Chương 1531 :Hoa Thần Trên Trời Hạ Xuống(35)
Lạc Hàm hiện tại chính là một phàm nhân, mặc dù không biết vì sao lại biến thành như vậy, nhưng khẳng định không thể mang về Cửu trọng thiên.
Cho nên cô chỉ có thể tìm một nơi đợi trước.
Về phần nơi này...
Ma Quân nhìn người đột nhiên xuất hiện, còn ôm theo một bé con.
Toàn bộ ma sinh đều không tốt.
"Ngươi lại tới làm gì!"
"Mượn chỗ ngươi dụng."
"..." Không cho mượn!
Chúng ta là Thần Ma đối nghịch có được không?
"Hắn thật hung dữ." Tiểu hài ôm cổ Minh Thù, giòn tan nói: "Phụ hoàng ta nói, loại người này sẽ không tìm được vợ."
Minh Thù: "..."
Ma Quân bắt đầu mài răng.
Tên tiểu hài này từ đâu tới!
Cuối cùng lại làm một biểu lộ càng hung dữ.
Tiểu hài ôm chặt Minh Thù: "Hắn có phải là không có vợ?"
"Hừm, vợ cùng người khác chạy." Minh Thù nói tiếp.
Ma Quân: "..."
Đứa trẻ chết tiệt!
Dám nói xấu bổn quân!
Kéo ra ngoài chém!
Ma Quân đột nhiên nhớ tới một việc, hắn nhìn Minh Thù, hỏi: "Cửu trọng thiên các ngươi có một vị Thượng Thần cổ quy vị đúng không?"
Tin tức ó Thượng Thần cổ quy vị đã truyền đến Ma Giới.
Từ sau chuyện lần trước, hai tộc Thần Ma liền kiểm soát nghiêm ngặt hơn nhiều.
Cho nên đối với người quy vị là ai, Ma Giới tạm vẫn chưa dò hỏi được, chỉ biết là nữ.
Minh Thù liếc hắn một chút: "Đúng vậy."
"Cô ta tên gì?"
"Cửu Linh."
"Cửu Linh... Cửu Linh? Cô ta thật sự là Cửu Linh?" Ma Quân đột nhiên kích động, nếu không phải Minh Thù ôm một đứa bé, hắn đoán chừng cũng muốn động thủ bắt Minh Thù.
"Đúng."
Ma Quân đầu tiên là trố mắt một lát, sau đó trong con ngươi cọ một cái phát sáng lên.
"... Ngươi làm gì?"
"Cửu Linh, Cửu Linh..." Ma Quân thì thào hai câu: "Ha ha ha ha..."
Ma Quân cười lớn chạy đi.
Chính là chạy.
Minh Thù: "??"
Cho nên đến cùng có cho mượn hay không?
Ma Quân của các ngươi cũng điên rồi?
Hộ pháp Bát Kỳ: "..."
Đại khái là vậy.
Ma Quân chạy nhanh cũng không có hạ lệnh, cho nên Minh Thù chiếm đoạt sơn cốc kia, trong sơn cốc linh khí dồi dào, thích hợp để tiểu hài sinh hoạt.
"A...Đại Hắc, ngươi về rồi!"
Hoa Mẫu Đơn đung đưa đoá hoa Đại Hồng, kích động kêu một tiếng.
"Làm sao ngươi biết là ta?" Minh Thù nhíu mày.
"Tốt xấu gì cũng cùng ngươi ở lâu như vậy, khí tức trên ngưởi ngươi ta sẽ không nhận lầm." Hoa Mẫu Đơn kiêu ngạo.
Có lẽ giữa thực vật có phương thức phân biệt đặc thù."
Minh Thù liếc cô ta trên dưới một cái: "Ngươi vẫn chưa biến hóa?"
"Không dám không dám." Hoa Mẫu Đơn rung đóa hoa thành trống lúc lắc, nói: "Biến hóa sẽ chết."
Minh Thù nghĩ đến Ma Quân vừa rồi đột nhiên phát điên chạy đi.
Hắn giống như vẫn luôn yêu thích hoa.
Còn giống như nhận biết Cửu Linh... Đây không phải là trẫm sao?
Sẽ không phải là có thù, hắn đi tìm mình chứ?
Minh Thù run rẩy một chút, vội vàng thiết lập trận pháp bốn phía sơn cốc, phòng ngừa hắn đến tìm mình tính sổ.
Minh Thù tìm một nơi ở trong sơn cốc.
Cô đặt tiểu hài xuống đất.
Tiểu hài nghiêng đầu nhìn cô, bên trong con ngươi đen nhánh thanh triệt tràn đầy sự hiếu kì.
"Sau này ngươi tên là Lạc Hàm. Lá rụng rơi, dính liền ngậm."
Tiểu hài không phục: "Vì sao? Tên của ta là phụ hoàng vì ta đặt, ngươi dựa vào cái gì đổi tên cho ta?"
Minh Thù mỉm cười đập nát cái ghế bên cạnh.
"... Lạc Hàm, ta tên Lạc Hàm."
Minh Thù xoa xoa đầu hắn, tiểu hài rụt cổ giống như kháng cự cô đụng vào.
Minh Thù cưỡng ép vò hai lần, tiểu hài như nữ chính trong phim tình cảm máu chó ủy khuất ba ba, nhưng lại dùng ánh mắt quật cường không thể chịu thua nhìn cô.
Minh Thù: "..."
-
Lạc Hàm dáng dấp đáng yêu mềm mại, rất nhanh liền được tất cả hoa trong sơn cốc yêu thích.
Bởi vì thân thể Lạc Hàm không tốt lắm, Minh Thù trước tiên cần phải giúp hắn điều dưỡng thân thể.
Minh Thù cảm thấy mang theo hài tử thật sự là chuyện thống khổ nhất trên thế giới.
Vì sao lại có chủng loại hùng hài tử này.
Hài Hoà Hiệu, ngươi có thuốc một đêm liền lớn lên hay không?
【 ký chủ, cho dù có lớn thì cũng chỉ là thân thể lớn, trí tuệ sẽ không thay đổi. 】 Hài Hoà Hiệu bình tĩnh trình bày sự thật.
Minh Thù: "..." Ngươi câm miệng!
【... 】 nói thật cũng phải câm miệng?
Hài Hoà Hiệu biểu thị không hiểu, cũng phát cho Minh Thù một đoạn tiểu yêu tinh đánh nhau.
Minh Thù: "..."
"A -- "
Thanh âm của Lạc Hàm vang vọng cả sơn cốc.Minh Thù mi tâm cuồng loạn đứng dậy ra ngoài, đứng tại cửa ra vào nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.
Tiểu hài đang chạy về hướng bên này, lập tức bổ nhào vào trên người cô.
"Làm gì? Luyện cuống họng?"
Lạc Hàm ôm cô không buông tay, ngón tay chỉ bên ngoài sơn cốc: "Có... Có một người rất hung dữ ngồi xổmbên ngoài, dọa ta, ngươi nhanh giúo ta đi chém hắn!"
Minh Thù: "..."
Vị hoàng đế kia đến cùng đã dạy hắn thứ gì?
Minh Thù ôm hắn lên đi đến bên ngoài sơn cốc.
Ngoài sơn cốc, Ma Quân ngồi xổm ở bên ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, Minh Thù ra tới, ánh mắt hắn liếc thấy cô liền lập tức đứng dậy chạy đi.
Minh Thù: "???"
Lạc Hàm ôm cổ Minh Thù lắc, mềm nhũn cáo trạng: ""Hắn làm ta sợ, ngươi giúp ta chém hắn!"
Minh Thù kéo tay hắn xuống: "Đừng làm rộn."
Lạc Hàm vểnh miệng, trong con ngươi tất cả đều là tâm tình bất mãn.
Nhưng hắn cũng không tiếp tục náo, núp trong ngực cô nhìn về phía cửa sơn cốc.
-
Ma Quân không biết có cái gân nào không đúng, vẫn luôn ngồi xổm ở bên ngoài.
Minh Thù vừa đi ra một cái hắn liền chạy.
Minh Thù nằm vùng bắt người, thật vất vả mới bắt được Ma Quân.
Ma Quân bị bắt được có hành vi "Một mặt ngươi đừng tới đây" kỳ lạ.
Đều mẹ nó điên rồi!
"Ma Quân, ngươi đang làm gì?"
Ma Quân hai tay cản ở trước ngực, ánh mắt hỗn loạn, lắp bắp hỏi: "Ngươi... Ngươi là Cửu Linh?"
Minh Thù thuận miệng tiếp một câu: "Cửu cửu cảm mạo linh?"
Ma Quân: "???"
"Há, đúng là ta." Minh Thù nhớ tới thân phận mới của mình: "Có vấn đề gì?"
Ma Quân lộ ra biểu tình như bị sét đánh.
"Làm sao... Làm sao có thể?"
Hắn từng bước từng bước lui về phía sau.
Một bên lui một bên lắc đầu, thì thào trong miệng: "Ngươi... Ngươi không phải... Ngươi không phải Cửu Linh."
Cửu Linh làm sao lại là cô!
Không có khả năng!
"Ta không phải chẳng lẽ là người?" Cái này mẹ nó không là chính hắn hỏi, cô thừa nhận, hắn lại không tin.
Ma tộc đều khó phục vụ như vậy sao?
Ma Quân lẩm bẩm, đột nhiên quay người chạy: "Này!"
Ngươi mẹ nó đừng ngồi xổm ở bên ngoài sơn cốc!
Tiểu yêu tinh cả ngày đều luyện cuống họng!
-
Kể từ sau ngày đó, Ma Quân vẫn luôn mỗi ngày chạy đến hoa cốc nằm vùng, ánh mắt nhìn Minh Thù gọi là một lời khó nói hết.
Giống như là cải trắng nhà mình bị heo ủi, mà heo kia lại là đối tượng mình thầm mến nuôi, muốn giết chết lại không dám.
Nằm vùng ước chừng được nửa tháng, Ma Quân đã không thấy tăm hơi.
Minh Thù hỏi thăm một chút mới biết được hắn lại mang theo ma tộc chạy tới Cửu trọng thiên.
Minh Thù nắm lấy một ma tộc: "Hắn lại đến Cửu trọng thiên làm gì?"
Ma tộc kia gãi gãi đầu: "Ma Quân nói muốn đến tìm Hoa Thần Hạnh Hoa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top