7-12
SƯ TÔN
Chương 7
Các vị tiên trưởng lục tục trở về núi riêng của mình, Lục Cảnh cũng đưa nhóm đệ tử mới bái sư khom người cáo lui. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Phó Thanh lựa lời mở miệng:
"Lan Chỉ, chậc...... Chuyện đó, Thính Nghiên..... Gần đây có làm ra chuyện gì quá phận với ngươi không?"
Giang Lan Chỉ tùy ý đáp:
"Chưa từng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Phó Thanh yên tâm, lại nhịn không được mà oán giận. Đọc ở trang chính chủ
"Ngươi cũng chiều tiểu tử kia quá, sắp bị ngươi dưỡng thành vô pháp vô thiên."
"Chưởng môn còn có chuyện gì thì mau nói đi."
Giang Lan Chỉ bất đắc dĩ.
"Hôm nay ngươi giữ một mình ta ở lại, lát nữa về không biết phải dỗ hắn bao lâu."
Phó thanh: ".................."
"Dạo gần đây ở Trấn Nam Phong dưới chân núi xuất hiện một tên hái hoa tặc. Võ công cao cường, nhìn qua giống người tu tiên. Quan phủ không bắt được đến cầu Vân Đãng Sơn."
Phó Thanh sốt ruột phẩy tay:
"Mấy ngày nay ngươi rảnh rỗi, vậy thì đu xử lý đi."
"Đã biết."
Giang Lan Chỉ đáp ứng, đứng dậy trở về núi tuyết. Không reup
Y vốn tưởng rằng Thẩm Thính Nghiên đang đợi y, ai ngờ tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thấy bóng người.
"...... A Nghiên...."
Giang Lan Chỉ vừa gọi vừa đi ra sau ngọn núi.
"...... A......"
Sau núi là nơi dây leo sinh trưởng, Giang Lan Chỉ mất cảnh giác, đột nhiên bị kéo vào trong biển dây leo. Quần áo vừa mới mặc vào được chốc lát đã bị xé tan nát.
"...... A Nghiên......"
Tiểu Ngũ không có mệnh lệnh sẽ không dám làm càn như thế. Nhất định Thẩm Thính Nghiên đang ở gần đây.
Dây leo lặp lại thủ đoạn cũ, nhân lúc y há mồm đã trườn vào chiếm đầy khoang miệng. Giang Lan Chỉ nức nở, hai chân bị chúng nó cuốn lấy tách mạnh ra hai bên. Đôi tay bị trói chặt cột ngược ra sau lưng. Ngực bị bắt dựng thẳng, mấy nhánh dây leo quấn lấy bầu vú, chà xát thô bạo. Chỉ đăng duy nhất tại Taidanajosei WordPress
Nấm xanh trong âm đạo bị dây leo kéo ra, Giang Lan Chỉ lập tức co miệng tử cung lại để nước tiểu không chảy ra ngoài.
"...... Ưm......"
Một ngọn dây leo thô dài mang theo cuồng phong quất mạnh vào chỗ giữa hai chân Giang Lan Chỉ. Âm vật, âm hộ, đáy chậu, hậu môn đều không may mắn thoát khỏi. Bị một roi này tẩm ướp.
"Sư tôn,"
Thẩm Thính Nghiên cầm giấy bút chậm rãi đi đến, thản nhiên ngồi xuống bàn đá bên cạnh biển dây leo.
"Ta chờ sư tôn đã lâu."
Rõ ràng y chỉ nói chuyện với Phó Thanh có mấy câu, trước sau chưa đến mười lăm phút, Giang Lan Chỉ ủy khuất nhìn hắn, muốn mở miệng biện giải. Nhưng Thẩm Thính Nghiên lại chẳng thèm cho y cơ hội này, tự phán định.
"Nhưng mà đồ nhi sẽ vẫn chờ sư tôn, chờ bao lâu cũng được."
Thẩm Thính Nghiên nói xong rồi trải giấy Tuyên Thành lên bàn như chẳng có việc gì, bày xong nghiên mài, bút, mực mới thản nhiên nhìn đến Giang Lan Chỉ đang bị roi quất, bắt đầu thong thả đề bút vẽ tranh. Taidanajosei
"Chát, chát, chát....."
Dây leo quất đánh từng roi tàn nhẫn lên âm hộ. Cuối cùng Giang Lan Chỉ không kẹp tử cung được nữa, cái miệng nhỏ mở ra, nước tiểu chảy ra ngoài tí tách, bị dây leo đánh bay khắp nơi.
"....Uhmmm...."
Giang Lan Chỉ khóc lóc quay đầu lại, Thẩm Thính Nghiên vẫn đang vững tâm vẽ tranh trong tiếng roi quất như bàn thạch.
Một lúc lâu sau mới ngừng bút, dây leo cũng đánh xong bốn mươi chín roi. Nhánh cây cột Giang Lan Chỉ lại đưa đến trước mặt Thẩm Thính Nghiên. Hắn kéo dây leo trong miệng Giang Lan Chỉ ra, dịu dàng hôn lên lông mi còn vương nước mắt. Sau đó buồn bực chỉ trích y:
"Hôm nay sư tôn cùng mấy tên đệ tử kia nói bốn mươi chín chữ."
Thẩm Thính Nghiên rũ mắt, giống như đang tủi thân vô cùng, vậy mà lại khiến Giang Lan Chỉ bắt đầu sinh ra một chút xấu hổ. Không reup
"...... Thực xin lỗi....... Là do sư tôn không tốt....."
"Không phải sư tôn không tốt,"
Dây leo thả Giang Lan Chỉ ra, Thẩm Thính Nghiên ôm người vào trong lồng ngực, nhẹ giọng mê hoặc:
"Sau này đối xử với đồ nhi càng tốt hơn nữa, được không?"
Pass cchương 08: chương sau không có pass vì editor lười nghĩ :>
SƯ TÔN
Chương 08
"Được."
Giang Lan Chỉ thầm nghĩ, dù cho hắn không làm nũng thì từ trước đến nay đối với Thẩm Thính Nghiên y vẫn luôn là hữu cầu tất ứng.
Thẩm Thính Nghiên trải bức tranh vừa vẽ ra cho Giang Lan Chỉ xem. Người trong tranh quả nhiên là y đang bị dây leo chơi đùa, dâm thủy văng tung tóe, sống động như thật. Nước mắt treo trên lông mi đen nhánh ngập tràn quyến rũ. Giang Lan Chỉ nhìn thoáng qua liền không dám ngẩng đầu.
"Sư tôn quả nhiên là thiên nhân chi tư*"
*天人之姿: thiên nhân chi tư, mình không biết dịch sao cho hay, bạn nào biết giúp mình chỗ này với nha ^^
Thẩm Thính Nghiên cuộn tròn bức họa lại, mỉm cười nói:
"Đồ nhi nhất định sẽ thật quý trọng nó."
Giang Lan Chỉ đỏ mặt mắng hắn.
"A Nghiên!"
Thẩm Thính Nghiên vui vẻ cất đi, sau đó hỏi:
"Chưởng môn vừa nói gì với sư tôn?"
"Trấn Nam Phong xuất hiện hái hoa tặc,"
Lúc này Giang Lan Chỉ mới nhớ tới chính sự.
"Chưởng môn muốn chúng ta xử lý."
"Xuống núi à, được."
Thẩm Thính Nghiên giơ tay, nắm một bên vú thịt Giang Lan Chỉ, xoa nắn thưởng thức.
"Ngoài việc này ra không còn gì khác sao?"
Giang Lan Chỉ mờ mịt suy nghĩ.
"Không có."
"À."
Thẩm Thính Nghiên hỏi:
"Không nói đến việc sư tôn nuông chiều ta quá mức, nhắc người phải nghiêm khắc với ta hơn một chút sao?"
Giang Lan Chỉ: "...."
Y im lặng nghĩa là cam chịu. Thẩm Thính Nghiên cười lạnh.
"Sư tôn không có đáp ứng đấy chứ?"
Giang Lan Chỉ: "...... Không có."
"....."
Thẩm Thính Nghiên nhìn y chằm chằm trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói:
"...... Vậy thì tốt."
Giang Lan Chỉ cảm nhận được cảm xúc của hắn chùng xuống, liền vươn tay ôm Thẩm Thính Nghiên, dùng cơ thể mình an ủi hắn.
"....... A Nghiên....."
Thẩm Thính Nghiên thuận thế cúi đầu xuống, cắn lên núm vú còn đang bị chỉ bạc trói chặt, mơ hồ nói:
"Ta còn chưa được thấy sư tôn phun sữa."
"......"
Giang Lan Chỉ cứng đờ, lập tức rút tay lại.
Thẩm Thính Nghiên giữ chặt y, gọi dây leo tới trói tay Giang Lan Chỉ lên đỉnh đầu.
Hắn tháo chỉ bạc trên ngực y xuống, cầm một lọn tóc của Giang Lan Chỉ thăm dò chọc vào đầu vú tinh xảo.
Hai vú bị cột một ngày một đêm vốn đã trướng vô cùng, làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy. Sợi tóc mềm mại ngày thường lúc này cứng rắn giống như kim châm. Giang Lan Chỉ lại bị ép chảy nước mắt, nức nở khẩn cầu;
"...... A Nghiên..... Đừng mà....."
Thẩm Thính Nghiên làm lơ không thấy, nắm chặt sợi tóc đâm chọc.
"...... A......"
Giang Lan Chỉ đột nhiên thét lên, Thẩm Thính Nghiên cúi đầu quan sát, sợi tóc vậy mà đã chọc vào lỗ sữa, hắn cảm thấy thú vị bèn nắm chặt sợi tóc kia nhanh chóng đâm vào rút ra trong ống dẫn sữa.
"...... A...... A Nghiên...... Đừng mà...... Căng quá...... A Nghiên...... A!"
Giang Lan Chỉ thét lên thất thanh. Thẩm Thính Nghiên kéo mạnh sợi tóc ra, liếm sạch sữa tươi dính trên đó. Hắn thì thầm bên tai y:
"Sư tôn bị ta cắm chảy nước."
"...... A Nghiên......"
Vú Giang Lan Chỉ bị căng trướng không chịu nổi, dựa vào người hắn khóc lóc cầu xin:
".... Ngươi...... Hút....một chút....."
"Sư tôn còn chưa có phun sữa."
Thẩm Thính Nghiên cột chặt chỉ bạc lại lần nữa, cười ác liệt:
"Vậy nên để thêm mấy ngày nữa đi."
"...... Hỗn đản....."
"Ta đưa sư tôn đi tắm gội."
Thẩm Thính Nghiên bế Giang Lan Chỉ lên, vừa đi vừa nói:
"Ngày mai cưỡi ngựa xuống núi được không?"
"Sao phải cưỡi ngựa?"
Giang Lan Chỉ hỏi. Trấn Nam Phong tuy không xa nhưng nếu ngự kiếm thì càng thuận lợi hơn chút.
Thẩm Thính Nghiên cúi đầu nhìn Giang Lan Chỉ, ngay cả che giấu tâm tư cũng chẳng cần.
"Muốn một lần ở trên ngựa làm sư tôn."
Giang Lan Chỉ nháy mắt liền đỏ mặt.
"....."
Thẩm Thính Nghiên hiếm khi cho Giang Lan Chỉ nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm hôm sau liền giúp y mặc y phục, nhưng đồ lần này lại rất bình thường.
Giang Lan Chỉ ngoan ngoãn để hắn tùy ý đùa nghich. Sau khi mặc xong, do dự hồi lâu mới cẩn thận hỏi:
"Hôm nay....."
Pass chương 09: Hái hoa tặc xuất hiện ở đâu? Viết liền, không dấu, không in hoa
Gợi ý: tr**n**ph**g
SƯ TÔN
Chương 09
Giang Lan Chỉ muốn nói lại thôi. Thẩm Thính Nghiên chỉ cần nhìn thôi cũng biết y muốn hỏi gì, lại còn cố ý truy hỏi:
"Hôm nay thì thế nào?"
"....."
Giang Lan Chỉ ghé vào bên tai hắn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Hôm nay....không làm ta sao?"
"À......."
Thẩm Thính Nghiên kéo dài giọng nói, chăm chú nhìn Giang Lan Chỉ cười xấu xa. Đọc tại trang chính chủ
"Sư tôn đây là sợ ta không tiện làm người sao?"
Giang Lan Chỉ bị hắn trêu chọc đỏ mặt, giận dữ trừng hắn.
Thẩm Thính Nghiên rút Trường Hành ra, nắm mắt cá chân Giang Lan Chỉ, cắt một nhát giữa hai chân y. Quần dài và quần lót đều bị một kiếm này cắt rách. Âm hộ Giang Lan Chỉ trần trụi lộ ra ngoài. Duy nhất tại WordPress cá nhân
Thẩm Thính Nghiên hài lòng nhìn y.
"Như vậy là được."
Giang Lan Chỉ: "....."
Giang Lan Chỉ được Thẩm Thính Nghiên bế lên ngựa, dương vật cắm vào trong huyệt khít không có khe hở. Y đối mặt với Thẩm Thính Nghiên, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, hưởng thụ giây phút dịu dàng này.
Nhưng khi chạy thì không đơn giản như vậy. Thẩm Thính Nghiên thúc ngựa phi nhanh điên cuồng, Giang Lan Chỉ bị xóc nảy, dương vật trong âm đạo ra ra vào vào, càng lúc càng hung ác. Taidanajosei
Thẩm Thính Nghiên cầm dây cương không chịu ôm y. Giang Lan Chỉ lo sợ mình bị té ngã bèn ôm lấy cổ Thẩm Thính Nghiên, hai chân kẹp chặt eo hắn, cả cơ thể xóc nảy phập phồng theo vó ngựa.
"..... A Nghiên..... Chậm một chút....a..."
Giang Lan Chỉ khóc lóc cầu xin bên tai hắn.
"Ha," Thẩm Thính Nghiên phát ra một tiếng cười trong yết hầu, chọn con đường gập ghềnh mà phi. Không reup
"Sư tôn, ôm chặt ta."
Ngựa dưới háng bỗng nhiên lấy đà chồm lên, phóng qua một con suối không rộng. Giang Lan Chỉ lần này bị đâm vào độ sâu chưa từng có, thét chói tai lên đỉnh. Thẩm Thính Nghiên cũng không nhẫn nhịn, trên không trung bắn ra trong cơ thể y. Không chuyển ver
"..... A Nghiên...." Giang Lan Chỉ thở thoi thóp ngã vào vai hắn.
Thẩm Thính Nghiên ghìm cương ngựa chậm rãi dừng lại.
"Sư tôn sướng không?"
Giang Lan Chỉ không nói lời nào, Thẩm Thính Nghiên lại đâm vài cái về phía trước, truy hỏi y:
"Tiểu Ngũ lợi hại hay đồ nhi lợi hại?"
"....."
Giang Lan Chỉ hữu khí vô lực đáp:
".....Ngươi lợi hại nhất."
Thẩm Thính Nghiên thoải mái cười to, nắm eo Giang Lan Chỉ nhắc lên, rút dương vật ra cắm vào lỗ hậu. Một lần nữa xuất phát. Không đem ra bất kì chỗ nào
"Đừng!"
Giang Lan Chỉ nắm lấy vạt áo ngoài của hắn ngăn cản.
"Phía trước.....Bị chảy ra mất....."
Thẩm Thính Nghiên đâm tàn nhẫn như vậy, y sẽ không kẹp lại được mất.
"Hửm,"
Thẩm Thính Nghiên dừng lại, cúi xuống hỏi y:
"Muốn ta lấp lại giúp sư tôn sao?"
Giang Lan Chỉ muốn nói không cần, nhưng hiển nhiên Thẩm Thính Nghiên sẽ chẳng thèm nghe, vậy nên bất đắc dĩ gật gật đầu.
Thẩm Thính Nghiên giơ tay biến ra một cái ngọc thế, hình dạng và độ lớn giống hệt như của hắn, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn trừ trước.
Thẩm Thính Nghiên cắm ngọc thế vào âm đạo, phần đầu chọc tới miệng tử cung, chặn tinh dịch lại ở bên trong. Sau đó cười xấu xa bên tai Giang Lan Chỉ:
"Đây là do sư tôn muốn đó nha."
"...... A...... A Nghiên...... Cái này ...... Ngươi..... Ngươi...... Hỗn đản......"
Thẩm Thính Nghiên đột ngột thúc ngựa phi nhanh như bay. Ngọc thế bị nước nhờn giữa đùi Giang Lan Chỉ tẩm ướt theo xóc nảy dần trượt ra khỏi cơ thể y, rồi lại bị Thẩm Thính Nghiên đỉnh trở về.
Hai cây gậy cứng ở hai huyệt trước sau nhanh chóng đâm thọc, Giang Lan Chỉ cảm nhận được bụng nhỏ của mình bị đâm lồi ra. Ngọc thế làm y lạnh lẽo, dương vật nóng rực làm y bỏng rát, y bị ngâm trong bể dục, trở thành bề tôi dưới háng Thẩm Thính Nghiên. Taidanajosei
"...... A Nghiên......"
Tới gần Trấn Nam Phong, Thẩm Thính Nghiên dừng ngựa, mặc lại quần ngoài, rồi biến ra thêm một căn ngọc thế khác lấp kín tinh dịch trong hậu môn Giang Lan Chỉ.
Pass chương 10: Chương sau không có password
SƯ TÔN
chương 10
Dưới thân Giang Lan Chỉ đều là dịch nhờn, nhớp nháp vô cùng. Y bị chơi đến mất hết sức lực nhưng vẫn kẹp chặt chân không để gậy ngọc trượt ra.
Thẩm Thính Nghiên không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, cột quanh eo Giang Lan Chỉ một vòng rồi thắt nút. Sau đó luồn dây qua giữa hai chân, để dây thừng thít chặt ngọc thế vào lỗ thịt không rớt ra, rồi mới cột ra sau eo y.
Thẩm Thính Nghiên sửa sang lại y bào giúp y. Vạt áo buông dài che khuất hình ảnh dâm dục phía dưới, sau đó cắn vành tai Giang Lan Chỉ, hỏi y:
"Ta săn sóc không?"
Giang Lan Chỉ: "......"
Hai người đi vào thành, tìm một gian khách điếm dừng chân. Thẩm Thính Nghiên vẫn không cho phép y tháo ngọc thế ra. Mỗi lần hắn bắn vào đều không để Giang Lan Chỉ dễ dàng rửa sạch, y đã tập mãi thành quen.
Dùng xong cơm trưa, Thẩm Thính Nghiên nói:
"Lát nữa ta đi thám thính tin tức, sư tôn ở đây chờ ta được không?"
Giang Lan Chỉ đáp:
"Được."
Thẩm Thính Nghiên nghe vậy liền yên lặng nhìn y. Giang Lan Chỉ lập tức có dự cảm không ổn, cẩn thận hỏi hắn:
"Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Thính Nghiên ôm người vào lồng ngực, ác liệt cười:
"Ta sợ sư tôn ở một mình sẽ cô đơn."
"...... Đừng...... A Nghiên!"
Thẩm Thính Nghiên vừa nói vừa lột sạch quần áo của Giang Lan Chỉ. Lấy ra một đoạn dây thừng, nâng hai tay y lên cột trên đỉnh đầu, quăng sợi dây vòng qua xà nhà, treo y lên.
Hắn gập chân Giang Lan Chỉ ra phía sau cột chặt vào đùi, để Giang Lan Chỉ chỉ có thể ngồi quỳ giữa không trung. Sau đó luồn dây thừng qua hai đầu gối Giang Lan Chỉ tách ra hai bên, treo lên xà nhà cách xa nhau ra. Giang Lan Chỉ không khéo chân lại được, bị bắt mở rộng ra quay về hướng cửa.
"...... A Nghiên......"
Tư thế này khiến y bị động cực kỳ, Giang Lan Chỉ bất an nhìn Thẩm Thính Nghiên.
Thẩm Thính Nghiên tới gần y, vươn tay cởi bỏ dây thừng giữ ngọc thế dưới thân y, sau đó nhẹ nhàng đẩy người về phía trước. Giang Lan Chỉ theo lực đẩy tiến đến, âm vật vừa vặn đâm vào góc bàn.
"..... A...... Ngươi......"
Lúc này Giang Lan Chỉ mới phát hiện người này quá xấu xa. Thẩm Thính Nghiên cố ý cột y ở gần bàn, vừa cử động một chút âm vật sẽ cọ vào góc bàn.
"....Hỗn đản....."
Thẩm Thính Nghiên ngồi bên cạnh nhìn y, vừa uống trà vừa thưởng thức sư tôn đang vô lực. Nhìn một lát, lại nhớ tới đoạn dây thừng còn dư, liền đứng dậy ra phía sau lưng Giang Lan Chỉ, vòng dây thừng ra trước ngực trói hai vòng, cột nút thắt ra sau lưng. Hai bầu vú thịt bị trói càng căng mọng, Giang Lan Chỉ chịu không nổi tiến về phía trước trốn tránh, lúc này âm vật lại bị đâm vào mép bàn.
Thẩm Thính Nghiên kề sát vào tai y, không biết là đang uy hiếp hay đang tán tỉnh:
"Buổi tối đồ nhi mới trở về, nếu ngọc thế mà rớt ra thì sư tôn đừng trách ta."
"...... A Nghiên......"
Thẩm Thính Nghiên nói xong liền rời khỏi. Giang Lan Chỉ vốn chẳng còn bao nhiêu sức lực, bây giờ bị đong đưa âm vật nghiền ép với cạnh bàn, càng khiến y không thể siết chặt mông thịt.
Tinh dịch và nước dâm trộn lẫn vào nhau làm ngọc thế trơn ướt nhớp nháp, Thẩm Thính Nghiên vừa đi một lát liền rơi xuống mặt đất. Giang Lan Chỉ hoảng loạn, sợ hãi vùng vẫy, âm vật lại càng va chạm ác liệt.
"...... A Nghiên......"
Giang Lan Chỉ rơi lệ không ngừng, bất lực gọi tên Thẩm Thính Nghiên.
"Leng keng......"
Giang Lan Chỉ bị âm thanh này dọa sợ, mở to mắt ra nhìn thì thấy Trường Hành. Thẩm Thính Nghiên không mang thanh kiếm này đi.
Không biết Trường Hành nhận được mệnh lệnh gì, nó cẩn thận di chuyển tới gần Giang Lan Chỉ, nhảy lấy đà vài lần, cọ lên mông thịt của y.
Giang Lan Chỉ xấu hổ vô cùng:
"......Trường Hành!"
Trường Hành dường như đã tìm được mục tiêu, cọ cọ vài cái lên cánh mông non mềm, đột nhiên chui kiếm cắm sâu vào trong hậu môn của y.
"...... A......"
Thân kiếm Trường Hành dài, mũi kiếm chống trên sàn nhà, chuôi kiếm thật sự có thể hoàn toàn đâm hết vào hậu huyệt. Giang Lan Chỉ lập tức lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu nghiêng về phía trước thì âm vật bị mài góc bàn, còn nếu ngã về sau thì bị Trường Hành đâm tới điểm mẫn cảm. Y bất lực cực kỳ, lại cảm thấy tủi thân, cuối cùng không nhịn được mà khóc nấc gọi:
".....A Nghiên...."
Pass chương 11: không có pass
SƯ TÔN
Chương 11
Chạng vạng, Thẩm Thính Nghiên trở về, cảnh tượng trong phòng không khác gì mấy so với tưởng tượng của hắn. Thẩm Thính Nghiên ngồi xuống bàn, thưởng thức đủ rồi mới thả người ra ôm vào trong ngực.
Âm vật Giang Lan Chỉ bị ma sát sưng đỏ, nằm trong ngực hắn khóc nức nở. Thẩm Thính Nghiên vỗ lưng cho y, cẩn thận tỉ mỉ hôn mút từng chút một, cuối cùng nói bên tai y:
"Sư tôn khóc khiến ta cứng rồi."
"....."
Giang Lan Chỉ trừng hắn.
"Hỏi thăm được tin tức gì rồi?"
"Nghe người trong thành nói tên hái hoa tặc kia tối nay sẽ đến Túy Xuân Phong tìm cô nương tên Lạc Tuyết."
"Ta cho cô ta hôn mê rồi."
Thẩm Thính Nghiên ngả ngớn nhìn y.
"Đêm nay chúng ta cùng ôm cây đợi thỏ."
Giang Lan Chỉ suy nghĩ chốc lát, nói:
"Được."
Túy Xuân Phong không phải là nơi đứng đắn, đồ vật bên trong cũng không phải mấy thứ đàng hoàng. Thẩm Thính Nghiên ôm Giang Lan Chỉ, thừa dịp đêm tối mà lẳng lặng nhảy vào cửa sổ trên lầu hai.
Giang Lan Chỉ mờ mịt hỏi:
"Đây là nơi nào?"
Thẩm Thính Nghiên cười cười:
"Là kỹ viện tốt nhất trong thành này."
Giang Lan Chỉ: "......"
Thẩm Thính Nghiên thả Giang Lan Chỉ ra, quần áo y vốn không được mặc cẩn thận, lỏng lẻo treo ở trên người, bị Thẩm Thính Nghiên kéo rớt.
"Sư tôn,"
Thẩm Thính Nghiên thấp giọng nói với y:
"Tối nay ta làm việc, người chỉ cần chơi với ta là được.
"...... A Nghiên......"
Giang Lan Chỉ lập tức thấy bất an.
Túy Xuân Phong không hổ là nơi có sinh ý tốt nhất. Đồ vật trong phòng cần gì có nấy, Thẩm Thính Nghiên chọn lựa nửa ngày, lấy hai cái ngọc thế đặt lên trên lưng ngựa gỗ. Sau đó đỡ Giang Lan Chỉ ngồi lên.
Ngựa gỗ kia rất cao, Giang Lan Chỉ ngồi trên lưng ngựa duỗi thẳng hai chân cũng không chạm đất. Trọng lượng cơ thể đều dồn vào hai lỗ thịt, âm hộ và hậu môn bị nong ra tràn đầy.
"Sư tôn, đưa tay ra."
Không biết Thẩm Thính Nghiên chạm vào cơ quan gì, phía sau ngựa gỗ hiện ra một khe lõm. Thẩm Thính Nghiên lấy giá chữ thập nhét vào, ở ngay sau lưng Giang Lan Chỉ. Hắn vừa nói vừa cầm hai tay Giang Lan Chỉ cột chặt vào thanh ngang dài.
Tay Giang Lan Chỉ bị trói không thể chống đỡ để giữ thăng bằng, lập tức luống cuống.
"... A Nghiên...."
Thẩm Thính Nghiên nghĩ nghĩ, lại gắn thêm một thanh ngang ngắn hơn ở dưới. Sau đó tháo chỉ bạc buộc núm vú Giang Lan Chỉ ra. Lấy một cái gông bằng gỗ tròng vào ngực Giang Lan Chỉ, cố định vào thanh ngang ngắn sau lưng y.
Cái gông gỗ kia cũng không dày, hai cái lỗ tròn cũng nhỏ. Vú Giang Lan Chỉ hoàn toàn bị kẹt ở bên ngoài. Trước sau đều bị trói chặt, trên người chỉ còn mỗi cặp đùi là được tự do, nhưng cử động cũng không được mà không cử động cũng chẳng xong. Y lúc này như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.
"..... A Nghiên....."
Giang Lan Chỉ nhìn tư thế này liền biết đêm nay sẽ không dễ dàng, đáng thương nhìn Thẩm Thính Nghiên.
Thẩm Thính Nghiên nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên hạ giọng nói:
"Không mang tiểu Ngũ theo quả thật không tiện."
Nói rồi liền lấy quần lót từ trong túi đồ tùy thân của mình ra, ngẫm nghĩ, lại mặc cái mới, vo viên quần lót đã mặc thành một cục, nhét vào trong miệng Giang Lan Chỉ.
"Hương vị của đồ nhi," Thẩm Thính Nghiên cười xấu xa hỏi:
"Sư tôn có thích không?"
Giang Lan Chỉ không có cách nào trả lời hắn. Khóe mắt rưng rưng, càng lúc càng đáng thương. Thẩm Thính Nghiên thở dài, hôn lên trán ý:
"Sư tôn, người vẫn nên đừng cầu xin tha, bằng không người vừa mở miệng, đồ nhi lại mềm lòng."
Miệng Thẩm Thính Nghiên nói là mềm lòng, nhưng dường như hắn chẳng bao giờ biết hai chữ đó viết ra sao. Hắn gọi Trường Hành tới, rút vỏ kiếm quất mạnh một roi lên hai bầu vú thịt non mềm.
Trang 2
SƯ TÔN
Chương 12
Núm vú bị trói chặt hai ngày hai đêm vốn đã sưng trướng vô cùng, lúc này bị gông gỗ kẹp ở bên ngoài rồi quất đánh, vú thịt run rẩy kịch liệt. Ngón chân Giang Lan Chỉ cuộn lại, hốc mắt nhòe nước đỏ ửng.
Thẩm Thính Nghiên rất thích đánh y, bởi vì hắn yêu da thịt Giang Lan Chỉ sưng đỏ, tràn đầy phong thái nhục dục, cũng yêu đôi mắt ầng ậng mờ mịt và vẻ ngoan ngoãn phục tùng của y, là dáng vẻ mê đắm vô hạn khi nhìn thấy hắn, còn mặc cho hắn nắm trong lòng bàn tay tùy ý đùa bỡn.
Vỏ kiếm từng roi từng roi rơi xuống tàn nhẫn, vú thịt rung động phập phồng như sóng cuộn. Giang Lan Chỉ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, dường như y có thể nghe thấy được tiếng nước sữa đong đưa.
"Sư tôn,"
Thẩm Thính Nghiên nhìn y cười ác liệt:
"Đồ nhi muốn thấy người phun sữa."
Không biết những lời này chạm tới chốt mở nào của Giang Lan Chỉ, lỗ sữa bị vỏ kiếm quất đánh hé mở, hai tia sữa phun trắng đục phun ra. Dường như thân thể y không còn nghe theo điều khiển của chính mình, bị từng lời nói từng cử động của Thẩm Thính Nghiên mê hoặc.
Thẩm Thính Nghiên nhìn sữa tươi trên lưng ngựa, cảm thấy hứng thú, vỏ kiếm theo ý muốn của hắn đánh lên vú thịt, nước sữa liền bị vỏ kiếm đánh văng từng dòng ra ngoài.
Sữa trắng đục bắn tung lóe dính quanh ngực Giang Lan Chỉ. Thẩm Thính Nghiên chơi đủ rồi thì ngậm lấy một bên vú mút vào. Núm vú sưng đỏ đã lâu chưa được môi lưỡi kích thích mãnh liệt như vậy, không thể ngăn cản, chỉ đành để Thẩm Thính Nghiên tùy ý đánh chiếm.
Giang Lan Chỉ rưng rưng nước mắt nhìn hắn, giống như dùng ánh mắt gọi, A Nghiên...
"Ai?!"
Thẩm Thính Nghiên chợt ngẩng đầu, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một bóng đen bên cạnh cửa sổ nhảy xuống nhanh chóng bay ra ngoài thành chạy trốn. Thẩm Thính Nghiên bám sát theo một đường, một chưởng đánh rơi người ở ngay cửa thành.
"Này này này, đừng đừng,"
Mục Đình thấy hắn ra tay thật thì vội ấn pháp quyết trốn đi.
"Đều là bạn cũ với nhau, xuống tay cũng nặng quá đi!"
Thẩm Thính Nghiên không để ý đến những lời này, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn hắn chằm chằm, ngữ khí cực kỳ nguy hiểm.
"Ngươi nhìn thấy gì?"
"Không không không! Không có! Không có!"
Mục Đình liên tục lùi về sau, cao giọng giải thích.
"Thủ thuật che mắt của ngươi cao như vậy, ai mà thấy được?"
"Hừ!"
Thẩm Thính Nghiên cười lạnh, hạ công lực xuống một chút:
"Hái hoa tặc?"
"Gì mà hái hoa tặc!"
Mục Đình cả giận nói:
"Đôi bên ta tình ngươi nguyện thì sao có thể gọi là hái hoa tặc?"
Thẩm Thính Nghiên dừng tay, hỏi:
"Có ý gì?"
"Ha ha,"
Mục Đình cợt nhả nhìn hắn cười.
"Ta đây chưa bao giờ làm chuyện gây khó dễ cho người khác, ta với các cô nương đều là cam tâm tình nguyện. Trước khi ngươi đánh ngất xỉu Lạc Tuyết sao ngươi không hỏi nàng có phải vẫn luôn nhón chân trông chờ ta không?"
Thẩm Thính Nghiên nhíu mày đáng giá hắn, tựa như đang xem xét những lời này thật hay giả.
"Chậc!"
Mục Đình thở dài một hơi, ra vẻ như thương tâm.
"Trước kia ngươi cũng chẳng hoài nghi ta như thế này, trước giờ ta vẫn luôn quang minh lỗi lạc."
Thẩm Thính Nghiên lớn lên ở gần núi tuyết từ nhỏ, cũng không nhớ rõ mình có quen biết người như vậy, nhưng kẻ này đã hai lần nhắc đến người quen cũ, bộ dạng chắc chắn mười phần, hắn không khỏi có chút do dự.
Mục Đình đoán được phản ứng của hắn, cũng không nhiều lời nữa, bay lên không trung triệu một thanh kiếm tới, tiêu sái xua xua tay.
"Thôi, quên mất nơi này gần núi Vân Đãng, là địa bàn của ngươi, ta đổi sang nơi khác gây sóng gió là được!"
Mục Đình nói xong liền ngự kiếm vào trong đám mây, chớp mắt đã biến mất.
Thẩm Thính Nghiên không đuổi theo hắn. Trường Hành vẫn còn đang ở chỗ Giang Lan Chỉ, huống hồ dù có mang theo Trường Hành thì hắn cũng không yên tâm rời khỏi sư tôn quá xa.
Trang 3
SƯ TÔN
Chương 13
Trở về Túy Xuân Phong, Thẩm Thính Nghiên lấy quần lót trong miệng Giang Lan Chỉ ra, kể lại mọi chuyện lúc nãy một lần.
Giang Lan Chỉ khẽ nhíu mày, có chút suy tư.
Thẩm Thính Nghiên liền nhân cơ hội cúi đầu xuống cắn lên một núm vú, dùng sức mút.
"Hic,"
Giang Lan Chỉ hít vào một hơi, rũ mắt nhìn hắn đầy yêu thương.
"Vậy thì chúng ta ở đây thêm hai ngày nữa, xem có phải hắn thật sự sang nơi khác không."
"Được."
Thẩm Thính Nghiên hút sạch sữa tươi, ngẩng đầu đáp lại:
"Vừa hay ta còn chưa phạt sư tôn chuyện lúc chiều đâu."
Giang Lan Chỉ sửng sốt :
"Không phải mới vừa nãy...."
"Vừa nãy nhìn sư tôn phun sữa à?"
Thẩm Thính Nghiên giảo hoạt cười:
"Không phải lúc trước chúng ta đã giao kèo rồi sao?"
"....."
Giang Lan Chỉ không lời gì để nói.
Thẩm Thính Nghiên đứng lên, nhét quần lót lại vào miệng y. Giang Lan Chỉ mờ mịt nhìn hắn. Thẩm Thính Nghiên hôn hôn lên trán y, dịu dàng nói:
"Ngày mai lại phạt sư tôn, tối nay ngủ thôi."
Giang Lan Chỉ ngẩn người, không biết mình bị trói thành như vậy thì ngủ thế nào, nhưng Thẩm Thính Nghiên đã tháo thắt lưng, cởi áo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Lan Chỉ, Thẩm Thính Nghiên quay lại, nhìn y một lát, bổng nhiên liếm lên vành tai y nhẹ giọng nói:
"Tơi nay sư tôn ngoan một chút."
Thẩm Thính Nghiên nói xong liền giơ tay ấn vào cơ quan trên ngựa gỗ.
"..... Uhmmm...."
Giang Lan Chỉ không kịp phòng bị, tràn ra một tiếng rên rỉ ngọt nị.
Thẩm Thính Nghiên lại ung dung nằm xuống giường như thể đã ngủ.
Cơ quan này điều khiển ngựa gỗ chuyển động liên tục, còn có gậy ngọc trên lưng nó không ngừng xoay tròn đâm chọc trong cơ thể y. Giang Lan Chỉ bị ngọc thế ôn nhuận làm cả người bốc lửa nóng, nhưng ngựa gỗ chỉ đong đưa thong thả không kịch liệt khiến y vừa khó chịu vừa không thể thỏa mãn.
Đêm khuya dường như cũng yên tĩnh theo giấc ngủ của Thẩm Thính Nghiên. Giang Lan Chỉ chỉ có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp dưới thân của mình. Sữa tươi nhỏ giọt trên lưng ngựa chảy xuống bàn chân y thành một mớ hỗ độn. Y liên tục gọi từng tiếng A Nghiên, A Nghiên, ở trong lòng. Dường như hai chữ này đều là toàn bộ tâm niệm của y.
Thẩm Thính Nghiên nằm ở ngay trước mặt y. Khoảng cách không xa khiến y vừa thấy khát vọng lại vừa thỏa mãn.
Giang Lan Chỉ cho rằng mình sẽ bị tình dục tra tấn cả đêm, sau đó vô tri vô giác ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại, trước mắt đã lâm vào một mảng tối đen như mực.
Y thử cử động thân thể, cảm thấy dường như bị bỏ vào trong ngựa gỗ. Quần lót vẫn còn nhét trong miệng, Giang Lan Chỉ không thể phát ra âm thanh. Cáng tay và đùi bị kẹp chặt nhưng trước ngực bị khoét hai cái lỗ tròn, bầu vú bị kéo lọt ra ngoài. Phía dưới cũng không có đóng kín, để hở hai cái lỗ thịt tiện cho đùa bỡn.
Đang nghĩ ngợi, âm hộ đã bị một cái dương vật thô dài xỏ xuyên qua. Người này không giống Thẩm Thính Nghiên. Thẩm Thính Nghiên luôn nhàn nhã còn kẻ này giống như sắc quỷ chết đói. Vừa tiến vào đã đâm thọc mãnh liệt, như dùng hình cụ tra tấn y không chút thương tiếc, cũng chẳng kiên nhẫn mà giã vào âm hộ y.
Sắc quỷ này đâm vào miệng tử cung đưa Giang Lan Chỉ lên đỉnh, tinh đặc tiêm vào chỗ sâu. Bụng ngựa gỗ được khoét rỗng, giúp cho bụng dưới đang phồng lên của Giang Lan Chỉ lưu lại đường sống.
Giang Lan Chỉ thở dốc một lát, cảm thấy tràng đạo bị rót đầy, lần này lại đổi thành một tên khác. Người này không nhanh không chậm mà đưa đẩy, thong thả ung dung nghiền nát điểm mẫn cảm nhất trong thân thể y, lại không chịu cho y được sảng khoái.
Giang Lan Chỉ cúi đầu tựa vài vách trong của ngựa gỗ, hai vú bị người bắt được, bàn tay nóng cháy bao vây lấy tùy tiện bóp nhéo thịt vú thành các hình dạng khác nhau.
...... A Nghiên......
Giang Lan Chỉ thầm niệm ở trong lòng.
SƯ TÔN
Chương 12
Núm vú bị trói chặt hai ngày hai đêm vốn đã sưng trướng vô cùng, lúc này bị gông gỗ kẹp ở bên ngoài rồi quất đánh, vú thịt run rẩy kịch liệt. Ngón chân Giang Lan Chỉ cuộn lại, hốc mắt nhòe nước đỏ ửng.
Thẩm Thính Nghiên rất thích đánh y, bởi vì hắn yêu da thịt Giang Lan Chỉ sưng đỏ, tràn đầy phong thái nhục dục, cũng yêu đôi mắt ầng ậng mờ mịt và vẻ ngoan ngoãn phục tùng của y, là dáng vẻ mê đắm vô hạn khi nhìn thấy hắn, còn mặc cho hắn nắm trong lòng bàn tay tùy ý đùa bỡn.
Vỏ kiếm từng roi từng roi rơi xuống tàn nhẫn, vú thịt rung động phập phồng như sóng cuộn. Giang Lan Chỉ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, dường như y có thể nghe thấy được tiếng nước sữa đong đưa.
"Sư tôn,"
Thẩm Thính Nghiên nhìn y cười ác liệt:
"Đồ nhi muốn thấy người phun sữa."
Không biết những lời này chạm tới chốt mở nào của Giang Lan Chỉ, lỗ sữa bị vỏ kiếm quất đánh hé mở, hai tia sữa phun trắng đục phun ra. Dường như thân thể y không còn nghe theo điều khiển của chính mình, bị từng lời nói từng cử động của Thẩm Thính Nghiên mê hoặc.
Thẩm Thính Nghiên nhìn sữa tươi trên lưng ngựa, cảm thấy hứng thú, vỏ kiếm theo ý muốn của hắn đánh lên vú thịt, nước sữa liền bị vỏ kiếm đánh văng từng dòng ra ngoài.
Sữa trắng đục bắn tung lóe dính quanh ngực Giang Lan Chỉ. Thẩm Thính Nghiên chơi đủ rồi thì ngậm lấy một bên vú mút vào. Núm vú sưng đỏ đã lâu chưa được môi lưỡi kích thích mãnh liệt như vậy, không thể ngăn cản, chỉ đành để Thẩm Thính Nghiên tùy ý đánh chiếm.
Giang Lan Chỉ rưng rưng nước mắt nhìn hắn, giống như dùng ánh mắt gọi, A Nghiên...
"Ai?!"
Thẩm Thính Nghiên chợt ngẩng đầu, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một bóng đen bên cạnh cửa sổ nhảy xuống nhanh chóng bay ra ngoài thành chạy trốn. Thẩm Thính Nghiên bám sát theo một đường, một chưởng đánh rơi người ở ngay cửa thành.
"Này này này, đừng đừng,"
Mục Đình thấy hắn ra tay thật thì vội ấn pháp quyết trốn đi.
"Đều là bạn cũ với nhau, xuống tay cũng nặng quá đi!"
Thẩm Thính Nghiên không để ý đến những lời này, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn hắn chằm chằm, ngữ khí cực kỳ nguy hiểm.
"Ngươi nhìn thấy gì?"
"Không không không! Không có! Không có!"
Mục Đình liên tục lùi về sau, cao giọng giải thích.
"Thủ thuật che mắt của ngươi cao như vậy, ai mà thấy được?"
"Hừ!"
Thẩm Thính Nghiên cười lạnh, hạ công lực xuống một chút:
"Hái hoa tặc?"
"Gì mà hái hoa tặc!"
Mục Đình cả giận nói:
"Đôi bên ta tình ngươi nguyện thì sao có thể gọi là hái hoa tặc?"
Thẩm Thính Nghiên dừng tay, hỏi:
"Có ý gì?"
"Ha ha,"
Mục Đình cợt nhả nhìn hắn cười.
"Ta đây chưa bao giờ làm chuyện gây khó dễ cho người khác, ta với các cô nương đều là cam tâm tình nguyện. Trước khi ngươi đánh ngất xỉu Lạc Tuyết sao ngươi không hỏi nàng có phải vẫn luôn nhón chân trông chờ ta không?"
Thẩm Thính Nghiên nhíu mày đáng giá hắn, tựa như đang xem xét những lời này thật hay giả.
"Chậc!"
Mục Đình thở dài một hơi, ra vẻ như thương tâm.
"Trước kia ngươi cũng chẳng hoài nghi ta như thế này, trước giờ ta vẫn luôn quang minh lỗi lạc."
Thẩm Thính Nghiên lớn lên ở gần núi tuyết từ nhỏ, cũng không nhớ rõ mình có quen biết người như vậy, nhưng kẻ này đã hai lần nhắc đến người quen cũ, bộ dạng chắc chắn mười phần, hắn không khỏi có chút do dự.
Mục Đình đoán được phản ứng của hắn, cũng không nhiều lời nữa, bay lên không trung triệu một thanh kiếm tới, tiêu sái xua xua tay.
"Thôi, quên mất nơi này gần núi Vân Đãng, là địa bàn của ngươi, ta đổi sang nơi khác gây sóng gió là được!"
Mục Đình nói xong liền ngự kiếm vào trong đám mây, chớp mắt đã biến mất.
Thẩm Thính Nghiên không đuổi theo hắn. Trường Hành vẫn còn đang ở chỗ Giang Lan Chỉ, huống hồ dù có mang theo Trường Hành thì hắn cũng không yên tâm rời khỏi sư tôn quá xa.
Trang 2 / 6
SƯ TÔN
Chương 13
Trở về Túy Xuân Phong, Thẩm Thính Nghiên lấy quần lót trong miệng Giang Lan Chỉ ra, kể lại mọi chuyện lúc nãy một lần.
Giang Lan Chỉ khẽ nhíu mày, có chút suy tư.
Thẩm Thính Nghiên liền nhân cơ hội cúi đầu xuống cắn lên một núm vú, dùng sức mút.
"Hic,"
Giang Lan Chỉ hít vào một hơi, rũ mắt nhìn hắn đầy yêu thương.
"Vậy thì chúng ta ở đây thêm hai ngày nữa, xem có phải hắn thật sự sang nơi khác không."
"Được."
Thẩm Thính Nghiên hút sạch sữa tươi, ngẩng đầu đáp lại:
"Vừa hay ta còn chưa phạt sư tôn chuyện lúc chiều đâu."
Giang Lan Chỉ sửng sốt :
"Không phải mới vừa nãy...."
"Vừa nãy nhìn sư tôn phun sữa à?"
Thẩm Thính Nghiên giảo hoạt cười:
"Không phải lúc trước chúng ta đã giao kèo rồi sao?"
"....."
Giang Lan Chỉ không lời gì để nói.
Thẩm Thính Nghiên đứng lên, nhét quần lót lại vào miệng y. Giang Lan Chỉ mờ mịt nhìn hắn. Thẩm Thính Nghiên hôn hôn lên trán y, dịu dàng nói:
"Ngày mai lại phạt sư tôn, tối nay ngủ thôi."
Giang Lan Chỉ ngẩn người, không biết mình bị trói thành như vậy thì ngủ thế nào, nhưng Thẩm Thính Nghiên đã tháo thắt lưng, cởi áo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Lan Chỉ, Thẩm Thính Nghiên quay lại, nhìn y một lát, bổng nhiên liếm lên vành tai y nhẹ giọng nói:
"Tơi nay sư tôn ngoan một chút."
Thẩm Thính Nghiên nói xong liền giơ tay ấn vào cơ quan trên ngựa gỗ.
"..... Uhmmm...."
Giang Lan Chỉ không kịp phòng bị, tràn ra một tiếng rên rỉ ngọt nị.
Thẩm Thính Nghiên lại ung dung nằm xuống giường như thể đã ngủ.
Cơ quan này điều khiển ngựa gỗ chuyển động liên tục, còn có gậy ngọc trên lưng nó không ngừng xoay tròn đâm chọc trong cơ thể y. Giang Lan Chỉ bị ngọc thế ôn nhuận làm cả người bốc lửa nóng, nhưng ngựa gỗ chỉ đong đưa thong thả không kịch liệt khiến y vừa khó chịu vừa không thể thỏa mãn.
Đêm khuya dường như cũng yên tĩnh theo giấc ngủ của Thẩm Thính Nghiên. Giang Lan Chỉ chỉ có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp dưới thân của mình. Sữa tươi nhỏ giọt trên lưng ngựa chảy xuống bàn chân y thành một mớ hỗ độn. Y liên tục gọi từng tiếng A Nghiên, A Nghiên, ở trong lòng. Dường như hai chữ này đều là toàn bộ tâm niệm của y.
Thẩm Thính Nghiên nằm ở ngay trước mặt y. Khoảng cách không xa khiến y vừa thấy khát vọng lại vừa thỏa mãn.
Giang Lan Chỉ cho rằng mình sẽ bị tình dục tra tấn cả đêm, sau đó vô tri vô giác ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại, trước mắt đã lâm vào một mảng tối đen như mực.
Y thử cử động thân thể, cảm thấy dường như bị bỏ vào trong ngựa gỗ. Quần lót vẫn còn nhét trong miệng, Giang Lan Chỉ không thể phát ra âm thanh. Cáng tay và đùi bị kẹp chặt nhưng trước ngực bị khoét hai cái lỗ tròn, bầu vú bị kéo lọt ra ngoài. Phía dưới cũng không có đóng kín, để hở hai cái lỗ thịt tiện cho đùa bỡn.
Đang nghĩ ngợi, âm hộ đã bị một cái dương vật thô dài xỏ xuyên qua. Người này không giống Thẩm Thính Nghiên. Thẩm Thính Nghiên luôn nhàn nhã còn kẻ này giống như sắc quỷ chết đói. Vừa tiến vào đã đâm thọc mãnh liệt, như dùng hình cụ tra tấn y không chút thương tiếc, cũng chẳng kiên nhẫn mà giã vào âm hộ y.
Sắc quỷ này đâm vào miệng tử cung đưa Giang Lan Chỉ lên đỉnh, tinh đặc tiêm vào chỗ sâu. Bụng ngựa gỗ được khoét rỗng, giúp cho bụng dưới đang phồng lên của Giang Lan Chỉ lưu lại đường sống.
Giang Lan Chỉ thở dốc một lát, cảm thấy tràng đạo bị rót đầy, lần này lại đổi thành một tên khác. Người này không nhanh không chậm mà đưa đẩy, thong thả ung dung nghiền nát điểm mẫn cảm nhất trong thân thể y, lại không chịu cho y được sảng khoái.
Giang Lan Chỉ cúi đầu tựa vài vách trong của ngựa gỗ, hai vú bị người bắt được, bàn tay nóng cháy bao vây lấy tùy tiện bóp nhéo thịt vú thành các hình dạng khác nhau.
...... A Nghiên......
Giang Lan Chỉ thầm niệm ở trong lòng.
Trang 3 / 6
SƯ TÔN
Chương 14
Giang Lan Chỉ ở trong ngựa gỗ không biết trời đã sáng hay còn tối, cũng không biết bị tiêm bao nhiêu lần tinh dịch. Khi được thả ra bụng dưới đã phồng ra tròn tròn, trên vú đầy dấu tay xoa bóp đỏ ửng.
Giang Lan Chỉ đã lâu không thấy ánh sáng, vừa mở mắt ra liền muốn rơi lệ. Thẩm Thính Nghiên lấy tay che lên đôi mắt y, ôm người vào trong ngực.
Giang Lan Chỉ tựa vào người hắn như đứa trẻ, nước mắt rơi không ngừng. Thẩm Thính Nghiên lấy quần lót trong miệng y ra, y liền vừa vừa khóc vừa gọi từng tiếng A Nghiên.
Cả thân thể lẫn tâm ý đều ỷ lại không chút che giấu.
"Sư tôn thật ngoan."
Thẩm Thính Nghiên vỗ nhẹ lưng dỗ dành y, hôn mút lên lông mi và môi y từng chút một.
Giang Lan Chỉ khóc đủ rồi mới nhớ phải tức giận, nhưng lại không nỡ mắng người, liền úp sấp vào vai Thẩm Thính Nghiên, vươn tay ôm cổ hắn, giận dỗi không thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thẩm Thính Nghiên xoa xoa bụng nhỏ đã bị chơi sưng lên, giọng điệu vừa ngả ngớn vừa cưng chiều:
"Đều là đồ nhi."
Giang Lan Chỉ gath tay hắn đi, vẫn còn nghẹn ngào, dỗi hờn nói:
"Không phải ngươi."
"Không phải ta?"
Cằm Thẩm Thính Nghiên đặt trên đều Giang Lan Chỉ, trong sủng ái có xen lẫn nguy hiểm, ôn nhu hỏi:
"Vậy thì ai?"
Giang Lan Chỉ nhỏ giọng đáp:
"...... Ta."
"Sư tôn thích không?"
Thẩm Thính Nghiên bị chọc cười, ôm Giang Lan Chỉ cúi xuống hôn đôi môi của y, cắn mút lên cái cổ trắng nõn.
"Đồ nhi phải một người đóng giả thành nhiều người, mệt muốn chết rồi."
"Ngươi xấu xa."
Giang Lan Chỉ muốn tránh không cho hắn cắn mút, nhưng không thể thoát được, chỉ đành để người này tùy ý gặm cổ y, nhẹ giọng thở dài:
"Vừa hư lại vừa dữ."
"Ừm, vừa hư vừa dữ."
Thẩm Thính Nghiên thừa nhận.
"Vậy sư tôn phạt ta đi."
Giang Lan Chỉ ôm hắn. Y không nỡ phạt Thẩm Thính Nghiên, điều này Thẩm Thính Nghiên rõ ràng nhất. Vậy nên hắn cậy được sủng ái mà kiêu tùy ý làm bậy càng thêm thuần thục.
Lần này chơi quá tàn nhẫn, Thẩm Thính Nghiên phải cẩn thận dỗ dành hai ngày mới có thể dỗ Giang Lan Chỉ một lần nữa nguyện ý mở hai chân nghênh đón hắn ở trên giường.
Một đêm trước khi về núi, Giang Lan Chỉ nằm ở trên giường, Thẩm Thính Nghiên ngồi ở giữa hai chân y, tách lỗ nhỏ ra xem xét. Hai cánh hoa môi bị hắn dùng tay kéo ra, ngoan ngoãn mặc người sắp đặt.
"Ngươi nhìn xem có bị thương không?"
Giang Lan Chỉ sợ hãi hỏi.
"Ừ."
Thẩm Thính Nghiên buông đóa hoa ra, nằm trở lại bên cạnh Giang Lan Chỉ ôm người vào lòng, giọng điệu ngả ngớn.
"Nhìn rất đẹp mắt."
Âm hộ chỉ sưng tấy hai ngày, bây giờ đã khôi phục như cũ. Có lẽ là được Thẩm Thính Nghiên dạy dỗ lâu rồi, nên thân thể y cũng hận không thể uốn nắn từng chút theo tâm ý của hắn.
"Sư tôn ngậm ta ngủ đi."
Thẩm Thính Nghiên ôm thân thể trần truồng của Giang Lan Chỉ, đột nhiên nói.
Giang Lan Chỉ không để ý tới hắn, nhắm mắt lại làm bộ không nghe thấy.
"Sư tôn..."
Thẩm Thính Nghiên vùi vào ngực hắn liếm láp, vừa gặm lại vừa cắn như thú con đang làm nũng, bộ dạng đáng thương cực kỳ.
Giang Lan Chỉ trộm nhìn y một lát đành giơ tay đầu hàng, xoay người nằm nghiêng rồi giơ một chân lên, bất đắc dĩ nhượng bộ:
"Vào đi."
Thẩm Thính Nghiên vùi vào trong âm đạo được như ý nguyện, rồi có một tấc lại muốn thêm một thước, đâm vào chỗ sâu, thỏa mãn thở dài.
"Sư tôn thật tốt quá."
Giang Lan Chỉ vốn không phải là người tốt, mà ngược lại, phóng mắt nhìn toàn bộ tiên giới, e là sẽ không tìm được ai lạnh lùng hơn y. Nhưng đối với Thẩm Thính Nghiên mà nói, sư tôn là người dịu dàng nhất trên thế gian. Khi hắn còn là thiếu niên thì luôn cưng chiều, muôn vàn che chở yêu thương. Sau khi lớn lên thì đối với với hắn lúc nào cũng là nói gì nghe nấy, tùy ý hắn làm bậy.
Trên đời này không có một Giang Lan Chỉ thứ hai.
Thẩm Thính Nghiên hôn lên bờ môi của y, đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào công thành chiếm đất. Mặc kệ Giang Lan Chỉ đối tốt với hắn vì lý do gì, hắn đều phải có được hoàn toàn bgười này, toàn bộ.
Ps: không phải không có lý do gì mà Giang Lan Chỉ lại đối xử tốt với Thẩm Thính Nghiên, còn hiến dâng toàn bộ cho Thẩm Thính Nghiên như thế. Có nguyên nhân cả đấy, và sẽ được tiết lộ ở chương 17, cũng là chương cuối. Các bạn hãy theo dõi nha ^^
Trang 4 / 6
SƯ TÔN
Chương 15
Ngày thứ hai, Giang Lan Chỉ không chịu cưỡi ngựa. Hai người ngự kiếm bay về núi Vân Đãng. Giang Lan Chỉ đáp xuống gần núi tuyết, để Thẩm Thính Nghiên đi trình bày sự tình cho chưởng môn.
Thẩm Thính Nghiên ngoan ngoãn rời đi. Hắn không muốn nhiều lời cùng Phó Thanh, nói xong liền rời khỏi chân núi trở về. Không ngờ hắn mới đi khỏi một lát thì núi tuyết đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Thẩm Thính Nghiên nhớ rõ người này. Chính là kẻ đứng đầu hôm bái sư, một lòng muốn làm đồ đệ của Giang Lan Chỉ.
Giang Lan Chỉ liếc mắt thoáng nhìn thấy vẻ u ám trên mặt Thẩm Thính Nghiên, thầm nghĩ không ổn, nói vội dăm ba câu rồi đuổi người. Muốn dỗ dành Thẩm Thính Nghiên, lại không thể nào mở miệng, chỉ có thể đứng ở một bên vô thố nhìn hắn.
Giang Lan Chỉ liếc mắt một cái thoáng nhìn Thẩm Thính Nghiên trên mặt âm trầm, thầm nghĩ không tốt, vội dăm ba câu đuổi rồi người, tưởng hống hống Thẩm Thính Nghiên, lại không thể nào mở miệng, đứng ở một bên, có chút vô thố mà nhìn hắn.
Thẩm Thính Nghiên không đáp lời mà rời đi.
"A Nghiên!"
Giang Lan Chỉ gọi một tiếng, Thẩm Thính Nghiên không để ý tới y, y đành phải nhắm mắt theo đuôi một đường đi vào phòng tắm.
Thẩm Thính Nghiên thong thả ung dung cởi bỏ xiêm y, bước vào trong nước, xem Giang Lan Chỉ như là không khí.
Giang Lan Chỉ nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của hắn, khuôn mặt đỏ phừng. Y thẹn thùng cởi thắt lưng bước vào ao tắm, ngồi khóa trên người Thẩm Thính Nghiên, mông thịt no đủ đè nặng trên đùi hắn, cũng may hắn lần này không có trốn y.
"Rốt cuộc ngươi đang tức giận cái gì?" Giang Lan Chỉ nhéo mặt Thẩm Thính Nghiên, vừa khó hiểu vừa buồn cười.
"Hắn mơ ước ngươi,"
Thẩm Thính Nghiên nhìn chằm chằm y, nheo mắt lại trông vô cùng nguy hiểm, cảnh giác khi lãnh địa của mình bị xâm phạm.
"Người không nhận ra sao?"
"Không nhận ra,"
Giang Lan Chỉ nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu,
"Trong mắt ta chỉ có một mình Thẩm Thính Nghiên."
"Hừ,"
Thẩm Thính Nghiên quay đầu đi, hắn vẫn còn bực bội nhưng không nỡ trút giận lên Giang Lan Chỉ, trong lòng âm thầm tính toán nên giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia thế nào.
"Hắn đã là môn hạ của Lâm Thư trưởng, hôm nay chỉ lại đây đưa chút dược thảo thay cho sư phụ của hắn." Giang Lan Chỉ khuyên giải an ủi nói, "Ngươi đừng tức giận."
"Hừ,"
Nói đến thảo dược, Thẩm Thính Nghiên liền nhớ tới mấy cái bảo bối kia, quay đầu lại nhìn Giang Lan Chỉ, "Sư tôn trở về cũng chưa thấy bọn tiểu ngũ, không nhớ chúng sao?"
"......"
Giang Lan Chỉ một chút cũng chẳng nhớ.
Thẩm Thính Nghiên xoa xoa mông thịt của y m bị đè dẹp lép, mỉm cười không rõ ý vị:
"Sư tôn gội đầu cho ta đi."
Giang Lan Chỉ do dự đáp ứng:
"...... Được."
Nói xong, Giang Lan Chỉ liền đứng dậy định đi lấy bồ kết, Thẩm Thính Nghiên giữ chặt y lại, ấn người ngồi trở lại trên đùi mình.
"Sư tôn đừng nóng vội."
Dây leo không biết đã lén lút bò đến khi nào, trườn ngang qua giữa ao tắm, hai đầu dây bám chặt lên hai vách tường, thân dây leo phủ đầy một đám nút thắt thô to
Thẩm Thính Nghiên cười xấu xa nhìn y,
"Sư tôn đi thôi."
Nước trong ao tắm khá sâu, Thẩm Thính Nghiên ngồi ở trêb bậc thang mới có thể lộ vai, Giang Lan Chỉ ngồi trên dây đằng leo, chưa đi được hai bước đã bị hổng chân, không chạm xuống đáy ao được. Trọng lượng toàn thân đều đè lên hai lỗ thịt giữa hai chân.
Y dùng tay nắm dây leo, chậm rãi bò về phía trước, nút thắt cọ qua âm vật, hạ thể bủn rủn chảy nước, Giang Lan Chỉ nức nở một tiếng, nút thắt khảm sâu vào trong hoa huyệt, y bị kẹt lại không động đậy nổi.
"...... A Nghiên......"
Giang Lan Chỉ nhỏ giọng khóc cầu.
"Sao sư tôn lại thích làm nũng như thế."
Thẩm Thính Nghiên lẩm bẩm một câu, khống chế dây leo phía sau Giang Lan Chỉ nâng lên, Giang Lan Chỉ sợ hãi hét lên một tiếng, thân thể không chịu khống chế trượt về phía. Y vội vàng nắm chặt dây leo, cẩn thận bò từng chút một.
Ao tắm này dài cùng lắm cũng chỉ có mấy mét, thế nhưng trên dây leo buộc đến mười mấy nút thắt. Đến khi Giang Lan Chỉ sang tới bờ bên kia lấy được bồ kết, hạ thể đã sớm bị mài đến sưng đỏ, sau đó lại phải xuống nước trở về, âm hộ bị nước ấm kích thích, hai chân lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa thì nữa ngã xuống.
Trang 5 / 6
SƯ TÔN
Chương 16
Dây leo quấn quanh eo Giang Lan Chỉ, đỡ y trở về lồng ngực Thẩm Thính Nghiên.
"...... A Nghiên......"
Giang Lan Chỉ vô thố nói.
Dây leo cột eo y, tách hai chân ra hai bên, để y ngồi khóa trên người Thẩm Thính Nghiên. Sau đó phân hóa ra thành nhánh nhỏ, bò xuống hạ thể tách hai cánh hoa môi ra. Thẩm Thính Nghiên ngồi dựa vào vách ao không nhúc nhích, để mặc cho dây leo tùy ý khống chế Giang Lan Chỉ, nhét dương vật vào trong âm huyệt ấm áp.
Thẩm Thính Nghiên thuận thế cúi xuống, ngậm núm vú đang cương cứng nhếch lên ở trước mặt rồi gặm cắn. Bàn tay hắn phủ lên mông thịt mềm mại, vừa nhéo vừa xoa.
Giang Lan Chỉ vốc một vốc nước đổ lên tóc Thẩm Thính Nghiên, dùng bồ kết bôi lên tóc hắn từng chút một, rồi xả sạch lại bằng nước mát.
Thẩm Thính Nghiên đột nhiên bế y lên rời khỏi mặt nước, giữ nguyên tư thế cắm vào như vậy ôm người đặt xuống giường nhỏ cạnh ao.
Giang Lan Chỉ còn chưa nằm xuống giường đã cảm giác được có một đôi tay phía sau đang chạm vào bóp mông y. Y kinh hoảng quay đầu lại, liền thấy một Thẩm Thính Nghiên khác!
"A Nghiên?"
Giang Lan Chỉ ngơ ngẩn.
"Là phân thân của ta"
Thẩm Thính Nghiên nói:
"Chỉ là một phép thuật nhỏ thôi, để chúng ta cùng nhau hầu hạ sư tôn, được không?"
Giang Lan Chỉ:
"...... Đừng......"
Thẩm Thính Nghiên lại không quan tâm y có muốn hay không, cúi đầu hôn lên đôi môi y, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Giang Lan Chỉ càn quấy đoạt lấy nước bọt.
Bàn tay phía say tách hai cánh mông thịt ra, dương vật đâm vào lỗ hậu mềm xốp. Giang Lan Chỉ rên rỉ, lại bị môi lưỡi của Thẩm Thính Nghiên đằng trước đoạt mất âm thanh.
Người phía sau nghiền nát điểm mẫn cảm trong tràng đạo, thầm thì bên tai y:
"Sư tôn thật bất công, sao người không hôn ta?"
"...... Ưm......"
Người đằng trước chọc vào miệng tử cung, buông đôi môi của y ra. Sau đó đưa hai ngón tay vào trong miệng, câu lấy cái lưỡi mềm mại giữ trong kẽ tay đùa giỡn, nhẹ giọng hỏi:
"Không phải sư tôn thích ta nhất sao?"
"...... Đừng...... Trướng......"
Giang Lan Chỉ gian nan thốt ra mấy chữ.
Người phía sau nọ vươn bàn tay lại đây, nắm lấy bầu vú mềm mại, dùng sức bóp nắn thành các hình dạng khác nhau. Ngón tay kẹp núm vú kéo thả, giọng điệu nguy hiểm tàn nhẫn:
"Sư tôn thích ai nhất?"
Người trước thân vòng hai tay ra sau ôm lấy eo y, lướt qua từng tấc da thịt trên sống lưng và hai vai trơn bóng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng của y, dụ dỗ:
"Nói đi, nói sư tôn thích ta nhất."
Nước dãi Giang Lan Chỉ không kịp nuốt chảy theo khóe miệng, nước mắt rơi đầy mặt.
Người phía sau cúi đầu cắn lên cổ y, lưu lại một cái dấu răng.
Còn người đằng trước thì ngậm lấy hầu kết của y, dùng lưỡi nhẹ nhàn liếm láp.
Giang Lan Chỉ giống như một con dê non vừa mới sinh ra, tiến về phía trước thì rơi vào miệng hổ, lùi về sau thì lạc vào hang sói. Chỉ đành bất lực khóc lóc cầu xin
"...... A Nghiên......"
"Sư tôn."
Thẩm Thính Nghiên than nhẹ một tiếng, hai người hắn chỉ vì một tiếng A Nghiên này của Giang Lan Chỉ liền đồng thời bắn ra. Giang Lan Chỉ bị rót đầy, nằm trên giường thất thần thở dốc.
Thẩm Thính Nghiên ngồi dựa vào đầu giường, đặt Giang Lan Chỉ thành tư thế quỳ bò ở giữa hai chân của hắn. Sau đó nắm cằm y cắm dương vật vào trong yết hầu, phân thân ở dưới đỡ lấy eo y, hạ thân hoàn toàn vùi sâu vào trong âm hộ.
Người trước mắt này hỏi:
"Sư tôn, ăn ngon không?"
Người bên dưới thăm dò:
"Sư tôn, ai lợi hại hơn ai?"
"......"
Giang Lan Chỉ không nói nên lời, yết hầu co bóp bao bọc quy đầu của Thẩm Thính Nghiên, tận chức tận trách hầu hạ người này.
Thẩm Thính Nghiên bên dưới không nhận được câu trả lời, lập tức động tác càng thêm hung ác mãnh liệt. Hắn thô bạo đâm về phía trước, gậy thịt trong miệng Giang Lan Chỉ lại chui sâu vào cổ họng thêm một phân, hắn rút ra một chút, Giang Lan Chỉ liền bị kéo ra sau một tấc.
Dưới thủ đoạn của người bên dưới, Giang Lan Chỉ biến thánh món đồ chơi cho nam nhân ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top