Chương 1215 : Dư Âm Còn Văng Vẳng(13)

"Hừm, tôi không phải là đã cứu được cô sao, chứng minh dị năng giả cũng không phải là vô địch."

Trang Mông Mông: "..."

Minh Thù lại chụp bả vai cô: "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sáng mai lại ăn... lại nói."

Trang Mông Mông: "..."

Tôi nghe thấy rồi.

"Khóa kỹ cửa phòng, tôi cũng không xác định những người kia ban đêm có thể làm chuyện gì." Minh Thù đưa Trang Mông Mông trở về phòng: "Cô ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô."

Trang Mông Mông nghe thấy những lời này rất cảm động.

Thế nhưng là...

"Cô tuyệt đối đừng chạy, tôi sẽ thương tâm, cô chạy sẽ không có ai làm đồ ăn ngon cho tôi."

Cô hiện tại rất hoài nghi, cô ấy đến cùng là có mục đích gì lại mang mình về.

Trang Mông Mông nằm trên giường cảm thấy có chút không chân thật.

Từ một tháng trước...

Cô đối người xa lạ đã không dám tùy tiện tin tưởng.

Sợ mình tín nhiệm rồi, lúc tỉnh lại liền nằm ở một nơi kỳ lạ, đối mặt với một đám người kỳ quái.

Trang Mông Mông hai tay đặt ở bụng, nhìn chằm chằm trần nhà...

Thế nhưng cô nghĩ vẫn là nên tin tưởng, trên thế giới này không phải vẫn còn nhiều người tốt sao?

Ngủ ngon.

-

Đùng --

Đùng --

Minh Thù nhìn chằm chằm trần nhà, dường như muốn nhìn cho thủng một lỗ, thanh mai trúc mã đang làm gì trên lầu chứ!

Minh Thù bực bội ăn hai miếng đồ ăn vặt.

Cô cầm điện thoại di động, Tương Nhạc không ngừng nỗ lực rủ cô chơi trò chơi, Tương Nhạc không biết nói thế nào về Lục Chiến.

"Vừa rồi tôi gọi cho Chiến ca, hắn lại không nghe máy, vừa đến cuối tuần liền không tìm được người, các người nói Chiến ca có phải là đi cứu vớt thế giới."

"Ha ha ha cậu động não không tệ." Đường Triết cười to, không biết làm rơi thứ gì, một trận âm thanh ào ào.

"Chiến ca cũng không phải là bình thường a!" Thành Tường cảm thán: "Không thể so sánh cùng những phàm nhân như chúng ta."

"Nói tới tối ngày mai ăn cơm, Chiến ca tuyệt đối đừng cho tôi leo cây, nếu không Tang Âm tiểu tỷ tỷ sẽ kéo tôi vào danh sách đen, cũng không tiếp tục mang tôi đi ăn gà, cũng không thể đi đến đỉnh cao nhân sinh, vạn vạn không được a!"

"Không có việc gì, cậu có thể tự mình bỏ tiền." Minh Thù nói: "Tôi không ngại."

"Nghèo!" Tương Nhạc bi phẫn: "Gần đây tôi nghèo đến chỉ còn lại cái quần cộc, tôi bán thân, các cậu có muốn không?"

Đường Triết: "Không muốn, kế tiếp."

Thành Tường: "Không muốn, kế tiếp."

Minh Thù: "Không muốn, kế tiếp."

Tương Nhạc: "Các ngươi các ngươi..."

Thành Tường: "Tang Âm, âm thanh bên cô là gì vậy? Làm sao lại thùng thùng không ngừng? Đêm hôm khuya khoắt còn có người sửa nhà sao?"

Minh Thù: "..."

Cô cũng rất muốn đi lên đè cái tên thanh mai trúc mã kia ra đánh cho một trận.

Trời sắp sáng, mấy người đều nói xong, Minh Thù điện thoại có chút nóng ra.

Âm thanh trên lầu đã không còn, yên tĩnh đến bình thường.

Minh Thù đứng dậy mở cửa ra ngoài, chuẩn bị đi lên lầu dạy dỗ vị này thanh mai trúc mã đạo lý làm người một chút.

Mới vừa đi tới đầu bậc thang liền bị vệ sĩ áo đen ngăn cản.

"Tang tiểu thư, ngài không thể lên lầu."

Minh Thù chịu đựng xúc động muốn đánh người, mỉm cười: "Vậy anh có thể nói cho thiếu gia của các anh yên tĩnh một chút không?Rõ ràng đây là nhà của tôi! Hơn nửa đêm còn phá nhà sao?"

"Rất xin lỗi vì đã tạo ra phiền phức cho ngài." Vệ sĩ cúi đầu chín mươi độ: "Tôi sẽ lên nói với thiếu gia."

Minh Thù: "..."

Không có ân oán, không đánh người.

Minh Thù chậm rãi xuống lầu uống một ly sữa bò, ăn chút điểm tâm rồi về phòng --

Đùng --

Đùng --

Vẫn là âm thanh có quy luật.

Minh Thù mở cửa sổ, giẫm lên bệ cửa sổ bò lên trên.

Cửa sổ đối diện tầng ba bị khóa lại, Minh Thù lại nắm lấy biên giới, vòng qua ban công bên cạnh.

Cô nhảy vào ban công, ban công cũng bị khóa lại.

Minh Thù đưa tay gõ tấm thủy tinh.

Căn phòng một màu đen kịt, Minh Thù lắc lắc cổ tay, ở giữa phòng đột nhiên có một cái bóng màu trắng đứng đấy.

Minh Thù lui về sau một bước.

Cái quỷ gì!

Ông ngoại đến cùng là cho cái thứ gì ở trong nhà!

Bất quá...

Minh Thù cau mày lại, lại đưa tay gõ tấm thủy tinh.

Bóng trắng kia đứng đó một lúc lâu, đi tới, mở chốt cửa sổ ra.

Minh Thù đẩy cửa thủy tinh ra, gió mát theo thân thể cô bốn phía thổi vào căn phòng, rèm cửa tùy ý tung bay, ngăn lại giữa hai người.

Trong tay thiếu niên cầm một trái bóng, hắn đưa tay ra ném bóng trên sàn nhà nhảy mấy lần, chuẩn xác nện vào công tắc đèn ở cách đó không xa.

Ba!

Căn phòng lập tức sáng rỡ.

Thiếu niên mang áo ngủ màu trắng, màu trắng tinh không mang pha lẫn tạp chất nào.Sắc mặt hắn rất trắng, trắng tới không bình thường, cơ hồ có thể trông thấy mạch máu nhỏ bé dưới làn da.

Cùng ánh mắt trắng đen, hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Trên người thiếu niên có một loại bệnh trạng mỹ cảm.

Thiếu niên đi về phía Minh thù hai bước, cơ hồ cùng cô mặt kề mặt, thiếu niên cao hơn Minh Thù, ánh mắt hắn buồn xuống.

"Lần trước, cô bán đứng tôi."

"Vậy thì thế nào?"

Thiếu niên nhìn cô không chớp mắt, một lát sau quay người trở về phòng: "Không làm sao."

Hả?

Không tính sổ sao?

Minh Thù nhìn hắn đi chân trần trên sàn nhà, khẽ nhíu mày.

Âm thanh của thiếu niên chậm rãi truyền đến: "Tôi cũng không thể làm gì cô, dù sao cô mới là chủ nhân của nơi này."

Hắn nhặt trái bóng vừa ném lên, nhìn chằm chằm trái bóng, một lúc lâu cũng không hề động.

Minh Thù vào phòng thuận tay đóng cửa thủy tinh lại, gió đêm biến mất, thanh âm huyên náo cũng biến mất theo.

Căn phòng một mảnh tĩnh mịch.

"Cậu biết tôi là chủ nhân của nơi này, đêm hôm khuya khoắt cậu còn quấy rối?"

Thiếu niên ném bóng trên sàn nhà, bóng rơi trên mặt đất, đông một tiếng, nhảy lên phía sau bị hắn dùng tay đón lấy, lại đập xuống, như thế lặp đi lặp lại.

"Quấy rầy đến cô rồi?" Thiếu niên ghé mắt nhìn qua: "Tôi sẽ không xin lỗi."

Minh Thù: "..." Có thể có thể, rất tuyệt! Quả thật cmn muốn lên trời rồi!

Thiếu niên như có như không thoáng chút lại đập vào quả bóng, đối với căn phòng xuất hiện thêm một người hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào đối với việc phòng ngủ của mình bị xâm nhập.

Giống như xuất hiện thêm một người, cùng như nhau mà thôi.

Minh Thù đứng bên cạnh nhìn hắn một hồi, hắn vẫn bảo trì cái tư thế kia không nhúc nhích, quả bóng mỗi lần đều có thể chuẩn xác lọt vào trong lòng bàn tay hắn, không có sai sót.

Thiếu niên lần nữa ném bóng ra, "Ba" một tiếng, căn phòng lâm vào bóng tối, Minh Thù nhìn thấy bóng từ một bên khác bắn trở về, bị thiếu niên nắm chặt.

"Cậu là dị năng giả?"

"Thiếu gia, ngài vẫn chưa ngủ sao?"

Tiếng của Minh Thù cùng tiếng của vệ sĩ bên ngoài đồng thời vang lên.

"Ngủ rồi." Thiếu niên nhẹ giọng đáp một tiếng.

Giấu đầu lòi đuôi như vậy, quả thực chính là trợn mắt nói bừa.

Vệ sĩ bên ngoài tựa như đã quen thuộc, cung kính nói: "Thiếu gia, ngài có chuyện gì cứ gọi chúng tôi một tiếng."

"Biết rồi."

Thiếu niên đáp rất nhanh.

Thế nhưng hắn vẫn đập quả bóng xuống thái độ cũng không có thu liễm.

Hiển nhiên vệ sĩ bên ngoài cũng nghe thấy.

Ngoài cửa yên tĩnh vài giây, sau đó chính là âm thanh bước chân rời đi.

"Vấn đề vừa rồi tôi hỏi, cậu vẫn chưa trả lời tôi."

Thiếu niên đột nhiên đưa tay ném bóng về phía Minh Thù, thời khắc này thời gian phảng phất bị trôi chậm.

Minh Thù cơ hồ có thể thấy rõ quỹ đạo của trái bóng.

Thiếu niên vẫn còn bảo trì tư thế ném bóng, sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời, không rõ là lãnh đạm thờ ơ châm chọc, hoặc biểu tình gì cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top