Lời mở đầu

Miền Bắc, năm 1893.

Chiếc cầu gỗ bắc ngang con sông Đuống run rẩy dưới làn gió đầu mùa. Những tấm ván lạo xạo kêu khẽ mỗi khi bước chân người qua, như thầm kể lại hàng trăm lời hẹn hò thầm kín đã từng in dấu nơi đây. Trên nền trời xám bạc, giọng hát thiếu nữ cất lên, mỏng như khói mà đậm như rượu cần:

Yêu nhau cởi áo trao nhau,
Về nhà dối rằng cha dối mẹ rằng...
Là qua cầu... tình tình tình gió bay.

Người con gái cất tiếng hát chính là Hoa, con út của một gia đình nông dân ba đời trồng dâu nuôi tằm. Trong tay nàng, chiếc khăn gấm chỉ tơ ánh lên dưới ánh chiều tà — mỗi đường kim đều sắc sảo như thể mang hồn của đất, của nước, của cả những khát khao không tên.

Phía bên kia cầu, Tâm đứng đó. Váy lụa xám tro, áo choàng len kiểu Pháp vắt hờ một bên vai. Dưới nón quai thao là ánh nhìn sắc lạnh, mạnh mẽ, nhưng mỗi khi ánh mắt ấy dừng lại trên môi Hoa, nó lại dịu xuống, như một cơn bão vừa tan giữa đồng hoang.

Tâm từng sống ở Paris ba năm, học công nghệ may mặc tại xưởng của một nhà thiết kế người Pháp. Trở về không chỉ với tri thức, mà còn với những câu hỏi không lời giải: Tại sao phụ nữ chỉ được dạy khâu vá, không được quản xưởng? Tại sao yêu một người con gái lại là điều cấm kỵ? Tại sao thân thể lại phải bị ràng buộc bởi lễ giáo và chuẩn mực?

Cô nhìn Hoa — người con gái với đôi tay thêu hoa như thêu gió, và giọng hát mỗi lần cất lên là như lột từng sợi da cũ kỹ của xã hội phong kiến.

"Hoa à," Tâm khẽ nói, giọng dứt khoát như kéo cắt lụa, "em có tin là có một thứ tình yêu mà dẫu gió có thổi bay cả cầu, ta vẫn giữ được?"

Hoa im lặng. Gió thổi dọc con sông. Nhưng tay nàng vẫn thêu tiếp, từng mũi kim run rẩy.

Câu chuyện được mình lấy cảm hứng từ bài dân ca Bắc Bộ "Qua cầu gió bay", khi nghe những thanh âm của lịch sử dân gian được đúc kết lại qua bao thế hệ đã tạo giúp mình một niềm cảm hứng vô cùng cháy bỏng khiến mình viết nên câu chuyện này. Tác phẩm có thể còn những thiếu sót vì đây là một trong những câu truyện đầu tay mình viết lên. Câu chuyện, bối cảnh lịch sử được lấy cảm hứng từ những năm thế kỉ XIX- XX, tuy nhiên nhân vật chỉ là hư cấu do mình dựng lên, mong mọi đọc giả sẽ có những cái nhìn đánh giá khách quan với câu chuyện. Mình bắt đầu nhé!

Ẩn dụ "Qua cầu gió bay":

- "Cởi áo trao nhau": là sự dâng hiến — không chỉ thể xác mà còn là cảm xúc, trí tuệ, lý tưởng. Trong mối quan hệ giữa Tâm và Hoa, nó không chỉ là gợi cảm, mà là thách thức cả rào cản đạo đức xã hội.

-"Qua cầu, gió bay": là cách nói dối truyền thống để che giấu tình yêu không được chấp nhận. Nhưng trong truyện này, nó trở thành biểu tượng của sự giải phóng. Tình yêu của họ không "bị gió thổi bay" — mà là vượt cầu, bay khỏi mọi giới hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top