201 - 202
Chương 201: Hỏi thăm
Dựa vào tường nhìn hành lang tối tăm trước mặt, Klein nín thở theo bản năng.
Đội trưởng đang làm gì? Đội trưởng làm sao vậy? Anh ta đang uống máu? Anh ta xuất hiện giai đoạn trước khi mất khống chế rồi? Từng ý nghĩ hiện lên biến đầu hắn thành một mớ hỗn độn, không cách nào nghĩ được ý khả quan.
Qua mười mấy giây, Klein cắn răng, mượn năng lực khống chế cơ thể của Tên Hề, lặng lẽ di chuyển tới đầu cầu thang.
Sau đó, hắn cố tình tăng nhanh bước chân quay lại, một lần nữa tới cửa phòng ngủ phu nhân Sharon.
Đưa mắt nhìn vào, Klein thấy đội trưởng đứng trong đó, dùng vải đen quấn quanh vật phong ấn 3-0271 từng lớp một, vẻ mặt nặng nề, mắt xám sâu thẳm, khuôn mặt sạch sẽ.
Dường như thứ hắn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khóe mắt liếc qua, Klein thấy thi thể Cornley không xuất hiện thêm điều bất thường nào, thoạt nhìn bề ngoài vẫn như trước.
Hắn âm thầm hít vào một hơi, mở miệng hỏi:
"Đội trưởng, làm sao để tôi xác nhận những người hầu kia có ở trạng thái ngủ say hay không? Có vẻ như chỉ dựa vào linh thị thì không thể phán đoán chuẩn xác, họ sẽ có những phản ứng cảm xúc khác nhau do nằm mơ và hiện ra màu sắc tương ứng."
Dunn Smith cầm Chiếc gương của Người Thông Linh, im lặng vài giây, giọng nói khàn khàn:
"Xin lỗi, tôi quên mất. Đêm nay tôi phạm quá nhiều sai lầm."
"Cậu không cần kiểm tra, tôi đi xác nhận."
Anh nâng một tay lên ấn mi tâm, sau đó nhắm mắt lại, khiến từng vòng gợn sóng vô hình dập dờn lan tới các phòng khác, dập dờn lan xuống lầu một.
Ngủ hay chưa, trước mặt Ác Mộng có thể thấy rõ ràng.
Klein kinh ngạc nhìn một màn này, tầm mắt từ từ buông xuống, cắn mạnh môi trong.
Đội trưởng, thật ra vừa rồi anh ta chỉ muốn mình ra ngoài...
Tóm lại anh ta đang làm gì, anh ta biết mình đang làm gì không...
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy vầng trăng đỏ rực treo cao, tựa như ngàn vạn năm cũng không thay đổi.
Sau một thời gian yên tĩnh, Klein vừa nhặt các vật yểm trợ như bài Tarot, súng lục ổ quay, mũ phớt lụa nửa cao, vừa cẩn thận kiểm tra thi thể Cornley và phu nhân Sharon.
Họ vẫn duy trì bộ dáng khi chết, làn da tái nhợt với tốc độ nhanh hơn hẳn người thường, đồng thời kèm theo một chút tím xanh.
Có phần kỳ quái, dường như họ thiếu chút gì đó... Không phải đồ vật cụ thể mà là một loại cảm giác nào đó... Klein im lặng lẩm bẩm, chỉ cảm thấy gió mát thổi từ cửa sổ vỡ vụn khiến cả đám lông tơ của hắn dựng thẳng.
Lúc này, Dunn mở mắt, trầm giọng nói:
"Họ đều ngủ say, nhưng có vài người sắp tỉnh."
"Như vậy là tốt, như vậy là tốt rồi..." Klein nhìn đội trưởng, chính mình cũng không biết bản thân đang trả lời cái gì.
Dunn nhìn quanh một vòng nói:
"Cậu xử lý đồ vật ở hiện trường một chút rồi tới Cục cảnh sát gần nhất tìm người tới đây. Ừ, nhân tiện quay về đường Zoutelande một chuyến, bảo Frey đến giúp."
Klein nhìn đội trưởng chằm chằm, rồi cắn chặt hàm răng gật đầu, nói:
"Vâng."
Được sự giúp đỡ của Dunn, hắn nhanh chóng xử lý tốt hiện trường, đi cửa chính rời khỏi nhà phu nhân Sharon.
Xuyên qua vườn hoa, ra tới bên ngoài, Klein không nhịn được lại quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy tòa nhà nhỏ vẫn yên tĩnh chìm trong bóng tối, không chút ánh sáng.
Hắn nặng nề quay người, theo ấn tượng nhanh chóng tìm tới Cục cảnh sát gần nhất - đây là điều bình thường mà mỗi vị Kẻ Gác Đêm phải nhớ kỹ.
Cốc cốc cốc, Klein gõ cửa sắt.
Không lâu sau, cảnh sát trực ban buổi tối xách đèn bão, xuyên qua sân nhỏ mở cửa chính ra, khó hiểu dò xét nói:
"Có chuyện gì không?"
Klein không vắt ra chút biểu cảm nào, khuôn mặt bình tĩnh lấy giấy chứng nhận của mình, mở ra trưng trước mặt vị cảnh sát kia:
"Số 15 phố Olsna vừa xảy ra một vụ giết người nghiêm trọng, anh hãy lập tức gọi đồng nghiệp qua đó hỗ trợ!"
Vị cảnh sát kia đưa đèn bão ra, cẩn thận nhìn giấy chứng nhận rồi khép chân lại, giơ tay chào theo nghi thức:
"Vâng, trưởng quan!"
Xử lý tốt chuyện này, Klein ngồi xe ngựa cho thuê trở về đường Zoutelande.
Trên đường đi, hắn ngồi trong buồng xe tối om, suy nghĩ vừa lộn xộn vừa không tập trung:
Cornley chết rồi...
Mình nhớ là cậu ta vừa đính hôn... Cha mẹ cậu ta vẫn còn sống...
Rốt cuộc vừa rồi đội trưởng đang làm gì...
Chẳng lẽ anh ta khao khát máu tươi...
Hoặc là, có mục đích khác...
Trí nhớ anh ta vẫn kém như vậy, không hề có chiều hướng tốt lên, điều này nói rõ anh ta vẫn chưa tới giai đoạn trước khi mất khống chế!
Nhưng anh ta đã biết phương pháp đóng vai một khoảng thời gian, phải chăng trí nhớ không được cải thiện cũng cho thấy có chút vấn đề ngấm ngầm...
Không! Nhất định đội trưởng vẫn đang tìm cách đóng vai Ác Mộng như thế nào!
... Đúng rồi, một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn tới cái chết của Cornley là vật phong ấn 3-0271, đây là thứ đội trưởng giao cho cậu ta...
Mình đang nghĩ cái gì thế này! Đây là lựa chọn tất yếu vào thời điểm đó!
... Cũng là đội trưởng đề nghị sử dụng vật phong ấn 3-0271...
Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, không thể nghĩ bậy, cũng không thể chờ đợi, miễn cho tình hình xấu đi!
Đợi lát nữa gửi thư cho quý cô Daly, xem cô ấy có biết tình huống này biểu hiện cho cái gì không, dù cô ấy không có đáp án cụ thể thì nhất định có thể hiểu nguy hiểm ẩn chứa trong đó, kịp thời báo cho Thánh Đường...
Như vậy có thể bóp chết vấn đề trong trứng nước, giúp đội trưởng khôi phục bình thường!
Không, đội trưởng không nhất định có vấn đề, có lẽ là mình hiểu lầm gì đó, xem quý cô Daly nói thế nào...
...
Khi xe ngựa cho thuê tới số 36 đường Zoutelande, Klein đã nghĩ kỹ đối sách và đưa ra quyết định, không hoảng loạn và luống cuống như trước đó nữa.
Hắn leo lên cầu thang, bước chân nặng nề trèo tới cửa công ty Bảo an Gai Đen, lấy chìa khóa mở cửa chính.
Bài trí quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến tâm tình hắn bình tĩnh hơn hẳn, tựa như cảm giác mỗi lần có chuyện đi tìm đội trưởng.
Hít vào một hơi, Klein đi tới phòng giải trí Kẻ Gác Đêm, thấy Frey đang lẻ loi đọc sách dưới ánh sáng đèn khí gas.
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Klein, trên gương mặt lạnh băng âm trầm hiện rõ vẻ lo lắng và quan tâm:
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Đội trưởng và Cornley đâu?"
Klein khàn giọng đáp:
"Cornley chết rồi, chết trên tay phu nhân Sharon, chúng tôi đều phạm sai lầm..."
"Đội trưởng đang ở đó trông coi hiện trường, bảo anh qua giúp."
Trước khi lên đường, Dunn đã giải thích tình huống cụ thể cho Frey, nói cho anh ta biết nếu họ không về trong hai giờ thì lập tức truyền điện báo cho Thánh Đường. Tương tự, vì muốn xin vật phong ấn 3-0271, muốn tiến vào cửa Chianese trong đêm nên Loya trông coi phòng trực ban cũng biết rõ nhiệm vụ họ sắp chấp hành là gì – theo quy định nội bộ Kẻ Gác Đêm, muốn mở cửa Chianese vào ban đêm nhất định phải được đội trưởng cho phép. Nếu đội trưởng ở đó, chỉ có thể do đội trưởng tiến vào.
Frey ngẩn ra, khẽ thở dài, vẽ mặt trăng đỏ rực lên ngực.
Anh ta mặc áo khoác vào, đội mũ, đi ra cửa, lúc đi thoáng qua Klein đột nhiên nhẹ giọng nói:
"Cậu không cần tự trách, phạm sai lầm luôn là chuyện không thể tránh khỏi."
"Chúng ta luôn luôn tin tưởng đồng đội."
"Ừ..." Klein nhắm mắt, tầm mắt dường như mờ đi.
Hắn và Frey xuống lòng đất trước, báo cho Loya mọt tiếng, sau đó khóa cửa chính công ty Bảo an Giai Đen, đi tới nhà phu nhân Sharon ở phố Olsna.
Đợi khi họ chuyển di thể Cornley và thi thể dữ tợn thiếu nửa cái đầu của phu nhân Sharon về, thời gian đã qua rạng sáng.
Dunn mặc áo khoác đen mỏng đứng trước cửa phòng chứa thi thể, im lặng nhìn vào bên trong, hơn nửa ngày mới nghiêng đầu nói với Klein:
"Cậu về nhà trước đi, cậu vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, nhất định vô cùng mệt mỏi."
"Vâng." Klein không từ chối.
Hắn mím môi, nhìn đội trưởng một chút, yên lặng rời khỏi công ty Bảo an Gai Đen, đi xe ngựa cho thuê trở về phố Hoa Thủy Tiên.
Giống quá trình lần trước, hắn thoải mái tiến vào phòng ngủ của mình, chính thức khóa trái cửa phòng.
Lấy muỗng bạc nghi thức ra, Klein tạo bức tường linh tính phong tỏa gian phòng, sau đó ngồi trước bàn sách, mở giấy ra, nhấc bút máy lên vội vàng viết:
"Quý cô Daly kính mến:
Tôi phát hiện gần đây đội trưởng có gì đó không đúng, trong nhiệm vụ anh ta lặng lẽ..."
Viết tới đây, Klein bỗng dừng bút máy, đầu óc trống rỗng, không biết viết tiếp thế nào, nên miêu tả ra sao.
Bộp!
Hắn bỗng vứt bút máy, vo tờ giấy trước mặt thành một cục, sau đó đập mạnh lên bàn mấy cái.
Trong dư âm tiếng đập bàn rầm rầm, Klein nhắm mắt lại, đưa tay lên che mặt, bất động hồi lâu như biến thành một pho tượng.
Cứ như vậy qua trọn năm phút, hắn thở dài, hạ tay phải xuống, dùng linh tính đốt cục giấy vụn khi nãy, nhìn nó hóa thành tro tàn, rơi vào thùng rác.
Sắp xếp ý tưởng, Klein mở trang giấy mới, đặt bút viết lại:
"Quý cô Daly kính mến:
Chúng tôi vừa kết thúc một nhiệm vụ, cũng đau buồn mất đi một đồng đội, tình huống cụ thể thế này...
... Lúc đó tôi nghĩ trình độ linh thị trước mắt của tôi không thể xác nhận đám người hầu có ngủ say hay không, mà xem bói một đám người thì rất phiền phức, vậy nên quay về định xin đội trưởng chỉ dạy. Khi đó, qua ảnh phản chiếu trên gương tôi thấy đội trưởng ghé nửa người bên cạnh thi thể Cornley, xung quanh miệng dính đầy máu đỏ sậm."
"Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đội trưởng đang ở trạng thái nào, hi vọng cô có thể cho tôi đáp án."
...
Sau khi viết xong, Klein tâm tình nặng nề đọc hết một lượt, rồi gấp gọn bức thư lại.
Tiếp đó, hắn sắp xếp nghi thức, mở linh thị ra triệu hồi người đưa tin của Daly, chính là gương mặt quỷ dị không mắt không mũi chỉ có miệng kia.
Nhìn cái lưỡi đỏ tươi mọc đầy đám răng nanh lộn xộn đang thè ra, nhìn năm ngón tay trắng bệch ở đầu lưỡi, Klein lặng lẽ đưa thư tới.
Đợi khi toàn bộ khôi phục bình thường, hắn lại ngồi xuống, tiếp tục viết thư.
Lần này, hắn còn muốn hỏi thầy Azcot:
"... Gần đây trong một nhiệm vụ, cấp trên của em xuất hiện một ít tình huống khác thường, anh ta xúi em ra ngoài, nằm úp sấp nửa người cạnh thi thể đồng đội, quanh miệng dính đầy máu đỏ tươi."
"Trong trí nhớ thầy từng có chuyện tương tự thế này không ạ? Em nên giúp cấp trên của em thế nào?"
***********
Chương 202: Xác nhận tình huống
Klein gấp giấy viết thư lại, móc còi đồng đưa lên miệng rồi thổi mạnh một hơi.
Trong im lặng, hắn thấy trên bàn sách có từng khúc xương trắng hư ảo mông lung bị ném ra, trào lên như đài phun nước, lắp ghép thành một con quái vật to lớn. Nó vẫn cao gần bốn mét, vẫn được bao phủ bởi ánh sáng nhạt, đầu vẫn chui khỏi nóc nhà, dường như không khác với trước đó là bao.
Klein vung tay ném bức thư lên, thấy quái vật xương trắng bắt được vững vàng.
Hắn lại thổi còi đồng, nhìn thấy người đưa tin vỡ vụn thành xương trắng hư ảo, từng chiếc xương rơi xuống như mưa, biến mất trên bề mặt bàn đọc sách.
Làm xong tất cả những điều này, Klein yên tâm hơn hẳn, nhưng hắn cũng không dừng việc thử nghiệm lại. Hắn dịch ghế ra sau, đứng dậy, bước bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến vào trên màn sương xám.
Cung điện nguy nga hùng vĩ và chiếc bàn dài loang lổ cổ xưa ánh vào mắt hắn, dường như ngàn vạn năm vẫn giữ nguyên dạng, không hề thay đổi.
Klein ngồi vào chiếc ghế dựa lưng cao thuộc về Kẻ Khờ, im lặng tháo con lắc cảm xạ trên cổ tay trong ống tay áo bên trái xuống, đồng thời bày ra tấm da dê màu vàng nâu và chiếc bút máy bụng tròn.
Hắn muốn xem bói tình hình tối nay cho đội trưởng!
Klein ngẫm nghĩ một lát, rồi viết câu xem bói đầu tiên:
"Sự khác thường của Dunn Smith sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm."
Trong thần bí học, việc bói toán liên quan đến sự an nguy của bản thân là khó bị ngoại lực quấy nhiễu nhất, vì nó thuộc về bản năng của linh tính.
Nói cách khác, chỉ cần không bị quấy nhiễu bởi ngoại lực mạnh mẽ, Klein có thể nhận được kết quả tương đối chính xác khi xem bói liên quan đến sự an nguy của bản thân mình.
Đây cũng là lý do tại sao hắn biết phu nhân Sharon có năng lực quấy nhiễu việc bói toán mà hắn vẫn muốn bói xem nhiệm vụ này có tồn tại nguy hiểm hay không, hắn biết rõ phu nhân Sharon không mạnh tới độ có thể ảnh hưởng việc xem bói này.
Mà bây giờ, vì xác định tình hình của đội trưởng Dunn Smith, hắn quyết định loại bỏ toàn bộ quấy nhiễu, xem bói trên màn sương xám.
Tay trái cầm chặt con lắc cảm xạ, Klein lẩm nhẩm câu xem bói bảy lượt, cũng nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Sau vài giây ổn định, hắn mở đôi mắt ra, màu mắt chuyển sẫm đã khôi phục lại màu sắc bình thường.
Hắn nhìn con lắc thạch anh màu vàng, lòng dần trĩu nặng, vì con lắc cảm xạ đang chuyển động thuận chiều kim đồng hồ với biên độ không nhỏ, và tốc độ không chậm.
Điều này chứng tỏ đáp án là khẳng định.
Nó nói rõ sự khác thường của Dunn Smith sẽ khiến hắn lâm vào nguy hiểm!
Hơn nữa nguy hiểm còn không thấp!
Klein nhắm mắt, "xóa" nội dung trước đó, viết câu xem bói mới:
"Nguyên nhân sự khác thường của Dunn Smith."
Hắn đặt con lắc thạch anh vàng xuống, ngả người ra sau dựa vào ghế, vừa lẩm nhẩm câu xem bói lại vừa sử dụng minh tưởng tiến vào cảnh trong mơ.
Trong thế giới mờ mịt hư ảo, hắn không nhìn thấy và cũng không phát hiện thứ gì cả, ngoại trừ xám mịt vẫn chỉ có xám mịt.
"Điều này nghĩa là không đủ thông tin, bói toán đã thất bại..." Klein mở mắt nhìn tấm da dê trên bàn dài đồng xanh, thì thầm một câu đầy chua xót và bất lực.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hắn biết đây là kết quả được tạo nên từ việc chiến đấu kịch liệt, đến liên tục sử dụng nghi thức và xem bói nhiều lần.
Dùng linh tính bao trùm bản thân, Klein rơi xuống màn sương xám, trở về thế giới hiện thực.
Suốt đêm, hắn gặp tới vài cơn ác mộng. Kết thúc của giấc mơ không phải là Cornley nôn ra nội tạng thì là Dunn Smith với đầy máu đỏ sẫm quanh miệng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Klein đến lượt trực cửa Chianese nên hắn đã sớm tới Công ty Bảo an Gai Đen.
Lúc này, các nhân viên văn chức như Roxanne và phu nhân Olean đều chưa đi làm, Klein xuyên qua vách ngăn, nhìn về phía cửa phòng mở rộng, nhìn thấy Dunn Smith trong văn phòng đội trưởng.
Dunn đã cởi áo khoác, trên người chỉ có áo sơ mi trắng và áo gilê đen. Anh ngồi ở vị trí của mình, tay bưng tách cà phê, đang ngẩn người nhìn bức tường trước mặt.
Mái tóc của anh trông khá xơ xác, đôi mắt xám ảm đạm, khuôn mặt với đường nét cương nghị lộ rõ vẻ tiều tụy.
Ngay cả đội trưởng đã trải qua rất nhiều chuyện tương tự cũng khó mà chịu nổi khi liên tục mất đi hai đồng đội trong khoảng thời gian ngắn... Trong lòng Klein đau xót, một tấm gương vỡ nát bỗng xuất hiện trong đầu hắn, phản chiếu hình ảnh cơ thể gục xuống và gương mặt bê bết máu của Dunn.
Klein bỗng cắn răng, quay đầu nhìn sang nơi khác.
Sau mười mấy giây, hắn điều chỉnh biểu cảm, giơ tay gõ cửa phòng đội trưởng.
Cốc, cốc, cốc.
Dunn đặt tách cà phê xuống, đôi mắt xám lại trở nên sâu thẳm.
Anh lặng lẽ hít vào một hơi, nói:
"Tôi đã báo cáo sự việc cho Thánh Đường, họ cũng đã trả lời sơ bộ.
Theo đó, Giáo hội đền bù người nhà Cornley 3000 bảng, Sở cảnh sát cho 1000 bảng trợ cấp..."
Tổng cộng là 4000 bảng, với hầu hết tầng lớp trung lưu mà nói, đây là tài sản cả đời cũng không tích góp được... Lương tuần của Cornley là 7 bảng, lương một năm là 364 bảng, tính cả tiền thưởng và thu nhập bên ngoài, ít nhất có thể được 380 bảng. 4000 bảng tương đương thu nhập mười năm của cậu ấy... Khoản tài sản như vậy ít nhất có thể hoàn lại 200 bảng mỗi năm, xem như có thể miễn cưỡng đền bù thiệt hại cho người nhà Cornley về cái chết của cậu ấy... Tuy tiền bạc không thể thay thế tình cảm, không thể thay thế Cornley, nhưng trước mắt đây là biện pháp duy nhất tương đối hữu hiệu ... Klein lóe lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng điều hắn nói ra miệng lại là một tiếng thở dài:
"Những gì chúng ta có thể làm chỉ là như vậy."
Ở phương diện này giáo hội Nữ Thần Đêm Tối vẫn rất có lương tâm.
Dunn kéo cổ áo, trầm giọng nói:
"Cậu xuống lòng đất thay Loya đi."
"Vâng." Klein khẽ gật đầu.
Hắn quay người đi về phía cửa, nghe thấy câu nói bổ sung gần như lời độc thoại của đội trưởng:
"Lát nữa chúng tôi sẽ tiễn đưa Cornley về nhà..."
Đưa Cornley về nhà... Cha anh ta, mẹ anh ta, rồi anh chị em, và vợ sắp cưới của anh ta sẽ có phản ứng như thế nào... Trong lòng Klein quặn thắt, lại cảm thấy có phần may mắn vì mình không phải đối mặt với loại đau buồn đó.
Hắn biết đây tâm lý trốn tránh, nhưng thật sự hắn rất sợ khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ bi thương của cha mẹ Cornley và vẻ mặt như mất đi linh hồn của vợ sắp cưới anh ta, sợ nhìn thấy bọn họ che giấu vẻ oán trách, sợ nghe thấy những tiếng nghẹn ngào nức nở kia.
Klein bước nhanh hơn, đi tới trước cửa Chianese, im lặng hoàn thành việc bàn giao với Loya.
Hắn ngồi trong phòng trực, thi thoảng móc chiếc đồng hồ bỏ túi màu bạc ra, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu, bên tai Klein đột nhiên vang lên tầng tầng âm thanh hư ảo.
Hắn nhìn bốn chấm đen hiện trên mu bàn tay mình, hiểu rõ đây là Chính Nghĩa, Người Treo Ngược hoặc Mặt Trời đang cầu nguyện với mình.
Nhưng hắn không thể đáp lại ngay lúc này, chỉ có thể nhịn tới khi lời nhắc kết thúc, nhịn tới khi lại có lời cầu nguyện, nhịn đến sáng hôm sau để về nhà.
Vừa móc chìa khóa mở cửa nhà, Klein đã nhìn thấy cô hầu gái Bella đang lau chùi bàn ăn, em gái Melissa và anh trai Benson thì bước xuống cầu thang trong trang phục ra ngoài của mình.
"Không phải tuần trước mọi người mới tham gia lễ Misa à?" Klein hơi khó hiểu hỏi một câu.
Benson cười cười trả lời:
"Anh có thể hiểu được trí nhớ của một người đã không ngủ cả đêm."
"Hả?" Klein càng ngỡ ngàng hơn.
"Hôm nay là ngày đầu tiên mở đặt vé 'Bá tước trở về'." Melissa chủ động giải thích.
Klein vỗ trán, thuận tay tháo mũ:
"Gần đây anh bận quá, quên mất chuyện này."
Nhất là ba ngày nay... Hắn thở dài bổ sung một câu.
Melissa lo lắng nhìn hắn một cái, nói:
"Bữa sáng của anh ở trong bếp, ăn xong rồi nhanh chóng đi ngủ đi. Nếu em và anh Benson ra ngoài thì sẽ thuận tiện tới giáo đường Thánh Selina tham gia lễ Misa."
"Được rồi." Klein vẫy tay chào anh trai và em gái, ăn sáng qua loa rồi về phòng ngủ của mình.
Chuẩn bị sẵn sàng, hắn đi ngược bốn bước tiến vào trên màn sương xám, thấy ngôi sao đỏ thẫm tương ứng với Chính Nghĩa và Người Treo Ngược đều nhẹ nhàng phồng ra rồi co vào.
Klein đưa tay phải ra truyền linh tính, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh mơ hồ không rõ, bên tai vang lên tiếng tiểu thư Chính Nghĩa cầu nguyện:
...
"Tôi khẩn cầu ngài hạ cố lắng nghe.
Vì chuyện Zilingus, cha tôi mời vài người phi phàm tới bảo vệ tôi, hơn nữa còn bí mật giám sát mà tôi không biết. Tôi rất khó khăn mới tìm được cơ hội khẩn cầu ngài, tôi muốn xin phép nghỉ lần tụ hội cuối tuần, tôi tin mấy chuyện này sẽ giảm bớt rất nhanh."
Klein vô thức liếc mắt nhìn hình ảnh mơ hồ kia, thấy sương mù tràn ngập, thấy dường như đang trong một bồn tắm lớn dập dờn sóng nước, thấy tiểu thư Chính Nghĩa đang quàng khăn tắm.
Hắn thu tầm mắt lại, bắt đầu lắng nghe lời cầu nguyện của Người Treo Ngược.
Anh ta miêu tả khác Chính Nghĩa, nhưng đều khẩn cầu một việc, anh ta cũng xin phép nghỉ vì tàn dư ảnh hưởng của sự kiện Zilingus.
Klein khẽ gật đầu, lần lượt đáp lại lời khẩn cầu của họ:
"Ta đã biết."
Ngay sau đó, hắn truyền một ý niệm cho ngôi sao đỏ sẫm tương ứng với Mặt Trời:
"Tụ hội sắp tới tạm thời hủy bỏ."
...
Thành Bạch Ngân.
Dereck Berg đang lắng nghe những lời dạy trên sân huấn luyện, bầu trời trên đầu vẫn tăm tối như trước, thi thoảng xẹt qua một tia chớp chiếu sáng tất cả.
Bỗng nhiên cậu thấy hoa mắt, nhìn sương mù dày đặc, nhìn thấy tòa cung điện cổ xưa như chỗ ở của người khổng lồ, nhìn thấy ngài Kẻ Khờ ngồi trên ghế cao ở sâu trong màn sương xám.
"Tụ hội sắp tới tạm thời hủy bỏ."
Âm thanh vẫn còn vang vọng, mọi thứ trước mắt Dereck đã bình thường trở lại.
Cậu không hề ngạc nhiên trước điều kỳ lạ này, vì trước mỗi lần tụ hội, ngài Kẻ Khờ đều nhắc cậu như vậy.
Dereck vô thức ngẩng đầu ngắm nhìn cô gái ở phía trước, thành viên của Đoàn Nghị Sự Sáu Người của Thành Bạch Ngân, Người Chăn Cừu Lovia.
Vị cường giả đáng sợ này liên tục thay đổi giữa vẻ mặt mỉm cười và lạnh lùng, cũng nói cho mỗi thiếu niên ở đây rằng họ sẽ gia nhập đội tuần tra, đi dọn sạch đám quái vật bóng tối gần đó. Đó không còn là huấn luyện nữa.
Trưởng lão Lovia không phát hiện bất kỳ điều khác thường nào... Trạng thái của cô ta ngày càng kỳ lạ hơn, là vì trong đám linh hồn cô ta chăn thả có một ác linh với đẳng cấp tương đương cường giả danh sách cao hay sao? Suy nghĩ của Dereck tán loạn.
...
Klein trở lại phòng ngủ, nằm vật ra giường, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, mơ chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác mình đang bị ai đó lay người, thoáng cái tỉnh táo.
Klein mở mắt ra, nhìn thấy một bàn tay xương trắng khổng lồ.
Bàn tay khổng lồ dừng lại, ném giấy viết thư lên giường, sau đó bản thân lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Thư trả lời của thầy Azcot... Klein có chút giật mình cầm giấy viết thư lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top