2. Quyết không buông tay
Thế kỉ hai mươi mốt.
Tiểu Yêu dựa vào đầu giường, cẩn thận vuốt ve con búp bê bụng phệ đang cười trong tay. Theo thời gian, chiếc đai nịt bụng của búp bê cười có hình quả lựu đã bị mài nhẵn mất đi màu sắc.
Những đường nét chạm khắc giờ đây gần như phẳng lì được mài nhẵn do Tiểu Yêu liên tục sờ vào..
Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Mây và biển nhìn nhau, không thể cầu được tình yêu.
"Tiểu Yêu, em đã tìm được biện pháp mở bụng búp bê sao?" Đồ Sơn Cảnh cắt
ngang dòng suy nghĩ của cô, đưa một ly nước ấm tới.
"Sẽ." Tiểu Yêu đáp.
-------------------------------------------
Sau khi đi thăm Thanh Thủy Linh Thạch trở về, nàng lập tức đi Ngọc Sơn tìm Tệ Quân.
"A Tệ, nhanh nói cho ta biết làm sao mở búp bê cười!" Tiểu Yêu vung tay đẩy cửa xông vào .
A Tệ đang ngồi thưởng rượu, vừa cầm ly lên, hoảng sợ đến mức run tay đổ hết rượu ra ngoài.
"Búp bê cười gì cơ?" A Tệ còn chưa kịp phản ứng.
"Chính là nó!" Tiểu Yêu lấy con búp bê từ trong ngực ra, đưa đến trước mắt A Tệ:
"Tương Liễu đưa cho con búp bê cười bụng to."
Nhìn thấy Tiểu Yêu, A Tệ cảm thấy áy náy, cười mấy tiếng: "Tiểu Yêu, ngươi cũng biết rồi..."
"Nói cho ta biết làm sao để mở nó ra." Lúc này, môi Tiểu Yêu tái nhợt vì đã tiêu hao quá nhiều linh huyết, nhưng vẫn còn sức túm chặt y phục của A Tệ.
A Tệ cố gắng kéo lại góc y phục của mình, nhưng vô ích.
Hắn thở dài, ngày này sớm muộn cũng đã đến.
"Khi Mao Cầu mang cái này đến cho ta, ta đã biết con búp bê này không hề đơn giản nên có hỏi thêm vài câu. Bên trong con búp bê bụng to này có một quả cầu pha lê băng, đó là lý do tại sao nó được làm bằng gỗ phù tang. Gỗ phù tang là Lửa . Quả cầu băng là nước, nước và lửa đặt cạnh nhau khắc chế lẫn nhau.
Khiến cho băng tinh không còn buốt giá thấu xương, gỗ Phù tang cũng không thiêu đốt bừng bừng nữa. Nhờ vậy, dù là một người không có chút linh lực nào vẫn có thể chơi đùa thoải mái với em bé đồ chơi làm từ gỗ Phù tang này."
"Ý huynh là..." Tiêu Yêu hơi nhếch môi, không muốn biểu đạt suy đoán của mình.
A Tệ tiếp tục nói:
"Đúng vậy, Tương Liễu chưa bao giờ nghĩ đến việc để những thứ bên trong được đưa ra ánh sáng."
Chưa kể hắn dùng máu huyết của mình để bày trận pháp, lại chọn ra mười viên đá mặt trời, đều là những viên đá kết tụ ánh sáng mặt trời suốt cả vạn năm để làm chất dẫn. Cho dù có dỡ bỏ, thì gỗ phù tang sẽ cháy ngay lập tức. Các tinh thể băng bên trong...theo đó cũng tan chảy."
Tiểu Yêu khóe môi hiện lên một tia cười lạnh:
"Nói cách khác, hắn đã nghĩ đến bước cuối cùng rồi phải không?"
Kiểu hành động này thực sự xứng với tính cách nham hiểm và độc ác của "Cửu Mệnh Tương Liễu".
Nhưng ngươi không cho ta xem, ta càng nhất quyết muốn xem.
Tiểu Yêu ngẩng đầu hỏi lại A Tệ: "Mao Cầu có biết trong đó viết gì không?"
A Tệ hơi ngạc nhiên, "Tại sao lại có chữ trong đó? Mao Cầu không nói gì."
Tiểu Yêu suy nghĩ hồi lâu mới nói: "A Tệ, nếu huynh còn biết chuyện khác thì hãy kể ta nghe."
Tệ Quân bối rối nhìn Đồ Sơn Cảnh đang im lặng ở bên cạnh.
Cảnh mỉm cười lịch sự ra hiệu không sao cả.
A Tệ nhẹ nhàng lắc đầu ngồi xuống, rót một ly rượu đưa cho Tiểu Yêu, kể hết những gì mình biết về Tương Liễu.
Cách hắn nuôi dưỡng nàng bằng máu của hắn,
Cách hắn cứu nàng bằng mạo hiểm mạng sống của hắn?
Cách hắn đưa Tai Trái đến để bảo vệ nàng,
Cách hắn xóa kí ức gương Tinh Linh bằng sự quyết tâm,
Cách hắn tạo ra một bức tranh phong cảnh biển một cách tỉ mỉ,
Làm thế nào để cắt bỏ thuốc độc bên trong để cứu nàng...
--------------------------
Hắn có chín mạng nhưng không có cái nào sống cho chính hắn.
Tiểu Yêu đau lòng đến quên cả khóc, ngơ ngác đặt hai tay lên ngực, hỏi: "Khi... Hắn truyền nội đan cho ta."
"Sau khi loại bỏ cổ độc."
A Tệ uống một ly rượu, nói: "Ngày đó ta ở bên cạnh, nhìn hắn dùng một mạng dụ cổ. Cổ độc được hóa giải, hắn sẽ không còn có thể cảm nhận được nỗi đau và niềm vui của muội. Vì vậy, hắn đã lấy nội đan truyền vào cơ thể muội.
Thứ nhất, nó có thể nuôi dưỡng linh hồn bị tổn thương của muội.
Thứ hai, ta nghĩ hắn muốn bảo vệ muội, ít nhất là để lại cho muội một lối thoát.
Tiểu Yêu ngơ ngác gật đầu, vốn là như thế này...
A Tệ nhẹ giọng nói, ngả người ra sau nhìn ra ngoài.
Ánh nắng ở Ngọc Sơn hôm nay có chút chói chang.
Tiểu Yêu khóc lóc, "Hắn đã làm nhiều như vậy, tại sao muội chưa từng cảm nhận được chút nào... tình cảm từ hắn..."
A Tệ nói: "Hắn khắc chế cổ, Tiểu Yêu, Tương Liễu đối với muội, tình cảm là bị hắn cố ý áp chế, muội không cảm nhận được cũng là bình thường."
Tiểu Yêu không cam lòng ngẩng đầu lên: "A Tệ, có cách nào để ta gặp lại hắn không, có một số việc ta muốn trực tiếp hỏi."
A Tệ cau mày nói: "Khó, Tương Liễu thân thể đã biến thành một vũng máu đen, có lẽ hắn sớm đã an bài kết cục, sẽ chết trên chiến trường, chết cùng địch nhân, không để lại đường thoát thân.""
Tiểu Yêu đột nhiên hiểu vì sao Tương Liễu cứ bảo nàng chế thuốc độc cho hắn coi như cao lương mỹ vị.
Hóa ra là để nạp độc tố vào máu, nói cách khác là hắn không muốn sống chút nào.
Tiểu Yêu chạm vào nội đan đang đập trong lồng ngực, cảm nhận được nhiệt độ của nó.
A Tệ vẻ mặt phức tạp nhìn tay nàng: "Trừ phi..."
"Trừ khi cái gì?" Tiêu Yêu nắm lấy tay áo A Tệ, trong mắt tràn đầy mong đợi.
A Tệ thở dài: "Trừ khi muội thử phương pháp mộng."
Phương pháp linh hồn trong mơ là một phương pháp cực kỳ hiếm được ghi chép trong sách cổ, cho phép linh hồn người chết đến nói chuyện với chính mình trong giấc mơ, tuy nhiên điều kiện yêu cầu rất khắc nghiệt và trả giá cao, tỉ lệ thành công lại thấp.
"Nói cho muội biết, cần chuổn bị những gì?" Tiểu Yêu siết chặt tay áo , không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
"Có một con cá dưới đáy biển tên là Si Vẫn. Tương truyền, long vương được chin người con. Đó là con thứ chín, nửa cá nửa rồng. Si Vẫn có sức mạnh siêu nhiên và thích nuốt lửa. Hai người thực hiện mộng pháp cần phải kết hợp nội đan và huyết tinh, hòa tan vào trong lửa phun ra, biến thành mộng."
"Được, muội lập tức đi tìm." Tiểu Yêu vội vàng đứng dậy, nhưng lại cảm thấy choáng váng.
Đồ Sơn Cảnh bước tới đỡ lấy nàng, mấy ngày nay Tiểu Yêu không ăn không ngủ, hơn nữa nàng vừa mất khác nhiều máu và linh lực cho Thanh Thủy Linh Thạch, hiện giờ nàng yếu ớt như một tờ giấy.
Tệ Quân thấy vậy vội vàng khuyên: "Đừng vội vàng, cứ nghe ta nói đã. Phương pháp của Mộng cần nội đan và huyết mạch của hai người. Muội đã có nội đan của Tương Liễu, nhưng hắn hiện tại đã chết có thể tìm thấy máu của hắn ở đâu?"
Tiểu Yêu cười yếu ớt, "Huynh quên rồi sao? Hắn ở đáy biển dùng máu của hắn nuôi dưỡng ta 37 năm. Tất cả máu chảy khắp cơ thể ta đều là máu của hắn."
Tệ Quân im lặng một lúc rồi mới nói: "Nghe nói Si Vẫn khó tìm, bản tính hung dữ, khó đối phó."
Tiểu Yêu loạng choạng đứng dậy, quay lưng về phía ánh sáng, "Đừng lo, cho dù nó có phải lật tung toàn bộ đáy biển lên thì ta cũng sẽ tìm thấy."
--------------------------------------
Sau khi Tiểu Yêu từ Ngọc Sơn trở về, nàng gọi người mang thức ăn lên cố nhồi nhét vào miệng. Dù đồ ăn có ngon đến đâu Tiểu Yêu cũng không cảm giác được, chống đỡ cảm giác buồn nôn vẫn cố bổ sung cho cơ thể.
Đồ Sơn Cảnh biết Tiểu Yêu mấy ngày nay đang chuẩn bị cho Mộng Pháp, cố gắng duy trì sức khỏe, bổ sung khí huyết, chỉ để gặp lại Tương Liễu trong ảo ảnh.
"Ách—" Tiểu Yêu nhịn không được phun ra một câu: "Không được, thêm rau vào, ta phải ăn mới được."
Đồ Sơn Cảnh vội vàng bước tới vỗ nhẹ vào lưng nàng, lo lắng nói:
"Tiểu Yêu, ta biết em không thoải mái, em có thể ăn từ từ được không?"
Tiểu Yêu lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Không, Cảnh, không còn thời gian nữa. A Tệ nói phải làm điều đó trước khi ý thức linh hồn của hắn rơi vào vòng luân hồi. Ta không còn nhiều thời gian nữa..."
Đồ Sơn Cảnh nhìn Tiểu Yêu đang bò trên bàn, cau mày.
Hắn chưa bao giờ thấy Tiểu Yêu mất kiểm soát, nhưng dạo này nàng gần như phát điên.
Đúng, ai có thể chấp nhận được?
Những giao dịch tưởng chừng như lạnh lùng, vô tâm, những lời lẽ độc ác, tất cả đều biến thành tình yêu mãnh liệt chỉ sau một đêm.
Đồ Sơn Cảnh luôn biết trong lòng Tiểu Yêu và Tương Liễu là có duyên với nhau, nếu Tương Liễu không đẩy nàng ra hết lần này đến lần khác, có lẽ...
Hắn không dám nghĩ về điều đó.
"Tiểu Yêu." Đồ Sơn Cảnh nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Dù thế nào đi nữa, cảm ơn nàng đã chọn ta."
Bàn tay đang nắm đùi gà của Tiểu Yêu dần dần buông xuống, nàng dùng tay áo lau miệng một cách thờ ơ, quay đầu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài.
"Cảnh, trên đời ai cũng nói ta giữa Đồ Sơn Cảnh và Tương Liễu ta đã chọn huynh, nhưng ta biết Tương Liễu chưa bao giờ cho ta cơ hội lựa chọn."
Tiểu Yêu tự giễu cười cười, sau đó cầm chân gà lên nhai gặm.
-
"Cảnh, chúng ta hòa ly nhé."
Ánh mắt Đồ Sơn Cảnh chợt trở nên đờ đẫn. Hắn biết trong lòng nàng có người, hắn không bao giờ mong đợi sẽ nhận được tình yêu trọn vẹn của nàng, nhưng ánh mắt Đồ Sơn Cảnh hiện lên vẻ buồn bã, nàng quyết tâm làm hòa với hắn như vậy.
"Ta sẽ không đi, ta muốn cùng nàng đi."
Đồ Sơn Cảnh kìm nước mắt, cuối cùng bổ sung:
"Ta cùng nàng đi tìm hắn."
Tiểu Yêu ánh mắt tối tăm không rõ ràng,
"Tùy huynh."
Ngày mai sẽ lên đường.
Sóng vỗ nhẹ vào bờ tạo nên tiếng cát xào xạc.
Ngoài cửa sổ có vầng trăng sáng, mặt biển tĩnh lặng dường như đang chờ bọn họ.
"chúng ta đang đi đâu vậy? "
"Ra biển! Ngàn dặm sóng xanh, trời cao biển rộng, Tương Liễu từng nói, ngoài đó có rất nhiều đảo không tên, có lẽ chúng ta có thể tìm được một hòn đảo xinh đẹp để ở."
"Tốt!""
Đồ Sơn Cảnh nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Tiểu Yêu và hắn, nhìn cô nhăn vết bớt hoa đào khi ngủ, nhẹ nhàng duỗi ngón tay, cố gắng vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.
"Tiểu Yêu, Tương Liễu hy sinh mạng sống của hắn vì nàng nhiều lần, tình yêu của hắn rất lớn .
So với hắn, ta chỉ có thể làm người đồng hành cả đời bên cạnh nàng"
Tiểu Yêu trong lúc ngủ không trả lời, lông mi run rẩy chứng tỏ nàng ngủ không thoải mái.
Đồ Sơn Cảnh lại nhẹ nhàng xoa đầu nàng,
"Ngủ ngon, ngày mai có thể gặp hắn rồi."
Tiểu Yêu tựa hồ nghe được lời này, không còn lo lắng nữa, nàng thả lỏng lông mày, chìm vào giấc ngủ...
-------------------------------
Tiểu Yêu bắt đầu thu dọn hành lý của mình.
Nàng mang theo một con dao ngắn do cha nàng rèn; mang theo thuốc chữa bách bệnh Liệt Dương đưa cho , mang theo mặt dây chuyền đồng tâm mà A Tệ tặng để cầu may.
Nàng nhìn con búp bê mập mạp trong tay, cười vui vẻ với nàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Sau khi suy nghĩ, nếu lửa của Si Vẫn không đủ thì phải làm sao, nên trước khi rời đi nàng đã lấy thêm gỗ phù tang mà A Niệm đưa cho.
"Chuẩn bị xong chưa?" Đồ Sơn Cảnh nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ!" Tiểu Yêu đeo tay nải lên người. "Đáy biển rất phức tạp huynh không thể thở được dưới nước thì đừng đi theo ".
Đồ Sơn Cảnh ánh mắt tối sầm, biết nàng nói đúng, hắn không thể sống sót ở biển lâu được.
"Cảnh, ta không biết phải ở đây bao nhiêu ngày, huynh không cần đợi ta đâu."
Nói xong Tiểu Yêu nhảy xuống biển.
"Tiểu Yêu! Cẩn thận!"
Đồ Sơn Cảnh hét lên, nhưng bóng dáng của Tiểu Yêu nhanh chóng biến mất.
----------------------------------------
Vùng biển sâu.
Màn đêm bao trùm.
Tiểu Yêu cầm hải đồ tìm đường, bỗng nhiên từ xa có một đàn cá đèn lồng màu đen bơi tới, trên người chúng phát ra huỳnh quang, đi thành từng sợi, chiếu sáng rực rỡ đáy biển sâu.
Tiểu Yêu không khỏi nhớ đến Tương Liễu từng dẫn nàng đi lặn xuống đáy biển để khám phá những đàn sao biển và san hô tráng lệ.
Nàng đưa tay chạm vào đàn cá chúng không né tránh.
"Tương Liễu, cám ơn ngươi đã cho ta một biển."
Nàng vuốt ngực, cảm nhận nội đan trong cơ thể, khóe miệng nở nụ cười, một lúc sau mới quay người lặn sâu hơn.
Không biết là nàng đã lặn bao nhiêu lâu.
Nhìn hình ảnh trước mắt, nghĩ đến lời A Tệ từng nói Si Vẫn nửa rồng nửa cá, Tiểu Yêu nhìn kỹ sinh vật đầu rồng đuôi cá trước mặt này tò mò hỏi: "Xin lỗi, ngươi có phải là Si Vẫn không?"
Con thú nuốt chửng hình rồng này đột nhiên quay đầu lại, những chiếc vây khổng lồ tạo ra những dòng xoáy đen, hai bộ râu dài dao động theo sóng nước, nó nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt rồng to như chuông đồng, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
"Ngươi là ai?" Thanh âm thô ráp mà dày đặc, hình thành tầng tầng vang vọng trong biển sâu.
"Ta là hậu duệ gia tộc Tây Lăng, hiện tại ta có chuyện muốn thỉnh cầu, hi vọng Si Vẫn có thể giúp ta." Tiểu Yêu cúi đầu cung kính hành lễ.
Si Vẫn đột nhiên bơi đến gần mặt Tiểu Yêu, hung hãn nhìn nàng, những chiếc vảy thô ráp và cứng ngắc theo đó mà lắc lư, tạo nên những vết cắt sâu trên làn da mỏng manh của nàng.
"Có chuyện gì ?" Giọng nói của Si Vẫn vang như sấm.
Tiểu Yêu nhìn nó không chút sợ hãi, "Ta muốn thực hiện mộng pháp, ta cần ngươi thở ra ngọn lửa trợ giúp."
Si Vẫn nghe được thanh âm, ngửa mặt lên trời gầm lên: "Không khó, đổi lại ta có cái gì?"
Tiểu Yêu hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Si Vẫn rung lên hai cái râu rồng, nói:
"Trong cơ thể ngươi có nội đan của Ma vương dưới đáy biển, dùng xong thì đưa cho ta."
Tiểu Yêu vội vàng che ngực nói: "Cái này không được, có thể thay cái khác được không?"
Si Vẫn cuốn dòng nước xung quanh thành vòng xoáy, có vẻ hơi tức giận: "Ngươi có biết nội đan này là thứ duy nhất trên thế giới không?"
Tiểu Yêu vẫn lắc đầu, "Thứ này đối với ta cực kỳ quan trọng, ta sẽ dâng nội đan của ta, được không?"
Si Vẫn giơ đuôi rời đi, khinh thường nói:
"Ta không ngửi thấy mùi linh lực nào trong thần dược bên trong của ngươi, vậy thì có tác dụng gì."
Đột nhiên, nó bơi trở lại, nhìn vết thương bị vảy cá cắt trên cơ thể Tiểu Yêu, máu linh hồn rỉ ra mỏng manh.
Si Vẫn nhắm đôi mắt khổng lồ của mình vào trán cô.
"Linh lực của ngươi phân tán trong máu, nuôi dưỡng hoa đào này rất tốt."
Tiểu Yêu bối rối dùng tay chạm vào vết bớt của mình.
Hoa đào này vốn đã có tiên linh, nguồn năng lượng của nó không ngừng sinh ra năng lượng tiên linh.
"Hãy hiến dâng hoa lưu giữ sắc đẹp và hoa trán trong người ngươi cho ta, ta miễn cưỡng đồng ý."
Si Vẫn nói: "Nhưng từ nay về sau, ngươi sẽ không còn linh lực, cũng không thể thay đổi ngoại hình được nữa."
Tiểu Yêu không cần suy nghĩ nói: "Đồng ý."
Nàng không cần linh lực nữa vì hắn đã dạy ta cách tự bảo vệ.
Nàng không cần phải cải trang nữa vì nàng muốn hắn nhớ đến con người thật của nàng.
------------------------------------
Si Vẫn nhảy dựng lên, đuôi khuấy động những đợt sóng lớn, miệng ngậm đầy thuốc, uy lực như ngựa phi nước đại.
Nó há cái miệng khổng lồ, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn lao thẳng về phía Tiểu Yêu——
Tiểu Yêu cảm giác như toàn thân tan nát, nội tạng sắp vỡ tung, cơn đau thấu tim trong nháy mắt lan khắp toàn thân, có thứ gì đó sắc nhọn gặm nhấm cắn vào trán nàng, xé toạc da thịt của nàng.
Nàng cảm thấy xương mình bị đập nát, da thịt bị bong ra, cơ bắp và tĩnh mạch bị kéo căng...
Tiểu Yêu đau đớn đến mức bị khoan xương, hút tủy cho đến khi bất tỉnh.
...
Khi Tiểu Yêu tỉnh dậy lần nữa, Si Vẫn đang thưởng thức và liếm nàng một cách thỏa mãn.
Tiểu Yêu yếu ớt lấy lọ thuốc do Liệt Dương đưa ra để uống.
Trong chốc lát, vết máu đỏ trên trán dần đông lại, co lại, cuối cùng lành lại thành một vết sẹo xấu xí.
Cảm giác được nội thương trong cơ thể đang dần lành lại, nàng từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng cũng vượt qua được.
Đột nhiên, Si Vẫn gầm lên như sấm, há miệng rộng và phun ra ngọn lửa rực cháy.
Tiểu Yêu thấy vậy, vội vàng đứng dậy, ném nội đan của mình và Tương Liễu vào lửa, sau đó lấy ra một con dao cắt một đường thật sâu trên cổ tay ...
Máu nhỏ giọt vào ngọn lửa.
...
Si Vẫn nói: "Khi cảm thấy đau rát có nghĩa là giấc mơ sẽ tan biến".
...
-----------------------------------------
Vùng đất mộng mơ.
Một người mặc đồ trắng, tóc trắng, không tì vết, đẹp đến mê hồn.
Hắn đứng trên biển xanh với y phục phấp phới và vầng trăng sáng khổng lồ phía sau.
Ánh trăng như sương, lạnh lẽo chiếu lên mái tóc dài trắng bạc .
Khóe miệng tựa hồ có một nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thản nhiên luôn có nửa giễu cợt nửa xa cách.
"Tương Liễu." Tiểu Yêu thận trọng đi về phía bóng người đó.
"Đáng lẽ cô không nên tới." Tương Liễu nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười, ánh mắt như sao.
Chính là hắn.
Trước khi nàng đến gần hắn, Tiểu Yêu đã bật khóc.
"Có một số việc, ta muốn... ta muốn nghe ngài nói trực tiếp." Tiêu Yêu nghẹn ngào nói.
"Cô muốn nghe ta nói cái gì?" Tương Liễu hỏi.
Giọng hắn trầm, từ tính và dịu dàng.
Nhìn thấy người mà nàng ngày đêm nhớ đến đang ở trước mắt, Tiểu Yêu không kìm được mà lao tới ôm lấy hắn, không kìm được mà khóc.
"Quái vật chín đầu! Ta...ta nhớ huynh!"
Những lời chưa bao giờ được nói ra giống như xuyên thủng số phận xiềng xích của họ.
Đồng tử Tương Liễu khẽ run lên.
"Huynh đã làm nhiều chuyện vì ta như vậy, tại sao... chưa bao giờ nói với ta, rõ ràng là huynh yêu ta, tại sao lại luôn đẩy ta ra xa, tại sao huynh lại giấu đi tất cả những điều tốt đẹp huynh đã làm với ta, tại sao huynh lại cố ý muốn ta ghét huynh!" Tiểu Yêu bật khóc, lấy tay đánh vào ngực Tương Liễu.
"Tiểu Yêu." Tương Liễu nắm lấy tay nàng, cổ họng nâng lên hạ xuống, vẻ mặt phức tạp.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy vết sẹo trên trán cô, đưa tay ôm lấy đầu cô, cố gắng nhìn rõ hơn.
"Hoa đào trên trán cô đâu? Làm sao vậy?" Tương Liễu lo lắng nói.
Tiểu Yêu ngẩng đầu lên, nhìn toàn bộ ánh mắt lo lắng của hắn, mỉm cười thích thú.
"Tương Liễu, ngày hôm đó ở rừng mai, ta bị tra tấn và giết chết, huynh cũng bối rối như hôm nay phải không?"
Tương Liễu sửng sốt.
Tiểu Yêu tiếp tục nói: "Khi đó ta và huynh còn chưa giải trừ yêu thuật, lần đầu tiên huynh cảm nhận được sự đau đớn của ta, vứt bỏ tất cả lao tới, thậm chí còn phá bỏ kết giới của Thương Huyền dao băng."
Ký ức lại hiện về, Tương Liễu khó có thể tin nhìn nàng.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, Tiểu Yêu mạnh dạn đưa tay chạm vào mặt hắn:
"Ngày hôm đó ta bị dao nhọn đâm xuyên qua tay chân, bị ngàn mũi tên đâm xuyên qua... Huynh cũng bị thương nặng. Nhưng huynh vẫn liều mạng xông vào đưa ta về đáy biển để chữa lành... suốt 37 năm."
Cảm giác được Tương Liễu ôm mình càng ngày càng chặt, Tiểu Yêu cười trong nước mắt: "Tương Liễu đại nhân, ngài còn cần ta tiếp tục giúp ngài nhớ lại sao?"
Tương Liễu muốn rút tay lại, Tiểu Yêu lại nắm lấy cổ tay hắn, từng bước một đến gần , "35 năm chế tạo cung tên, 37 năm bảo vệ tính mạng dưới biển, 12 năm dạy ta bắn cung, và giải Cổ để đổi lấy hai mạng của huynh, búp bê... trước khi chết là do chính tay huynh tạc ra..."
Tiểu Yêu thanh âm run run, nước mắt rơi như mưa, nàng chăm chú nhìn Tương Liễu, từng chữ từng chữ nói:
"Cửu Mệnh Tương Liễu, huynh còn có chuyện gì giấu ta."
Tương Liễu hoảng sợ nhìn đi nơi khác.
"Huynh có nhận không?"
Tiểu Yêu chậm rãi tiến đến gần mặt hắn, nhìn khuôn mặt hắn một cách khao khát, đó chính là sự tương tư của nàng.
"Ta trước đó đã nói, huynh tuyệt đối không thích hợp bước vào giấc mộng nữ nhân ." Tiểu Yêu nước mắt rơi trên mu bàn tay Tương Liễu.
Nàng chậm rãi giơ tay lên vuốt ve lông mày hắn, "Nhưng huynh không biết, huynh đã ở trong giấc mơ của ta rồi... vô số lần."
Tương Liễu bị kinh ngạc vì nàng biết chân tướng, lại dùng mộng pháp triệu hồi linh hồn ý thức của hắn, càng kinh ngạc hơn với những gì nàng nói tối nay.
Hắn cảm thấy như có rất nhiều từ ngữ bị chặn trong cổ họng, nhưng hắn không thể nói được.
Tiểu Yêu nhẹ nhàng kiễng chân lên, tiến đến gần đôi mắt run rẩy của hắn hôn lên.
Thân nhiệt Tương Liễu rất lạnh, Tiểu Yêu nhẹ nhàng xoa xoa cho ấm lên.
...
Ánh trăng soi sáng, biển rộng vô tận, những rạn san hô phía xa bị sóng vỗ nhẹ nhàng.
"Mấy ngày nay, ta luôn nghĩ đến huynh từ biển đến cứu ta, làm ta nhớ tới một câu nói: Khi tình yêu vượt qua núi non biển cả, có thể san bằng mọi thứ."
Tiểu Yêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Tương Liễu, tay nàng rất nóng, ánh mắt cũng rất nóng.
Đêm nay Tương Liễu không lạnh lùng vô tâm như mọi khi, hắn đáng yêu như một con rối, để Tiểu Yêu điều khiển mình.
"Sao vậy, Bé Rắn?" Tiểu Yêu cảm thấy
Tương Liễu rất đáng yêu, liền muốn trêu chọc hắn, "Huynh xấu hổ sao? Ngạc nhiên? Hay là ngu ngốc?" nàng nhịn không được nhéo khóe miệng hắn.
"Ân." Vừa mới bị hôn Tương Liễu, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng, lúng túng lắc đầu.
Trăng sáng ở trên bầu trời, các ngôi sao đang lấp lánh.
Đêm nay gió biển đặc biệt ôn hòa, trên mặt nước xuất hiện từng tầng gợn sóng.
"Tiểu Yêu." Tương Liễu bỗng nhiên nói.
"Ừm?" Tiểu Yêu rúc vào trong ngực hắn, nhìn về phía xa xa ánh đèn đêm.
"Thật ra, ta không có gì hối tiếc trong cuộc đời mình."
Dưới bầu trời đầy sao , Tương Liễu mặc một bộ y phục màu trắng còn đẹp hơn tuyết, đôi mắt sáng như sao.
Tiểu Yêu rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ không đáp lại.
Tương Liễu dùng tay xoa xoa vai nàng: "Từ lúc Hồng Giang cứu ta, mọi chuyện đã định mệnh. Số phận của ta là chết trong trận chiến. Ta có lương tâm đối với cha nuôi, Cộng quân và Thần Nông. Nhưng ta tình cờ gặp cô...Ta vẫn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ngoài thị trấn Thanh Thủy, em có nụ cười giả lả và cái miệng đầy dối trá, sự thật duy nhất là: không thể tự bảo vệ mình, không có ai để nương tựa đi tiếp và không còn nơi nào để đi."
Mũi Tiểu Yêu đau nhức, nàng vùi mặt vào ngực hắn, "Cho nên huynh dạy ta bắn cung, đẩy ta đến bên Cảnh hết lần này đến lần khác, cho ta cả biển cả."
"Ừ." Tương Liễu nhẹ nhàng đáp lại: "Từ lúc biết cô là Vương Cơ Cao Tân, ta liền biết giữa chúng ta sẽ không có khả năng."
Giọng điệu Tương Liễu lạnh nhạt, nhưng lại mang theo một tia bi thương lạnh lùng.
Tiểu Yêu vươn tay ôm chặt eo hắn, áp má mình vào trái tim hắn, nghe tiếng tim hắn đập dồn dập bên trong.
"Thì ra huynh cũng có nhịp tim." Cô ôm hắn nói: "Trước kia huynh điều khiển cổ, áp chế nó để ta không phát hiện ra."
Tương Liễu cười nhẹ: "Ta là yêu quái, chứ ta không phải vô tâm."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Thần Nông cùng Hiên Viên sẽ đánh một trận. Chúng ta có vị trí khác nhau."
Ánh mắt Tương Liễu trở nên mờ mịt: "Cô từng nói muốn tìm người đi cùng mình lâu dài, người đó không thể là ta."
Tiểu Yêu ngẩng đầu, đau khổ sờ cằm hắn, hắn như tỏa sáng dưới ánh trăng.
"Bởi vì huynh sắp chết."
"Đúng vậy." Tương Liễu kiên định nhìn bầu trời, "Một vị tướng quân kết cục tốt nhất chính là chết trên chiến trường."
"Tương Liễu!" Tiểu Yêu bỗng nhiên siết chặt cánh tay, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, nàng nghĩ đến hình ảnh Tương Liễu bị hàng ngàn mũi tên từ Thanh Thủy Linh Thạch xuyên qua, trong lòng đau xót.
Bàn tay to lớn của Tương Liễu an ủi thân thể đang run rẩy của Tiểu Yêu, hắn vuốt ve vết sẹo trên trán nàng, như đoán được điều gì, "Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc, hãy sống thật tốt với Đồ Sơn Cảnh, hắn là người đàn ông tốt.
Tiểu Yêu khịt mũi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Còn huynh thì sao?"
Tương Liễu cười như gió xuân.
Tiểu Yêu đã dành cả cuộc đời để tìm hiểu xem những người xung quanh đối xử tốt với nàng như thế nào, nếu không đáp ứng được kỳ vọng của nàng, nàng sẽ bị tổn thương và buồn bã, cha , anh trai và Đồ Sơn Cảnh đều sẽ đáp lại nàng trong mọi việc. .
Hắn là người duy nhất chôn sâu tình yêu sâu đậm của mình vào lòng và đối xử với nhau bằng sự thờ ơ.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, Tương Liễu nồng nhiệt hôn vào giữa hai lông mày của nàng, đáp: "Thật lòng."
Tiểu Yêu cảm thấy tim mình đập mạnh.
Trước đó, dù là Tương Liễu hay Phòng Phong Bội, nếu nàng hỏi hắn, hắn sẽ bỏ chạy, nếu nàng đến gần hắn, hắn sẽ rút lui, nếu nàng quá xúc động không kiềm chế được bản thân, hắn sẽ lạnh lùng từ chối, cắt đứt mọi suy nghĩ. .
Nghĩ đến tất cả ký ức đã bị xóa đi, Tiểu Yêu khó chịu không cam lòng: "Thật ra huynh có ý gì? Nói xong ta cũng không hiểu!"
Nhìn dáng vẻ vừa thanh tú lại vừa tức giận của cô, Tương Liễu không khỏi vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Có nàng vui vẻ."
Mặt Tiểu Yêu bỗng nhiên đỏ bừng.
Vì lý do nào đó, nàng dễ dàng bị dục vọng của mình thao túng trước mặt Tương Liễu.
Nàng giận dữ nói: "Sóng ồn quá, ta không nghe thấy".
Tương Liễu nghe xong liền , ôm nàng vào lòng, lặn xuống đáy biển.
Hắn hôn môi nàng.
Hai bên hòa hợp, nhịp nhàng nồng cháy.
Thời gian dường như quay ngược lại cảnh biển sâu năm ấy.
Những đàn cá đầy màu sắc bơi qua, san hô lộng lẫy tỏa sáng trong khóe mắt bạn.
Con sao biển đang nhấp nháy, vỏ sò đang vỗ tay và rong biển đang lắc lư.
Tương Liễu nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ còn có tiếng sóng không?"
Tiểu Yêu ngượng ngùng lắc đầu.
Trong biển lặng, Tương Liễu trìu mến nhìn vào mắt nàng, nói ra lời tỏ tình muộn màng.
"Tiểu Yêu, ta đã từng hận thế giới này, tay đã dính máu. Ở cực bắc, ta đã chờ tuyết rơi, cũng từng hy vọng vào tình yêu của số phận. Đời này, ta trung thành với cha nuôi và hiếu thảo với Phòng Phong Bội. Vì ta... bằng lòng. Nàng từng nói rằng cuộc đời quá dài, dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng muốn tìm một người đi cùng. Ta biết ta không thể đi cùng nàng nên mong nàng có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc."
"Với kỹ năng bắn cung hàng chục năm, nàng có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình. Không còn phải sử dụng cơ thể của mình để bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ . Với một người tình như mơ, nàng có một người để dựa vào, không còn phải ở một mình với trẻ mồ côi và góa phụ, trời cao biển rộng, nàng đã có nơi để đi, không còn bị người khác truy đuổi, không có nơi nào để an cư lạc nghiệp."
"Ta đã từng yêu nàng sâu sắc, nhưng ta biết đây là con đường không thể quay lại.
Vì vậy, ta thà làm nàng hận ta còn hơn để nàng đưa ra lựa chọn khó khăn. "
Nghe vậy, Tiểu Yêu bật khóc.
Nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trước mặt.
Đôi mắt Tương Liễu lấp lánh nụ cười.
Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mắt nàng.
"Tiểu Yêu, nhưng ta nhất định kiếp này cô độc, có lẽ như nàng nói, nếu là nàng thay vì Hồng Giang cứu ta thì tốt hơn."
Tiểu Yêu dần dần cảm thấy cơ thể mình bị đốt cháy, nghĩ đến lời nói của Si Vẫn, giấc mơ của nàng sắp biến mất...
"Tiểu Yêu, trở về đi, không cần lại tìm ta, cuộc đời này sẽ viên mãn."
Nàng điên cuồng ôm lấy cổ Tương Liễu, khóc lóc thảm thiết.
"Không được, Tương Liễu, ta không muốn huynh đi!"
Tiếng kêu đau lòng của Tiểu Yêu dường như đã lật đổ mọi lý trí bị đè nén bấy lâu trong cuộc đời này, giờ phút này nàng chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau ngột ngạt trong lòng.
Cái gọi là chất độc tình yêu khiến người ta đau lòng nhưng khi đưa ra quyết định lại đau lòng đến thế.
Hắn và nàng đã chung sống hòa thuận gần trăm năm, đây chẳng phải là bằng chứng của tình yêu sâu đậm sao?
Nhưng Tiểu Yêu có khóc bao nhiêu đi nữa, sắc mặt như hoa đào của Tương Liễu cũng dần dần nhạt đi, thân thể bắt đầu hóa thành từng mảnh bông tuyết, theo gió rơi xuống...
Nó lan nhẹ giữa lông mày, sống mũi và môi, Tiểu Yêu biết đây là nụ hôn cuối cùng của Tương Liễu.
Một giọt nước mắt rơi vào trong lòng Tương Liễu, hóa thành một hạt chu sa màu đỏ.
Tiểu Yêu cảm giác như nội tạng sắp bị xé nát, nhưng làn da lại càng ngày càng nóng.
"Tương Liễu, lần trước chúng ta trộm thời gian là 15 năm huynh ở cùng ta khi còn là Phương Phong Bội, lần cuối cùng huynh ở cùng ta dưới đáy biển là 37 năm, nhưng... Tương Liễu, ta Vẫn cảm thấy chưa đủ. Ta đã từng nói với huynh, nếu không tìm được tình bạn lâu dài thì dựa vào nhau trong thời gian ngắn cũng không sao, nhưng ta đã sai rồi, Tương Liễu, ta rất nhớ huynh và yêu huynh rất nhiều...Ta không biết rằng rời xa huynh sẽ đau lòng đến thế....Xin lỗi Tương Liễu...Huynh có thể đừng rời xa ta được không...Ta vẫn muốn xem Trăng cùng huynh trên biển, muốn huynh dạy ta bắn cung, muốn cùng huynh mua phấn hồng, muốn nghe huynh nói ..."
Nhìn thân thể hắn từng chút một tan biến, hóa thành tuyết đầy trời, Tiểu Yêu đau lòng mà bật khóc.
"Tiểu Yêu, ta hy vọng nàng cả đời có được cảnh đẹp cùng vui vẻ, có đủ mạnh mẽ để bảo vệ chính mình, có người để nương tựa, có nơi để đi, quãng đời còn lại vui vẻ không lo âu.
Quên ta. "
Cho đến nay, Tương Liễu chưa bao giờ nói trọn vẹn câu "Anh yêu em" với nàng.
Tình yêu không được nhắc đến trong từng lời nói nhưng mỗi câu đều là tình yêu.
Tiểu Yêu bất lực quỳ trong tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, người tựa như thiên nhân, số phận như vũ tuyết, yêu nhau sâu đậm, lụi tàn, tan thành cát bụi.
"Tương Liễu, huynh còn chưa nói cho ta biết... Trên con búp bê bụng bên trong huynh khắc cái gì......"
Giấc mơ sắp biến mất, ngọn lửa càng ngày càng nóng bao trùm Tiểu Yêu.
Nàng ngơ ngác đứng ở trong đó, mặc cho ngọn lửa cuồng nộ trên người, nuốt chửng nàng từng chút một...
"Cô-không-muốn-sống phải không?" Si Vẫn quất mạnh đuôi , hất cô ngã xuống một rạn san hô khổng lồ.
Cơ thể tan nát của Tiểu Yêu trượt, rơi xuống đáy biển sâu ...
------------------------------------------
"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu! Thức dậy đi!"
Tiểu Yêu chậm rãi mở mắt ra, đó là khuôn mặt lo lắng của Đồ Sơn Cảnh.
Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Đồ Sơn Cảnh vui vẻ nói: "Tốt quá! Cuối cùng thì nàng cũng tỉnh rồi!"
Tiểu Yêu từ từ đưa mắt nhìn xung quanh, nàng đã trở lại hòn đảo quen thuộc, ánh sáng chói lóa phản chiếu từ biển ngoài cửa sổ khiến mắt nàng đau nhức.
"Ta đi đóng cửa sổ." Đồ Sơn Cảnh nói xong liền muốn đứng dậy.
Bàn tay quấn băng của Tiểu Yêu bỗng nhiên dùng lực, nhìn chằm chằm vào biển cả mênh mông bên ngoài.
Đồ Sơn Cảnh hoảng sợ, nhanh chóng giữ nàng lại không cho nàng cử động, hắn hỏi: "Nàng có muốn ngắm biển không?"
Tiểu Yêu vẫn im lặng.
Đồ Sơn Cảnh lại hỏi: "Đau không?"
Tiểu Yêu nằm thẳng trên ghế, đôi mắt đờ đẫn, không nói nên lời, không cảm xúc, giống như một con rối.
Đồ Sơn Cảnh hắn đã đợi nàng nhiều ngày không trở về, cuối cùng dùng ma pháp tìm được nàng ở trong biển, khi nhìn thấy nàng, nàng gần như chìm xuống đáy biển sâu nhất, toàn thân bị bỏng nặng, Da bị hủy hoại hoàn toàn, trán đầy sẹo, miệng và mũi bị đóng chặt. ...không có ý muốn sống sót.
Đồ Sơn Cảnh đã cứu , chữa lành cho nàng bằng linh lực mỗi ngày và nhất quyết đánh thức nàng dậy.
Toàn thân Tiểu Yêu bị băng gạc quấn chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trống rỗng, không có ý chí.
Ngọn lửa do Si Vẫn phun ra là thứ lửa thuần khiết nhất trên đời, nếu không có thuật giả kim bên trong của hải yêu vương và món quà đồng tâm của A Tệ bảo vệ nàng thì nàng đã bị biến mất rồi.
Mỗi ngày Đồ Sơn Cảnh đều sai người đưa cả một hũ băng quy quy khư và đá mã não Vạn Niên cùng với thuốc bôi trị bỏng tốt đến giúp nàng bôi và chữa trị.
Đồ Sơn Cảnh cẩn thận tháo băng gạc ra và cởi nó ra.
Da của Tiểu Yêu bị cháy thành màu nâu sẫm, những vết sẹo do lửa đốt giống như giun đất, bò trên da.
Đồ Sơn Cảnh không khỏi đau lòng nói: "Tiểu Yêu, hiện tại nên uống thuốc, cố chịu đựng."
Hắn đổ tinh thể băng đã tôi luyện vào thuốc mỡ bỏng bằng linh lực, rồi dùng một chiếc bàn chải mỏng đặc biệt nhẹ nhàng bôi lên tay Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, nếu đau thì kêu một tiếng đi."
Đồ Sơn Cảnh trong lòng như bị dao đâm.
Nàng thậm chí không chớp mắt, trái tim im lặng như chết.
"Tiểu Yêu, nàng trước kia không phải là sợ đau nhất sao, không chịu được thì kêu lên được không?"
Đồ Sơn Cảnh cau mày, cẩn thận nhúng tay vào dược tốt trong viên ngọc vạn năm, kiên định nói:
" Tiểu Yêu, ta sẽ không bao giờ để cho nàng một vết sẹo."
---------------------------------
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Mọi thứ thay đổi và các ngôi sao di chuyển, thủy triều lên xuống.
Đồ Sơn Cảnh đã chăm sóc Tiểu Yêu suốt trăm năm, nhìn thấy trên người nàng đầy vảy đã dần bong ra, làn da mới hồng hào mọc lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Khi thời tiết tốt, hắn sẽ đẩy Tiểu Yêu ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn biển xanh và những chú hải âu bay lượn phía trên.
Dù vậy, trong mắt Tiểu Yêu cũng không có chút gợn sóng.
Đã lâu rồi nàng không nói chuyện.
Dù có đau đớn thế nào khi thay quần áo, Đồ Sơn Cảnh có nói chuyện với nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không có một chút cảm xúc thăng trầm nào, chỉ đờ đẫn mở mắt ra, nhìn biển khơi vô tận.
Không có gì đau buồn hơn cái chết và không có gì đau buồn hơn sự im lặng.
---------------------------------------
Xuân đi rồi thu đến, thu đi rồi đông đến.
Chim di cư đang di cư, hoa nở như gấm.
Vạn vật hồi sinh rồi tàn lụi, nhưng đôi mắt của Tiểu Yêu đã vĩnh viễn mất đi màu sắc.
Không nghe, không nhìn, không nói.
Chìm vào thời gian và không gian đã đánh mất hắn.
Mỗi đêm ánh trăng cô đơn dâng lên như khói đèn hiệu.
Ý niệm như thủy triều, như sương mù, lan tỏa và dâng lên từ lòng bàn chân.
Nàng bảo vệ tình yêu, tình yêu và những kỷ niệm.
Tình yêu này là vô tận, và tình yêu là vô tận.
"Tương Liễu, không có ngươi, hết thảy đều sẽ nhàm chán, phong cảnh có đẹp đến mấy cũng sẽ vô nghĩa."
------------------------------------------
Bốn mùa xuân hạ thu đông.
Năm thứ ba mươi bảy.
Vào ban đêm, gió buốt tuyết rơi dày đặc.
Đồ Sơn Cảnh bước đến trước mặt Tiểu Yêu, khoác cho nàng một chiếc áo dày, đôi mắt trong veo của Tiểu Yêu phản chiếu những bông tuyết rơi xuống.
Khi hắn đến, mọi thứ đều đóng băng.
Khi hắn đi, những bông tuyết bay bay.
Đồ Sơn Cảnh nói: "Tiểu Yêu, tuyết rơi rồi."
Sau đó hắn nói: "Tiểu Yêu, đã 37 năm rồi, nàng nên tỉnh lại đi."
Đồ Sơn Cảnh lấy chiếc gương tinh linh từ trong tay ra và đưa cho nàng,
"Những năm qua ta luôn cố gắng giúp nàng khôi phục ký ức trong gương, đáng tiếc là ta không thể làm được gì, nhưng công sức cũng được đền đáp. Ta có tin tốt, Tinh Linh là linh khí có thể dò xét quá khứ và hiện tại , đối với bất kỳ người hay vật nào tồn tại trong đó đều lưu trữ, trừ khi người đó biến thành tro bụi, nếu không tấm gương sẽ bị vỡ."
Ánh mắt của Tiểu Yêu chậm rãi chuyển tới chiếc gương trong tay.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Đồ Sơn Cảnh vui vẻ nói tiếp:
"Tiểu Yêu, nàng nhìn thấy tấm gương còn nguyên vẹn, nghĩa là linh hồn của Tương Liễu vẫn còn tồn tại trên thế giới này, nàng đừng bỏ cuộc, hắn nhất định đang đợi nàng ở đâu đó."
Đôi mắt của Tiểu Yêu bắt đầu đẫm nước.
Lúc này nàng đã được Đồ Sơn Cảnh chăm sóc nhiều năm, vết thương trên cơ thể cũng đã lành, làn da cũng trở lại làn da trắng trong như xưa.
Đôi bàn tay run rẩy nàng cầm lấy chiếc gương, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Vì đã nhiều năm không nói chuyện nên nàng mấp máy môi, cố gắng phát ra vài âm thanh:
"Ta... muốn đi... Vong Xuyên."
------------------------------------------
Dòng sông lãng quên.
"Ta từ xa qua sông, trần gian say khướt, một mình đi; ta từ xa qua sông, thuyền dài xuôi về, ta say trước khi uống; ta từ Một chặng đường dài qua sông, thịnh vượng ba nghìn năm và không thể quay trở lại..."
Một ông lão tóc trắng, râu trắng, trên đầu đội chiếc mũ tre, tay cầm một mái chèo dài đang tạo ra những làn sóng trong trẻo, gió gợn sóng nơi ông chèo, dòng sông róc rách khi ông chèo thuyền.
Hoa nở ở hai bên sông Vọng Xuyên.
"Lão già, lão nhân!"
Với giọng khàn khàn, Tiểu Yêu hét to hết mức và vẫy tay chào người lái đò đang hát.
Ông lão vuốt bộ râu trắng dài đến gần cô:
"Cô bé, đi cầu Nại Hà à?"
Tiểu Yêu gật đầu.
Đồ Sơn Cảnh vội vàng giải thích:
"Lão gia, chúng ta muốn đi cầu Nại Hà tìm Mạnh Bà, phiền phức chở chúng ta qua sao?"
Ông lão gật đầu, sau đó đẩy bè chèo về phía vực sâu bên kia sông Lãng Quên.
"Ta từ xa qua sông, đèn chờ, nên có người tới tìm ta; Ta từ xa qua sông, đèn mờ mờ, nên có nơi đi; ......"
Khói bay và sương mù dày đặc.
Người lái đò đặt họ trước một cây cầu, cười gượng hát rồi bước đi.
Một người phụ nữ với mái tóc hoa râm, bộ quần áo đơn giản đứng trên cầu Nại hà .
Bà chậm rãi quay người lại, trên tay cầm bát canh nóng hổi, loạng choạng bước ra khỏi màn sương.
Tiểu Yêu lo lắng đi lên:
"Mạnh bà , con muốn hỏi bà một người, hắn tên là Cửu Mệnh Tương Liễu, hắn là một con yêu quái rắn đến từ đáy biển, xin hỏi hắn đã từng tới đây và đi qua cây cầu này chưa? "
Mạnh Bà có một đôi mắt đục ngầu, có thể nhìn thấy tất cả sự thất thường của thế giới cũng như sự ấm áp và lạnh lẽo của thế giới.
Nàng ngẩng đầu nhìn trước mắt thiếu nữ xinh đẹp, khàn giọng nói:
"Cửu Mệnh Tương Liễu, hắn đã đầu thai."
Tiểu Yêu hưng phấn nắm lấy tay Mạnh bà, muốn nói chuyện mà rơi nước mắt.
"Bà , nếu con muốn tìm người này, xin hãy chỉ cho con phương hướng, con nên tìm ở đâu."
Mái tóc bạc của Mạnh Bà rơi xuống đất, bà chậm rãi quay người lại, thở dài:
"Lại là một người si mê, Tương Liễu kiếp trước là yêu quái, cho nên hắn vĩnh viễn không ở trong thần giới, nếu muốn tìm hắn thì có thể tìm đến từ nhân tộc hoặc yêu tộc."
"Nhân tộc, yêu tộc..." Tiểu Yêu tự lẩm bẩm, nhưng phạm vi của hai thế giới này quá rộng, nàng lại hỏi: "Hơn nữa, có biện pháp nào có thể thu hẹp phạm vi không?"
Mạnh Bà trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiểu thư, lần cuối gặp nhau cô có nhớ mình đã để lại những gì không?"
Tiểu Yêu vội vàng lấy ra con búp bê cười ngạo nghễ từ trong ngực ra: "Đây là vật cuối cùng huynh ấy tặng cho ta."
Mạnh Bà đặt bàn tay già nua của mình lên đó, khám phá và lắc đầu.
Tiểu Yêu lại cẩn thận suy nghĩ một lần nữa——--------------------------
Lần cuối cùng họ gặp nhau... là ở Hồ Lô Đảo, nàng nói lời tạm biệt với Tương Liễu bằng một mũi tên và một thi thể máu, đồng thời nói với anh rằng cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa...
Có thể là mũi tên đó? ...
Sai!
Lần cuối cùng họ gặp nhau rõ ràng là trong giấc mơ , cô dùng phương pháp mơ để triệu hồi ý thức linh hồn của anh.
Những gì còn lại từ ngày đó?
Tiểu Yêu cẩn thận tìm kiếm trong đầu, nhưng càng lo lắng lại càng không nghĩ ra được.
Đột nhiên, nàng nảy ra một ý nghĩ—
Đó là nước mắt.
"Một giọt nước mắt rơi vào lòng Tương Liễu, hóa thành chu sa đỏ."
Mạnh Bà dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng gật đầu, "Đi đi, đó là bằng chứng để cô tìm thấy anh ta."
Tiểu Yêu và Đồ Sơn Cảnh cùng nhau đến cảm ơn Mạnh Bà.
Chiếc bè của người lái đò đã cập bến.
Khi chiếc thuyền mang theo cây cột càng ngày càng xa, Tiểu Yêu chợt nhớ ra điều gì đó liền hét lên:
"Mạnh mẫu, Tương Liễu không nhớ con nữa sao?"
Mạnh Bà vẫy tay trên bờ, bóng dáng của cô dần biến mất trong sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top