Chương 161: Đàm Hi thởi dài!

"...Alo, ba ạ?”

“Con dâu Hai à, đủ rồi đấy, suy cho cùng vẫn là người một nhà, không thể nào là kẻ thù của nhau được.” Âm thanh Tần Tấn Huy trầm lạnh, uy nghiêm truyền tới từ đầu bên kia.

Đàm Hi run tay, thật đúng là nghĩ tới cái gì là cái đó đến, trùng hợp dã man...

Cười khì khì hai tiếng, không nói vâng mà cũng không nói không về, mà lại lái sang chuyện khác---

“Gần đây ba có khỏe không ạ? Ba đã ăn tối chưa?”

Tần Tấn Huy: “...”

“À, còn mẹ và cô út nữa, con không có nhà, chắc tâm tình của hai người tốt hơn nhiều.”

“Chuyện lần trước, ba đã dạy bảo Thiên Mỹ rồi, cho dù con có tức giận mấy thì cũng nên nguôi đi thôi.” Giọng trở nên buồn bã, lời nói đầy khuyên nhủ, đúng hình tượng của một trưởng bối suy nghĩ cho con gái của mình, đáng tiếc, lời nói cao ngạo của người lâu năm đứng ở nơi cao đã phá hủy hoàn toàn hình tượng cố tỏ vẻ hiền lành kia rồi.

Đàm Hi thật sự muốn cười to vào mặt ông ta.

Dạy bảo ư? Có quỷ mới biết là thật hay giả ấy?

Ông nói nguôi giận thì sẽ nguôi giận, ra lệnh thành thói quen, tưởng rằng toàn thế giới này phải nghe ông chắc?

Đàm Hi cười lạnh trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn cứ bình thường, âm thanh cũng không có gì khác trước, “Ba nói đùa rồi, sao con dám tức giận chứ ạ? Làm chị dâu, sao có thể so đo với em chồng được, làm con dâu cũng không thể tranh chấp với mẹ chồng. Con mới là đầu sỏ gây tội, sao dám tùy tiện tức giận chứ ạ?”

Tần Tấn Huy lập tức á khẩu không trả lời được, tốt hay xấu gì cũng bị cô giành nói hết, trong từng câu nói đều nhắc tới Lục Thảo, ha, không dám ư?

Nếu không dám, cô ta làm ầm ĩ bỏ nhà ra đi cái gì chứ?

Nếu không tức giận, vì sao ba bốn lần bị thúc giục cũng không trở về.

Nói dối quá ngang nhiên!

“Con dâu Hai, con cứ tiếp tục thế này, mọi người đều sẽ không vui, hà tất phải làm vậy?”

Đàm Hi đảo mắt, tóm lại mặt mũi Tần gia của ông lớn hơn tôi, nếu không đẹp thì các người càng xấu hơn, một khi đã như thế, ai sợ ai chứ?

"Ba, thực ra...” Cắn môi, “Con cũng không muốn sự thể ra thành như bây giờ đâu, nhưng mà Thiên Mỹ, cô ấy... Ôi... dù sao thì mẹ cũng chẳng thích con.”

Bên kia trầm mặc trong giây lát: “Vậy con muốn thế nào?”

“Lúc đi con đã nói rồi, con muốn trả lại sự công bằng.”

“... Được.”

Ánh mắt Đàm Hi sâu thẳm, trong lòng càng nghi ngờ sâu hơn, có phải tính tình Tần Tấn Huy hơi... tốt quá mức rồi không?

Cảm giác quái dị này lại xuất hiện trở lại.

Bỗng dưng, khóe môi nhếch lên, “Ba, ba thấy tình cảm của con và Thiên Lâm không tốt, lại cũng không thể nào sống hòa hợp được với mẹ và Thiên Mỹ, chi bằng... nhân lúc còn sớm thì thôi đi?”

“Không được! Ba không đồng ý!” Đầu bên kia đột nhiên trở nên kích động.

Đàm Hi híp mắt: “Dạ? Tại sao ạ? Ba có lý do gì đặc biệt không ạ?”

“Bởi vì...” Giọng nói chợt khựng lại, “Tóm lại, con là con dâu mà Tần gia đã thừa nhận, không ai có thể thay thế được vị trí của con, đừng có nói mấy lời không vui vẻ đó nữa. Huống chi, chuyện góp vốn với Đàm Thị vẫn đang bàn bạc, con thật sự muốn gây chuyện vào lúc này sao?”

“...”

Thấy cô im lặng, thái độ có vẻ hòa dịu hơn, Tần Tấn Huy cũng không nói với giọng điệu răn dạy hùng hổ nữa mà chuyển sang khuyên giải: “Vợ chồng trẻ đôi lúc cãi nhau cũng là chuyện bình thường, đừng làm quá căng thẳng để tránh bị thương tình cảm hai nhà.” Một nửa trấn an, một nửa đe dọa.

“...”

“Ba bảo Thiên Lâm tự mình đi đón con, Thiên Mỹ cũng sẽ chủ động xin lỗi. Còn về mẹ con, ba sẽ nói chuyện với bà ấy.”

Kết thúc cuộc gọi, nụ cười lạnh của Đàm Hi vẫn chưa tắt, có điều trong mắt còn có thêm một mạt trầm tư.

Cô còn chưa tự kỷ tới mức cho rằng Tần Tấn Huy thích mình thế nào, trên đời này không bao giờ có chuyện tự nhiên nhẫn nhịn, trừ phi, không thể không nhịn mà thôi!

Đàm Hi đột nhiên nghĩ tới một thành ngữ --- ném chuột sợ vỡ đồ!

Nếu cô là con chuột đó, vậy “đồ” mà Tần Tấn Huy sợ vỡ là cái gì?

Trong lúc suy nghĩ đang phiêu xa thì đột nhiên lại có tiếng điện thoại vang lên bên tai.

Liếc mắt nhìn thoáng qua, lại là một kẻ họ Tần nữa.

Đây là sau khi thương lượng rồi nên cùng nhau gọi cho cô đúng không?

Ấn và nút trò chuyện màu xanh, Đàm Hi cũng không vội vã nói gì ngay.

Bên kia, Tần Thiên Lâm ngồi trên xe, vừa mới phát động động cơ, xe nhanh chóng nhập vào dòng đường chính.

Vừa mới chốt xong một hợp đồng gần ba ngàn vạn, tâm tình của gã đàn ông rất tốt, trong xe bật một khúc dân ca Nga, điệu nhạc vui vẻ tương ứng với cảm xúc vui sướng của hắn lúc này.

“Bà xã, ngủ rồi à?”

Hắn vừa nói một câu, Đàm Hi suýt chút nữa quăng luôn cái điện thoại.

Tay run.

“Có bệnh!”

Tần Thiên Lâm cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy cái miệng nhỏ mắng người nghe thật vui tai, “Đúng, có bệnh, bệnh tương tư.”

Tam quan của Đàm Hi lại được đổi mới, đây vẫn là Tần biến thái mà cô từng biết sao?

“Anh... bị ma ám đấy à?”

Bên kia khẽ vang lên tiếng cười trầm thấp, Đàm Hi nghe mà tê cả da đầu.

“Bà xã, em quan tâm anh đấy à?”

“Không, tôi chỉ cảm thấy anh cần phải tới khoa thần kinh khám xem sao.”

Tần Thiên Lâm: “...”

“Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Sao em cứ luôn lãnh đạm với anh thế?”

“A, giữa hai người chúng ta vĩnh viễn không thể nhiệt tình được đâu.”

"...Buổi chiều ngày kia, anh tới Vệ gia đón em, em tự giải quyết cho tốt.”

Đầu ngón tay Đàm Hi trắng bệch: “Không cần anh đón, tôi sẽ tự mình về nhà.”

“Lúc đó đã nói rồi, thời gian năm ngày, anh, tự, mình, tới, đón!”

“... Được. Nếu anh đã thích thì chờ tôi ở quảng trường trung tâm đi.”

“Em có ý gì hả?” Tần Thiên Lâm nhíu mày.

“À, một gia đình ấm áp như thế không nên để chuyện của hai chúng ta phá hỏng, tích âm đức tí đi!” Nói xong, không đợi hắn nói gì, ngắt cuộc gọi luôn.

“Shit!” Nghe thấy tiếng “tút tút” lạnh băng, tâm tình tốt đẹp lập tức không còn lại gì hết.

Cô ấy ghét hắn...

Nhận ra điều này, Tần Thiên Lâm thực sự phát điên, sao cô ấy dám chứ? Sao cô ấy có thể ghét hắn chứ?

Bóng đêm càng lúc càng sâu, đèn khuya rã rời, trong lòng người đàn ông lại xuất hiện sự u tối còn sâu và nặng nề hơn cả màn đêm.

Một người, sao có thể... thay đổi một cách bất thường như vậy!

Giẫm chân ga, chiếc xe thể thao kiêu ngạo tăng tốc lướt đi như bay, mang theo tốc độ như muốn được phát tiết, muốn xuyên thủng màn đêm...

Biệt thự Bán Sơn, nhà họ Tần.

Lục Thảo mang đồ ăn khuya tới thư phòng, Tần Tấn Huy chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Bà ngồi xuống đây.”

“Sao thế? Nghiêm túc như vậy...” Lục Thảo cười, khuôn mặt hồng hào để lộ ra khí sắc rất tốt, nhìn không nhận ra tuổi tác thực tế.

Tần Tấn Huy im lặng, sắc mặt cũng căng thẳng.

Lục Thảo thấy cảm xúc của chồng mình có gì đó không ổn thì không khỏi rụt người lại.

“Ông xã à, ông... có muốn ăn vằn thắn trước không?”

“Không cần. Tôi định bảo Thiên Lâm đi đón vợ nó về, chuyện cần sắp xếp, bà lên kế hoạch cho tốt. Còn nữa, chỗ Thiên Mỹ, bảo nó đi xin lỗi đi, đừng có lúc nào cũng làm khó Đàm Hi nữa, dù sao đó cũng là chị dâu Hai của nó.”

Sắc mặt Lục Thảo hơi trầm xuống nhưng vẫn không làm mất đi dáng vẻ vốn có.

Bà ta biết, Đàm Hi trở về chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng bà ta vẫn có một chút không hiểu nổi.

“Ông xã, tại sao ông cứ phải chịu đựng con bé ấy như thế?” Còn bắt con gái mình phải ăn nói khép nép nữa?

Tần Tấn Huy xua tay, “Tôi có tính toán của tôi.”

Lục Thảo lộp bộp trong lòng, quả nhiên là bà ta đoán không sai, Tần Tấn Huy có mục đích của mình!

Làm vợ chồng hơn 20 năm, sớm chiều bên nhau, không ai hiểu biết Tần Tấn Huy hơn bà ta.

Khó trách khi bà ta ra sức phản đối cuộc hôn nhân này thì Tần Tấn Huy lại chấp nhận nó vô cùng dễ dàng, khi đó, bà ta còn trách ông ta không quan tâm tới con trai, giờ nghĩ lại, hẳn là ông ta có ý gì khác nữa.

Lục Thảo nghĩ nghĩ, thử nói: “Đàm Hi... còn có chỗ quan trọng cần dùng tới sao?”

Người đàn ông nghe vậy thì đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với bà ta, trong mắt tràn ngập sự vừa lòng.

Lục Thảo đi tới bên người ông ta, Tần Tấn Huy thuận thế kéo lại, Lục Thảo liền ngồi lên đùi ông ta. Người đàn ông duỗi tay ôm vòng qua eo bà ta, tuy không còn mảnh mai như lúc còn trẻ nhưng cũng tạm được.

Lục Thảo lập tức đỏ bừng mặt: “Làm cái gì thể hả? Vợ chồng một bó tuổi rồi còn chơi cái trò này à?”

Có điều, ánh mắt câu hồn kia lại tố cáo suy nghĩ ngược lại của bà ta, chỉ có những lúc như thế này, Lục Thảo mới cảm thấy mình vẫn chưa già, vẫn là người mà năm đó người đàn ông này yêu thích không rời.

“Bà xã à, trên đời này, chỉ có em là hiểu anh nhất.” Tần Tấn Huy cười than.

“Vậy là, Đàm Hi thật sự có chỗ để dùng sao?”

Người đàn ông cười thần bí: “Em có còn nhớ...”

Sau một lúc lâu, Lục Thảo bưng bát không từ trong thư phòng đi ra, vừa lúc gặp được con gái mình.

Tần Thiên Mỹ chào một tiếng “mẹ”, đang định đi về phòng thì đột nhiên bị gọi lại.

“Lại đây, mẹ có việc muốn nói với con.” Sau đó đưa cái bát không cho người hầu.

Tần Thiên Mỹ tỏ vẻ nghi hoặc, không hỏi gì mà chỉ đi theo mẹ mình vào phòng.

...

“Con không đồng ý! Tại sao bắt con phải đi xin lỗi nó chứ? Nó là cái thá gì? Nó xứng sao?!”

“Đó là chị dâu Hai của con!”

“A, mẹ, trước kia mẹ có nói như thế đâu, mẹ còn thù hận Đàm Hi hơn cả con cơ mà, tại sao ba mới nói một câu mà mẹ đã thay đổi lập trường rồi, nén giận sống qua ngày kiểu đó, mẹ không thấy khó chịu à?”

“Đây không phải là bàn bạc mà là báo thẳng cho con biết thế!”

“Miệng mọc ở trên người con, con không nói thì chẳng ai ép con được.”

“Được, con cứ bướng bỉnh đi, từ tháng tới, giảm một nửa tiền tiêu vặt, tháng sau nữa giảm tiếp một nửa, cứ thế mà tính.”

“Mẹ! Mẹ làm thế không phải ép con đi tìm chết sao?” Không có tiền thì làm sao cô ta sống nổi chứ?

Ánh mắt Lục Thảo lập tức trở nên sắc bén: “Có bản lĩnh thì con chết cho mẹ xem đi! Mẹ ước gì chưa từng sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như con!”

Tần Thiên Mỹ rụt cổ lại, ủ rũ.

Cô ta còn chẳng dám cầm vào dao gọt trái cây, lấy đâu ra dũng khí tự sát chứ? Chỉ là dọa mạnh miệng thế thôi.

Trước kia, chiêu này dùng lần nào linh nghiệm lần ấy, không ngờ...

“Mẹ, tại sao đột nhiên mẹ lại thay đổi chủ ý thế?”

Ánh mắt Lục Thảo hơi lóe lên, nếu Tần Tính Huy nói là thật thì Tần gia sẽ leo lên được một bậc thang mới, những gia đình giàu có lâu đời cũng không dám kiêu ngạo trước mặt họ nữa...

Thậm chí, bà ta bắt đầu ảo tưởng đám phụ nữ tự xưng là phu nhân kia cúi đầu nghe lời, a dua, nịnh nọt trước mặt bà ta...

“Có phải ba con lại nói gì không?” Tiếng hét chói tai chất vấn của con gái làm bà ta lập tức hoàn hồn, sắc mặt Lục Thảo sầm xuống, việc cấp bách bây giờ là phải làm cho Đàm Hi trở về!

“Đây là ý của mẹ và ba con, làm theo là được, đừng có hỏi lý do.”

Tần Thiên Mỹ lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong mắt toàn là thất vọng, “Mẹ không thể có chủ kiến một chút sao? Không thể yêu ghét rõ ràng một chút sao? Con thấy mẹ chỉ biết dựa vào đàn ông, ba bảo mẹ đi hướng đông thì chẳng bao giờ mẹ dám đi hướng tây, lỡ như một ngày nào đó bảo mẹ đi tìm chết, liệu có phải mẹ...”

Chát---

Lục Thảo tức giận đến run rẩy cả người, “Sao tao có thể sinh ra loại con gái ngu xuẩn như mày thế này chứ?”

Tần Thiên Mỹ ôm nửa khuôn mặt, không thể tin nổi: “Mẹ... mẹ... đánh con...”

“Đúng, tao đánh chết đứa con gái bất hiếu là mày!”

“Mẹ thật quá đáng!” Tần Thiên Mỹ hét lên tức giận, sự tức giận tích tụ trong lòng trào ra, “Tại sao lại bắt con xin lỗi chứ hả? Chủ ý vu oan là mẹ nghĩ ra, hành động cũng là mẹ làm, chuyện con làm cũng là theo kế hoạch của mẹ mà thôi, giờ xảy ra chuyện mẹ lại bắt con gánh vác, mẹ đổ hết lên đầu con, còn muốn con ăn nói khép nép đi xin lỗi con đĩ kia? Ha, mẹ coi con là khỉ để trêu đùa đúng không?”

Lục Thảo như bị sét đánh, những lời con gái nói như đâm vào lòng bà ta, thì ra trong mắt con gái, bà ta lại là người độc ác như thế sao?

Trái tim lập tức như bị dao cứa.

Chỉ cảm thấy đứa con mà mình yêu thương, che chở bao nhiêu năm như thế, giờ đều há miệng ra cười nhạo bà ta không kiêng nể gì.

“Mày cút! Cút---”

Trong lòng Tần Thiên Mỹ vui sướng, hất cằm, hừ một tiếng: “Người nên xin lỗi là mẹ, không phải con! Nếu đã thích Đàm Hi như thế, vậy thì mẹ hãy ba quỳ chín lạy với con dâu Hai của mình đi, giống như lạy Bồ Tát ấy mà mời nó về cúng!”

Nói xong, bước ra và đóng sầm cửa lại.

Lục Thảo đứng yên tại chỗ, toàn thân run rẩy: “Nghịch nữ...”

Tần Thiên Mỹ hơi ảm đạm, sự phát tiết vui sướng này cứ như thuốc phiện khiến người ta nghiện không rời, cuối cùng cô ta cũng được thỏa mãn rồi!

Ở trong mắt cô ta, Lục Thảo là loại hoa thân leo chỉ biết bám vào cây lớn, người phụ nữ như thế chẳng khác nào bình hoa, ngoại trừ lấy lòng đàn ông ra thì chẳng có tác dụng gì.

Vừa rồi ở cửa thư phòng, hơ thở lẳng lơ toát ra từ trên người bà ấy làm cô ta nhìn đã thấy ghê tởm rồi!

Cổ áo không chỉnh, cánh môi sưng lên, hai má còn đỏ bừng.

Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi quyến rũ đàn ông thế chứ?

“Già không nên nết...”

Đêm lạnh như nước, gió nhẹ lùa vào cửa sổ khiến màn gió phất phơ, cũng cuốn lên những trang giấy đang mở ra dưới đèn.

Bàn tay trắng áp xuống, trang giấy ố vàng, những dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp dịu dàng, nhàn nhã như người viết chữ, bình thản, không giành giật.

Trong tầm tay là một cái khóa đồng đã mở và một cái hộp gỗ khắc hoa đang mở nắp.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ được bao phủ bởi một tầng bi thương thân thiết, an tĩnh như thế, bi thương như thế...

Quyển nhật ký tràn ngập tâm sự của thiếu nữ giống như hoa cúc non dưới ánh sáng mặt trời, cho dù ánh sáng mặt trời chói chang nhưng vẫn uyển chuyển bung cánh, chỉ vì chờ đợi người kia đi qua, để rồi ưu nhã duỗi cành, mong chờ hắn dừng lại ngắm nhìn mình một cái.

Đáng tiếc, trong mắt người kia, từ đầu tới cuối đều không phải cô ấy...

“Cô gái ngốc này, đáng giá thế sao?”

Đàm Hi thở dài.

Có lẽ đây là kết cục đã định của nguyên chủ: Hương tiêu ngọc vẫn, chỉ còn lại sự than thở...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top