Chương 26
Sáng sớm Phuwin đang bận rộn nấu bữa sáng cho cả hai trong phòng bếp, hôm nay tâm trạng em tốt lắm, cứ tươi cười mãi thôi, mà chắc là không chỉ hôm nay thôi đâu mà bắt đầu từ hôm nay, em sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, hơn nữa. Pond vừa tắm xong tóc còn chưa kịp khô liền vội chạy xuống nhà tìm mèo nhỏ, đứng trên lầu nhìn xuống tìm bóng dáng quen thuộc, thấy em đang trong bếp lo nấu buổi sáng làm hắn cũng phải bật cười, được quay trở lại những ngày tháng bình thường, bên nhau thế này khiến hắn không khỏi mừng rỡ, chạy vội xuống phòng bếp ôm chầm lấy Phuwin Tang phía trước làm em giật mình.
“Này, làm gì đấy”
Phuwin giở giọng trách mắng hắn, dù có là mắng nặng mắng nhẹ khi qua tai hắn đều như các lời đường mật vậy, vùi mặt vào hõm cổ của em mà hít lấy hít để mùi hương quen thuộc, đã bao năm rồi nhưng vẫn thế, vẫn là mùi hương này làm hắn xao xuyến.
“Anh mau tránh ra đi, em đang nấu đồ ăn”
Em bực dọc mà vùng ra nhưng hắn nào có để vuột mèo nhỏ khỏi vòng tay chứ, ôm chặt lấy eo em như thể hai là một vậy dù Phuwin có quát cở nào hắn cũng ôm chặt khiến em đôi co một lúc cũng bất lực để hắn ôm. Ngoài mặt thì mèo xù lông thế đấy chứ bên trong đã mềm nhũn lúc nào không hay, ngại chết em rồi. Cả đôi đang chim chuột trong phòng bếp thì ngoài cửa vang lên tiếng bấm chuông, Phuwin kêu hắn ra mở cửa làm hắn nuối tiếc buông người em ra mà ỉu xìu chạy ra cửa như cục bột sắp chảy vậy.
“Phuwin à, ta mang đồ bổ đến cho cháu ăn...này”
Tay Tawan vừa sáng đã nhờ giúp việc làm canh hầm sườn cùng mấy loại đồ bổ khác để mang đến cho cháu dâu ông ăn, dù gì dạo gần đây Phuwin cũng bận bịu trăm công ngàn việc ở tập đoàn thay ông, về đến nhà còn lo cho Pond, ông sợ em vì quá sức mà ngã bệnh nên cứ mỗi tuần là lại mang đồ bổ đến bồi cho em ăn. Đến nơi, ông nhấn chuông cửa như mọi khi, cứ ngỡ người ra mở cửa là Phuwin nhưng không, người trước mặt là cháu trai của ông, đứa cháu mà ông yêu thương hết mực vì tai nạn mà hôn mê suốt hai năm trời giờ đây đang đứng mặt đối mặt với ông. Không kiềm nổi xúc động, Tay vội vàng tiến lên ôm lấy Pond, hai mắt ông cay cay, ông khóc.
“Cái thằng này, sao con ngủ lâu vậy hả, có biết là ta lo lắng đến nhường nào không”
“Chẳng phải bây giờ con đã thức rồi sao, chú đừng lo nữa”
Pond ôm lấy ông, hai tay anh vuốt ve lưng ông vỗ về, kể từ khi bố mẹ hắn mất, ông là người thân cuối cùng của hắn, yêu thương hắn bằng những gì ông có, giờ thấy ông vì hắn mà khóc thế này trong lòng cũng nhói lên rất nhiều. Pond nhẹ nhàng dìu ông vào nhà ngồi, Phuwin cũng bê thức ăn ra khỏi bếp vừa thấy ông đến liền vội chạy lại dìu ông cùng hắn.
“Con tỉnh khi nào, sao không thông báo cho ta”
Tay ngồi trên ghế tay cầm tách trà Phuwin vừa đưa vừa hỏi han, cái đôi này chỉ biết làm người khác lo lắng thôi, cả cháu ông và cháu dâu ông nữa. Pond và Phuwin nhìn nhau rồi quay lại mỉm cười với ông, vốn dĩ họ muốn tạo bất ngờ với ông ai mà dè chưa kịp tạo ông đã đến trước rồi đấy chứ. Cả hai cùng ngồi giải bày cho ông biết về chuyện đêm qua rồi cũng khoanh tay ngoan ngoãn xin lỗi vì đã làm ông lo lắng. Tay cũng không trách cứ gì hơn, thấy cháu ông tỉnh lại là đã mừng lắm rồi, vui vẻ lấy bát múc canh ra bồi bổ cho cả hai ăn, ông ngồi ngắm nhìn hai đứa cháu đối diện ăn ngon mà mãn nguyện trong lòng rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó mà hai mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm vào cặp đôi trẻ trước mặt.
“Đúng rồi, các con định khi nào mới cưới nhau hả, ta muốn cả hai mau cưới nhau rồi về nhà sống cùng với ta, vác cháu về cho ta bồng càng tốt”
“Chú à, chú nói vậy Nong Meo của con sẽ ngại đấy”
Phuwin vì câu nói của hắn mà quay sang đánh mạnh vào bả vai kia một cái, cái miệng hắn chưa bao giờ là hết chọc em cả, hai tai Phuwin đỏ ửng lên cả rồi. Pond vì cú đánh ban nãy mà la lên một cái, tay xoa xoa chỗ vừa bị em đánh mà mè nheo.
“Đau anh, đau chết người ta rồi, bắt đền em đấy”
Tay nhìn hai đứa cháu chim chuột trước mặt mà lắc đầu ngán ngẫm, đã như thế này rồi còn định khi nào cưới, muốn đợi ông đây xuống lỗ luôn hay sao? Cả hai đôi co với nhau một hồi mới quay lại cho ông câu trả lời thõa đáng.
“Phuwin muốn khi nào cũng được ạ”
Phuwin quay sang nhìn hắn, đôi mắt em long lanh vì người trước mặt. Mọi chuyện hắn đều muốn em quyết định vì hắn sẽ luôn nghe lời em, luôn là như vậy, con người này vẫn chẳng hề thay đổi gì cả. Hai tay em nắm chặt nhau rồi từ từ thả lỏng ra, em ngước nhìn hắn rồi bỗng bắt gặp ánh mắt mong chờ của hắn, hắn muốn lắm, muốn vội vàng cưới em về, muốn em chính thức là vợ hắn chứ không phải trên danh nghĩa “vợ tương lai” nữa. Phuwin dường như hiểu ra điều gì đó, đúng là vậy, em cũng muốn cưới hắn lắm, muốn ở bên hắn với danh nghĩa vợ chồng thực sự, muốn cùng hắn bên nhau tới già, đầu bạc, răng lông, vẫn cùng nhau. Em nhìn hắn rồi lâu rồi cũng đưa ra câu trả lời.
“Vậy, một tháng sau, chúng ta cưới nhé”
Em vừa dứt câu, gấu lớn bên cạnh đã ôm chặt em vào lòng, hắn ôm em cứng lắm, áp sát em vào người đến nỗi từng tiếng tim đập của hắn em đều cảm nhận được, trong lòng cả hai không khỏi dáy lên sự hạnh phúc và vui sướng vì sắp được cưới đối phương, Tay Tawan chứng kiến cảnh này cũng xúc động không kém, khuôn mặt ông mừng rỡ cả lên, đã lâu rồi, cả ba mới lại vui như thế này.
.
Vì Pond vừa tỉnh lại nên cả hai chưa vội đi làm cũng như không vội công khai cho mọi người biết về việc Pond đã tỉnh lại, nghỉ ở nhà cho tới tận ba ngày sau hắn và em mới đến tập đoàn. Mấy ngày trước Phuwin đã đòi đi làm rồi nhưng hắn cứ ôm em năn nỉ em ở nhà, nếu em bảo với hắn rằng “không đi làm thì sẽ không có gì ăn đâu” thì hắn sẽ nói lại với em rằng “dù anh không làm cũng có tiền, anh sẽ nuôi em, ở nhà với anh đi” nên Phuwin cũng hết đường nói với hắn, ở nhà với Pond vài ngày cho hắn toại nguyện. Kết thúc ba ngày cho kì nghỉ dài đối với em, Phuwin kiên định đòi hắn đi làm.
Vừa bước xuống xe, nhân viên công ty đều bất ngờ mắt chữ o mồm chữ a cả lên. Pond hôm nay mặc vest đen chỉnh tề, bước từ ghế lái xuống rồi đi sang mở cửa cho Phuwin, em đã định tự mở cửa bước xuống rồi mà cái tên này vẫn nhanh hơn một bước, đầu em tự nghĩ chồng sắp cưới của em thích làm màu là hay, dù nghĩ thế chứ vẫn ngoan bước xuống xe theo hắn. Pond một tay mở cửa cho em ra tay còn lại nắm lấy áo vest trong tay Phuwin mà cầm lấy, cái này là đang cưng chiều quá mức rồi Naravit ạ.
Nhân viên thấy cả hai đang bước vào cũng lập tức cuối đầu chào như mọi khi, ánh mắt vẫn không khỏi ngạc nhiên mà nhìn. Cả hai đang đi thì phía sau bỗng vang lên giọng nói khá quen tai, quay lại theo phản xạ hướng phát ra tiếng động có người gọi tên mình, cả Pond và Phuwin đều bất ngờ, là Joong và Dunk đến. Dunk chạy nhanh lại phía của PondPhuwin, đi phía sau là Joong, mặt hắn vẫn thế, trông vẫn khó gần như vậy. Vừa đến Dunk ôm chầm lấy Phuwin vào lòng, Pond đứng bên cạnh lập tức đen mặt lại, phía Joong cũng không khá hơn là bao.
“Này này, buông Phuwin ra, ai cho cậu ôm vợ tôi đấy”
“Phuwin có nói gì đâu mà sao cậu nhiều lời quá vậy, có tin tôi giật vợ cậu luôn không”
Dunk kịch liệt phản ưng nhưng vẫn ôm chặt Phuwin, Pond ngay lập tức lôi Phuwin ra khỏi cái con người háo sắc kia, phía sau Joong cũng nhanh chóng ôm Dunk ra khỏi Phuwin. Vì bị kéo ra, Dunk bực bội dậm mạnh chân mà la cả hai bọn hắn.
“Lâu ngày rồi không gặp, ôm Phuwin một cái không được sao chứ, hai người ích kỷ quá đó”
Phuwin nghe vậy cũng tiến lại trước mặt Dunk vỗ về anh một chút, Pond và Joong đứng mà cay mắt vì cảnh tượng trước mặt, chẳng biết nói gì ngoài thở dài ra một hơi.
“Hai người đến đây làm gì thế”
“Ơ hay, bọn tôi đến thăm cậu đấy, tỉnh rồi mà chẳng báo lời nào cả”
Joong bực dọc lên tiếng, bọn họ vốn định đến đây tìm Phuwin trước rồi mới về nhà Pond, ai mà có dè gặp cả đôi tại đây đâu chứ. Tiếng cãi vả ở một góc tập đoàn vang vọng làm phía nhân viên cũng phải ngoái lại nhìn.
.
“Cái gì, tháng sau hai người cưới á”
Dunk nghe xong chuyện của PondPhuwin liền hét lên, thời gian đám cưới của anh và Joong cũng sát nút rồi, hai tuần nữa sẽ đến ngay.
“Đã công bố chuyện này chưa”
“Vẫn chưa”
Dunk và Phuwin cùng nói, còn Joong và Pond chỉ tập trung nhìn hai mèo nhỏ trước mặt nhiều chuyện thôi. Vốn dĩ lần này đến thăm Pond là một chuyện, muốn rũ Phuwin đi ăn cưới cũng là một chuyện ai ngờ được cả hai đôi đi cưới qua lại thế này. Cả hai cùng nói chuyện qua lại cho đến một hồi Pond nhận ra điều gì đó rồi ôm chằm Phuwin, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lại JoongDunk mà nói.
“Này Dunk Natachai, cậu âm thầm muốn cướp Phuwin khỏi tôi đúng không, cậu có ý đồ đó chứ gì, cái tên xấu xa, tôi hiểu cậu quá mà”
“Này tôi cho cậu nói lại đó, ai là đồ xấu xa hả, cậu dám nói Dunk nhà tôi là đồ xấu xa à, Phuwin của cậu thì cậu giữ đi, Dunk có tôi rồi, em ấy sẽ không cần ai ngoài tôi đâu”
Pond và Joong to tiếng qua lại, người nghĩ thế này người nghĩ thế kia nhưng suy cho cùng là đều giành mèo nhỏ của mình, đều giữ của hết cả thôi. Dunk thấy vậy thì nắm tay Phuwin dắt em đi ra ngoài kiếm gì đó bỏ bụng mặc kệ cho hai tên đó to nhỏ với nhau. Joong Pond thấy vậy ngay lập tức đứng dậy chen hàng chạy theo cả hai. Phuwin chỉ biết lắc đầu cười trừ, gấu lớn phía sau chạy theo em mà ôm lại, Joong cũng ôm lấy tay Dunk mà dắt đi, cuối cùng lại ai về nhà đấy nhưng mỗi cái là Dunk muốn đi với Phuwin thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top