Chương 24

Tòa tuyên án, gia tộc Pongpittayapa nhận án phạt tử hình”

Phiên tòa kết thúc, gia đình Pit được cảnh sát đưa xuống. Đi ngang Phuwin, Pit nở một nụ cười, nó đau thương đến khó tả, gương mặt anh ta gầy gò, da xanh tái nhợt, râu mọc lia chia, bây giờ trông anh ta thảm hơn bất kì ai. Phuwin chẳng muốn để ý làm gì kẻ đã ra tay với cả gia đình Pond và Pond, em quay người đi một mạch ra phía cánh cửa, phía sau vọng lại một giọng nói khàn khàn khó nghe nhưng ý tứ trong câu vẫn được thể hiện rõ ràng.

Phuwin, sống tốt nhé”

Pit ở phía sau cất lớn giọng, giọng nói chua chát, anh ta thầm mừng vì lúc này Phuwin không ngoảnh mặt lại nhìn mình, đôi mắt Pit tuông ra hai dòng lệ, tiếc nuối mà rời đi, anh hối hận vì những lỗi lầm bản thân đã gây ra, nếu lúc trước, anh không làm những tội ác tày trời đó cùng cha mình, không giúp cha ra tay hạ sát gia tộc Lertrat, nếu anh nghiêm túc bày tỏ với Phuwin, liệu bây giờ, em có về với Pit không?

Phuwin rời đi không có lấy một cái ngoảnh mặt, gương mặt em sắt lạnh không một cảm xúc một mạch lên xe trở về nhà.

Hai tháng trước, Phuwin được bác sĩ báo lại tình trạng của Pond.

va chạm mạnh nên nạn nhân đã rơi vào hôn mê sâu, việc tỉnh lại của còn tùy thuộc vào ý chí của cậu ấy, mong người nhà chuẩn bị trước tinh thần

Pond hiện giờ đã được đưa về nhà, tổ ấm của em và hắn. Phuwin không muốn để hắn ở lại bệnh viện quá lâu, bệnh viện là nơi mà hắn từng muốn từ bỏ bản thân mình lúc trước, em không muốn để hắn lại đó lần nữa nên lập tức đưa về nhà.
Về đến nhà, Phuwin vội vàng cất xe rồi nhanh chân chạy lên phòng, thời gian này mọi sự ở tập đoàn đều do một tay Tay tiếp quản, em cũng không ít lần muốn đến giúp ông nhưng đều bị từ chối, ông muốn em ở nhà cùng Pond hơn, Phuwin cũng đồng ý. Chạy lên phòng rồi mở cửa ra, em nhanh chóng chạy lại chiếc ghế đặt bên cạnh giường của Pond rồi ngồi xuống, tay luồng vào chăn nắm lấy tay hắn mà xoa xoa.

Pond à, hôm nay em đã đến tòa để xem xét xử, gia đình của Pit nhận hình phạt tử hình, thù của gia đình Lertrat đã được trả rồi”

Phuwin vừa nói vừa xoa tay hắn, Pond vẫn nằm im mà không động đậy, đôi mắt em sáo rỗng mà nhìn ra bên ngoài, nó rưng rưng lên, chỉ cần em chớp mắt một cái, dòng lệ sẽ ngay lập tức tuông ra.

Bây giờ, anh yên tâm mà nghỉ ngơi nhé, dù bao lâu, em cũng sẽ chờ anh, em sẽ luôn ở đây chờ anh tỉnh lại, Khun Nara của em”

Em áp đôi bàn tay có đôi phần lạnh lẽo đó vào mặt, cảm nhận từng hơi ấm yếu ớt của hắn mà lệ rơi không ngừng. Thứ em cần, chỉ là một tia hi vọng, chỉ cần có một sợi dây mang tên hi vọng được bày ra, cho dù nó có nhỏ thế nào em cũng sẽ cố gắng mà nắm lấy nó, ấp ủ, từng ngày.
Đến chiều tối, Phuwin Tang vội tắm rửa, ăn tối rồi nhanh chóng lên phòng nằm cùng hắn, em ôm hắn mà thủ thỉ cả đêm mới rơi vào giấc ngủ. Chăn ấm, nệm êm, ngủ cùng người mình yêu, nhưng không còn nhận lại cái ôm ấm áp từ người ấy nữa, dù thế, thâm tâm em vẫn luôn mong mỏi, một ngày nào đó hắn sẽ tỉnh lại, rồi ôm em vào lòng, một lần nữa, chắc chắn.

.

“Pond, Pond à, đừng đi mà”

Phuwin giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi chảy đầm đìa, em quay sang nhìn thấy Pond nằm bên cạnh, hô hấp yếu ớt từng hồi, em nắm lấy tay hắn rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, mặt em vẫn còn xanh xao do cơn ác mộng ban nãy.

Khi Phuwin rơi vào giấc ngủ được một lúc, em mơ thấy Pond và em đang đứng ở giữa một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, hắn đứng cách xa em tầm ba đến bốn bước chân, lưng quay về phía em, tay dang rộng như đang thưởng thức không khí trong lành. Định bụng sẽ chạy đến bên Pond nhưng hắn đột ngột quay lại, môi nở một nụ cười chua xót, hắn giương mắt nhìn em, Phuwin khó hiểu mà nghiên đầu nhìn hắn cho đến khi chất giọng trầm khàn kia vang lên.

Phuwin à, xin lỗi

Lời vừa nói ra như thuốc độc thấm vào tim em, Pond quay lưng bước về phía trước mặc cho Phuwin khóc lóc chạy theo cho đến khi em thoát ra khỏi cơn mộng đó, thầm mừng vì đó chỉ là mơ, người thương vẫn bên cạnh em mà yên giấc, dù vậy, lòng em vẫn thấp thỏm không yên, lo sợ cơn ác mộng là điềm báo mà mất ăn mất ngủ mấy ngày trời.

.

Thấm thoát đã được hai năm kể từ ngày hắn hôn mê, trăm công ngàn việc ở tập đoàn điều do Tay Tawan gồng gánh, Phuwin cũng biết tuổi tác của ông đã lớn rồi, lần này Tay cứ khăng khăng để mọi chuyện ông lo, lớn nhỏ trong ngoài đều do một tay ông xử lý đến một ngày ông vì kiệt sức mà ngã bệnh, Phuwin hết mực khuyên nhủ ông ở nhà mà tịnh dưỡng, mọi việc ở tập đoàn đều sẽ do em và thư kí Kim chăm sóc. Phuwin thay Tay lên làm việc điếm chừng cũng được ba tháng trời rồi, ban đầu vì có chút khó khăn về mặc nhân viên có lời ra tiếng vào về em nhưng cũng được Tay lên tiếng ngăn đạn giải vây, Phuwin cũng từ đó mà dễ dàng tiếp quản tập đoàn hơn, dù năng lực em không bằng Pond nhưng cũng giúp được tập đoàn trong khá nhiều mảng bên cạnh đó còn có sự trợ giúp nhiệt tình của thư kí Kim nên NL vẫn luôn đứng vững trong giới kinh doanh.

Phuwin à, đã chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị khởi hành đó nhé”

Thư kí Kim cất giọng hỏi, hôm nay Phuwin và anh có lịch trình đến Chiang Mai để thỏa thuận hợp đồng với công ty dầu khí Boonprasert, họ là công ty dầu khí số một đất Thái nên cơ hội hy hữu thế này thật sự rất đáng tận dụng.

Rồi ạ, xuất phát thôi”

Xe lăn bánh trên cao tốc, thư kí Kim vẫn tập trung lái xe để nhanh chóng đến Chiang Mai sớm nhất có thể. Phuwin bình thản nhìn ra ngoài rồi tay với lấy điện thoại mở lên xem giờ. Bây giờ là 9h sáng, nếu đi với tốc độ này thì khoảng 4h chiều là sẽ đến Chiang Mai. Không vội tắt điện thoại, em nhìn màn hình khoá mà cong lên một nụ cười. Màn hình khoá điện thoại em được để hình của Pond, trong ảnh hắn cười tươi, mái tóc nâu bồng bềnh gợn sóng, tay hắn ôm chú gấu bông do chính tay em mua tặng hắn, ánh mắt yêu chiều để em chụp hình.

Lớn rồi còn ham gấu bông thế này, trông đáng ghét chết đi được

Vuốt nhẹ khuôn mặt trên màn hình, em cười khúc khích mắng nhiếc người trong ảnh. Mắng người ta có hai nghĩa, mắng chửi và mắng yêu, Phuwin Tang đây là đang theo ý sau. Ánh mắt long lanh ngắm nhìn từng tấm ảnh của cún con Nara mà lòng cứ rộn rã. Thư kí Kim đang tập trung lái xe cũng bị tiếng cười của em làm cho gián đoạn, mắt liếc sang gương chiếu hậu thấy một nhóc Tang đang phì cười gì đó trong điện thoại cũng thầm hiểu đi.

Xe lăn bánh cả một buổi chiều cuối cùng cũng đến nơi. Phuwin vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào trên xe mãi cho đến khi thư kí Kim gọi mới dậy. Vừa đến Chiang Mai đồng hồ cũng đã điểm 4h chiều, vừa như em dự đoán.

Chiang Mai chạng vạng đẹp như tranh, ánh nắng chiều tà phả nhẹ lên đôi gò má em tô điểm hồng. Gió thổi lồng lộng đong đưa từng nhành cây rồi va vào mái tóc em mà phấp phới. Phuwin nhìn cảnh tượng thơ mộng trước mặt thầm nghĩ đến người trong lòng. Hắn từng hứa, khi nào trả xong thù của gia đình, sẽ đưa em đi du ngoạn khắp nơi, nơi nào cũng được, miễn là cùng em, chỉ cần em muốn, lên núi xuống biển hắn đều tình nguyện.

Phuwin à, đi thôi, đến khách sạn dừng chân nào”

Phuwin vì câu nói của thư kí Kim mà thoát khỏi những lời hẹn ước từ quá khứ, không sao, đời còn dài, nhất định hắn sẽ tỉnh dậy rồi thực hiện lời hứa với em, nhanh thôi.

Phuwin kéo vali rồi chuyển bước đi theo sau thư kí Kim, đến khách sạn nơi dừng chân mà anh đã đặt trước. Vừa đến phòng, em vì mệt mỏi mà nằm lăn ra giường, thư kí Kim mặt nhăn mày nhó nhưng cũng không nỡ mắng nhóc Tang, dù gì em cũng đủ mệt rồi, thôi thì cứ để vậy đi. Đang dọn dẹp vali thay em thì cái giọng nói nhỏ kia lại vang lên, anh mệt nhọc quay lại tay chống nạnh mà nhìn em.

Anh à, đối tác tối nay là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi rồi, giỏi uống rượu không?”

Thư kí Kim thở dài một hơi mắt vẫn chăm chăm nhìn Phuwin nằm trên giường mà nói.

Hỏi nhiều thế làm gì, chỉ cần biết là đối tác lớn thôi được rồi”

Em hỏi thì anh cứ nói đi”

Phuwin thành công làm thư kí Kim cứng họng, anh lắc đầu ngán ngẫm vì độ ngang ngược của nhóc Tang trước mặt rồi cũng hạ giọng mà đáp lại toàn bộ thắc mắc của em.

Đối tác là nam, bằng tuổi chủ tịch, khỏi có lo vì người ta không phải như mấy ông chú bợm rượu chuốc cậu hết ly này đến ly khác cho say bí tỉ đâu, nhưng dù sao cũng nhớ đem thuốc phòng hờ đấy, tôi đã già cả rồi, không vác nổi cậu đâu”

Nhận được câu trả lời như ý, Phuwin giơ ngón trỏ lên ngầm cảm ơn anh rồi lại thả mình nằm ụp xuống giường lần nữa. Thư kí Kim lắc đầu vài cái rồi cũng đi lại vả nhẹ vào bắp tay em.

Tắm rửa chuẩn bị đi”

Phuwin mệt nhọc ngồi dậy khỏi giường rồi cũng vác thân vào phòng tắm vệ sinh cá nhân chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay. Đối tác là ông lớn ngành dầu khí và cũng là bạn của Pond, không thể để lại ấn tượng xấu được.

Em bước ra khỏi khách sạn, khoác trên mình bộ vest đen cùng chiếc cà vạt màu tối, tóc vuốt lên để lộ vần trán cao cùng gương mặt thanh tú, rảo từng bước đi cùng thư kí Kim phía sau cũng quyền lực không kém.

Điểm hẹn là tầng thượng khách sạn X”

Vừa bước vào xe, thư kí Kim liền nhắc đến lịch trình, Phuwin phía sau cũng gật đầu hiểu ý. Anh đánh lái đến địa điểm hẹn. Hồi lâu cũng tới nơi, hai người mỗi người một vẻ bước xuống khỏi xe lập tức thu hút ánh nhìn của các vị khách xung quanh, chậm rãi bước vào quầy lễ tân, thư kí Kim chìa ra một tấm thiệp, lễ tân cũng ngay lập tức hiểu ý mà dắt họ đến điểm hẹn.

Lên đến tầng thượng, Phuwin nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi chăm chú bấm điện thoại mà không để ý xung quanh, mặt anh ta nhăn nhó như vừa gặp chuyện không vừa ý vậy. Em tiến lại gần, không vội ngồi xuống mà chào hỏi trước.

Ngài Boonprasert đúng không ạ? Tôi là Phuwin Tangsakyuen, người đại diện của NL, rất vui được gặp anh”

Người kia vì câu chào mà ngoảnh mặt lên nhìn, Phuwin lúc này mới được dịp nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt, thật sự rất xinh đẹp, người kia cũng đờ đẫn trước vẻ đẹp của em giây lát rồi mỉm cười đáp lễ.

Chào, mời anh ngồi. Tôi là Natachai Boonprasert, cứ gọi tôi là Dunk”

Phuwin ngồi xuống, bên cạnh là thư kí Kim, anh lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn rồi bắt đầu phát biểu về kế hoạch cũng như nội dung cuộc giao dịch và quyền lợi của đôi bên. Dunk tay chống cằm ngồi chăm chú nhìn Phuwin trước mặt mà chẳng thèm để ý những gì thư kí Kim nói, đầu anh thầm nghĩ đâu ra lại có một thiên thần trước mặt cho anh chiêm ngưỡng thế này, muốn gạ gẫm thử một hôm thay đổi vị giác xem sao.

Anh thấy sao?”

Đã nói xong nội dung hợp đồng, thư kí Kim ngay lập tức hỏi Dunk xem anh thấy như thế nào, Dunk không trả lời mà tay vội với lấy bút định kí vào hợp đồng nhưng lập tức nhớ ra gì đó mà ngước lên nhìn Phuwin rồi cười lớn.

Anh nói xem, nếu tôi kí vào hợp đồng này, có được nhận quà đi kèm là Phuwin anh đây không?”

Phuwin vì không hiểu mà tròn mắt nhìn Dunk rồi quay sang nhìn thư kí Kim, Dunk cũng vội đứng dậy sang phía Phuwin tay giữ lấy cằm em quay lại, mặt đối mặt với anh. Phuwin Tang phản xạ ngay lập tức hất tay Dunk khó chịu mà cảnh cáo.

Xin ngài giữ tự trọng”

Tự trọng? Hay là anh giúp tôi đánh vần chữ tự trọng được không?”

Dunk cười cợt nhã, đoạn tay định vuốt lấy má em thì bỗng bị một bàn tay to lớn giật ngược ra sau khiến anh trở tay không kịp mà ngã vào người người kia.

Con mẹ nó, là ai-”

Sao, không nói nữa à"

Dunk định chửi nhưng lời chưa dứt liền bị khuôn mặt kia đè bẹp. Người đàn ông phía sau đầy sát khí mà nhìn Phuwin như muốn ăn tươi nuốt sống em làm cho người em cũng phải run lên đôi chút.

Tôi là Joong Archen, chồng sắp cưới của Dunk Natachai, còn các người là ai, gặp em ấy làm gì?”





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top