2. né tránh
Hôm đó sau khi ra khỏi nhà ăn, tôi bị chìm trong những suy nghĩ của bản thân trên đường về. Pond và Pi vẫn cười đùa vui vẻ bên cạnh, còn tôi chỉ lặng lẽ đi theo, cảm thấy bản thân như một kẻ thứ ba vô hình. Mọi lời nói của họ đều trở nên mơ hồ trong đầu tôi, vì tâm trí tôi đang bị chi phối bởi những cảm xúc hỗn loạn: yêu, ghen tị, và sự bất lực. Tôi biết mình phải mạnh mẽ, nhưng trái tim lại không thể ngừng đập nhanh mỗi khi nhìn thấy Pond cười với Pu.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi chạy thẳng vào phòng, thật may tôi đã ra riêng khi vừa lên đại học. Nếu bố mẹ thấy tôi như vậy tôi sợ tâm tư của mình sẽ bị đoán không sót chút nào. Tiếng cười nói của Pond và Pi vẫn vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi không thể tập trung vào việc gì khác. Tôi nằm dài trên giường, ngước nhìn trần nhà, tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để đối mặt với tình cảm này không, hay tôi sẽ mãi mãi sống trong sự dằn vặt và tiếc nuối.
Điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn của Pond: "Ngày mai anh có buổi học muộn, có thể sẽ không đi ăn trưa cùng em được. Em ăn một mình có sao không?"
"Không sao đâu, anh cứ lo việc của mình đi. Em có thể tự lo mà," tôi nhắn lại, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
"Anh hứa sẽ bù đắp cho em sau. Đừng buồn nhé!"Pond đáp lại bằng một tin nhắn nhanh chóng
Tôi nhìn dòng tin nhắn mà lòng lại chua xót. Pond luôn quan tâm đến tôi, nhưng là dưới danh nghĩa bạn thân, còn tôi thì lại mong muốn nhiều hơn thế. Những cảm xúc này cứ lớn dần lên, làm tôi cảm thấy mệt mỏi và bế tắc.
Tôi đã nghĩ đến việc thổ lộ tình cảm với Pond, nhưng nỗi sợ mất đi tình bạn và những gì chúng tôi đã có khiến tôi chùn bước. Liệu có đáng không, khi chỉ vì tình yêu đơn phương mà đánh đổi tất cả? Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, liệu tôi có thể chịu đựng được không?
Tôi khẽ nhắm mắt, cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực. Dù thế nào, tôi cũng không muốn Pond phải bận lòng vì tôi. Có lẽ cách tốt nhất bây giờ là giữ khoảng cách và học cách quên đi tình cảm này, hoặc ít nhất là chấp nhận rằng Pond sẽ không bao giờ thuộc về tôi theo cách tôi mong muốn.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi khi. Dù Pond đã nhắn không thể ăn trưa cùng tôi, nhưng tôi vẫn muốn dành thời gian để suy nghĩ và tìm cách đối mặt với tình cảm của mình. Tôi quyết định đi dạo quanh khuôn viên trường, mong rằng không khí trong lành có thể làm tôi dễ chịu hơn.
Khi đi qua khu vực sân trường, tôi bất chợt nhìn thấy Pi đang ngồi một mình trên ghế đá, chăm chú đọc sách. Cậu ấy trông thật bình yên và tập trung, đến mức tôi không muốn làm phiền. Nhưng khi tôi vừa định quay đi, Pi ngẩng lên và thấy tôi.
"Phuwin!" Pi vẫy tay gọi, nét mặt cậu ấy tươi cười, khiến tôi không thể từ chối lời mời.
"Chào Pi," tôi chào lại, bước tới và ngồi xuống cạnh cậu. "Hôm nay cậu không có tiết học à?"
"Mình có, nhưng còn chút thời gian trước khi vào lớp nên ra đây ngồi thư giãn một chút." Pi gấp quyển sách lại và quay sang nhìn tôi. "Còn cậu? Thường ngày giờ này mình hay thấy cậu đi cùng P'Pond mà."
"Hôm nay Pond có buổi học muộn nên mình tự đi dạo thôi." Tôi khẽ cười, cố gắng không để lộ cảm xúc thật của mình.
"À, ra là vậy. Thế thì mình sẽ ngồi cùng cậu một lúc nhé, trước khi phải vào lớp." Pi đề nghị, ánh mắt có chút ấm áp và thân thiện.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về những điều đơn giản, từ sở thích đọc sách đến những kế hoạch tương lai. Dù mới quen nhưng Pi và tôi có nhiều điểm chung, điều này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng mình. Pi rất tốt, và nếu không vì tình cảm của tôi dành cho Pond, có lẽ chúng tôi có thể trở thành bạn tốt.
"Mình thấy cậu và P'Pond rất hợp nhau," Pi đột ngột nói khi cuộc trò chuyện đang dần lắng xuống.
"Mình và Pond thân nhau từ nhỏ, có lẽ vì vậy mà chúng mình hiểu nhau hơn." Tôi giật mình trước câu nói đó, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ừ, mình nhận thấy điều đó. Nhưng mình cũng cảm nhận được rằng cậu có điều gì đó đang giữ kín," Pu nói, ánh mắt trở nên sắc sảo hơn, như thể cậu ấy đang cố gắng đọc suy nghĩ của tôi.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn xuống và im lặng. Pi dường như nhận ra sự khó xử của tôi, liền cười và nói:
"Không sao đâu, mình chỉ là tò mò thôi. Mình nghĩ mỗi người đều có những điều không thể dễ dàng chia sẻ với người khác, dù cho có thân thiết đến đâu."
Câu nói của Pi khiến tôi cảm thấy như cậu ấy đã hiểu rất nhiều về tình huống của tôi, nhưng lại không muốn ép buộc tôi phải nói ra. Điều đó làm tôi cảm kích và nhẹ nhõm hơn một chút.
"Pi này..." tôi lên tiếng sau một lúc im lặng. "Nếu một ngày nào đó, cậu phát hiện ra rằng có người bạn thân của cậu đang giữ bí mật, liệu cậu có trách họ không?"
"Mình nghĩ nếu đó là bí mật quan trọng với họ, thì mình sẽ không trách. Mỗi người đều có lý do riêng để giữ những bí mật, và mình sẽ tôn trọng điều đó. Nhưng nếu họ cần mình, mình sẽ luôn ở đây để lắng nghe và giúp đỡ." Pi nhìn tôi một lúc lâu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
Câu trả lời của Pi khiến tôi cảm động, và tôi chợt nhận ra rằng Pi không chỉ là một người dễ gần mà còn rất tinh tế và thấu hiểu. Điều này càng làm tôi cảm thấy bối rối hơn. Liệu có phải tôi đã sai khi dành quá nhiều tình cảm cho Pond mà không nhận ra những điều tốt đẹp ở người khác?
Trước khi tôi kịp suy nghĩ thêm, tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên. Pi đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt chân thành. "Mình phải vào lớp rồi. Hẹn gặp lại cậu sau nhé, Phuwin."
"Ừ, gặp lại sau nhé." Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại là hàng loạt cảm xúc đang trào dâng.
Khi cậu ấy rời đi, tôi vẫn ngồi lại trên ghế đá, suy nghĩ về những gì cậu ấy vừa nói. Có lẽ đã đến lúc tôi phải nhìn nhận lại bản thân và tình cảm của mình. Tôi cần phải đưa ra quyết định: hoặc là tiếp tục che giấu và chịu đựng, hoặc là dũng cảm đối mặt và chấp nhận mọi hệ quả có thể xảy ra.
Dù thế nào, tôi biết mình không thể cứ mãi như thế này. Điều tôi cần làm bây giờ là tự hỏi lòng mình: tôi thật sự muốn điều gì, và liệu tôi có đủ can đảm để giành lấy nó hay không?
Những ngày tiếp theo, tôi cố gắng giữ khoảng cách với Pond, bận rộn với việc học và các hoạt động khác. Dù tôi luôn cố tỏ ra bình thường khi gặp anh, nhưng sự thật là mỗi lần nhìn thấy Pond và Pu bên nhau, lòng tôi lại thắt lại. Tôi không còn chạy sang khoa của Pond mỗi buổi trưa nữa, thay vào đó tôi ăn trưa cùng bạn bè, hy vọng rằng thời gian và sự xa cách sẽ giúp tôi quên đi tình cảm đơn phương này.
Thế nhưng, điều đó không dễ dàng như tôi tưởng. Pond vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày, vẫn kể cho tôi nghe về những chuyện vui, vẫn rủ tôi đi chơi cùng. Mỗi khi từ chối, tôi đều phải viện ra một lý do để anh không nghi ngờ. Tôi biết anh không cố ý làm tôi đau, nhưng sự vô tư của anh càng khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối.
Một buổi tối cuối tuần, khi tôi đang ngồi làm bài tập, điện thoại tôi rung lên. Là Pond.
"Phuwin, em đang ở đâu? Anh đến nhà em được không?"
"Em đang ở nhà. Có chuyện gì không anh?" Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh.
"Anh có chuyện muốn nói với em. Chờ anh một chút nhé," Pond nói vội, rồi cúp máy trước khi tôi kịp hỏi thêm.
Tôi cảm thấy lo lắng, không biết Pond định nói gì, nhưng cũng không thể từ chối. Khoảng mười lăm phút sau, chuông cửa vang lên. Tôi ra mở cửa và thấy Pond đứng đó, khuôn mặt anh có chút căng thẳng.
End chap.
-------------------------
Đoán xem Pond sẽ nói gì với em Phu nè...
NẾU THẤY HAY HÃY CHO HAHN 1⭐️ VÀ HẸN GẶP LẠI MỌI NGƯỜI Ở CHAP SAU
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top