Chương 142: Nắm được nhược điểm trong tay rồi, còn không nghe lời sao

Đổ mì ra khỏi nồi, Trương Quế Phân lau tay vào tạp dề, ngoảnh cổ nhìn về phía phòng ngủ, trong đáy mắt có sự nôn nóng.

Đã nửa tiếng rồi, trong phòng vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.

Bà ta cứ cảm thấy Đàm Hi thay đổi rồi, không chỉ dám ngẩng đầu, ưỡn ngực nỏi chuyện với người đối diện mà lời nói cũng ra dáng lắm.

Chẳng lẽ được ăn cơm của nhà giàu nên lòng dạ cũng cao hơn rồi sao?

Lúc trước, Trương Quế Phân vừa nghe là sẽ liên hôn với một trong bốn đại gia tộc lớn là Tần gia thì còn thầm than là số của Vi Vi quá may mắn, có thể leo lên được một cái cây to như thế, sau này không phải lo cơm áo gạo tiền nữa, ai ngờ bên phía Tần gia lại không muốn Đàm Vi mà chỉ định Đàm Hi.

Cái con bé mồ côi có bị đánh cũng chẳng dám hé răng nói nửa lời đó!

Trong đầu bà ta, Đàm Tông Võ và Trương Như Thu mới là ông bà chủ của cái nhà này, còn Đàm Hi và mẹ con bà ta đều là kẻ ăn nhờ ở đậu như nhau cả, chỉ khác mỗi cái là Đàm Hi là cháu của ông chủ, còn Tiểu Tĩnh là cháu của bà chủ mà thôi.

Vì vậy, bao nhiêu năm qua, bà ta mới dám đối xử tệ bạc với Đàm Hi không kiêng nể gì, thỉnh thoảng còn ngầm gây khó dễ linh tinh các kiểu nữa.

Nếu Tần gia để ý tới Đàm Hi thì tại sao không thể là Tĩnh Tĩnh chứ?

Cũng vì điều đó mà Trương Quế Phân đã buồn bực rất lâu. Đó là nhà giàu trên đỉnh cao của giới thượng lưu đấy, là mơ ước của không biết bao nhiêu là thiếu nữ.

Tĩnh Tĩnh nhà bà ta xinh đẹp, dáng người ngon nghẻ, bằng cấp lại cao, quan trọng nhất là dịu dàng, biết quan tâm, tuyệt đối là dâu hiền vợ đảm, trái ngược với Đàm Hi, cả ngày chỉ biết cúi gằm mặt, chỉ hận không thể chui xuống đất, càng đừng nói tới cái gọi là phong tình gì đó.

“Sao vẫn còn chưa ra...”

Trương Quế Phân nhìn đồng hồ, rốt cuộc không nhịn nổi mà lại đi tới trước cửa phòng ngủ, giơ tay đập rầm rầm...

“Tĩnh Tĩnh, mì chín rồi.”

Không có tiếng đáp lại.

“Con bé này, trả lời mẹ một câu xem nào!” Trương Quế Phân nóng nảy, tuy rằng biết Đàm Hi chẳng có gan dám làm gì, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

“... Con ra ngay đây.”

“Hai đứa ở trong đó làm gì vậy? Có cần mẹ giúp gì không?”

Lần này, bà ta chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra, khuôn mặt đầy vui vẻ của Đàm Hi xuất hiện trong tầm mắt.

“Dì Trương sợ cái gì chứ? Tôi chỉ nhờ chị Tĩnh tìm giúp một ít đồ vật cũ của tôi trước đây mà thôi. Chị Tĩnh, có đúng không nhỉ?”

Nhậm Tĩnh ngồi xổm ở dưới giường, đang duỗi tay vào trong để tìm cái gì đó, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, “Mẹ, con... giúp Hi Hi tìm đồ, mẹ đừng có gọi nữa.”

“Thế à...” Trương Quế Phân nghi hoặc nhìn Đàm Hi, “Vậy hai đứa cũng đừng có khóa cửa chứ, ban ngày ban mặt...”

Đàm Hi vẫn cười nhưng trong khóe mắt lại có vẻ mỉa mai, ban ngày ban mặt ư?

Cô thật sự rất muốn hỏi một câu là, bà là mẹ mà có biết ban ngày ban mặt, con gái bà bị đàn ông xông vào phòng ngủ lăn lộn một hồi không?

Mà kể ra thì lá gan của Đàm Tông Võ quả thực quá lớn, dấu hôn trên người Nhậm Tĩnh là do ông ta mới để lại sáng hôm nay đấy!

Trương Như Thu còn ở trong nhà, thế mà lão già háo sắc đó lại không kiềm chế được, mà con ngốc Nhậm Tĩnh này còn tưởng Đàm Tông Võ yêu thương mình lắm chứ, khóc lóc gì mà tình yêu không có tội, bọn họ không cầm lòng được.

Đàm Hi sắp nôn cả bữa tối hôm trước ra rồi.

Dù thế nào thì cuối cùng cô vẫn đồng ý sẽ tạm thời giấu giếm giúp Nhậm Tĩnh.

Còn về điều kiện trao đổi...

“Nó đây.” Nhậm Tĩnh phủi tay, đứng lên, chỉ vào cái thùng giấy vừa kéo từ dưới gầm giường ra.

Đàm Hi nhướng mày.

“Lúc tôi dọn vào phòng này đã cho tất cả mấy thứ trong tủ quần áo và đồ trên bàn vào đây. Cô... kiểm tra một chút xem.”

Cái thùng rất lớn, hai tay cũng không vòng hết được, cũng may là không cao lắm nên mới nhét được xuống dưới gầm giường.

“Dụng cụ vẽ tranh của tôi đâu?”

“Ở... phòng chứa đồ.”

Ánh mắt Đàm Hi hơi sầm xuống.

“Không... không phải tôi... Bà chủ nói mấy thứ đó của cô chiếm quá nhiều diện tích nên bảo tôi và mẹ tôi dọn hết xuống đó.”

Lúc trước, đồ vẽ của cô đều để ở tầng cao nhất, có khi cả năm Trương Như Thu cũng chẳng lên đó lấy một lần, cũng không biết chúng làm bà ta chướng mắt chỗ nào chứ.

A...

Cũng đúng, có những người một khi đã không ưa bạn thì bất kì lúc nào cũng muốn kiếm chuyện.

Trương Như Thu đợi cô đi rồi mới phát tác cũng coi như khá lắm rồi.

“Tranh tôi vẽ lúc trước thì sao?”

“Đều ở trong ngăn kéo.” Nhậm Tĩnh mở ngăn kéo bàn ra.

Đàm Hi kiểm tra một lượt, bỗng dưng nhẹ nhàng thở phào.

Còn may, không thiếu bức nào...

Lại lục lọi đồ trong thùng một hồi, “Tôi nhớ là còn có một cái vòng cổ cá heo.”

Tròng mắt Nhậm Tĩnh hơi đảo: “Xin lỗi, tôi không thấy nó.”

Đàm Hi phủi tay, đứng bật dậy: “Cái vòng đó là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, chị có chắc là muốn giữ đồ của người chết để lại không?”

Nhậm Tĩnh lập tức giật nảy mình: “Tôi nhớ ra rồi! Ngăn kéo thứ hai bên trái.”

Đàm Hi mỉm cười: “Chị thấy chưa, rõ ràng là mẹ tôi ở trên trời có linh thiêng nên mới phù hộ, chẳng phải tìm được rồi sao?”

Vẻ mặt Nhậm Tĩnh đầy tức giận, cô ta có ngốc thì cũng có thể hiểu là mình đang bị châm chọc.

Đàm Hi lấy cái vòng cổ từ trong ngăn kéo ra, một con cá heo nhỏ màu xanh lam dưới ánh sáng mặt trời phản xạ ánh sáng trong suốt, tạo hình gần như hoàn mỹ làm cho dáng điệu nửa híp mắt, ngây thơ của con cá heo sinh động y như thật vậy.

Dây chuyền bạch kim bình thường, vốn chẳng quý giá lắm, nhưng phối hợp với mặt dây màu xanh lam này lại đẹp cực kỳ, nó làm người ta có cảm giác như đang chìm trong biển rộng sâu thẳm và bình yên.

Thảo nào Nhậm Tĩnh lại thích nó.

Đàm Hi cất vòng cổ vào trong cái túi đeo bên người.

“Còn gì nữa không? Tốt nhất lấy hết ra đây, đừng để tôi chốc chốc lại moi ra được một thứ.” Đàm Hi hất cằm, cười cợt, “Con người tôi rất xấu tính, càng không có khả năng kiên nhẫn đâu.”

“Thật sự hết rồi!” Nhậm Tĩnh xua tay.

Thực ra, từ sau khi cô ta theo Đàm Tông Võ, mọi chi phí ăn mặc của cô ta đều không thiếu, sở dĩ cô ta thích cái vòng đó cũng chỉ là vì thích con cá heo nhỏ đáng yêu kia mà thôi.

“Tìm cho tôi một cái va li nhỏ đi.”

Đàm Hi sắp xếp lại đồ vật, vứt bỏ những thứ không cần, ví dụ như bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo cũ... sau đó nhét tất cả những đồ mình muốn mang đi vào trong cái va li nhỏ, cuối cùng lại tới phòng chứa đồ đóng gói hết dụng cụ vẽ tranh của mình.

Bởi vì có tới mấy khung vẽ nên cô phải gọi điện cho công ty dịch vụ chuyển nhà, bảo bọn họ lái một chiếc xe tải mini tới chờ ở trước cửa nhà.

Sửa soạn lại một lần nữa, hai tiếng đã trôi qua, trong lúc đó, Trương Quế Phân đã lượn tới n lần, không ngừng thúc giục con gái bảo bối của bà ta đi ăn sáng, vân vân...

Nhậm Tĩnh vẫn còn đang quan sát vẻ mặt của Đàm Hi, hiện giờ cô ta chỉ ước mọi chuyện xong nhanh lên, sau đó tiễn vị ôn thần này đi, chỉ sợ đến khi Trương Như Thu trở về, hai người đó gặp nhau, Đàm Hi không giữ được mồm miệng sẽ nói ra cái tin kia. Vì thế, lúc này cô ta giúp đỡ rất nhiệt tình.

Ô sin miễn phí tìm tới cửa, sao Đàm Hi có thể không cần chứ?

Cô liền sai khiến Nhậm Tĩnh dọn dẹp, bản thân thì không làm gì hết. Trước kia, hai mẹ con nhà này đã hành hạ nguyên chủ như thế không ít lần.

Mùa đông mà bắt một bé gái giặt quần áo bằng tay với nước lạnh như băng, đây đâu phải chuyện mà con người có thể làm ra được chứ!

Đáng đời!

Nhưng điều này rơi vào mắt Trương Quế Phân liền khiến bà ta cực kỳ đau lòng.

“Đàm Hi, sao cô có thể bắt Tĩnh Tĩnh làm loại chuyện này hả?”

“Loại chuyện này? Là chuyện nào nhỉ? Dì Trương, lời dì làm người ta dễ liên tưởng tới cái khác quá!” Đàm Hi chớp mắt, cười đầy thâm sâu.

Động tác của Nhậm Tĩnh cứng đờ, mặt mũi lập tức trắng bệch.

Bây giờ, dù Đàm Hi nói gì thì cũng đều có thể vô tình chọc thẳng vào trái tim cô ta, lại còn là đâm vào nơi mềm yếu nhất nữa chứ.

Loại chuyện này?

Rõ ràng mắng cô ta là gà--- lấy tiền bao nuôi, buôn da bán thịt.

Sau một lúc lâu, Trương Quế Phân mới hiểu ra, câm miệng, trợn trừng hai mắt, giống như một con gà mái đang xù lông chuẩn bị tấn công.

“Cái đồ bẩn thỉu, hạ tiện, miệng toàn nói ra lời dơ bẩn, mày còn có gia giáo gì không hả?”

Mặt Đàm Hi lập tức lạnh xuống, nhiệt độ trong không khí cũng hạ tới điểm thấp nhất.

“Đã làm mà còn không cho người ta nói à, đây là làm kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết đúng không?”

Sắc mặt Nhậm Tĩnh thay đổi, cô ta ngửi được mùi vị cảnh cáo ngầm, trong lòng hận đến rêu xanh phủ đầy nhưng lại không thể không khuất phục hiện thực.

“Mẹ, mẹ bớt nói đi.”

“Tĩnh Tĩnh!” Trương Quế Phân dậm chân, “Sao nó có thể coi con như đứa ở được chứ hả? Mồm miệng còn không sạch sẽ...”

Đàm Hi nghe vậy thì nụ cười châm chọc càng sâu hơn, làm như đứa ở ư?

Xem ra, trước giờ Trương Quế Phân chưa từng nghĩ mình là một bảo mẫu, còn tự cho mình là người nhà mẹ đẻ của Trương Như Thu, quả thực quá buồn cười!

Nhưng nghĩ lại, giờ bà ta cũng đã không tách khỏi liên quan tới Đàm gia rồi. Dù sao, giờ bà ta cũng được coi là “một nửa người mẹ” của Đàm Tông Võ mà.

Hay lắm, Đàm Hi nhếch môi, nước của Đàm gia này càng đục thì khi lộ ra, cô càng có khả năng bắt được cá.

Có thể nắm trong tay gia nghiệp là tốt nhất.

Nhậm Tĩnh không kiên nhẫn ngắt lời bà ta: “Được rồi, mẹ ra ngoài đi, con giúp Hi Hi thu dọn đồ xong sẽ ra.”

“Vậy bữa sáng...”

“Cứ để đó, chờ lát nữa cũng có ôi thiu ngay đâu.”

"Nhưng sợi mì sẽ nát mất.”

“Thế thì đổ đi, nấu lại bát khác.” Vẻ mặt Nhậm Tĩnh cực kỳ nóng nảy.

Cánh môi Trương Quế Phân giật giật, rốt cuộc không nói gì nữa mà thở dài, xoay người rời đi.

Đàm Hi nhìn bà ta đổ mì trên bàn vào thùng rác, sau đó lại đi vào bếp, lại bật bếp, đun nước, có vẻ như lại chuẩn bị nấu mì.

Đột nhiên thấy hơi hâm mộ...

Trên đời này, cũng chỉ có người mẹ mới có thể chiều chuộng con cái tới mức này.

Trương Quế Phân nịnh bợ, khắc nghiệt, chanh chua là thật, nhưng bà ta lại săn sóc, lo lắng cho con gái mà không có bất kỳ mục đích xấu xa nào.

Dưới sự giúp đỡ gần như là liều mạng của Nhậm Tĩnh, công cuộc đóng gói nhanh chóng được hoàn thành.

Xe taxi tải mà Đàm Hi gọi cũng đã tới, “... Ừ. Cũng không có nhiều đồ lắm đâu, bảo hai người đi vào là được.”

Trương Quế Phân đứng ở cửa bếp, nheo mắt lại: “Nhiều đồ như thế mà còn quay về lấy đi không biết xấu hổ gì à? Đã thành mợ chủ nhà giàu rồi, muốn mua gì mà chẳng được...”

Nhậm Tĩnh ngồi ăn mì, nghe vậy thì nhíu mày: “Mẹ, mẹ lắm chuyện quá đấy.”

Trương Quế Phân tỏ vẻ ngượng ngùng, vội vàng cười đầy vẻ yêu thương, cẩn thận an ủi: “Tĩnh Tĩnh, tương lai của con sẽ còn tốt hơn nó!”

Nhậm Tĩnh càng nhíu mày chặt hơn.

Chuyện của cô ta và Đàm Tông Võ dường như đã đi vào trong một ngõ cụt, không có ánh sáng, không có tương lai.

Trương Như Thu lại là người rất lợi hại, cô ta muốn thay thế bà ấy để trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đàm gia là điều rất khó.

Cũng may, Đàm Tông Võ đối xử với cô ta rất tốt, cần gì có nấy, còn mua cho cô ta một căn biệt thự, bình thường đó là nơi mà hai người bọn họ hẹn hò nhau...

Nhớ tới cái ôm dịu dàng và những lời âu yếm của người đàn ông đó, cả người Nhậm Tĩnh trở nên mềm nhũn, khép chặt hai chân, suy nghĩ lại bay về khoảnh khắc hoan ái điên cuồng của hai người lúc sáng nay...

“Tĩnh Tĩnh? Tĩnh Tĩnh?!”

“Dạ?”

“Rốt cuộc con có nghe mẹ nói gì không thế hả?”

“Mẹ nói đi, con đang nghe đây.”

Trương Quế Phân vỗ tay con gái, bàn tay hơi chai sần truyền tới sự thô ráp làm Nhậm Tĩnh khẽ nhăn mày.

“Tĩnh Tĩnh, con đã vào đại học một năm rồi, đã có bạn trai chưa...”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top