CHAP 1- The Nemean Lion - Sư tử Nemean
Người dịch: Ahiru
"Có gì hay ho sáng nay không, cô Lemon?" Poirot hỏi khi vào phòng sáng hôm sau.
Ông tin tưởng Lemon. Cô là một người phụ nữ ít trí tưởng tượng, nhưng có bản năng tự nhiên. Bất cứ điều gì cô đề nghị là đáng xem xét, thì thường phải cân nhắc thật. Cô là người thư ký thiên bẩm.
"Không có gì nhiều ông Poirot. Chỉ có một lá thư tôi nghĩ có thể làm ông quan tâm. Tôi đã đặt nó lên trên chồng sách."
"Về cái gì vậy cô?" ông chăm chú tiến lên một bước.
"Một người muốn ông điều tra vụ con chó Bắc Kinh mà vợ ông ta nuôi bị mất tích."
Poirot dừng chân giữa không trung. Ông liếc cái nhìn trách móc sâu sắc về phía Lemon. Cô không để ý đến. Cô đã gõ chữ rồi. Cô gõ với tốc độ và sự chính xác của một con xe tăng bắn nhanh.
Poirot bị sốc; bàng hoàng và đau lòng. Cô Lemon, Lemon đầy năng lực, đã làm ông thất vọng! Một con chó Bắc Kinh. Chó Bắc Kinh! Sau giấc mơ ông có tối qua nữa. Ông đang rời điện Buckingham sau khi được đích thân cảm ơn, và người hầu phòng đến phục vụ món sô cô la buổi sáng!
Lời nói run run trên môi ông – những lời chua cay hài hước. Ông không thốt ra lời bởi vì Lemon, với tài gõ chữ tốc độ và hiệu quả, sẽ không nghe thấy chúng.
Làu bàu chán ghét, ông lấy lá thư ở trên cùng chồng sách nhỏ mé bàn.
Đúng, nó chính xác như cô Lemon đã nói. Một địa chỉ thành phố - một vụ án cộc lốc giống như không có nhu cầu phải lịch sự. Chủ đề -- vụ mất tích chó Bắc Kinh. Một trong những con thú nuôi mắt lồi, quá được cưng chiều của một phụ nữ giàu có. Đôi môi Hercule Poirot cong lên khi đọc.
Không có gì bất thường. Không có gì ngoài lề hoặc -- Nhưng đúng, đúng, trong một chi tiết nhỏ. Cô Lemon đã đúng. Trong một chi tiết nhỏ có gì đó bất thường. Hercule Poirot ngồi xuống. Ông đọc lá thư chậm rãi và cẩn thận. Đây không phải kiểu vụ án ông muốn, không phải là kiểu vụ án ông đã tự hứa với mình. Không phải là một vụ án quan trọng, mà cực kỳ không hề quan trọng. Nó không phải – và đây là mấu chốt sự phản đối của ông – không phải là một chiến công đúng đắn của Hercules.
Nhưng tiếc là ông tò mò...
Phải, ông tò mò...
Ông nói to vượt qua tiếng ồn đánh máy để Lemon có thể nghe được.
"Hãy gọi cho ngài Joseph Hoggin," ông yêu cầu, "và đặt một cuộc hẹn cho tôi gặp khách tại văn phòng của ngài ấy, như ngài ấy gợi ý. "
Như thường lệ. Cô Lemon đã đúng.
"Tôi là một người đơn giản, ông Poirot à," ngài Joseph Hoggin nói.
Hercule Poirot làm một cử chỉ thoái thác bằng tay phải. Nó bày tỏ (nếu bạn chọn lấy như vậy) lòng ngưỡng mộ đối với sự nghiệp đầy giá trị của ngài Joseph và đánh giá cao tính khiêm nhường trong việc mô tả bản thân ngài. Cũng có thể nó đã truyền đạt một lời phản đối duyên dáng. Dù là gì thì nó cũng chả thể hiện manh mối nào về ý nghĩ đầu tiên trong tâm trí Hercule Poirot, đó là ngài Joseph chắc chắn (dùng từ theo nghĩa thông tục thì) là người đàn ông rất mộc mạc. Mắt Hercule Poirot ngưng lại nghiêm túc trên quai hàm bạnh, đôi mắt hí, cái mũi củ hành và khuôn miệng mím lại. Toàn bộ ấn tượng chung nhắc ông nhớ về ai đó hoặc điều gì đó – nhưng lúc này ông không thể nhớ ra là ai hay điều gì. Một kí ức lờ mờ bị khuấy động. Đã lâu rồi... ở nước Bỉ... cái gì đó, chắc là, làm với xà phòng...
Ngài Joseph đang tiếp tục.
"Không rườm rà về tôi làm gì. Tôi không nói quanh co. Hầu hết mọi người, ông Poirot à, sẽ mặc kệ vụ này. Xóa nó như một món nợ xấu và quên đi. Nhưng đó không phải cách làm của Joseph Hoggin. Tôi là người giàu có – theo cách nói thì hai trăm bảng không là gì cả-"
Poirot nói thêm nhanh chóng:
"Chúc mừng ngài."
"Hả?"
Ngài Joseph dừng một chút. Đôi mắt nhỏ vẫn nheo lại. Ông nói gay gắt:
"Nói vậy không phải là tôi có sở thích ném tiền đi. Cái gì muốn, tôi trả. Nhưng tôi trả theo giá thị trường – không hơn."
Hercule Poirot bảo:
"Ngài nhận thấy rằng phí của tôi cao?"
"Đúng, đúng. Nhưng cái này," Ngài Joseph nhìn vào ông gian trá, "là một vấn đề rất nhỏ."
Hercule Poirot nhún vai. Ông nói:
"Tôi không mặc cả đâu. Tôi là một chuyên gia. Ngài phải trả giá để hưởng sự phục vụ của một chuyên gia."
Ngài Joseph thẳng thắn:
"Tôi biết ông là người hàng đầu ở lĩnh vực này. Tôi hỏi và được bảo rằng ông là người tốt nhất sẵn sàng. Ý tôi là theo vụ này đến cùng và tôi không ác cảm với chi phí. Đó là lý do tôi đưa ông đến đây."
"Ngài đã gặp may," Hercule Poirot nói.
Ngài Joseph nói "Hả?" lần nữa.
"Rất may mắn," Hercule Poirot xác nhận. "Tôi đang, có thể nói không khiêm tốn quá mức thì, ở đỉnh cao sự nghiệp. Một thời gian ngắn nữa tôi dự định sẽ nghỉ hưu - sống ở nông thôn, thỉnh thoảng đi du lịch để nhìn ra thế giới – cũng có thể, đi cày cấy vườn tược - đặc biệt chú ý vào việc cải thiện độ căng của bí ngòi. Loài rau kì diệu – nhưng thiếu hương vị. Tuy nhiên, đây không phải điểm chính. Tôi chỉ muốn tự giải thích rằng trước khi nghỉ hưu tôi tự đặt ra cho mình một nhiệm vụ nhất định. Tôi đã quyết định nhận mười hai vụ án – không hơn, không kém. Những chiến công tự áp đặt của Hercules nếu tôi có thể mô tả như vậy. Vụ của ngài. Ngài Joseph, là đầu tiên trong mười hai vụ. Tôi bị nó thu hút," ông thở dài, "bởi sự không quan trọng nổi bật của nó."
"Quan trọng ư?" ngài Joseph hỏi.
"Tầm quan trọng là điều tôi nói đến. Tôi được gọi đến vì nhiều nguyên nhân khác nhau -- điều tra án mạng, cái chết không rõ nguyên nhân, vụ cướp, ăn trộm đồ trang sức. Đây là lần đầu tiên tôi được yêu cầu chuyển tài năng về làm sáng tỏ một vụ bắt cóc chó Bắc Kinh."
Ngài Joseph lầm bầm. Ngài nói:
"Ông làm tôi ngạc nhiên! Tôi phải nói rằng ông bạn nên có hàng phụ nữ làm phiền ông không dứt về những con chó cưng của họ."
"Điều đó, chắc chắn rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được một đức ông chồng mời đến."
Đôi mắt nhỏ của ngài Joseph nheo lại tán thưởng. Ngài nói:
"Tôi bắt đầu thấy lý do tại sao họ lại đề nghị ông với tôi. Ông là một gã khôn ngoan, ông Poirot."
Poirot lẩm bẩm:
"Nếu giờ ngài sẵn sàng, hãy kể tôi nghe những sự thật về vụ án. Con chó biến mất, khi nào?"
"Chính xác là một tuần trước."
"Và vợ ngài bây giờ hẳn phát điên, tôi đoán vậy?"
Ngài Joseph nhìn chằm chằm. Ngài nói:
"Ông không hiểu rồi. Con chó đã được trả lại."
"Trả lại? Rồi, cho phép tôi hỏi, chúng ta vào vấn đề, ở đâu xảy ra vụ việc?"
Mặt ngài Joseph đỏ nhừ.
"Vì tôi là thằng đáng chết nếu bị lừa! Bây giờ, ông Poirot, tôi sẽ kể cho ông tất cả. Con chó bị trộm một tuần trước – bị xoáy mất ở vườn Kensington khi ra ngoài với cô hầu của vợ tôi. Ngày hôm sau vợ tôi được yêu cầu hai trăm bảng. Tôi hỏi ông – hai trăm bảng! Cho con thú nhỏ chết tiệt ăng ẳng luôn quanh quẩn dưới chân ông!"
Poirot nói nhỏ:
"Ngài không chấp nhận trả số tiền đó, đương nhiên?"
"Tất nhiên tôi đã không – hoặc sẽ không nếu tôi biết bất cứ điều gì! Milly (vợ tôi) biết điều đó đủ rõ. Bà ấy không nói gì với tôi cả. Chỉ cần gửi tiền – những tờ một bảng theo quy định– đến địa chỉ cho sẵn."
"Và con chó đã được trả lại?"
"Đúng thế. Tối đó chuông reo và con thú nhỏ ngồi trên bậc cửa. Không thấy bóng dáng ai."
"Tuyệt vời. Tiếp tục đi."
"Rồi tất nhiên, Milly thú nhận bà ấy đã làm gì và tôi mất bình tĩnh một lúc. Tuy vậy, sau đó tôi trấn tĩnh – sau tất cả, việc đã rồi và ông không thể mong đợi một người phụ nữ cư xử đúng mực – và tôi dám chắc rằng tôi sẽ để mọi chuyện trôi qua nếu không gặp bạn cũ Samuelson ở câu lạc bộ."
"Vâng?"
"Chết tiệt hết, đây rõ ràng là một vụ làm tiền! Chắc chắn điều tương tự đã xảy ra với bạn tôi. Chúng đã bịp vợ ông ấy ba trăm bảng! Chà, thế là hơi quá rồi. Tôi quyết định việc này phải dừng lại. Tôi gửi thư cho ông."
"Nhưng chắc chắn. Thưa ngài Joseph, một lá thư thích hợp (và rẻ tiền hơn rất nhiều) sẽ được gửi cho cảnh sát?"
Ngài Joseph xoa mũi.
Ngài nói:
"Ông kết hôn chưa, ông Poirot?"
"Than ôi," Poirot nói, "Tôi không có diễm phúc đó."
"Hừm," Joseph nói. "Không biết diễm phúc hay không, nhưng nếu ông cưới rồi, ông sẽ biết rằng phụ nữ là những sinh vật khôi hài. Vợ tôi kích động khi chỉ vừa đề cập đến cảnh sát – Bà ấy đã in vào đầu rằng sẽ có gì đó xảy ra với Sơn Đông quý giá của bả nếu tôi gặp họ. Bà ấy không muốn nghe về ý tưởng này – và tôi có thể nói rằng bà không tiếp nhận dễ chịu lắm về ý định gọi cho ông. Nhưng tôi giữ vững và cuối cùng bà ấy phải nhường. Nhưng, nhắc ông là, bà ấy không thích đâu."
Hercule Poirot lẩm bẩm:
"Vị trí này, tôi nhận thấy, là tế nhị. Có lẽ sẽ tốt thôi, nếu tôi được phỏng vấn quý bà vợ ngài và thu được nhiều điều cụ thể hơn, trong khi đồng thời trấn an bà ấy về sự an toàn tương lai của chú chó?"
Ngài Joseph gật đầu và đứng dậy. Ngài nói:
"Tôi sẽ đưa ông đi cùng xe ngay lập tức."
Trong một phòng khách rộng, nóng, được trang hoàng đồ đạc hai người phụ nữ đang ngồi.
Khi Sir Joseph và Hercule Poirot bước vào, một chú chó Bắc Kinh bé nhỏ lao tới, sủa dữ dội, và chạy vòng tròn nguy hiểm quanh những mắt cá chân của Poirot.
"Shan - Shan, lại đây. Lại đây với mẹ, con yêu – Đón bé ấy lên. Cô Carnaby."
Người phụ nữ thứ hai vội vã tiến về phía trước và Hercule Poirot lẩm bẩm:
"Một con sư tử thực, thực sự."
Thay vào đó là hơi thở hổn hển đồng ý của người giữ Sơn Đông.
"Đúng, thật thế đấy, nó quả là con chó cảnh giới tốt. Nó không bị bất kì ai hay cái gì làm hoảng sợ. Một chàng trai dễ thương."
Sau khi thực hiện phần giới thiệu cần thiết, ngài Joseph nói:
"Chà, ông Poirot, tôi sẽ rời khỏi đây để ông làm việc nhé," và với một cái gật đầu ngắn, ông rời khỏi phòng.
Phu nhân Hoggin là một người phụ nữ mập mạp, trông nóng nảy với mái tóc được nhuộm màu đỏ lá móng. Hầu gái của bà, Carnaby đang bối rối, là một người bụ bẫm, nom đáng yêu từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Bà đối xử với bà Hoggin một cách tôn trọng hết sức và rõ ràng sợ hãi cho đến chết.
Poirot nói:
"Nói tôi nghe. Thưa phu nhân Hoggin, diễn biến đầy đủ của tội ác xấu xa này. "
Phu nhân Hoggin đỏ bừng mặt.
"Tôi rất vui lòng khi nghe ông nói thế, ông Poirot. Vì đó là một tội ác. Chó Bắc Kinh cực kỳ nhạy cảm - nhạy cảm như đứa trẻ. Sơn Đông đáng thương có thể đã chết vì sợ hãi nếu như không có gì khác."
Bà Carnaby nghẹn ngào thở dốc:
"Vâng, nó thật độc ác - độc ác!"
"Xin hãy nói cho tôi sự thật."
"Chà, là như thế này. Sơn Đông ra ngoài đi dạo trong công viên với bà Carnaby --"
"Ôi trời ơi, vâng, tất cả là lỗi của tôi," người hầu gái nói xen vào. "Sao tôi có thể ngu ngốc như vậy -- quá bất cẩn --"
Phu nhân Hoggin nói chua chát:
"Tôi không muốn trách mắng cô. Cô Carnaby, nhưng tôi nghĩ cô đã có thể cảnh giác hơn."
Poirot chuyển ánh mắt sang người hầu gái.
"Đã xảy ra chuyện gì thưa bà?"
Bà Carnaby vỡ òa trong lời nói nhanh và hơi run rẩy.
"Ôi, bất thường nhất là đây! Chúng tôi chỉ đang đi dọc con đường hoa - Sơn Đông đi đằng trước, dĩ nhiên - nó chạy bước ngắn trên bãi cỏ - và tôi sắp quay đầu về nhà thì tôi chú ý đến một em bé trong xe đẩy - em bé quá đáng yêu - bé mỉm cười với tôi - đôi má hồng dễ thương và những lọn tóc xoăn như vậy. Tôi không thể cưỡng lại việc nói chuyện với y tá phụ trách và hỏi bé bao nhiêu tuổi - mười bảy tháng, cô ấy nói - và tôi chắc rằng mình chỉ nói chuyện với cô ấy khoảng một hai phút, rồi đột nhiên tôi nhìn xuống thì Shan không còn ở đó nữa. Dây dắt chó đã bị cắt -"
Phu nhân Hoggin bảo:
"Nếu cô đã chú ý đúng mức đến nhiệm vụ của mình, không ai có thể lén lại gần và cắt dây được."
Bà Carnaby dường như có xu hướng bùng nổ thành nước mắt. Poirot vội vàng nói:
"Và những gì đã xảy ra tiếp theo?"
"Ôi, dĩ nhiên là tôi đã tìm khắp nơi. Rồi gọi điện hỏi người gác công viên xem anh ta có nhìn thấy gã nào mang theo một con chó Bắc Kinh không nhưng anh ta không nhận ra ai như vậy - tôi không biết phải làm sao nữa – rồi tôi tiếp tục tìm kiếm, nhưng cuối cùng, tất nhiên, tôi phải về nhà -"
Bà Carnaby lặng ngắt. Poirot có thể tưởng tượng cảnh tượng tiếp theo thế nào. Ông hỏi:
"Rồi sau đó bà nhận được một lá thư?"
Phu nhân Hoggin tiếp tục câu chuyện.
"Ngay bức thư đầu tiên sáng hôm sau. Nó nói rằng nếu muốn thấy Sơn Đông còn sống, tôi phải gửi 200 tiền giấy một bảng Anh trong một gói không ghi tên đến đại úy Curtis, quảng trường số 38 đường Bloomsbury. Thư nói nếu tiền bị đánh dấu hoặc cảnh sát được thông báo thì - thì - tai và đuôi của Sơn Đông sẽ bị -- cắt đi."
Bà Carnaby bắt đầu sụt sịt.
"Thật kinh khủng," bà nói nhỏ. "Sao người ta có thể hung ác như vậy"
Phu nhân Hoggin tiếp lời:
"Thư nói rằng nếu tôi gửi tiền ngay lập tức,... Sơn Đông sẽ được trả lại ngay tối đó sống sót và mạnh khỏe, nhưng nếu - nếu sau đó tôi mà đến cảnh sát, thì sẽ là Sơn Đông, thằng bé sẽ phải hứng chịu - "
Bà Carnaby nói nhỏ như phát khóc:
"Trời ơi, tôi rất sợ thậm chí ngay cả bây giờ -- tất nhiên, ngài Poirot không hẳn là cảnh sát - "
Phu nhân Hoggin lo lắng nói:
"Vậy nên ông thấy đấy, ông Poirot, ông sẽ phải rất cẩn thận."
Hercule Poirot nhanh chóng xoa dịu sự lo ngại của bà.
"Nhưng tôi, tôi đâu phải là cảnh sát. Những điều tra của tôi, chúng sẽ được tiến hành rất kín đáo, rất lặng lẽ. Bà có thể yên tâm, phu nhân Hoggin, Sơn Đông sẽ an toàn tuyệt đối. Tôi đảm bảo điều đó."
Cả hai người phụ nữ có vẻ nhẹ nhõm bởi từ ngữ ma thuật. Poirot tiếp tục:
"Bà có lá thư ở đây không?"
Phu nhân Hoggin lắc đầu.
"Không, tôi được hướng dẫn gói nó kèm theo tiền."
"Và bà đã làm thế?"
"Phải."
"Hừm, thật đáng tiếc."
Bà Carnaby rạng rỡ nói:
"Nhưng tôi vẫn còn dây dắt chó. Tôi lấy ra nhé?"
Bà rời khỏi phòng. Hercule Poirot tranh thủ sự vắng mặt của bà để hỏi vài câu thích đáng.
"Amy Carnaby? Ồ! Cô ấy khá ổn. Một tâm hồn đẹp, dù ngốc nghếch, tất nhiên. Tôi đã có vài người hầu gái và tất cả họ ngu ngốc hoàn toàn. Nhưng Amy đã hết lòng với Sơn Đông và cô ấy rất buồn bã sau mọi chuyện – có lẽ thế cũng phải – nấn ná bên xe đẩy và bỏ bê bé yêu của tôi! Những người giúp việc cũ đều giống nhau, ngu ngốc hơn đứa trẻ! Không, tôi khá chắc chắn rằng cô ấy không có bất cứ vấn đề gì."
"Có vẻ không có khả năng thật," Poirot đồng ý. "Nhưng khi con chó biến mất lúc bà ấy phụ trách, người ta phải chắc chắn về sự trung thực của bà ấy. Bà ấy đã ở bên bà lâu chưa?"
"Gần một năm. Tôi có những tài liệu tham khảo tuyệt vời về bà ấy. Bà ấy đã ở với cụ bà Hartingfield cho đến khi cụ chết - mười năm, tôi tin thế. Sau đó bà chăm sóc người chị tàn tật một thời gian. Bà ấy thực sự là một người xuất sắc - nhưng ngốc hoàn toàn, như tôi đã nói."
Lúc này Amy Carnaby quay trở lại, hơi thở dốc hơn, và đưa ra sợi dây dắt chó bị cắt mà bà trao cho Poirot với sự trang trọng tối đa, nhìn ông trông chờ đầy hy vọng.
Poirot nghiên cứu nó một cách cẩn thận.
"Mais oui" (Nhưng vâng) ông nói. "Dây này đã bị cắt không nghi ngờ gì."
Hai người phụ nữ vẫn chờ đợi. Ông nói:
"Tôi sẽ giữ cái này."
Ông bỏ nó trang trọng vào túi. Hai người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm. Ông rõ ràng đã làm xong những gì được mong đợi.
III
Thói quen của Hercule Poirot là không để lại điều gì chưa được kiểm chứng.
Mặc dù bề ngoài có vẻ như bà Carnaby không có gì ngoại trừ là người phụ nữ ngốc nghếch và đầu óc khá mụ mị mà trông có vẻ vậy, Poirot vẫn tìm cách phỏng vấn một người phụ nữ có phần cấm đoán, là cháu gái của cụ phu nhân Hartingfield quá cố.
"Amy Carnaby" Cô Maltravers nói. "Tất nhiên, cháu nhớ cô ấy rõ ràng. Cô ấy là một người tốt và phù hợp với dì Julia đến khi xuống đất. Tận tụy với chó và xuất sắc trong việc đọc to. Lịch thiệp, quá thế, không bao giờ cãi lại một người tàn phế. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy? Không phải bấy kỳ loại tai họa nào chứ, cháu hy vọng thế. Khoảng một năm trước cháu đã đưa cho cô ấy một tài liệu tham khảo về vài người phụ nữ - tên bắt đầu bằng chữ H –"
Poirot vội giải thích rằng bà Carnaby vẫn làm ở đó. Ông nói, là có chút rắc rối về một con chó bị mất tích.
"Amy Carnaby là dành cho những chú chó. Dì cháu có một con chó Bắc Kinh. Dì đã để nó cho cô Carnaby khi dì chết và cô Carnaby đã hết lòng với nó. Cháu tin rằng cô ấy khá đau lòng khi nó chết. Ồ vâng, cô ấy là một người tốt. Tất nhiên, không hẳn chính xác về mặt trí tuệ. "
Hercule Poirot đồng ý rằng bà Carnaby không thể được mô tả như người tri thức.
Bước tiếp theo của ông là khai thác người gác công viên, người mà bà Carnaby đã nói chuyện vào buổi chiều định mệnh. Ông không gặp nhiều khó khăn. Anh chàng nhớ vụ việc đang được nói đến.
"Người phụ nữ trung niên, khá mập mạp – đang trong tình trạng bình thường - đã mất con chó Bắc Kinh của mình. Cháu biết rõ bà ấy bằng mắt - mang chó đi theo hầu hết các buổi chiều. Cháu thấy bà ấy vào với con chó. Bà ấy hiếm khi đau lòng như vậy khi mất nó. Chạy đến đây để biết cháu có trông thấy ai với một con chó Bắc Kinh không! Chà, cháu hỏi bác nhé! Cháu có thể nói với bác rằng, công viên có rất nhiều chó – đủ loại - chó sục, chó Bắc Kinh, chó chồn Đức - thậm chí cả họ Borzois - tất cả các loài chúng ta có. Không có khả năng cháu lại chú ý một con Bắc Kinh nhiều hơn con khác."
Hercule Poirot gật đầu suy nghĩ.
Ông đến quảng trường số 38 đường Bloomsbury. Số 38, 39 và 40 được hợp nhất vào làm khách sạn tư nhân Balaclava. Poirot đi lên bậc thang và đẩy cửa vào. Chào đón ông bên trong là mùi bắp cải xào nấu ám mùi và phảng phất đâu đó những con cá trích muối hun khói cho bữa sáng. Bên trái ông là chiếc bàn gỗ gụ với một cây hoa cúc trông buồn rầu trồng trên đó. Phía trên bàn là một giá lớn được bọc kín, bên trong đầy thư bị kẹt. Poirot nhìn chằm chằm vào bảng trầm tư trong vài phút.
Ông đẩy cánh cửa bên phải ra. Nó dẫn vào một loại phòng chờ với những chiếc bàn nhỏ và vài cái đơn-giản gọi-là ghế được phủ một lớp vải gai chán chường. Ba bà già và một quý ông cụ trông hung dữ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào kẻ không mời mà đến với vẻ căm ghét chết người. Hercule Poirot thẹn đỏ mặt và rút lui.
Ông đi xa hơn dọc theo hàng lang và đến một cầu thang. Bên phải ông một hành lang phân nhánh vào góc bên phải về nơi rõ ràng là phòng ăn.
Một lối đi nhỏ dọc theo hành lang này có cánh cửa được đánh dấu "văn phòng".
Poirot gõ cánh cửa này. Không nhận được phản hồi, ông mở cửa và nhìn vào. Có một cái bàn lớn trong phòng phủ đầy giấy tờ nhưng không thấy ai. Ông đi khỏi và mất hút cánh cửa lần nữa. Ông đi lọt vào phòng ăn.
Một cô gái nom buồn bã trong chiếc tạp dề bẩn thỉu đang sắp xếp lại một giỏ dao dĩa với mấy thứ cô đặt trên bàn.
Hercule Poirot nói xin lỗi:
"Xin phép, nhưng tôi có thể gặp bà quản lý không?"
Cô gái nhìn ông bằng ánh mắt lờ đờ. Cô nói:
"Tôi không biết, chắc thế."
Hercule Poirot bảo:
"Không có ai trong văn phòng cả."
"Ôi, tôi không biết bà ấy ở đâu, chắc thế."
"Biết đâu," Hercule Poirot nói, nhẫn nại và bền bỉ, "cô có thể tìm ra bà ấy."
Cô gái thở dài. Một ngày quẩn quanh ảm đạm, giờ lại tăng thêm vì gánh nặng mới này đặt lên cô. Cô nàng buồn bã nói:
"Ôi, tôi sẽ xem tôi có thể làm được gì."
Poirot cảm ơn cô và một lần nữa quay lại đại sảnh, không dám đối mặt với ánh mắt ác ý của những người ngồi trong phòng chờ. Ông đang nhìn đăm đăm vào giá thư phủ vải nỉ thì tiếng sột soạt nồng mùi của hoa violet vùng Devonshire thông báo bà quản lý xuất hiện.
Bà Harte đầy ân cần. Bà kêu lên:
"Rất thứ lỗi cho tôi không ở văn phòng. Ông đang hỏi phòng ư?"
Hercule Poirot nói nhỏ:
"Không hẳn vậy. Tôi tự hỏi một người bạn của tôi có ở đây mới rồi không. Ông đại úy Curtis."
"Curtis," bà Harte kêu lên. "Đại úy Curtis? Tôi đã nghe cái tên đó ở đâu rồi nhỉ?"
Poirot không giúp được. Bà lắc đầu bực bội.
Ông nói:
"Bà không thấy, rồi, không có ông đại úy Curtis ở đây?"
"Chà, không phải mới đây đâu, chắc chắn. Tuy nhiên, ông biết đấy, cái tên này chắc chắn rất quen thuộc với tôi. Ông có thể mô tả về bạn ông không?"
"Điều đó," Hercule Poirot nói, "sẽ khó đấy." Ông tiếp lời: "Tôi cho rằng đôi khi xảy ra việc có những bức thư gửi đến trong khi thực tế không có ai tên như vậy ở đây hết?"
"Có chứ, tất nhiên rồi."
"Bà làm gì với những thư như thế?"
"Chà, chúng tôi giữ chúng một thời gian. Ông thấy đấy, có thể là người được hỏi sẽ đến sớm. Tất nhiên, nếu thư hoặc bưu kiện ở đây trong một thời gian dài không ai hỏi đến, chúng sẽ được trả lại cho bưu điện."
Hercule Poirot gật đầu suy tư.
Ông nói:
"Tôi hiểu rồi." Ông nói thêm: "Thế này đây, như bà thấy. Tôi đã viết một lá thư cho ông bạn ở đây."
Khuôn mặt của bà Harte sáng tỏ.
"Điều đó giải thích tại sao. Tôi hẳn là đã chú ý đến cái tên trên phong bì. Nhưng thực sự chúng tôi có rất nhiều ngài cựu quân nhân ở lại đây hoặc đi ngang qua - Hãy để tôi xem xem."
Bà nhìn lên bảng.
Hercule Poirot nói:
"Nó không có ở đó đâu."
"Chắc nó đã được trả lại cho người đưa thư, tôi đoán vậy. Tôi rất tiếc. Tôi hy vọng không có gì quan trọng?"
"Không, không, không quan trọng gì đâu."
Khi ông đi về phía cửa, bà Harte, bao trùm trong mùi hương hoa violet cay nồng, đuổi theo ông.
"Nếu bạn của ông đến -"
"Điều đó rất khó xảy ra. Tôi chắc hẳn... đã nhầm lẫn..."
"Kỳ hạn trả tiền của chúng tôi," bà Harte nói, "rất phải chăng. Bao gồm cả cà phê sau bữa tối. Mời ông xem một hoặc hai buồng ngủ..."
Hercule Poirot đã khó khăn trốn thoát.
IV
Phòng khách của bà Samuelson rộng lớn hơn, trang bị xa hoa hơn và ở giữa được sưởi ấm thậm chí còn ngột ngạt hơn so với phòng nhà phu nhân Hoggin. Hercule Poirot chật vật tìm lối đi giữa những bàn chân quỳ mạ vàng và các nhóm tượng lớn.
Bà Samuelson cao hơn phu nhân Hoggin, mái tóc được tẩy chất nhuộm. Con chó Bắc Kinh của bà được gọi là Nanki Poo. Đôi mắt lồi của nó quan sát Hercule Poirot với vẻ kiêu ngạo. Cô Keble, hầu gái của bà Samuelson, gầy gò và ốm yếu so với Carnaby bụ bẫm, nhưng cô cũng nói liến thoắng và hơi khó thở. Cô cũng bị đổ lỗi cho sự mất tích của Nanki Poo.
"Nhưng thực sự, ông Poirot ơi, kinh ngạc quá chừng. Tất cả xảy ra trong tích tắc. Ngay ngoài Harrods. Một y tá hỏi tôi giờ giấc..."
Poirot ngắt lời cô.
"Một y tá? Y tá bệnh viện ư?"
"Không, không - một y tá trông trẻ. Đứa bé quá là xinh xắn! Một đứa bé đáng yêu. Đôi má hồng dễ thương lắm. Họ nói rằng trẻ con trông không khỏe mạnh ở London, nhưng tôi chắc rằng..."
"Ellen," bà Samuelson nói.
Cô Keble đỏ mặt, lắp bắp và dần im lặng.
Bà Samuelson nói chua chát:
"Và trong khi cô Keble đang cúi xuống một cái xe đẩy trẻ con không liên quan gì đến mình, thì tên tội phạm táo bạo đã cắt dây dắt bé Nanki Poo và biến mất với thằng bé."
Cô Keble nức nở:
"Tất cả xảy ra trong một giây. Tôi nhìn quanh và cậu bé yêu dấu đã biến mất - chỉ còn dây dắt lủng lẳng trong tay. Có lẽ ông muốn xem dây đó chăng, thưa ông Poirot?
"Không bao giờ", Poirot nói vội vàng. Ông không mong ước thực hiện một bộ sưu tập dây dắt chó. "Tôi hiểu," ông tiếp tục, "rằng ngay sau đó cô nhận được một lá thư?"
Câu chuyện tiếp theo cũng diễn biến giống hệt - lá thư - mối đe dọa bạo lực đối với đôi tai và đuôi của Nanki Poo. Chỉ có hai điều khác nhau - tổng số tiền yêu cầu – 300 bảng - và địa chỉ mà lá thư gửi đến, lần này là tới sĩ quan Blackleigh, khách sạn Harrington, 76 vườn Clonmel, Kensington.
Bà Samuelson tiếp tục:
"Khi Nanki Poo trở lại an toàn lần nữa, tôi đã tự mình đến nơi đó, ông Poirot. Rốt cuộc, ba trăm bảng là ba trăm bảng mà."
"Chắc chắn rồi."
"Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là lá thư đựng tiền của mình để trong một loại giá đỡ ở đại sảnh. Trong khi chờ đợi bà chủ, tôi đã nhét nó vào túi mình. Thật không may..."
Poirot nói: "Thật không may, khi bà mở ra nó chỉ chứa những tờ giấy trắng."
"Sao ông biết được?" Bà Samuelson quay qua ông sợ hãi.
Poirot nhún vai.
"Rõ ràng thôi, Madame ơi, kẻ trộm sẽ cẩn thận lấy lại tiền trước khi gã trả lại con chó. Sau đó, gã sẽ thay thế những tờ tiền bằng giấy trắng và trả lại lá thư vào giá phòng trường hợp nó bị chú ý khi biến mất."
"Không ai là sĩ quan Blackleigh từng ở đó."
Poirot mỉm cười.
"Và tất nhiên, chồng tôi vô cùng khó chịu về tất cả chuyện này. Thực tế là, anh ấy rất giận - hoàn toàn giận sôi gan."
Poirot thận trọng nói nhỏ:
"Bà đã không - ơ - hỏi ý kiến ông ấy trước khi gửi tiền?"
"Chắc chắn là không," bà Samuelson nói quả quyết.
Poirot nhìn dò hỏi. Người phụ nữ giải thích.
"Tôi sẽ không mạo hiểm chút nào đâu. Đàn ông rất khác thường khi được hỏi về tiền bạc. Jacob sẽ khăng khăng đòi đến cảnh sát. Tôi không thể mạo hiểm được. Nanki Poo yêu dấu tội nghiệp của tôi! Bất cứ điều gì có thể xảy ra với thằng bé! Tất nhiên là, sau đó tôi phải nói với chồng, vì tôi phải giải thích lý do tại sao mình lại rút tiền Ngân hàng."
Poirot lẩm bẩm:
"Quả là vậy – quả là vậy."
"Và tôi thực sự chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận như thế. Đàn ông," bà Samuelson nói, xếp lại chiếc vòng tay kim cương lớn của mình và xoay những chiếc nhẫn trên ngón tay, "không nghĩ gì khác ngoài tiền."
V
Hercule Poirot đi lên thang máy đến văn phòng của ngài Joseph Hoggin. Ông gửi tấm thiếp của mình và được cho biết rằng ngài Joseph lúc này đã hẹn trước, nhưng sẽ gặp ông ngay bây giờ. Cuối cùng, một cô gái tóc vàng kiêu kỳ sải bước ra khỏi phòng của ngài Joseph với hai tay đầy giấy tờ. Cô liếc nhìn khinh khỉnh người đàn ông nhỏ bé kỳ lạ khi đi qua.
Ngài Joseph ngồi sau bàn gỗ gụ mênh mông. Có vết son trên cằm ngài.
"Chà, ông Poirot? Ngồi xuống nào. Có tin tức gì cho tôi không?"
Hercule Poirot nói:
"Toàn bộ sự việc là một vụ đơn giản dễ chịu. Trong mỗi trường hợp, tiền được gửi đến một trong những nhà trọ hoặc khách sạn tư nhân, nơi không có nhân viên khuân vác hoặc người phục vụ đại sảnh hay một lượng lớn khách luôn đến và đi, kể cả những người phục vụ cũ có ưu thế khá lớn. Bất cứ ai cũng có thể vào mà không gì dễ dàng hơn, rút ra một lá thư từ giá đỡ hoặc mang nó đi, nếu không thì lấy tiền và thay thế bằng giấy trắng. Do đó, trong mọi trường hợp, đường mòn đột ngột kết thúc trong ngõ cụt."
"Ý ông là ông không biết gã đó là ai?"
"Tôi có một số ý tưởng nhất định, vâng. Sẽ mất vài ngày để theo đuổi chúng."
Ngài Joseph nhìn ông tò mò.
"Làm tốt lắm. Rồi, khi ông có bất cứ gì cần báo cáo -"
"Tôi sẽ báo cáo cho ngài tại nhà của ngài."
Ngài Joseph nói:
"Nếu ông đi đến tận cùng vụ này, nó sẽ là một phần việc rất hay đấy."
Hercule Poirot nói:
"Không phải nghi ngờ thất bại. Hercule Poirot không thất bại."
Ngài Joseph Hoggin nhìn người đàn ông nhỏ bé và cười toe toét.
"Ông chắc chắn về bản thân, phải không?" ngài gặng hỏi.
"Hoàn toàn có lý do."
"Tốt thôi." Ngài Joseph Hoggin tựa lưng vào ghế. "Trèo cao ngã đau, ông biết đấy."
VI
Hercule Poirot, ngồi trước lò sưởi điện của mình (và cảm thấy một sự hài lòng thầm lặng với khuôn hình tinh xảo của nó) đang đưa ra hướng dẫn cho người được mình thuê làm mọi việc.
"Anh hiểu chứ, Georges?"
"Hoàn hảo, thưa ngài."
"Nhiều khả năng là một căn hộ hoặc ngôi nhà nhỏ. Và nó chắc chắn sẽ nằm trong những vùng nhất định. Phía nam công viên, phía đông nhà thờ Kensington, phía tây của doanh trại Knightsbridge và phía bắc đường Fulham."
"Tôi hiểu rõ, thưa ngài."
Poirot lẩm bẩm:
"Một vụ án tò mò nho nhỏ. Ở đây có bằng chứng về một tài năng rất rõ ràng có sự tổ chức. Và dĩ nhiên, có sự ẩn dấu bất ngờ của ngôi sao biểu diễn - chính sư tử Nemean, nếu tôi có thể gọi anh ta như vậy. Đúng thế, một vụ án nhỏ thú vị. Tôi ước gì mình cảm thấy bị khách hàng thu hút hơn - nhưng đáng tiếc ông ấy giống với một nhà sản xuất xà phòng Liege, người đã đầu độc vợ mình để cưới một cô thư ký tóc vàng. Một trong những vụ án thành công hồi đầu của tôi."
George lắc đầu. Anh nghiêm trang nói:
"Những cô gái tóc vàng này, thưa ngài, họ vốn chịu trách nhiệm cho rất nhiều rắc rối."
VII
Ba ngày vô giá sau đó.
George nói:
"Đây là địa chỉ, thưa ngài."
Hercule Poirot lấy mảnh giấy được đưa cho ông.
"Tuyệt vời, Georges giỏi giang của tôi. Ngày nào trong tuần thế?"
"Thứ năm, thưa ngài."
"Thứ năm. Và hôm nay, may mắn thay, là thứ năm. Vì vậy không cần trì hoãn nữa."
Hai mươi phút sau, Hercule Poirot đang trèo lên cầu thang của một dãy nhà lụp xụp chui rúc trong một con phố nhỏ dẫn ra một tòa nhà sang trọng hơn. Số 10 Rosholm.
Căn hộ ở trên tầng ba trên cùng và không có thang máy. Poirot vất vả leo lên trên vòng quanh cầu thang xoắn hẹp. Ông dừng lại để lấy hơi khi đến nơi và từ phía sau cánh cửa số 1 0, một âm thanh mới phá tan sự im lặng - tiếng sủa chói tai của một con chó.
Hercule Poirot gật đầu với nụ cười nhẹ. Ông bấm chuông phòng số 1 0. Tiếng sủa to hơn - tiếng bước chân đến cửa, nó được mở ra ...
Bà Amy Carnaby ngã ngửa, tay đưa lên bộ ngực to.
"Bà cho phép tôi vào nhé?" Hercule Poirot hỏi, rồi bước vào mà không đợi câu trả lời.
Có một cánh cửa phòng khách mở ở bên phải và ông bước vào. Đằng sau ông, bà Carnaby đi theo như trong giấc mộng.
Căn phòng rất bé và quá chật ních. Giữa mấy món nội thất có thể phát hiện ra một người, một bà lớn tuổi nằm trên ghế sofa gần lò sưởi gas. Khi Poirot bước vào, một con chó Bắc Kinh nhảy ra khỏi ghế sofa và tiến lên trước thốt ra vài tiếng sủa chói tai ngờ vực.
"Aha," Poirot nói. "Diễn viên chính đây rồi! Chào mừng bạn, người bạn nhỏ của tôi."
Ông cúi xuống, đưa tay ra.
Con chó đánh hơi nó, cặp mắt thông minh dán lên trên khuôn mặt của người đàn ông.
Cô Carnaby nói nhỏ yếu ớt:
"Vậy là ông đã biết?"
Hercule Poirot gật đầu.
"Vâng, tôi biết." Ông nhìn người đàn bà trên ghế sofa. "Chị gái của bà, tôi đoán thế?"
Bà Carnaby nói một cách máy móc: "Vâng, chị Emily, đây -- đây là ông Poirot."
Emily Carnaby thở hổn hển. Bà nói:
"Ồ!"
Amy Carnaby gọi:
"Augustus. ..."
Con chó Bắc Kinh nhìn về phía bà - đuôi nó chuyển động - rồi nó tiếp tục xem xét kỹ lưỡng bàn tay của Poirot. Đuôi nó vẫy nhẹ lần nữa.
Nhẹ nhàng, Poirot bế chú chó nhỏ lên và ngồi xuống đặt Augustus trên đầu gối.
Ông nói:
"Vậy là tôi đã bắt được sư tử Nemean. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành."
Amy Carnaby nói giọng khô khốc:
"Ông thực sự biết tất cả rồi à?"
Poirot gật đầu.
"Tôi nghĩ thế. Bà đã tổ chức ra vụ này - với Augustus giúp đỡ. Bà đưa con chó mình được thuê trông ra ngoài đi dạo như thường, đưa nó về đây và tiếp tục đến công viên với con Augustus. Anh chàng gác công viên thấy bà với một con chó Bắc Kinh như thường lệ. Cô gái y tá chúng tôi từng tìm thấy, cũng đã đồng ý rằng bà có một chú chó Bắc Kinh đi cùng khi bà nói chuyện với cô ấy. Rồi trong lúc đang trò chuyện, bà cắt dây dắt chó và Augustus, được bà huấn luyện, ngay lập tức tuột ra và đi theo đường chim bay về nhà. Vài phút sau bà đưa ra báo động rằng con chó đã bị mất cắp."
Có một khoảng lặng. Rồi bà Carnaby rũ người dậy với đôi chút lòng tự trọng đáng thương. Bà nói:
"Vâng. Tất cả đều hoàn toàn đúng. Tôi - tôi không còn gì để nói."
Người phụ nữ tàn tật trên ghế sofa bắt đầu khóc khẽ.
Poirot nói:
"Không việc gì đâu. Thưa tiểu thư?"
Bà Carnaby nói:
"Không sao. Tôi đã là một tên trộm - và giờ đây tôi bị phát hiện."
Poirot lẩm bẩm:
"Bà không có gì để nói ư – lời bào chữa cho riêng bà?"
Một vệt đỏ đột nhiên xuất hiện trên đôi má trắng của Amy Carnaby. Bà nói:
"Tôi - tôi không hối hận về những gì mình đã làm. Tôi nghĩ ông là một người tử tế, ông Poirot, và có lẽ ông có thể hiểu chăng. Ông thấy đấy, tôi đã rất sợ hãi."
"Sợ hãi ư?"
"Vâng, thật khó để một quý ông hiểu, tôi mong vậy. Nhưng ông thấy đấy, tôi không phải là người phụ nữ thông minh, không được đào tạo và đang già đi - tôi rất khiếp sợ cho tương lai. Tôi không thể cứu vãn điều gì - làm thế nào tôi có thể chăm sóc được chị Emily? - khi tôi già đi và kém cỏi hơn sẽ không ai muốn thuê tôi. Họ sẽ muốn ai đó trẻ và nhanh nhẹn. Tôi - tôi đã biết rất nhiều người như tôi - không ai muốn bạn, bạn sống trong một căn phòng mà không thể có lửa hay hơi ấm, không có nhiều thứ để ăn, cuối cùng bạn thậm chí không thể trả tiền thuê phòng... Tất nhiên có những tổ chức, nhưng không dễ để vào đó trừ khi bạn có bạn bè thế lực, mà tôi thì không. Có nhiều người tốt khác hoàn cảnh giống tôi - những người hầu đáng thương - những người phụ nữ vô dụng không được đào tạo mà không có gì để trông đợi ngoài nỗi sợ chết chóc..."
Giọng bà run rẩy. Bà nói:
"Và vì thế - một số người chúng tôi - đã gặp nhau và - và tôi nghĩ về điều này. Thực sự việc có Augustus đã đưa nó vào tâm trí của tôi. Ông thấy đấy, với hầu hết mọi người, một chú chó Bắc Kinh rất giống với con khác. (Như chúng ta nghĩ về người Trung Quốc.) Tất nhiên nó thật là nực cười. Không ai biết rồi mà có thể nhầm Augustus với Nanki Poo hay Sơn Đông, hay bất kỳ chó Bắc Kinh nào khác. Nhưng như tôi nói, với hầu hết mọi người, chó Bắc Kinh chỉ là chó Bắc Kinh. Augustus đặt ý này vào đầu tôi - kết hợp với thực tế là rất nhiều phụ nữ giàu có chó Bắc Kinh."
Poirot nói với nụ cười yếu ớt:
"Chắc hẳn nó là một mánh lới sinh lời! Có bao nhiêu người trong nhóm – trong băng đảng? Hoặc có lẽ tôi nên hỏi rõ hơn là hoạt động này đã trót lọt bao nhiêu lần?"
Bà Carnaby nói đơn giản:
"Sơn Đông là vụ thứ mười sáu."
Hercule Poirot nhướn mày.
"Chúc mừng bà. Nhóm của bà đã thực sự xuất sắc."
Emily Carnaby nói:
"Amy luôn giỏi tổ chức. Cha của chúng tôi - ông là cha xứ của Kellington vùng Essex - luôn nói rằng Amy đúng là thiên tài về lập kế hoạch. Em ấy luôn sắp xếp mọi thứ cho những tập thể, những quầy hàng chợ và tất cả mọi thứ."
Poirot nhẹ cúi đầu:
"Tôi đồng ý. Như một tên tội phạm. Thưa tiểu thư, bà hẳn là đứng đầu."
Amy Carnaby kêu lên:
"Một tên tội phạm. Trời ơi, chắc tôi là vậy. Nhưng - nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế."
"Cảm giác như thế nào?"
"Tất nhiên, ông hoàn toàn đúng. Nó là vi phạm pháp luật. Nhưng ông thấy đấy - tôi có thể giải thích thế nào đây? Gần như tất cả những người phụ nữ thuê chúng tôi rất thô lỗ và khó chịu. Phu nhân Hoggin chẳng hạn, không để ý những gì nói với tôi. Bà ấy nói rằng thuốc bổ của bà có vị khó chịu khác trước và buộc tội tôi làm xáo trộn nó. Tất cả những việc kiểu như thế." Bà Carnaby đỏ bừng mặt. "Thực sự rất khó chịu. Và việc không thể nói gì hay đáp lời lại khiến nó chất chồng hơn, nếu ông hiểu ý tôi."
"Tôi hiểu ý bà," Hercule Poirot nói.
"Và rồi thấy tiền bị tiêu pha phung phí - điều đó thật khó chịu. Và ngài Joseph, đôi khi ông ấy thường mô tả một việc táo bạo mình đã làm trong thành phố-- đôi lúc là điều gì đó dường như với tôi (tất nhiên, tôi biết mình chỉ có một bộ não đàn bà và không hiểu biết về tài chính) hoàn toàn không chân thật. Ôi, ông biết đấy, ông Poirot, tất cả - tất cả xáo động tôi, rồi tôi cảm thấy rằng hãy lấy đi một ít tiền từ những người sẽ không thực sự nhớ nó, không quá cẩn trọng khi kiếm được - chà, thực sự nó hầu như không sai tí nào."
Poirot lẩm bẩm:
"Một Robin Hood hiện đại! Nói tôi nghe. Bà Carnaby, bà đã bao giờ phải thực hiện những lời đe dọa mà bà đã viết trong thư chưa?"
"Đe dọa ư?"
"Bà đã bao giờ bị buộc phải cắt xẻo các con vật theo cách bà đặt ra không?"
Bà Carnaby nhìn ông trong nỗi kinh hoàng.
"Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ mong làm cái việc như thế! Đó chỉ là - chỉ là một nét nghệ thuật."
"Rất nghệ thuật. Nó được việc đấy."
"Ôi, tất nhiên tôi biết chứ. Tôi biết mình sẽ cảm thấy ra sao với Augustus, và dĩ nhiên tôi phải đảm bảo rằng những người phụ nữ này không bao giờ kể với chồng cho đến khi xong việc. Kế hoạch luôn luôn trôi chảy. Trong chín vụ thường thì người hầu được đưa cho lá thư có tiền để gửi đi bưu điện. Chúng tôi thường hơ hơi nước mở nó ra, lấy các tờ tiền, rồi tráo chúng bằng giấy. Một hay hai lần người phụ nữ tự đi gửi thư. Sau đó tất nhiên, người hầu phải đến khách sạn và lấy thư ra khỏi giá. Nhưng việc ấy cũng khá dễ dàng."
"Còn cô giữ trẻ dính líu là sao? Có phải luôn là một cô giữ trẻ không?"
"Chà, ông biết đấy, ông Poirot, những người giúp việc lớn tuổi được biết đến là ủy mị phát rồ với trẻ sơ sinh. Vì vậy có vẻ khá tự nhiên khi họ say mê quá mức một đứa bé và không chú ý điều gì nữa."
Hercule Poirot thở dài. Ông nói:
"Tâm lý bà tuyệt vời, tổ chức của bà là hạng nhất và bà cũng là một nữ diễn viên rất giỏi. Buổi biểu diễn của bà vào ngày đó khi tôi phỏng vấn phu nhân Hoggin không thể chê trách điểm gì. Đừng bao giờ nghĩ coi rẻ bản thân mình. Bà Carnaby. Bà có lẽ được cho là một phụ nữ không được học hành nhưng không có gì sai với bộ não hay lòng can đảm của bà."
Bà Carnaby cười yếu ớt:
"Nhưng tôi đã bị tìm ra, ông Poirot."
"Chỉ có Tôi. Đó là điều không thể tránh khỏi! Khi tôi phỏng vấn bà Samuelson tôi nhận ra rằng vụ bắt cóc Sơn Đông là một trong chuỗi sự việc. Tôi đã biết rằng bà từng bị bỏ lại cho một con chó Bắc Kinh và có người chị gái tàn tật. Tôi chỉ phải yêu cầu người đầy tớ vô giá của mình tìm kiếm một căn hộ nhỏ trong bán kính nhất định, nơi một phụ nữ tàn tật có một con chó Bắc Kinh sinh sống, và một người em gái đến thăm bà ấy mỗi tuần một lần vào ngày được nghỉ. Đơn giản vậy đó."
Amy Carnaby rũ người dậy. Bà nói:
"Ông đã rất tử tế. Điều đó làm tôi bạo gan xin ông một ân huệ. Tôi không thể, tôi biết, thoát khỏi hình phạt cho những gì tôi đã làm. Tôi cho rằng, tôi sẽ bị tống vào tù. Nhưng nếu ông có thể, ông Poirot, ngăn chặn một số dư luận. Thật đau khổ cho chị Emily - và đối với mấy người biết chúng tôi ngày xưa. Tôi cho là mình không thể, đi tù dưới một cái tên giả? Hay rất sai lầm để đòi hỏi điều đó?"
Hercule Poirot bảo:
"Tôi nghĩ mình có thể làm được nhiều hơn thế. Nhưng trước hết tôi phải làm một việc khá chân tình. Vụ lừa đảo này phải dừng lại. Không còn con chó nào biến mất nữa. Tất cả đã kết thúc!"
"Vâng! Ồ vâng!"
"Và số tiền bà bòn rút của phu nhân Hoggin phải được trả lại."
Amy Carnaby băng qua phòng, mở ngăn kéo bàn giấy và trở lại với một túi tiền mà bà đưa cho Poirot.
"Tôi sẽ trả nó vào trong quỹ chung ngày hôm nay."
Poirot lấy tiền và đếm. Ông đứng dậy.
"Tôi nghĩ khả thi đấy. Bà Carnaby, rằng tôi có thể thuyết phục ngài Joseph không truy tố."
"Ôi, ông Poirot!"
Amy Carnaby siết chặt đôi tay. Emily khóc vì sung sướng. Augustus sủa và vẫy đuôi.
"Đối với bạn, mon ami," (bạn của tôi) Poirot nói với chú chó. "Có một điều mà tôi ước sao bạn có thể cho tôi. Tôi cần lớp che phủ vô hình của bạn. Trong tất cả các vụ việc không ai lại ngờ rằng có một con chó thứ hai tham gia. Augustus có lớp da tàng hình của loài sư tử."
"Tất nhiên rồi, ông Poirot, theo truyền thuyết, chó Bắc Kinh đã từng là những con sư tử. Và chúng vẫn còn trái tim của sư tử!"
"Augustus là, tôi đoán rằng, con chó được phu nhân Hartingfield để lại cho bà, cụ bà được báo là đã chết? Bà có bao giờ sợ nó về nhà một mình khi tham gia giao thông không?"
"Ồ không, ông Poirot, Augustus rất thông minh về giao thông. Tôi đã dạy thằng bé cẩn thận. Nó còn nắm vững nguyên tắc của đường một chiều."
"Trong trường hợp ấy," Hercule Poirot nói, "cậu bé vượt trội hơn hầu hết loài người!"
VIII
Ngài Joseph đón tiếp Hercules Poirot khi đang nghiên cứu giấy tờ. Ông nói:
"Chà, ông Poirot? Khoe khoang thu được gì không?"
"Trước tiên hãy để tôi hỏi ngài một câu," Poirot nói khi ngồi xuống. "Tôi biết ai là tội phạm và tôi nghĩ mình có thể đưa ra đủ bằng chứng để kết tội người này. Nhưng trong trường hợp đó tôi nghi ngờ liệu ngài có lấy được tiền hay không."
"Không lấy được tiền của tôi ư?"
Ngài Joseph chuyển sang tím mặt.
Hercule Poirot tiếp tục:
"Nhưng tôi đâu phải cảnh sát. Tôi thực hiện vụ này đơn độc chỉ vì lợi ích của ngài. Tôi nghĩ, tôi có thể lấy lại tiền của ngài nguyên vẹn, nếu không có vụ kiện tụng nào được thực hiện."
"Hả?" Ngài Joseph nói. "Điều đó cần chút suy nghĩ đấy."
"Hoàn toàn do ngài quyết định thôi. Nói đúng ra, tôi cho rằng ngài nên khởi tố vì lợi ích cộng đồng. Hầu hết mọi người sẽ nói vậy."
"Tôi cá bọn họ sẽ nói thế," Ngài Joseph nói gay gắt. "Có phải là tiền của họ bị dùng kiệt đâu. Nếu có điều tôi ghét thì đây là tôi bị lừa. Không kẻ nào từng bịp tôi mà cầm tiền trốn thoát."
"Vậy thì, ngài quyết định thế nào?"
Ngài Joseph đập bàn bằng nắm đấm.
"Tôi sẽ lấy tiền! Không kẻ nào được nói rằng chúng bỏ đi với hai trăm bảng tiền của tôi."
Hercule Poirot đứng dậy, băng qua bàn viết, viết ra một tấm séc trị giá hai trăm bảng và đưa cho người đàn ông kia.
Ngài Joseph nói với giọng yếu ớt:
"Ôi, quỷ tha ma bắt tôi đi! Thằng quỷ quyệt này là gã nào?"
Poirot lắc đầu.
"Nếu ngài chấp nhận tiền, thì không được hỏi câu nào."
Ngài Joseph gấp tờ séc lại và bỏ vào túi.
"Thật đáng tiếc. Nhưng đồng tiền đồng bạc. Và tôi nợ ông điều gì, ông Poirot?"
"Phí của tôi sẽ không cao. Như tôi đã nói, đây là vấn đề không hề quan trọng." Ông dừng lại - và nói thêm, "Ngày nay, gần như tất cả các vụ án của tôi đều là án giết người..."
Ngài Joseph mớm bắt chuyện.
"Thú vị phải không?" ngài nói.
"Đôi khi. Thật kỳ lạ, ngài gợi nhớ tôi về một trong những vụ án đầu tiên của mình ở Bỉ, nhiều năm về trước - nhân vật chính rất giống ngài về ngoại hình. Ông ấy là một tay sản xuất xà phòng giàu có. Ông ấy đã đầu độc vợ mình để tự do kết hôn với cô thư ký... Vâng - sự giống nhau rất đáng chú ý..."
Một âm thanh yếu ớt phát ra từ đôi môi của ngài Joseph – đôi môi đã chuyển sang màu xanh đáng ngờ. Tất cả những màu sắc hồng hào đã phai nhạt trên má ngài. Đôi mắt ngài, bắt đầu ra khỏi cái đầu, nhìn chằm chằm vào Poirot. Ngài trượt xuống một chút trong ghế ngồi.
Rồi với một bàn tay run rẩy, ngài lục lọi trong túi của mình. Ngài rút tờ séc ra và xé nó thành từng mảnh.
"Sạch nợ rồi – thấy chưa? Hãy coi đó là phí của ông."
"Ồ nhưng. Ngài Joseph, phí của tôi sẽ không lớn thế đâu."
"Không sao đâu. Ông cứ giữ lấy."
"Tôi sẽ gửi nó cho một tổ chức từ thiện xứng đáng."
"Cứ việc gửi đi bất kì chỗ chết tiệt nào ông thích."
Poirot nghiêng về phía trước. Ông bảo:
"Tôi nghĩ rằng tôi không cần chỉ ra nữa. Ngài Joseph, ở vị trí của ngài, ngài sẽ phải cực kỳ cẩn thận."
Ngài Joseph nói, giọng gần như không thể nghe thấy:
"Ông không phải lo. Tôi sẽ hoàn toàn cẩn thận."
Hercule Poirot rời khỏi tòa nhà. Khi ông đi xuống những bậc thang, ông nói với chính mình:
"Vậy... là đúng."
IX
Phu nhân Hoggin nói với chồng:
"Buồn cười, loại thuốc bổ này nếm lạ quá. Không thấy tí gì giống vị trước kia. Tôi tự hỏi tại sao?"
Ngài Joseph gầm gừ:
"Nhà hóa học. Những gã bất cẩn. Khiến cho mọi thứ trở nên khác biệt."
Phu nhân Hoggin nghi ngờ bảo:
"Tôi đoán đây vẫn là nó."
"Tất nhiên rồi. Nó thì có thể là cái gì khác?"
"Ông ấy có phát hiện ra điều gì về Sơn Đông không?"
"Có. Ông ta đã lấy lại tiền cho tôi."
"Thế ai là gã đó?"
"Ông ta không nói. Một gã rất kín tiếng, Hercule Poirot. Nhưng bà không cần phải lo đâu."
"Ông ấy là một người đàn ông bé nhỏ vui tính, phải vậy không?"
Ngài Joseph khẽ rùng mình và liếc mắt sang một bên như thể cảm thấy sự hiện diện vô hình của Hercules Poirot sau vai phải. Ngài có một ý nghĩ rằng ngài sẽ luôn cảm thấy ông ta ở đó.
Ngài nói:
"Ông ta là một thằng quỷ nhỏ khôn ngoan khốn kiếp!"
Rồi ngài tự nghĩ:
"Greta có thể bị treo cổ! Mình sẽ không mạo hiểm cái cổ của mình cho bất kỳ con ả tóc vàng bạch kim chết tiệt nào nữa!"
X
"Ôi!"
Amy Carnaby hoài nghi nhìn xuống tờ séc hai trăm bảng. Bà khóc:
"Chị Emily! Chị Emily ơi nghe này.
Bà Carnaby thân mến,
Cho phép tôi gửi kèm một phần đóng góp cho quỹ rất xứng đáng của bà trước khi cuối cùng quỹ bị tổn hại.
Trân trọng, Hercules Poirot."
"Amy ơi," Emily Carnaby nói, "Em đã may mắn đến khó tin, hãy nghĩ rằng em bây giờ có thể đang ở đâu."
"Wormwood Scrubbs - hay là Holloway?" Amy Carnaby lẩm bẩm. "Nhưng tất cả kết thúc rồi -- phải không, Augustus?"
Không còn đi bộ đến công viên với mẹ hay bạn bè của mẹ cùng với cây kéo nhỏ.
Một nỗi bâng khuâng xa xăm lọt vào đôi mắt.
Bà thở dài.
"Augustus thân yêu! Đáng tiếc thay. Ông ấy quá thông minh... Một người có thể dạy em bất cứ điều gì ..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top