TG6: Đích Nữ Trở Về (22)

Edt: Mítt

Hậu viện Tĩnh Ninh hầu phủ, trong khuê phòng của Tô Vãn.

Tơ lụa màu đỏ đem toàn bộ phòng đều trang trí trở nên đặc biệt có hỷ khí, Tô Vãn mặc hỷ phục đỏ tươi, lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng.

Lưu thị ở phía sau cũng mặc triều phục cáo mệnh phu nhân, lúc này nàng đang cầm lược hồng con mắt chải đầu cho Tô Vãn.

Một bên gương đồng chiếu ra khuôn mặt Tô Vãn, hôm nay Lưu thị tự tay vẽ trang dung tinh xảo cho cô, giữa trán cũng dán lên ngạch sức hoa mai màu đỏ, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi lại tinh xảo trong gương, Tô Vãn hơi có chút hoảng hốt, cô sớm đã thành thói quen trong các thế giới nhiệm vụ sử dụng dung mạo hoàn toàn khác nhau, bề ngoài đối với Tô Vãn mà nói cũng không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng hôm nay nhìn Lưu thị vì mình vất vả bận rộn như thế, liếc thấy khóe mắt nàng còn mang nước mắt, còn có Văn Nguyệt cùng Văn Ngọc khóc hồng hốc mắt, tâm tình Tô Vãn cũng có chút khẩn trương cùng thấp thỏm theo.

Cô luôn không thích cùng người trong thế giới nhiệm vụ có tình cảm quá nhiều, nhưng từ khi gặp được Tô Duệ nhân sinh của cô đã xảy ra biến hóa rất lớn, lần đầu tiên ở trong thế giới nhiệm vụ cùng Tô Duệ kết hôn, khi đó hắn vẫn là Phương đại thiếu gia, hôn lễ của hai người giống như là một cái hình thức, hôn lễ kết thúc, mỗi người một phòng hai người không có giao thoa gì.

Mà ở tràng hôn lễ trong thế giới võng du kia càng bởi vì Tô Tiểu Tô tồn tại bị làm ầm ĩ không có bất kì ấn tượng gì.

Lúc này đây, ở thế giới này, là lần đầu tiên Tô Vãn chân chính nghiêm túc đối với một hồi hôn lễ.... đây là đại hôn thuộc về cô cùng Tô Duệ.

Đáy lòng chỉ cần nghĩ đến Tô Duệ, Tô Vãn liền sẽ cảm thấy chỗ trống rất lâu trong tâm mình đã được hắn lấp đầy.

Đúng người đúng thời điểm, tâm mới được lấp đầy....

Âm thanh hỷ nhạc du dương đã càng ngày càng gần, khi cổng lớn Tĩnh Ninh hầu phủ vang lên từng trận pháo thanh đinh tai nhức óc, Lưu thị cuối cùng cũng chịu đựng đáy mắt đầy nước mắt, đôi tay run rẩy đem mũ phượng tượng trưng cho thân vương phi mang lên đỉnh đầu Tô Vãn.

“Vãn Nhi, con hôm nay đặc biệt xinh đẹp.”

Thanh âm Lưu thị có chút nghẹn ngào, Tô Vãn một bên nhịn không được đứng dậy, nâng tay dùng sức cầm đôi tay Lưu thị.

“Nương, nữ nhi đời này sẽ hạnh phúc, sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Nguyên chủ Tô Vãn tuy rằng chỉ là pháo hôi đoản mệnh, nhưng nàng lại có một đôi phụ mẫu phi thường yêu thương nàng.

Tô Vãn thật ra có chút hâm mộ, bởi vì chính cô chưa bao giờ có cơ hội thể nghiệm qua tình yêu thương ôn nhu của cha mẹ, cho nên lúc này thấy Lưu thị cố nén đau lòng hướng về phía mình mỉm cười, Tô Vãn nhịn không được dựa vào trong lòng ngực Lưu thị nhẹ nhàng ôm nàng.

“Nương, người cùng phụ thân về sau phải sống thật tốt, cho dù con…… con không còn nữa, các người cũng phải sống cho thật tốt.”

"Con đứa nhỏ này, cái gì mà không còn nữa? Nói năng linh tinh!”

Lưu thị giả vờ phẫn nộ vỗ vỗ sau lưng Tô Vãn.

“Con tuy rằng gả ra ngoài, nhưng đời này đều là tâm can bảo bối của nương, nếu Vương gia hắn khi dễ con, con nói cho nương, nương tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”

“Nương người yên tâm, Vương gia hắn đối với con rất tốt, hắn sẽ không phụ con.”

Tô Vãn hướng về phía Lưu thị cười sáng lạn, nhìn thấy nữ nhi cười thật chân thành, Lưu thị lau đi nước mắt ở khóe mắt.

“Tô phu nhân, Vương phi, giờ lành tới rồi!”

Lúc này ngoài cửa phòng vừa lúc vang lên thanh âm thanh thúy cung kính của tỳ nữ Tấn Thân Vương phủ.

“Được, giờ lành tới rồi!”

Hít sâu một hơi, Lưu thị lại lần nữa dùng sức cầm tay Tô Vãn.

“Nên lên đường.”

“Vâng”

Tô Vãn gật gật đầu được Văn Nguyệt cùng Văn Ngọc hai người nâng ra tới cửa, dùng sức đẩy ra cửa phòng.

Ngoài cửa phòng, một hình bóng quen thuộc đầu tiên lọt vào trong mi mắt Tô Vãn.....

Dáng người thon dài hoàn mỹ, bề ngoài tuấn dật vô song.

Khuôn mặt Tô Duệ phong hoa tuyệt đại, khóe miệng hơi câu đứng ở ngoài cửa phòng Tô Vãn, một thân mãng bào đỏ ửng, làm hắn giờ phút này thoạt nhìn quý khí lại ưu nhã.

“Vương, Vương gia?”

Đi theo phía sau Tô Vãn, Lưu thị cũng sững sờ tại chỗ, căn cứ theo phong tục Đại Kình, tân nương tử chỉ cần được bà mối xuất hiện ở cửa là tốt rồi, đương nhiên bởi vì thân phận Tô Vãn là Vương phi, người cõng nàng cũng nên là chưởng sự ma ma của Tấn Vương phủ, nhưng mà làm sao đột nhiên lại biến thành Vương gia?

“Tô Vãn, bổn vương tới cưới nàng về nhà!”

Tô Duệ dưới sự trợn mắt há hốc mồm của người ngoài, đi từng bước đến trước người Tô Vãn, sau đó một cái xoay người tiêu sái, thập phần tự nhiên ở trước người Tô Vãn cong eo xuống.....

Trên đời này, chỉ có một người như vậy, đáng giá để Tô Duệ hắn cam nguyện cúi đầu.

Tô Vãn nhấp môi, xách theo tà váy đi đến phía sau Tô Duệ, nhìn bờ vai rộng lớn quen thuộc của hắn, Tô Vãn khóe môi không tự chủ được cong cong, giống như trước đây, đôi tay cô gắt gao ôm lấy cổ hắn, sau đó cả người đều nhảy đến trên lưng hắn, đem mặt dán ở trên lưng Tô Duệ, đây là động tác làm Tô Vãn cảm thấy an tâm nhất……

Mắt thấy Tô Duệ cõng Tô Vãn từng bước rời đi, Lưu thị đứng cửa khuê phòng của nữ nhi ngốc một hồi, cuối cùng vẫn là thư thái cười cười......

Nữ nhi bảo bối này của mình, luôn là đứa nhỏ làm người ta không yên lòng, cũng may lần này trong chuyện chung thân đại sự của mình, nàng cuối cùng cũng đáng tin cậy một lần.

Tóm lại con rể này, cuối cùng cũng làm Lưu thị vừa lòng!

Khi Tô Duệ cõng Tô Vãn từ cửa lớn của Tĩnh Ninh hầu phủ ra tới, lập tức khiến cho đám người bên ngoài một trận xôn xao.

Tha thứ dân phong Đại Kình thuần phác, các bạn nhỏ ở đế đô nơi nào gặp qua trường hợp show ân ái quang minh chính đại như thế?

Quả thật lóe mù mắt người được chưa?

“Vương gia, Vương phi!”

Truy Nguyệt vẫn luôn canh giữ ở bên kịêu nhìn thấy hai người ra tới, lập tức ân cần cung kính đem ghế nhỏ để dưới kiệu cho tân nương dẫm đi lên, kết quả....đứa nhỏ Truy Nguyệt cẩn trọng tận chức trách bị Vương gia đại nhân mắt lạnh liếc một cái,  khí lạnh vô tận ập tới ~

Truy Nguyệt:…….

Vương gia ta sai rồi, ta thật sự thật sự sai rồi, cầu buông tha a ~

Truy Nguyệt cảm thấy mình gần đây tuyệt đối là chỉ số thông minh giảm xuống, Vương gia đều đã tự mình cõng Vương phi ra rồi, còn phải dùng cái ghế nhỏ này làm gì a! Này không phải rõ ràng làm hai người người ta tách ra sao?.

Trách mình làm sao không có mắt nhìn, ngươi xem Truy Phong người ta, năng lực nghiệp vụ tiến bộ thật mau nha?

Mắt thấy Truy Phong lặng lẽ đem thất bảo mã ( BMW) của Tô Duệ dắt lại đây, mà Tô Duệ cuối cùng cũng vừa lòng cười, hắn một cái xoay người lưu loát đem Tô Vãn ở phía sau lưng chuyển qua ôm ở trong lòng ngực mình, sau đó lại là một cái lăng không soái khí, Tô Duệ ôm Tô Vãn đạp lên chân Truy Phong, trực tiếp ngồi xuống.

Truy Nguyệt:……

Cảm giác mình lập tức phải thất nghiệp, làm xao đây?

“A!”

Đoàn người chung quanh phát ra từng tiếng tiếng thét chói tai, thực rõ ràng mọi người cũng không nghĩ tới Tấn Thân Vương vậy mà còn một chiêu như vậy....

Cưới một lần mà liều mạng như vậy! Vương gia người thành thân cũng thật biết lãng mạn nha.

Vương gia nhất định là rất ái mộ Tô đại tiểu thư, Tô đại tiểu thư thật hạnh phúc!

Ân ân, thoạt nhìn hai người trai tài gái sắc như vậy thật là xứng đôi……

Mọi người còn hãm ở trong cảnh tưởng màu hồng phấn cực kì lãng mạn trước mắt, bỗng nhiên một cái âm thanh không hài hòa vang lên ở cách đó không xa.

“Tô Vãn!”

Thẩm Ngọc Thư mặc quân phục Hắc Hổ quân cưỡi tuấn mã màu mận chín một thân sát khí đột nhiên xuất hiện ở ngã rẻ đầu phố gần Tĩnh Ninh hầu phủ.

“Tô Vãn, ta có lời muốn nói với nàng.”

Trên tuấn mã, Thẩm Ngọc Thư biểu tình đặc biệt nghiêm túc trịnh trọng.

Từ ngày Văn Ngọc đem tao ngộ của Tô Vãn nói cho Thẩm Ngọc Thư, Thẩm Ngọc Thư tâm tình vẫn luôn không bình tĩnh.

Hắn không biết mình nên đối mặt với Tô Vãn như thế nào, cũng không biết mình nên vì nàng làm cái gì, cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, đảo mắt đã đến ngày nàng cùng Tần Mục Ngôn thành thân.

Thập lí hồng trang, chiêng trống vang trời, toàn bộ đế đô tựa hồ đều lâm vào bên trong sự vui mừng cùng cuồng hoan, chỉ có một mình Thẩm Ngọc Thư vô cùng thanh tỉnh và hối hận.

Đúng vậy, thẳng đến một khắc cuối cùng hắn mới thanh tỉnh lại, thanh tỉnh để biết mình muốn cái gì..

Cho nên, hắn tới.

Thẩm Ngọc Thư xuất hiện, làm cho cả đội ngũ đón dâu của Tấn Thân Vương phủ như lâm đại địch....

Đờ mờ, vừa thấy tư thế này liền biết tới để cướp tân nhân!.

Đơn thương độc mã cũng dám đến?

Ngươi là khinh thường người của Tấn Thân Vương phủ chúng ta đúng không?

Ở thời điểm chúng thị vệ vương phủ trợn mắt tức giận, Tô Duệ ngồi ngay ngắn ở trên ngựa chỉ là không chút để ý sửa sửa sợi tóc của Tô Vãn bị gió thổi loạn trong lòng ngực mình, lúc này mới lười biếng giương mắt, vẻ mặt không thèm để ý nhìn Thẩm Ngọc Thư cách đó không xa.

“Thẩm đại nhân, Vương phi của bổn vương không có lời nào muốn cùng ngươi nói.”

# mỗi lần đứng đứng đắn đắn kết hôn liền gặp được tiền nhiệm não tàn tới đoạt hôn, muốn giết chết bọn họ làm xao đây? #

Ngày đại hỉ, Tô Duệ không muốn thấy máu, cho nên hắn mới có thể nhẫn nại trả lời Thẩm Ngọc Thư một câu.

Mà Thẩm Ngọc Thư nghe Tô Duệ nói, lại không rời đi, ngược lại ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tô Vãn.

“Tô Vãn, chuyện của nàng ta đều đã biết, ta hiện tại hối hận, ta không muốn mất nàng, ta…… Ta nguyện ý cưới nàng!”

Tuy rằng sau khi biết chuyện mà Tô Vãn trải qua, Thẩm Ngọc Thư cũng đã do dự, giãy giụa, nhưng cuối cùng hắn vẫn cảm thấy mình không thể bỏ qua một nữ tử thâm ái mình như vậy.

Tô Vãn đã từng vì mình trả giá rất nhiều, nàng có tao ngộ như vậy cũng đều do mình mà ra, thân là một người nam nhân Thẩm Ngọc Thư cảm thấy mình phải có trách nhiệm đối với nàng phụ trách cả đời.

Nghe Thẩm Ngọc Thư  “Thâm tình” thông báo như thế, Tô Vãn cuối cùng cũng nâng lên đôi mắt, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Thật ra ngày Văn Ngọc cùng Thẩm Ngọc Thư gặp mặt, Tô Vãn cũng đã đã biết, cô còn luôn suy nghĩ Thẩm Ngọc Thư có thể lại đến tìm mình hay không, hắn khi nào sẽ xuất hiện, không nghĩ tới hắn sẽ lựa chọn một thời điểm không thích hợp như vậy..

Nếu cùng ngày, Thẩm Ngọc Thư liền trở lại Tô phủ nói với Tô Vãn như vậy, có lẽ, Tô Vãn còn sẽ cảm thấy Thẩm Ngọc Thư là một nam nhân có trách nhiệm, nhưng là hiện tại……

“Thẩm đại nhân, ta cũng hối hận.”

Tô Vãn hướng về phía Thẩm Ngọc Thư nhẹ nhàng cười.

“Ta hối hận…… Đã từng thích ngươi như vậy, một người nhu nhược!”

“Tô Vãn……”

Thẩm Ngọc Thư bị Tô Vãn cho một đòn ngay tim, sắc mặt khó coi trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

“Đi thôi, đừng chậm trễ giờ lành.”

Không quản sắc mặt của Thẩm Ngọc Thư, Tô Vãn quay đầu nhẹ nhàng ở bên tai Tô Duệ nói nhỏ một câu.

“Ừ.”

Tô Duệ gật gật đầu, trực tiếp làm lơ Thẩm Ngọc Thư, ôm Tô Vãn cưỡi bảo mã (BMW) hướng về Tấn thân vương phủ thản nhiên mà đi, người vương phủ lại lần nữa khua chiêng gõ trống, dọc theo đường đi cực kì náo nhiệt, hỉ nhạc vang trời……

Từ Tĩnh Ninh hầu phủ đến Tấn Thân Vương phủ, lộ trình ngắn ngủi, hai người đã chịu vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cũng nghe được rất nhiều lời chúc phúc đến từ các bá tánh.

Tô Duệ vẫn luôn gắt gao ôm Tô Vãn trong ngực, một bàn tay to cũng gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh của cô, đôi tay này, hắn nắm lấy, sẽ không bao giờ buông ra, trừ phi hắn chết……

Hôn lễ của hoàng thất luôn đặc biệt rườm rà cùng lãng phí thời gian, chờ đến khi Tô Vãn cử hành xong hôn lễ trở lại tân phòng, cả người đã bị lăn lộn không còn sức lực, nhìn tân phòng thoải mái giường long phượng mềm mại, Tô Vãn dứt khoát tháo xuống mũ phượng trầm trọng trên đỉnh đầu, cả người đều bổ nhào lên giường, thật thoải mái a, thoải mái quá đi a.

Thấy Tô Vãn vậy mà bất tri bất giác ở trên giường long phựơng ngủ rồi, thị nữ trong vương phủ cũng không có đánh thức nàng, thậm chí còn thực tri kỷ đắp cho Tô Vãn một tầng chăn gấm, cho nên chờ Tô Duệ từ sảnh ngoài vương phủ trở lại tân phòng, mở cửa nhìn thấy không phải Vương phi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường chờ uống rượu hợp cẩn, mà là mỗ tiểu mèo lười đang ngủ say ~

~~~~~~
Ta thật hâm mộ Vãn tỷ có được tình yêu của Tô tướng quân ♥️♥️♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top