “Thi điện tên đứng thứ ba—— Giang Ninh phủ Ngô Miễn.”

Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt. Bên trong ánh nắng mặt trời, một loạt quan văn áo bào màu đỏ, một loạt xanh đậm, đều nhìn về phía bên này. Tựa như đang uống rượu mơ, Ngô Miễn nhìn những sắc thái này mơ hồ có chút không chân thực.

Hắn, là tên đứng thứ ba của thi điện?

Ngô Miễn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, một vị quan Hồng Lư Tự đã bước nhanh đi tới trước mặt hắn, mặt mang mỉm cười: “Đi theo ta.”

Hắn rập khuôn từng bước theo người kia đi về phía trước, giống như đang đi trên bông, có loại cảm giác nhẹ nhàng. Mãi đến tận khi tiến vào Kim Loan Điện, lạy Thiên Tử, sau khi đứng vào chỗ Trạng Nguyên cùng bảng nhãn, Ngô Miễn mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Sau khi hoàn tất diện kiến Kim Điện, mọi người ấn theo quy củ bãi triều. Tự có nội thần dẫn ba người đi thay y phục, dù sao đợi lát nữa bọn họ còn phải cưỡi ngựa, đi qua quan viên trong hoàng thất.

Quan trạng nguyên lớn tuổi nhất, chỉ vào Ngô Miễn cùng bảng nhãn cười nói: “Có một vị thám hoa lang như dương chi ngọc thụ ở, ngươi với ta nhất định chỉ làm nền xanh hoa lá thôi.”

“Ta tài năng kém cỏi, có thể đứng cùng hai vị, là phúc phận của ta.”

Người mới đọc tên trong thi điện, trong lòng mọi người đều vui vẻ, vừa nói vừa cười.

Chỉ có quan trạng nguyên có thể đổi một bộ áo bào đỏ tươi, mà bảng nhãn cùng Ngô Miễn tuy mặc lam bào, mũ cánh chuồn hai bên nhưng lại đổi trâm hoa, đai lưng cũng cần đổi.

“Ta có thế giữ lại túi thơm Hạnh Hoa này không?” Ngô Miễn hỏi nội thần.

Nội thần có chút không kịp chuẩn bị, sửng sốt một lúc mới cười nói: “Chỉ cần không cản trở ngọc bội là được, túi thơm hạnh hoa này rất quan trọng với thám hoa lang sao?”

“Là phu nhân ta đem tặng.”

Nội thần cười lên: “Hóa ra thám hoa lang đã thành hôn rồi? Vậy thì chờ lát nữa không biết có bao nhiêu khuê nữ tan nát cõi lòng đây.”

Hắn một chút cũng không nói sai, đợi lúc nữa cưỡi ngựa khai quan, hầu như nương tử phu nhân khắp đường đều nhìn Ngô Miễn chằm chằm không chớp mắt, còn có một chút khuê tú lớn gan, ném khăn tay cho thám hoa lang bắt được.

Nhưng mà Ngô Miễn nửa phần tâm tư cũng không chia cho các nàng, móng ngựa trực tiếp đạp lên khăn tay. Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, muốn mau chóng nói chuyện vui này với Nguyệt Nha Nhi.

Lúc tin tức truyền tới Giang Nam, Nguyệt Nha Nhi đang đàm luận với Cố phu nhân trong xưởng trà của Cố gia.

Vị chủ nhà quả phụ kia vô cùng quyết đoán, sau khi thử qua hương vị hồng trà, lập tức đồng ý kết phường với Nguyệt Nha Nhi. Ấm chế hoa trà là mang lợi nhuận chia ra, màn kịch quan trọng vẫn ở lúc phân chia lợi nhuận của hồng trà.

Cố nhị thiếu ở trước mặt Cố phu nhân, tự nhiên thu lại không ít: “Nương, Tiêu lão bản này đã ở trong xưởng chế trà đợi một lúc, chúng ta còn không đi sao?”

Cố phu nhân đang pha trà, không chút hoang mang nói: “Gấp cái gì, đợi một lúc cũng tốt, nếu không thì nàng còn tưởng rằng Cố gia chúng ta dễ bắt nạt. Nàng nói chia đôi liền chia đôi, nào có chuyện tốt như vậy? Chung quy vẫn phải bàn lại, đem lợi nhuận chia tốt một chút.”

“Nhưng Tiêu lão bản này, nàng cũng không phải thương hộ phổ thông, dù sao cũng có quan hệ với kinh thành, hơn nữa phu quân nàng còn là thiếu niên cử nhân, nói không chừng lần này thi điện có thể lên bảng vàng.”

“Cậu của ngươi cũng là cử nhân đấy.” Cố phu nhân tự mình rót ra một chén trà: “Nào có dễ dàng lên bảng vàng như vậy? Lại nói, coi như phu quân nàng ghi tên bảng vàng, theo tốc độ năm trước, tin tức này truyền tới phía nam đến ít nhất cũng mất mười ngày. Ngươi không thừa dịp thời gian này ngăn chặn uy phong của Tiêu Nguyệt, sau đó càng không dễ đàm phán.”

Cố nhị thiếu suy nghĩ một chút, nói: “Là cái lý này, vẫn là nương thông minh.”

Chờ đến khi một chén trà uống xong, Cố phu nhân mới nhấc theo làn váy chân thành mà đi: “Gần đủ rồi, cùng ta đi chứ.”

Nguyệt Nha Nhi hầu như đem trong ngoài xưởng chế trà của Cố gia nhìn kỹ, cùng đến với nàng Liễu Kiến Thanh có chút buồn bực, lôi kéo nàng ở chỗ không người nói: “Cố gia này là có ý gì, ước định vào lúc này đến đàm phán hiệp ước, nhưng lại chậm chạp không đến!”

“Có thể có ý gì?” Nguyệt Nha Nhi đang viết chữ trên sổ nhỏ của nàng: “Không phải là muốn chèn ép một chút uy phong của chúng ta sao, đợi lát nữa lúc đàm phán cổ phần lại chiếm nhiều tiện nghi hơn?”

“Thế này cũng quá khinh người rồi!” Liễu Kiến Thanh trầm mặt xuống, nói: “Ta nói, ngươi cần phải muốn dính líu việc này với Cố gia bọn họ làm gì? Thư thả chút thời gian, tự chúng ta cũng có thể có trà điền, làm nhà xưởng.”

Nguyệt Nha Nhi an ủi nàng nói: “Tóm lại là có mưu đồ.”

Nguyên do trong đó, nàng cũng không thể nói rõ với Liễu Kiến Thanh. Bây giờ nàng làm việc là vì quý phi nương nương Thanh Phúc điếm, mà Thanh Phúc điếm là trà điếm, nếu là mình trực tiếp trắng trợn bán Hồng Trà ra, cũng khiến cho hoàng điếm giống như đánh lôi đài, làm không cẩn thận, công lao hiến ấm chế hoa trà này sẽ không còn, ngược lại sẽ bị trút giận. Vì thế chế tác Hồng Trà này, bán ra, tuyệt đối không thể lấy danh nghĩa Nguyệt Nha Nhi. Cái này cũng là lý do vì sao nàng nhất định phải kết phường với trà thương lớn. Nếu không phải thế, ai sẽ vui vẻ đem tiền lời chia cho người khác chứ.

Cố phu nhân này nói vậy cũng là muốn thông qua điểm này, mới dám để nàng chờ ở đây.

Đang nói chuyện, có hỏa kế đến gọi: “Phu nhân của chúng ta, nhị thiếu gia đến rồi.”

“Thực sự xin lỗi, trong nhà việc vặt nhiều, để Tiêu lão bản đợi lâu.” Cố phu nhân được một đám nha đầu chen chúc đi vào cửa, trâm cài trên tóc bị ánh mặt trời chiếu đến chói lóa, khí thế rất đủ.

Mọi người ngồi xuống, bảo người không phận sự lui ra ngoài, hàn huyên vài câu với nhau, liền đi vào đề tài chính.

“Trà điền, trà xưởng, trà công tất cả đều là của Cố gia chúng ta, nuôi nhiều người như vậy, chi tiêu không ít.” Cố phu nhân thở dài, nói: “Không nói dối gì ngài, nếu phân lợi theo ngài, chúng ta thật sự kiếm lời không được vài đồng tiền.”

Cò kè mặc cả đến rồi. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi khẽ nói, không theo lời của nàng, chỉ nói tới vị đặc biệt của hồng trà này.

Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, coi chừng phái đoàn này của phu nhân, mình sợ là phải mất thêm chút thời gian mới có thể đàm phán tốt chuyện này.

Ngươi tới ta đi, nói chuyện gần nửa canh giờ, Nguyệt Nha Nhi vẫn như cũ giữ điểm mấu chốt trong lòng, chỉ chờ Cố phu nhân hùng hổ doạ người, đến cuối cùng không làm khó mà đáp ứng.

Lúc này bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, một nam tử tay cầm kim thiếp bước nhanh đi tới. Nguyệt Nha Nhi nhận ra hắn, là người thám thính tin tức của Trịnh Thứ Dũ đặt ở Hạnh Hoa quán.

“Đại hỉ đại hỉ, Ngô lão gia thi đỗ thám hoa lang tên thứ ba của thi điện! Bây giờ gọi là Ngô Trung Tri Huyện, người chủ động yêu cầu ra ngoài, hoàng gia sau khi nghe xong đặc biệt cảm khái, đặc mệnh bổng lộc thăng cấp thành đãi ngộ của lục phẩm.”

“Miễn ca nhi thi đỗ Thám Hoa lang?” Nguyệt Nha Nhi “Đằng” một tiếng đứng lên, vẻ mừng rỡ không nói nên lời.

Tin tức này vừa ra, mọi người tại đây đều vội vàng hướng về phía Nguyệt Nha Nhi chúc mừng.

Cố phu nhân cũng đứng dậy, hành lễ mỉm cười: “Thực sự là hỉ sự to lớn, chúc mừng Tiêu lão bản. Đợi lát nữa nhất định sẽ có rất nhiều tân khách tới cửa, không bằng nhân lúc rảnh rỗi này ký hiệp ước luôn, cứ dựa theo ngài nói mà làm.”

Thật sự là không thấy thỏ không thả chim ưng. Nguyệt Nha Nhi cười cợt, nói: “Đa tạ Cố phu nhân nhắc nhở, bây giờ trong nhà nhất định đang có tân khách đến, ta trước tiên cần phải trở lại. Hiện tại thời gian vội vàng, cũng không nên trong lúc vội vàng ký hiệp ước, chúng ta ngày khác lại tán gẫu.”

Nói xong, nàng dẫn Liễu Kiến Thanh, trực tiếp lên kiệu đi về phía Hạnh viện.

Trở lại Hạnh viên, nàng trực tiếp đi về phía nhà bếp nhỏ, làm một hộp trà hoa nhài long tỉnh, nghiền vụn lá trà long tỉnh làm vỏ ngoài, hoa nhài làm nhân bánh, mùi trà thơm ngát cùng hương hoa nhài nồng nặc hòa quyện, đều có thể dùng làm bánh thơm. Cái này vốn là nàng đặc biệt làm vì Miễn ca nhi, vẫn không có tên. Bây giờ nàng biết nên gọi loại điểm tâm mới này là gì, nên gọi là “Bánh thám hoa” .

Nguyệt Nha Nhi đem “Bánh thám hoa” đựng vào hộp cơm, dặn dò người lập tức đưa đến phủ Trịnh Thứ Dũ. Nếu không phải là do hắn chịu hỗ trợ, tin vui này nhất định không thể truyền tới phía nam nhanh như vậy.

Sau khi tin tức truyền ra, người đến đây chúc mừng nối liền không dứt, mãi cho đến đêm khuya.

Chờ tiễn vị khách cuối cùng đi, Nguyệt Nha Nhi ngồi một bên hưởng nguyệt lang, nhìn trăng ở chân trời, nghĩ thầm: Không biết Miễn ca nhi nơi đó có sao có ánh trăng đẹp như thế không.

_________

Chương 86: Mơ khô

Khí trời ngày một nóng lên, cách mười ngày, lại giống như có người đặt thêm một lò than trong phòng.

Nguyệt Nha Nhi đổi xiêm y thành sản phẩm trong xưởng, áo cài cổ lụa mỏng, cài cổ hải đường, trong tay cầm một cái quạt giấy, quạt gió, cũng đuổi muỗi.

Việc của trà trang, sau một khoảng thời gian dây dưa, cuối cùng cũng quyết định được. Từ khi Ngô Miễn truyền đến tin trúng thám hoa lang, tốc độ làm việc của Cố gia thay đổi nhanh hơn so với lúc trước rất nhiều. Dù sao Ngô Miễn cũng sắp nhậm chức Ngô Trung huyện, chính là nơi chủ yếu sản xuất lá trà ở Giang Nam, Cố gia ở nơi đó cũng có vài mẫu trà điền. Sau khi đắn đo suy nghĩ, Cố gia một là sợ ép giá ép tới mức Nguyệt Nha Nhi tự mình mở trà trang; hai là lo lắng cho trà điền của nhà mình ở Ngô Trung, vạn nhất cọc hợp tác này thất bại, nói không chừng còn có mầm họa.

Ngay cả Cố phu nhân cũng đuổi tới cùng Nguyệt Nha Nhi ký kết hiệp ước chuyên bán hồng trà, ở bề ngoài là Cố gia bàn chuyện làm ăn, nhưng mà ngầm là hai nhà hợp tác. Sau khi giải quyết chuyện này, Nguyệt Nha Nhi liền toàn tâm toàn ý nhào vào ấm chế hoa trà.

Chuyện làm ăn lá trà của Cố gia, tính sơ sơ cũng được mấy trăm năm, dưới tay cũng nuôi mười mấy trà công kinh nghiệm phong phú. Những trà công này một khi gia nhập, thay đổi ấm chế hoa trà liền tăng nhanh vô cùng.

Chờ đến thời tiết mơ chín, bước đầu của ấm chế trà đã được định hình. Trà nương hái lá trà tươi xuống cùng với hoa nhài tươi đều được đưa vào ấm thất, tuy nhìn qua lá trà bên trong không có hoa, nhưng trên thực tế mùi hoa đã giấu sâu bên trong lá trà, chỉ đợi khi rót nước nóng vào thì hồn hoa mới xuất hiện.

Vì là lứa ấm chế hoa trà đầu tiên, sản lượng không nhiều, chỉ được một hòm trà hoa nhài. Nguyệt Nha Nhi dặn dò trà công đóng gói thật kỹ càng, chuẩn bị mang theo hòm hoa trà này tới kinh thành.

Tiết Lệnh Khương bây giờ chuẩn bị rất nhiều công việc cho Hạnh Hoa quán, đã rất thuận buồm xuôi gió, nghe nói Nguyệt Nha Nhi lại muốn lên kinh, cũng không hoảng hốt, chỉ là có chút lo lắng: “Mấy hôm trước không phải Miễn ca nhi gửi thư nói khởi hành sao? Vào lúc này, nói không chừng đã trên đường về, ngươi lúc này lên thuyền vào kinh thành, chẳng phải là lại bỏ lỡ hắn?”

Nguyệt Nha Nhi cười khổ nói: “Xem duyên phận thôi, nếu có thể gặp được liền gặp, không được thì chỉ có thể thấy muộn chút. Ấm chế hoa trà mới này, nếu như bỏ lâu, phong vị nhất định có tổn thất.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Hai người đang nói chuyện, tấm mành thêu mềm mại được vén ra, trong tay Liễu Kiến Thanh bưng một đĩa mơ tươi đến: “Mấy quả mơ này xếp chồng chất, ăn hai ngày này, ta liền quyết định không muốn ăn.”

Những ngày qua, cho dù là Hạnh viên hay là Hạnh Hoa quán, đầu cành cây mơ đều có quả chín, giống như từng cái từng cái đèn lồng màu mơ chín, ép tới cành lá cây mơ có chút nặng trĩu.

“Còn chưa ăn hết nữa?”

“Còn có hai cái sọt to.” Liễu Kiến Thanh chọn một quả nhỏ nhất cầm trong tay, buộc Nguyệt Nha Nhi cùng Tiết Lệnh Khương cầm một quả ăn.

Nguyệt Nha Nhi tiện tay cầm một quả mơ, bỏ vỏ, cắn xuống. Phần thịt quả mềm mà tươi, hơi chua chua ngọt ngọt, rất là sướng miệng.

“Nếu không ăn hết cũng lãng phí.” Nguyệt Nha Nhi vừa ăn quả mơ, một bên hướng tiểu nha đầu dặn dò: “Đưa đến một ít cho nương của ta đi, ta lại chọn chút làm mơ khô, làm rượu mơ, còn lại thì chia cho người làm việc trong Hạnh Hoa quán mỗi người một ít, không nên để hỏng.”

Mơ khô cùng rượu mơ bắt tay vào làm cũng dễ dàng, chỉ tiêu tốn một hai canh giờ, là có thể làm thành.

Lúc lên thuyền vào kinh thành, bên người Nguyệt Nha Nhi mang theo một bình mơ khô nhỏ. Đây là nàng cố ý làm cho Miễn ca nhi, hắn không thích ăn đồ quá ngọt, bình mơ khô nhỏ này Nguyệt Nha Nhi cũng chỉ cho một ít đường, vào miệng có chút chua, nhưng sau khi tinh tế thưởng thức thì có thể cảm nhận ra vị ngọt.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi nghĩ, nếu như có thể gặp gỡ Miễn ca nhi, nàng liền đem mơ khô cho hắn, nếu mà không gặp được, nàng liền tự mình ăn.

Khí trời dần nóng, trong khoang thuyền cũng bí đến mệt. Nguyệt Nha Nhi ngoại trừ rửa mặt đi ngủ, hơn nửa thời gian là đang đến gần boong tàu ngồi dưới hiên tàu, mở cửa sổ ra, đưa đến một cái ghế xích đu bằng mây, bên cạnh để một bình trà lạnh, một bộ trà sứ trắng, một bình mơ khô, cũng coi như không có trở ngại.

Nàng có lúc nhấc bút viết kế hoạch vào kinh, mệt mỏi, liền miễn cưỡng ngồi trên ghế mây, đem tâm tư thả trôi, nhìn phong cảnh hai bên bờ sông. Phần lớn thời gian là nhìn thuyền trên sông”, hy vọng có thể trông thấy một kỳ tích—— nói không chừng nàng nhìn ra phía ngoài thì, Miễn ca nhi cũng vừa hay trông thấy nàng.

Chỉ là trăng treo cao cao trên thuyền, nước sông cuồn cuộn, muốn từ thuyền nhìn thấy được người luôn tâm tâm niệm niệm, nơi nào có dễ dàng như vậy?

Có điều chỉ là kỳ vọng thôi.

Có một ngày sau giờ ngọ, dừng xem sổ sách, Nguyệt Nha Nhi nghiêng người  trên ghế mây mơ màng ngủ. Lúc tỉnh lại, ánh chiều tà le lói, chân trời đã có mấy ngôi sao sáng.

Gió trên sông mềm nhẹ, nước cũng vững vàng, nhà đò xướng một khúc ca không biết tên, tiếng ca di động trong ánh sao, ánh đèn.

Nguyệt Nha Nhi còn buồn ngủ, có chút mờ mịt, lẳng lặng nghe xong một lúc, mới nghe rõ ràng bài này đang xướng cài gì.

“Nguyệt Nhi cao, nhìn không gặp mong không thấy. Ta đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cành hoa đung đưa lung tung, như thể thấp giọng gọi tên ta. Dùng hai tay đẩy cửa sổ, gió đung đưa lạ mắt. Ta như muốn trở nên xấu hổ. Nó lại trở nên khó chịu. “[1]

Tiếng ca này nhàn nhạt lại vui tai, tình cờ có mấy cái bọt nước bắn lên, lấy tiếng nước chảy róc rách làm đệm nhạc.

Nàng đứng dậy đi tới mép thuyền, nhìn nước, nghe ca một chút, chẳng biết vì sao lại cười yếu ớt. Khúc ca này hình như đặc biệt được xướng vì nàng.

Dần dần, trong bóng đêm xuất hiện bóng một chiếc thuyền khác, trước thuyền mang theo hai ngọn sừng dê đăng, chiếu trên nước, cùng làm bạn với thuyền của Nguyệt Nha Nhi.

Nàng nhìn bóng thuyền, cảm thấy thú vị, chẳng biết vì sao ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẽ biến.

Đầu thuyền theo nước chảy chậm rãi, rõ ràng một người đang đứng thẳng, mặc một bộ lam sam màu trắng.

Nguyệt Nha Nhi tay bám mép thuyền, la lớn: “Miễn ca nhi —— “

Người kia nghe xong, không nhìn về phía trước, cách gần rồi, mới nhìn rõ mặt mũi hắn, không phải Ngô Miễn thì là ai?

Thuyền cách càng ngày càng gần rồi, Ngô Miễn cũng tay bám mép thuyền, cao giọng hô tên của nàng: “Nguyệt Nha Nhi.”

Với ánh sao bất biến trong dòng sông, gặp phải người luôn tâm tâm niệm niệm, trong lúc đó có thể chào hỏi nhau, đã như là kỳ tích của ánh sao yếu ớt bình thường.

Cách một dòng nước chảy, Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm không chớp mắt Ngô Miễn, chợt nhớ tới cái gì: “Chờ một chút.”

Nói xong, nàng hai ba bước vọt tới một bên ghế tựa, cầm lấy bình mơ khô này, nhìn đúng thời cơ, vứt về phía Ngô Miễn.

Kém một chút, bình mơ khô này suýt chút nữa đã rơi xuống sông, may mà Ngô Miễn tiếp được.

Hai con thuyền gặp thoáng qua, Nguyệt Nha Nhi từ đuôi thuyền chạy đến đầu thuyền, Ngô Miễn cũng từ đầu thuyền đuổi đến đuôi thuyền, hai người nhìn nhau trong ánh đèn mờ mịt.

Càng đi càng xa.

Mãi đến tận khi không thấy ánh đăng trên thuyền kia nữa, Ngô Miễn từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người. Thư đồng của hắn muốn thay hắn cầm bình mơ khô này, Ngô Miễn lại không cho, coi như trân bảo mà cầm.

Thư đồng thở dài một tiếng, hơi oán giận: “Sao phu nhân không chịu ở bên lão gia lâu chút? Phu xướng phụ tùy mới đúng.”

Ngô Miễn liếc xéo hắn một chút, mày kiếm cau lại: “Câu như vậy, ta cũng không muốn nghe đến lần thứ hai.”

Thư đồng phụng dưỡng Ngô Miễn những ngày qua, cũng hiểu ít nhiều tính tình của hắn, nghe xong lời này, lập tức câm như hến, chỉ trầm mặc đi theo phía sau hắn.

Ngô Miễn cầm một viên mơ khô trong tay, cắn nhẹ. Không giống những thứ quả khô ngọt ngào kia, mơ hơi có chút chua, nhưng càng thể hiện rõ ra hương vị vốn có của mơ. Tinh tế thưởng thức, mới cảm giác ra bên trong vị chua là ngọt, lâu dài sâu sắc.

Gió thổi vào mặt, trong im lặng đưa tới loại cảm giác mát lạnh. Yên tĩnh một lúc, lúc thư đồng cho rằng Ngô Miễn phải về khoang thuyền thì, hắn chợt ngoái đầu nhìn lại, nhìn mặt sông trống trơn, chầm chậm nói: “Ngươi không hiểu, phượng hoàng không phải cây ngô đồng. Thê tử của ta nếu đã thích bay lượn trên bầu trời, vậy ta cam nguyện làm một cây ngô đồng rễ sâu lá tốt. Chờ nàng bay mệt mỏi, liền nghỉ lại trên cây.”

Lời này, giống như hắn đang nói cho thư đồng nghe, lại thật giống như nói cho mình nghe.

Một mình hắn nhìn mặt nước một lúc, sóng nước nhẹ nhàng phóng túng, phản chiếu từng ánh sao. Ngô Miễn cười cợt, xoay người về khoang.

Trong kinh thành, cũng khô nóng như vậy.

Chỉ là nhiệt độ trong cung, bị các chậu băng lớn cản lại, có vẻ không nóng như vậy.

Cái thời tiết này, bên trong Chiêu Đức cung đình viện trần nhà rất sớm liền dựng lên. Màn che màn trúc che bọc lại phòng, vừa đỡ gió lùa vừa đỡ muỗi bay vào phòng, sử dụng trong ngày hè có vẻ rất khoan khoái, ngoại trừ gặp người tiếp giá, trang điểm đi ngủ, quý phi nương nương một ngày có hơn nửa canh giờ đều ngồi bên trong trần.

Có tiểu cung nữ mang một bát hoa quả ngọt đến, là đủ loại trái cây ướp lạnh, có một lớp nước đường, là mát lạnh giải khát nhất. Quý phi lấy một quả anh đào băng ăn, liếc nhìn nội thần Quách Lạc đứng thẳng bên trong lều, nói: “Ngươi nói Tiêu Nguyệt tiến vào hiến một loại trà hoa nhài khác?”

“Thưa nương nương, đúng thực như vậy.” Quách Lạc cẩn thận cười theo.

Quý phi gật đầu: “Bảo người pha chút thử xem.”

Không lâu lắm, tự có tiểu cung nữ hai tay nâng một bình sứ trắng đến. Trà cũng đã nguội bớt, sẽ không cầm đến phỏng tay, cũng không quá lạnh, tới mức không pha được lá trà.

Ngày nắng to như vậy, uống trà nóng tóm lại có chút không thoải mái. Quý phi nhíu mày lại, mở ra một khe nhỏ bằng nắp tách trà, một cỗ hương hoa nhài nồng nặc cùng hương trà lập tức lan ra, thơm mê người.

Rõ ràng mùi hoa nồng nặc như thế, mở nắp chén trà, đã thấy nước trà trong suốt như chưa từng dính màu hoa nhài, cũng thật kỳ diệu.

Quý phi hít một chút mùi thơm, khẽ vuốt cằm, chờ nàng khẽ nhấp một ngụm hoa trà, bất giác sáng mắt lên. Vào cung những năm này, nàng ăn qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, lá trà quý báu. Dù là uống trà hoa nhài trong kinh không có, cũng có loại trà hoa nhài đặc biệt riêng cho nàng. Nhưng mà nàng chưa bao giờ uống qua trà hoa thuần túy nồng nặc như vậy. So sánh chén trà nhỏ này, những trà hoa nhài đã từng uống lúc trước giống như không có mùi vị gì, như sự khác biệt của hoa tươi với hoa giấy.

“Tiêu Nguyệt này, thật sự có chút bản lĩnh.” Quý phi lại uống một hớp trà hoa nhài, chỉ cảm thấy bí bách trong lều cũng bị ép xuống: “Nàng chuẩn bị bán thứ này trong Thanh Phúc điếm?”

Quách Lạc trả lời: “Đúng là như thế, ý của Tiêu Nguyệt, là bán bốn mươi lượng bạc một cân trà. Bởi vì đây là ấm chế hoa trà đầu tiên, công nghệ phức tạp, vì thế chỉ được một hòm.”

Quý phi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Nghe thấy tiếng cười kia, Quách Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ quý phi nương nương đây là thoả mãn với cái này. Hắn cười nói: “Nương nương, trà này còn chưa có tên.”

Quý phi suy nghĩ một lúc, nói: “Hoa trà này tuy mùi hoa nồng nặc, nhưng không thấy bóng hoa, liền đơn giản gọi nó là trà hoa mai đi.”

“Đa tạ nương nương ban tên cho.” Quách Lạc vội vàng bái tạ.

Quý phi đầu ngón tay khẽ miết trên chén trà, một hồi không một hồi có gõ lên, một lúc lâu, mới cười nói: “Không sai.”

Nàng quay đầu dặn dò Đại cung nữ bên cạnh: “Mắt thấy sắp đến tiết vạn thọ của bệ hạ, chờ triều đình mệnh phụ đến, liền dùng trà này chiêu đãi các nàng.”

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 73 + 742 Tháng Một, 2021Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 3223 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 5 + 622 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 83 + 84

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 87 + 88

One thought on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 85 + 86”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 13:33

Cố gia này nhhe chị có chỗ dựa thì mới xuống nước nha, thấy ghét hà

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Một 2021HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031« Th12   Th2 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top