Chương 262-263: Tôi còn có thể cứu (23-24)

Editor: Ashu
Beta: Nê
————

Tô Đường bưng chén hoành thánh, cầm chiếc đũa vừa lúc gắp lên một miếng, liền nghe thấy hệ thống ở trong đầu rống lên.

Nàng nhìn chiếc đũa gắp hoành thánh, ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

"A, sao lại không ăn? Vừa rồi ta mới ăn một chén, hoành thánh không tệ đâu." Chân Long cười tủm tỉm nói, sau đó thấy nàng dại ra, y lấy tốc độ nhanh như chớp, nắm tay nàng, đem hoành thánh nhét vào trong miệng nàng, "Ăn đi, tiểu sư điệt sợ ngươi bị phỏng, đã thổi từ nãy giờ rồi."

Tô Đường đột nhiên bị nhét một miếng, muốn nhổ ra, đáng tiếc đã chậm, tên Chân Long đáng chết kia còn tốt bụng vỗ vỗ lưng nàng.

"Ăn một cái hoành thánh mà còn có thể bị nghẹn vậy, do rất vui sao?" Nói xong, còn nói Mặc Thanh Lan ở bên cạnh đưa chén nước đến.

"Nước không có, nàng dùng tạm sữa đậu nành đi." Mặc Thanh Lan bưng sữa đậu nành, tri kỷ đưa đến trước mặt nàng.

Tô Đường:......

Nàng hiện tại giả bộ qua đời tại chỗ còn kịp không?

Một ngụm máu nghẹn ở cổ Tô Đường, cuối cùng không nhịn được, liền phun ra.

Thân thể này tuy đã được dưỡng hơn một năm, nhưng kinh mạch bị chặt đứt cũng chỉ là hơi lành một chút, còn nội đan thì đã bị nứt đến nỗi không thể nào hàn gắn được, ngày xưa vui vui vẻ vẻ cũng không sao, lúc này chỉ cần tức giận thôi là đã phun ra máu.

Mặc Thanh Lan trên mặt hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy nàng: "Tiểu sư thúc, nàng thế nào rồi?"

Hắn muốn biết thân phận của nàng, bởi vì hắn sợ ngày nào đó tỉnh lại, lại không thấy nàng đâu, đến lúc đó, hắn thậm chí không biết chạy đi đâu tìm nàng. Vậy nên đê tiện cũng được, mà âm hiểm cũng được, chỉ cần có thể giữ nàng lại, hắn đều không sao cả.

Chân Long tấm tắc kêu hai tiếng: "Lòng cảnh giác của tiểu sư thúc rất cao, nhưng ngươi yên tâm, cái loại thuốc này vào miệng là tan, phun ra máu cũng vô dụng. Hơn nữa......" Y nhếch miệng nhe cả hàm răng, cười làm đối phương phá lệ muốn đánh một cái, "Cho dù thật sự không được, ta cũng có thể cứu người về."

Tô Đường nhắm mắt, suy yếu vươn tay, thái độ cường ngạnh đẩy Mặc Thanh Lan ra.

"Ngươi muốn biết thân phận của ta như vậy à?"

Mặc Thanh Lan ôm nàng không dùng lực quá nhiều, khi nàng đẩy ra, càng không có hành động nào phản kháng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thanh âm có chút trúc trắc: "Tiểu sư thúc chán ghét ta như vậy sao?"

Tô Đường ngồi dưới đất, nâng đầu nở một nụ cười lạnh với hắn: "Chán ghét ngươi? Ta sợ ngươi biết chân tướng, thì sẽ nhịn không được muốn giết ta."

Trong mắt Mặc Thanh Lan xẹt qua một tia khó hiểu cùng nghi hoặc: "Ta sao lại muốn giết......"

Còn chưa có nói xong, Tô Đường đỡ cái cây đại thụ run rẩy đứng lên, nàng không có tránh né, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng khóe miệng nở một nụ cười xán lạn.

"Thanh Lan ca ca."

Rõ ràng là một khuôn mặt khác, thế nhưng buồn cười lại dị thường quen mắt, hơn nữa cái xưng hô kia, Mặc Thanh Lan nghe được đồng tử liền phóng đại.

Tô Đường dựa vào đại thụ, khi nhìn hắn, trong mắt thản nhiên cùng tiêu sái: "Thanh Lan ca ca vẫn giống như trước, chuyện gì cũng đều thích làm cho rõ ràng." Nói xong, lại bắt chước bộ dáng ngây thơ hồn nhiên lúc trước, cười hỏi: "Hồ đồ một chút không tốt sao?"

Chân Long bưng bữa sáng lên, tuy nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng ngoài ý muốn mà biết hai người này lúc trước là người quen, nghe cái xưng hô kia, chỉ sợ còn có gian tình.

Tô Đường nói xong những lời đó, một bộ lười để ý hắn, ngược lại hỏi Chân Long: "Các hạ, thân thể này của ta, chữa trị cần bao lâu?"

Chân Long: "Cũng không lâu đâu, nhiều lắm là ba tháng, nhưng ngươi cũng đừng quên ngươi cần phải ở lại nơi này ba năm."

Tô Đường 'ừm' một tiếng, không chút để ý hỏi: "Ba năm này, ngài có thể bảo đảm ta sẽ không bị người ta giết không?"

Chân Long càng nghe càng cảm thấy đây là hiện trường tương ái tương sát.

"Có thể, nhưng ngươi xác định, ba năm sau ngươi có thể sống sót à?"

Tô Đường: "Sống ngày nào hay ngày đó, vốn dĩ chính là trộm sống lại, đã là kiếm lời rồi."

Chân Long không rõ chuyện cũ của hai người, nhưng y sống đến mấy ngàn năm, tự nhận ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn. Chẳng hạn như tiểu cô nương này, tuyệt đối không phải là người đại gian đại ác, nhưng cái đôi mắt coi nhẹ chuyện sinh tử kia cũng không phải người bình thường.

Mặc Thanh Lan rõ ràng còn chưa hoàn hồn, cả người đều ngốc lăng, chờ đến khi Tô Đường rời đi, lúc này mới hậu tri hậu giác tiến lên.

Mặc dù hắn đi theo nàng, nhưng suy nghĩ còn chưa sắp xếp rõ ràng, toàn bộ đầu óc toàn là một mảnh hỗn độn.

Điều duy nhất hắn nhớ rõ đó là, tiểu sư thúc là Vân Khinh Sơ, Vân Khinh Sơ là Sơ Nguyệt tiên tử, trong khoảng thời gian này cùng hắn sớm chiều ở chung, cuối cùng hắn lại giẫm lên vết xe đổ yêu cùng một người, mà người đó lại đều là nàng!

Hắn muốn cười, rồi lại cười không nổi, muốn giết người, nhưng nhìn gương mặt kia, thế nhưng luyến tiếc động thủ.

Bên kia, Chân Long mang theo người về hang ổ tạm thời của bản thân, chính là ở chỗ thác nước, mà xung quanh thác nước đều thiết lập kết giới, người bình thường căn bản không phát hiện ra.

Tô Đường nhìn như trấn định đi theo Chân Long, hệ thống trong đầu lại điên rồi.

[Móa nó, giá trị hắc hóa lại tăng rồi!]

[Mẹ ơi, tăng 15%! Xong rồi xong rồi!]

[Hả? Không đúng, từ từ, sao lại giảm rồi?]

Tô Đường nhìn số liệu lên lên xuống xuống kia, cuối cùng ngại tâm trạng không tốt, dứt khoát đóng lại không xem nữa.

Khi đi vào thác nước, Chân Long quay đầu lại nhìn Mặc Thanh Lan đi theo phía sau bọn họ, nhướng mày: "Không định nói rõ với hắn à?"

Tô Đường: "Không có gì để nói, ta thiếu hắn một lần, hắn giết ta một lần, huề nhau."

Thời điểm nàng nói huề nhau, Mặc Thanh Lan cách đó không xa lại cứng người lại.

Hắn như thế nào đã quên chứ, lúc trước Vân gia, toàn môn 269 người, tất cả đều chết ở trong tay hắn.

Vân Khinh Sơ không có khả năng lại thích hắn, cũng như hắn, sẽ không có khả năng buông bỏ khúc mắc, một lần nữa cùng nàng ở bên nhau. Vận mệnh của hai người, nhiều năm về trước cũng đã tách ra rồi.

Chân Long xem xét tiểu cô nương bên cạnh, lại nhìn con trai của lão bằng hữu cách đó không xa đang mặt xám như tro tàn, cuối cùng thở dài một hơi: "Được thôi, thật không hiểu nổi tình cảm của người trẻ các ngươi, dù sao nếu là ta, cho dù chết thì cũng sẽ không buông tay."

Tô Đường cười nói: "Đó là các hạ, còn ta đã chết một lần rồi. Nếu vị công tử kia nguyện ý buông tha ta, ta muốn lại một lần nữa sống như bình thường."

Chân Long ngẩn ra, y nhìn tiểu cô nương, muốn nhìn ra sự giả bộ trong mắt nàng. Nhưng không có, trong mắt nàng cái gì cũng không có, nàng thật sự buông xuống rồi.

Y có vài phần đồng tình quay đầu lại Mặc Thanh Lan, tiểu cô nương là buông xuống, nhưng vị cháu trai này rõ ràng không có buông được, vẻ mặt yêu hận tình thù kia, tất cả đều viết ở trên mặt.

"Cháu trai này, ngươi còn có việc gì sao?"

Chân Long cảm thấy, do do dự dự gì đó là người phiền nhất, hoặc là gọn gàng dứt khoát, đem người mang đi, hoặc là buông tay, đừng lại ướt át bẩn thỉu.

A, không đúng, giữa bọn họ còn có một loại tình huống.

"Này, nếu ngươi còn muốn giết nàng, vậy chờ ba năm đi. Ba năm này, ta không cho phép ngươi động thủ."

Mặc Thanh Lan lúc ấy liền quýnh lên, hắn không muốn giết người, hắn chỉ là bởi vì quá mức khiếp sợ, chậm chạp không nghĩ tới làm sao để đối mặt với nàng mà thôi.

Nhưng Tô Đường lại nói chuyện với Chân Long, toàn bộ quá trình cũng không liếc hắn một cái, nàng như là tin lời nói kia của Chân Long, còn nói lời cảm tạ: "Ba năm này, quấy rầy các hạ rồi."

Mặc Thanh Lan nhìn thấy tất thảy, trong một cái chớp mắt, giống như bị thế giới vứt bỏ.

Hắn thật sự...... Không có nghĩ tới muốn giết nàng.

———

Tô Đường không có quay đầu lại, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Nàng tự bạo, nhưng so với từng câu hỏi của gia hỏa này còn tốt hơn. Nếu tự thừa nhận, thì chỉ cần một mình Vân Khinh Sơ cũng đủ làm hắn khiếp sợ mấy ngày, nhưng nếu bị hỏi, nàng sợ không chỉ Vân Khinh Sơ, ngay cả tiểu xấu xí, hệ thống, thậm chí nhiệm vụ những việc này đều giữ không nổi.

Khi đó, nàng còn chơi cái cmn gì nữa!

Hệ thống nhìn phía sau, nhìn nam chủ mặt mày cô đớn, có vài phần đồng tình thở dài: [Này, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nam chủ thực đáng thương đó.]

Tô Đường: "Thời điểm toàn bộ Vân gia chết, đáng thương à?"

Hệ thống liền nghẹn: [Nhưng...... Cho dù vậy, Mặc gia của hắn lúc trước bị giết, âm thầm liên lụy rất nhiều, Vân gia cũng tham gia một chân trong đó. Hơn nữa sau này lại bị ám sát, nếu không phải có cô hỗ trợ, thì hắn sớm đã chết rồi.]

Tô Đường nhìn Chân Long bổ thác nước ra, lẩm bẩm thở dài: "Nợ này, tính không rõ."

Thác nước bị bổ ra, bên trong có hang động, nhưng điều duy nhất làm người ta muốn chửi chính là trang trí bên trong, thật là quá chói mắt!

Tô Đường bị chói mắt đến nỗi mắt phải nheo lại, mà Chân Long lại cười lớn khoe khoang: "Thế nào, đẹp không?"

Tô Đường nói không nên lời trái lương tâm, cuối cùng chỉ có thể lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép: "Ngài thích thì tốt rồi."

Chân Long: "Nàng ấy lúc trước rất thích những bảo bối này của ta, lúc trước ta còn coi thường nàng ấy, cảm thấy nàng ấy là một con rắn, cũng thật không biết xấu hổ. Nhưng hiện tại......" Y nói xong lời cuối cùng, ánh mắt cô đơn, "Chỉ cần nàng ấy tỉnh lại, nàng ấy muốn cái gì ta cũng sẽ cho hết."

Tô Đường mơ hồ nghe hệ thống nói qua chuyện giữa y cùng một con rắn, không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngài ấy sao vậy?"

Chân Long: "Mất một hồn, vẫn ngủ say cho đến hiện tại. Ta hỏi qua Dược Vương, người bị mất hồn, cần phải ở nơi mà người đó bị mất hồn, đốt minh hương, cứ hai canh giờ thì gọi nàng ấy một lần."

Tô Đường hơi ngạc nhiên: "Cho nên ngài ở chỗ này thủ suốt 700 năm?"

Chân Long cũng không cảm thấy 700 năm là cái gì hết, thứ y để ý chưa bao giờ là thời gian, mà là người ấy.

"Khả năng nàng ấy còn giận ta đi, chờ hết giận thì sẽ trở lại thôi."

Tô Đường hơi hơi hé miệng, thiếu chút nữa liền muốn hỏi y, nếu ngài ấy vẫn luôn không trở lại, ngươi cũng vẫn luôn chờ đợi ở đây sao?

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không hỏi.

Bởi vì vấn đề này, có vẻ quá dư thừa.

"Ngài ấy sẽ trở về thôi."

Chân Long: "Tiểu cô nương, mượn lời chúc của ngươi nhé."

Dù sao ở đây 700 năm, Chân Long từ một Long Vương hung dữ cũng thành một Long trạch Vương, thật sự là không dễ dàng. Vất vả lắm mới bắt được mấy người, liền nhịn không được bắt đầu bát quái.

"Ngươi cùng với tiểu tử bên ngoài kia, rốt cuộc là sao vậy?"

Tô Đường đơn giản nói một chút chuyện của hai người, thấy Long Vương miệng càng ngày càng há hốc, không khỏi cười ra tiếng: "Có vấn đề gì sao?"

Chân Long tỏ vẻ, tuy đã sống mấy ngàn năm, nhưng thật sự chưa gặp được người nào như vậy: "Quả nhiên vẫn là nhân loại biết cách chơi mà."

Sau khi tâm sự chút chuyện đời xong, tiếp theo đương nhiên là chuẩn bị chữa thương, kinh mạch cũng không khó xử lý, khó nhất chính là xử lý nội đan. Nội đan tuy cường đại, nhưng nội đan bị rách nát lại cực kỳ yếu ớt, trong quá trình trị liệu, chỉ hơi vô ý, liền sẽ dẫn tới vết rách càng lớn hơn, cuối cùng sụp đổ, hoàn toàn trở thành phế nhân.

Một quá trình, Tô Đường rất bình tĩnh, cho dù xảy ra chuyện không tốt hơn nữa cũng chỉ có như thế.

Nhưng trong quá trình trị liệu này vẫn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Một tháng rất nhanh liền trôi qua, kinh mạch của Tô Đường đã khôi phục, nhưng nội đan lại không có dấu hiệu tốt lên, thậm chí, vết nứt còn lớn hơn so với lúc trước.

Chân Long hẳn là không quá quen loại tình huống này, lúc ấy liền vuốt cằm, mặt đầy khó hiểu: "Không nên như vậy."

Tô Đường cũng nghi hoặc, cuối cùng hệ thống nói ra đáp án.

Hệ thống nhỏ giọng nói, rõ ràng là biểu hiện làm chuyện trái với lương tâm.

[Đường Đường à.]

Tô Đường nhướng mày, nỗi sợ quen thuộc, cảm giác bị hố quen thuộc.

[Nói đi, ta có thể chấp nhận.]

Hệ thống: [Vừa mới kiểm tra đo lường, nội đan là chữa trị không được, bởi vì bên trong nội đan có một sợi tàn hồn, hơn nữa nếu không lầm, chính là tàn hồn mà Chân Long muốn tìm.]

Tô Đường:......

Nàng quả nhiên là thiên mệnh chi nữ, nhìn xem, chuyện gì cũng đến lượt nàng!

Hệ thống: [Hiện tại nội đan cùng nàng hợp hai làm một, cô mà đem nội đan bức ra, thì sẽ không có phần của chúng ta nữa.]

Tô Đường lại lần nữa nếm được cảm giác muốn hộc máu, nàng hít một hơi thật sâu.

Thôi, dù sao nguyên bản của thân thể này chính là nàng, nội đan cũng là nàng luyện ra, cùng lắm thì nàng lại một lần nữa luyện thôi.

Luyện cái rắm! Thân thể này của nàng đã 60 tuổi, không có nội đan, lập tức có thể trở thành lão thái thái! Một lão thái thái 60 tuổi, không sống được bao lâu nữa, thì lấy cái gì đi làm nhiệm vụ chứ!

Cái trán nàng nổi đầy gân xanh, cả người bạo trướng muốn đánh người.

Nhưng cố tình, cũng không biết có phải hay không khi nàng biết được chân tướng, nội đan từ trước đến nay không có gì động tĩnh gì bỗng sống lại.

"Chân Long các hạ." Tô Đường cảm thấy mình có khả năng đã đánh thức Sơ Nguyệt tiên tử, lúc này liền nháo muốn về nhà.

Chân Long không rõ nguyên do: "Làm sao vậy?"

Tô Đường: "Nội đan của ta có chút ngoài ý muốn."

Nàng không nói rõ, dù sao nàng là một ngoại nhân, không có khả năng biết nhiều như vậy. Nhưng Chân Long đã nhìn ra, một sợi tán hồn kia ở trong nội đan đã muốn đi tìm chủ nhân, bên này đốt minh hương, Chân Long cách mỗi hai giờ đều gọi tên một cách thâm tình, mà sợi tán hồn kia phát hiện một chút manh mối, liền trực tiếp rời đi.

Nội đan lúc trước lưu lại trong thân thể, tuy giống như đã phế, nhưng vẫn còn dùng được, lúc này mới đi không bao lâu, nàng liền mắt thường có thể thấy được già đi.

Làn da bắt đầu nhăn lại, tầm mắt cũng bắt đầu vẩn đục, nhưng Chân Long lúc này rõ ràng không quan tâm đến nàng, bởi vì nội đan kia đang bay vào trong nhà.

Đó chính là nơi xà nữ ngủ say.

Xà nữ quan trọng hơn mọi thứ, Chân Long sẽ không bỏ qua nàng ấy.

Tô Đường thở dài, cố hết sức tìm ghế dựa ngồi xuống, suy nghĩ một hồi, nàng sinh ra một cổ cảm giác bất lực.

"Chó thiệc..."

Hệ thống quen biết nàng lâu như vậy, sao lại không đoán ra được nàng bị làm sao, lập tức nói: [Đừng nghĩ nữa, lần trước người làm nhiệm vụ là cô, trừ phi thế giới này hoàn toàn tan vỡ không cứu được, nếu không người nắm giữ hồn phách cũng là cô.]

Tô Đường nghĩ nghĩ đến các vị ở Thiên Kiếm Tông, lại nghĩ nghĩ Chân Long mới quen biết không lâu, tức khắc run rẩy vươn tay.

"Đỡ ta lên, ta cảm thấy ta còn có thể cứu được một chút."

Hệ thống có chút khó hiểu: [Nhãi con à, tôi có một chút không rõ, sao cô không kể chuyện của tiểu xấu xí vậy?]

Tô Đường đứng thẳng thân hình trước, nghe vậy, đột nhiên rũ mắt xuống: "Nam chủ giết Vân gia, nhưng nếu tiểu xấu xí là người của Vân gia, thì hắn sẽ lâm vào tự trách rất lâu, mâu thuẫn, thậm chí không biết phải đối mặt thế nào." Nàng nói đến đây, lại thở dài, những người Vân gia chết không đáng tiếc, còn có không ít người đáng yêu, bọn họ cũng không đáng chết.

Nhưng những người vô tội ở Mặc gia đáng chết sao?

Cũng như lời nói lúc trước của nàng, nợ này căn bản không tính rõ được.

"Lão cẩu à, hiện tại giá trị hắc hóa còn bao nhiêu?"

Hệ thống: [Giá trị hắc hóa hiện tại là 58%.]

Tô Đường: "Thôi vậy, thật sự không được thì lại rớt thêm một cái áo choàng đi, dù sao cũng phải làm xong nhiệm vụ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top