Chương 16
Mỗi lần Pond vụng về làm điều gì đó sai, Phuwin lại mỉm cười dịu dàng, không hề trách móc hay khó chịu, mà chỉ lặng lẽ sửa lại giúp anh. Trong những khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được rõ ràng hơn bao giờ hết sự gắn bó và tình yêu giữa họ. Tình cảm của em dành cho Pond không chỉ là sự cảm thông hay bảo vệ, mà đã trở thành một thứ gì đó lớn lao hơn, sâu sắc hơn, vượt qua cả ranh giới của sự khác biệt.
Cuối cùng, khi cả hai đã rửa chén xong, Phuwin kéo tay Pond ra khỏi bếp.
"Bây giờ, anh có muốn biết phần thưởng của mình là gì không?"
Em hỏi, ánh mắt em ánh lên sự chờ đợi và hạnh phúc.
Pond gật đầu, đôi mắt anh tràn ngập sự tò mò và hy vọng. Phuwin tiến lại gần hơn, khẽ nhón chân lên và đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.
"Đây là phần thưởng cho sự cố gắng của anh."
Em thì thầm, giọng nói ấm áp như một lời an ủi và khích lệ.
"Anh đã làm rất tốt."
Pond chớp mắt, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ nụ hôn nhẹ nhàng của em. Đôi má anh dường như ửng hồng, và dù không thể hiện quá rõ ràng bằng lời nói hay biểu cảm, nhưng Phuwin có thể cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc mà anh đang trải qua.
Phuwin nhìn anh, cảm thấy lòng mình tràn đầy sự ấm áp và yêu thương. Trong khoảnh khắc ấy, em biết rằng dù cuộc sống phía trước có nhiều thử thách và gian nan, nhưng chỉ cần có Pond bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Và điều quan trọng nhất là tình yêu giữa họ sẽ mãi mãi vững bền, vượt qua mọi giới hạn, để họ cùng nhau xây dựng một tương lai tràn đầy hy vọng và hạnh phúc.
________
Phuwin vừa thu dọn vài món đồ cần thiết cho việc tắm rửa, vừa quay sang nói với Pond, ánh mắt đầy ấm áp:
"Anh ngồi ở giường đợi em nhé, em đi tắm một lát rồi ra ngay."
Pond chăm chú nhìn Phuwin, đôi mắt đượm chút nhớ nhung từ ngày hôm qua. Khi nghe đến việc tắm, một hình ảnh hiện lên trong đầu anh-Phuwin đã từng tỉ mỉ giúp anh tắm rửa. Không hề có chút ngần ngại, anh nói với giọng trầm khàn, đặc trưng của một zombie:
"Anh... muốn... tắm."
Phuwin ngạc nhiên khi nghe điều đó, ánh mắt lấp lánh chút tò mò.
"Để em tắm trước rồi anh tắm sau nhé?"
Em đề nghị, nghĩ rằng việc này sẽ dễ dàng hơn cho cả hai. Nhưng Pond lắc đầu, đôi mắt của anh thể hiện sự bối rối và mong đợi.
"Anh không tự tắm được à? Hôm qua em chỉ anh rồi mà, đúng không? Anh còn nhớ cách rửa chén nữa cơ mà, tắm chắc anh cũng làm được mà."
Phuwin nhẹ nhàng trêu đùa, nhưng thấy Pond tiếp tục lắc đầu, em không khỏi thấy khó hiểu.
"Anh... muốn..."
Pond lúng túng tìm từ ngữ, gương mặt anh hiện rõ sự băn khoăn.
Phuwin nhíu mày, cố gắng hiểu ý anh.
"Anh muốn gì?"
Pond đứng lặng một lúc, dường như đang lục lại ký ức, rồi chậm rãi nói, giọng ngắt quãng:
"Muốn... như... hôm qua."
Câu trả lời của Pond khiến Phuwin thoáng giật mình. Em nhìn anh một lúc rồi chợt hiểu ra: "Anh muốn... em tắm cho anh như hôm qua?"
Pond gật đầu chậm rãi, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành và mong chờ. Phuwin không khỏi bật cười nhẹ, lòng đầy sự mềm mại. Em nghĩ ngợi một lát rồi nói, giọng nửa đùa nửa thật:
"Anh muốn tắm cùng em không? Em và anh đều là con trai mà, em cũng không ngại. Mà anh là zombie, chắc cũng không có vấn đề gì phát sinh đâu ha?"
Nghe thấy lời này, Pond không chần chừ, lập tức đứng dậy đi theo Phuwin, bước chân lẽo đẽo như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cảnh tượng đó làm Phuwin bật cười, nhưng em không nói gì, chỉ dẫn anh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Phuwin bật vòi nước, cảm nhận dòng nước mát rượi tràn qua tay. Pond đứng bên cạnh, chăm chú quan sát như một học sinh ngoan đang theo dõi giáo viên. Phuwin tháo áo ra, rồi quay sang Pond với ánh mắt trêu đùa:
"Anh biết tự cởi đồ không?"
Pond lúng túng một lúc, nhưng rồi cũng chậm chạp cởi chiếc áo cũ kỹ trên người. Mọi động tác của anh đều cẩn thận, có chút vụng về nhưng đầy sự nỗ lực. Phuwin nhìn anh, thấy có chút thương cảm xen lẫn sự ấm áp, rồi em bước tới giúp anh với vài nút áo còn sót lại.
Dưới dòng nước mát lạnh, Phuwin bắt đầu chà xà phòng lên người Pond, từng động tác nhẹ nhàng và tỉ mỉ, giống như cách em đã làm hôm qua. Pond đứng yên, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, tận hưởng sự chăm sóc từ Phuwin. Những giọt nước chảy xuống từ mái tóc, trượt qua khuôn mặt và cơ thể anh, rửa trôi đi mọi vết bụi bẩn.
Phuwin bật cười khi nhận ra rằng anh đang chăm sóc cho Pond như một người mẹ chăm sóc cho đứa con nhỏ. Cảm giác này mang lại cho em một sự bình yên khó tả.
"Anh cảm thấy sao?" Phuwin hỏi, giọng dịu dàng.
Pond mở mắt nhìn em, đôi môi mấp máy, phát ra những từ ngữ vụng về nhưng chân thành:
"Tốt... rất... tốt."
Khi Phuwin gội đầu cho Pond, anh cảm thấy từng sợi tóc mềm mại trong tay, bàn tay di chuyển chậm rãi, cẩn thận. Pond dường như đã quen với cảm giác này, không còn lúng túng như lần đầu nữa, anh để Phuwin tự do làm điều mình muốn, đôi môi thoáng nở một nụ cười nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó, Phuwin cảm nhận được sự dễ thương bất ngờ từ Pond. Sự vụng về và chậm chạp của anh lại khiến em cảm thấy một sự gần gũi lạ kỳ, như thể anh không chỉ là một zombie, mà còn có một tâm hồn mềm mại ẩn sau lớp vỏ cứng cáp.
Sau khi tắm xong, Phuwin đưa khăn cho Pond, bảo anh ngồi yên trên giường để em lau tóc cho. Pond ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt lặng lẽ nhìn theo từng động tác của Phuwin. Trong lúc Phuwin cẩn thận lau từng sợi tóc ướt, Pond suy nghĩ gì đó, rồi từ từ đưa hai tay lên, vòng qua eo của Phuwin. Động tác của anh có chút vụng về, nhưng lại vô cùng dịu dàng, như sợ làm đau em.
Phuwin bất ngờ trước hành động này, nhưng em chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục lau tóc cho Pond. Em cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của anh, và điều đó khiến trái tim em rung lên nhè nhẹ.
Một lúc sau, Pond ngập ngừng lên tiếng, giọng nói ngắt quãng nhưng đầy quyết tâm:
"Muốn... lau... cho em."
Phuwin ngạc nhiên, nhưng rồi em gật đầu, đưa khăn cho Pond và ngồi xuống. Pond bắt đầu lau tóc cho Phuwin, động tác rất chậm rãi và tỉ mỉ. Đôi tay anh di chuyển nhẹ nhàng, như thể đang cẩn thận giữ gìn một thứ gì đó quý giá.
Khi Pond đang lau, Phuwin bất giác cười khúc khích vì cảm giác nhẹ nhàng trên da đầu. Anh không chỉ vụng về mà còn rất đáng yêu, như một đứa trẻ con đang cố gắng chăm sóc người khác. Cảm giác này khiến em cảm thấy cả hai ngày càng gần gũi hơn.
Thời gian trôi qua, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở và tiếng khăn cọ nhẹ lên tóc. Khi Pond hoàn thành công việc của mình, Phuwin cảm nhận được một sự bình yên dịu ngọt, như thể tóc không chỉ được lau khô mà còn là những xúc cảm trong lòng em cũng được xoa dịu.
Dù Pond là một zombie, nhưng trong khoảnh khắc này, anh không khác gì một người bạn đồng hành đầy ấm áp và quan tâm. Sự dịu dàng của anh, dù vụng về, đã chạm đến trái tim Phuwin một cách thật đặc biệt.
___CÒN TIẾP___
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top