15 ❣

Vậy là đã đến hẹn, cuối tuần này cả nhà sẽ đi du lịch, chị Lyn nhiều lần lựa chọn cuối cùng quyết định đến khu du lịch thuộc sở hữu của gia đình Chanyeol. Mang tên <Pandora> *.

Lần này chỉ có mẹ, chị hai và cậu cùng đi, ba cậu vướng phải một chuyến công tác bên Việt Nam nên không thể đi được, nhưng hình như việc này không quan trọng lắm với hai người phụ nữ trong nhà, họ nhanh chóng quên đi ba mà lo chuẩn bị quần áo, trang sức cho mình.

"Baekhyun, em muốn mua quần áo thêm không? "

"Chị trả tiền....? "

"Đương nhiên không phải rồi"

Cậu xụ mặt xuống, xoay người đi lên phòng, cậu thì làm gì có nhiều tiền mà mua sắm phung phí như mẹ và chị chứ, chỉ đi có bốn ngày thôi mà hai người họ chuẩn bị không biết bao nhiêu quần áo, phụ kiện ...
~~~

"Baekhyun, cuối tuần này mày đi du lịch sao? "

"<Pandora> ... "

"Bọn tao chỉ nhìn thấy trên tạp chí thôi đó, mày thật sướng nha"

Sướng gì chứ, cậu thật không muốn đi chút nào, chỉ rước thêm khó chịu, nghĩ tới việc hai người đó sẽ cùng chung phòng, chị Lyn xinh đẹp và quyến rũ như vậy, có phải sau đó... hắn và chị cũng sẽ làm cái việc mà cậu và hắn từng làm. Như vậy không được...

Điện thoại rung lên, là chị Lyn.

"Baekhyun, chị nhờ Chanyeol đưa em đi mua sắm, em muốn mua cứ nói với anh ấy. "

"Chị hai... em không... " Cậu chưa kịp nói gì thì bên kia đã ngắt máy, cậu không cần mà. Mỗi lần gặp hắn chả tốt lành gì, lúc nào hắn cũng muốn cắn nuốt cậu, cơ thể cậu từ khi gặp hắn chưa bao giờ được lành lặn, dấu đỏ rải đầy người, ngay cả chân cũng có. Hại cậu lúc nào cũng phải mặc quần áo kín đáo.

~~~

Chiếc xe màu đen sang trọng đậu yên ở đó, nhưng lại nổi bật cả một góc đường, Baekhyun đứng bên trong cổng trường nhìn một lúc mới chậm chạp bước ra.

Hắn mở cửa cho cậu, đợi cậu ngồi ngay ngắn rồi mới cho xe rời đi, cả một đường hắn không ghé bất cứ khu mua sắm nào, mãi đến khi cậu nhìn thấy tấm biển to đùng trên đỉnh toà nhà <Real Park> thì mới giật mình, xe đã chạy xuống tầng hầm.

Cậu mở to mắt nhìn từng hành động của hắn, hắn đỗ xe ngay ngắn, bước ra mở cửa cho cậu, cậu ngơ ngác mà nhìn, không đi mua sắm mà đến công ty hắn làm gì?.

"Bé cưng, em nghĩ ? "

"Dạ... chị Lyn nói anh đưa em đi mua sắm? "

"Quần áo của em anh đã chọn cho em, trên phòng làm việc, cục cưng của anh đẹp như thế này, anh không cho phép người khác ngắm"

Cậu vì câu nói của hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười, đôi môi khẽ mím chặt, nhìn xinh đẹp đến mê người, hắn lôi nhanh cậu vào thang máy, cửa vừa khép lại hắn đã không nhịn được mà ôm lấy cậu hôn lên môi. Mắng một câu.

"Hồ ly tinh "

Hắn luôn miệng mắng cậu là hồ ly, thật vô lý, rõ ràng cậu đâu có làm hại đến ai, cũng không làm hại hắn, nhưng cậu chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không dám nói ra. (Ai bảo em hại người, em chỉ người thôi =))) )

Thang máy dừng lại tầng cao nhất của công ty, kêu ting~ một tiếng rồi mở ra, hắn nắm tay cậu đưa vào căn phòng duy nhất ở tầng này, phòng chủ tịch, xung quanh không có bất cứ ai.

Cánh cửa vừa mở ra, cậu thoáng nghe mùi hương dễ chịu, mùi hương chỉ ở trên người hắn, ấm áp, nhẹ nhàng, cậu như bị mê hoặc mà tiến vào, tháo phăng đôi giày trên chân rồi nhảy lên cái thảm lông cừu trắng muốt lót dưới bàn làm việc của hắn.

Trên bàn làm việc đặt một tấm bảng dòng chữ <Chủ tịch Park Chanyeol> in đậm, óng ánh sắc vàng cao quý, cái ghế của hắn ngồi làm việc vừa cao vừa to, còn được lót lông mềm mại, cậu trầm trồ mà ngồi lên thử, cảm thấy mình thật quyền lực.

Bé cưng của hắn chỉ mới 18 tuổi thôi, còn nhỏ lắm, quậy phá là chuyện đương nhiên, hắn không trách chỉ mỉm cười dịu dàng, bước đến ôm cậu đem vào phòng ngủ riêng.

"Chanyeol, quần áo của em? "

"Ông em giàu như vậy, em sợ không mua được cho em bộ đồ nào? "

Hắn đặt cậu ngồi lên giường, kéo tấm màn trước mặt qua một bên, cậu há miệng mà nhìn, từng loại quần áo được treo gọn, phân loại kĩ càng, quần dài, quần ngắn, áo sơ mi, áo thun, còn có giày dép, đồng hồ, kính mắt... giống như một khu đồ hiệu cao cấp thu nhỏ trước mắt cậu.

"Em thử cho anh xem. "

" đây? "

Hắn nhìn cậu nhưng không trả lời, cậu run run đưa tay tháo áo sơ mi trắng trên người ra, tiếp đó là quần dài, hắn đưa tay chỉ vào cái quần lót còn sót lại trên người cậu, cậu ngượng ngùng kéo xuống, đến khi trên người chỉ còn lại duy nhất đôi vớ màu trắng, cậu nhìn vào tấm gương đối diện, xấu hổ đến chết mất, bàn tay nhỏ xíu tạm che được Baekki nhỏ đang còn buồn ngủ.

Hắn bước tới ôm cậu vào lòng, hôn lên đôi môi cậu, nhiệt tình nhấm nháp như đang thưởng thức một que kem vừa ngọt ngào vừa mát lạnh, nhẹ nhàng cảm nhận.

Cậu vòng tay qua cổ hắn, ngẩng cao đầu đáp lại, đôi mắt khẽ nhìn qua tấm gương, cả người cậu trần truồng áp sát vào người hắn, trên người tây trang vẫn chỉnh tề, hình ảnh đối lập hoàn toàn, đứng cạnh hắn cậu như một đứa trẻ con, hắn chỉ cần một vòng tay đã bao lấy cậu không chừa một khe hở.

Bàn tay hắn ở bên trong tấm gương mang theo hơi nóng mà lướt xuống mông cậu, đột ngột bóp mạnh, cậu vì đau mà hé môi ra rên một tiếng, hắn thành công đưa lưỡi vào, giống như một con rắn, hung dữ mút hết ngọt ngào trong miệng cậu.

Bàn tay kia xoa nắn một hồi thì chán, ngón tay đưa vào khe mông đã rất ẩm ướt mà làm loạn, đâm vào rút ra, hắn giữ nguyên tư thế, ôm cậu đi ra phía cửa kính sát đất, cạch một cái cửa kính mở ra, hắn nâng cậu lên vòng chân qua hông mình, ngón tay tạm thời lui ra.

Cậu đang thoải mái thì bị rút ra nên khó chịu, càng ôm hắn chặt hơn, cánh cửa mở ra là ban công, được che phủ bằng kính trong suốt, ở độ cao này cậu biết sẽ không ai nhìn thấy nhưng vẫn hơi hoảng sợ, giấu mặt vào ngực hắn.

Đến khi mông tròn ngồi lên vật gì đó lành lạnh cậu mới he hé mắt nhìn thử, cây đàn piano màu đen sang trọng, góc phải mang dòng chữ <Steinway Sons>, với một người yêu thích chơi đàn như cậu, nhanh chóng quên đi tình huống trước mắt, bàn tay lướt khắp cây đàn cao quý, chạm vào một phím nào đó, âm thanh mê hoặc chợt vang lên.

"Tặng cho em, thích không? "

"Dạ, thích... "

Hắn ngồi xuống cạnh cậu, ôm cậu đặt lên đùi mình, tiếp tục công việc còn dang dở, ngón tay lần vào nơi bí ẩn mà tìm kiếm...

"Em thích cây đàn này lắm sao? "

"Dạ, rất thích"

Vừa dứt câu, cậu bị hắn đặt nằm lên cây đàn mà cậu thích nhất, yêu thương cậu tận hai tiếng liền, đến khi cậu run rẩy nói là cậu thích hắn hơn bất cứ thứ gì trên đời này hắn mới chịu buông tha, bắn thứ nóng rực của mình vào người cậu.

Cậu cả người mềm nhũn bám lấy vai hắn, để hắn ôm vào phòng tắm rửa, mặc lại quần áo giúp cậu, tự ý lấy vài bộ quần áo đem theo vào xe, rồi đưa cậu về nhà, nét mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra...

Cậu hít thở thật sâu, cố gắng chống đỡ cơ thể đau nhức, ra vẻ bình thường nhất trước mặt mẹ và chị hai rồi đi lên phòng, không thèm nhìn hắn một cái, đồ xấu xa, rõ ràng hắn tự ý tặng đàn cho cậu, đến khi cậu bảo thích nó thì quay sang hành hạ cậu. Hắn biết cậu thích chơi piano sao? Nhưng không quan trọng nữa, cậu ghét hắn.
~~~

Ở dưới nhà Lyn vui vẻ cám ơn người đàn ông của mình, cô nhìn qua thôi cũng biết giá tiền của những bộ quần áo này rồi, toàn là những sản phẩm giới hạn, cảm thấy đáng lẽ cô nên đi cùng Baekhyun, chỉ là cô bận quá, cô còn phải đi đến spa chăm sóc da, cô muốn có một đêm khó quên cùng với người đàn ông này, nếu hắn đã mời gia đình cô đi du lịch, cô nghĩ sớm hay muộn cô cũng sẽ là của hắn...

~~~

* <Pandora>: cái tên này P tự nghĩ ra, hy vọng không ảnh hưởng gì ạ. 

(Chừa chưa, thích piano hả ?  =))))
Em chỉ được thích chú thôi nha nha =))).
Chú cũng tình thú gớm nhỉ, hiếp em trên cây piano, tưởng tượng thôi cũng chảy nước miếng.
Đang nghĩ xem chương sau đi trăng mật nên cho chú với em mần một trận to đùng không? =)))
P/s : nếu Pông vui ^^. )

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top