Chương 113

Chương 113:

Thừa dịp Khương Hàng ngủ, Dư Hải Dược lấy điện thoại của cậu rồi tắt máy giấu đi.

Anh muốn Khương Hàng ở với mình hai ngày mà không bị ai quấy rầy.

Sau khi giấu điện thoại của Khương Hàng rồi, Dư Hải Dược liền xoay người ôm lấy cậu, đưa vào trong phòng ngủ. Anh biết Khương Hàng bài xích anh, cho nên sau khi đặt cậu lên giường và đắp chăn cho cậu xong cũng không nằm xuống mà xoay người đi, nhường phòng cho Khương Hàng.

Anh cũng biết tính của Khương Hàng.

Ăn mềm không ăn cứng.

Nếu như anh cứng rắn thì sẽ ép Khương Hàng càng xa, cho nên anh không nóng vội, có thể chờ thêm một chút.

Anh không thiếu thời gian, tương lai còn cả đời mà.

Dư Hải Dược tặng phòng ngủ cho Khương Hàng còn mình thì ở phòng khách, chỉ là suy nghĩ của anh vẫn luôn trên người Khương Hàng, tự hỏi làm sao mới có thể nắm chặt lấy người ấy, một buổi tối cũng không đủ.

Khi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng vang "Bịch", anh lập tức đứng dậy.

Trong phòng, Khương Hàng ngã trên mặt đất, hai má đỏ lên, môi không có huyết sắc, trạng thái rất không tốt.

Cậu chỉ khát, muốn đi uống nước, nhưng tay chân cậu mềm nhũn, không có sức, đứng dậy lại cảm thấy như giẫm lên bông, sau đó ngã quỵ

Dư Hải Dược đến phòng thấy Khương Hàng ngã xuống sàn nhà, người mơ mơ màng màng, lập tức thay đổi sắc mặt, anh lật đật vọt tới bên cạnh Khương Hàng, ôm Khương Hàng trở lại giường, đầu ngón tay chạm vào làn da lộ ra bên ngoài của cậu, phát hiện nhiệt độ cao tới muốn bỏng.

Khương Hàng bị sốt.

Dư Hải Dược lo lắng nhìn Khương Hàng, lại lấy tay vỗ nhẹ hai má cậu, thấy cậu tỉnh táo lại, liền nói: "Tôi thay quần áo rồi lập tức đưa em đến bệnh viện. "

Đầu Khương Hàng rất đau, tầm nhìn như trời đất quay cuồng, Dư Hải Dược ở trong mắt cậu vặn vẹo thành một bộ dáng khác, khuôn mặt không nhìn thấy rõ, nhưng giọng nói quen thuộc cậu vẫn nhớ rõ, câu nói kia cũng lọt vào tai.

Cậu nâng cánh tay nặng nề của mình, không có lực nắm lấy vạt áo của Dư Hải Dược, "Tôi. . Không đi, bệnh viện. "

Cậu ghét mùi bệnh viện, ngửi thấy sẽ không nhịn được mà nôn ra.

Nghe vậy, Dư Hải Dược xuống bên giường, nhẹ nhàng dỗ dành Khương Hàng, "Em sốt cao, không đi khám bác sĩ thì không hạ nhiệt độ xuống được. "

Khương Hàng rất kiên trì, giọng của cậu khàn khàn, cũng rất yếu, ". . . . Tôi không đi đâu. "

Nếu đổi lại là bình thường, Khương Hàng tuyệt đối sẽ không nói ra mấy cái lời như là làm nũng này, nhưng mà bây giờ cậu bệnh tới mơ hồ, suy nghĩ trở thành một mớ hỗn độn.

Cậu túm lấy góc áo Dư Hải Dược, đáy mắt đầy hơi nước mông lung, trước kia cậu không hề cười với Dư Hải Dược như vậy, có vẻ lạnh như băng, nhưng bệnh một cái, liền nhũn ra, khiến cho người ta đau lòng.

Dư Hải Dược nhìn chăm chú vào Khương Hàng, đáy lòng mềm nhũn thành một mảng, "Được rồi, chúng ta không đến bệnh viện. "

Khương Hàng thở phào nhẹ nhõm, mắt nhắm lại, "Cảm ơn. "

Thay đổi tư thế ngồi xuống, Dư Hải Dược nhìn chằm chằm Khương Hàng hồi lâu, lại vươn tay, lòng bàn tay dán lên trán cậu.

Rất nóng.

Dư Hải Dược tìm nhiệt kế điện tử, đo nhiệt độ cơ thể cho Khương Hàng.

39,7 độ.

Sốt cao.

Cứ tiếp tục như thế này thì không được.

Dư Hải Dược đứng lên, đặt tay Khương Hàng trở lại trong chăn, đến phòng khách tìm hộp thuốc, đồng thời gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, hoàn toàn mặc kệ hiện tại vẫn chưa tới sáu giờ, có quấy nhiễu giấc mộng của người ta hay không.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Dư Hải Dược mở miệng hỏi: " Nếu sốt mà không đến bệnh viện, làm thế nào để hạ sốt nhanh chóng? "

"Hả? " Phía bên kia vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Dư Hải Dược dằn lòng lại, hỏi một lần nữa.

"Là do phong hàn hay do vi khuẩn gây ra? Nếu là phong hàn, đề nghị hạ nhiệt độ vật lý, chườm lạnh với nước đá, xoa nhiều các đốt ngón tay, nếu đó là vi khuẩn, chắc chắn phải đi khám bác sĩ. " Bác sĩ gia đình đã lên tinh thần, ông hỏi lại, "Cậu chủ nhỏ, có cần tôi đi qua đó không?"

Dư Hải Dược vẫn chưa muốn ông nội biết sự tồn tại của Khương Hàng, bác sĩ gia đình là người của ông nội anh, vì thế suy nghĩ một chút, từ chối nói: "Không cần. "

Dừng một chút, anh nói: "Cảm ơn ông. "

Cúp máy, Dư Hải Dược cũng nhìn thấy hộp thuốc, anh tìm thấy thuốc hạ sốt từ bên trong, rót một ly nước ấm trở lại phòng.

Bởi vì nhiệt độ cơ thể quá cao, Khương Hàng rất khó chịu, cậu cau mày, lẳng lặng nằm trên giường, ngủ không yên.

Đặt thuốc và nước ấm vào tủ đầu giường, Dư Hải Dược ngồi xuống, sau khi đánh thức Khương Hàng, đỡ cậu ngồi dậy, lại để cậu tựa vào lòng mình.

Khương Hàng không muốn tựa vào trong ngực Dư Hải Dược, nhưng cậu không có khí lực gì, chút giãy dụa này đối với Dư Hải Dược mà nói, giống như mèo con đang gãi, dễ dàng áp chế.

Dư Hải Dược một tay ôm lấy cậu, tay kia cầm thuốc, "Ngoan, uống thuốc trước. "

Khương Hàng mím môi, rốt cuộc không nhúc nhích, cậu uống thuốc Dư Hải Dược đút đến bên miệng, lại cầm tay Dư Hải Dược, uống một ngụm nước.

Thấy Khương Hàng uống thuốc xong, Dư Hải Dược lại bảo cậu nằm xuống, cầm ly không đi ra ngoài, một lát sau, bưng một thau nước đi vào. Anh đặt một chiếc khăn ngâm nước đá trên trán Của Khương Hàng, "Em ngủ tiếp đi, tôi sẽ giúp em chườm lạnh, giảm nhiệt độ xuống trước."

"Cảm ơn anh. "

"Không cần cảm ơn đâu, tôi hy vọng em sẽ nghiêm túc cân nhắc việc hẹn hò với tôi. " Dư Hải Dược nói xong, liền lấy tay cầm một cục đá, kéo cánh tay Khương Hàng qua, nhẹ nhàng chà lên khớp.

Anh cúi đầu, trông rất tập trung, giống như đối xử với một món đồ quý giá nhất.

Khương Hàng nghiêng đầu nhìn Dư Hải Dược, quả thật từ trong mắt Dư Hải Dược thấy được sự lo lắng cùng quan tâm.

Một chút mờ mịt lóe lên trên khuôn mặt của cậu.

Tại sao lại hẹn hò, chỉ làm bạn chẳng lẽ không tốt sao?

Chỉ cần là bạn. . .

Thuốc hạ sốt có thành phần an thần, không lâu sau, tác dụng của thuốc phát tác, Khương Hàng ngủ thiếp đi.

Dù Dư Hải Dược cả đêm không ngủ, lúc này cũng bắt đầu buồn ngủ, nhưng anh không nghỉ ngơi, vẫn thay khăn mặt đặt trên trán cho Khương Hàng, sau đó cứ cách nửa tiếng lại thay Khương Hàng đo nhiệt độ cơ thể một lần.

Sốt cao không có cách nào hạ xuống nhanh như vậy, một buổi sáng trôi qua, Khương Hàng vẫn còn sốt, chỉ là hạ xuống thành sốt nhẹ thôi.

Nhưng miễn không phải sốt cao, thì có thể yên tâm.

Buổi trưa Dư Hải Dược tự mình xuống bếp, nấu cho Khương Hàng một chén cháo hoa.

Khương Hàng mặc dù vì bệnh tật không có khẩu vị gì, nhưng vẫn có thể nếm ra hương vị, biết cháo rất ngon.

"Anh có thể nấu ăn sao?"

"Rất bất ngờ sao?" Dư Hải Dược ngồi ở bên giường nhìn Khương Hàng từng ngụm từng ngụm ăn cháo, mặt mày cong lên, lộ ra nụ cười bất kham.

Anh suy nghĩ một chút, nói: "Tôi sống ở đây từ năm lớp 10, hơn hai năm, đủ để học cách nấu ăn. "

Khương Hàng thốt lên: "Tại sao anh không ở cùng mẹ anh? "

Vừa nói ra những lời này, Khương Hàng lập tức hối hận, cậu cảm giác có lẽ mình bị sốt đến cháy đầu rồi.

"Bà là một luật sư. " Dư Hải Dược nói, " Mặc dù bà ấy là luật sư ở thành phố Y, nhưng bây giờ công việc tập trung lại ở thành phố F, không có cách nào để chăm sóc tôi, còn cha tôi không cho phép tôi theo bà ấy. "

Khương Hàng chỉ "Ò " một tiếng, cậu không muốn có liên hệ sâu hơn với Dư Hải Dược, vì vậy cậu không muốn biết nhiều về gia đình của Dư Hải Dược.

-- Càng biết nhiều, sẽ càng lún sâu, bị nắm càng chặt.

Đặt bát rỗng lên tủ đầu giường, Khương Hàng nằm xuống, một lát sau, cậu bỗng nhớ tới cái gì đó, muốn lấy điện thoại gọi điện, kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm thấy. Cậu nhìn về phía Dư Hải Dược, chắc chắn nói: "Anh lấy điện thoại của tôi. "

Dư Hải Dược không phủ nhận, "Ừ, là tôi lấy. "

Khương Hàng xụ mặt xuống, "Trả lại cho tôi. "

"Đợi đến mai, tôi sẽ trả lại cho em. " Dư Hải Dược nói xong thu dọn bát rỗng trên tủ đầu giường, lại nói với Khương Hàng, "Tôi đi rót cho em một ly nước, tới giờ uống thuốc rồi. "

Khương Hàng muốn đứng dậy từ trên giường, nhưng tay chân của cậu vẫn mềm nhũn, không có sức lực, căn bản không đứng dậy được, chỉ có thể ở trên giường giận thành cá nóc.

Khương Hàng đã lâu không bị bệnh, lần bệnh này giống như muốn bù lại cho mấy năm nay, thế đến mãnh liệt, không cho cậu một chút thời gian chuẩn bị.

Dư Hải Dược đoán được Khương Hàng không có sức, cho nên bất luận Khương Hàng nói như thế nào, mắng anh như thế nào, toàn bộ đều không để ý tới, cũng không trả lại điện thoại.

Hơn nữa Khương Hàng bị bệnh cả người đều bủn rủn, hung cũng chỉ như dỗi, ngược lại rất đáng yêu.

Khương Hàng không giận với Dư Hải bao lâu, sau khi cậu uống thuốc xong, hiệu quả của thuốc rất nhanh, cậu lại ngủ thiếp đi lần nữa.

Khi cậu thức dậy lại, đã là chạng vạng tối.

Khương Hàng mở mắt ra, liền nhìn thấy Dư Hải Dược đứng trước cửa sổ sát đất, đang nói chuyện điện thoại với người khác, phòng rất yên tĩnh, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng đầu dây bên kia.

Chú ý thấy Khương Hàng tỉnh lại, Dư Hải Dược liền đưa điện thoại cho cậu, "Là Tần Hoan, cậu ta muốn xác định có phải là em đang rất tốt hay không. "

Khương Hàng nhìn Dư Hải Dược, nhận lấy điện thoại.

Khương Hàng rốt cuộc không đem chuyện Dư Hải Dược lấy đi điện thoại của cậu nói cho Tần Hoan, chỉ nói là hết pin. Cậu cũng không muốn Tần Hoan và Dư Hải Dược xảy ra xung đột.

Cậu và Tần Hoan quen biết nhau hơn hai năm, biết rõ tính cách của Tần Hoan, nếu hắn biết, nhất định sẽ bất chấp mà tìm tới.

Cuối cùng chắc chắn phải đánh nhau với Dư Hải Dược.

Nhưng đánh xong thì có ích không?

Thực chất vô dụng..

Dư Hải Dược sẽ không bởi vì một cuộc chiến mà buông tha, mà Tần Hoan sẽ càng lo lắng cho cậu. . Kết quả cuối cùng sẽ chỉ khiến Tần Hoan lo cho cậu.

Tần Hoan đã giúp cậu đủ rồi, cậu không muốn làm phiền hắn nữa.

-

Sau khi thỏa hiệp với Dư Hải Dược ở lại hai ngày, Dư Hải Dược theo đuổi Khương Hàng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Không đơn giản là anh chỉ triển khai thế công với Khương Hàng, thậm chí còn bắt đầu thường xuyên đến thăm nhà Khương Hàng.

Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, anh đã cà đủ thiện cảm trước mặt mẹ Khương.

Mắt thấy mẹ mình càng ngày càng thích Dư Hải Dược, Khương Hàng bó tay toàn tập, cũng muốn khùng luôn.

Nhưng cậu không thể nghĩ ra giải pháp.

Thật ra, đối với Dư Hải Dược, Khương Hàng cũng mâu thuẫn.

Một mặt là bởi vì cậu có thể đồng cảm, cho nên thật sự đồng tình với việc mà Dư Hải Dược gặp phải, mặt khác, là Dư Hải Dược trước đây cậu gặp không giống vậy.

Vì vậy, cậu đã không cách nào hạ lòng sắc đá với Dư Hải Dược được.

Khương Hàng vẫn luôn biết, Dư Hải Dược nắm được tâm lý của cậu, cho nên không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của cậu, từng bước vượt qua giới hạn, từng bước ép sát cậu, muốn cậu thỏa hiệp.

Tuy nhiên, cậu không có cách nào, vì vậy cậu cứ lui hoài lui mãi, hạ thấp điểm mấu chốt của mình một lần lại một lần.

Khương Hàng biết rõ cứ tiếp tục như vậy không được.

Dư Hải Dược bây giờ giống như theo đuổi cậu tới phát điên rồi, thay đổi cách soát cảm giác tồn tại trong thế giới của cậu, nếu tiếp tục theo đuổi như vầy, sớm muộn gì cũng có một ngày, thế giới của cậu sẽ được đầy dấu vết của Dư Hải Dược - bệnh điên của Dư Hải Dược sẽ lây nhiễm, cậu sẽ bị lây bệnh.

Cậu không thể trở thành thuốc.

Cậu không thể chữa lành cho người khác.

Cậu và Dư Hải Dược là người sống trong hai thế giới, không hợp ở cùng nhau.

Giống như Tần Hoan từng nhắc nhở cậu, về thân phận của Dư Hải Dược, chức vụ của cha Dư Hải Dược...Họ không hợp nhau.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Khương Hàng lần đầu chủ động liên lạc với Dư Hải Dược.

--[Ra đây, tôi có việc muốn tìm anh.]

Địa điểm hai người gặp nhau là trong một quán cà phê, Dư Hải Dược đến sớm hơn Khương Hàng năm phút. Khi Khương Hàng đến, Dư Hải Dược đã giúp cậu gọi đồ uống.

Dư Hải Dược và nói: "Tôi nhớ em thích nó. "

Ánh mắt Khương Hàng đảo qua đồ uống, đáy mắt có một tia cảm xúc nhanh chóng hiện lên, thoáng qua trong giây lát.

Cậu dời tầm mắt, ngước mắt nhìn Dư Hải Dược, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Nếu tôi để anh đè một lần, có phải anh sẽ tha cho tôi không? "

Nghe xong, nụ cười trên mặt Dư Hải Dược biến mất.

"Ý em là sao?"

Khương Hàng nhìn chằm chằm vào anh, lặp lại những gì cậu vừa nói, "Tôi nói, nếu tôi để cho anh đè một lần, từ đây về sau anh có thể không bao giờ làm phiền tôi nữa được không? Tôi không thể nghĩ được anh thích tôi ở chỗ nào, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến có lẽ là khuôn mặt, dù sao cũng rất nhiều người.."

"Câm miệng." Dư Hải Dược lạnh lùng chặn lời phía sau của Khương Hàng, anh nhìn chằm chặp Khương Hàng, ánh mắt đen như mực, "Em đang vũ nhục ai vậy hả?"

Đây không phải là lần đầu tiên Khương Hàng nhìn thấy Dư Hải Dược tức giận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dư Hải Dược lộ ra bộ dáng thất vọng và khổ sở.

Anh mím chặt cánh môi.

Dư Hải Dược cố gắng kìm nén lửa giận, "Hôm nay em hẹn tôi ra ngoài, chính là muốn nói với tôi điều này?"

"Đúng. " Khương Hàng nói, "Tôi không muốn dây dưa với anh nữa. "

Dư Hải Dược nhìn Khương Hàng thật sâu, một lúc lâu sau, anh bỗng nở nụ cười, nụ cười lại tràn ngập hung ác nham hiểm, "Dựa vào đâu mà em nghĩ rằng tôi muốn đè em một lần? "

Khương Hàng nhìn anh, rất bình tĩnh, "Nếu không, anh muốn bao nhiêu lần?" "

"Em muốn phân rõ ranh giới với tôi, phải không? " Nụ cười của Dư Hải Dược càng thêm âm trầm, bàn tay anh đặt dưới bàn nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay đều hằn lên.

Anh cười như không cười nói: "Được, có thể. Nhưng tôi không muốn đè em, chỉ cần em đồng ý với tôi một điều kiện, em có dám không? "

Khương Hàng nói: "Miễn là không phải là giết người phóng hỏa, anh nói, tôi liền dám. "

"Được, em rất gan. " Ánh mắt Dư Hải Dược càng ngày càng lạnh, chẳng mấy chốc độ ấm cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn.

Anh đứng dậy, nói: "Em đi theo tôi. "

Khương Hàng chần chờ một giây, mới đuổi kịp bước chân của Dư Hải Dược.

Bọn họ một trước một sau, không có bất kỳ trao đổi nào, Dư Hải Dược càng không quay đầu lại một lần.

Dư Hải Dược dẫn Khương Hàng vào một quán bar.

Quán bar mở cửa 24 giờ, vì vậy cũng mở cửa vào ban ngày, chỉ là ít người vào ban ngày, không ồn ào, trên sân khấu là ca sĩ đang hát.

Đi đến phòng bao ngồi xuống, Dư Hải Dược gọi một hơi rất nhiều rượu.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ hết rượu, Khương Hàng mới hỏi: "Anh muốn làm gì?" "

"Ở đây tổng cộng có bảy chai whisky, ba chai brandy, hai tá bia. " Dư Hải Dược nói, "Không phải em muốn tôi sau này tránh xa em sao? Vậy thì ngồi đó nhìn đi, mấy cái này để tôi uống, chờ tôi uống xong, em có thể đi...Tôi sẽ để em đi, sẽ không bao giờ tìm em nữa. "

Khương Hàng nhíu mày, "Anh có bị khùng không? Uống quá nhiều anh sẽ chết vì ngộ độc cồn đấy!"

"Em đã muốn tránh xa tôi, mà còn quan tâm đến sống chết của tôi làm gì? Khương Hàng, hôm nay tôi cho em một cơ hội để em có thể rời khỏi tôi, tốt nhất em nên trân trọng nó, bởi vì, cơ hội chỉ có ngay lúc này. " Biểu hiện của Dư Hải Dược có hơi điên rồ, " Nên nhớ, em chỉ được làm một việc -- nhìn tôi uống. "

Khi lời nói kết thúc, anh cầm lên một chai whisky, trực tiếp đưa miệng chai lên tu.

Trong lúc uống rượu, Dư Hải Dược vẫn nhìn Khương Hàng, ánh mắt điên cuồng lại bi thương -- anh đang dùng chính mình, để cá cược tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top