Post cho bx doc 504-505
Hàn Thạc sửng sốt, dường như không hiểu hết ý câu nói của Tô Phỉ, khựng lại một chút, hắn cẩn thận hỏi lại :
- Ngươi bảo ta mang ngươi đi, tức là rời khỏi Tạp Tây Đế Quốc sao?
Đôi mắt trong veo của Tô Phỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, tựa hồ muốn xem từng biến hóa trên mặt hắn rồi nói tiếp :
- Ngươi là thành chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành của Lan Tư Lạc Đặc Đế Quốc, ngươi có thể chống lại lực lượng của Băng Tuyết Thần Điện, trong số bằng hữu ta biết, ta nghĩ chỉ có ngươi là có thể giúp ta. Đương nhiên, đấy là nói ngươi coi ta là bằng hữu.
Tô Phỉ nói đến đây, Hàn Thạc hiểu ra nàng đã đoán được thân phận chính thức của hắn. Thoáng do dự một chút, Hàn Thạc lại cười nói :
- Ta tự nhiên coi ngươi là bằng hữu của ta, Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành rất hoan nghênh ngươi đến.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Tô Phỉ tỏ vẻ vui mừng lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưng nàng còn chưa kịp nói thêm câu gì, thanh âm Tố La đột nhiên vang lên :
- Hồ đồ!
Thanh âm vừa dứt, Tố La đã xuất hiện trước mặt Hàn Thạc và Tô Phỉ, sắc mặt lão rất khó coi, lão trừng mắt nhìn Tô Phỉ tức giận bừng bừng nói:
- Phỉ phỉ, ngươi dù sao cũng không còn là một hài tử nữa, có một số việc ngươi hẳn phải biết hậu quả của nó chứ.
Bị phụ thân trừng mắt nhìn, Tô Phỉ cảm thấy có chút ớn lạnh, nhưng vừa nghĩ tới việc phải gả cho Bố Lạp Khắc một cách oan uổng, nàng lại quật cường nhìn cha nói:
- Phụ thân, người không nên quyết định việc chung thân đại sự mà không có sự đồng ý của con!
Tố La đang tức giận bừng bừng nhưng khi nhìn vẻ mặt quật cường không chút yếu thế của con gái, đột nhiên trong lòng cảm thấy bồi hồi, lắc đầu bất lực thở dài nói:
- Chuyện này đích thật là phụ thân lỗ mãng. Nhưng việc Bố Lạp Khắc thích con thì ai cũng biết, với thanh thế gia tộc Bì Long của hắn, việc này căn bản không thể cự tuyệt. Phụ thân mặc dù là một Thánh Kỵ Sĩ, cũng có một chút thanh thế ở Tạp Tây Đế Quốc nhưng căn bản không thể đấu lại được Bì Long gia tộc.
Hàn Thạc sớm biết rằng Tố La sẽ đến. Nghe hai cha con tranh chấp, hắn vừa nhìn Tô Phỉ, lại nhìn nhìn Tố La, cảm thấy ông ta tựa hồ đã già đi rất nhiều, đột nhiên mở miệng nói:
- Tố La tiên sinh, ta thật ra cũng có biện pháp giải quyết.
Thánh Kỵ Sĩ Tố La vài ngày trước đã giao thủ với hắn, sau đó hắn đã có một cái nhìn khác về thực lực và thân phận Hàn Thạc, trong lòng hắn thật sự sợ hãi người thanh niên này. Cho nên nghe hắn nói vậy, Tố La có vẻ hơi chấn động, miễn cưỡng nhìn Hàn Thạc nói:
- Anh hùng xuất thiếu niên, những lời này là thích hợp nhất đối với ngươi. Ta bắt nhốt Tô Phỉ, một mặt là để phòng ngừa Tô Phỉ gây chuyện lộn xộn, mặt khác cũng là chờ ngươi tới.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, có vẻ khó hiểu, nói :
- Ý ông là gì?
- Bố Lai Ân, quan hệ giữa ngươi và Tô Phỉ, ta nghĩ ta đại khái cũng biết một chút. Được rồi, ta gọi ngươi là Bố Lai Ân nhé. Việc giữa Tô Phỉ và ngươi, bây giờ chưa có ai biết cả. Với thân phận và thực lực của ngươi, đích xác có thể bảo toàn cho chúng ta.
Hoàn toàn ngoài dự liệu của Hàn Thạc, khi Tố La nói những lời này, hắn cảm thấy lão có phần hơi gống một con cáo hơn, vẻ mặt tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều.
Đột nhiên, khuôn mặt Tô Phỉ hồng lên một cách khó hiểu, nàng như biết cha mình muốn nói gì, vội vàng đỏ mặt nói:
- Phụ thân, không phải như người nghĩ đâu, ta và ......
- Được rồi, con không cần nhiều lời, ta biết ý của con.
Không đợi Tô Phỉ nói hết câu, Tố La khoát tay ngắt lời ngăn không cho nàng nói tiếp nữa, rồi như tự nói:
- Phụ thân tính toán vài ngày rồi, quyết định tôn trọng ý kiến của con, con và Bố Lai Ân cũng coi như hợp nhau. Ta đã an bài vài việc trong gia tộc rồi, bây giờ Bố Lai Ân đã đến, chúng ta hãy nói rõ việc này. Có thể ra khỏi Tạp Tây Đế Quốc, tới sinh sống ở Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành không?
Vừa nghe phụ thân nói những lời này ra, sắc mặt Tô Phỉ đỏ bừng lên, liên tục khoát tay hét lên :
- Không phải, không phải như thế. Phụ thân người hiểu lầm rồi.
- Hừ!
Tố La trừng mắt nhìn Tô Phỉ, nói:
- Đã đến nước này, con còn dấu dấu diếm diếm làm gì. Bây giờ gia tộc chúng ta cũng sắp bị con hủy hoại rồi, con không thể lừa ta mãi được.
Xoay người đi, Tố La dùng một ánh mắt giống như nhạc phụ đang nhìn con rể để nhìn Hàn Thạc, rồi mỉm cười, tựa hồ rất hài lòng nói:
- Ừm, vô luận xét về phương diện nào, ngươi cũng hơn hẳn so với tên gia hỏa Bố Lạp Khắc xảo trá kia, ánh mắt Phỉ Phỉ quả nhiên là không tệ.
Hít sâu một hơi, Tố La nghiêm mặt nói:
- Bố Lai Ân, mặc dù Tô Phỉ nhà ta có đôi khi hồ đồ một chút, nhưng là Phỉ Phỉ rất lương thiện. Ngươi không được khi dễ con gái ta đó.
Hàn Thạc trợn mắt ngẩn cả người, nhìn Tố La đang tự quyết định mọi việc, quả thực không biết phải nói gì..
Không thể không nói, Thánh Kỵ Sĩ Tố La đích thật là một nhân vật rất giỏi, ông ta hiểu lầm quan hệ Tô Phỉ và mình thì cũng bình thường. Dù sao mấy ngày nay Tô Phỉ và hắn đích xác cũng rất thân cận, hơn nữa Tô Phỉ gần đây lại phản đối kịch liệt hôn sự với Bố Lạp Khắc, làm phụ thân hiểu lầm như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Chỉ là Tố La này thật đúng là mượn gió bẻ măng,vô cùng gian hoạt. Nhốt Tô Phỉ lại, một mặt không cho bất luận kẻ nào biết nàng có quan hệ với mình, mặt khác khảo nghiệm xem mình có đến vì Tô Phỉ hay không, hơn nữa âm thầm không cho bất kỳ ai biết, bắt đầu lặng lẽ điều động người trong gia tộc, tùy thời có thể xuất phát tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành.
Tố La này, mặc dù hiểu lầm quan hệ giữa mình và Tô Phỉ, nhưng là một nhân vật rất khó lường a!
Những ý nghĩ lướt qua đầu Hàn Thạc nhanh như chớp, hắn trong mắt hào quang lóe sáng, đánh giá Tố La. Trong lòng tự hỏi rất nhanh, Thánh Kỵ Sĩ là một lực lượng không nhỏ đối với một quốc gia, việc Tạp Tây Đế Quốc không dựa vào hắn, vậy Tố La cũng có thể mang theo Tô Phỉ và cả nhà của hắn tới quốc gia khác.
Một Thánh Kỵ Sĩ! Sẽ chẳng có một quốc gia nào cự tuyệt, nhất là những quốc gia đối địch với Tạp Tây Đế Quốc.
Lão gia hỏa này tuyệt đối là một nhân vật không đơn giản, Hàn Thạc âm thầm quan sát Tố La, vốn định đính chính sự thật, hắn đột nhiên sực nghĩ ra, sau đó lộ ra nụ cười khiêm tốn, cam đoan với Tố La :
- Sao có thể chứ, ta yêu Phỉ Phỉ còn không hết, sao lại khi dễ nàng chứ!
Tô Phỉ mặt đỏ tới mang tai, đang muốn giải thích cho phụ thân chân tướng sự việc, nghe Hàn Thạc nói thế đột nhiên như bị giáng một đòn nghiêm trọng, lập tức trừng mắt liếc hắn, hét lớn lên vẻ lo lắng :
- Phụ thân, phụ thân không được nghe hắn nói lung tung, con và hắn ......
Vung tay lên, Tố La lại cắt ngang lời giải thích của Tô Phỉ rồi nói:
- Hắn không phải nói lung tung, ta tin hắn sẽ chiếu cố cho con thật tốt, Bố Lai Ân không giống Bố Lạp Khắc, hắn là vũ giả không phải là chính khách, ta tin lời hứa của vũ giả, nhất là vũ giả có thực lực còn mạnh hơn ta, thì ta còn tin tưởng hơn nữa!
Tô Phỉ quả thực bị Tố La làm cho gần mê muội đi, mỗi một lần giải thích đều bị phụ thân đột nhiên ngắt lời, sau đó lão lại càng hiểu lầm nhiều hơn. Tình hình đó quả thực làm cho Tô Phỉ không biết phải làm sao. Người lại càng làm cho Tô Phỉ hận đến ngứa răng chính là Hàn Thạc. Chỉ thấy hắn ra dáng một chàng rể ngoan, nghiêm trang cam đoan :
- Vâng, nhất định là như vậy rồi.
Tô Phỉ vừa thẹn vừa giận, dường như cảm giác thấy mình trong lúc bất tri bất giác bị người ta đem bán, hai bên mua mua bán bán còn đứng ngay trước mặt mình cười hỉ hả đám phán chi tiết. Loại cảm giác quái dị nói không nên lời này.... tựa hồ... giống như... có pha thêm chút vui sướng nho nhỏ, chỉ là niềm vui sướng nho nhỏ đó bị sự ngượng ngùng che lấp, chẳng mấy chốc Tô Phỉ như quên mất cả bản thân mình.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Trong lòng Tô Phỉ cứ thầm kêu to, không biết phải nói cho Tố La như thế nào, nàng tức giận thở phì phò trừng mắt nhìn Hàn thạc, sắc mặt nghiêm nghị, như chuẩn bị nói rõ mọi việc ra.
- Ừm, các ngươi nói chuyện với nhau đi, ta bây giờ lập tức đi điều động gia tộc, tranh thủ trong thời gian ngắn chuyển toàn bộ lực lượng gia tộc tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành. À, đến lúc đó có thể còn phải phiền hiền tế một chút. Dù sao ngươi cũng là người đứng đầu Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành, lực lượng của ngươi cũng có thể giúp cho chúng ta bình an rời khỏi Tạp Tây Đế Quốc một cách nhanh chóng.
Không chờ cho Tô Phỉ nói, Tố La lại tống ra thêm một viên đạn đại bác.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Hàn Thạc cười nói, hắn cảm thấy vui mừng vì tự nhiên lại có thêm một Thánh Kỵ Sĩ về bên mình. Về phần sau này thì Hàn Thạc tạm thời chưa nghĩ tới, dù sao trước hết cứ dẫn Thánh Kỵ Sĩ Tố La tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành rồi nói sau. Một khi gia tộc Tố La tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành rồi, cho dù sự thật có bị phơi bày, Hàn Thạc cũng tin họ cũng chẳng dễ dàng ly khai được.
Tố La tựa hồ rất hài lòng với hắn, cười hà hà đi đến trước mặt Hàn Thạc, vỗ vỗ vai rồi khẽ gật đầu, như là yên tâm có thể dựa vào một tảng đá lớn. Vẻ mặt thoải mái hơn nhiều so với lúc vừa vào, nhìn bộ dáng có vẻ là đi an bài việc rời khỏi Tạp Tây Đế Quốc.
Tô Phỉ vốn định ngăn Tố La lại để giải thích cho rõ, nhưng bị Hàn Thạc đưa mắt chặn lại, đợi cho Tố La bỏ đi, nàng liền lập tức hai tay chống eo, mắt tròn xoe trừng trừng, giống như là một con gà mái sắp đánh nhau, tức giận lao tới :
- Bố Lai Ân, tên khốn khiếp này, rốt cuộc ngươi có ý gì đây?
Xòe hai tay tỏ vẻ bất lực, Hàn Thạc cười nói :
- Ta cũng vì ngươi, mà cũng là nghĩ cho gia tộc ngươi nữa. Nếu không nói như vậy, phụ thân ngươi có thuận lòng đi Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành không?
Hàn Thạc vừa nói vừa làm ra vẻ vô tội.
Tô Phỉ vốn định hỏi tội Hàn Thạc, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, đột nhiên sửng sốt lặng cả người. Nàng cũng là một người thông minh, chỉ suy nghĩ một chút là biết nhưng lời Hàn Thạc nói rất có đạo lý.
Nhưng, khi Tô Phỉ vừa nghĩ tới hắn lấy cớ thành thân với nàng để thuyết phục phụ thân, thấy bộ dáng Hàn Thạc cười hì hì thì lại cảm thấy một nỗi tức giận mà không có chỗ để phát tiết, thở phì phò lao vào Hàn Thạc, miệng hét lên :
- Như vậy cũng không thể đem những việc như thế này ra để đùa chứ, ta... ta không thể không giáo huấn ngươi!
Quyển 5 - Chương 506:
Thần uy của Tiểu Khô Lâu
Tô Phỉ sao có thể là đối thủ của Hàn Thạc chứ. Khi Tô Phỉ thở hổn hển lao về phía hắn, Hàn Thạc chỉ mỉm cười nhìn nàng, căn bản không hoàn thủ không phản kháng, đưa ngực ra nhận mấy cú đấm của Tô Phỉ, cười cười rồi cũng giả kêu đau vài tiếng.
Nắm đấm nhỏ xíu mềm mại của Tô Phỉ đánh vào người làm hắn chẳng những chẳng thấy đau đớn gì, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy rất thích thú. Đừng thấy Tô Phỉ giương nanh múa vuốt lao tới mà lầm, trong khi hạ thủ nàng cũng đã biết phải trái mà hạn chế lực đạo, với thân thể mạnh mẽ tới mức biến thái của Hàn Thạc, tự nhiên không tổn thương chút nào.
Đánh được một lúc, Tô Phỉ rốt cục phát hiện ra toàn bộ những gì mình đang làm đều vô dụng. Càng nhìn hắn lại càng thấy đáng ghét, có giận cũng không biết phát tiết ra chỗ nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hàn Thạc vài lần.
- Được rồi, được rồi!
Hàn Thạc nói hai câu xí xóa:
- Ta cũng muốn cho phụ thân ngươi an tâm, như vậy ông ấy mới có thể không cố kỵ gì mà tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành, đợi đến khi ông ấy tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành, ngươi có thể giải thích cho phụ thân, khi đó ông ấy chắc chẳng nói lấy nửa câu oán hận đâu.
Tô Phỉ láo nháo với Hàn Thạc một lúc, vốn tâm tình u sầu giờ đã thấy thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ một chút rồi không khỏi mở miệng nói:
- Gia tộc chúng ta cũng có rất nhiều người. Nếu muốn toàn bộ đột nhiên đi tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành mà không cho ai biết thì cũng có chút khó khăn. May mà mấy ngày nay Tạp Tây Đế Quốc bị ngươi làm cho rối loạn, phụ thân ta vì là một Thánh Kỵ Sĩ nên bên trong tộc có quyền uy tuyệt đối, chờ thêm một thời gian nữa, hẳn là không có việc gì.
- Ừm, thừa dịp mấy ngày nay Bố Lạp Khắc không quản các ngươi thì nên mau di dời những người này đi. Ta sẽ nói với người của ta, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. - Hàn Thạc nói.
- Được rồi, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Sao đột nhiên Băng Tuyết Thần Điện phát ra Băng Tuyết Nữ Thần lệnh, triệu tập toàn bộ giáo chủ ở Tạp Tây Đế Quốc tại các địa phương quay trở về tuyết vực Băng Phong?
Tô Phỉ nhướng mày, chợt nhớ tới sự kiện lạ thường ở Băng Tuyết Thần Điện mấy ngày nay, không khỏi hỏi Hàn Thạc.
Chuyện Băng Thần Khoa Lý chết nhất định là đã bị Băng Tuyết Thần Điện bưng bít dấu kín. Bằng không đã có ảnh hưởng rất lớn tới Băng Tuyết Thần Điện và cả Tạp Tây Đế Quốc. Đế Á Na sở dĩ phát ra Băng Tuyết Nữ Thần lệnh, triệu tập giáo chủ tới tuyết vực Băng Phong hiển nhiên là để tập trung lực lượng.
- Không có gì, phỏng chừng là muốn đối phó với chúng ta đó.
Hàn Thạc thuận miệng đáp.
Mặc kệ nói như thế nào. Tô Phỉ vẫn là người dân Tạp Tây Đế Quốc, đối với Băng Tuyết Thần Điện hẳn là còn có chút hảo cảm. Nếu nàng biết Hàn Thạc bức chết người lãnh đạo cao nhất của Băng Tuyết Thần Điện là Băng Thần Khoa Lý, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa!
- À, thì ra là như vậy.
Tô Phỉ nhìn Hàn Thạc vẻ phức tạp, đột nhiên thở dài nói:
- Ta là người của Tạp Tây Đế Quốc, lần này đi như vậy, sau này chỉ sợ vĩnh viễn không thể về được. Ừm, mặc kệ ra sao ta vẫn hy vọng ngươi đừng làm hại những dân chúng bình thường của Tạp Tây Đế Quốc chúng ta.
- Yên tâm đi, ta sẽ không động thủ với dân thường đâu. Ừm, ta an bài một chút, hôm nay rời khỏi Tạp Tây Đế Quốc. Lần sau gặp mặt, nếu không có việc gì ngoài ý muốn hẳn là sẽ gặp nhau ở Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành. - Hàn Thạc nhìn Tô Phỉ nói.
- Hôm nay đã đi rồi à? Sao nhanh thế?
Tô Phỉ nghe Hàn Thạc nói như vậy, đột nhiên có chút hơi bùi ngùi, ngữ khí nhỏ hẳn xuống.
- Ừm, nhưng trước khi đi, ta sẽ an bài một chút. Có ta phân phó, gia tộc các ngươi sẽ rời khỏi Tạp Tây Đế Quốc thuận lợi hơn. Gần đây Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành và bảy đại công quốc đang giao chiến, ta phải đi xem động tĩnh bên kia. - Hàn Thạc nói
Giây phút chia tay bao giờ cũng dễ gây xúc động nhất. Để khỏi làm cho Tô Phỉ buồn lòng, Hàn Thạc cười hì hì nói:
- Được rồi được rồi, ta đi trước đây, phỏng chừng không bao lâu nữa là chúng ta có thể gặp mặt ở Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành rồi. Ừm, gửi lời vấn an của ta tới phụ thân ngươi. Nói Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành chúng ta sẽ mở cửa thành hoan nghênh các người.
Không đợi Tô Phỉ nói thêm gì. Hàn Thạc tiêu sái ly khai, dưới con mắt chăm chăm của Tô Phỉ, biến thành một bóng mờ nhạt nhòa rồi nhanh chóng tiêu thất.
Rời khỏi nhà Tô Phỉ, Hàn Thạc đi tới cứ điểm Ám Mạc ở Tạp Tây Đế Quốc, liên lạc với người phụ trách Ám Mạc ở đây, thông qua họ đem tin tức mình truyền tới cứ điểm ở Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành. Hơn nữa phân phó họ phải liên lạc với Tố La, trợ giúp gia tộc Tố La tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành.
Cứ điểm Ám Mạc ở Tây La thành đã kinh doanh nhiều năm, có rất nhiều đường thoát hiểm. Hàn Thạc tin rằng có họ trợ giúp, gia tộc Tố La nhất định có thể thuận lợi hơn một chút. Thừa dịp Tạp Tây Đế Quốc hỗn loạn mấy ngày nay, với năng lượng của lão hồ ly Tố La, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Ám Mạc, Hàn Thạc tin rằng sẽ không gặp phải vấn đề gì bất ngờ.
Hồn tộc Lục Giác Tộc Vương vẫn ở tại An Kiệt Lạp đế quốc, trước khi Hàn Thạc về Lan Tư Lạc Đặc Đế Quốc, hắn lại ẩn dấu thần thức một lần nữa, không nhanh không chậm đi tới U Ám Sâm Lâm, chuẩn bị xuyên qua U Ám Sâm Lâm trở lại Tử Vong Mộ Địa.
Trên đường đi, Hàn Thạc đột nhiên cảm ứng được sự vui sướng vô bờ của Tiểu Khô Lâu đến từ Vong Linh Giới. Hàn Thạc vừa mới từ thành phía Tây tiến vào U Ám Sâm Lâm đã cảm thấy trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Không cần suy nghĩ nhiều, Hàn Thạc cũng biết Tiểu Khô Lâu nhất định đã dung hợp xong Vong Linh hệ bổn nguyên chi tinh và linh hồn. Vốn thực lực Tiểu Khô Lâu đã rất kinh người, một khi dung hợp linh hồn với nguyên tố Tử Vong trong bổn nguyên chi tinh, nhất định có thể tạo ra cho hắn một sự kinh hỉ lớn hơn nữa.
Hàn Thạc không thể đợi được, nhanh chóng tìm kiếm một sơn động bí mật, triệu hoán Kim Giáp thi đào một gian thạch thất, sau đó lấy ra Khô Lâu pháp trượng, trước tiên ở bố trí chung quanh một chút, rồi để thần thức xuyên qua không gian, đi tới nơi khí Tử Vong đậm đặc nhất Vong Linh Giới.
Thê lương, chết chóc, khắp nơi chỉ một màu xám trắng, không chỗ nào không có nguyên tố Tử Vong lạnh buốt, vĩnh viễn chém giết tàn khốc, đây chính là quy tắc sinh tồn vô cùng đơn giản cho những người có thể thích ứng được ở đây. Đây chính là chủ thể vĩnh hằng không thay đổi ở Vong Linh Giới.
Trong một tòa núi khổng lồ nguy nga, trên đó có một tòa cung điện cao ngất trời, khắp nơi đều là xương trắng rải rác, ngàn vạn các loại Sinh vật Bất tử đủ dạng, từ giữa sườn núi rải đều lên trên đều nằm rạp xuống, hướng về phía ngọn núi khổng lồ cúng bái.
Một luồng sức mạnh âm trầm tà ác đáng sợ, bao phủ cả tòa núi khổng lồ vạn thước, tử khí đậm đặc như bị một sức mạnh tà ác trong tòa núi khổng lồ hấp dẫn, toàn bộ đều chui vào cung điện trên đỉnh núi khổng lồ.
Trong lúc nhất thời, khí Tử Vong mắt thường khó nhìn thấy được nay đậm đặc đến mức ngưng tụ thành những dòng chảy, ngàn đầu dây mối nhợ chảy vào cung điện cao chọc trời. Cả tòa cung điện như trở thành một vật khổng lồ, không ngừng hút khí Tử Vong trong phương viên trăm dặm.
Lấy đỉnh núi khổng lồ này làm trung tâm, khí Tử Vong bên trong cả khu vực điên cuồng hội tụ, đánh thức tất cả các loại sinh vật vong linh cường đại trong phương viên trăm dặm, thậm chí lên đến cả ngàn dặm. Những sinh vật vong linh cường đại này đưa ánh mắt trống rỗng nhìn về phía ngọn núi khổng lồ đó, không tự chủ được chầm chậm đi tới.
Thần thức Hàn Thạc đáp xuống phía trước cung điện của Tiểu Khô Lâu, đầu tiên là lợi dụng khí Tử Vong không chỗ nào không có ngưng kết lấy một thân thể mờ mờ. Thần thức Hàn Thạc triển khai ra, thu hết toàn bộ biến hóa ở trong cả tòa núi khổng lồ này vào mắt.
Khô Lâu chiến sĩ, chiễn sĩ Cương Thi, Thực Thi quỷ, Thạch Tượng quỷ, Tà Ác kỵ sĩ, Mộc Nãi Y Lĩnh Chủ, lão thi yêu, Cốt Ma ......
Các loại Sinh vật Bất tử đủ dạng, trong đó có những con Hàn Thạc đã rất quen, cũng có một vài con Hàn Thạc cũng không rõ, tràn ngập từ chân núi đến sườn núi tòa sự sơn, như đang chịu một lực lượng triệu hoán nào đó, đang từng bước từng bước tiến vào tòa núi khổng lồ.
Dõi mắt nhìn tới, trong phạm vi hơn mười lí, rất nhiều Sinh vật Bất tử đang hướng về phía này. Thậm chí trong đó còn có hai đầu Cốt Long, còn có một Cương Thi Vương hình thể cực kỳ bưu hãn. Cương Thi vương mặt xanh răng bạc, một đường gầm thét, chung quanh một vài Sinh vật Bất tử cấp bậc thấp hơn chỉ bị tiếng gầm đó mà tan thành mây khói.
Hàn Thạc có thể thấy hai con Cốt Long và Cương Thi vương đi tới, tựa hồ mang theo địch ý tiến đến cung điện của Tiểu Khô Lâu. Bởi vì, chúng phát hiện ra thủ hạ mình đột nhiên không còn nghe theo phân phó của mình nữa, đang từng bước ly khai theo một lời triệu hoán tà ác nào đó.
Thử hỏi, đối với một vương giả ở Bất Tử giới, đây là một việc đáng sỉ nhục đến thế nào?
Mặc dù, chúng cũng cảm nhận được lời triệu hoán đến từ tòa núi khổng lồ vạn thước, nhưng làm một vương giả ở Bất Tử giới nhiều năm rồi, chúng cũng có năng lực thoát khỏi sức mạnh triệu hoán này, hơn nữa còn có gan muốn tới đây hủy sức mạnh này đi.
- Phụ thân, người đã đến rồi.
Khi Hàn Thạc còn đang nhìn về phía xa xa, Thổ Giáp Thi đột nhiên từ trong cung điện trung ương nhảy ra. Phía sau Thổ Giáp Thi, Hỏa Giáp Thi và Kim Giáp thi cũng sóng vai đi ra, Hàn Thạc có thể cảm nhận được sự vui mừng trong lòng chúng.
- Ừm.
Hàn Thạc đáp.
Hắn cảm giác, trong cung điện trong tòa núi khổng lồ này, sâu trong trung tâm lòng núi, Thủy Giáp thi và Mộc Giáp Thi đang tụ hội tinh thần hấp thu tiêu hóa lực lượng, xem ra chờ cho chúng xuất hiện lần sau, Thiên Thi Ngũ Hành Đại Trận có thể chính thức thành công rồi.
Ở trong cung điện trên quả núi khổng lồ, Tiểu Khô Lâu đang ngồi ở chiếc ngai vua bằng bạch cốt, thân thể vẫn đang điên cuồng hấp thu khí Tử Vong trong vòng phương viên trăm dặm, những luồng khí Tử Vong đậm đặc chậm rãi tiến vào bên trong bộ xương sáng trắng như ngọc của Tiểu Khô Lâu, cả thân thể hắn tràn ngập nguyên tố Tử Vong tinh khiết vô cùng.
Hàn Thạc đột nhiên hiểu ra, sau khi linh hồn Tiểu Khô Lâu dung hợp với nguyên tố bổn nguyên chi tinh, chẳng những hình thành nguyên tố chi hồn, mà bây giờ nó còn đang lợi dụng năng lực thao tác nguyên tố Tử Vong, xem ra muốn hình thành một thực nguyên tố thể.
Nguyên tố thể của nguyên tố chi hồn, đây là cơ sở để thành thần. Hàn Thạc không ngờ chỉ là một viên nguyên tố Tử Vong bổn nguyên chi tinh, chẳng những làm Tiểu Khô Lâu có nguyên tố chi hồn, hơn nữa còn làm cho hắn có nguyên tố thể một cách thần kỳ.
Nguyên tố chi hồn và nguyên tố thể khi đã thành công, chỉ còn cách Thần có một bước chân nữa mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top