Chương 1: Thế gian an đến song toàn pháp ( 1 )

Chốn Hoàng tuyền, cầu đoạn hồn bị gãy.

Giữa dòng Vong Xuyên tràn đầy oán khí, một chiếc thuyền nhỏ đang phiêu đãng, bên trên phủ đầy những bông hoa bỉ ngạn tươi đẹp, ướt át, một tuyệt thế giai nhân lười biếng dựa vào cột thuyền.

Mái tóc nàng tựa như thác nước, mềm mại như thổ cẩm, khuôn mặt tựa phù dung khi sang thu, mắt phượng ôn nhu cười nhạt, khẽ ngước lên, thiên sinh lệ chất, nốt ruồi son dưới khóe mắt lại tăng thêm cho nàng ba phần nhu nhược.

Nàng mặc hồng y, băng cơ ngọc cốt (1), trăm năm khó gặp.

(1) băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp

Mỹ nhân cầm chén ngọc, bàn tay trắng thon thon, khiến người hận không thể cầm lấy, tinh tế cảm nhận.

Chân ngọc lả lướt, không giày vớ, đặt trên những bông hoa bỉ ngạn đỏ tươi, càng tô đậm thêm vẻ trắng trẻo, nõn nà.

" Thật là nhàm chán!"

Môi đỏ khẽ mở, âm thanh không ngọt nị, ngược lại thanh nhã dễ nghe, tựa như nhạc từ nơi cửu thiên, làm say lòng người.

Tức khắc, toàn bộ Vong Xuyên sôi trào, tất cả quỷ hồn hét to, sôi nổi nhảy xuống sông, chỉ vì bồi mỹ nhân, không để cho nàng cau mày buồn chán.

" Bọn quỷ ngu ngốc!"

Một chiếc thìa lớn từ trên trời rơi xuống, vớt những linh hồn điên cuồng nhảy xuống sông lên, ném trên bờ.

Gần như cùng lúc đó, một thân ảnh màu tím dừng trên cầu Nại Hà, khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn nộn, còn ai khác ngoài Mạnh Bà?

" Chân Thiện, bây giờ, ngay lập tức, cút ra khỏi sông Vong Xuyên cho tôi ! "

Hồng y mỹ nhân che miệng cười duyên một tiếng

 "Mạnh Bà, hài tử tính tình không tốt thì sẽ không lớn đâu."

Mạnh Bà cô nương hóa đá!

Ngay sau đó một tiếng rống giận vang lên:

"Chân Thiện, có bản lĩnh cô lặp lại lần nữa!"

Mỹ nhân tựa như bị dọa, mắt phượng phủ đầy sương mù, cho dù biển mây Vu Sơn, cũng không sánh kịp đau thương trong mắt nàng.

"Ngươi thế nhưng hung dữ với bổn cung?"

Tiểu Mạnh cô nương đôi mắt nhìn thẳng, không hiểu vì sao trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi đến cực điểm, đứng thẳng, tay đưa ra trước, khom lưng, sám hối

 "Vạn phần xin lỗi."

"Nhưng bổn cung vẫn là thực thương tâm nha" 

Mỹ nhân nhấp môi đỏ, tùy hứng không buông tha.

"Tại hạ lập tức nhảy  sông Vong Xuyên tạ tội!"

Mỹ nhân lúc này mới lộ ra tươi cười, "Tốt"

"Nương nương, cô nãi nãi, người đừng náo loạn nữa!"

Áo choàng đỏ, một thân kim sắc quan bào, Diêm Vương mặt như la sát dẫn theo người suýt chút nữa nhảy xuống sông Vong Xuyên - Tiểu Mạnh cô nương, thập phần bất đắc dĩ mà nhìn hồng y mỹ nhân.

Chân Thiện chuyển chén rượu, lười biếng liếc đối phương một cái, "Diêm Vương lão nhân, ông khi nào thì thấy bổn cung náo loạn?" 

Diêm Vương nghẹn một hơi, mê đến vạn quỷ và Mạnh Bà suýt chút nữa nhảy sông Vong Xuyên, còn không tính là hồ nháo?

Chân Thiện hừ nhẹ một tiếng, "Là bọn họ tự nguyện, bổn cung không bao giờ làm khó người khác cả."

Diêm Vương: "......" Vô pháp phản bác.

Nếu là các ác quỷ bình thường, dám cùng ông ta tranh luận, đã sớm bị ông ta ném đi mười tám tầng địa ngục.

Cố tình vị cô nãi nãi này, sinh thời là Yêu Phi nương nương hại nước hại dân, sau khi chết lại đi qua mười tám tầng địa ngục, nhảy qua sông Vong Xuyên , tu thành quỷ thần.

Tất cả thủ đoạn đều đã không kiểm soát được nàng.

Chỉ có khách khách khí khí!

"Được rồi"

 Yêu Phi nương nương không chút để ý ném chén ngọc trong tay vào sông, nhìn vô số ác quỷ liều mạng tranh đoạt,  môi đỏ nở một nụ cười lười biếng mị hoặc

"Không có  việc gì sao không đến Tam Bảo điện, nói đi, tới tìm bổn cung có chuyện gì?"

Diêm Vương lộ ra nụ cười tự cho là hoàn mỹ - có thể hù chết hài tử 

"Nương nương, người tại địa phủ đãi mấy ngàn năm, nói vậy cũng chơi chán rồi đi."

Chân Thiện nhàm chán khảy khảy ngón tay

"Cho nên ông là vì cai quản một cái địa phủ không thú vị như vậy, định tự sát tạ tội sao?"

Diêm Vương: "......" Nương nương, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện sao?

Ngài không thể ỷ vào ngài lớn lên đẹp, liền muốn làm gì thì làm a!

Diêm Vương nỗ lực duy trì vẻ mặt tươi cười.

"Nương nương nói đùa, tại hạ gần nhất tìm được một quyển trục tu luyện Thành Thần, không biết nương nương có hứng thú không?"

Mỹ nhân nhắm mắt, mặc kệ Diêm Vương.

"Nương nương, là Chân Thần nga!"

"Cái gì?" Chân Thiện kinh ngạc, đứng dậy, phi thân đến trên cầu Nại Hà.

Diêm Vương nhìn  mỹ nhân đang đến, trong lòng thở dài.

Nếu ông ta không có trời sinh thần thể, vô tình vô dục, chắc cũng sẽ bị nàng nhất tần nhất tiếu, nhất cử nhất động câu đến thần hồn điên đảo, cam nguyện vì nàng mà sinh, vì nàng mà chết.

Diêm Vương giơ tay, quyển trục màu vàng đặt ở trên tay hắn, tỏa ra nồng đậm thần lực, lệnh vạn quỷ run bần bật, phủ phục trên mặt đất.

Chúng sinh không biết, thần trong miệng bọn họ, Thiên Đình, kỳ thật chính là một đám ngụy thần, giúp Chân Thần quản lý thời gian và không gian mà thôi.

Thần thật sự, được sinh ra từ quy tắc thiên địa, vô tình vô dục, cực kỳ cường đại, bọn họ ở Thần giới, quan sát thiên địa thương sinh.

Chân Thiện tuy có thân thể quỷ thần, mạnh hơn  đám ngụy thần, nhưng vẫn cách biệt một trời một vực so với Chân Thần của thiên địa.

Quyển trục Thành Thần này...... Thật quá mê người!

Bất quá, "Ông lại đánh chủ ý gì?"

Mắt đẹp của Chân Thiện híp lại, cho dù nương nương mị lực vô song, cũng sẽ không tin việc có bánh từ trên trời rơi xuống.

Diêm Vương tự nhiên nhìn ra sự hoài nghi của hồng y mỹ nhân, lão cười cười, không nói lời nào, đem quyển trục Thành Thần mở ra, quang mang thần bí nở rộ......

Chân Thiện thấy rõ nội dung của quyển trục, khóe miệng hung hăng co giật.

Phốc!

Một tiểu nam hài nhỏ bằng ngón tay cái nhảy ra từ quyển trục Thành Thần "Oa, thật là tuyệt nga!"

Tiểu nam hai mắt trái tim mà bay bên người Chân Thiện, xoay quanh nàng.

Chân Thiện thần sắc lạnh nhạt nhìn Diêm Vương trước mặt, cảm thấy lão ta khẳng định là nhàn đến đau trứng, tới chơi nàng!

"Đây là quyển trục thành thần mà ông nói?"

Một đám trái tim bằng pha lê màu xám và tiểu hài tử bằng ngón tay cái, đây là loại quyển trục Thành Thần gì?

Xem nàng là ngốc tử mà đùa giỡn sao?

"Mỹ nhân, thật sự có thể thành thần a , chỉ cần cô thu thập được trái tim của trăm vị Thượng Thần, là có thể có đủ thần lực để ngưng tụ Chân Thần chi thân !"

Diêm Vương còn chưa nói lời nói, tiểu nam hài lập tức vỗ ngực, bá khí triển lãm vẻ đẹp của nó với mỹ nhân.

" Giết thần? Moi tim?" Mỹ nhân nhướng mày.

"...... Nương nương, là khuynh tâm, không phải moi tim, xin ngài hãy thiện lương một chút!"

Sinh thời Yêu Phi nương nương hở chút là moi tim, đã sắp thành kẻ moi tim chuyên nghiệp.

"Ân?"

"Khụ, là như vậy, nương nương, gần đây Thượng Cổ Chân Thần cảm thấy Thần giới nên bắt kịp thời đại, không thể luôn lạnh nhạt ngồi trên cửu thiên, bởi vậy phái gần trăm vị Thượng Thần xuống hạ giới chuyển thế, trải nghiệm tình cảm chốn nhân gian."

Chân Thiện: "......"

Phiên dịch lại nghĩa là thần thượng cổ nhàn đến hoảng, muốn chơi các thần a!

"Thần, trời sinh vô tình, cho dù chuyển thế cũng có thể cả đời vô tình vô dục, bởi vậy, cần có người giúp đỡ các vị Thượng Thần hoàn thành thí luyện, lĩnh ngộ như thế nào là tình cảm."

" Ý của ông có phải hay không nhiệm vụ của quyển trục Thành Thần này là làm những Thượng Thần chuyển thế đấy yêu bổn cung a?"

"Nương nương thật thông minh!"

"Ha hả!"

"Nương nương không dám sao? Cảm thấy mỹ mạo của mình còn không đủ để khuynh tâm Thượng Thần?"

Chân Thiện nhàn nhạt nhìn Diêm Vương, "Phép khích tướng a? Dùng thật tốt, quyển trục Thành Thần này, bổn cung tiếp!"

Yêu Phi nương nương từ trước đến nay đầu có thể vỡ, máu có thể chảy, nhưng mỹ mạo không thể nghi!

Diêm Vương cười, "Nương nương khẳng định có thể trở thành thần!"

Chân Thiện không tỏ ý kiến, vẫy tay với tiểu nam hài, "Khuyết Nhi, lại đây."

"Khuyết Nhi? Cung Khuyết (2)sao ? Mỹ nhân đặt tên cho gia, thật thích nga ~" tiểu nam hài chớp mắt, hưng phấn nói.

(2) Cung Khuyết : nơi ở của  vua

Chân Thiện đảo mắt, "Thật ngu ngốc."

Bang!

Tiểu nam hài ngã trên cầu, thập phần u oán nhìn vị mỹ nhân lạnh lùng, ác liệt trước mắt. 

Không phải nói gia là mẫu hình nữ tử nhân loại thích nhất sao ?

Vì cái gì mỹ nhân không đem gia phủng ở lòng bàn tay moah moah  mà còn mắng gia ngu ngốc, anh anh anh ~

Diêm Vương: "......" Nương nương thật đúng là trước sau như một mà phát rồ!

"Đất trời muôn vạn thời không, bổn cung làm sao biết được trăm vị Thượng Thần kia ở nơi nào?"

"Nương nương chỉ cần khế ước với quyển trục Thành Thần, nó sẽ đưa người đến thời không có Thượng Thần. Lúc người tìm được một vị Thượng Thần, một trái tim trên quyển trục sẽ sáng lên, khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đỏ nghĩa là nhiệm vụ  hoàn thành."

Chân Thiện gật đầu, cũng không nói chuyện vô nghĩa với Diêm Vương, bàn tay biến ra một mạt hồn lực, rót vào quyển trục Thành Thần.

Ánh sáng màu vàng bao trùm thân thể Chân Thiện, xé rách không gian, mang nàng rời đi.

"Diêm Vương, nàng ấy có thể thành công sao? "

Ánh mắt vốn si ngốc nhìn Chân Thiện của Mạnh Bà khôi phục đạm mạc, thở dài hỏi.

"Nếu là nàng ấy không làm được thì không còn người nào có thể làm được, chúng ta cũng chỉ có thể nhận mệnh!"

......

"Khụ khụ," Yêu Phi nương nương mới vừa khôi phục ý thức, cơn đau nhức từ ngực truyền đến làm nàng khó chịu tới cực điểm.

Tiếng khóc bên tai càng làm nàng thêm phiền lòng.

Nếu không phải Yêu Phi nương nương nhớ rõ hiện tại nàng không còn sống ở triều đại cũ, đã sớm sai người đem kẻ ngu xuẩn kia xuống cắt đầu lưỡi.

Nàng vô lực rên rỉ một tiếng, tên ngốc bức kia tìm cho nàng thân thể gì thế này?

"Khuyết Nhi!"

"Mỹ nhân......"

"Khuyết Nhi, ngươi kêu bổn cung là gì? Ân?"

Mỹ nhân là thứ nó có thể kêu sao?

Khuyết Nhi: "......" Ngươi đẹp ngươi có quyền tùy hứng!

"Nương nương, đây là khối thân thể phù hợp với thần hồn của ngài nhất tại thời không này, vừa mới ly thế (3) không lâu."

(3)ly thế : rời trần thế, mất.

Chân Thiện ưu nhã tặng cho tên ngốc kia cái nhìn xem thường, nhàn nhạt xốc lên mi mắt, đập vào mắt chính là  một tỳ nữ tóc hai búi quỳ gối phía trước giường nàng, khóc đến sắp tắt thở.

"Câm miệng!"

Lời nói không kiên nhẫn, lại vì sự gầy yếu của nữ tử lại trở nên vô lực mà kiều diễm.

Nguyên bản còn đang khóc tỳ nữ đột nhiên im bặt, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át ngây ngốc nhìn mỹ nhân nhu nhược trước mặt.

" Tiểu, tiểu thư !"

Chân Thiện xoa xoa chân mày nhàn nhạt lên tiếng " Ân ".

" Tiểu thư, ngài không chết, ngài sống lại. "

Chân Thiện bị tiếng thét chói tai này làm cho trái tim vốn dĩ yếu ớt nhảy lên nhanh chóng, ngực càng đau!

Sắc mặt nàng trắng bệch, mắt đẹp xẹt qua lạnh lẽo, cắn răng, xuẩn nha đầu này là người khác phái tới giết chết nguyên thân đi?

Đang lúc Chân Thiện muốn phủi tay đánh xuẩn tỳ nữ , tạch, quyển trục Thành Thần đang an tĩnh đợi trong thần thức của nàng bỗng nhiên mở ra, một trái tim thủy tinh vốn xám xịt biến thành màu vàng.

Cửa phòng bị đẩy ra.

"Vô Trần sư phụ, ngài mau đến xem tiểu thư nhà chúng ta đi, nàng...... Ô!"

"Thí chủ đừng vội!"

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo của thiếu niên chậm rãi trấn an nha hoàn, thanh sắc sạch sẽ, thanh thấu, lại tựa mang theo sự thánh khiết của Tây Thiên Phạn âm.

 Chân Thiện chỉ biết người đến dáng người đĩnh bạt thon dài, khi hắn đi vào, yêu phi nương nương cũng không thể không than một tiếng, một tiểu hòa thượng thanh tú a.

Mặt mày trong suốt, đôi mắt yên lặng không gợn sóng, lại tựa chất chứa sao trời vạn vật, có thể dung thiên địa thương sinh, giữa mày điểm chu sa, đạm bạc hồng trần, tăng bào màu xám giản đơn cũng giấu không được phong hoa.

Ngón tay thon dài của thanh niên nhéo một chuỗi Phật châu, tựa như  vị phật tử thánh khiết đạp mây mà đến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top