23 - 24

Chương 23: Vũ khí tay trái




Đi trên đường cái ở Zoutelande, hưởng cơn gió nhẹ nóng ẩm, Klein đang hiên ngang lẫm liệt bỗng nghĩ tới một chuyện: Trên người hắn giờ chỉ còn 3 penny lẻ, đi xe ngựa công cộng về phố Chữ Thập Sắt thì phải mất 4 penny, mà lấy một tờ tiền giấy 1 bảng đưa đối phương thối tiền lẻ lại giống mình cầm tờ một trăm tệ mua một chai nước khoáng giá thấp ấy, thật là không còn cách nào khác, không làm được.

"Tiêu 3 penny đi 3 km, còn lại thì đi bộ về?" Klein một tay đút túi, chầm chậm dạo bước, nghĩ tới cách khác.

"Không được!"

Hắn nhanh chóng vứt bỏ cái ý định đó. Đi bộ về quãng đường còn lại rất tốn thời gian, mà mình thì mang theo một "khoản tiền lớn" 12 bảng trong người, quá không an toàn! Hơn nữa lúc trước sợ Kẻ Gác Đêm tiện tay tịch thu khẩu súng lục nên hôm nay hắn không mang theo, nếu gặp phải nguy hiểm gì đã dẫn tới cái chết của Welch thì thật không thể phản kháng!

"Tìm ngân hàng gần đây đổi tiền lẻ? Không, không được, phí đổi là 0,5%, quá đắt!" Klein lắc đầu, chỉ nghĩ tới việc giao phí đổi tiền thôi đã thấy xót của!

Nghĩ được cách nào lại loại bỏ cách đó. Klein mắt đột nhiên sáng ngời, thấy được một hiệu quần áo! Đúng vậy, cách bình thường nhất không phải là mua thứ gì đó có giá phù hợp để lấy tiền lẻ sao? Bộ vest này, sơ mi, áo ghile, giày da và gậy batoong đều nằm trong dự tính phải mua, sớm hay muộn cũng phải mua!

Ừm, thử quần áo rất là phiền toái, mà Benson còn hiểu rõ hơn mình, lại biết cách trả giá, có lẽ cứ chờ anh ấy về rồi xem xét sau...

Vậy mua gậy batoong? Đúng đúng! Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, đó là gậy batoong chính là vũ khí phòng thân tốt nhất của một quý ông, có thể dùng như gậy đòn bẩy, một tay giơ súng một tay cầm gậy mới là phương thức chiến đấu của người văn minh!

Nghĩ vậy, Klein hạ quyết tâm, hắn quay người đi vào cửa hiệu "Mũ áo Wilker".

Bố cục hiệu mũ áo này giống hệt những cửa hàng bán quần áo ở Trái Đất, gần bức tường bên trái là một loạt bộ vest, ở chính giữa là những thứ như áo sơ mi, quần, áo ghile và cà vạt, phía bên phải là những đôi giầy da, ủng da đặt trong một tủ thuỷ tinh.

"Thưa ngài, ngài muốn mua gì?" Một nam nhân viên mặc áo sơ mi trắng với áo ghile đỏ chạy tới chào đón, lễ phép hỏi.

Ở vương quốc Ruen, bởi vì những quý ông có địa vị, có quyền thế và có tiền bạc thường thích mặc áo sơ mi trắng, áo ghile màu đen, quần đen và áo vest đen, màu sắc khá đơn điệu, cho nên tầng lớp người hầu, nhân viên cửa hàng và phục vụ là nam giới bị yêu cầu phải mặc những màu sắc rực rỡ hoặc nhiều màu để phân biệt chủ tớ hoặc sang hèn.

Trái ngược với cánh đàn ông, quần áo váy vóc của các vị quý bà quý cô thì có màu sắc khác nhau, trang sức hoa lệ. Còn đám hầu gái lại chỉ có thể mặc đồ đen phối trắng hoặc là ngược lại.

Nghe nam nhân viên cửa hàng hỏi, Klein suy nghĩ một chút rồi nói:

"Gậy batoong, nặng một ít, cứng nữa."

Là cái loại có thể đánh vỡ cái đầu chó của kẻ khác!

Nhân viên mặc ghile đỏ lén liếc Klein một cái rồi dẫn hắn vào trong cửa hiệu, sau đó chỉ vào một hàng gậy batoong được xếp ở trong góc:

"Cái được mạ vàng kia được làm từ gỗ thiết tâm, rất nặng, rất cứng, giá 11 Saule 7 penny, ngài có muốn thử không?"

11 Saule 7 penny? Sao các người không đi ăn cướp đi? Mạ vàng thì hay lắm à? Klein nghe cái giá đó xong mà hoảng sợ, nhưng ngoài mặt thì hắn không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu, nói:

"Ừ."

Nhân viên mặc ghile đỏ lấy chiếc gậy batoong gỗ thiết tâm kia xuống, cẩn thận đưa cho Klein với cái dáng vẻ như sợ hắn làm rơi hỏng hàng vậy.

Vừa nhận lấy cây gậy, Klein đã cảm thấy nặng, hắn vung thử, phát hiện ra mình không thể vung nó một cách thuận lợi được.

"Quá nặng." Klein vừa lắc đầu vừa thở dài.

Đây không phải là lấy cớ!

Nhân viên mặc ghile đỏ lại đặt gậy batoong gỗ thiết mộc lại chỗ cũ, rồi tiếp tục giới thiệu ba cây gậy khác:

"Đây là gỗ hồ đào, do Hase, thợ thủ công chế tạo gậy batoong nổi tiếng nhất Tingen, chế tác ra. Gậy này có giá 10 Saule 3 penny... Đây là gỗ thuỷ trầm, có mạ bạc, cứng như sắt thép, 7 Saule 6 penny... Đây là chế tác từ phần tâm gỗ của cây Boley trắng, cũng mạ bạc, 7 Saule 10 penny..."

Klein lần lượt nhận lấy các cây gậy vung thử, sau đó phát hiện trọng lượng của chúng đều có vẻ phù hợp. Sau đó hắn gõ lên gậy, nắm bắt sơ qua độ cứng của mỗi một cây. Cuối cùng hắn chọn cây gậy batoong rẻ nhất.

"Lấy cây gỗ thuỷ trầm đi." Klein chỉ vào cây gậy batoong mạ bạc phần đầu gậy trong tay nhân viên mặc áo ghile đỏ.

"Vâng, mời ngài đi theo tôi qua bên kia thanh toán. Về sau nếu cây gậy này mà bị mài mòn hoặc bị bẩn, ngài hãy giao lại cho chúng tôi xử lý, miễn phí ạ."

Nhân viên áo ghile đỏ dẫn Klein đi tới quầy. Nhân cơ hội này Klein giở bốn tờ Kim bảng mà hắn nắm chặt trong tay, lấy một trong hai tờ có mệnh giá nhỏ nhất ra.

"Xin chào ngài, 7 Saule 6 penny." Nhân viên sau quầy mỉm cười chào.

Klein vốn định giữ cái thể diện của một quý ông, nhưng lúc chìa tờ tiền 1 bảng ra thì vẫn không nhịn được mà hỏi:

"Có thể bớt một chút không?"

"Thưa ngài, những cây gậy này đều được chế tạo thủ công, chi phí rất cao ạ." Nhân viên mặc ghile màu đỏ đứng bên cạnh trả lời:

"Hơn nữa ông chủ không ở đây, chúng tôi không có tư cách giảm giá thay ông ấy." Nhân viên sau quầy cũng phụ hoạ theo: "Rất xin lỗi ngài."

"Được rồi." Klein đưa tiền ra, rồi nhận lấy cây gậy batoong màu đen mạ bạc phần đầu gậy từ chỗ nhân viên mặc áo ghile đỏ.

Trong lúc chờ lấy tiền thối lại, hắn lùi ra sau vài bước kéo dài khoảng cách, thử hiệu quả vung "vũ khí tay trái" với biên độ nhỏ.

Vù! Vù! Vù!

Tiếng gió nặng nề, cảm giác như đang phá không khí, Klein hài lòng gật đầu.

Hắn quăng ánh mắt tới phía trước định bụng lấy tiền mặt và tiền xu, lại ngạc nhiên phát hiện nhân viên áo ghile đỏ đã bỏ chạy ra đằng xa. Còn nhân viên sau quầy thì rúc vào góc, dán chặt lấy hai khẩu súng săn treo trên tường.

Vương quốc Ruen thực hình chính sách nửa quản chế với vũ khí nóng, muốn cầm súng thì phải xin "Chứng nhận Sử dụng các loại vũ khí" hoặc "Chứng nhận Săn thú". Nhưng bất kể là loại nào cũng không được sở hữu súng trường, súng hơi nước áp lực cao và súng máy sáu ống do quân đội quản lý.

"Chứng nhận Sử dụng các loại vũ khí" cho phép người ta có thể mua hoặc lưu giữ súng ống dân dụng, nhưng muốn có được nó lại cực kỳ rắc rối, cho dù một số doanh nhân có địa vị thì cũng chưa chắc đã được xét duyệt cho. "Chứng nhận Săn thú" thì khá dễ, cho dù là nông thôn vùng ngoại ô cũng có thể lấy được. Nhưng loại giấy phép này chỉ cho sử dụng súng săn, mà còn hạn chế số lượng. Một số người có tài sản sẽ xin một cái để tự vệ trong lúc nguy cấp, ví dụ như lúc này...

Klein nhìn hai gã nhân viên đề phòng nhìn mình, khoé miệng giật giật, hắn cười khan ha ha rồi nói:

"Không tệ, cây gậy batoong này vung rất thoải mái, tôi rất hài lòng."

Thấy hắn không có ý định tấn công, nhân viên sau quầy mới thả lỏng, dùng hai tay đưa tiền mặt và đồng xu vừa lấy ra.

Klein cầm lấy, liếc mắt nhìn qua thì thấy hai tờ 5 Saule, hai tờ 1 Saule và một đồng 5 penny, một đồng 1 penny, gật đầu.

Hắn dừng hai giây, không nhìn ánh mắt nhân viên mà đưa bốn tờ tiền giấy chiếu dưới ánh sáng, xác nhận hình mờ và hoa văn chống làm giả là đúng.

Xong xuôi, Klein mới cất tiền mặt và tiền xu đi, cầm gậy batoong, tay đè mũ, như một quý ông đi ra khỏi hiệu "Mũ áo Wilker". Sau đó hắn xa xỉ lên xe ngựa công cộng không theo tuyến cố định, trải qua một lần đổi xe và tiêu tổng cộng 6 penny thuận lợi về tới nhà trọ.

Đóng cửa phòng lại, hắn đếm 11 bảng 12 Saule tận ba lần mới cho vào ngăn kéo bàn học, sau đó tìm chiếc súng lục có phần báng súng làm từ gỗ, ổ xoay làm từ đồng thau kia ra.

Năm viên đạn màu đồng thau rơi lạch cạch xuống bàn, Klein đút từng viên "đạn săn ma" màu bạc có hoa văn phức tạp và thánh huy màu tối vào trong ổ xoay. Lần này hắn cũng chỉ đút năm viên và để trống một ô đề phòng bị cướp cò. Sau đó hắn cho năm viên đạn thường vừa đổ ra bàn vào trong một hộp sắt nhỏ.

Cạch!

Khép ổ xoay lại, Klein bỗng thấy có cảm giác an toàn hơn hẳn.

Hắn hứng thú nhét súng vào bao súng ở dưới nách, cài móc lại rồi sau đó lặp đi lặp lại hành động luyện tập cởi móc rút súng, đến khi tay mỏi hết cả thì nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục. Mãi cho đến khi trời sắp tối, tiếng người thuê trọ đi lại trên hành lang vang lên.

Phù! Klein thở ra một hơi, nhét khẩu súng vào bao súng dưới nách.

Cho tới lúc này hắn mới thay áo vest và ghile ra, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt bình thường, sau đó thả lỏng cánh tay.

Cộp, cộp, cộp. Tiếng bước chân tới gần, chìa khoá đút vào ổ, tiếng vặn khoá vang lên.

Melissa đẩy cửa bước vào, mũi hơi hít hít vào. Con bé đảo mắt qua bếp lò vốn không được đốt cháy, đôi mắt bỗng u ám đi không ít.

"Klein, em sẽ lấy đám nguyên liệu còn lại ngày hôm qua cùng nấu luôn. Có lẽ mai Benson sẽ về." Melissa quay đầu nhìn anh trai.

Klein đút hai tay trong túi, người dựa vào bàn học, mỉm cười nói:

"Không, chúng ta ra ngoài ăn."

"Ra ngoài ăn?" Melissa ngạc nhiên.

"Đi 'Nhà hàng Mũ Bạc' ở phố Hoa Thuỷ Tiên được không? Anh nghe bảo đồ ăn ở đó ngon lắm." Klein đề nghị.

"Nhưng... Nhưng mà..." Melissa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Klein cười nói:

"Ăn mừng anh tìm được công việc."

"Anh tìm được việc rồi?" Melissa bất giác tăng âm lượng lên: "Nhưng... Nhưng không phải mai đại học Tingen mới phỏng vấn sao?"

"Công việc khác." Klein mỉm cười lấy xấp tiền giấy ra từ trong ngăn kéo, nói: "Bọn họ còn dự chi cho anh tiền lương bốn tuần."

Melissa nhìn những tờ Kim bảng và Saule, mắt mở to:

"Nữ thần ơi... Anh, bọn họ, anh, tìm được việc gì vậy?"

Việc gì à... Klein đờ ra, châm chước rồi nói:

"Một công ty bảo an lấy việc tìm kiếm, sưu tập và bảo vệ đồ cổ làm sứ mệnh, bọn họ cần cố vấn chuyên nghiệp, hợp đồng năm năm, mỗi tuần 3 bảng."

"... Tối hôm qua anh phiền não vì chuyện này?" Melissa im lặng một lát rồi hỏi.

Klein tiện thể gật đầu, nói:

"Đúng vậy, làm giảng viên ở đại học Tingen thì nghe danh giá, nhưng anh thích công việc này hơn."

"... Kỳ thật cũng không tệ." Melissa cười để cổ vũ hắn, nửa ngờ vực nửa tò mò mà hỏi: "Sao bọn họ lại dự chi cho anh tiền lương bốn tuần?"

"Bởi vì chúng ta cần chuyển nhà, cần nhiều phòng hơn, cần phòng tắm của riêng mình." Klein nhếch khoé miệng, buông tay nói. Hắn cảm thấy nụ cười của mình không chê vào đâu được, chỉ còn thiếu cái câu "Ngạc nhiên chưa?"

Melissa giật mình, đột nhiên tăng tốc độ nói lên, đồng thời cũng tỏ ra bối rối:

"Klein, kỳ thật nơi này cũng không tệ, thi thoảng em trách móc không có phòng tắm riêng cũng chỉ là do thói quen mà thôi. Anh còn nhớ Jenny không? Hàng xóm của chúng ta lúc trước. Từ khi cha bạn ấy bị thương, rồi mất việc, không thể không dọn tới phố dưới, năm nhân khẩu mà chỉ có thể ở trong một căn phòng, ba người ngủ giường tầng, hai người ngủ dưới đất. Bọn họ còn muốn cho người khác thuê chỗ đất trống còn lại kìa... So với nhà bạn ấy, chúng ta đã rất may mắn rồi. Đừng lãng phí tiền lương của anh vào chuyện này. Hơn nữa em rất thích tiệm bánh của bà Slin."

Em ơi, phản ứng này của em không giống kịch bản của anh chút nào... Nghe xong, Klein mặt dại ra.

**************

Chương 24: Tiết kiệm chăm lo cho gia đình



Ánh chiều tà vàng óng ánh ngoài cửa sổ bắt đầu tối dần, Klein nhìn Melissa, tạm thời không biết nói thế nào, bởi những lời kịch hắn chuẩn bị sẵn đều không dùng được.

Hắn khẽ ho hai tiếng, nhanh chóng quay vần suy nghĩ:

"Melissa, đây không phải lãng phí tiền lương, sau này đồng nghiệp của Benson và anh tới chơi, chẳng lẽ mời bọn họ tiếp đãi bọn họ ở chỗ như này? Sau này anh với Benson kết hôn, có vợ rồi, chẳng lẽ còn ở giường tầng?"

"Không phải các anh còn chưa có vị hôn thê sao? Có thể chờ thêm một thời gian nữa, tích thêm tiền đã." Melissa nói với logic rõ ràng.

"Không, Melissa, đây là quy tắc xã hội." Klein cảm thấy đau đầu, chỉ có thể dùng đạo lý lớn: "Nếu lấy lương 3 bảng một tuần thì phải có cái thể diện tương xứng với số lương đó."

Nói thực ra hắn từng chen chúc trong một căn phòng ở chung với người ta, nên chẳng xa lạ gì điều kiện ăn ở hiện tại, phải nói là hoàn toàn thích ứng. Nhưng vì đã trải qua những thứ lúc trước, hắn mới càng thấu hiểu được ăn ở như này bất tiện với con gái như nào. Hơn nữa mục tiêu của hắn là trở thành người phi phàm, nghiên cứu thần bí học để tìm "đường" về nhà, tương lai sẽ không ít lần làm các nghi thức ma pháp ở nhà, nhà trọ nhiều người nhiều miệng sẽ dễ xảy ra vấn đề.

Thấy Melissa còn định nói tiếp, Klein nhanh chóng bổ sung:

"Yên tâm, anh không có ý định thuê nhà riêng, định xem nhà dãy. Tóm lại phải có phòng tắm của riêng mình. Còn nữa, anh cũng thích bánh mì, bánh Tingen và bánh chanh ngọt của bà Slin, nên chúng ta có thể xem xét chỗ gần phố Chữ Thập Sắt và phố Hoa Thuỷ Tiên trước đã."

Melissa khẽ mím môi. Con bé im lặng một lúc rồi mới gật đầu.

"Hơn nữa anh chưa định chuyển ngay, phải chờ Benson về đã." Klein cười nói: "Nếu không anh ấy mở cửa ra sẽ kinh hãi thốt lên, đồ đạc đâu rồi? Em trai em gái tôi đâu? Nhà của tôi đâu? Đây có phải nhà mình không? Chả lẽ đi nhầm chỗ? Nữ thần ơi, mau nói cho tôi biết đây có phải nằm mơ không, tại sao mới đi xa có vài ngày mà trở về đã không còn nhà nữa rồi!"

Hắn bắt chước tiếng của Benson, khiến Melissa nghe mà mắt cong cong, nở nụ cười để lộ đôi má lúm đồng tiền xinh xắn.

"Không, ông Frankie sẽ chờ ở cửa bảo Benson giao chìa khoá phòng ra. Benson căn bản không lên được tầng trên ấy chứ." Cô bé nói xấu ông chủ nhà keo kiệt tham tiền một câu.

Ở nhà Moretti này, không có việc gì thì mọi người thường thích lôi ông chủ nhà Frankie ra làm nhân vật chính cho các câu châm biếm. Mà đây là do anh cả Benson bắt đầu.

"Đúng vậy, ông ta còn lâu mới đổi khoá cho khách thuê sau." Klein mỉm cười phụ hoạ. Hắn chỉ ra ngoài cửa, hài hước nói: "Thưa quý cô Melissa, cùng tới nhà hàng Mũ Bạc ăn mừng chứ nhỉ?"

Melissa thở dài nho nhỏ:

"Klein, anh biết Selina chứ? Bạn học của em, bạn tốt của em ấy."

Selina? Một cô gái mắt sâu màu cọ, tóc dài màu rượu đỏ lập tức xuất hiện trong đầu Klein. Cha mẹ cô bé đều là tín đồ của nữ thần Đêm Tối, lấy cái tên của Thánh Selina để chúc phúc cho cô. Năm nay cô ta chưa đủ mười sáu, nhỏ hơn Melissa nửa tuổi, là một cô bé vui vẻ, sáng sủa và hướng ngoại.

"Ừ." Klein gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ Selina Wood.

"Anh trai bạn ấy, Chris là một luật sư, hiện tại cũng được gần 3 bảng một tuần, vị hôn thê của anh ấy làm thêm việc đánh máy." Melissa tả tình hình hiện tại, rồi mới nói tiếp:

"Bọn họ đính hôn được bốn năm rồi, vì cuộc sống sau khi kết hôn được ổn định, mãi cho đến bây giờ vẫn còn đang tiết kiệm chứ chưa tới giáo đường, định chờ thêm chí ít một năm nữa. Nghe Selina nói, người giống anh trai bạn ấy rất là nhiều, đều như vậy cả. Thường là phải sau 28 tuổi mới kết hôn. Nên anh phải chuẩn bị sẵn, tiết kiệm từ trước chứ đừng có lãng phí."

Chỉ ra nhà hàng ăn một bữa cơm thôi, có cần nhiều đạo lý vậy không? ? Klein nghe mà không biết nên khóc hay nên cười, hắn suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Melissa, hiện tại lương của anh là 3 bảng một tuần, các năm sau còn tăng lên nữa, em không phải lo."

"Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn tiền để phòng ngừa chuyện bất trắc. Ví dụ như công ty bảo an đó đột ngột đóng cửa chẳng hạn. Em có một người bạn, cũng vì công ty nơi cha bạn ý làm bị phá sản nên phải ra bến tàu tìm việc tạm thời, điều kiện gia đình lập tức đi xuống, bắt buộc phải nghỉ học." Melissa nghiêm túc khuyên ông anh.

... Klein giơ tay che nửa khuôn mặt:

"Công ty... Công ty bảo an đó là có, ừm, có liên quan đến chính phủ, sẽ không đóng cửa tuỳ tiện đâu."

"Nhưng chính phủ cũng đâu ổn định, cứ mỗi lần tuyển cử xong mà thay đổi đảng phái là hầu hết chức vụ đều đổi người, loạn lắm." Melissa tiếp tục phản bác.

... Em gái, em hiểu nhiều thật... Klein vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu:

"Thôi thôi... Anh sẽ lấy nguyên liệu còn thừa ngày hôm qua hầm một nồi canh. Em xuống phố mua một con cá tươi rán, một miếng thịt bò ướp hạt tiêu đen, một lon bơ với lấy cho anh một cốc bia gừng. Tóm lại, vẫn phải chúc mừng một bữa."

Đây đều là những đồ ăn mà đám tiểu thương ở phố Chữ Thập Sắt vẫn hay chào bán. Một con cá tươi từ 6 đến 8 penny, một miếng thịt bò ướp hạt tiêu đen không quá lớn có giá 5 penny, một cốc bia gừng 1 penny, một lon bơ chắc nặng tầm một phần tư pound, khoảng 4 penny - mà mua một pound bơ thì chỉ cần 1 Saule 3 penny.

Mỗi lần tới ngày nghỉ, nguyên chủ đều phụ trách mua đồ nấu ăn, nên không lạ gì về giá. Klein tính nhẩm vài giây, phải chi khoảng 1 Saule 6 penny, vì thế rút luôn hai tờ tiền 1 Saule.

"Vâng."

Melissa không phản đối nữa, con bé đặt túi xách đựng đồ dùng học tập xuống, nhận lấy tiền.

Nhìn cô em gái lấy lon đựng bơ và chậu đựng các đồ khác, nhẹ nhàng đi tới gần cửa, Klein nghĩ nghĩ rồi gọi với theo:

"Melissa, tiền thừa lại thì mua hoa quả nhé."

Không ít tiểu thương phố Chữ Thập Sắt sẽ thu mua những hoa quả mẫu mã không đẹp hoặc để quá lâu từ các nơi khác về bán. Mà những người ở đây thì không tức giận gì về chuyện này, bởi giá rất rẻ, mang về nhà rồi cắt bỏ chỗ thối đi là có thể nhấm nháp mỹ vị rồi, đây được coi là hưởng thụ giá rẻ.

Nói xong câu đó, Klein bước nhanh tới chỗ cô bé, lấy đồng penny còn sót lại trong túi quần ra bỏ vào tay em mình.

"Dạ?" Melissa vừa nghi hoặc vừa mờ mịt nhìn anh trai.

Klein lùi ra sau hai bước, mỉm cười nói:

"Nhớ đi chỗ bà Slin mà thưởng cho mình một chiếc bánh chanh ngọt."

"... Vâng!" Melissa há miệng, mắt chớp chớp, cuối cùng chỉ nói được một từ. Con bé nhanh chóng mở cửa rồi chạy bịch bịch tới phía cầu thang.

...

Dòng sông xanh chảy xuôi với rừng bách và rừng phong dựng thẳng hai bên bờ, không khí tươi mát làm cho người ta cảm thấy như uống say.

Để giải quyết chuyện phỏng vấn, Klein đeo súng lục trong bao súng dưới nách, cầm gậy batoong đi xe ngựa công cộng mất 6 penny, dọc theo con đường lát xi măng đi tới toà nhà ba tầng xây từ gạch thấp thoáng trong bóng cây xanh, đó là khu làm việc của đại học Tingen.

"Không hổ là một trong hai đại học nổi tiếng nhất vương quốc Ruen..." Klein "lần đầu" đến nơi này, vừa đi vừa cảm thán.

So với nơi này, đại học Hoy ở bên kia bờ sông quả thực là quá đơn sơ.

"Hây da!"

"Hây da!"

Những tiếng hô tới gần, hai con thuyền đua vọt tới từ thượng du sông Hoy, những chiếc chèo gỗ quấy nước đầy chỉnh tề.

Đây là hoạt động đua thuyền lưu hành trong tất cả các trường đại học ở vương quốc Ruen. Với gia cảnh mà cần có học bổng mới có thể học xong của Klein, hắn toàn theo đám người Welch tham gia câu lạc bộ đua thuyền của đại học Hoy, trở thành một tay đua thuyền khá giỏi.

"Đúng là tuổi trẻ..."

Klein dừng lại nhìn theo, thở dài một tiếng. Một tuần nữa cảnh tượng như này sẽ không còn, bởi vì trường học đã được nghỉ hè.

Đi theo con đường mà hai bên cây xanh rợp bóng, hắn đi tới trước toà nhà ba tầng. Hắn báo danh, thuận lợi đi vào trong, quen thuộc tìm được phòng đã tiếp mình lúc trước.

Cốc! Cốc! Cốc! Hắn nắm tay lại, khẽ gõ cánh cửa đang khép hờ.

"Mời vào." Một giọng nam truyền ra từ trong cửa.

Nhìn Klein đẩy cửa vào, một vị giáo viên trung niên mặc áo sơ mi trắng khoác áo bành tô màu đen nhíu mày, nói:

"Còn một giờ nữa mới phỏng vấn."

"Chào thầy Stone, thầy còn nhớ tôi chứ? Tôi là học sinh của phó giáo sư Cohen, Klein Moretti, thầy từng đọc thư đề cử của tôi rồi." Klein mỉm cười, ngả mũ nói.

Harvin Stone vuốt bộ râu xồm đen sì của mình, nghi ngờ hỏi:

"Có chuyện gì không? Tôi không phụ trách việc phỏng vấn."

"Là thế này, tôi đã tìm được một công việc khác nên hôm nay không tham gia phỏng vấn nữa." Klein nói chi tiết ý đồ khi đến của mình.

"Ra vậy..." Harvin Stone nghe xong, đứng lên, chìa tay phải ra: "Chúc mừng cậu. Đúng là một thanh niên lễ phép, tôi sẽ nói với ngài giáo sư và phó giáo sư thâm niên."

Klein bắt tay đối phương, định hàn huyên vài câu rồi cáo từ đi về, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

"Moretti, em tìm được công việc khác rồi à?"

Klein quay người nhìn thì thấy một ông già tóc bạch kim, đường nét khắc sâu nhưng không nhiều nếp nhăn. Hốc mắt ông hõm xuống, có đôi mắt xanh đậm, và mặc một chiếc bành tô màu đen.

"Em chào buổi sáng thầy, thầy Azcot." Hắn vội chào hỏi: "Sao các thầy lại ở đây vậy?"

Ông già này chính là vị phó giáo sư thâm niên khoa lịch sử của đại học Hoy, thầy của hắn, Quentin Cohen. Bên cạnh Cohen là một người đàn ông trung niên có dáng người trung bình, làn da màu đồng, đang cầm một tờ báo trong tay. Ông ta không để râu, đội mũ phớt, tóc đen mắt nâu, ngũ quan dịu dàng, ánh mắt toát lên vẻ tang thương khó nói nên lời, phía dưới tai phải có một nốt ruồi đen phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện được.

Klein biết người này, đó là thầy Azcot, giáo viên khoa lịch sử của đại học Hoy, người thường xuyên giúp Klein cũ. Ông ta thích tranh cãi với thầy giáo hắn là phó giáo sư Cohen, hai người hay mâu thuẫn quan điểm với nhau. Nhưng trên thực tế hai người có mối quan hệ rất tốt, nếu không thì cũng sẽ không thích đi cùng nhau tán gẫu như này.

Cohen gật đầu, chậm rãi nói:

"Thầy với Azcot tới tham gia một hội nghị học thuật. Em tìm được công việc gì rồi?"

"Một công ty bảo an chuyên tìm kiếm, sưu tầm và bảo vệ đồ cổ, bọn họ cần cố vấn chuyên nghiệp, mỗi tuần 3 bảng." Klein lặp lại những lời hắn nói với em gái ngày hôm qua, rồi giải thích tiếp: "Thầy biết mà, em thích khám phá lịch sử chứ không phải là tổng kết lịch sử."

Cohen khẽ gật đầu, nói:

"Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Em còn nhớ đến đại học Tingen thông báo cho bọn họ mà không phải bỏ phỏng vấn luôn là thầy hài lòng rồi."

Lúc này Azcot hỏi xen ngang:

"Klein, em có biết Welch với Naya xảy ra chuyện gì không? Thầy đọc báo thấy bảo các trò ấy bị trộm cướp đột nhập vào nhà sát hại."

Vụ án chuyển thành đột nhập cướp bóc rồi? Mà còn đăng báo nhanh như vậy? Klein sửng sốt một lát, châm chước rồi nói:

"Cụ thể như nào thì em không rõ lắm. Lúc trước Welch lấy được một cuốn bút ký của gia tộc Antigenous của đế quốc Solomon ở kỷ thứ tư, tìm em tới cùng giải mã. Ban đầu em đi được vài ngày, sau đó bận tìm việc nên không đi nữa. Hai ngày trước cảnh sát cũng tới tìm em."

Hắn cố ý để lộ "đế quốc Solomon" và "gia tộc Antigenous" ra muốn xem hai người thầy khoa lịch sử này có biết gì không.

"Kỷ thứ tư..." Cohen nhíu mày, lẩm bẩm.

Azcot có đôi mắt tang thương kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hít vào một hơi thật sau, dùng tay trái cầm báo day day huyệt thái dương, nói:

"Antigenous... Có vẻ quen quen... Nhưng nghĩ mãi không ra là nghe được từ chỗ nào..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #quybichichu