Chương 1431 :Quy Tắc Cương Thi(8)
Minh Thù cho là tiểu yêu tinh ở nơi đó, kết quả cũng không có.
Bất quá quan tài kia...
Minh Thù giẫm lên bậc thang của Vô Lượng sơn, loáng thoáng lộ ra một góc của đạo quán, cô hững hờ đi vài bước, đột nhiên dừng lại.
Không đúng...
Sao lại an tĩnh như vậy?
Bốn phía chỉ còn lại thanh âm lá khô cô đạp qua.
Ngay cả tiếng côn trùng kêu cùng tiếng chim hót cũng không nghe được, lộ ra một cỗ tử khí âm u đầy quỷ dị.
Minh Thù lần nữa nhìn về phía đạo quán lộ ra một góc, bước chân cô không nhanh không chậm đi lên đẩy cánh cửa cũ nát ra.
Tiểu quỷ thường ngày thích vui đùa ầm ĩ trong sân lúc này lại không thấy tung tích.
Bước vào viện tử, cô cũng cảm giác được một cỗ lạnh lẽo.
Từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.
Lông tơ dựng đứng, sống lưng phát lạnh.
Bá --
Thân thể Minh Thù đột nhiên lật qua phía bên cạnh một cái, nắm lấy chổi quét rác quét ngang trở về.
Bàn tay lạnh lẽo đè cổ tay cô lại, cái chổi rơi trên mặt đất, Minh Thù ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân băng lãnh lộ ra mấy phần lệ khí.
Minh Thù chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều muốn đông cứng.
Người đối diện bắt lấy cái chổi nhẹ nhàng bóp một cái, cái chổi gãy làm đôi.
Minh Thù sách một tiếng, nhanh chóng rút kiếm ra chém tới, thân hình nam nhân lóe lên biến mất ngay tại chỗ.
Một trận gió phất lạnh thấy xương qua bên tai Minh Thù.
Nam nhân xuất hiện bên trái cô, bấm tay thành trảo đánh úp về phía cổ cô.
Trường kiếm ong ong một tiếng, hình như có cảm ứng muốn tránh khỏi tay Minh Thù bay về phía nam nhân.
Minh Thù nơi nào chịu buông tay, dùng lực lượng của nó chém về phía cánh tay nam nhân.
Nam nhân bỗng nhiên co lại lui về khu vực an toàn, đôi đồng tử lạnh như băng nhìn cô không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, phảng phất cô chỉ là một vật chết.
Trường kiếm khẽ rung một cái.
Ngón tay Minh Thù hơi tê dại: "Yên tĩnh!"
Trường kiếm: "..."
Trường kiếm an tĩnh lại, Minh Thù ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Nam nhân một thân cổ phục màu đen, mái tóc đen nhánh được buộc lên lộ ra khuôn mặt góc cạnh soái khí, con ngươi đen như mực như hàn băng ngàn năm làm cho người ta nhìn một chút liền không rét mà run.
Trên người hắn quanh quẩn một cỗ khí thế vô hình, uy nghi như đế vương nhưng lại thanh quý vô song.
"Ngươi đến tìm cái này?" Minh Thù giơ kiếm trong tay lên.
Con ngươi đen như mực từ trên người cô đảo qua thanh kiếm, Minh Thù cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Toàn bộ không gian đột nhiên lâm vào tràng cảnh yên tĩnh quỷ dị.
Thật lâu, nam nhân mới vươn tay, ý kia tựa như là để trường kiếm của mình trở về, cũng như là muốn Minh Thù đem kiếm trả lại cho hắn.
Trường kiếm khẽ ong một tiếng, chấn động nhè nhẹ một lúc rồi an tĩnh lại.
Minh Thù nâng lên một nụ cười nhạt: "Thanh kiếm này hiện tại cũng không phải của ngươi, ngươi muốn... Liền đến đoạt a."
Lệ khí trên người nam nhân liền ngưng tụ lại.
Sự áp bách vô hình đột nhiên đánh tới.
Cửa đạo quán rách nát loảng xoảng một tiếng khép lại, lá rụng trên mặt đất không gió mà bay, không khí căng thẳng nguy hiểm bùng nổ trong lòng Minh Thù.
Có thể a tiểu yêu tinh!
Hôm nay ngươi dám động thủ! Trẫm liền chơi chết ngươi!
Ngay tại thời điểm Minh Thù cho là hắn muốn động thủ, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó.
Một giây sau, thân hình loé lên một cái giẫm lên bức tường của đạo quán rồi nhảy vào rừng cây, biến mất không thấy tung tích.
Minh Thù: "..."
Chạy cái gì a!
Có bản lĩnh ngươi động thủ mau!
Trường kiếm gấp rút kêu vài tiếng, khác nào nhóc con đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.
"Rung cái gì mà rung, coi như hắn trở về ta cũng sẽ không đem ngươi cho hắn!" Minh Thù vuốt vuốt kiếm: "Trước đó ngươi giả bộ cũng rất tốt, một chút phản ứng cũng không cho ta biết."
Trường kiếm: "..."
Oa oa oa, chủ nhân nhanh dẫn ta đi, ở đây có tên biến thái!
Minh Thù thu kiếm lại, ở trong Thiên Điện tìm thấy hai con tiểu quỹ bị doạ cho sợ hãi.
"Tỷ tỷ..." Hù chết bọn hắn.
Thân hình hai con tiểu quỷ nhìn qua có chút bất ổn, vẻ mặt tội nghiệp nhìn cô.
Minh Thù dẫn bọn hắn về linh bài bình thường dùng để tu dưỡng, thắp cho bọn hắn chút nhan, hỏi: "Hắn đến đây lúc nào?"
Tiểu quỷ trả lời: "Sáng hôm nay, thật đáng sợ, huhu."
Sáng hôm nay...
Dựa theo tình trạng của tiểu yêu tinh, hắn phải là cương thi có đạo hạnh ngàn năm a? Cương thi này cũng có thể gọi là Bạt, hoặc là Hạn Bạt.
Bất quá trên ghi chép...
Hạn Bạt có khuôn mặt dữ tợn, có thể nói là La Sát mặt xanh nanh vàng.
Tiểu yêu tinh nhìn qua cũng không khác người bình thường, có chút không hợp cùng trên ghi chép a.
... Đương nhiên vẫn là đẹp mắt hơn một chút.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tiểu yêu tinh khẳng định là từ cổ mộ kia ra, thanh kiếm này hẳn là cũng đã từng ở trong cổ mộ, Trương Cẩu Đản không biết làm thế nào lấy được.
Minh Thù mằm trên giường suy nghĩ.
Được rồi.
Dù sao hắn khẳng định sẽ còn trở lại.
Đến lúc đó rồi nói sau.
-
Mấy ngày kế tiếp nam nhân cũng không xuất hiện, cũng không có ai tới cửa bắt cô.
Thời gian này có chút nhàm chán.
X tiên sinh cũng không biết đang chơi bời ở nơi nào.
Vẫn là nghĩ biện pháp kiếm tiền mua đồ ăn vặt đi!
Minh Thù ăn điểm tâm xong, dời cái ghế đến sân ngồi phơi nắng
Dùng di động lên một cái diễn đàn phong kiến mê tín nào đó.
Trong diễn đàn gió êm sóng lặng, không có tin tức gì, Minh Thù ấn mở một bản khối bị khoá lại điền mật mã vào.
Tin tức trong bản khối này tương đối bùng nổ.
Có không ít nhiệm vụ được tuyên bố, nếu như đại gia hỏa nào có cái gì không giải quyết được hoặc là cảm thấy đơn giản không cần tự mình động thủ liền sẽ đến đây tuyên bố.
Minh Thù nhìn thấy tin tức mới nhất.
Chính là thảo luận liên quan tới cổ mộ kia.
Minh Thù nhìn xuống phần giới thiệu tóm tắt của cổ mộ.
Minh Thù nhìn thấy thời đại phỏng đoán kia, có chút híp mắt, một ngàn năm trước công nguyên.
Một ngàn năm trước công nguyên... Hẳn là triều đại nhà Thương...
Má ơi!
Trước đó cô nói tiểu cương thi ngàn năm cũng đều là xem thường hắn a!
Thời điểm cổ mộ được phát hiện là tại một năm trước.
Có một đám trộm mộ bị bắt lại, cảnh sát từ những thứ bọn hắn trộm ra tìm được hai kiện đồ cổ chưa từng thấy qua.
Theo đám trộm mộ nói, bọn hắn là tìm được ở một cái mộ trống.
Bởi vì cổ vật kia chưa từng thấy qua nên rất được coi trọng, đội khảo cổ tiến về cổ mộ kia thăm dò
Một năm này, đội khảo cổ vẫn luôn tiến hành phân tích cổ mộ, nhưng thời gian dài như vậy bọn hắn cũng chỉ ở bên ngoài cổ mộ, cũng là cái mộ trống như lời mà bọn trộm mộ nói tới, không tìm được biện pháp tiến vào cổ mộ chân chính.
Mãi đến cách đây không lâu, rốt cuộc bọn hắn cũng có tiến triển.
Không biết làm sao vừa đi vào liền xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Còn có người nói nhìn thấy quỷ, sợ vỡ mật.
Đội khảo cổ thường xuyên sẽ gặp phải một chút chuyện quỷ dị, lúc ấy bọn hắn cũng chỉ là suy đoán niên đại của cổ mộ này chí ít cũng trên ngàn năm, khả năng bên trong sẽ có chất độc hại gì gây tổn thương tới con người.
Chuyện ngoài ý muốn liên tiếp phát sinh trong đội ngũ.
Về sau mới có chuyện người của đạo môn tham gia.
Có lẽ là Minh Thù đi vào đúng chỗ, cô cũng không thấy cái mộ trống kia, ngược lại là đi thẳng đến cổ mộ chân chính.
Minh Thù lướt xuống cuộc thảo luận phía dưới, cái này là nhóm tiến vào cổ mộ trước kia phát ra.
Lướt đến hơn sáu trăm lần, tuyến thời gian đến lúc sau khi cô rời khỏi cổ mộ.
Có người đổi mới tình huống trong cổ mộ cùng những người trong doanh trại vô duyên vô cớ mất tích kia.
... Còn thuận tiện đề cập đến cô một chút, sửa chữa lại tin đồn cô đã chết.
Mặc dù không có nói thẳng cô là hung thủ, nhưng người này rõ ràng nói cô chính là hiềm nghi lớn nhất.
Minh Thù ngầm nhắn lại ở phía dưới.
Tiểu cặn bã của đạo môn: Người tốt sống không lâu, tai họa thọ ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top