Chap 4 - The Erymanthian Boar - Bắt sống con lợn lòi núi Erymanthus
Người dịch: Ahiru
(Khuyến cáo: cuối truyện có cảnh máu me. Cân nhắc trước khi đọc)
I
Thành tựu chiến công thứ ba của Hercules đã đưa ông đến Thụy Sĩ, Hercule Poirot quyết định rằng ở đây, ông có thể tận dụng thực tế và đến thăm một số nơi mà đến giờ mình vẫn chưa biết. Ông đã trải qua vài ngày dễ chịu tại Chamonix, nán lại một hai ngày ở Montreux và sau đó đến Aldermatt, một nơi ông đã được nghe nhiều người bạn khen ngợi rất nhiều.
Aldermatt, tuy vậy, lại làm ông không hề dễ chịu. Nó nằm cuối một thung lũng với những ngọn núi phủ tuyết cao chót vót khép ngoài. Ông cảm thấy, vô lý quá, thật khó thở.
'Không thể ở lại đây,' Hercule Poirot nói với chính mình. Ngay lúc đó ông bắt gặp một tuyến đường sắt leo núi. 'Quyết định vậy đi, mình phải leo lên đó.'
Tuyến đường, ông phát hiện ra, đầu tiên dốc lên Les Avines, sau đó đến Caurouchet và cuối cùng đi Rochers Neiges, cao mười ngàn feet so với mực nước biển.
Poirot không trù định leo cao như thế. Les Avines, ông nghĩ bụng, sẽ khá là đủ chuyện cho mình.
Ông đồ rằng không thể nào có chuyện tình cờ thế được. Chuyến tàu đã khởi hành khi người soát vé đến gần Poirot và đòi vé của ông. Sau khi kiểm tra và bấm vé bằng một cái kìm bấm dễ sợ, anh ta trả lại nó với cái cúi đầu. Đồng thời Poirot cảm thấy một mẩu giấy nhỏ được dúi vào tay ông cùng với chiếc vé.
Lông mày của Hercule Poirot nhướn lên trên trán một chút. Lập tức, không phô trương, không vội vã, ông vuốt phẳng tờ giấy. Hóa ra nó là một ghi chú nghuệch ngoạc viết vội bằng bút chì.
'Không thể (chữ chạy lướt) lầm đâu hàng ria mép này! Chào mừng bạn, cộng sự thân yêu của tôi. Nếu ông sẵn sàng, ông có thể giúp tôi nhiều lắm. Ông không hề nghi ngờ khi đọc về vụ Salley? Kẻ giết người - Marrascaud - được cho là có điểm hẹn với một số thành viên trong băng đảng của hắn ở Rochers Neiges – tập hợp mọi miền trên thế giới! Tất nhiên toàn bộ có thể là một chuyện đùa – nhưng nguồn tin của chúng tôi là đáng tin cậy – luôn có ai đó hớt lẻo, đúng không? Vậy nên hãy mở to mắt, bạn ơi. Hãy liên hệ với thanh tra Drouet đang ở ngay chốn đó. Anh ta là một tay thạo việc – nhưng không thể tự phụ với tài hoa của Hercule Poirot. Quan trọng là, ông bạn ơi, Marrascaud phải bị tóm - và tóm sống. Hắn không phải người – hắn là con lợn rừng – một trong những tên sát nhân nguy hiểm nhất còn sống sót hiện nay. Tôi đã không mạo hiểm nói chuyện với ông ở Aldermatt vì tôi có thể bị theo dõi và ông sẽ rảnh tay hơn nếu được cho là một khách du lịch đơn thuần. Chúc săn tốt! Người bạn cũ - Lementeuil.'
Trầm ngâm suy nghĩ, Hercules Poirot vuốt ve hàng ria mép của mình. Đúng, thực vậy, không thể nhầm lẫn bộ ria của Hercules Poirot. Bây giờ tất cả chuyện này là gì? Ông đã đọc trên báo chi tiết về vụ Salley - vụ giết người máu lạnh một người cá độ đua ngựa có tiếng ở Paris. Danh tính của kẻ giết người đã rõ. Marrascaud là thành viên của một băng nhóm đua ngựa nổi tiếng. Hắn đã bị nghi ngờ về nhiều vụ giết người khác - nhưng lần này tội lỗi hắn đã bị chứng minh đầy đủ. Hắn ta đã chuồn đi, được cho là ra khỏi nước Pháp, và cảnh sát ở mọi quốc gia châu Âu đang cảnh giác hắn.
Vậy là Marrascaud được cho là có một điểm hẹn tại Rochers Neiges...
Hercules Poirot chậm rãi lắc đầu. Ông hoang mang. Rochers Neiges ở trên đường tuyết. Ở đấy có một khách sạn, nhưng nó giao thiệp với thế giới chỉ bằng đường sắt treo, đứng trên một rìa đá hẹp dài nhô ra trên thung lũng. Khách sạn mở vào tháng 6, nhưng hiếm khi có ai cho đến tháng 7 và tháng 8. Đó là một nơi khó mà có lối vào hay ra – nếu một người đàn ông bị theo dõi ở đó, hắn sẽ bị tóm trong cái bẫy. Nó có vẻ là một nơi không tưởng để được chọn làm điểm hẹn cho một băng nhóm tội phạm.
Tuy nhiên, nếu Lementeuil nói rằng thông tin của ông ta đáng tin cậy, thì Lementeuil có lẽ đã đúng. Hercule Poirot tôn trọng ngài ủy viên cảnh sát Thụy Sĩ. Ông biết ông ta là một người đàn ông thạo việc và đáng tin.
Vì lý do nào đó chưa rõ đã đưa Marrascaud đến điểm hẹn quá xa nền văn minh này.
Hercules Poirot thở dài. Săn lùng một kẻ giết người tàn nhẫn không phải là ý tưởng về một kỳ nghỉ dễ chịu của ông. Bộ não làm việc trên ghế bành, ông suy nghĩ, nhiều hơn là trên đường. Không phải để giăng bẫy một con lợn rừng trên sườn núi.
Một con lợn rừng - đó là thuật ngữ Lementeuil đã sử dụng. Chắc chắn đây là một sự trùng hợp kỳ quái...
Ông lẩm bẩm với chính mình: 'Chiến công thứ tư của Hercules. Lợn rừng núi Erymanthian?'
Lặng lẽ, không phô trương, ông quan sát những bạn hành khách trong khoang của mình.
Trên ghế đối diện ông là một du khách người Mỹ. Từ kiểu dáng quần áo, áo choàng, tay nắm ông ta giữ, đến lòng thân thiện đầy hy vọng và vẻ mê say ngây thơ với cảnh vật, thậm chí cuốn sách dẫn đường trên tay, tất cả lồ lộ ra và cho thấy ông ta ở một thị trấn nhỏ nước Mỹ thấy Châu Âu lần đầu. Trong một hoặc hai phút nữa, Poirot phán xét, ông ấy sẽ lao vào nói. Biểu cảm thèm muốn giống như con cún của ông ấy không thể nhầm được.
Ở phía bên kia toa là một người cao, trông ưu tú với mái tóc xam xám và chiếc mũi khoằm to đang đọc một cuốn sách tiếng Đức. Ông ta có những ngón tay chuyển động mạnh mẽ của một nhạc sĩ hoặc một nhà giải phẫu.
Xa hơn là ba người đàn ông dáng dấp giống nhau. Những kẻ khuỳnh chân và có gợi ý khó tả về sự mê đua ngựa. Họ đang chơi bài. Hiện tại, có lẽ, họ sẽ đề nghị một người lạ vào chơi. Lúc đầu người lạ sẽ thắng. Sau đó, may mắn sẽ chạy theo hướng khác.
Không có gì quá bất thường về ba người nọ. Điều duy nhất khác thường là nơi họ đang ở.
Người ta có thể đã nhìn thấy họ trong bất kỳ đoàn người nào trên đường đến một cuộc đua ngựa – hoặc trên một tàu khách không quan trọng. Nhưng trong một chuyến tàu treo hầu như không người ư – không!
Có một người khác ngồi trong toa tàu – một phụ nữ. Cô cao ráo và da ngăm. Đó là một gương mặt đẹp - một gương mặt có thể biểu lộ toàn bộ những cung bậc cảm xúc – nhưng thay vì thế lại đóng băng trong vẻ vô cảm lạ lẫm. Cô không nhìn ai, nhìn đăm đăm vào thung lũng bên dưới.
Hiện tại, như Poirot đã dự đoán, người Mỹ bắt đầu nói chuyện. Tên ông, ông nói, là Schwartz. Đây là chuyến thăm đầu tiên ông đến Châu Âu. Phong cảnh, ông nói, đúng là hùng vĩ. Ông đã bị lâu đài Chillon ấn tượng rất sâu sắc. Ông không nghĩ về Paris nhiều như là một thành phố - được đánh giá quá mức - ông đã đến nhà hát Folies Bergeres, bảo tàng Louvre và nhà thờ Đức Bà Paris – rồi nhận thấy không có lấy một nhà hàng hay quán cà phê có thể chơi một bản nhạc jazz sôi nổi đúng chất. Đại lộ Champs Elysees, ông nghĩ rằng, rất đẹp, và ông thích các đài phun nước đặc biệt là khi chúng ngập tràn ánh sáng.
Không ai rời đi Les Avines hoặc Caurouchet. Rõ ràng là tất cả mọi người trong tàu đang đi lên Rochers Neiges.
Ông Schwartz giải thích lý do riêng của mình. Ông nói rằng, mình luôn luôn mơ ước được lên cao giữa những ngọn núi tuyết. Mười ngàn feet rất là tốt – ông ấy nghe nói rằng người ta không thể luộc trứng đúng cách khi đang ở trên cao như vậy.
Với lòng thân thiện ngây thơ trong thâm tâm, ông Schwartz đã nỗ lực để lôi kéo người đàn ông cao, tóc xám ở phía bên kia toa tàu vào trong cuộc nói chuyện, nhưng người kia chỉ nhìn chằm chằm vào ông lạnh lùng qua cặp kính không gọng và quay trở lại nghiên cứu cuốn sách của mình.
Ông Schwartz sau đó đề nghị đổi chỗ với quý cô da ngăm - cô sẽ có góc quan sát tốt hơn, ông giải thích.
Thật nghi ngờ là cô ấy có hiểu tiếng Anh hay không. Dù sao, cô chỉ đơn giản lắc đầu và co rụt vào trong cổ chiếc áo choàng lông thú.
Ông Schwartz nói khẽ với Poirot: 'Có vẻ sai lầm khi trông thấy một phụ nữ đi du lịch một mình mà không ai trông nom đồ đạc giùm cổ. Một phụ nữ cần được chăm sóc thật nhiều khi cô ấy đi du lịch.'
Nhớ về một số phụ nữ Mỹ mình đã gặp trên đại lục, Hercules Poirot đồng ý.
Ông Schwartz thở dài. Ông thấy thế giới không thân thiện. Và chắc là, đôi mắt nâu của ông diễn cảm, không hại gì khi thân thiện ít đi với xung quanh?
II
Họ được tiếp đón bởi một người quản lý khách sạn ăn mặc nghiêm chỉnh trong chiếc áo choàng dài và đôi giày da tinh xảo không hiểu sao nom có vẻ buồn cười ở nơi ngoài thế giới này, hay đúng hơn là trên-đỉnh-thế-giới.
Quản lý là một người cao lớn đẹp trai, với cử chỉ trịnh trọng. Anh ấy rất xin lỗi.
Quá sớm đầu mùa... Hệ thống nước nóng không chạy... nhiều thứ hoạt động còn khó khăn... Dĩ nhiên, anh ấy sẽ làm mọi thứ có thể... Vẫn chưa đủ nhân viên... Anh ấy khá bối rối trước lượng khách không ngờ tới.
Mọi thứ được chuyển ra với sự lịch sự chuyên nghiệp và giờ đây với Poirot có vẻ như sau vẻ ngoài tao nhã ông thấy thoáng qua vài nỗi lo âu thấm thía. Người đàn ông này, với cử chỉ thanh nhàn, lại không nhàn nhã. Anh ta lo lắng về điều gì đó.
Bữa trưa được phục vụ trong một căn phòng dài nhìn xuống thung lũng phía dưới. Người bồi bàn đơn độc, được gọi là Gustave, là người khéo léo giỏi giang. Anh phóng tới chỗ này chỗ kia, tư vấn về thực đơn, rút ra danh sách rượu của mình. Ba người đàn ông cưỡi ngựa ngồi cùng bàn. Họ cười và nói chuyện bằng tiếng Pháp, giọng nói to dần.
'Bạn già tốt Joseph ơi! – Thế còn Denise bé nhỏ, mon vieux? (Ông bạn cũ) – Ông có nhớ con ngựa thần thánh tồi tệ đã khiến tất cả chúng mình thất vọng ở Auteuil không?'
Tính cách tất cả rất thân mật, quá là nồng nhiệt – và phi lý vượt ngoài chốn này!
Người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp ngồi một mình ở cái bàn trong góc. Cô không nhìn ai.
Sau đó, khi Poirot đang ngồi trong sảnh chờ, người quản lý đến chỗ ông và nói kín.
Monsieur (Ngài) không cần phải đánh giá khách sạn quá nghiêm khắc. Đã hết mùa. Không ai đến đây cho đến cuối tháng Bảy. Quý bà ấy, có lẽ monsieur đã chú ý đến cô ấy? Cô ấy đến vào thời điểm này hàng năm. Chồng cô đã chết khi leo núi ba năm trước. Rất buồn bã. Họ đã rất dâng hiến cho nhau. Cô ấy luôn đến đây trước khi vào mùa – để thật yên tĩnh. Đó là một cuộc hành hương thiêng liêng. Quý ông có tuổi là một bác sĩ nổi tiếng. Bác sĩ Karl Lutz, đến từ Viên. Ông ấy đã đến đây, ông nói, để yên tĩnh và nghỉ ngơi.
'Thật yên bình, phải,' Hercule Poirot đồng ý. 'Và ces Messieurs (những quý ông) ở đó?' Ông chỉ ba người đàn ông cưỡi ngựa. 'Anh có nghĩ họ cũng tìm kiếm sự nghỉ ngơi không?'
Người quản lý nhún vai. Lần nữa trong mắt anh ta xuất hiện cái nhìn lo lắng.
Anh nói mơ hồ: 'À, khách du lịch, họ mong muốn một trải nghiệm mới... Độ cao - ở một mình đó là cảm giác mới lạ.'
Đó không phải là, Poirot nghĩ, một cảm giác dễ chịu lắm. Ông ý thức được trái tim của mình đang đập nhanh. Những dòng vần điệu trẻ thơ chạy ngốc nghếch qua tâm trí ông. 'Lên trên thế giới vút cao. Như khay trà nhỏ bay trên bầu trời.'
Schwartz bước vào sảnh chờ. Mắt ông sáng lên khi thấy Poirot. Ông ta đến bên ông ngay lập tức.
'Tôi đã nói chuyện với tay bác sĩ đó. Ông ta nói chuyện y như người Anh. Ông ta là người Do Thái - bị Đức quốc xã đuổi ra khỏi Áo. Nói xem, tôi đoán những người đó điên rồ cả! Tay bác sĩ Lutz này là một người đàn ông khá cao lớn, tôi tóm lại - chuyên gia về thần kinh - phân tích tâm lý - loại việc như thế.'
Mắt ông nhìn về phía người phụ nữ cao ráo đang nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những ngọn núi dài miên man. Ông hạ giọng.
'Tôi có tên cô ấy từ người phục vụ. Cô ấy là Madame (Bà) Grandier. Chồng cô đã chết khi leo núi. Đó là lý do tại sao cô ấy đến đây. Tôi không biết, phải không, rằng chúng ta nên làm gì đó – Cố đưa cô ấy ra khỏi vỏ ốc?'
Hercule Poirot nói: 'Nếu là ông tôi sẽ không thử đâu.'
Nhưng lòng thân thiện của ông Schwartz không mỏi mệt.
Poirot thấy ông đề nghị, thấy họ bị từ chối không thương tiếc. Hai người đứng cạnh nhau phủ bóng lên ánh sáng trong giây lát. Người phụ nữ cao hơn Schwartz. Cô quay đầu lại và vẻ mặt lạnh lùng cấm đoán. Ông không nghe thấy cô nói gì, nhưng Schwartz trở lại với vẻ chán nản.
'Không làm gì được,' ông ta nói. Ông nói thêm tiếc nuối: 'Với tôi thì tất cả mọi người ở đây cùng nhau, không có lý do gì chúng ta lại không thể thân thiện với người khác. Ông có đồng ý không, ông – ông biết đấy, tôi không biết tên ông?'
'Tên tôi,' Poirot đáp, 'là Poirier.' Ông thêm vào: 'Tôi là một thương gia tơ lụa đến từ Lyons.'
'Tôi hân hạnh gửi ông danh thiếp của tôi, ông Poirier, và nếu ông đến Fountain Springs, ông chắc chắn sẽ được đón chào.'
Poirot nhận lấy danh thiếp, vỗ tay vô túi, than khẽ: 'Trời ơi, lúc này tôi không có danh thiếp nào trên người...'
Tối hôm đó, khi đi ngủ, Poirot đọc kỹ qua thư của Lementeuil trước khi đặt nó lại chỗ cũ, gấp gọn gàng, trong ví của mình. Khi lên giường ông tự nói với mình: 'Tò mò thật – Mình tự hỏi nếu như...'
III
Người phục vụ Gustave mang cho Hercule Poirot bữa sáng với cà phê và bánh cuộn. Anh xin lỗi về cà phê.
'Monsieur cũng hiểu đúng không ạ, ở độ cao này không thể có cà phê thực sự nóng? Thật đáng tiếc, nó sôi quá sớm.'
Poirot lẩm bẩm: 'Người ta phải dũng cảm chấp nhận những sự thất thường này của Thiên Nhiên.'
Gustave nói khẽ: 'Monsieur là một nhà triết học.'
Anh đi đến cửa, nhưng thay vì rời khỏi phòng, anh ta liếc mắt ra ngoài, rồi lại đóng cửa và trở về bên giường.
Anh ta nói: 'Ông Hercule Poirot? Tôi là Drouet, thanh tra cảnh sát.'
'À', Poirot nói, 'Tôi đã hoài nghi rất nhiều.'
Drouet hạ giọng.
'Ông Poirot, chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra. Đã có một tai nạn ở tuyến đường sắt treo!'
'Một tai nạn?' Poirot nhỏm dậy. 'Loại tai nạn gì?'
'Không ai bị thương. Nó xảy ra trong đêm. Có lẽ là, do nguyên nhân tự nhiên - một trận tuyết lở nhỏ quét xuống những tảng đá lớn và đá cuội. Nhưng có thể cho rằng có cơ sở của con người hoạt động. Người ta không biết. Trường hợp gì đi chăng nữa, kết quả là sẽ mất nhiều ngày để sửa chữa và trong thời gian đó chúng ta bị cô lập trên đây. Sớm đầu mùa, khi tuyết vẫn còn dày, không thể liên lạc với thung lũng bên dưới.'
Hercule Poirot ngồi dậy trên giường.
Ông nói nhỏ nhẹ: 'Đây là điều rất thú vị.'
Thanh tra gật đầu.
'Đúng thế,' anh nói. 'Nó chỉ ra thông tin của ngài ủy viên chúng tôi là chính xác. Marrascaud có một điểm hẹn ở đây, và hắn đã làm chắc để cuộc hẹn đó không bị gián đoạn.'
Hercule Poirot sốt ruột kêu: 'Nhưng thật không tưởng!'
'Tôi đồng ý.' Thanh tra Drouet giơ tay lên. 'Đây không phải là ý nghĩ bình thường - nhưng có đấy. Gã Marrascaud này, ông biết đấy, là một kẻ không tưởng! Chính tôi,' anh ta gật đầu, 'tôi nghĩ hắn bị điên.'
Poirot nói: 'Một kẻ điên và giết người!'
Drouet nói khô khốc: 'Nó không đáng cười, tôi đồng ý.'
Poirot chậm rãi nói: 'Nhưng nếu hắn có một điểm hẹn ở đây, ở gờ tuyết cao phía trên thế giới này, thì cũng có nghĩa là chính Marrascaud đang ở đây, vì giờ thông tin liên lạc đã bị cắt.'
Drouet khẽ nói: "Tôi biết.'
Cả hai người im lặng trong một hai phút. Rồi Poirot hỏi: 'Bác sĩ Lutz? Ông ta có thể nào là Marrascaud không?'
Drouet lắc đầu.
'Tôi không nghĩ vậy đâu. Thực sự có một bác sĩ Lutz - tôi đã nhìn thấy ảnh ông ấy trên các tờ báo - một người đàn ông xuất sắc và nổi tiếng. Người đàn ông này giống sát với những bức ảnh ấy.'
Poirot thì thầm: 'Nếu Marrascaud là một nghệ sĩ cải trang, hắn có thể đóng vai thành công.'
'Phải, nhưng hắn đâu thế? Tôi chưa bao giờ nghe nói hắn như một chuyên gia cải trang. Hắn ta không có thủ đoạn và tính gian xảo của loài rắn. Hắn ta là một con lợn rừng, hung dữ, khủng khiếp, người mang cơn giận dữ mù quáng.'
Poirot nói: 'Như nhau cả...'
Drouet nhanh chóng đồng ý.
'À vâng, hắn là một kẻ trốn chạy công lý. Do đó hắn buộc phải giấu giếm. Vì vậy có lẽ hắn – trong thực tế hắn phải - ít nhiều cải trang.'
'Anh có bản nhận diện hắn không?'
Người kia nhún vai.
'Chỉ sơ sơ thôi. Các bức ảnh và số đo chính thức của Bertillon đã được gửi lên cho tôi hôm nay. Tôi chỉ biết rằng hắn là một gã ba mươi tuổi lẻ, chiều cao hơn trung bình chút ít và nước da ngăm. Không có dấu hiệu phân biệt.'
Poirot nhún vai.
'Cái đó có thể áp dụng cho bất kì ai. Thế còn người Mỹ, Schwartz thì sao?'
'Tôi đang định hỏi ông. Ông đã nói chuyện với ông ta, và ông đã, tôi nghĩ là, sống nhiều với những người Anh và Mỹ. Ngẫu nhiên nhìn qua thì ông ta có vẻ là một người Mỹ đi du lịch bình thường. Hộ chiếu hợp lệ. Có lẽ lạ khi ông ta chọn đến đây – nhưng người Mỹ khi đi du lịch thì khá khôn lường. Bản thân ông nghĩ sao?'
Hercule Poirot lắc đầu lúng túng.
Ông nói: 'Nhìn bề ngoài, dù thế nào, ông ấy có vẻ là một người khá vô hại, quá thân thiện. Ông ấy có lẽ là người nhàm chán, nhưng có vẻ như khó mà coi ông ta là mối nguy hiểm.' Ông tiếp tục: 'Tuy nhiên có thêm ba du khách ở đây.'
Thanh tra gật đầu, mặt bỗng háo hức.
'Đúng, và họ là kiểu người chúng tôi đang kiếm. Tôi sẽ thề, ông Poirot, rằng ba gã đàn ông đó là thành viên của băng đảng Marrascaud dù thế nào đi nữa. Họ là mấy kẻ vô lại trên trường đua ngựa nếu mà tôi từng thấy. Và một trong ba gã có thể chính là Marrascaud.'
Hercule Poirot suy ngẫm. Ông nhớ lại ba khuôn mặt.
Một gã có khuôn mặt rộng với đôi lông mày nhô ra và cằm béo mũm – một bản mặt thô tục, cục súc. Một gã gầy gò còm nhom với khuôn mặt hẹp sắc sảo và đôi mắt lạnh lùng. Gã thứ ba là một kẻ khuôn mặt xanh xao với điệu bộ hơi đỏm dáng.
Đúng, một trong ba người có thể là Marrascaud, nhưng nếu vậy, câu hỏi đến miết là, tại sao?
Tại sao Marrascaud và hai thành viên trong băng nhóm của mình lại cùng nhau làm chuyến hành trình và chui vào cái bẫy chuột trên sườn núi? Chắc chắn có thể sắp xếp một cuộc gặp ở những nơi xung quanh an toàn và ít dị thường hơn - trong một quán cà phê - ở một nhà ga xe lửa - trong rạp chiếu phim đông đúc - trong công viên công cộng - nơi nào đó có nhiều lối thoát - không phải ở đây xa tít thế giới trong một vùng tuyết hoang vu.
Ông cố gắng truyền đạt cho thanh tra Drouet điều gì đó về chuyện này và người còn lại sẵn lòng đồng ý.
'Nhưng đúng, thật không tưởng, nó không có ý nghĩa gì.'
'Nếu đây là điểm hẹn, tại sao bọn chúng đi du lịch cùng nhau? Không, quả thực, nó không có nghĩa gì.'
Drouet nói, khuôn mặt lo lắng: 'Trong trường hợp đó, chúng ta phải xem xét giả thiết thứ hai. Ba người đàn ông này là thành viên băng đảng Marrascaud và họ đã đến đây để gặp chính Marrascaud. Vậy Marrascaud là ai?'
Poirot hỏi: 'Anh nghĩ gì về nhân viên của khách sạn?'
Drouet nhún vai.
'Không có nhân viên để nói chuyện. Có một bà già nấu ăn, ông chồng già Jacques của bà – tôi nghĩ họ đã ở đây năm mươi năm. Có người bồi bàn mà tôi đã thế chỗ, đó là tất cả.'
Poirot nói: 'Người quản lý, anh ta tất nhiên biết anh là ai?'
'Lẽ dĩ nhiên. Chuyện này cần sự hợp tác của anh ta.'
'Anh có để ý không,' Hercule Poirot nói, 'anh ta trông có vẻ lo lắng?'
Nhận xét dường như làm Drouet chú ý.
Anh nói trầm tư: 'Phải, đó là sự thật.'
'Có thể đó đơn thuần chỉ là nỗi lo lắng khi tham gia vào hành động của cảnh sát.'
'Nhưng ông có nghĩ nó còn hơn thế không? Ông có nghĩ là anh ta có lẽ - biết điều gì đó?'
'Tôi chợt nảy ra ý này, thế thôi.'
Drouet ủ rũ nói: 'Tôi tự hỏi.'
Anh dừng lại rồi nói tiếp: 'Ông có nghĩ, liệu ai đó có thể làm anh ta nói ra không?'
Poirot lắc đầu nghi ngờ.
Ông nói: 'Tôi nghĩ, sẽ tốt hơn là, đừng để anh ta biết chúng ta nghi ngờ. Hãy để mắt đến anh ta, vậy thôi.'
Drouet gật đầu. Anh quay về phía cửa.
'Ông có đề xuất gì không, ông Poirot? Tôi - tôi biết danh tiếng của ông. Chúng tôi đã nghe nói về ông ở đất nước mình.'
Poirot bối rối nói: 'Hiện tại tôi không thể đề nghị gì. Lý do vụt thoát khỏi tôi - lý do cho một điểm hẹn ở nơi này. Trên thực tế, tất cả lý do cho cuộc hẹn này là sao?'
'Tiền,' Drouet nói ngắn gọn.
'Anh bạn Salley tội nghiệp này bị cướp, sau đó, cũng như bị sát hại?'
'Đúng, một khoản tiền rất lớn của anh ta đã biến mất.'
'Và chỗ hẹn là để chia tiền, anh nghĩ thế?'
'Đó là ý tưởng hiển nhiên nhất.'
Poirot lắc đầu một cách không hài lòng.
'Đúng, nhưng tại sao ở đây?' Ông chậm rãi tiếp tục: 'Nơi tồi tệ nhất có thể cho một điểm hẹn của những tên tội phạm. Nhưng đó là một nơi, ở đây, người ta có thể đến để gặp một người phụ nữ...'
Drouet tiến lên một bước hăm hở.
Anh hào hứng nói: 'Ông nghĩ là -?'
'Tôi nghĩ,' Poirot nói, 'Madame Grandier là một phụ nữ rất xinh đẹp. Tôi nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể leo mười ngàn feet vì cô ấy – đấy là, nếu cô ấy đã đề nghị như vậy.'
'Ông biết đấy,' Drouet nói, 'điều đó thú vị. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy có liên quan vụ án. Xét cho cùng, cô ấy đã đến nơi này vài năm qua rồi.'
Poirot nói nhẹ nhàng: 'Phải - và do đó sự hiện diện của cô ấy sẽ không gây ra bình luận. Đó sẽ là lý do tại sao Rochers Neiges phải là điểm được chọn, phải không?'
Drouet hào hứng nói: 'Ông đã có một ý tưởng, ông Poirot. Tôi sẽ nhìn vào góc độ ấy.'
IV
Một ngày trôi qua không có sự cố. May mắn là khách sạn được tích trữ lương thực tốt. Người quản lý giải thích rằng không cần phải lo lắng. Kho dự trữ được đảm bảo.
Hercule Poirot đã nỗ lực để bắt chuyện với bác sĩ Karl Lutz và bị từ chối. Bác sĩ nói rõ rằng tâm lý học là nỗi ám ảnh nghề nghiệp và ông sẽ không thảo luận với những kẻ nghiệp dư. Ông ngồi trong góc đọc một bộ sách lớn của Đức về tiềm thức và viết nhiều ghi chú và chú thích phong phú.
Hercule Poirot đi ra ngoài và lang thang vô định vòng quanh khuôn viên nhà bếp. Ở đó ông bắt đầu nói chuyện với ông già Jacques, người cáu kỉnh và ngờ vực. Vợ ông, bà đầu bếp, sẵn sàng hơn. May mắn thay, bà giải thích với Poirot, có một lượng lớn thực phẩm đóng hộp dự trữ - nhưng bản thân bà đã nghĩ là ít thức ăn trong hộp thiếc. Nó đắt đỏ tệ hại và trong đó có thể có thực phẩm gì? Đức Chúa lòng lành không bao giờ có ý định để mọi người sống nhờ đồ hộp.
Cuộc trò chuyện quay lại chủ đề nhân viên khách sạn. Đầu tháng 7 các cô phục vụ phòng và người bồi bàn thêm sẽ đến. Nhưng trong ba tuần tới, sẽ không có người hoặc hầu như không có ai. Chủ yếu là người ta lên đến nơi ăn trưa và sau đó quay trở về. Bà, Jacques và một người bồi bàn có thể quản lý dễ dàng.
Poirot hỏi: 'Đã có bồi bàn ở đây trước khi Gustave đến, phải không?'
'Đúng thế, quả là có, một người kém cỏi. Không kỹ năng, không kinh nghiệm. Không học hành gì.'
'Anh ta đã ở đây bao lâu trước khi Gustave thay thế?'
'Chỉ ít ngày thôi – trong khoảng một tuần. Dĩ nhiên anh ta bị sa thải. Chúng tôi không ngạc nhiên. Nhất định sẽ thế rồi.'
Poirot lẩm bẩm: 'Anh ta không phàn nàn quá mức ư?'
'À không, anh ta lặng lẽ đi. Rốt cục, anh ta có thể trông đợi gì? Đây là một khách sạn hạng sang. Ở đây người ta phải có sự phục vụ thích hợp.'
Poirot gật đầu.
Ông hỏi: 'Anh ta đã đi đâu thế?'
'Đây là Robert, ý ông là sao?' Bà nhún vai. 'Không nghi ngờ gì là anh ta trở lại quán cà phê tối tăm nơi xuất phát.'
'Anh ta đi xuống tuyến đường sắt treo ư?'
Bà nhìn ông tò mò.
'Dĩ nhiên, Monsieur. Còn đường nào khác để đi?'
Poirot hỏi: 'Có ai thấy anh ta đi không?'
Cả hai nhìn ông chằm chằm.
'Ôi! Ông nghĩ rằng có khả năng người ta sẽ đi tiễn một con vật như thế ư – ai đó cho anh ta một buổi chia tay long trọng? Ai cũng bị những công việc riêng choáng giữ.'
'Chính xác,' Hercule Poirot nói.
Ông chầm chậm đi ra, nhìn lên tòa nhà phía trên mình. Một khách sạn rộng lớn - hiện tại chỉ có một chái nhà mở cửa. Trong các chái nhà khác là nhiều căn phòng, kín mít và đóng cửa chớp, nơi không ai có khả năng đi vào.
Ông đi vòng qua góc khách sạn và suýt đụng phải một trong ba người đàn ông chơi bài. Đó là gã có khuôn mặt xanh xao và cặp mắt tái nhợt. Cặp mắt nhìn Poirot không chút biểu cảm. Chỉ có vành môi hơi cong lại lộ ra hàm răng như một con ngựa hoang nguy hiểm.
Poirot vượt qua gã và tiếp tục đi. Có một dáng người phía trước ông - hình dáng cao lớn duyên dáng của Madame Grandier.
Ông vội vã bước đi một chút và đuổi kịp cô.
Ông nói: 'Tai nạn với tuyến đường sắt treo này, thật là khốn khổ. Tôi hy vọng, Madame, rằng nó không gây phiền hà cho cô?'
Cô nói: 'Vấn đề ấy tôi không quan tâm.'
Giọng cô rất sâu xa – một giọng nữ đầy trầm. Cô không nhìn Poirot. Cô rẽ sang một bên và đi vào khách sạn bằng cửa phụ nhỏ.
V
Hercule Poirot đi ngủ sớm. Một lúc sau nửa đêm ông thức dậy.
Ai đó đang mò mẫm khóa cửa.
Ông ngồi dậy, bật đèn. Cùng lúc đó cái khóa chịu thua thao tác tay và cánh cửa bật mở. Ba người đàn ông đứng đó, ba gã chơi bài. Chúng đang, Poirot nghĩ, hơi say. Mặt chúng ngớ ngẩn và vẫn hiểm ác. Ông nhìn thấy ánh sáng một lưỡi dao cạo lóe lên.
Gã to con chắc nịch tiến lên. Gã nói giọng gầm gừ.
'Thằng lợn thần thám tử! Pằng!'
Gã tuôn ra một tràng những lời tục tĩu. Ba gã nọ tiến lên một cách có chủ đích đến người đàn ông không phòng bị trên giường.
'Chúng mày ơi, ta xẻo thịt hắn đi. Ê, mấy con ngựa con? Chúng ta sẽ rạch mặt quý ngài thám tử này ra. Tối nay thằng cha sẽ không phải người đầu tiên.'
Chúng đi vào, vững vàng, chủ đích – những lưỡi dao cạo lóe lên.
Và rồi, bị giật mình bởi giọng điệu quả quyết phía kia Đại Tây Dương, giọng nói vang lên: 'Giơ tay lên.'
Chúng quay ngoắt lại. Schwartz, mặc một bộ đồ ngủ sọc kỳ quái sặc sỡ đứng ở ngưỡng cửa. Trong tay ông cầm một khẩu tự động.
'Giơ tay lên, chúng mày. Tao rất giỏi bắn súng đấy.'
Ông ta bóp cò - và một viên đạn sượt qua tai gã to con găm vào trong cửa sổ gỗ.
Ba đôi tay nhanh chóng giơ lên.
Schwartz nói: 'Tôi có thể phiền ông không, ông Poirier?'
Hercule Poirot ra khỏi giường trong nháy mắt. Ông thu thập các vũ khí lóe sáng và rà tay qua người ba gã để đảm bảo chúng không còn trang bị vũ khí.
Schwartz nói: 'Bây giờ thì, bước đi! Có một tủ lớn ngay dọc hành lang. Không có ô cửa trong đó. Có tủ đó thôi.'
Ông ta dẫn chúng vào trong tủ và khóa chúng lại. Ông vòng qua Poirot, giọng vỡ òa với cảm xúc vui sướng.
'Cái này không phải chỉ là biểu diễn chứ? Ông biết không, ông Poirier, những người thân ở Fountain Springs đã cười nhạo tôi vì tôi nói mình sẽ mang súng ra nước ngoài. 'Ông nghĩ ông sẽ đi đâu?' họ hỏi. 'Vào trong rừng rậm à?' Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ nói tiếng cười đeo đuổi mình. Ông đã từng thấy một lũ vô lại xấu xí như thế chưa?'
Poirot nói: 'Schwartz thân mến của tôi, ông đã xuất hiện đúng lúc. Nó có thể như một tấn kịch trên sân khấu! Tôi nợ ông rất nhiều.'
'Không có gì. Chúng ta đi đâu đây? Chúng ta phải chuyển những anh chàng này cho cảnh sát và chuyện này chúng mình không thể làm được! Đó là vấn đề nan giải. Có lẽ tốt hơn là chúng ta nên hỏi ý kiến anh quản lý.'
Hercule Poirot nói: 'A, anh quản lý. Tôi nghĩ đầu tiên chúng ta sẽ tham khảo anh bồi bàn - Gustave - bí danh thanh tra Drouet. Nhưng đúng - anh bồi bàn Gustave thực sự là một thám tử.'
Schwartz nhìn ông chằm chằm.
'Vậy ra đó là lý do tại sao chúng làm thế!'
'Đó là lý do tại sao ai làm gì?'
'Đám lừa đảo này để ông vào thứ hai danh sách. Chúng đã xẻo thịt Gustave xong rồi.'
'Cái gì?'
'Đi với tôi. Ông bác sĩ giờ bận rộn đây.'
Phòng của Drouet là một gian nhỏ trên tầng cao nhất. Bác sĩ Lutz, mặc áo choàng, đang bận băng bó mặt cho người đàn ông bị thương.
Ông quay đầu khi họ bước vào.
'À! Là ông hả, ông Schwartz? Vụ này, một vụ việc kinh tởm. Lũ đồ tể! Bọn quái vật vô nhân tính!'
Drouet nằm yên, khẽ rên rỉ.
Schwartz hỏi: 'Anh ta có bị nguy hiểm không?'
'Anh ta sẽ không chết nếu đó là ý ông muốn nói. Nhưng anh ta không được nói - không được kích động. Tôi đã băng bó vết thương - sẽ không có nguy cơ nhiễm trùng máu.'
Ba người đàn ông cùng rời khỏi phòng.
Schwartz nói với Poirot: 'Ông nói Gustave là sĩ quan cảnh sát à?'
Hercule Poirot gật đầu.
'Nhưng anh ấy đang làm gì trên Rochers Neiges?'
'Anh ta tham gia truy tìm một tên tội phạm rất nguy hiểm.'
Trong một vài lời Poirot giải thích tình hình.
Bác sĩ Lutz nói: 'Marrascaud? Tôi đã đọc vụ án trên báo. Tôi rất muốn gặp gã đàn ông ấy. Có một số bất thường sâu sắc ở đây! Tôi muốn biết chi tiết về thời thơ ấu của anh ta.'
'Về phần tôi,' Hercule Poirot nói, 'tôi phải biết chính xác lúc này anh ta ở đâu.'
Schwartz nói: 'Hắn ta không phải một trong ba gã chúng ta khóa trong tủ à?'
Poirot nói với giọng bất mãn: 'Có khả năng – đúng, nhưng tôi, tôi không chắc... Tôi có ý này-'
Ông ngắt lời, nhìn chằm chằm xuống thảm. Nó có màu da bò sáng và có những vệt nâu sẫm rất han rỉ.
Hercule Poirot nói: 'Những bước chân - những bước chân đã giẫm lên, tôi nghĩ, trong máu và chúng đi từ chái nhà khách sạn không sử dụng. Đi nào - chúng ta phải nhanh lên!'
Họ đi theo ông, qua cánh cửa xoay và đi dọc theo một hành lang tối mờ, bụi bặm. Họ xoay góc, vẫn theo những vết trên thảm cho đến khi chúng dẫn họ đến một ô cửa khép hờ.
Poirot đẩy cửa mở ra rồi bước vào.
Ông thốt lên một câu cảm thán thất thanh khiếp sợ.
Căn phòng là một phòng ngủ. Chiếc giường nằm yên và có một khay thức ăn trên bàn.
Giữa sàn đặt xác một người đàn ông. Anh ta chỉ cao hơn trung bình và đã bị tấn công bằng sự hung dữ dã man không thể tin được. Có một tá vết thương trên hai cánh tay và ngực anh ta, đầu và mặt đã bị dần nhừ tử.
Schwartz cảm thán một câu hơi khó thở và quay mặt đi như thể ông ta bị bệnh.
Bác sĩ Lutz thốt lên một câu cảm thán kinh hoàng bằng tiếng Đức.
Schwartz nói yếu ớt: 'Người này là ai? Có ai biết không?'
'Tôi đoán,' Poirot nói, 'rằng ở đây anh ta được biết đến với cái tên Robert, một tay bồi bàn vụng về.'
Lutz đã đến gần hơn, cúi người lên xác. Ông chỉ một ngón tay.
Có một tờ giấy được ghim vào ngực người đàn ông đã chết. Vài từ viết nguệch ngoạc bằng mực trên đó.
Marrascaud không giết người nữa – hắn ta cũng sẽ không cướp của bạn bè!
Schwartz thốt lên: 'Marrascaud? Vậy đây là Marrascaud! Nhưng điều gì đã đưa hắn lên đây đến nơi hẻo lánh này? Và tại sao ông nói tên hắn là Robert?'
Poirot nói: 'Anh ta ở đây giả trang làm bồi bàn – và theo những thông tin thu thập được thì anh ta là một bồi bàn rất dở. Dở đến nỗi không ai ngạc nhiên khi anh ta bị đuổi. Anh ta rời đi - có lẽ là để trở về Andermatt. Nhưng không ai thấy anh ta đi.'
Lutz nói bằng giọng rung rung nhỏ: 'Ra thế - và ông nghĩ chuyện gì đã xảy ra?'
Poirot trả lời: 'Tôi nghĩ rằng ở đây chúng ta có lời giải thích về vẻ lo lắng nhất định trên khuôn mặt người quản lý khách sạn. Marrascaud hẳn phải đưa cho anh ta một khoản hối lộ to để được giấu giếm ở nơi khách sạn không dùng đến...'
Ông nói thêm suy tư: 'Nhưng người quản lý không hài lòng về điều này. Ồ không, anh ấy không vui chút nào.'
'Và Marrascaud tiếp tục sống trong chái nhà không sử dụng này mà không ai ngoài người quản lý biết?'
'Có vẻ thế. Sẽ hơi có khả năng, ông biết đấy.'
Bác sĩ Lutz nói: 'Tại sao anh ta bị giết? Và ai đã giết anh ta?'
Schwartz kêu: 'Dễ thôi. Hắn phải chia tiền với băng nhóm của mình. Hắn không làm. Hắn chơi trò hai mặt. Hắn đến đây, đến nơi hẻo lánh này, để nằm yên một lúc. Hắn nghĩ đó là nơi cuối cùng trên thế giới mà chúng nghĩ ra. Hắn sai rồi. Bằng cách này hay cách khác chúng đã khôn ngoan và đi theo hắn.' Ông ta chạm mũi giày vào xác chết. 'Và chúng đã thanh toán anh ta - như thế này.'
Hercule Poirot nói khẽ: 'Phải, nó không hoàn toàn là loại điểm hẹn chúng ta nghĩ đến.'
Bác sĩ Lutz cáu kỉnh nói: 'Như thế nào và tại sao có thể rất thú vị, nhưng tôi quan tâm đến vị trí của chúng ta hiện tại. Ở đây chúng ta có một người chết. Tôi có một người bệnh trong tay và một lượng vật tư y tế hạn chế. Và chúng ta bị cô lập khỏi thế giới! Trong bao lâu?'
Schwartz nói thêm: 'Và chúng ta đã có ba tên sát nhân bị nhốt trong tủ! Tôi sẽ gọi đây là một tình huống thú vị.'
Bác sĩ Lutz nói: 'Chúng ta làm gì đây?'
Poirot nói: 'Trước tiên, chúng ta nắm được người quản lý. Anh ta không phải là tội phạm, tay đó, chỉ là một người tham tiền. Anh ta cũng là một kẻ nhát gan. Anh ta sẽ làm mọi thứ chúng ta bảo. Ông Jacques, hoặc bà vợ, có thể sẽ cung cấp ít dây thừng nhỏ. Ba tên vô lại phải được đặt ở nơi chúng ta có thể bảo vệ chúng an toàn cho đến ngày có sự giúp đỡ. Tôi nghĩ rằng khẩu tự động của ông Schwartz sẽ có hiệu quả trong việc thực hiện bất kỳ kế hoạch nào mà chúng ta có thể làm.'
Bác sĩ Lutz nói: 'Còn tôi? Tôi sẽ làm gì?'
'Ông ư, bác sĩ?' Poirot nói nghiêm trang, 'Ông sẽ làm tất cả những gì có thể cho bệnh nhân của mình. Phần còn lại chúng ta phải cảnh giác không ngừng - và chờ đợi. Chúng ta không thể làm gì khác.'
VI
Ba ngày sau có một toán người nhỏ xuất hiện trước cửa khách sạn vào đầu giờ sáng.
Chính Hercule Poirot đã long trọng mở cửa trước cho họ.
'Chào mừng ông, mon vieux.' (Ông bạn già)
Monsieur Lementeuil, ủy viên Cảnh sát, bắt lấy Poirot bằng cả hai tay.
'Chao, bạn ơi, gặp bạn tôi xúc động biết bao! Những sự kiện diệu kỳ - những cảm xúc bạn đã trải qua! Và chúng tôi ở bên dưới, nỗi lo lắng, sợ hãi của chúng tôi - không biết gì - sợ hãi mọi thứ. Không có radio - không phương tiện liên lạc. Truyền tin bằng ánh mặt trời, đó thực sự là một cú đánh thiên tài từ phía ông bạn.'
'Không, không đâu,' Poirot gắng sức để trông khiêm tốn. 'Sau mọi chuyện, khi những phát minh của con người thất bại, người ta phải cầu đến tự nhiên. Luôn có mặt trời trên bầu trời.'
Toán người nhỏ đi thành hàng vào trong khách sạn.
Lementeuil nói: 'Có phải chúng tôi không được mong đợi?' Nụ cười của ông khá là nghiêm nghị.
Poirot cũng mỉm cười. Ông nói: 'Không đâu! Người ta tin rằng tuyến đường sắt vẫn chưa được sửa chữa.'
Lementeuil xúc động nói: 'A, đây là một ngày tuyệt vời. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông nghĩ sao? Thực sự là Marrascaud chứ?'
'Đây đúng là Marrascaud. Đi với tôi.'
Họ đi lên cầu thang. Một cánh cửa mở ra và Schwartz bước ra trong bộ áo choàng. Ông nhìn chằm chằm khi thấy mấy người đàn ông.
'Tôi nghe thấy tiếng nói,' ông ta giải thích. 'Tại sao, gì thế này?'
Hercule Poirot nói khoa trương: 'Trợ giúp đã đến! Đi theo chúng tôi, monsieur. Đây là một khoảnh khắc vĩ đại.''
Ông bắt đầu lên đợt cầu thang tiếp theo.
Schwartz nói: 'Ông đang lên chỗ Drouet à? Nhân tiện, anh ấy thế nào?'
'Bác sĩ Lutz báo đêm qua anh ta sẽ ổn.'
Họ đến trước cửa phòng Drouet. Poirot đẩy mở cửa. Ông tuyên bố: 'Con lợn rừng đây, thưa các quý ông. Bắt sống hắn ta và xem xem không hắn ta giở trò với máy chém.'
Người đàn ông trên giường, mặt vẫn băng bó, thình lình đứng dậy. Nhưng các sĩ quan cảnh sát đã bắt hắn trước khi hắn ta có thể di chuyển.
Schwartz la lên hoang mang: 'Nhưng đó là anh bồi bàn Gustave - là thanh tra Drouet mà.'
'Đây là Gustave, phải - nhưng không phải là Drouet. Drouet là anh bồi bàn đầu tiên, anh bồi bàn Robert người đã bị giam cầm ở phía khách sạn không dùng đến và là người mà Marrascaud sát hại trong cùng một đêm khi tôi bị tấn công.'
VII
Qua bữa sáng, Poirot nhẹ nhàng giải thích với ông người Mỹ đang hoang mang.
'Ông hiểu không, có một số điều nhất định người ta biết - biết khá chắc chắn trong quá trình làm nghề. Chẳng hạn, người ta biết sự khác biệt giữa một thám tử và kẻ giết người! Gustave không phải là bồi bàn – điều đó tôi nghi ngờ ngay lập tức - nhưng anh ta cũng không phải là cảnh sát. Tôi đã giao thiệp với cảnh sát suốt đời và tôi biết. Anh ta có thể qua mặt như là thám tử với một người ngoài - nhưng không phải với một người đàn ông chính là cảnh sát viên.'
'Và vì vậy, ngay lập tức, tôi đã nghi ngờ. Tối đó, tôi không uống cà phê. Tôi đổ nó đi. Và tôi đã khôn ngoan. Tối muộn hôm đó một gã đàn ông vào trong phòng tôi, đi vào với sự tự tin dễ dàng của một kẻ biết rằng người chủ căn phòng hắn ta đang tìm kiếm đã bị đánh thuốc mê. Hắn ta xem qua công việc của tôi và tìm thấy bức thư trong ví - nơi tôi đã để lại cho hắn tìm ra! Sáng hôm sau, Gustave vào phòng tôi với cà phê. Hắn chào tôi bằng tên và diễn vai hắn hoàn toàn chắn chắn. Nhưng hắn lo lắng - lo lắng khủng khiếp - vì bằng cách nào đó này khác cảnh sát đã lần theo dấu vết hắn! Họ đã biết hắn ở đâu và điều đó với hắn ta là thảm họa khủng khiếp. Nó làm đảo lộn hết tất cả mọi kế hoạch. Hắn ta bị bắt ở đây như con chuột trong bẫy.'
Schwartz nói: 'Cái thứ ngu xuẩn chết tiệt đó đã từng đến đây! Tại sao hắn lại làm thế?'
Poirot nói nghiêm trọng: 'Không quá ngu như ông nghĩ đâu. Hắn có nhu cầu, nhu cầu cấp thiết, về một nơi ẩn dật cách xa thế giới, nơi hắn ta có thể gặp một người nhất định, nơi có thể xảy ra một việc nhất định.'
'Người nào cơ?'
'Bác sĩ Lutz.'
'Bác sĩ Lutz? Ông ta cũng là kẻ gian à?'
'Bác sĩ Lutz thực sự là bác sĩ Lutz - nhưng ông ấy không phải là chuyên gia thần kinh - không phải nhà phân tâm học. Ông ấy là bác sĩ phẫu thuật, bạn ơi, một bác sĩ chuyên phẫu thuật khuôn mặt. Đó là lý do tại sao ông ấy được gặp Marrascaud ở đây. Bây giờ ông ấy nghèo, đi khỏi đất nước mình. Ông ấy được đề nghị một khoản phí khổng lồ để gặp một người ở đây và thay đổi vẻ ngoài gã đó bằng kỹ năng giải phẫu thuật của mình. Ông ấy có lẽ đã đoán ra hắn ta là một tên tội phạm, nhưng nếu thế, ông ta nhắm mắt làm ngơ. Nhận ra điều này, chúng không dám mạo hiểm ở một bệnh xá nước ngoài. Không, ở trên đây, nơi không ai đến sớm đầu mùa trừ một chuyến thăm lẻ tẻ, nơi tay quản lý là một người cần tiền có thể bị mua chuộc, là một địa điểm lý tưởng.'
'Nhưng, như tôi nói, chuyện đi sai hết. Marrascaud bị phản bội. Ba gã đàn ông, vệ sĩ của hắn ta, người sẽ gặp hắn ở đây và chăm sóc hắn chưa đến, nhưng Marrascaud hành động ngay lập tức. Viên cảnh sát đang giả làm bồi bàn bị bắt cóc và Marrascaud thế chỗ anh ta. Băng nhóm sắp xếp cho tuyến đường sắt leo núi bị phá hủy. Đó là vấn đề thời gian. Tối hôm sau Drouet bị giết và một tờ giấy được ghim trên xác chết. Chúng hy vọng rằng vào thời điểm những liên lạc được thiết lập lại với thế giới ngoài, xác Drouet có thể đã bị chôn vùi như là Marrascaud. Bác sĩ Lutz thực hiện ca phẫu thuật của mình không chậm trễ. Nhưng một người phải câm miệng - Hercule Poirot. Vì vậy, băng nhóm được cử đến tấn công tôi. Cảm ơn ông, bạn của tôi –'
Hercule Poirot cúi đầu duyên dáng với Schwartz, ông nói: 'Vậy ra ông thực sự là Hercule Poirot?'
'Chính xác.'
'Và ông chưa bao giờ bị cái xác đánh lừa dù chỉ một ly? Ông biết suốt rằng đó không phải là Marrascaud?'
'Chắc chắn rồi.'
'Tại sao ông không nói gì?'
Khuôn mặt của Hercule Poirot đột nhiên nghiêm nghị.
'Bởi vì tôi muốn đoan chắc về việc giao Marrascaud thật cho cảnh sát.'
Ông thầm thì nhẹ hơn hơi thở: 'Để bắt sống con lợn rừng Erymanthea...'
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top