Chương 29

Sáng hôm sau Phuwin thức dậy trong trạng thái đau nhức cả cơ thể nhất là vùng eo, em nhăn nhó ngồi dậy nhìn sang bên cạnh. Người trước mặt với người đêm qua hành em đều là một nhưng cứ như có hai nhân cách vậy, nghĩ tới nghĩ lui mới thấy bản thân là người chịu thiệt nhất, em đem cáu gắt này dồn vào cú vả của mình một lực giáng xuống tấm lưng trần kia. Naravit cảm nhận được cái đau rát từ da thịt nhói lên liền lờ mờ mở mắt mà í ới.

Đau anh Phuwin, sao sáng sớm lại đánh người ta chứ”

“Còn nói nữa có tin tôi đánh anh cho người khác nhìn không ra luôn không?”

Phuwin đanh đá mà đáp lại tay vẫn không quên nhá hắn một cái rồi lật đật tự mình trèo xuống giường. Em ôm cái eo đau nhức dữ dội mà đi rồi bỗng nhiên, em nhận thấy cơ thể mình nhẹ tênh như được vác lên, thì đúng là như vậy, Pond bước xuống giường ngay lập tức bế thốc em lên đưa vào phòng tắm vệ sinh giúp em, dù gì em thành ra thế này cũng là do hắn cả.

.

Hai tuần sau hôn nhân mọi thứ đều trở về quỹ đạo của nó chỉ có điều tính cách của Pond là một sự thay đổi rõ rệt. Hắn bây giờ trở nên thân thiện với mọi người hơn, nói nhiều hơn đôi chút và thậm chí là cười nhiều hơn, Phuwin nhận thấy những thay đổi đó từ hắn, lòng em vui lắm, nhưng chỉ có một điều khiến em hơi nhức nhói đầu óc. Từ khi cưới em, hắn cứ như trẻ con, ngày một trẻ con, tính cách như người khác thường gọi mấy đứa nhỏ là “trẻ trâu” ấy.

Hôm nay là ngày nghỉ, Phuwin muốn thức sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai nhưng Pond thì vẫn nằm trên giường mà ngủ nướng mãi nên em quyết định làm đồ ăn một mình, dù gì chồng em cũng bận rộn cả tuần làm việc rồi.

Vệ sinh cá nhân xong Phuwin bước vào phòng bếp mở tủ lạnh ra lấy những nguyên liệu cần thiết để làm bữa sáng. Một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng ngân nga từng câu hát trong gian bếp rộng lớn, em vừa làm vừa hát, giọng điệu trong trẻo cứ thế vang lên trong gian phòng kia. Lại một dáng người cao lớn đứng trên lầu nhìn xuống em mà nở một nụ cười. Mèo nhỏ của hắn sáng sớm đã tràn đầy năng lượng đến thế làm hắn cũng vui lây.

Em đang chăm chú nấu đồ ăn, mùi thức ăn thơm vang cả nhà, Phuwin định bụng sẽ nếm thử qua nhưng bỗng nhiên em cúi người xuống, nôn khan vài cái. Pond đứng trên lầu nhìn thấy liền vắt chân chạy xuống đỡ lấy em nhưng Phuwin vẫn giữ nguyên trạng thái nôn khan đến đỏ cả mặt, em chẳng biết vì sao khi nghe mùi thức ăn phất lên lại như vậy nữa.

Pond với tay tắt bếp rồi dìu em lại ghế ngồi xuống, hắn lo lắng nhìn Phuwin ngồi trước mặt đang nhăn nhó khó chịu mà hỏi.

Em sao vậy, khó chịu chỗ nào sao”

Phuwin một tay che miệng, đôi mắt em ngẩng nhìn hắn sau câu lo lắng kia rồi từ từ gỡ tay ra.

Em không biết nữa, khi em ngửi được mùi thức ăn tự nhiên lại buồn nôn như thế”

Cả hai lấy làm lạ, nhưng dù thế Phuwin vẫn nghĩ chắc là em đói quá nên bụng dạ khó chịu như thế thôi. Em cất lời kêu hắn mang đồ ăn em đã nấu xong lại bàn để cả hai cùng ăn, Pond dù lo lắng nhưng vẫn nghe lời vợ nhỏ mà chạy lại lấy thức ăn đặt ngay ngắn lên bàn ăn. Phuwin ngỏ lời bảo hắn ăn trước xem sao rồi bản thân mới ăn.

Em nấu là ngon nhất”

Pond sau khi múc một muỗng cho vào miệng liền nói, Phuwin cũng cười lên vì lời khen của hắn. Chồng em giỏi nhất là cái dẻo miệng. Phuwin cầm lấy muỗng múc cho mình rồi từ từ cho vào miệng. Em chưa kịp nhai lấy đã thấy cơn buồn nôn ập đến, khó chịu mà nôn ra. Pond ngồi dậy sốt sắng lấy khăn giấy lau cho em, giọng hắn run run lên mà nói nhẹ với em.

Phuwin à, hay mình đi khám đi”

.

Vừa đến bệnh viện, Pond ngay lập tức phóng xuống xe rồi chạy sang mở cửa ghế phụ dìu Phuwin đi vào trong. Phuwin lắc đầu ngán ngẩm, em chỉ là buồn nôn một chút thôi không đến nổi đi không vững đâu chứ. Pond cẩn thận dìu em đi cứ như sợ Phuwin sẽ lại gặp nguy hiểm không chừng.

PondPhuwin được sắp xếp vào một phòng khám, vừa vào trong đã thấy một vị bác sĩ ngồi nghiêm nghị trên ghế tay đang chăm chỉ làm việc trên máy tính. Nghe thấy tiếng mở cửa, vị bác sĩ lập tức quay lại nhìn rồi cau mày cất giọng.

Chỉ bệnh nhân thôi, người nhà xin chờ ở ngoài”

Tôi chỉ vào xem vợ mình thôi, sẽ không làm cản trở quá trình khám đâu ạ”

Pond chấp tay nói, hắn lo lắng nên xa Phuwin vài giây thôi cũng không chịu được. Phuwin đứng bên cạnh thấy vậy liền đẩy hắn ra ngoài rồi nhẹ nhàng trấn an hắn rằng em sẽ không sao đâu. Pond dù lo nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ em. Phuwin bước vào trong liền ngồi xuống ghế được bác sĩ chỉ. Vị bác sĩ sau đó liền tiến lại trước mặt bắt đầu quá trình khám cho em. Nhịp tim, huyết áp mọi thứ đều ổn. Anh ta nhìn em một cái rồi nghiêm túc hỏi.

Dạo gần đây cậu có cảm thấy biếng ăn không?”

Phuwin liền gật đầu đáp ý, dạo gần đây quả thật em rất lười ăn, em ăn ít hơn mọi khi nhiều. Anh ta lại tiếp tục hỏi.

Cậu có khó chịu hay buồn nôn gì không?”

“Có ạ, vừa hay sáng nay khi ngửi thấy mùi đồ ăn là tôi nôn khan, không biết là triệu chứng của bệnh gì ạ?”

Bác sĩ quay lại cất đi ống nghe rồi nhìn em mà đáp.

Triệu chứng của việc mang thai

Phuwin mở mắt rõ to, em hả lớn một tiếng làm vị bác sĩ trước mặt cũng phải giật mình. Em hỏi lại một lần nữa để chắc chắn rằng bản thân có đang nghe nhầm không.

Anh nói gì ạ?”

Tôi bảo cậu là triệu chứng của bệnh có thai, có thai, là mang bầu đó, cậu đang mang bầu”

Vị bác sĩ bực dộc đáp lại, Phuwin vẫn không tin vào tai mình, mắt em hiện rõ vẻ ngạc nhiên mà nhìn bác sĩ. Anh ta cũng hiểu ý mà giải đáp thêm.

Chắc là khó tin nhưng tỉ lệ mang thai ở nam giới rất ít, chỉ vỏn vẹn 8% thôi, nhưng cậu là một trong 8% đó đấy”

.

Sau khi nhận được mọi chỉ dẫn khi mang thai và cách để nuôi thai nhi, Phuwin cuối cùng cũng ra khỏi phòng khám. Pond thấy em ra liền đứng phắt dậy nhìn ngó từ trên xuống, hắn cẩn thận dò xét mèo nhỏ của hắn không sót một chỗ.

Phuwin, bác sĩ bảo sao”

“Không sao hết, về nhà thôi”

“Chắc chắn là có sao, em nói anh nghe đi”

“Đã bảo là không sao rồi mà, anh mà nhiều lời em bỏ anh lại đây đấy”

Phuwin quay người đi ra khỏi bệnh viện để lại Naravit ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, rồi hắn cũng nhanh chân chạy theo sau em mà bước lên xe.

Vừa về đến nhà, Phuwin nhảy tọt lên sofa mà nằm ngang dọc, em bình thản  sai hắn đi rót cho mình ly nước. Với bản tính yêu chiều, đặt vợ lên trên thì hắn liền chạy nhanh vào nhà bếp rót cho em một ly nước. Vừa đặt nước lên bàn, một tấm giấy trắng được gấp lại đặt gọn trên chiếc bàn, Naravit với tay lấy nó lên còn Phuwin thì thản nhiên ngồi uống nước.
Từ từ mở tờ giấy ra, hắn đọc không sót một chữ nào cả, sau khi đọc xong hắn đứng đần ra như pho tượng làm Phuwin ngồi dưới ghế phải nén cười muốn sặc nước ra cả.

Phuwin, cái này, là thật sao”

Hắn hỏi em, giọng hắn run run lên khó tả, hắn vừa đọc giấy khám ban nãy của em, kết quả cho thấy em đã mang thai còn có cả ảnh siêu âm nữa.

Anh đoán xem”

Phuwin cười cười, tông giọng như đang trêu chọc hắn. Naravit đột nhiên cười lớn, hắn cuối xuống bế em vào lòng mà xoay tận mấy vòng, lòng hắn rộn rã cả lên, hắn không thấy nhầm, cũng không nghe nhầm, em đang mang thai, là bé con của hắn. Naravit ôm chặt Phuwin trong lòng, hắn hôn khắp cả mặt em, hôn lấy hôn để. Phuwin biết hắn mừng đến cỡ nào nên cũng để mặc cho hắn hôn mình. Em tựa đầu vào trán hắn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, đôi mắt ẩn chứa bóng hình em, dành cho riêng em, không nhịn được mà đặt lên môi hắn một nụ hôn. Không chỉ hắn, riêng em cũng bất ngờ và vui mừng không kém.

Naravit đặt em xuống ghế rồi nhanh lấy điện thoại ra điện cho mọi người thông báo về việc vợ nhỏ của hắn đã mang thai, hắn vui đến nổi câu từ nói cứ lắp bắp không được trọn vẹn làm Phuwin ngồi bên cười toáng cả lên.

Sau khi thông báo cho mọi người xong, hắn cúi người xuống đặt tai ngay bụng nhỏ như muốn nghe thử thanh âm trong bụng em. Phuwin nhìn thấy liền xoa xoa hắn mà nói.

Ngốc này, nhóc con chỉ mới hai tuần thôi, chưa có biểu hiện gì đâu”

Nói thì nói nhưng hắn vẫn giữ nguyên trạng thái đặt tai ngay bụng em, sau cùng lại hôn lên bụng nhỏ một cái rồi mới luyến tiếc quay lên.

Phuwin này, sau này em chỉ cần ở nhà thôi, mọi chuyện anh sẽ lo hết, anh sẽ lo cho em và con, tất cả”

“Em cũng muốn làm gì đó vì gia đình mình mà”

Em có nhớ lời anh từng nói không, nếu có con, anh sẽ lo cho em và con chu toàn, em chỉ cần là hậu phương vững chắc cho anh, xây dựng tổ ấm gia đình, mọi thứ để anh lo”

“Thế anh có còn nhớ lời em nói không, nếu em là người xây dựng tổ ấm, thì anh cũng phải cùng em xây dựng nó, nhé? Anh, em, và con”

Phuwin vừa dứt lời, Pond liền vồ tới hôn em, nụ hôn không mãnh liệt, nó nhẹ nhàng mà dây dưa như tình yêu của em và hắn, cứ nhẹ nhàng nhưng kéo dài, mãi mãi.

.

Tay Tawan sau khi nhận được cuộc gọi liền vội vàng lên xe trở về nhà, ông háo hức nghe tin từ cả hai đứa cháu, không chỉ họ, JoongDunk cùng GeminiFourth cũng lái xe một mạch thật nhanh chạy đến thăm bạn bè mình. Tin vui như thế sao thiếu họ được chứ.

Tay vừa đến nơi hai tay liền xách đủ thứ đồ ăn lủ khủ mang vào, cùng lúc đó JoongDunk cùng GeminiFourth cũng vừa đến. Tất thảy bọn họ ai nấy đều xách trên tay những túi đồ to chủ yếu là đồ bồi bổ cho Phuwin.

Pond trong nhà nghe tiếng xe đến liền chạy ra mở cửa cho mọi người vào. Vừa vào trong người nào người nấy đều đặt những bọc thức ăn bồi bổ xuống bàn. Bàn khách to lớn giờ đây đầy ấp đồ ăn. Phuwin xua xua tay, em cất giọng hỏi.

Mọi người mua đồ nhiều thế, chỉ là muốn chia sẻ tin vui mời mọi người đến chơi thôi, không cần phải mua nhiều đồ ăn thế đâu mà”

“Sao mà được chứ, trong thời gian này phải bồi bổ đứa trẻ và bố nhỏ nó, đây, tất cả những thứ này, ta mua cho hai đứa, ăn đi, cho ta vui”

Của bọn em nữa”

“Phuwin, của chúng tôi nữa này”

Ai cũng đều chỉ vào thức ăn của mình ngỏ ý muốn mời vợ chồng em ăn, bây giờ dù có thêm một cặp PondPhuwin nữa cũng không ăn hết đâu trời ạ. Dù thế em vẫn ngoan ngoãn gắng gượng ăn của mỗi bên một ít để mọi người vui, những thứ em ăn không hết, Pond sẽ giúp em ăn. Cứ thế, Tay Tawan, JoongDunk, GeminiFourth cùng PondPhuwin trò chuyện đến xế chiều mới thôi. Cuối cùng cũng ai về nhà đó, khi mọi người rời đi cả rồi, Phuwin mới quay người định đi lên lầu. Pond lẽo đẽo theo sau thấy em có ý định lên lầu thì tiến lại bế em lên, Phuwin vì bất ngờ mà trợn tròng hỏi hắn.

Này, anh làm gì đấy”

“Anh bế vợ anh, em đã mang thai cực khổ rồi, anh sẽ chăm sóc em từ A đến Z luôn”


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top