BIỆT (2)

Rút hết can đảm mà nhắn cho anh một tin.

Chỉ còn nửa tháng, anh sẽ kết hôn rồi.

Anh dọn ra ngoài cũng đã một tuần, không gặp lại nữa, cũng không có trả lời tin nhắn. Không biết anh nhìn thấy thì có cảm nghĩ gì. Đi đến bước đường hôm nay thế này, không ai cũng không oán. Bởi vì đã sớm có điều tỉnh ngộ, từ điểm bắt đầu đã sớm biết có ngày hôm.

Mấy năm vui vẻ hạnh phúc này, là do trộm về, hiện tại đã đến lúc phải trả lại rồi.

Chẳng muốn chỉ tay vẽ vời nói xã hội này không công bằng.

Từ trước đến nay anh và cậu đều là người nhát gan, không có quyết tâm và dũng khí để đi làm đấu sĩ, ẩn trốn trong góc, ra sức không gây sự chú ý mà sống.

Cũng không đủ can đảm đứng lên giành lấy hạnh phúc cho mình, cậu chính là hèn nhát.

Đem mấy tờ giấy anh để lại, cùng bụi bặm hỗn hợp chồng chất đều dọn dẹp sạch sẽ, lại tìm đến rất nhiều quần áo đem bỏ vào bồn ngâm, tất thảy các cửa kính đều lau qua một lần. Phải, phải tìm chút việc để làm vậy thôi.

Anh mãi vẫn chống lại việc bản thân là đồng tính. Có đôi khi lại nghĩ, nếu như không có cậu, anh nhất định sẽ yêu một nữ nhân xinh đẹp nào đó, một người thực sự xứng với anh. Lại thuận với tự nhiên...

Anh cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói thích cậu. Mặc có sống chung, tuy rằng đã làm tình qua, những lời này anh vẫn chưa hề nói. Dường như những lời này một khi nói ra, cũng là chính miệng thừa nhận thân phận của mình. Cậu cũng chưa từng nói với anh.

Từng viết qua thư một hai lần, cảm thấy câu " Em yêu anh " này, chính miệng nói ra thì lại sẽ khó xử.

Tình trạng giấc ngủ trong một tuần này đã kém đến cực điểm rồi.

Rõ ràng là mệt chết đi được, lại nằm ở trên giường rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đầu óc hỗn loạn, những đoạn ký ức khi còn bên anh chạy rời rạc.

Thỉnh thoảng nghe được vài âm thanh lớn, hoặc là đột nhiên nhớ đến anh, nhớ đến trước đây , cả người lập tức tỉnh táo lại, không thể tự nghĩ Đông nghĩ Tây, mà cũng chẳng thể ngủ được nữa, vẫn mở to mắt đến hừng đông.

Thử qua vài lần nửa đêm thức dậy đọc sách hoặc là lên mạng, không được nửa giờ thì lại mệt mỏi rã rời, nằm trở lại trên giường, bản thân vô phương chìm vào giấc ngủ. Lúc học đại học ngày ngủ đêm thức. Nhưng chẳng có gì để làm, thức vô ích.

Cũng từng thử qua việc dùng thuốc ngủ, cực kỳ không thích loại cảm giác tỉnh lại sau khi uống thuốc. Sau khi tốt nghiệp , thói quen này đã chầm chậm sửa được, mà gần đây lại có dấu hiệu tái phát.

Hiện tại chính mình cũng gần như là loại tình cảm này, buổi tối ngủ không được, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại ngồi đờ ra.

Thậm chí cơ thể cậu, cũng không muốn là của cậu.

Cũng không cho là đặc biệt khổ sở, chỉ là mịt mờ thế này thì không biết có thể làm cái gì để giết thời gian. Ngoại trừ cô quạnh.

Sau đó nghĩ, hay là còn phải như vậy mà trải qua thật nhiều năm, liền khiến người ta nghĩ đến mà hoang mang sợ hãi. Cho nên lại sợ, e rằng không thể kiên trì tìm được người khác.

Hôm qua nhận được thư của anh, là thư tay, anh nói nhớ, mong cậu đừng trách anh. Lời lẽ thành khẩn, với ngòi bút tồi tàn của anh, nhìn chung thế này đã có thể cho là thứ tốt nhất mà đời này anh viết được rồi. Lật đi lật lại nhiều lần, nhìn rồi lại nhìn, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cũng đã quyết định rồi, mới nói ra những điều này.

Tóm tắt một chút nội dung kể lại cho người bạn, rất thê lương nói với cậu ấy: " Cậu xem, miệng nói thích tớ,lại vừa làm tớ khổ sở như vậy".

Nói không trách anh là giả, nói không hận anh là thật. Chỉ là hết cách rồi, tự hỏi mình đa tình. Về tương lai, cả hai cũng chưa từng sâu sắc nói qua. Rất nhiều chuyện, không cần phải nói ra quá rõ ràng.

Cậu biết anh, biết anh tương lai nhất định sẽ kết hôn, trước sau như nhau, từ lúc bắt đầu thì đã định trước rồi. Cậu sau nàu cũng sẽ là ký ức.

Anh là một kẻ lõi đời, sẽ không cho phép bản thân chống lại cả thế tục. Nếu như không có ánh mắt người ngoài , có thể hai chúng tôi đã có thể im lặng như thế này mà bước tiếp.

Thế nhưng, cuối cùng lại có vài lời đồn đại .Chức vị càng cao, bị chú ý cũng lại càng nhiều.

Anh gần đây có lẽ phiền muộn chuyện thiệp mời. Đã gửi cậu một cái. Mỗi lần nhớ tới việc này thì không nhịn được cười. Nghĩ tới dáng vẻ bối rối của anh, vẻ mặt ngu ngốc hồ đồ đó.

Nhất mực suy nghĩ, có đúng hay không phải rời xa thành phố này. Là bởi vì anh mới đến nơi đây, hiện tại anh đi rồi, cũng nên rời khỏi. Ở lại, lúc nào cũng sâu sắc cảm thấy anh đang ở ngay cách đó không xa, bên cạnh là vợ anh, có lẽ không lâu sau đó còn có thể có một đứa con. Thứ cậu nong ước trao cho anh.

Có lẽ là phải đi khỏi nơi đây, thay đổi hoàn cảnh mới, hơn nữa còn phải gần nhà một chút. Không biết tương lai rồi sẽ thế nào? Có lẽ từ nay về sau sẽ hết sức mà lờ đi tất thảy những tin tức về anh.

Vương Gia Nhĩ so với bất kỳ ai trên đời này, đều càng thêm tha thiết mà mong mỏi anh có thể hạnh phúc. Chỉ là, nhớ tới hạnh phúc đấy không có phần cậu, vẫn là lại rất khổ sở .






______________
Thiệt là, không biết hướng đến đâu để cả hai cùng hạnh phúc...
Có lẽ sẽ viết 2 kết thúc...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top