Quai di khach 57-60

HỒI THỨ 57 - HUNG THỦ LÀ AI ?

Độc Hồng môn là môn phái đã tồn tại lâu đời, có khi cũng gần 200 năm, trong thời cực thịnh của phái này, đã làm cho cả giang hồ rúng động bởi độc dược kỳ tuyệt của môn chủ, trải qua thời gian, những bí truyền về độc dược cũng như giải dược của môn phái Độc Hồng môn đã bị người giang hồ biết được một số. Tuy nhiên, bí phổ Độc Kinh vốn được truyền đời qua các chưởng môn các thời kỳ khác nhau thì không phải không còn lợi hại. Thậm trí những bí ẩn của nó, ngay cả chưởng môn Độc Hồng môn cũng chưa hiểu hết.

Tính ra, đến đời Ngọc Liên Hoa đã trải qua 5 đời chưởng môn, ngoài chưởng môn nhân đời thứ nhất Hô Diên Minh nổi danh khắp giang hồ với độc dược và võ công độc đáo, thì các đời chưởng môn còn lại, uy danh của Độc Hồng môn sa sút dần, mãi sau này, khi Ngọc Liên Hoa lên nắm quyền lãnh đạo, Độc Hồng môn theo tôn chỉ không xâm phạm quần hào hắc bạch, tự thủ giữ gìn môn hộ và quản giáo môn nhân nghiêm khắc, từ đó, Độc Hồng môn mới từ từ hồi phục.

Tuy nhiên, trong mấy năm gần đây, sau khi Hắc y quái thủ ra mặt phản phúc, đã lôi kéo một số nhân vật lãnh đạo trong Độc Hồng môn, gây nên sự chia rẽ sâu sắc trong môn phái, khiến cho Độc Hồng môn vừa có cơ gượng dậy được, lại bị chìm trong đấu tranh quyền lực.

Hậu quả của nó là sự suy yếu thảm hại của các Đường chủ trong Độc Hồng môn, độc thương kỳ bí do chính lão già thâm độc Hắc y quái thủ Sà Đà Tử đã ám ký trên người họ hiện vẫn không cách gì giải nổi.

Cũng may cho môn phái Độc Hồng môn là dị độc do các Đường chủ mắc phải không liên quan đến độc chất mà lão già Hắc y quái thủ hạ độc trên mình đám môn nhân. Do đó, Thánh cô Bạch Ngọc Tiên đã dễ dàng giải được độc chất này, giúp cho bọn thuộc hạ thoát khỏi một phen nguy hiểm. Hiện thời để giải độc trên mình các Đường chủ, Bạch Ngọc Tiên đã cho Hỏa Băng Tâm khởi hành đến Vạn Độc môn để xin thuốc giải, hy vọng điều này có thể thực hiện được, vì xét cho cùng, Độc Hồng môn với Vạn Độc môn vốn là hai chi của cùng một ngọn nguồn, do hai chưởng môn đời đầu tiên sáng lập ra, chính lại là hai huynh đệ cùng học một thầy.

Gia Luật Tú và con gái Tiêu Dao Dao đến trước cửa môn phái Độc Hồng môn vào lúc xế chiều, hai người bị đám môn nhân gác cổng bên ngoài Độc Hồng môn ngăn lại. Bọn này nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp như hoa, khuôn mặt lạnh căm thì không khỏi tò mò ngó nhìn.

Tiêu Dao Dao hiện là đệ nhất nữ sắc trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, tất nhiên xinh đẹp phi thường. Nàng thụ hưởng chủ yếu những nét đẹp đó của mẫu thân, tỷ dụ như đôi mắt, đôi lông mày và cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng đỏ hồng khêu gợi con người ta cắn lấy.

Mà Tiêu Dao Dao vốn do Gia Luật Tú sinh ra, nên bản thân Gia Luật Tú cũng rất xinh đẹp, bà ta lúc này tuổi đã quá tam tuần, nhưng do chịu khó luyện tập võ thuật, nhờ vậy cơ thể săn chắc gọn gàng, nhìn vào thấy hai người giống như hai chị em vậy.

Gia Luật Tú đưa mắt nhìn bọn môn nhân Độc Hồng môn, lạnh giọng nói:

- Ta muốn gặp chưởng môn của các ngươi.

Bọn đứng canh gác đều ngạc nhiên, không hiểu tại sao 2 mỹ nữ xinh đẹp này mới đến đã đòi gặp chưởng môn đại nhân, mà chưởng môn đại nhân đã thất tung từ lâu, làm sao có chưởng môn đại nhân ở đây mà họ đòi gặp chứ.

Một tên liền cao giọng nói:

- Chưởng môn đại nhân chúng tôi không có nhà. Các hạ là ai ? Đòi gặp chưởng môn chúng tôi có việc gì ?

Gia Luật Tú không biết Ngọc Liên Hoa vốn đã mất tích từ lâu, trong môn phái hiện giờ người đứng đầu chính là Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên, bà nghe tên hán nhân kia nói hạch hỏi như vậy lại tưởng rằng hắn cố tình làm khó cho mình, bởi vậy càng thêm tức giận quát lớn:

- Hạ nhân, ngươi tưởng có thể ngăn cản ta sao ? Mau vào báo cho chưởng môn chúng bay ra đây.

Bọn môn nhân thấy Gia Luật Tú coi thường như vậy thì hết sức tức giận, lập tức cả bọn liền rút binh khí ra, quây lấy hai mẹ con Gia Luật Tú vào trong.

Một tên to con có vẻ là thủ lĩnh quát lớn:

- Các ngươi là ai dám đến đây gây sự. Môn nhân Độc Hồng môn không phải là loại người để ngươi coi thường. Mau báo danh ra và nói xem các ngươi đến đây có việc gì ? Nếu không sau này đừng trách bọn ta ra tay độc ác.

Gia Luật Tú đứng giữa vòng vây bọn môn nhân Độc Hồng môn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:

- Hạng hạ nhân như các ngươi không xứng để hỏi tên họ ta. Mau vào trong kia báo một tiếng với chưởng môn các ngươi, nếu không ta cũng không khách khí gì nữa, tự tiện vào trong đó liền.

Đột nhiên ngay lúc đó, một âm thanh theo giọng nói truyền đến:

- Hay, cao ngạo thật, lại có người dám ngang nhiên đến Độc Hồng môn quấy phá, mục hạ vô nhân đến thế là cùng.

Giọng nói chưa dứt, một thân ảnh tiêu sái xuất hiện giữa đương trường, tà áo dài trắng chấm đất, lưng mang trường kiếm bên hông, thân hình uy vũ, phảng phất nét tà dị.

Nam nhân vừa xuất hiện, bọn môn nhân Độc Hồng môn đang bao quanh hai người liền vội vàng hô lớn:

- Lục đường chủ quang lâm.

Lục Dương đang đi tuần ph*ng bên trong, ngẫu nhiên nghe được lời nói cao ngạo vừa rồi của Gia Luật Tú nên không nén được tức giận, lập tức phi thân ra liền. Không ngờ khi y đến nơi, mới thấy hai kẻ gây rối lại là hai nữ nhân xinh đẹp, thân hình và độ mỵ lực của họ, quả thật là chưa thấy bao giờ, nữ nhân lớn tuổi đã đẹp phong vị chín mùi, còn nữ nhân trẻ tuổi thì băng thanh ngọc khiết, diễm lệ vô song. Hai người quá mỹ lệ đó đã làm hắn đang muốn giận cũng không giận được.

Tiêu Dao Dao nhìn thấy thân pháp của Lục Dương vừa rồi tiêu sái và nhanh vô cùng, khả năng là khinh công còn cao hơn nàng, trong lòng thầm phục nam tử nọ trẻ tuổi mà trình độ võ học đã đạt được ở mức rất đáng nể.

Lục Dương thấy hai người đứng giữa vòng vây bọn thuộc hạ của mình mà tịch không chút sợ hãi, tay không rút kiếm, khí độ thần nhàn, thì kinh hãi trong lòng, miệng vội ra lệnh cho bọn thuộc hạ lui ra, chắp tay chào hai người miệng nói:

- Tại hạ Lục Dương, ngoại đường chủ Độc Hồng môn, xin được hỏi hai vị đến đây là có việc chi ?

Gia Luật Tú đưa mắt nhìn Lục Dương một cái, thấy gã tác phong đúng mực, hoàn toàn thể hiện uy thế của một nhân vật không tầm thường trong Độc Hồng môn, do đó bà cũng không thể cư xử thô lỗ, liền chắp tay chào lại miệng nói:

- Ta và con gái Tiêu Dao Dao vốn định đến đây tìm chưởng môn của các vị để hỏi thăm tung tích một người. Vậy nhờ ngài vào thông báo cho một tiếng, mẹ con chúng ta hỏi xong rồi sẽ đi ngay, cũng không ở lại đây lâu.

Lục Dương chưa từng biết mặt Tiêu Dao Dao, nhưng uy danh mỹ lệ của nàng trong võ lâm thì đã rất nổi tiếng, gã thân là đường chủ ngoại cung đường, hiển nhiên đã đoán ra nàng nọ chính là đệ nhất mỹ nhân trong nhóm tứ đại mỹ nhân của giang hồ.

Hiện giờ căn cứ vào lời giới thiệu vắn tắt vừa rồi của Gia Luật Tú, trong lòng gã nhanh chóng phát triển ý nghĩ, lập tức nhớ ra Gia Luật Tú thân phận ra sao. Gã thầm kinh hãi, vội vàng chắp tay vái Gia Luật Tú một cái miệng nói:

- Ra là Gia Luật tiền bối. Tại hạ không biết đã thất lễ rồi.

Gia Luật Tú thân là sư muội của chưởng môn Nga Mi, là nhân vật tề danh khá lớn trong chính phái, lúc này đứng trước gã cao thủ trong giới hắc đạo, cũng không thể để cho mình kém phong độ được. Bà trong lòng tuy rất nóng vội, nhưng cũng không tiện quát mắng Lục Dương trong khi gã đang đối xử với bà rất nhãn nhặn.

Lục Dương lễ mạo đã xong, liền nhìn Gia Luật Tú nói:

- Trong môn hiện giờ chỉ có Thánh Cô của bổn môn là địa vị cao nhất, còn chưởng môn đại nhân thì không có ở đây. Không hiểu tiền bối có muốn gặp Thánh Cô không ?

Gia Luật Tú nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, liền đưa mắt quan sát biến đổi trên mặt Lục Dương, tự nghĩ có lẽ gã không nói dối. Bà ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định muốn vào trong kia gặp mặt Thánh Cô của Độc Hồng môn một chuyến.

Lục Dương biết đại nhân vật này uy danh cũng lớn và lợi hại phi thường, gã trong lòng ấm ức nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười, liền quay người đi trước dẫn đường.

Lần này, ở Độc Hồng môn nguyên khí sụt giảm trầm trọng, trong các đường chủ hiện giờ chỉ còn 2 người là gã và Hoả Băng Tâm là chưa trúng độc, mà Hoả Băng Tâm thì đã đi xa, chỉ còn Lục Dương ở lại quán xuyến mọi việc, do đó, Lục Dương rất e sợ việc xảy ra động thủ, nếu không phải tình huống chẳng đặng đừng, gã quyết tâm giữa cho không phải động võ can qua, làm sao tránh được đánh nhau càng nhiều càng tốt, khi nào việc giải độc cho các Đường chủ đã xong, khi đó thì Độc Hồng môn chẳng còn phải e ngại bất cứ địch nhân nào nữa.

Hai mẹ con Gia Luật Tú và Tiêu Dao Dao chưa vào đến nơi thì Bạch Ngọc Tiên đã được thuộc hạ bẩm báo toàn bộ sự việc. Nàng trong đầu có phần ngạc nhiên, không hiểu vì sao hai người nọ lại đến đây ? Họ muốn tìm ai cơ chứ ? Thật là khó hiểu.

Bạch Ngọc Tiên không biết hai người mới đến là thù hay là bạn, vì vậy trong lúc cấp thiết, liền cho gọi một vài cao thủ giỏi nhất, tập trung ở bên ngoài lẫn bên trong Sảnh viện, khi nào có lệnh của nàng, thì sẽ xông vào Sảnh viện tiếp ứng.

Gia Luật Tú và con gái tiến vào Sảnh Viện lập tức cảm giác bầu không khí khủng bố, ngoài sảnh hiện có 8 cao thủ thân mặc huỳnh trang, tay cầm đao, đứng uy nghiêm như pho tượng, bên trong sảnh cũng có 4 cao thủ khác, đứng yên vị ở 4 góc sảnh, khuôn mặt cũng lạnh lùng không kém.

Ngoài những người có mặt, bên tai thính nhạy lợi hại của Gia Luật Tú, còn nhận ra ám tàng thực lực của không ít cao thủ nơi đây, đông thế nào thì bà không đoán ra được. Quả là nguy hiểm a.

Gia Luật Tú vội vàng truyền âm nhập mật cho con gái tình huống nguy hiểm, dặn nàng trong nhấc cử nhấc động, cần phải theo sát bà và nghe lệnh bà.

Tiêu Dao Dao trong lòng cũng biết bản thân và mẫu thân đang ở trong vùng nguy hiểm, vì vậy nàng khi nghe mẫu thân dặn dò, liền khẽ nắm tay bà bóp nhẹ, ra chìu đã hiểu ý.

Hai mẹ con nắm tay nhau đi vào Sảnh Viện, liền thấy trên ghế đại soái, ngay phía trước mặt, một mỹ nhân diễm lệ y trang màu hồng đang ngồi.

Bên cạnh mỹ nhân diễm lệ nọ, ở hai bên nàng ta là 4 lão hán nhân trung niên, người nào người nấy thái dương huyệt gồ cao, họ chính là tứ đại hộ pháp của Độc Hồng môn, võ công không tệ chút nào, có thể đánh ngang tay với các đường chủ võ công lợi hại như Lục Dương hay Hoả Băng Tâm chẳng hạn.

Gia Luật Tú vừa nhìn đã đoán ra nữ tử nọ chính là Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên của Độc Hồng môn, quả nhiên ngay sau đó Lục Dương đã lên tiếng giới thiệu Thánh Cô với cả 2 mẹ con.

Gia Luật Tú và Tiêu Dao Dao theo đúng lễ nghĩa giang hồ, liền chắp tay chào Thánh Cô, rồi từng người xưng danh tự ra.

Bạch Ngọc Tiên đã được bọn môn nhân thông báo từ trước, về hai nhân vật này, nhưng bây giờ gặp mặt cũng phải ngạc nhiên về vẻ kiều diễm của họ, nàng sau khi chào hỏi xong, liền ra lệnh môn nhân, lấy ghế mời hai người ngồi.

Gia Luật Tú nói:

- Hai mẹ con chúng tôi đến đây, không ngoài tìm hiểu tung tích một người, nghe nói người đó có mối quan hệ với Độc Hồng môn, vì thế mới phải đến đây tìm hiểu.

Bạch Ngọc Tiên trong lòng ngạc nhiên, liền hỏi:

- Không hiểu nhị vị định tìm kiếm ai vậy?

Bạch Ngọc Tiên đột nhiên hỏi tên họ của người Gia Luật Tú muốn tìm, điều này khiến bà ta lúng túng không biết hồi đáp thế nào.

Hiển nhiên câu hỏi của Bạch Ngọc Tiên là rất hợp lẽ, thông thường nếu Gia Luật Tú muốn tìm ai thì tối thiểu cũng phải báo tên họ ra cho Bạch Ngọc Tiên biết, khi đó Bạch Ngọc Tiên mới có thể xác định người đó là ai, nàng có quen biết với người đó hay không, người đó có quan hệ chi với môn phái Độc Hồng môn hay không, tóm lại đây chính là một câu hỏi hết sức phù hợp trong hoàn cảnh này.

Tuy nhiên, khổ một điều là Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao lại không hề biết tên kẻ đã hại đời nàng, cướp đi trinh tiết của nàng, làm cho nàng đau khổ đến mức gần như muốn chết. Trong thời điểm tỉnh lại từ trong mê ảo tại Đào Hoa Cung, nàng đã không đủ bình tĩnh, không sáng suốt để nhận biết tên kẻ đã hại đời con gái của nàng, chỉ có điều gương mặt kẻ nam nhân đó quá xấu xí, vì thế nàng mới có chút ấn tượng trong lòng, bây giờ nghe Bạch Ngọc Tiên hỏi thế, ngay cả nàng là kẻ bị hại còn không biết trả lời thế nào, nói chi đến mẹ nàng vốn chưa hề nhìn thấy kẻ tội nhân đó.

Bạch Ngọc Tiên hỏi xong thấy cả hai mẹ con Gia Luật Tú và Tiêu Dao Dao đều không trả lời được thì không khỏi nghĩ thầm là hai người cố tình đến đây quậy phá, thực sự là quá khinh thường môn phái Độc Hồng môn của nàng. Trong lòng Bạch Ngọc Tiên phát giận, hừ lên một tiếng lớn.

Ngay lúc đó, sau âm thanh giận dữ của Bạch Ngọc Tiên phát ra, bên ngoài Sảnh viện hàng loạt tiếng động cấp thời vang lên, một đội nhân thủ gần 20 tên, tay cầm vũ khí tuốt trần đã xông vào trong Sảnh viện.

Bạch Ngọc Tiên hai mắt chiếu ra hàn quang, nhìn xuống dưới chỗ hai mẹ con Gia Luật Tú đã đứng lớn giọng nói:

- Độc Hồng môn không hề gây chuyện thị phi, nhưng hôm nay hai vị đã cố tình đến tận cửa quấy nhiễu, vậy thì cho dù các vị là ai, uy danh to lớn cở nào, Độc Hồng môn cũng sẽ tận tình tiếp đãi, không thể để cho các vị khuất nhục.

Hai mẹ con Gia Luật Tú nhìn thấy cảnh đó không khỏi kinh mang, không ngờ bọn người Độc Hồng môn lại triển khai thế trận nhanh thế. Hai người mới rồi cũng đã cảnh giác hết sức, nhưng sự việc diễn ra nhanh quá đến mức không thể tưởng tượng ra được.

Lục Dương mới vừa đây còn lo sợ việc xảy ra động thủ, nhưng khi gã vào Sảnh, liền nhìn thấy bên cạnh Thánh Cô là tứ vị hộ pháp võ công cao cường, thì yên tâm trở lại liền.

4 vị hộ pháp này, vốn là 4 anh em cùng học một thầy, khi xưa đã được chưởng môn đại nhân Ngọc Liên Hoa thu thập về làm tứ đại hộ pháp của Độc Hồng môn. Nhưng 3 năm trở lại đây, 4 người đã bế quan tu luyện một trận pháp lợi hại kêu là Tứ đẩu trận. Bọn họ vừa xuất quan ra thì nghe tin có địch nhân ở bên ngoài đến gây chuyện, vì vậy mới theo luôn Thánh Cô ra ngoài.

Gia Luật Tú nhìn về trận địa phía trước, thấy trên đài cao ước chừng 1 trượng là Thánh Cô Độc Hồng môn và 4 nam tử hán trung niên đang ngồi; người nào người nấy đều có vẻ giận dữ, hai mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống bà và con gái; phía sau lại có đám đông cao thủ vũ khí cầm tay đang bao vây, nhất thời trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, liền cười lớn 3 tiếng nói:

- Các vị, mẫu tử chúng tôi hai người đến tận nơi đây, nếu không phải chuyện quan trọng tất không dại gì đâm đầu vào chỗ chết. Hiện giờ tuy danh tánh của kẻ muốn tìm không nói ra được, nhưng không vì thế mà không có cách khám phá, không có cách tìm ra nguyên hung, vậy chư vị hãy nhìn xem, người này là ai ?

Gia Luật Tú nói xong liền rút từ trong ống tay áo ra một bản vẽ, mở ra, rồi giơ lên cho mọi người cùng xem.

Trong tấm hình đó, dù được vẽ bằng nét mực nguệch ngoạc, nhưng mọi người đều nhìn thấy đó là một nam nhân tuổi chừng 22-27, khuôn mặt xương dài, hai mắt tam giác, lông mày cụt ngủn, nhìn xấu tệ.

Bạch Ngọc Tiên và Lục Dương vừa nhìn thấy tấm hình đó, tức thì đực mặt ra, cả hai đều nhận ra kẻ trong hình chính là Lạc Thiên chứ còn ai vào đây nữa.

Gia Luật Tú trong suốt thời gian truy tìm người, đã khiến con gái tả lại hình dáng và khuôn mặt của kẻ tội phạm, thông qua bút lực của bọn họa nhân giang hồ, hình thành nên một bản vẽ về người muốn tìm, có thể nói là giống nhân diện thật của gã Lạc Thiên đến 8-9 phần, phương pháp này đã mang lại hiệu quả rất lớn, nhờ đó giúp cho 2 mẹ con truy tìm nguyên hung đến tận đây.

Bạch Ngọc Tiên trong lòng đại đại kinh mang, không hiểu Vân Linh đã gây nên chuyện gì mà hai mẹ con Gia Luật Tú lại tìm đến tận đây dò hỏi tin tức của chàng. Nàng trong lòng thắc mắc to lớn như thế, nên liền dịu ngay nét mặt tức tối, ra hiệu cho bọn thuộc hạ lui ra rồi mới khẽ hỏi Gia Luật Tú định tìm người trong hình đó có việc gì ?

Gia Luật Tú hiển nhiên vì danh dự của dòng họ và con gái, không thể tự động nói ra việc con gái bị hại mất cả trinh tiết cho Bạch Ngọc Tiên biết được, bà nghe Bạch Ngọc Tiên hỏi về nguyên ủy việc truy tìm nam nhân trong hình, liền hừ lên một tiếng nói:

- Tên hán nhân xấu xa này đã gây chuyện lớn đối với Tiêu gia. Tiêu gia không thể không truy tìm gã, Thánh Cô xin hãy cho ai gia biết người có quen tên hán nhân trong hình này không?

Bạch Ngọc Tiên trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, biết rằng việc hai người nhà họ Tiêu đến tận đây tìm người, tất đã nắm được tin tức không tệ, do đó trong đầu nàng nhanh chóng phân định sự việc, miệng khẽ cười nói:

- Bản nhân thật có biết người này. Gã chính là khách nhân đến dự Thịnh yến ở Đào Hoa Cung. Trên đường đến đó, bản nhân và thuộc hạ có đi cùng gã, nhưng sau đó khi ra khỏi Đào Hoa Cung rồi thì không biết gã đi đâu nữa.

Gia Luật Tú nghe Bạch Ngọc Tiên nói thế thì hết sức thất vọng. Hai người không ngờ truy tìm phạm nhân đến mức cuối cùng rồi, thì gã lại đột nhiên biến mất, như vậy về sau biết gã ở đâu mà tìm.

Hai người thất vọng quá liền tạ từ mà lui ra, dù cho Bạch Ngọc Tiên có cố níu kéo cả hai ở lại một đêm nhưng Gia Luật Tú không còn tâm trạng nào nữa mà ở lại nên khước từ mà đi.

Họ đi rồi, nhưng Bạch Ngọc Tiên trong lòng rất tò mò muốn biết vì sao hai người đến nơi này.

Nàng sau đó liền ngầm cho thuộc hạ bí mật dò theo, tìm cách nghe ngóng xem giữa 2 mẹ con Gia Luật Tú và trượng phu Vân Linh của nàng có mối quan hệ vướng mắc gì, sau đó quay trở lại Độc Hồng môn báo cho nàng biết. Việc làm này bí mật đến mức Lục Dương thân làm Đường chủ ngoại cung đường của Độc Hồng môn cũng không biết được.

o0o

Hết hồi 57

HỒI THỨ 58 - LÊNH ĐÊNH

Thuyền của Vân Linh vượt sóng mà đi, thấm thoát đã qua 2 ngày, 2 đêm. Cũng may, Vân Linh trong thời gian trước khi thuyền dời đảo, đã luyện tập việc sử dụng mái chèo, dùng sức lực của mình mà điều khiển mái chèo đưa con thuyền đi vòng vòng xung quanh đảo. Những ngày tập luyện như thế, đã giúp chàng quen dần với việc sử dụng mái chèo chống chọi với những cơn sóng thường tới tấp đập vào mạn thuyền. Trong thời gian này, quả là việc Vân Linh hồi phục sức lực đã tạo nên cho chàng một sức mạnh dẻo dai không ngờ. Nếu không phải chàng thể lực sung mãn, e rằng việc chàng dự tính rời đảo sẽ không tài nào thực hiện được.

2 ngày tiếp trôi qua, con thuyền nhỏ do Vân Linh điều khiển tiếp tục hướng về phía đông mà đi, cũng không biết là sẽ đến địa phương nào, nhưng hiện giờ mà nói, xung quanh toàn nước là nước, không hề thấy chút dấu hiệu nào của đất liền.

Lúc này thức ăn trên thuyền đã cạn, Vân Linh ngày ngày phải tự mình câu lấy cá biển, rồi ướm muối mà ăn sống, sinh hoạt cực khổ vô cùng.

Vấn đề khó khăn nhất đối với chàng chính là nước ngọt. Ở trên thuyền sinh hoạt khó khăn, ngày nắng gắt, đêm gió lạnh và biển động bất ngờ, do đó Vân Linh lúc nào cũng thấy háo nước, chàng dù dè sẻn thứ nước ngọt quý báu, nhưng cũng tự nhiên phải dùng nhiều hơn so với lúc còn ở trên đất liền, điều đó khiến chàng lo lắng nhưng hiện thời cũng không biết phải làm sao hơn.

Đêm thứ ba, sóng biển đánh vào mạn thuyền dữ dội hơn hẳn ngày thường, sức gió cũng mạnh lên làm cho con thuyền như chao đảo không thể tiến bước. Vân Linh lo sợ không dám nghĩ ngơi, cũng không dám ngừng tay điều khiển mái chèo, con thuyền nhỏ nhờ vậy vẫn còn khả dĩ chịu được những cơn sóng dữ, nhưng mà sức lực con người đứng trước thiên nhiên thật là nhỏ nhoi đến đáng thương.

Ào ...

Một cơn sóng nữa lại nổi lên, con thuyền chao nghiêng bị hất lên cao, đột nhiên sức nước đại giảm, cả con thuyền như không trọng lượng tự thân vụt rơi trở lại mặt biển, quả thật là kinh hoàng.

Vân Linh toàn thân đẫm nước biển, hai mắt trừng trừng trong đêm, khuôn mặt mệt nhọc cố gắng chống chọi một cách gần như tuyệt vọng.

Đêm nay biển động rồi.

Đây chính là thứ mà Vân Linh biết được trong phút giây này. Khổ thay cái điều chàng không muốn nhất lại xảy ra sớm đến vậy. Biển động thật là kinh hoàng, sóng nổi ba đào, âm thanh sức gió cộng với nước biển tung lên cao đến 5,7 trượng làm con thuyền nhỏ như chiếc lá tung bay trong cơn bão, thật là không còn biết đâu là chỗ có thể an toàn giữa muôn trùng sóng gió này.

Vân Linh lúc này sức lực cuồng cuộn hướng ra khắp châu thân, tập trung chủ yếu ở hai tay đang giữ lấy mái chèo, thân hình như dính liền với sàn thuyền thành một khối thống nhất, thuyền lên thì người lên, thuyền xuống thì người xuống, dù thuyền lên hay thuyền xuống thì hai tay chàng vẫn giữ chặt mái chèo sẵn sàng dùng hết sức của mình để giữ cho con thuyền khỏi bị lật úp giữ cơn biển động.

Đêm đen ... màu đen nhìn không thấy chi hết, vậy mà biển cứ động, gió cứ thổi gào, con thuyền vẫn cứ bị vùi dập, con người vẫn tiếp tục chống chọi trước số phận mong manh.

Buông xuôi, không thể buông xuôi, mọi sự đều không thể chấp nhận đầu hàng số phận. Vân Linh vừa vận sức giữ cho thân mình thăng bằng, vừa thuận thế đẩy con thuyền tung lên theo cơn sóng, chủ động nâng cao, chủ động hạ xuống, gần như chàng đã dùng chính nội lực hùng hậu của mình mà khống chế con thuyền nhỏ giữa cơn sóng lớn.

Thời gian trôi, con thuyền do Vân Linh đang điều khiển tiếp tục bị những cơn sóng lớn dập dồn mãnh liệt tấn tới, sức lực chàng cạn dần mà những cơn sóng gào vẫn tiếp tục không hề ngừng nghỉ. Đêm dài sao ...

Đến gần sáng, lúc mà Vân Linh đã gần như không thể chịu nổi nữa, cơ thể rũ ra như không thể cầm được mái chèo, thì sóng biển lại đột nhiên yên bình trở lại, gió thổi nhẹ gần, sức nước không còn đủ mạnh để lật tung con thuyền nữa.

Đến khi này Vân Linh mới thu lấy mái chèo gác lên thuyền, rồi bất cần động đậy gì nữa, tự nhiên ngã người nằm yên trên boong thuyền, một chút cũng không động đậy, cảm tưởng như sức lực bản thân đã hoàn toàn mất hẳn.

Không biết đã trải qua bao lâu, vầng ánh dương dần lộ lên ở ngoài xa, chiếu những tia nắng ban mai vào thân hình bất động của Vân Linh, chàng lúc này gần giống như một xác chết, toàn thân quần áo ướt đẫm dính chặt vào người, nhớp nháp thứ nước biển mặn vì có muối, lại đóng dính vào thân người và y phục làm thành những hạt sáng trắng, còn toả lên mùi nước biển nồng nồng, ẩm ướt trên khắp boong thuyền.

Vân Linh hiện giờ không hề biết đến chút gì gọi là hạnh phúc của một ngày mới, chàng nằm như vậy cho đến tận lúc mặt trời lên cao, chiếu ánh sáng chói chang lên khắp người, mới chịu chống tay ngồi dậy, thở dài một hơi hớp lấy thiên khí, rồi mới chui vào trong khoang, lấy một ít nước ngọt đựng trong chiếc bình nhỏ đưa lên miệng uống.

Khà ... từng giọt nước ngọt đi vào miệng, qua lưỡi rồi chảy xuống họng, thật là sảng khoái làm sao.

Hừ, biển động ghê quá, suýt tý là giết ta rồi.

Vân Linh thầm than, đoạn đưa tay cởi lấy y phục nơi thân, tung mình nhảy xuống nước bơi lội vài vòng quanh thuyền, sau đó mới bám lại vào mạn thuyền trèo lên.

Lúc này chàng đã hoàn toàn gội rửa được những gì bẩn thỉu và tệ hại trên người, nhanh chóng chuyển sang giặt mớ y phục ướt nước, rồi vắt lại trên thuyền để phơi.

Biển thật là quái dị, mới đêm qua hành xử như một tên hán nhân điên cuồng không còn biết kiên nể ai hết, vậy mà giờ đây lại êm dịu nhẹ nhàng như một cô gái trong khuê ph*ng, sóng biển lăn tăn, nước biển trong xanh, thật là một biến đổi nhanh chóng không thể tưởng tượng ra được.

Vân Linh nhìn trời, nhìn nước biển xung quanh, thầm nghĩ chuyện xảy ra đêm qua mà giật mình, hiện giờ xung quanh chàng đâu đâu cũng là nước, chẳng hiểu với sự cố kinh thiên động địa đêm qua con thuyền của chàng đã bị kéo đi đến nơi đâu, chàng cảm thấy nhức đầu với trùng dương sóng nước này, thật là khó tìm đường a.

**************

Mười ngày nữa trôi qua, Vân Linh vẫn ở trên con thuyền lênh đênh giữa biển, nước ngọt đã hết, sức lực giảm dần, con thuyền thì càng lúc càng xuống cấp trước những sự tấn công của những con sóng lớn. Chàng đã khởi sinh tâm lý tuyệt vọng, chán ngán nhìn cảnh trời nước bao la không nhìn thấy đâu là bến bờ này.

- Hừ ... thật không thể hiểu nổi. Ta đã đi hơn chục ngày trời mà vẫn không thấy đất liền , không gặp một ai, chẳng lẽ mọi người chết cả rồi sao, tại sao đi hoài mà không thấy ai hết thế này.

Vân Linh kêu lên mấy tiếng lớn, tự mình giải toả sự bức bối thông qua giọng nói, hiện thời nhìn chàng chẳng khác gì một tên ăn mày, râu ria mọc dài, tóc tai lộn xộn, y phục te tua tan tác, còn bản thân thì da thịt rám nắng, thân hình nở nan hẳn ra trông chẳng khác gì mấy tay thuyền phu quanh năm giải dầu trên sóng nước.

Nước ngọt hiện giờ đã hoàn toàn không còn lấy một giọt, xung quanh thuyền nước nhiều cực nhiều, mà lại không thể dùng để uống, uống thứ nước mằn mặn này vào thì có mà chết khát thêm nữa chứ không phải chỉ khát không thôi. Bên trên bầu trời ánh nắng chói chang, không tìm thấy một đám mây đen nho nhỏ nào xuất hiện, vậy thì lấy đâu ra một cơn mưa dù nhỏ nhất bây giờ. Chết mất thôi... nước ... nước ơi ...

Vân Linh nằm bất động trên boong thuyền, thân thể rả rời yếu nhượt, cổ họng thì đau xé như có ai cào, khát quá mức khiến chàng như mê man, bản thân chỉ mong muốn được uống một hơi cho đã, dù chết ngay vì no nước cũng được.

Thế nhưng mọi sự đều không được như ý, cơn đói lại đến cùng với cơn khát triền miên, nó hành hạ chàng liên tục 3 ngày nay rồi. Vân Linh dù không không muốn chết cũng không biết làm sao. Cần câu có mà mồi câu thì hết tiệt. Vậy thì lấy chi để câu cá đây ?

Vân Linh mấy lần nhảy xuống nước định dùng thần công của mình đánh chết mấy con cá hầu có thức ăn, thế nhưng nơi đây cá ít cực kỳ, nhiều lúc nhìn mãi cũng chỉ thấy một vài con cá quẫy đuôi bơi ngang rồi mất hút ở ngoài xa. Chàng nhảy xuống nước hoài chỉ có mệt hơn chứ không thu được hiệu quả chi cả, thế rồi Vân Linh đành phải ngồi ở trên thuyền, dõi mắt nhìn xuống biển tìm kiếm bất kỳ con vật nào bơi ngang để bắt nó lại dùng làm thức ăn nhưng hy vọng đó thật khó thể thành công.

Những ngày sau đó, Vân Linh vừa đói vừa khát đã không còn đủ sức điều khiển con thuyền nhỏ đi đúng hướng, chàng nằm im trên boong tàu, dấu mình dưới những vật liệu sơ sài trong khi hồn phách mê man không còn biết gì nữa.

o0o

Hết hồi 58

HỒI THỨ 59 - HẮC THANH PHÁI

Tác giả: Tiểu Long

Phần Âm Cung, tổng đàn Hắc Thanh Phái toạ lạc tại một nơi bí hiểm, ít người biết tới. Trong võ lâm 20 năm trước, sau khi Hắc ma Đỗ Kỳ bị vây công, thương thế cực trọng lại bị Hoạt Thiên Tà đâm trúng một kiếm xuyên thân, rồi rơi xuống sông Hoàng Hà, mọi việc tưởng như đã xong, thiên hạ võ lâm tưởng rằng đã có ngày được yên bình, nhưng thực sự Hắc ma Đỗ Kỳ chưa chết, hắn bất quá chỉ bị thương nặng, rơi xuống nước rồi trôi dạt vào một sơn cốc hoang vu.

Với bản tính của một ma đầu tâm chí cao cao tự đại, tuyệt không giống như thường nhân mà đầu hàng nghịch cảnh, Hắc ma Đỗ Kỳ đã từ trong khốn khó đó, mà tự mình tiềm tu trong sơn cốc hoang vu, chịu biết bao cực khổ trong suốt 15 năm trời, cuối cùng mới đả phá được thượng tầng Xích Liệt Chưởng, trở thành một ma đầu tuyệt đại trên giang hồ.

Hắc ma Đỗ Kỳ sau khi luyện thành công phu, liền tức tốc đến Đài Can Cốc, thu phục ngũ lão ma tăng. Hai bên đại chiến một trận kịch liệt, kéo dài 2 ngày 3 đêm, cuối cùng Hắc ma Đỗ Kỳ phải dùng tới Xích Liệt Chưởng phần thượng mới đả bại được ngũ ma tăng, khiến cho bọn này phải bái phục, chịu trở thành môn hạ của lão.

Chưa hài lòng với thực lực của 5 lão ma tăng vừa thu thập, Hắc ma Đỗ Kỳ còn tự mình đến Hoang Lâm Sơn giao chiến 2 ngày đêm với tuyệt đại cao thủ Lạt kiếm ma tôn, khiến cho lão ta toàn thân trúng phải hỏa chưởng, thương tích trầm trọng, phải tự thân quy phục không còn dám ngang ngạnh nữa.

Sau khi thu phục được bọn ma đầu lợi hại nổi tiếng giang hồ một thời này, Hắc ma Đỗ Kỳ mới quyết định thành lập môn hộ, xây dựng tổng đàn tại một vùng núi hoang vu, địa thế hiểm trở, một bên là núi, một bên là nước, phía sau là một vùng Sâm Lâm và đặt tên là Phần âm Cung.

Lúc này, ngũ ma tăng được thăng làm Ngũ ma tôn giả hộ đàn đại trưởng lão, còn Lạt Kiếm Ma Tôn thì làm đến chức Nhị môn chủ bổn môn, chỉ đứng sau có một mình Hắc ma Đỗ Kỳ mà thôi.

Cao thủ bên dưới thu thập về ngày một nhiều, có thể kể đến Tam môn chủ Thông Thiên Ma, Nhị hộ pháp Đại hạc thiên cương Tý thần thông, Tam hộ pháp Viên Thủ Thần Cửu, đường chủ ngoại cung đường Thiết Phiến Thư Sinh, đường chủ ám sát đường Hắc Sát Nhân Lý Bằng,

Với thực lực của mấy đại cao thủ vừa thu thập được, cộng với việc thu hồi các môn nhân đệ tử vốn tản mát sau 20 năm về dưới trướng, lập tức lực lượng của Hắc ma Đỗ Kỳ trở nên cực kỳ hùng hậu.

Lúc này, Hắc ma Đỗ Kỳ mới chính thức tuyên bố với võ lâm giang hồ, việc lão thành lập môn phái, đặt tên là Hắc Thanh Phái, cư ngụ ở phía đông trung nguyên.

Tất nhiên bản thân Hắc ma Đỗ Kỳ cũng không dại gì lộ chân diện thật cho mấy lão bất tử bên phe chánh phái biết được lão vẫn còn sống, hiện thời lão thường đeo một cái mặt nạ làm bằng kim thiết, họa hình con mãnh sư hung dữ.

Hắc Thanh Phái vừa ra đời, liền lập tức gây chấn động giang hồ bằng những màn truy quét bắt người. Những kẻ bị bắt, vốn dĩ đều là nhân vật cực hung cực ác, đều có ác danh rất lớn trên giang hồ. Bọn người đó dĩ nhiên ai không phục đều bị giết chết, ai thần phục thì theo về dưới trướng Hắc Thanh Phái, trở thành các đường chủ lợi hại.

Trong số những người mới được thu phục sau này, nổi tiếng nhất chính là Ma Đao Hồ Nhất Long và vợ lão Miêu Thiên Tường, các cao thủ khác như Thành Bưu huynh đệ, Xác y nhân Bạch Ma Thường hay 2 gã Tiếu Diện Phật Hổ Như và Trí Đa Tinh Lưu Hành thì mãi sau này mới đầu nhập vào môn hạ Hắc Thanh Phái.

Hiển nhiên do việc Hắc Thanh Phái chỉ mới tấn công bọn ma đầu trên võ lâm, chưa từng đ.ng độ với các cao thủ chánh đạo, vì vậy mà những hành động của họ cũng chưa gây sự khó chịu hay bất mãn gì với các môn phái chính đạo trên giang hồ.

Bẵng đi một thời gian ngắn, đột nhiên Hắc Thanh Phái lại nổi lên, uy thế kiếp người, lần lượt đánh chiếm các môn phái nhỏ, thu thập tài bảo và nhân lực, tạo nên một cục diện rối loạn trong võ lâm.

Đến lúc này, các môn phái lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi, Thanh Thành, ... mới giật mình lo ngại, liền triệu tập cuộc họp khẩn cấp, tìm cách chu toàn cục diện, không để cho Hắc Thanh Phái làm loạn võ lâm, gây hại cho các cao thủ chánh đạo và người giang hồ.

Tuy nhiên, cuộc thịnh hội đó mới diễn ra được một lần, chưa kịp thống nhất ý kiến, thì giữa hai phe Hắc Thanh Phái và Hoàng Thiên Giáo đã xảy ra xung đột, dẫn đến một cuộc chiến kinh thiên động địa, kéo dài mãi đến tận bây giờ vẫn chưa chấm dứt.

Tình thế đó khiến cho quần hào bạch đạo hết sức vui mừng, bọn họ quyết định toạ môn tranh hổ đấu, không dính vào chuyện gì cả, cứ yên tâm để cho hai phe hắc đạo kia tự tiêu diệt lẫn nhau, chúng càng đánh càng suy yếu thì thiên hạ võ lâm bạch đạo mới có ngày thái bình, không bị bọn chúng gây hỗn loạn nữa.

Trong thời gian này, nhân lực của Hắc Thanh Phái bị tổn hại nghiêm trọng vì cuộc giao tranh, tình thế đó khiến cho Hắc ma Đỗ Kỳ liên tục cho người đi thu thập nhân tài ở các nơi về dưới trướng, ngõ hầu có thêm lực lượng tiếp chiến lâu dài với phe Hoàng Thiên Giáo kia.

Trong lúc hai phe còn đang căng thẳng, thì đột nhiên Hắc ma Đỗ Kỳ lại phát giác sự xuất hiện một môn phái lạ, kêu là Hồng Ma Viện. Môn phái này ngay lúc hình thành, đã cho đệ tử xâm nhập vào vùng lãnh thổ do Hắc Thanh Phái đang chiếm giữ, lại còn tạo ra vài vụ án kinh thiên động địa, làm bị thương và huỷ hoại không ít cao thủ của lão.

Hiện giờ bọn người bị Ma tiêu của Hàn Thiên Ma Nữ cảm nhiễm như Xác y nhân Bạch Ma Thường, Thiết Phiến Thư Sinh, Thành Bưu huynh đệ đã trở nên ngây ngốc, không còn giá trị sử dụng nữa.

Hắc ma Đỗ Kỳ nổi giận thực sự, mới cho môn hạ truy sát Hàn Thiên Ma Nữ, cuối cùng sau một trận chiến tổn thất nghiêm trọng, cũng đã hạ thủ khiến nàng rơi xuống Vực Tuyệt Tình.

Sau khi hạ Hàn Thiên Ma Nữ xong, nghe môn hạ về báo, Hắc ma Đỗ Kỳ lại càng kinh hãi khi biết được bên phe Hồng Ma Viện lại có một cao thủ lợi hại đến mức đánh lui được Tam hộ pháp Viên Thủ Thần Cửu bên phe mình một cách dễ dàng, theo lời kể thì lão già đó thân hình lực lưỡng, chưởng lực hùng mạnh, chưa hiểu là nhân vật nào.

Hắc ma Đỗ Kỳ còn đang lo lắng, bực bội thì bên ngoài lại có tin báo Hồ Thị Song Tiên đã phá được kỳ trận trốn thoát về hướng Giang Lăng.

Hắc ma Đỗ Kỳ tức giận gọi ngay thần hành tẩu cước Viên Công Tăng tới ra lệnh phải báo ngay tin tức nọ cho vợ chồng Ma đao Hồ Nhất Long để bọn họ truy bắt 2 bà già này, lại nữa hiện thời lão nghe nói Thánh thủ thần y đang cư ngụ đâu đó gần Giang Lăng nên yêu cầu mọi người ra sức truy tìm, bằng mọi cách phải lôi được lão đầu tử đó về đây mới được, không thể để một nhân vật kỳ tài như vậy sống nhởn nhơ ngoài vòng cương tỏa của Hắc Thanh Phái.

Còn tam môn chủ Thông Thiên Ma thì vò đầu bức tai vì sự kiện Hồ Thị Song Tiên trốn khỏi kỳ trận do lão lập nên. Ai mà ngờ được kiến thức kỳ trận của hai bà già nọ cũng cao quá, có thể đả phá được kỳ trận nọ mà trốn ra ngoài.

Ban đầu, môn chủ đại nhân Hắc ma Đỗ Kỳ muốn dùng vũ lực để bức ép 2 người nọ quy phục, nhưng Thông Thiên Ma tự tin kỳ thuật của mình, nên đã đề nghị giam hai người lại vào trận đồ để lão khuyên giải, theo ý lão thì Hồ Thị Song Tiên tính tình cố chấp, nếu bị o ép thì sẽ phản kháng, thà chết không chịu đầu nhập Hắc Thanh Phái, điều này xảy ra thì Hắc Thanh phái không được gì cả, chi bằng để lão từ từ khuyên giải xem sao.

Nhưng Thông Thiên Ma không ngờ lão đang làm một việc ngờ nghệch, hai bà già đó nhân cơ hội thư thái, đã bồi bổ được sức lực và trốn khỏi kỳ trận do lão lập rồi, việc làm này đúng là khiến cho lão không biết ăn làm sao, nói làm sao với môn chủ đại nhân được nữa.

Vào một buổi chiều, khi ánh tà dương đang dần dần lùi về phía tây, cảnh vật nhập nhoạng. Lúc này đã có nhiều nhà bắt đầu lên đèn, khung cảnh đường phố giảm hẳn lại mật độ người đi lại trên đường, giờ này ai có nhà đều quay về nhà cả bởi thời điểm của bữa ăn tối cũng sắp đến gần rồi.

Trong một góc phố nhỏ, tại một tửu quán tồi tàn, hai bà già y phục bẩn thỉu đang ngồi ăn mấy món ăn nghèo nàn, đơn giản và cực kỳ ít ỏi.

Hồ Thị Hắc Bà nhăn mặt nói:

- Món ăn tệ thật, lại ít quá, chẳng đủ dính răng chút nào.

Hồ Thị Bạch Bà nghiêm nghị nói:

- Chúng ta hai người sức lực mới chỉ tụ được 5 thành, cơ thể yếu nhược nên không thể động thủ với bọn chúng. Hiện giờ cần nhất là tìm một chỗ tốt để nghỉ ngơi, nhân tiện bồi bổ công lực, hôm qua tỷ đã thấy người theo dõi chúng ta, nếu chẳng phải tỷ nhanh chóng đánh lạc hướng, thì bây giờ tỷ muội ta cũng không dễ dàng ở yên chỗ này.

Hồ Thị Hắc Bà nghiến răng nói:

- Lần vừa rồi tỷ muội ta đều bị vướng vào trong kỳ trận bát quái của lão Bạch Thi, vì thế nên tổn thương nguyên khí, mới để bọn chúng bắt được. Nếu chẳng phải tỷ muội ta yếu sức, muội đã ra mặt giáo huấn tên Thông Thiên Ma đó rồi.

Hồ Thị Bạch Bà nói:

- Hiện giờ chúng ta đã đến Giang Lăng, chẳng mấy chốc có thể về Thanh Hư Cốc, khi đó dù là cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể vượt qua trận pháp của tỷ muội ta.

Hồ Thị Hắc Bà lại nhớ đến tên đệ tử yêu Thanh Lam tú hiệp, không biết giờ này hắn ở đâu, đang làm gì, tại sao mãi từ lúc hai người bị bắt cho đến giờ vẫn không nghe chi về tin tức của hắn.

Hồ Thị Hắc Bà đem chuyện này nói với Hồ Thị Bạch Bà. Hai người đều có chung một tên đệ tử, hẳn nhiên đều rất lo lắng cho số phận của hắn. Hồ Thị Bạch Bà cũng như Hồ Thị Hắc Bà tính tình cô ngạo thất thường, hơn 15 năm trước tự nhiên cứu sống được một đứa nhỏ bị bỏ trong rừng, thế rồi hai người thương hại đem nó về nuôi, từ từ biến đổi tình cảm xem đứa nhỏ đó như con, như đệ tử của mình.

Thời gian sau đó, 2 người đều dốc hết tâm huyết ra đào tạo đứa nhỏ này, đặt cho một biệt hiệu là Thanh Lam tú hiệp, chủ yếu muốn đứa nhỏ trở thành một hiệp khách giang hồ, tài mạo song toàn, có thế mới không hổ danh Hồ Thị Song Tiên đã dầy công bồ tượng.

Không ngờ chuyện ở Phúc Tiểu Trạch đã khiến 2 bên lạc nhau, Hồ Thị Song Tiên thì bị Thông Thiên Ma người của Hắc Thanh Phái nhân cơ hội cả hai đang yếu sức dùng võ lực bắt được, còn đệ tử của hai người thì không biết đi đâu. Thật là khiến cả hai lo lắng vô cùng.

Hồ Thị Song Tiên đang cùng nhau bàn tán, suy luận về khả năng có thể xảy đến với tên đệ tử yêu Thanh Lam tú hiệp thì phía bên ngoài chợt xuất hiện hai người. Hai người này thần thái tôn quý, y phục bằng vải tơ lụa đắt tiền, thực khiến không ai hiểu tại sao họ lại xuất hiện nơi này.

Trong tửu quán hiện giờ cũng có độ 5, 7 thực khách, họ đều ngạc nhiên nhìn ra, lập tức bị cảm nhiễm bởi vẻ thanh tư thoát tục của 2 người mới đến.

Trong hai mỹ nhân này, người nhỏ tuổi chính là Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao, còn người thứ hai chính là mẫu thân của nàng - Gia Luật Tú phu nhân.

Gia Luật Tú và con gái vừa vào đến thành thì trời đã tối, hai người vì quá đói bụng nên khi đi ngay qua tửu quán nhỏ, bị sức hút của mỹ vị nơi này nên tùy tiện mà vào.

Tiêu Dao Dao thì không thích vào một nơi tồi tàn như tửu quán nhỏ nhỏ thế này, nhưng mẹ nàng Gia Luật Tú bình sinh không câu nệ tiểu tiết, lại từng lang bạt kỳ hồ hành hiệp trượng nghĩa, do đó bà đối với những tửu quán nhỏ chứa đựng nhiều kỷ niệm đẹp, vì vậy nên mới kéo con gái vào quán.

Hai người vào quán, lập tức tạo nên một sự kiện chấn động, nhan sắc và vẻ cao quý của 2 mẹ con đã đánh động đến toàn bộ thực khách trong quán. Thậm trí đến cả chủ quán đã hơn 50 mươi tuổi cũng phải nhìn vào hai người ngây ngốc.

Hồ Thị Hắc Bà vừa nhìn thấy Tiêu Dao Dao thì lập tức kinh ngạc, định tiến lại hỏi thăm về hạ lạc của đệ tử yêu.

Hồ Thị Bạch Bà thấy thế liền giữ Hồ Thị Hắc Bà lại nói nhỏ:

- Chúng ta không nên kinh động người ta. Mọi chuyện cứ chậm rãi lại đã.

Hồ Thị Hắc Bà nghe sư tỷ nói thế mới sực nhớ ra tình trạng hiện nay của hai người. Cả hai hiện giờ đang trốn tránh người của Hắc Thanh Phái, do đó không thể gây hấn với ai khác được.

Hai mẹ con Gia Luật Tú được mời vào một bàn đẹp nhất trong quán, lại có thể tùy tiện theo dõi thực khách ra vào, điều đó khiến cả hai rất hài lòng.

Tiêu Dao Dao sau khi gọi mấy món ăn, liền lên tiếng hỏi mẹ:

- Mẫu thân, người đưa con đến đây làm chi ?

Gia Luật Tú nói:

- Theo tin tức của ta, trước khi thịnh yến Đào Hoa Cung được cử hành, tên hỗn đản làm hại con có đi qua nơi này. Như vậy chiếu theo cách thức truy tìm, sớm muộn gì chúng ta cũng dò ra tin tức nguồn gốc của hắn.

Tiêu Dao Dao nghe mẹ nói vậy thì trong lòng trùng xuống, nàng nhớ lại chuyện xảy ra với bản thân giống như một vết thương chí mạng không cách nào lành. Hiện giờ mà nói, việc tệ hại đó đã xảy ra gần nửa năm trời, ấy thế mà nàng như thấy vừa mới xảy ra, cảm giác tức tối lẫn thù hận cứ dồn nén trong tim, càng lúc càng dầy thêm.

Nếu mà lúc này nàng tìm thấy tên hỗn đản đó, thì nàng nhất quyết phải băm thây, xẻ thịt hắn mới hả dạ. Tiêu Dao Dao nghĩ việc nàng đã bỏ qua cơ hội không giết chết tên dâm tặc, thì nỗi tiếc nuối càng gia tăng, hai mắt như đỏ lửa nhìn chăm chăm về phía cửa.

Không ngờ, ngay lúc đó, ánh mắt Tiêu Dao Dao chợt nhận ra mấy nhân ảnh đang thấp thoáng tiến vào quán. Tuy mấy người nọ còn cách tửu quán khá xa, nhưng khẳng định mục tiêu của họ chính là tửu quán này, hành động của đám người đó nhanh nhẹn vô cùng, rõ ràng là những cao thủ võ lâm thân thủ không tệ.

Tiêu Dao Dao bị đám người lạ mắt thu hút, lập tức dời bỏ cảm giác buồn bực, chú tâm để ý đám người lạ đang đi vào quán.

Đám người này đi đầu là một hán nhân thân hình chắc nịt, mày rậm, mắt to, hàm râu quai nón rậm rì, trên tay lại đang cầm một đại đao bản lớn hùng dũng tiến vào quán.

Nam nhân này chính là Mâu Sỹ Đạt, thuộc hạ đắc lực của Miêu Thiên Tường. Hơm một tuần trăng này, hắn được lệnh của phu thê Ma Đao Hồ Nhất Long và Miêu Thiên Tường, truy tìm tung tích của Hồ Thị Song Tiên vừa trốn đi. Hắn và Nguyệt Luân mỗi người một hướng, đều đang hết sức thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân.

Mâu Sỹ Đat vừa vào quán, lập tức bị ngay nhan sắc chim sa cá lặn của Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao cảm nhiễm. Mà không chỉ có hắn, mấy tên thuộc hạ đi theo tên nào tên nấy đều đứng đực ra mà nhìn, có tên còn chịu không được thèm muốn, nuốt ực một ngụm nước bọt xuống bụng.

Tiêu Dao Dao thấy mấy tên cao thủ giang hồ thèm muốn nhìn mình chằm chằm thì hừ nhẹ một tiếng trong miệng, quay mặt đi không cho bọn chúng nhìn mặt nàng nữa.

Mâu Sỹ Đạt bị tiếng hừ của nàng làm cho tỉnh táo, hắn dù sao cũng là lão đại trong đám cao thủ ở đây, không thể chú trọng mỹ sắc mà quên nhiệm vụ.

Lúc này Mẫu Sỹ Đạt mới đảo mắt nhìn đám thực khách trong quán, ngay lập tức mắt hắn sáng lên, tự nhiên bật tiếng cười lớn nói:

- Ha ... ha .. đi tìm rách giầy không ngờ lại thấy các người ở đây.

Ở một chiếc bàn cách đó không xa, Hồ Thị Hắc Bà và Hồ Thị Bạch Bà đã đứng lên, hai người biết rõ bản thân đã bị bại lộ thân phận, nếu không chủ động nắm giữ tình thế thì khó lòng thoát được nguy hiểm. Hai người do đó đã tự động đứng dậy, chuẩn bị tinh thần bắt đầu một cuộc chiến sống chết.

Mâu Sỹ Đạt và đám người của hắn đã tụ tập lại đứng sau lưng hắn, trở thành một thế đối đầu

giữa hai phe.

Hồ Thị Bạch Bà lạnh lùng:

- Chúng ta ra ngoài động thủ. Rồi thân pháp bà tự động rời chỗ, chậm chạp đi ra khỏi quán.

Đi đằng sau 2 người là Mâu Sỹ Đạt và đám thuộc hạ. Bọn họ ra trước cửa quán 20 trượng, chọn một khoảng đất trống, bắt đầu chuẩn bị động thủ.

Gia Luật Tú và Tiêu Dao Dao cũng bị sự tò mò thôi thúc nên chuyển sang một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ nhìn ra. Gia Luật Tú kiến thức khá nhiều, đã nhận ra 2 bà già kia là Hồ Thị Song Tiên nổi danh trên giang hồ.

Trong khi đó, bọn người Hắc Thanh Phái do Mâu Sỹ Đạt đưa tới thì bà chưa hề biết qua, trong lòng đang ngạc nhiên không hiểu bọn người kia là ai lại dám chọc giận để Hồ Thị Song Tiên thế này.

Trên giang hồ, võ công và tính nết của Hồ Thị Song Tiên cực kỳ quái lạ, hai người yêu ghét chỉ dựa vào một tia nhãn thần, nếu hai người thích ai thì không nói làm chi, còn khi nghịch mắt họ thì rất dễ bị tai nạn, không bị chết thì cũng bị thương cực trọng, không dễ gì mà thoát khỏi tay hai người.

Hôm nay, lần đầu tiên lại có người dám đến khiêu chiến Hồ Thị Song Tiên, việc này khiến người am hiểu kiến thức giang hồ như Gia Luật Tú cũng phải ngạc nhiên, không hiểu chuyện này ra sao.

Tiêu Dao Dao đã từng gặp Hồ Thị Song Tiên và Mâu Sỹ Đạt ở Phúc tiểu trạch, do đó nàng thấy hai bên sắp động thủ thì biết rằng Hồ Thị Song Tiên đã gây chuyện gì với Hắc Thanh Phái rồi.

Mâu Sỹ Đạt tay cầm đại đao để xuôi theo thân người, hai mắt chiếu ra hàn quang đặc dị, tập trung lên thân thể Hồ Thị Song Tiên.

Đám thuộc hạ đi theo, tên nào tên nấy vũ khí rút ra cầm tay, tập trung tinh thần chuẩn bị xuất kích, chỉ cần một lệnh của Mâu Sỹ Đạt ban ra, lập tức sẽ trở thành một trường đấu tranh máu đổ thịt rơi ngay lúc này.

Mâu Sỹ Đạt thần sắc ngưng trọng nhìn Hồ Thị Song Tiên nói lớn:

- Hai vị đã là tội nhân của bổn phái. Nếu ngoan ngoãn chịu trói thì chúng ta cũng không làm khó dễ nữa, có thể đưa cả hai về cho môn chủ định tội. Hai vị nghĩ sao ?

Hồ Thị Hắc Bà tức tối hừ lên một tiếng, trong đầu thầm tính. Hiện giờ hai người không có vũ khí, nội lực lại giảm mất 5 thành, e rằng khó lòng thu thập bọn tiểu tử này.

Tuy nhiên, Hồ Thị Song Tiên tâm tính tương thông, đều hiểu hôm nay lành ít dữ nhiều, nếu không nhân cơ hội nhân thủ bọn tặc nhân còn chưa đến kịp, tức tối dùng sách lược "sét đánh không kịp bưng tai" thì sau này càng khó thoát khỏi nguy hiểm.

Hai người nhìn nhau một thoáng, lập tức thân hình chớp động, đã xông vào giữa đám người Hắc thanh phái đang đứng phía sau Mâu Sỹ Đạt.

Mâu Sỹ Đạt và đám thủ hạ đều đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu, ngay lúc bóng dáng Hồ Thị Song Tiên nhoáng lên một cái, trong cảnh trời đêm âm u, tiếng thét của Mâu Sỹ Đạt đã vang lên:

S........á ......t........

Huỳnh ... huỵch những tiếng chuyển động của đám cao thủ giang hồ. Một trường sát phạt không tránh khỏi đã xảy ra.

Hồ Thị Bạch Bà tay không vũ khí, trực đấu cùng Mâu Sỹ Đạt, hai người thân hình chớp nhoáng, mới trong tít tắc đã công ra 20 chiêu, biến pháp nhanh vô cùng.

Vốn dĩ võ công của Hồ Thị Song Tiên cực cao, chiêu thế lợi hại nhất chính là thực chiến bằng quải trượng, hiện giờ tuy hai người không ai có quải trượng trên tay, nhưng bản lãnh võ công thì cũng không kém sút nhiều lắm.

Hiện giờ Hồ Thị Bạch Bà thì đấu tay đôi với Mâu Sỹ Đạt, còn Hồ Thị Hắc Bà thì đang giao chiến với đám cao thủ Hắc Thanh Phái.

Hai đằng chiêu xuất nhanh như chớp giật, biến thế nhanh nhẹn vô cùng. Lại nói lúc này trời đã về đêm, khung cảnh xung quanh tối mù mù, chỉ có võ công lợi hại mới có thể đấu chiến vào lúc này.

Hai mẹ con Gia Luật Tú bị cảm nhiễm bởi trận chiến trước mắt, hai người ăn vội chút thức ăn rồi kéo nhau ra phía ngoài để xem.

Lúc này Gia Luật Tú mới phát giác ra võ công của Hồ Thị Song Tiên không cao quá như lời đồn, không ngờ hai người thuộc hàng tiền bối võ lâm như vậy, lại để cho đám cao thủ hậu bối quần công đến mức không thể thoát ra nổi.

Thế nhưng dù gì đi nữa Hồ Thị Song Tiên kinh nghiệm trận mạc dạn dầy, 2 người đã cùng nhau tham chiến hàng chục trận, kiến thức võ học của các phái nhiều không kể xiết, vì thế nên tuy nội lực bị thụt giảm, nhưng cũng không vì thế mà bại vong trước đám tiểu bối này.

Chiến trường trận đấu cát bay đá chạy trong cảnh mịt mù nọ càng lúc càng nguy hiểm, bọn thuộc hạ của Mâu Sỹ Đạt dẫn tới lần lượt bị Hồ Thị Hắc Bà đánh gục, phải lùi khỏi đấu trường, có kẻ đã đứng không nổi nằm lăn ra đất, kêu la một cách đau đớn.

Phía bên kia Mâu Sỹ Đạt cũng bị Hồ Thị Bạch Bà làm cho khó chịu không ít. Võ công của Mâu Sỹ Đạt đâu phải tầm thường, sức lực lại tuyệt đối sung mãn, vậy mà lúc này y không sao tận dụng được ưu thế đó, chiêu xuất nửa chừng lại phải quay về tự cứu, hiển nhiên đấu pháp của y đã bị Hồ Thị Bạch Bà câu dẫn, dùng chính sự nhanh nhẹn của bà mà khống chế cường lực mạnh mẽ của y.

Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao đã từng nhìn thấy Hồ Thị Song Tiên đấu nhau cùng các cao thủ lợi hại khác như Ảnh Hồn Thủ và Ưng Thiên Hành nên ngay lập tức nhận ra sự khác lạ, nàng thì thầm vào tai mẫu thân, ý là Hồ Thị Song Tiên đã bị giảm sút nội lực, vì vậy nên mới phải kéo dài cuộc chiến lâu như thế.

Gia Luật Tú thấy con gái nói rất hợp ý mình, trong lòng dấy lên sự hoan hỉ, tự cảm thấy sung sướng vì cho rằng Tiêu Dao Dao xa nhà một thời gian, đi lại giang hồ nên đã chín chắn hơn nhiều rồi.

Thời gian lặng lẽ trôi, Hồ Thị Hắc Bà đã thu thập xong bọn thuộc hạ dưới trướng Mâu Sỹ Đạt, lúc bấy giờ trên chiến trường chỉ còn cặp đấu giữa Hồ Thị Bạch Bà và Mâu Sỹ Đạt là vẫn chưa có hồi kết.

Mâu Sỹ Đạt xuất ra đao pháp bá đạo vô cùng, chiêu thức đao quang loang loáng như ánh sao băng, thoạt chớp thoạt sáng lại nhìn như kiểu ma trơi trên trời, kiểu đấu pháp đó khiến cho Hồ Thị Bạch Bà không cách gì áp sát người y được.

Mâu Sỹ Đạt vừa đánh vừa lo lắng, hiện giờ mà nói bên phe y chỉ còn có y trụ vững, nếu một khi Hồ Thị Hắc Bà xông vào giáp công cùng sư tỷ của bà ta. Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, thành danh đã lâu, e rằng tính mạng y khó thể bảo toàn.

Trong lòng đã biết không xong, tất nhiên Mâu Sỹ Đạt chẳng dại gì ở lại nơi này, y đánh mạnh một đường đao hoa lệ, kín bưng như bức tường thành, chiến pháp như gió cuốn mưa sa, phủ lên thân hình đối phương.

Lập tức Hồ Thị Bạch Bà phải thu hồi thân pháp nhảy lùi lại, đến lúc này Mâu Sỹ Đạt mới hoàn đao nhảy bắn ra xa, co giò chạy thật nhanh vào trong ngõ hẻm.

Hồ Thị Hắc Bà thấy thế nhảy ba bước chạy theo, định tiêu diệt nốt mầm mống tai họa này. Thế nhưng bà ta đuổi theo không kịp, vì ngõ hẻm đó đan đan, dọc dọc, hàng chục hướng đi ra khắp nơi, nhất thời không biết Mâu Sỹ Đạt đã chạy đi ngã nào.

Hồ Thị Bạch Bà khuôn mặt xanh xám ngồi phục xuống giữa đấu trường, khuôn mặt bà ta cho thấy khí lực trong người đã hao tổn thảm trọng, e rằng không thể kiên trì lâu nữa.

Hồ Thị Hắc Bà đuổi không kịp quay lại nhìn thấy sư tỷ đang ngồi thở giữa đương trường, liền vội vàng chạy lại hỏi:

- Tỷ, tỷ sao vậy ?

Hồ Thị Bạch Bà khuôn mặt đã bớt xanh, gượng đứng dậy nói:

- Mau, chúng ta mau rời khỏi đây. Bọn người Hắc Thanh Phái sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Hồ Thị Bạch Bà nói xong liền đưa mắt nhìn hai mẹ con Tiêu Dao Dao đang đứng đó, đoạn nói:

- Ai gia có chuyện muốn hỏi Tiêu cô nương, cô nương có thể theo 2 hai người chúng ta không?

Tiêu Dao Dao có vẻ ngạc nhiên, nàng không hiểu Hồ Thị Bạch Bà định nói chuyện gì với nàng, theo ngữ khí thì bà ta đối với nàng không có oán thù, có lẽ sự việc cũng không quá nghiêm trọng.

Tiêu Dao Dao quay sang mẫu thân đang đứng đó định hỏi ý kiến, nhưng Gia Luật Tú đã vái chào Hồ Thị Bạch Bà rồi nói:

- Tiền bối đã có ý muốn hỏi chuyện tiểu nữ, mẹ con chúng tôi nhất định nghe theo. Bây giờ chúng ta mau đi thôi.

Bốn người ngay sau đó liền kéo nhau đi ra khỏi thành. Ai nấy đều biết việc thảm sát bằng đấy nhân mạng là người của Hắc Thanh Phái thì làm sao bọn chúng không truy sát cho được, vậy thì chỉ có nhân cơ hội đêm tối, vượt thành mà ra thì sẽ an toàn hơn.

Sau một hồi vất vả dùng dây thừng vượt thành, bốn người kéo nhau đi thẳng về phía đông, tiến bước trên con đường nhỏ dẫn tới thị trấn gần đó.

o0o

Hết hồi 59

HỒI THỨ 60 - TRUY TUNG (phần 1)

Trên đường đi, Hồ Thị Hắc Bà lên tiếng hỏi thăm Tiêu Dao Dao về hạ lạc của Thanh Lam tú hiệp, hai người hỏi điều đó khiến Tiêu Dao Dao hết sức bất ngờ, hai mắt khẽ nhíu lại như nhớ đến chuyện gì, cuối cùng mới bật ra câu trả lời.

Nàng nói rằng cách đây vài hôm, khi đi ghé một quán ăn bên đường, nàng đã nghe được tin tức từ bọn người tham dự thịnh yến ở Đào Hoa Cung nói ra, theo bọn người đó kể lại, có một nam tử khuôn mặt anh tuấn, là đường chủ ngoại cung đường của Đào Hoa Cung, gọi là Thanh Lam tú hiệp.

Hồ Thị Song Tiên nghe vậy thảy đều giật mình, hai người đều biết Đào Hoa Cung nữ nhân tệ hại vô chừng, đệ tử của họ mà ở chung với bọn chúng thì còn gì là nhân cách, còn gì là tinh anh nam tử đỉnh thiên lập địa nữa.

Thế nhưng sự việc còn chưa kinh hãi bằng sau đó, Tiêu Dao Dao còn nói, nam tử hán nọ đã bị giết chết trong đám loạn đả. Sự việc này khiến hai người kinh hãi đến mức mặt mày thất sắc, tim đập thịnh thịch, nhất thời không thể cất nổi bước chân lên đường.

Hồ Thị Bạch Bà hận đến mức không thể bay ngay đến Đào Hoa Cung để thăm dò tình hình, hiện giờ mà nói, 2 người bọn họ chạy còn chưa chắc thoát tay người của Hắc thanh phái thì làm sao dám tự tiện di chuyển đi xa như thế, lại đến khu vực là nơi Hắc Thanh phái đang chiếm giữ, rõ ràng là không thể nào rồi.

Hồ Thị Hắc Bà thân hình rung động, hai mắt như tóe lửa, tay nắm chặt thành nắm đấm, nước mắt ứa ra, không cách nào cản nổi.

Hai người vì nghe tin đệ tử yêu bị thảm nạn, cơ hồ không ai chịu nổi đả kích, sức lực gần như mất cả, lập tức đứng không vững, phải nhờ vào 2 mẹ con Gia Luật Tú và Tiêu Dao Dao dìu đỡ đến nghĩ ở gốc cây ven đường.

Hồ Thị Bạch Bà nước mắt ứa ra nói giọng tức tưởi:

- Thanh nhi, tiểu tử nhà ngươi sao lại bạc mệnh thế này. Bọn chúng ta già cả rồi mà còn chưa chết, ngươi sao lại chết sớm như thế. Không thể nào mà.

Hồ Thị Bạch Bà vừa khóc vừa đập tay vào ngực, khuôn mặt thảm trọng vô cùng, hận không thể chết thay cho đệ tử yêu, vốn dĩ được bà coi như con.

Ở bên cạnh đó, Hồ Thị Hắc Bà cũng khóc lớn, hai tay đập mạnh xuống đất, cả người run rẩy không ngừng.

Thảm trạng đó của bọn họ khiến cho hai mẹ con Gia Luật Tú cũng không khỏi kinh hãi, thương cho tình cảnh của hai người. Ai ngờ Hồ Thị Song Tiên lúc này chẳng giống chi với hình ảnh đỉnh đỉnh đại danh của họ trên giang hồ chục năm nay, họ giờ chỉ giống như hai bà già yếu đuối, dường như không có nổi một tia hùng khí, quả thật là khó thể tin được.

Gia Luật Tú vội vàng rút khăn tay ra cho Hồ Thị Bạch Bà lau nước mắt, nhân tiện lên tiếng an ủi bà này vài câu.

Tiểu cô nương Tiêu Dao Dao thấy mẫu thân làm vậy cũng bắt chước làm theo, hết lời an ủi Hồ Thị Hắc Bà, mong rằng bà sẽ vượt qua biển khổ, tiếp tục kiên trì tranh đấu.

Hồ Thị Bạch Bà và Hồ Thị Hắc Bà đau khổ cùng cực, sau khi hay tin đứa học trò yêu duy nhất táng mạng, bọn họ hai người đều không ai còn thiết sống, cảm giác như thế giới đã chuyển màu đen tối, một chút sinh khí cũng không thể gượng lại.

Cũng may lúc này ở bên 2 người còn có 2 mẹ con Gia Luật Tú hết lời an ủi, tìm đủ mọi cách để cả 2 lấy lại khí thế, vậy mà phải hơn một tuần trà sau, Hồ Thị Song Tiên mới tạm nguôi ngoai nỗi đau, tiếp tục cùng họ đăng trình tiến về phía trước.

Đoàn người chỉ vì việc đau thương vừa rồi của Hồ Thị Song Tiên mà không thể đến được thị trấn gần đó đúng như kế hoạch, đành phải tìm một hoang miếu nghỉ tạm, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường.

Ngôi miếu mà mấy người nghỉ tạm, khuôn viên diện tích khá rộng, nhìn từ ngoài vào đã thấy mờ tối, khung cảnh tịch mịch vô cùng.

Phía bên ngoài miếu là những cây trúc mọc hoang dại, nhiều cây mọc xen cả ra đường, chắn lấy lối vào miếu. Mấy người vừa đi vừa tìm cách vạch lối, cảm giác dưới chân chật chội, đầy rẫy những cỏ dại mọc cao quá ống chân, bên trên lại bị cây trúc ngăn trở, cực kỳ bất tiện khi vào miếu.

Nếu không phải lúc này đã trời đất đã chuyển vận, ánh sáng đã nhạt màu thì mấy người cũng không ai đi vào nơi này.

Mọi người vượt qua hàng trúc dầy đặc phía cửa vào, liền nhận thấy bên trong hoang miếu có tất cả 2 dãy ph*ng, mỗi dãy cũng phải đến 5 ph*ng, phía trước hoang miếu có đề một miếng gỗ ghi danh tự, nhưng do thời gian quá lâu, nước sơn đã mờ và mất nhiều, cơ hồ nhìn không ra chữ viết trên đó là gì nữa.

Phía trước miếu đã vậy, đằng sau miếu cũng trồng rất nhiều cây trúc, lá trúc sào sạt theo gió mà văng vẳng đến tai mọi người, tạo nên cảnh vật buồn tẻ mang chút âm khí rùn rợn.

Bốn người nhìn ngó một lúc, rồi tự động kéo nhau đến một căn ph*ng nhỏ cuối cùng bên tả, căn ph*ng này được chọn vì nhìn từ bên ngoài nó có vẻ rộng lớn hơn cả, lại còn có chút tươm tất hơn những căn ph*ng kia.

Hồ Thị Bạch Bà và Hồ Thị Hắc Bà lúc này đã không còn vẻ yếu ớt nữa, họ tiến vào trong ph*ng đầu tiên, còn chú ý nhìn ngó xung quanh thật kỹ.

Mấy người vào đây mới biết căn ph*ng này vốn là nơi ở của Trụ trì ngôi miếu này trước đây, thảo nào mọi thứ nơi đây mới khá hơn mấy căn ph*ng kia là vậy.

Tiêu Dao Dao dựa vào bút tích trên tường lưu lại, thầm nghĩ lão già trụ trì trong ngôi miếu này đã sống cách nàng những 50 năm, so ra cũng có khi cùng tuổi với hai lão bà Hồ Thị Song Tiên không chừng.

Hồ Thị Hắc Bà nhìn bút tích trên tường cười khan quay sang nói với Hồ Thị Bạch Bà.

- Lão già trụ trì không ngờ lại là Khang Tự Ma Tăng, lão ta chắc đã chết mất xác 20 mươi năm trước trong trận chiến Hắc Bạch phân tranh rồi.

Hồ Thị Bạch Bà khẽ nói:

- Lão ta tu tăng nhưng lại sát giới, nghiệp quả báo ứng chết đi là phải, chúng ta đối với lão tuy không oán không cừu, nhưng lão là người đã chết, bọn chúng ta đến đây ở tạm, cũng không nên lôi chuyện xấu của lão đó kể ra đây làm chi.

Mấy người tất bật một chút, dọn dẹp mấy thứ bụi bám lên trên chiếc giường gỗ, lập tức có ngay một không gian đủ lớn, liền dọn chỗ ngồi xuống bắt đầu mở lương khô ra ăn.

Đêm hôm đó, mọi người đang chập chờn trong giấc ngủ thì bên ngoài lại có tiếng người nói vọng lại. Âm thanh người nọ tuy là không lớn, nhưng trong giữa đêm thanh vắng thì nghe hết sức rõ ràng, đặc biệt, thứ âm thanh đó cho mọi người biết người phát thoạt đang ở rất gần.

Hồ Thị Hắc Bà vội vàng hé cửa nhìn ra, trong đêm thanh vắng, gió thổi sào sạt qua những khóm trúc, hai mắt Hồ Thị Hắc Bà chợt thấy mấy chục nhân ảnh đang phá đám trúc hoang mà vào trong này, gió bên ngoài đang thổi mạnh, tiếng nói và hành động phá hoại của bọn họ nghe rõ hơn lúc nào hết.

Ở bên một chỗ hở khác, hai mẹ con Gia Luật Tú và Tiêu Dao Dao cũng đang chăm chú nhìn ra.

Mấy người đều lo lắng không biết bọn người nọ là ai. Nếu bọn họ là địch nhân đang truy đuổi Hồ Thị Song Tiên thì thật rầy rà. E rằng khó mà tránh khỏi một trường huyết chiến. May sao đám khách nhân kỳ bí nọ khi vào bên trong lại không chọn chỗ mà 4 người đang cư ngụ, bọn họ tập trung lại ở trong mấy dãy nhà bên mé hữu.

Bốn người vì việc này đều hết sức tò mò, quyết định thoát ra bên ngoài, tiến nhập gần chỗ dãy ph*ng mé hữu, mục đích muốn biết xem bọn người nọ là ai.

Tiêu Dao Dao khi nhìn thấy thủ lĩnh trong đám người lạ kia hiện ra bên dưới ngọn lửa do bọn chúng đốt lên, lập tức nhận ra ngay hai người chính là phu thê Hồ Thiên Long và vợ Miêu Thiên Tường.

Nàng kinh hoàng thầm đoán bọn người nọ nhất định bám theo truy sát Hồ Thị Song Tiên, trong lòng lập tức lo âu cho tính mạng của 2 lão bà này.

Phu thê Hồ Nhất Long và Miêu Thiên Tường không biết là bản thân đang bị theo dõi, hai người đang ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị vật thực, nướng lên một ít cho hai người ăn.

Bọn người Tiêu Dao Dao quay trở về ph*ng, trong 4 người thì trừ Tiêu Dao Dao nhận biết thân phận bọn khách lạ, còn 3 người kia không ai biết chút gì cả.

Tiêu Dao Dao đợi mọi người ngồi yên rồi, mới lên tiếng hỏi Hồ Thị Song Tiên có nhận biết bọn người kia không, sau khi nàng nghe hai người không ai nhận ra bọn người kia, Tiêu Dao Dao mới lộ ra những hiểu biết của mình, nàng nói rõ thân phận của Ma đao Hồ Nhất Long và vợ gã Miêu Thiên Tường cùng đám thủ hạ, bọn người họ thực chất chính là môn hạ dưới trướng của lão môn chủ thần bí Hắc Thanh Phái, lại nói lúc trước nàng đến Phúc tiểu trạch đã gặp mặt bọn họ một lần, khẳng định là võ công mấy người nọ rất cao cường.

Hiện giờ mà nói, Mâu Sỹ Đạt và Nguyệt Luân vốn là thủ hạ thân tín của Miêu Thiên Tường đã được phái đi làm nhiệm vụ truy sát Hồ Thị Song Tiên, do đó 2 người nọ không có ở đây, nếu không với sự có mặt của Mâu Sỹ Đạt trong đám người nọ, khẳng định Hồ Thị Song Tiên sẽ nhận ngay ra bọn người kia là người của Hắc Thanh Phái.

Hồ Thị Song Tiên nghe xong chuyện Tiêu Dao Dao nói ra đều thất kinh trong lòng. Hai người đều nghe nói Ma đao Hồ Nhất Long đao pháp thần kỳ quỷ khốc, võ công đã đạt đến cảnh giới đăng đàn nhập thất, kỳ tuyệt đao quang lợi hại vô cùng, hiện giờ lão ta đã đem thuộc hạ đến đây, nếu mà lão phát giác ra hai người thì chắc khó lòng thoát khỏi độc thủ của lão.

Còn Gia Luật Tú cũng kinh ngạc không kém Hồ Thị Song Tiên, bà từng lăn lộn giang hồ gần chục năm, đã nghe danh Ma đao Hồ Nhất Long từ lâu, tiếc rằng bà chưa có cơ hội được gặp, không ngờ con gái bà Tiêu Dao Dao tuổi còn quá nhỏ, lại có thể nhìn ra Hồ Nhất Long, một cao thủ tiền bối trong võ lâm, so ra kiến văn của tiểu nữ bà hiện đã vượt hơn bà ở một số mặt rồi.

Điều Gia Luật Tú ngạc nhiên thứ hai chính là việc Ma đao Hồ Nhất Long đã đầu nhập làm môn hạ Hắc Thanh Phái. Chuyện này quả thật lớn lao. Cao thủ võ công đến mức như Ma đao Hồ Nhất Long còn quy phục Hắc Thanh Phái, nhưng vậy chẳng phải môn chủ của môn phái này phải lợi hại đến bực nào mới có thể thu dụng được lão. Chuyện này đến ngay cả các cao thủ lão thành tiền bối, vang danh trên giang hồ nhiều năm cũng không ngờ tới.

4 người vì việc xuất hiện thình lình của đại kình địch lợi hại như Ma đao Hồ Nhất Long ở sát cạnh bên, nên không ai ngủ được an giấc, mới từ mờ sáng bọn 4 người đã kéo nhau ra khỏi ph*ng, núp bên ngoài đám rừng trúc phía sau ngôi miếu.

Qủa nhiên hành động cẩn thận của bọn họ không thừa chút nào, buổi sáng hôm sau, Ma đao Hồ Nhất Long và vợ y cùng đám thủ hạ đã tiến hành đi thăm qua các ph*ng, sau đó mới rời khỏi ngôi miếu.

Bọn người Ma đao Hồ Nhất Long đi rồi, Hồ Thị Song Tiên mới cùng với hai mẹ con Gia Luật Tú từ trong rừng trúc đi ra. Mấy người đều thấy lạ vì không biết bọn người nọ đi đâu, định tìm bắt ai, tại sao bọn chúng lại đi đông như thế. Điều này theo lẽ thường thì nhân vật Ma đao Hồ Nhất Long muốn tìm nhất định cực kỳ lợi hại.

Bốn người quyết định đồng lòng đi theo, để xem bọn người Hồ Nhất Long định làm gì, muốn gặp ai, hay bọn chúng chính đang truy lùng Hồ Thị Song Tiên. Mà cho dù điều này đúng đi nữa, việc bọn họ theo dõi đám người Hồ Nhất Long, nắm được hành tung và kế hoạch của bọn chúng, như vậy cơ hội đối phó với đám người Hắc Thanh Phái sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mấy người bám theo đoàn người Hắc Thanh Phái đi được 2 ngày trời, cuối cùng cũng phát hiện ra mục đích của chuyến đi, hóa ra bọn người này đang truy lùng tin tức của Hoạt trúc thần y, việc làm đó càng khiến cho mọi người cương quyết đi theo, ai ai cũng lo lắng Hoạt trúc thần y bị nguy hiểm, khi đó đúng là tai vạ cho giang hồ.

Có thể nói danh vọng của Hoạt trúc thần y trên giang hồ rất lớn, lão tuy võ công không cao, nhưng mối quan hệ với các môn, các phái, các nhân sĩ võ lâm hắc, bạch cực kỳ rộng lớn. Nhiều người trong số họ đều đã chịu ân của Hoạt trúc thần y, do đó nếu một khi nắm được lão, thì cơ hội có được sự hẫu thuẫn của những nhân vật cao thủ trên giang hồ này cực kỳ nhiều.

Ngoài ra về mặt y thuật, Hoạt trúc thần y đã quá nổi tiếng rồi. Nếu một khi Hắc Thanh Phái chiêu dụ được Hoạt trúc thần y, thì giang hồ hiệp đạo khi bị lâm bệnh nặng hoặc trúng thương cực trọng sẽ ra sao ? Biết tìm ai có đủ trình độ y thuật cao siêu, tay nghề giỏi như lão để mà nhờ cậy, việc này chẳng phải là nguy hay sao ?

Bốn người theo chân đám người Hắc Thanh Phái cuối cùng cũng đến được dưới chân Rặng Phong Lĩnh. Lúc này trời đã quá trưa, bọn người Hắc Thanh Phái ai ai cũng mệt nhọc, nên quyết định nghỉ ngơi dưới núi.

Trên đường đi, Hồ Thị Song Tiên đã phục hồi được nội lực lên mức 7 thành, hai người vì thế càng lúc càng tăng thêm phần tự tin, nhất định phải hợp sức cứu giúp Hoạt trúc thần y, đánh tan bọn Hắc Thanh Phái cường bạo, gian ác này.

Theo như tin tức lượm lặt được trên suốt hành trình, mọi người đều nghi ngờ Hoạt trúc thần y đang cư ngụ ở trên đỉnh núi. Rặng phong lĩnh nghe nói vốn là nơi ở của một cao thủ võ lâm, tính tình nghiêm lạnh, tuy nhiên bà ta lại rất hiền từ, nhờ có bà mà xung quanh thôn trang mấy mươi dặm, tuyệt không có bọn cướp hoành hành ngang ngược, như vậy cũng đủ thấy người dân trong thôn cảm tạ ân đức của vị cao thủ võ lâm này như thế nào.

Cao thủ võ lâm được người trong thôn tôn sùng như thế chính là Sử Tố Mai, sư muội của Sử Nguyệt Nga, người đang là chủ nhân của Rặng Phong Lĩnh này.

Tiêu hồn ma nữ hôm nay vừa đến thăm Sử Nguyệt Nga xong, nàng đang trên đường về ph*ng thì chợt phác giác ra mấy bóng người đang lao tới, thân pháp của họ khiến Tiêu hồn ma nữ phải giật mình.

Nàng thấy tình thế khác lạ nên vội lao người ra phía trước, chặn lấy 4 nhân ảnh đang tiến tới.

Lúc này Tiêu hồn ma nữ mới nhận ra một trong bốn người chính là một nhân vật khá quen thuộc, nàng chính là lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao, tề danh tứ đại mỹ nhân trong võ lâm.

Tiêu Dao Dao cũng nhận ra Tiêu hồn ma nữ là ai, trong lòng nàng kinh ngạc khôn xiết, nhất thời ngơ ngốc đứng yên ra đó mà nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #art