Chương 6: Nghiên cứu kịch bản

*Ting*

Thang máy dừng lại ở tầng mười ba, Phuwin bước ra, loay hoay ngó tới ngó lui tìm số phòng 1304. Đối diện trước mặt cậu là một cái sảnh to được thiết kế theo phong cách minimalism với hai tông màu chủ đạo là xám và trắng, xung quanh vắng tanh chả có một bóng người nào qua lại, cậu đoán là tầng này chỉ dùng để tổ chức những cuộc họp quan trọng nên thành ra mới ít người lui tới đây, nhưng mà không hiểu sao lại bật điều hòa thấp đến thế nhỉ, vô tình tạo cho người ta có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Phuwin không thích cái cảm giác này chút nào liền nhanh chóng đi xuyên qua sảng lớn, cuối con đường trước mặt cậu chia ra làm hai ngã rẽ, hai bên giống hệt như nhau, lại không có cửa sổ, toàn bộ dãy hành lang đều nhờ vào ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ở phía trên đầu rọi xuống, cảnh vật này y như đúc mấy đoạn trong phim kinh dị, nhân vật chính dù chọn con đường nào thì cuối cùng cũng phải đối mặt với ma quỷ đây sao..

Phuwin định bụng sẽ quẹo qua bên phải kiểm tra trước, trong đầu cứ không ngừng lặp lại con số 1304, cậu sợ trong lúc hoảng loạn sẽ quên mất. Đương lúc Phuwin gom hết can đảm định di chuyển thì phía bên vai bỗng có thứ gì đó lạnh lẽo đặt lên, Phuwin nổi da gà khắp cả người, bản năng phòng bị cũng được kích hoạt, cậu tóm lấy 'thứ đó' xoay một vòng, chưa kịp nhìn kỹ nó là gì thì cậu đã một phát đè 'thứ đó' ra sàn rồi.

Mẹ Tang có dặn, khi gặp thứ gì đó đe dọa đến con, hãy luôn tìm cách biến bản thân ở thế chủ động, như vậy thì con đã đi trước nó một bước rồi.

Nhưng mà mẹ ơi, mẹ chưa có nói nếu 'thứ đó' là P'Pond thì phải làm sao bây giờ..

Phuwin bối rối buông cánh tay đang kiềm lấy Pond ra, cậu chấp hai tay lại trước mặt, cảm thấy có lỗi vô cùng: "Aaa.. P'Pond.."

"Trông thì nhỏ con, không ngờ lại nhanh nhẹn đến mức này nhỉ?" Pond vừa mỉm cười vừa đứng dậy phủi đi lớp bụi mỏng trên người, ảnh đế Naravit sống đến từng tuổi này rồi lần đầu tiên trong đời bị một cậu nhóc thấp hơn mình một cái đầu quật ngã xuống như vậy.. nghe thì có vẻ phi lí nhưng thật sự khi nãy Pond Naravit trong một khoảnh khắc đó đã trở tay không kịp.

"Em xin lỗi.. tại em không nghe thấy tiếng bước chân của anh.."

"Haha, cậu nhìn dưới chân đi."

Phuwin nghe theo lời Pond cúi đầu xuống, dưới sàn trong khắp cả tầng mười ba này đều được lót toàn bộ bằng thảm lông có màu xám đen trùng với màu tường, bảo sao khi nãy cậu không để ý. Biết bản thân mình thất trách, cũng biết là bộ dạng của mình lúc này trông ngốc nghếch cỡ nào, Phuwin không còn gì để có thể phản bác lại nữa nên đành im lặng cúi đầu trông hối lỗi vô cùng.

Pond đột nhiên tiến lại gần cậu, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên vai Phuwin, tông giọng cũng trầm thấp hơn một bậc, hắn ghé sát tai Phuwin mà thổi khí lên đó: "Tưởng tôi là ma à?"

"Tôi nghe nói có người từng gặp 'nó' rồi đấy, hình như là ở phía cuối hành lang này nè."

Pond Naravit vừa thong thả kể chuyện vừa đặt hai tay lên đầu Phuwin xoay về hướng cuối hành lang bên phải.. thế mà thật sự nhìn thấy một cái bóng đen vụt qua thật!

Cảm thấy người nhỏ con ở phía dưới phản ứng có chút khác lạ, không như những gì mà hắn tưởng tượng. Phuwin chỉ im lặng đứng đó, không hét lên cũng không hề run rẩy, Pond lấy làm lạ liền nhấc đầu cậu nhóc ngước lên nhìn, hắn cứ tưởng là bạn nhỏ phải sợ đến nổi đóng băng luôn rồi chứ, thật không ngờ con mèo này thế mà lại.. đỏ mặt?

Phuwin Tang chịu hết nổi, cậu thực sự muốn hét lên! Đối diện với người mình thích ở khoảng cách gần như vậy khiến trái tim của cậu đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, còn tiếp tục như thế nữa cậu thề là cậu sẽ thất thố mà ngất ra sàn mất. Phuwin mạng phép gỡ tay Pond ra, cậu từ từ lùi lại phía sau cách hắn một khoảng đủ để cậu có thể yên tâm che đậy đi tiếng tim đập rộn ràng của mình.

Ma quỷ chả là cái thá gì so với cái chạm của P'Pond hết á!

Không gian giữa hai người liền rơi vào gượng gạo, Naravit có thông minh đến đâu cũng không thể đọc được tiếng lòng của người mà hắn mới chỉ gặp có hai ba lần được, hắn cứ tưởng là bạn nhỏ này là không thích hắn tuỳ tiện chạm vào người nên mới muốn giữ khoảng cách với hắn như vậy.

Một chú mèo ragdoll có bộ lông bồng bềnh mềm mại, nhìn bề ngoài thì có vẻ là có thể dễ dàng chạm vào vuốt ve nhưng thực chất nội tâm bên trong lại vô cùng kiêu ngạo.

Thú vị thật. Trong đầu Naravit bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hắn muốn chơi đùa với con mèo này.

"Aa—— tới giờ rồi, mình đi thôi ạ." Phuwin đánh trống lãng, giả vờ đưa tay lên xem đồng hồ sau đó ba chân bốn cẳng chạy trối chết, cậu nguyện đâm đầu vào con 'ma' đó còn hơn là để người kia phát hiện ra nội tâm mà cậu khư khư cất giữ bấy lâu nay.

May mắn lắm mới có cơ hội được gần anh ấy trong một khoảng thời gian, cậu phải thật cẩn thận trân trọng mới được, từng khoảnh khắc trôi qua với P'Pond, cậu muốn giữ cái hạnh phúc nhỏ bé này cho riêng một mình cậu biết thôi.

..vì không biết may mắn, có đến lần hai hay không?

———

Mười giờ ba mươi phút, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ họp nhưng mà mọi người đã có mặt đông đủ, P'Koong tranh thủ khoảng thời gian rảnh này đi phát cho mỗi người một quyển kịch bản. Phuwin cầm quyển kịch bản dày cộm trên tay, điều đầu tiên cậu làm là lật xuống cuối cùng xem có bao nhiêu trang, sau đó là lật mục lục xem có mấy phần, Phuwin cẩn thận đọc từng tiêu đề ở mục lục để có thể nắm được tổng quát nội dung của phim.

Đọc xong đến cái tiêu đề cuối cùng, cậu mới từ tốn lấy từ trong túi của mình một cây bút highlight đặt nó ngay ngắn ở trên bàn, làm hết tất cả việc này thì cũng đã mười lăm phút trôi qua, bấy giờ Phuwin mới ngước mắt lên quan sát mọi người ở trong phòng.

'Nắng đầu mùa hạ' ngoài tuyến nhân vật chính do Pond và Phuwin thủ vai ra thì còn có thêm một vài vai diễn phụ nữa. Bố mẹ của MorkPi, nhóm bạn của MorkPi và.. vợ tương lai của Mork.

Phuwin đưa mắt dừng lại ở trên người cô gái xinh đẹp có nước da trắng hồng đang ngồi ở bên cạnh Pond, nhìn hai người họ thì thầm trò chuyện với nhau Phuwin cũng không có bày ra cảm xúc gì đặc biệt, vốn dĩ cái tiêu đề cuối cùng ở trang 1245 của 'Nắng đầu mùa hạ' đó chính là: Hạnh phúc của chỉ một người.

Phuwin cũng không thể ngờ tới, bộ phim đầu tiên và có thể là duy nhất mà cậu được diễn cùng P'Pond lại có một kết thúc buồn như vậy, hèn gì lúc phỏng vấn Tichakorn lại kêu cậu khóc trước mặt P'Pond, đúng là cái gì cũng có lý do của nó hết.. Phuwin vẫn chưa đọc một chữ nào trong kịch bản nhưng mà cậu cũng có thể lờ mờ đoán ra được rằng, 'Nắng đầu mùa hạ' sẽ nặng về tâm lý rất nhiều, muốn diễn tốt nhân vật Pi thì chỉ dựa vào thực lực thôi vẫn chưa đủ. Dùng chính trái tim cậu để cảm nhận nhân vật, hiện tại Phuwin chỉ có thể đưa ra câu trả lời này.

Nói không buồn là nói dối đó, cậu buồn muốn chết! Phuwin len lén mở điện thoại lên, vào account clone của mình đăng một bài trải lòng sau đó mới cất điện thoại trở lại vào túi quần.

Toàn bộ buổi họp hôm nay chủ yếu là Jo Tichakorn nói, ông ta tóm gọn lại nội dung phim, thời hạn học kịch bản là một tuần, cũng dặn dò mọi người về nhớ nghiên cứu kỹ lại, có gì lấn cấn thì cứ thoải mái hỏi. Ông cũng bảo trước là phim có cỡ khoảng 80 Q, con số có thể tăng lên nếu gặp trục trặc gì đó, điều đó không thành vấn đề, nhưng mà ai cũng đều tự hiểu ngầm với nhau một điều, tốt hơn hết là nên giảm thiếu con số đó xuống mức thấp nhất có thể, nếu không muốn mỗi ngày đi làm đều như địa ngục.

"Phim cũng có khoảng 10 Q sẽ được quay ở tỉnh khác, địa điểm vẫn chưa xác định nhưng mà tôi báo trước là sẽ quay ở khí hậu lạnh, cảnh này chỉ có Pond và Phuwin, hai người cần chuẩn bị gì thì chuẩn bị trước nhé."

"Vâng ạ."

"Vâng~"

Tichakorn nói thêm một lúc nữa thì cũng không biết phải nói gì, vốn dĩ quay phim là tuỳ cơ ứng biến, đây cũng mới là buổi đầu chủ yếu là để mọi người làm quen lẫn nhau, bây giờ ông có nói nhiều thêm một giây nữa thì các cô cậu thanh niên trẻ tuổi này cũng không thể lĩnh hội được gì nhiều. Tichakorn liền phất phất tay ra hiệu tan họp, ai về nhà nấy đi, cũng gần đầu giờ chiều rồi.

Mọi người lục đục thu dọn đồ đạc ra về, Phuwin thì vẫn còn muốn ở lại đây đọc kịch bản một lúc, dù gì cũng đã cất công ra khỏi nhà rồi. Tichakorn nói mật khẩu phòng cho cậu, cũng nói thêm là cậu có thể ra vào phòng này bất cứ khi nào cậu muốn, Phuwin khách sáo nói câu cảm ơn sau đó tiễn mọi người ra thang máy.

Lúc quay lại phòng họp Phuwin cứ tưởng chỉ còn một mình cậu, lại không ngờ là Pond vẫn chưa về, hắn vừa ngồi rung đùi vừa rảnh rỗi nghịch nghịch điện thoại. Tiến thoái lưỡng nan, Phuwin cứ chần chờ đứng ở phía sau lưng Pond mãi vẫn không biết phải làm sao, bây giờ cậu có hai sự lựa chọn. Một là im hơi lặng tiếng đi thẳng đến phía đối diện hắn mà ngoan ngoãn làm việc của mình, nhưng mà như vậy thì không phải là có hơi bất kính sao.. mà nếu kêu cậu bắt chuyện, thì không lẽ hỏi 'Sao anh vẫn chưa về?' nghe còn giống như đang đuổi khéo hơn..?

Thông qua màn hình điện thoại, Pond có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của Phuwin ở trong đấy, bạn nhỏ này cứ hết nhìn đông ngó tây rồi cứ đứng đó bối rối gãy gãy đầu. Ảnh đế Naravit không thể hiểu nổi, bộ trông hắn đáng sợ lắm hả mà bạn nhỏ này lúc nào cũng không dám bắt chuyện với hắn thế, hắn tự thấy bản thân mình là người công tư phân minh, đối với bạn nhỏ này chưa từng thể hiện ra sự khó chịu hay gì cả, thế mà cậu vẫn chọn tránh né hắn.

Sẵn tiện tay, Naravit bật camera trước lên, hắn tuỳ tiện nhấn nút chụp, tiếng tách tách vang lên thu hút sự chú ý của Phuwin, khi thấy rõ được tấm hình trong điện thoại của hắn, Phuwin mới biết được là bản thân mình khi đứng trước Pond muốn có bao nhiêu ngốc nghếch liền có bấy nhiêu, đã nhìn lén người ta rồi thế mà cậu lại đang cười nữa kìa!

"Ồ, tôi tiện tay chụp một tấm, hoá ra là cậu Phuwin vẫn chưa về hả?"

"Dạ vâng, em định ở lại xem kịch bản một chút."

"Trùng hợp thật, thế cậu có nhã hứng nghiên cứu kịch bản với tôi không?"

....

631.900 likes — 4.124 comments — 6.456 shares
@ppnaravit: Tiện tay chụp.

@chaca: Người ta muốn giấu để xem một mình đây mà 😩
↪️@nemnuong: Chúng ta không xứng để xem sao 😩

@ppw1stfanpage: Cho mỹ nữ hỏi khi nào khai máy vậy ạaa?

@tingting: Chúc đoàn phim khai máy đại thành công nhé!!

———
tcn

❀*ੈ✩‧₊˚

Hộp bí mật
@notwinniethephu: Không được khóc!

———
30/04/2024
———

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top