Phiên ngoại 3+4+5: đồ ma giả bộ thứ hai
Phiên ngoại 3: đồ ma giả bộ thứ hai ( thượng )
Nếu để khán giả quen thuộc Đường Phong suy ngẫm, trong rất nhiều bộ phim Đường Phong từng đóng bộ nào để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc nhất, sẽ phát hiện nhân vật Đường Phong đắp nặn đều rất thành công, đến nỗi mọi người cảm thấy bọn họ rất khó lựa chọn, mục sư áp lực ẩn nhẫn đến mức khiến người ta yêu thương trong 《ác ma đường mòn 》, người đàn ông phương Đông thân hình phiêu dật phong hoa tuyệt đại trong series 《Thiên Tử 》, cùng với Bạch Y khiến người ta ấn tượng sâu sắc trong 《đồ ma giả 》 đều khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Thế nhưng nếu để Đường Phong chọn, đáp án của cậu là Bạch Y trong 《đồ ma giả 》, không chỉ bởi vì bộ điện ảnh kia cho cậu trải nghiệm từ tăng cân đến giảm cân, lại có một đoạn sự kiện bắt cóc mọi người đều biết, còn là vì bản thân nhân vật Bạch Y làm cho cậu cảm thấy vô cùng tràn đầy sức hấp dẫn và tính khiêu chiến.
Bạch Y từ lúc đầu ở cô nhi viện đã bắt đầu ngụy trang chính mình, bởi vì đi qua hai mắt của mình thấy được đồng bọn bên người gặp phải người khác xâm hại như thế nào, khi còn rất nhỏ cậu đã biết bắt đầu ngụy trang để tránh cho mình phải chịu thương tổn.
Ngụy trang như vậy, giằng co rất nhiều năm.
Một người bình thường rất khó ở trong quanh năm suốt tháng một bên khoác lên ngụy trang song song lại cực lực bảo trì bản thân chân thật, có thể chính Bạch Y cũng không thể xem như là quá mức "Bình thường".
Trái tim cậu giống như một mặt gương, rõ rõ ràng ràng soi rọi mỗi người bên ngoài, tồn tại mặt nạ mặt ngoài, cùng với tà ác và dục vọng ẩn sâu ở bên trong trái tim.
Bề ngoài nhìn qua là thanh niên vô tội, sạch sẽ thậm chí là tái nhợt đáng thương, từ trong hai mắt lộ ra trong vắt khiến cậu vào lúc vẫn duy trì ngụy trang mập mạp lại vô hình trung thu được đồng tình và tín nhiệm của cảnh sát, yếu đuối và trong vắt này là bản chất hay ngụy trang?
Không ai biết, đến tận bây giờ, đây vẫn như cũ là vấn đề các fan điện ảnh thích thảo luận.
. . .
. . .
《đồ ma giả 2 》 câu chuyện thuộc về Bạch Y.
Hai ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, Leonard nóng cháy dưới ánh mặt trời chói chang híp mắt cố sức hút một ngụm, vị đạo nồng đặc theo nụ vị giác và yết hầu cuồn cuộn tiến vào phổi, sau khi quay một vòng liền bị anh từ từ phun ra.
"Thời tiết chết tiệt này!" Anh dựa ngồi bên cạnh xe cảnh sát đã dùng mười năm, một bên hút thuốc song song một bên lôi kéo vành mũ giống như mũ cao bồi của mình.
Xe cảnh sát có chút cũ nát chính là đồng bọn tốt nhất của anh, tuy rằng sơn phun trên ô tô đã có một phần rơi xuống loang lổ, nhưng thứ này vẫn như cũ là sự tồn tại diễu võ dương oai nhất trên thị trấn.
Trên mặt đất nhỏ xuống vài giọt xăng rỉ ra từ ô tô, dưới ánh nắng màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi hỗn hợp từ bia, thuốc lá và xăng, nồng nặc khiến người ta muốn nôn.
Ở đây chỉ là một thôn trấn vừa nhỏ lại bình thường phía Tây nước Mỹ, nhìn không thấy nhà cao tầng, cũng nhìn không thấy con gái hiện đại, thế nhưng Leonard thích địa phương nhỏ này, mọi người trên trấn đều là người anh nhìn từ nhỏ đến lớn, vô luận đi đâu, đều sẽ có một loại trung thành, mà không phải địa phương lớn như New York, đi lên ba ngày ba đêm cũng không đụng tới một người quen.
Vậy nên tuy rằng anh năng lực ưu tú, anh vẫn muốn ở lại nơi có các cô gái đẹp, hamburger và bia này.
"Leonard!" Trong một quán rượu nhỏ đối diện một cô gái trẻ đẹp đi tới, môi tô son, mái tóc đỏ tuyệt đẹp khiến ánh nắng mặt trời đều có vẻ thua kém, bên hông quây một chiếc khăn màu hồng phấn, cô gái này tên Mary, làm nhân viên phục vụ trong quán rượu nhỏ ở trấn trên, còn là cô gái đẹp số một số hai trong trấn.
"Hi, Mary thân ái." Leonard cười lớn đánh bắt chuyện với đối phương, người sau lập tức cho anh một ngón giữa, con gái ở nông thôn chính là thẳng thắn như thế.
"John bảo tôi nói với anh, nếu anh còn không trả tiền rượu, anh ta sẽ đập nát cái xe cùi của anh!" Xoay người, Mary nói xong liền rời đi.
Có phải mỗi một anh hùng đều có vấn đề cuộc sống hiện thực bọn họ không muốn đối mặt lại không thể lảng tránh hay không?
Mặc dù người nhện có thể bay tới bay lui trong không trung đánh người xấu, thế nhưng trong hiện thực, công việc của bạn gái anh và anh chính là vấn đề anh không thể trốn tránh. Leonard cũng có vấn đề sinh hoạt hiện thực của chính mình, ví dụ như tuần trước anh nhất thời hưng khởi mời khách uống rượu, kết quả phát hiện anh không có nhiều tiền như vậy.
Anh nghĩ anh hẳn là thử gom tiền, hoặc là tìm một ít phương pháp khác kiếm thêm một ít thu nhập cho mình.
Khi Leonard trở lại căn nhà to lớn bố mẹ để lại cho anh, anh nghĩ làm một người đàn ông độc thân, anh có thể cho thuê mấy gian phòng trong nhà.
Rất nhanh anh liền đem ý nghĩ vừa rồi biến thành hành động, mà khi quảng cáo cho thuê chưa dán được mấy ngày, liền có người gọi điện thoại cho anh, lúc ấy anh đang ở trên đường ngẩn người, trong trấn nhỏ này đã rất lâu không xảy ra sự kiện cướp bóc.
Đúng vậy, trấn nhỏ này dị thường bình thản và an tĩnh, vậy nên công việc của bọn họ rất thanh nhàn, vậy nên thu nhập của bọn họ cũng không cao.
Về phần tiền thưởng?
Một năm nhiều lắm là bắt được mấy tên thích trộm cắp, án tử chân chính một cái cũng không có.
Lúc này Leonard có lẽ còn không biết, bắt đầu từ giờ khắc anh nhận điện thoại, sự an tĩnh của thôn trấn này sẽ không còn tồn tại nữa.
【Xin chào, xin hỏi anh là Leonard sao? 】 thanh âm trong điện thoại sạch sẽ lại dịu dàng, thậm chí còn có vài phần vị đạo quý ông.
"Đúng." Leonard tìm tòi trong đầu mình, trong ấn tượng của anh không có một người nói chuyện dễ nghe như vậy.
【Tôi nhìn thấy quảng cáo cho thuê anh dán. . . 】
. . .
. . .
10 phút sau, Leonard lái xe về tới cửa nhà, cũng ở phía sau thấy một người thanh niên lôi kéo va li hành lý, mặc quần áo màu trắng cũ kỹ, anh còn chú ý tới bên cạnh cậu ta có một bà lão.
Anh xuống xe, đi tới.
"Này, cậu chính là người gọi điện thoại muốn đến xem phòng sao?" Leonard la lớn, bởi vì ánh nắng vừa lúc đánh lên khuôn mặt anh, dưới ánh sáng ngược chiều xa xa đứng cũng không thể thấy rõ hình dạng đối phương.
Thanh niên áo trắng xoay người lại, mái tóc và con ngươi đen khiến cậu nhìn qua rất không giống với phần lớn mọi người trong trấn, con mắt giống như quả nho đen vừa tẩm trong nước đi ra, sóng sánh, trong sáng, cánh môi màu nhạt hơi cong lên, đây là một người phương Đông nhìn qua cực kỳ sạch sẽ.
"Xin chào, tôi là Bạch Y." Cậu thanh niên đi tới lộ ra mỉm cười với Leonard, song song vươn tay ôm bà cụ dáng cười hòa ái, "Đây là mẹ tôi."
Có thể là vì dáng cười của người kia sạch sẽ lại chân thành, có thể là vì ngày đó mặt trời quá mức cay độc khiến anh có chút choáng đầu, cũng có thể là vì anh đột nhiên phát hiện lương tâm nghĩ đối phương mang theo một bà lão rất đáng thương, nói chung Leonard đem hai gian nhà lầu một cho người thanh niên tên Bạch Y xa lạ này thuê.
Sau đó ngẫm lại, anh nghĩ có phải mình đã quyết định có chút quá nhanh hay không, thế nhưng khi Bạch Y trước đó chưa đem hành lý dọn vào đã đem tiền thuê nhà đưa cho anh, anh nghĩ đối phương thực sự là một thằng nhóc chọc người thích.
Bạch Y dọn đến không bao lâu, trấn nhỏ không tính là lớn rất nhanh có không ít người biết trên trấn có một đôi mẹ con mới tới, bà lão kia là một người Mỹ chính gốc, nhưng cậu thanh niên rõ ràng là người phương Đông, vấn đề này từ lúc Bạch Y dọn vào đã giải thích qua, cậu là trẻ mồ côi, là mẹ đã nhận nuôi cậu.
"Tôi tới giới thiệu cho cậu, đây là cô gái đẹp nhất dũng mãnh nhất trong trấn Mary."
Leonard tốt bụng nghĩ Bạch Y người này bình thường quá mức an tĩnh, cơ bản đều là ở nhà tết một vài thứ, anh nghĩ anh hẳn là mang người này đi ra làm quen người trên trấn nhiều hơn.
Bọn họ uống trong quán rượu nhỏ của ông chủ John, Mary luôn thích nhìn Bạch Y, hình dạng có một chút hiếu kỳ, dựa theo lời Mary nói, Bạch Y thực sự là một người đẹp.
Tuy rằng tính cách có chút hướng nội, nhưng Bạch Y vẫn ở chung không tệ với người trên trấn, mọi người đều thích người chân thành không phải sao? Huống hồ Bạch Y luôn luôn nhìn qua có chút vô cùng nội liễm và yếu đuối, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, thường thường đều muốn bảo vệ người nhìn qua nhược thế như vậy.
"Tôi nghe nói John giống tôi cũng không phải người địa phương." Có một ngày rất ngẫu nhiên, khi Bạch Y ở trong quán rượu nhỏ uống rượu với Leonard nói một câu.
Leonard gật đầu, không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì nói: "Đúng, ông ta là hơn 10 năm trước tới thị trấn, lúc ấy tôi còn đang đi học, lặng lẽ nói cho cậu, lúc đó một đám người chúng tôi còn từng trộm rượu của ông ta, ha ha, cậu nghìn vạn lần đừng nói ra đấy."
Bạch Y cười gật đầu: "Người trong trấn rất tốt."
"Đương nhiên, chúng tôi cho tới bây giờ cũng không bài xích người từ bên ngoài đến, huống chi hiện tại cậu là một thành viên trong chúng tôi, qua vài năm, cậu cũng sẽ giống John trở thành người nhà của chúng tôi." Leonard đem John đang nói chuyện phiếm với người khác ở bên kia lấy ra làm ví dụ, "Cậu xem, tên kia đang sống rất tốt."
Bạch Y nhàn nhạt nhìn John cách đó không xa, ánh mắt người sau đúng lúc cũng đụng tới cậu, Bạch Y có chút hoảng loạn tránh né, khóe miệng John dường như nhẹ nhàng kéo kéo.
Thế nhưng chưa tới một tháng, ông chủ John của quán bar nhỏ đột nhiên mất tích.
Sau khi John biến mất 48 tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ Mary rất nhanh đi tìm Leonard, đồng thời đem chuyện John mất tích nói cho đối phương.
Không có bất cứ dự báo nào, John cũng không nói anh phải rời khỏi trấn nhỏ một đoạn thời gian, cứ như vậy chẳng biết tại sao lại biến mất.
Leonard đối mặt với chuyện đột nhiên mà tới này có chút kinh ngạc, John đã chạy đi đâu?
Phiên ngoại 4: Đồ ma giả bộ thứ hai ( trung )
Làm ông chủ quán bar nổi danh trên trấn, John mất tích khiến rất nhiều người có chút kinh ngạc, dù sao cũng là người cùng nhau sinh sống rất nhiều năm, bình thường cũng là một người thành thành thật thật giữ khuôn phép, hôm qua còn ngồi với nhau uống bia nói chuyện bóng đá, kết quả hôm nay liền hoàn toàn không thấy hình bóng.
Một tuần rồi, từ ngày John mất tích cho đến bây giờ đã qua tròn một tuần.
Bởi vì ông chủ mất tích, quán bar hiện nay do một người bạn của ông chủ quản lý thay, Mary gần đây luôn luôn lo lắng, một bên lo lắng cho John, một bên cũng lo lắng nếu như quán bar đóng cửa, cô phải một lần nữa tìm công việc khác.
Thế nhưng quán bar buôn bán không những không bởi vì John mất tích mà quạnh quẽ trái lại càng trở nên náo nhiệt, mặc kệ là người quen John hay chỉ là người quen sơ sơ đều đi tới quán bar, mỗi ngày thảo luận nhiều nhất chính là ai bắt cóc John.
"Không nghĩ tới chỗ chúng ta sẽ xảy ra chuyện mất tích, John là người tốt, là ai hại ông ta?"
"Còn hơn cái này tôi càng lo lắng là ai làm cho John mất tích, kẻ nguy hiểm kia có phải còn ở trong trấn không, chúng ta có thể có người bị hại kế tiếp hay không."
"Leonard, có đầu mối chưa?" Một cốc bia đặt ở trên bàn, Mary lo lắng hỏi.
"Đã có một chút manh mối, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói cho cô." Leonard cầm cốc bia cười cười, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
"Vì sao không thể nói cho chúng tôi biết?" Mary không hiểu, lúc này bọn họ nói chuyện cũng hấp dẫn không ít người bên cạnh, đều hỏi Leonard vụ án tiến hành thế nào rồi.
Leonard nhún nhún vai, giả vờ thần bí nói: "Cái này không thể nói cho mọi người, bởi vì chúng tôi hiện tại còn không rõ ai sẽ là người có liên quan đến vụ án.
"Trời ạ, Leonard cậu đây là đang hoài nghi chúng tôi sao?" Có người lập tức hỏi.
Lắc đầu, Leonard nói rằng: "Không, ý tôi không phải vậy, thế nhưng mọi người xem, John chẳng biết tại sao lại mất tích, nhà và xe của ông ta vẫn còn, chúng tôi không biết ông ta đi đâu, thậm chí rất có thể ông ta đã gặp phải chuyện không may. Ở đây chúng ta cần chú ý một chút, đó chính là trải qua vài ngày điều tra không phát hiện có bất cứ vết tích gì của John, bao gồm cả giãy dụa hoặc tranh đấu, điều này có nghĩa rất có thể là người quen gây nên."
Leonard vừa nói vừa chú ý quan sát biểu tình của những người khác, bọn họ cũng không bài trừ khả năng người bị tình nghi ở ngay trong đám người.
Có người lộ ra biểu tình kinh ngạc, có người cảm thấy kinh khủng, bầu không khí bất an hoài nghi và suy đoán rất nhanh tràn ra, mọi người dường như bức thiết cần một đáp án.
"Cái tên kêu Bạch Y kia không tới sao? Đã nhiều ngày rồi sao không thấy cậu ta?" Lúc này, chỉ cần có người ném một cục đá vào trong ao, là có thể lập tức gây nên một mảnh sóng to gió lớn.
"Đúng vậy, trước khi cái tên kia đến trấn chúng ta vẫn rất an tĩnh không phải sao?"
"Mấy hôm trước John còn mời Bạch Y uống rượu, tôi thấy John vẫn luôn chú ý tới Bạch Y." Nhân viên phục vụ Mary tương đối thân cận với John đột nhiên nghĩ tới một việc.
"Leonard, cậu đã điều tra Bạch Y chưa?" Lập tức có người truy vấn.
"Không có chứng cứ, chúng ta không thể tùy tiện nghi kỵ một người." Leonard ngửa đầu đem chất lỏng màu vàng kim trong cốc bia một ngụm uống sạch sẽ, cái cốc nặng nề rơi trên bàn, anh đứng lên nói, "Được rồi, mọi người cứ tiếp tục đi, nếu có đầu mối gì mới nhớ gọi điện thoại cho tôi biết."
Đi ra quán bar, Leonard nghĩ tới lời Mary nói qua, hiện tại không có bất cứ đầu mối gì, không có bất cứ kẻ tình nghi nào, toàn bộ mọi chuyện làm cho người ta cảm thấy chẳng hiểu ra sao, anh không phải chưa từng hoài nghi Bạch Y, thế nhưng người đàn ông kia. . .
Leonard tựa ở góc đường an tĩnh châm một điếu thuốc, một mình đờ ra hơn mười phút, cuối cùng vẫn lái xe về nhà.
Bởi vì gian phòng Bạch Y thuê ở tầng một, anh bình thường về nhà là có thể thấy người kia, ở chung một đoạn thời gian, anh đối với cậu thanh niên an tĩnh không quá thích nói này rất có thiện cảm.
Bạch Y bình thường làm một ít đồ thủ công, những vật thủ công này rất đẹp rất tinh xảo, bình thường sẽ có người đến nhà nhận mấy thứ đồ chơi đẹp này cho Bạch Y kiếm được không ít tiền.
Anh và Bạch Y cơ bản là không ăn chung, đều là tự mua đồ về tự nấu, khi Leonard hôm nay trở về vừa vặn đụng tới Bạch Y đang thu dọn bát đĩa, mẹ già của Bạch Y lúc này bình thường đã trở về phòng ngủ.
"Ngày hôm nay sao ăn muộn như thế?" Leonard quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là có chút cảm mạo."
Tùy tiện nói vài câu, Bạch Y rất nhanh thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Leonard yên lặng nhìn người thanh niên có chút an tĩnh quá mức đi vào phòng.
Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
. . .
. . .
Cố ý vô ý, Leonard bắt đầu điều tra Bạch Y.
Anh bắt đầu càng ngày càng quan sát người đàn ông này nhiều hơn, càng ngày càng chú ý từng cử động của Bạch Y nhiều hơn, bao gồm buổi tối ngày đó John mất tích Bạch Y đã đi đâu.
Sau khi nói bóng nói gió hỏi ra, Bạch Y nói buổi tối hôm đó cậu một mực ở nhà cùng mẹ chưa từng đi ra ngoài, nhưng rất nhanh Leonard liền tìm được kẽ hở bên trong lời nói của Bạch Y, anh trở lại cục cảnh sát đem toàn bộ video giám sát trên đường đi qua quán bar đều lấy ra, ý đồ từ đây phát hiện ra gì đó.
Trong video thủy chung không có thân ảnh của John, quay ra quay vào cũng đều là một ít người trong trấn, nhưng Bạch Y nói sau bữa cơm tối ngày đó chưa từng đi ra ngoài, nhưng Leonard lại từ trong video thấy buổi tối 7 8h có một người thấy không rõ mặt nhưng rất giống với Bạch Y xuất hiện ở trên đường.
Có thể là mỗi ngày đều có thể thấy Bạch Y, cũng có thể là gần đây vẫn luôn quan sát đối phương, Leonard vững tin bóng người không rõ này chính là Bạch Y, nhưng phải làm thế nào mới khiến đối phương thừa nhận?
Buổi tối về đến nhà, Leonard đem Bạch Y đơn độc gọi lên phòng mình trên lầu.
"John mất tích có phải có liên quan tới cậu không?" Leonard quyết định chọn dùng biện pháp đe dọa, trong lòng anh cũng không hy vọng John mất tích có liên quan tới Bạch Y, nhưng song song lại bức thiết muốn biết rõ.
Hoặc sớm hoặc muộn, nói không chừng sẽ có người phát hiện Bạch Y nói dối, mà Leonard càng mong muốn chuyện này hiện nay chỉ có anh biết.
"Anh hoài nghi tôi sao?" Bạch Y nhìn qua có chút bị dọa tới.
Leonard đột nhiên có chút mềm lòng, có phải là anh biểu hiện quá mức rồi không? Không, không thể mềm lòng vào lúc này.
"Vì sao cậu lại nói dối, ngày đó John mất tích cậu kỳ thực từng đi ra ngoài, có lẽ cậu không biết, tôi đã từ trong cameras giám sát thấy cậu, thậm chí tôi hiện tại đều có thể bởi vì cậu nói dối mà đem cậu tạm thời bắt lại." Leonard tiếp tục thử dọa đối phương một cái, nói không chừng có thể nói ra toàn bộ.
Mà biểu hiện sau đó của Bạch Y cũng phù hợp với mong muốn của Leonard.
Có chút mờ mịt vô thố ngồi xuống, Bạch Y hai tay ôm lấy mình, nhìn qua vừa đáng thương vừa thống khổ.
"Thực sự có liên quan tới cậu?" Leonard đột nhiên thoáng cái tâm phiền ý loạn.
"Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý." Viền mắt đỏ lên, cả người Bạch Y giống như một con thỏ trắng run rẩy hơi cắn môi dưới, thanh âm run run, "Leonard, giúp tôi với."
Ngồi ở bên người Bạch Y, Leonard nhẹ nhàng ôm vai đối phương, an ủi nói: "Bạch Y, xảy ra chuyện gì, cậu có thể nói cho tôi biết, tôi là bạn của cậu."
Hai tay nắm chặt, Bạch Y sau khi do dự một hồi liền đem sự tình đều nói ra.
Cậu là trẻ mồ côi, khi còn bé lớn lên trong cô nhi viện, khiến cậu ngoài ý muốn chính là ông chủ quán bar John cư nhiên là giáo viên cô nhi viện trước đây.
"Ông ta là ma quỷ, tôi từng thấy ông ta ngược đãi một đứa trẻ giống tôi." Trong mắt chảy ra kinh khủng, Bạch Y dường như lâm vào trong hồi ức đáng sợ hai tay run run ôm chính mình.
Leonard không cầm nổi lòng ôm lấy người thanh niên: "Không có việc gì, tôi ở đây, nói cho tôi biết sau đó đã xảy ra cái gì."
"Ông ta nhận ra tôi, tôi biết bộ mặt của ông ta đáng sợ như thế nào, ông ta muốn tôi rời khỏi đây, thế nhưng. . . Các anh đều rất thân thiện và hiền lành."
Khi Bạch Y nói những lời này trên khuôn mặt rốt cục nở nụ cười, nhưng Leonard lại có chút chua xót, trời biết những người trong quán bar kia đã hoài nghi người thanh niên đáng thương lại đơn thuần này như thế nào.
"Tôi chỉ hi vọng đạt thành giải hòa với John, thế nhưng. . ." Hồi ức phía sau dường như tràn ngập thống khổ, Bạch Y đem mình cuộn thành một đoàn, đầu chôn ở giữa hai đầu gối, thanh âm run run lại nhỏ vụn, "Ông ta liên tục tiếp cận tôi, tôi thấy sợ, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là sợ. . ."
Từ trong lời nói vụn vặt của Bạch Y Leonard đại khái đã biết ngày đó xảy ra chuyện gì, nửa đêm, anh và Bạch Y cùng nhau đi tới địa phương John hẹn gặp cậu ngày đó, đó là phòng kho John dùng để trữ rượu, trước đó Leonard bọn họ cũng đã tìm qua ở đây, thế nhưng không có thu hoạch.
Dưới sự dẫn đường của Bạch Y, Leonard rất nhanh từ trong phòng kho tìm được một cửa vào đi thông tầng hầm ngầm.
"Tôi không biết ở đây còn có một tầng hầm." Leonard nắm đèn pin đi xuống trước, Bạch Y theo ở phía sau.
Khi Leonard dùng đèn pin đi đến bên tường tầng hầm anh liền sợ ngây người, trên vách tường dán đầy ảnh chụp một vài đứa trẻ không mặc quần áo, mặt trên còn dùng bút viết tên mỗi một đứa trẻ.
Nếu như tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, nơi này còn có một vài đứa trẻ rõ ràng là có vấn đề về chỉ số thông minh trong cô nhi viện.
"Tôi không biết John dĩ nhiên là. . . Một người như vậy." Leonard hút một ngụm khí lạnh.
Lúc này Bạch Y đã mở đèn tầng hầm, cậu sợ hãi rụt rè đi tới bên người Leonard, chỉ chỉ một gian phòng nhỏ của tầng hầm.
"Ông ta ở bên trong?" Leonard hỏi.
Bạch Y gật đầu, dường như không dám đến gần chỗ kia.
Leonard đi tới nhìn thoáng qua, sau đó liền đóng cửa lại, đã hơn một tháng, thực sự không có gì đẹp mắt.
Phiên ngoại 5: đồ ma giả bộ thứ hai ( hạ )
Leonard đột nhiên lâm vào trong mâu thuẫn và giãy dụa chưa bao giờ có, làm một người cảnh sát, anh biết anh hẳn là bắt Bạch Y, nhưng đồng thời làm một người có lương tri có nhân cách, khi anh nhìn thấy một mặt John không muốn người biết, anh lại bắt đầu phản vấn chính mình, thực sự là nên bắt Bạch Y sao?
Thi thể của John nên xử lý thế nào? Leonard nhìn căn phòng đóng chặt cửa trong tầng hầm, lúc quay đầu thấy Bạch Y vẫn luôn nhìn anh, dường như là muốn nói gì đó nhưng vẫn kìm nén.
"Bạch Y, đừng sợ, tôi sẽ xử lý tất cả." Leonard cho rằng người thanh niên đáng thương trước mặt này là đang lo anh bắt cậu lại.
"Leonard, tôi đã giết người, tôi biết mình phạm vào tội gì, nếu anh muốn bắt tôi tôi cũng sẽ không có bất cứ câu oán hận nào, thế nhưng. . . Tôi không biết sau khi John rời đi cô nhi viện có từng thương tổn những người khác không, có từng thương tổn người trên trấn hay không."
Hai tay Bạch Y vân vê vạt áo nhìn qua có chút khẩn trương và bất đắc dĩ, nhưng trong đôi con ngươi màu đen thủy chung lộ ra kiên nghị và nghiêm túc, điều này làm cho Leonard có chút cảm động.
"Có phải cậu đã phát hiện ra cái gì không?" Con người lương thiện lại đáng thương này, vì sao lại phải chịu nghiêm phạt mà người có tội phải chịu chứ?
"Anh qua đây xem." Bạch Y chỉ vào một cái ngăn kéo bàn học rách nát trong phòng, "Tôi ở bên trong thấy được một ít ảnh chụp, cảm thấy. . . Rất giống vài người trong trấn."
Bạch Y mặc dù có chút an tĩnh quá mức, nhưng ở trong trấn mấy tháng cũng gặp qua hầu hết mọi người trong trấn, vậy nên Bạch Y nói như thế Leonard cũng không hoài nghi, anh đi tới, sau đó mở ngăn kéo, quả nhiên ở bên trong tìm được một ít ảnh chụp.
Vừa nhìn đến người trong ảnh, Leonard lập tức kinh hô một tiếng: "Chúa ơi!"
Nếu như nói trước đó nghe lời Bạch Y nói và thấy đủ loại ảnh chụp dán trên vách tường anh đã tin tưởng John không phải là người hiền lành như bề ngoài, như vậy sau khi nhìn thấy ảnh chụp các bé trai trên trấn anh hầu như có thể nói là khiếp sợ và phẫn nộ.
Vẫn cho rằng trấn nhỏ là bình thản mà an tĩnh, nhưng ai biết được, phía sau những biểu tượng an tĩnh này đều là hắc ám dơ bẩn, anh làm cảnh sát trước đó vẫn đều đang làm gì chứ?
"Leonard, anh có thể đưa tôi vào cục cảnh sát, thế nhưng trước đó. . . Xin anh, cho tôi điều tra cùng anh được không?" Thanh âm của Bạch Y rất nhỏ, dẫn theo một chút khẩn cầu.
"Bạch Y, cậu không cần như vậy." Leonard chỉ là không muốn để đối phương dính vào càng nhiều.
"Không, tôi biết John là loại người gì, cũng từng thấy ông ta thương tổn người khác, ở chỗ này tôi hiểu ông ta nhất, tôi có thể giúp anh, xin anh, cho tôi giúp anh được không?"
Hình dạng Bạch Y thành khẩn giành được sự tín nhiệm của Leonard, hơn nữa đối phương nói cũng là thật, tuy John đi tới trấn nhỏ đã nhiều năm, nhưng tới tận hôm nay Leonard mới biết được bộ mặt thật của đối phương.
"Tên cầm thú này!" Vừa nghĩ có người bị hại ở ngay dưới mí mắt mình, Leonard thực sự là tức chết, nhưng hiện tại thì sao, John đã chết, anh thậm chí ngay cả cơ hội bắt đối phương cũng không có.
Bạch Y lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, trong mắt lưu động một tia mỉm cười.
Thi thể của John không thể cứ đặt ở đây, nhưng Leonard cũng không thể tự ý xử lý, hiện tại đặt ở trước mặt anh kỳ thực chỉ có một vấn đề, đó chính là có nên giao Bạch Y ra không.
Sau khi đấu tranh, Leonard nói cho chính mình như vậy: tạm thời không cần, dù Bạch Y giết John thì cũng là bất đắc dĩ, huống hồ anh còn cần Bạch Y giúp đỡ.
Lúc này Bạch Y cho Leonard một lời đề nghị, vì sao không đem chuyện phát hiện trong tầng hầm nói cho những người khác, như vậy có thể cho người trên trấn đều được giải thoát từ khủng hoảng, cũng không đến mức lòng người hoảng sợ như lúc này.
Nghĩ đến nghĩ đi, trong lòng Leonard có một biện pháp, anh một lần nữa kiểm tra thi thể John, đồng thời ở trong phòng chung quanh xem xét Bạch Y có lưu lại vết tích trước đó hay không.
Trong phòng đích thật là có một chút vết tích từng tranh đấu, Leonard hơi chút tự hỏi liền thu dọn qua một lần, sau đó cùng Bạch Y rời khỏi gian nhà.
Ngày thứ hai Leonard nói cho cư dân trên trấn anh phát hiện ra thi thể của John, cùng với tầng hầm không muốn người biết kia, còn chuyện rốt cuộc là ai giết John thì chưa tìm được đáp án, lực chú ý của cư dân trong trấn rất nhanh từ ai giết John đến John cư nhiên là một tên biến thái.
Trong quán bar nhỏ hầu như không còn người tới, có người thừa dịp lúc này một lần nữa mở một quán bar, Mary cũng tới quán bar mới làm nhân viên phục vụ.
"Thật là đáng sợ, tôi quả thực không thể tin nổi nhiều năm qua như vậy tôi một mực làm công cho một tên ác ma." Mary thường xuyên nói với những người khác.
Vài người khá thân cận với John cũng nóng lòng thoát khỏi quan hệ với đối phương, người đã từng uống rượu của John nhiều nhất, hiện tại là người mắng John tệ hại nhất, giống như làm vậy bọn họ có thể chứng minh bọn họ không phải bạn bè của kẻ biến thái.
Thực sự là nhân tính khiến người ta cảm thấy thú vị.
Bạch Y thỉnh thoảng cũng sẽ đến quán bar cùng Leonard ngồi uống rượu lẳng lặng nhìn tất cả, khóe môi nhếch lên dáng cười nhợt nhạt.
"Mặc kệ là ai giết John, tôi nghĩ, khẳng định là John gieo gió gặt bảo."
Thậm chí ngay cả ngôn luận như vậy cũng bắt đầu xuất hiện.
Dưới sự trợ giúp của Bạch Y, Leonard rất nhanh tìm được mấy cậu bé bị xâm hại trong trấn, kỳ thực mấy đứa trẻ này đều là đám trẻ chơi bời lêu lổng không thích đến trường trong trấn, phần lớn đều hơn mười tuổi, bình thường cũng chẳng ai thích.
Những đứa trẻ này thích len lén uống rượu, chính là vì John len lén bán rượu cho bọn hắn, để cho bọn họ có liên hệ.
Mấy đứa trẻ rất nhanh nói ra sự thực, hóa ra là John để cho một người trong bọn hắn đi theo ông ta lấy rượu, sau đó bọn họ đi xuống tầng ngầm, xảy ra một ít chuyện khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Bởi vì bọn họ biết trong trấn sẽ chẳng ai tin tưởng bọn chúng, lại có John uy hiếp và vấn đề mặt mũi bản thân, việc này vẫn luôn bị giấu kín.
Leonard tuy không phá được án là ai giết John, nhưng bởi vì anh theo đường lối John này tìm được một ít chuyện không muốn người biết nên vẫn được thủ trưởng ngợi khen, thậm chí ở trong mắt người trên trấn, Leonard quả thực là một anh hùng.
Ai giết John, không quan trọng.
Quan trọng là, John đã chết, người này đã chết, không thể nói nữa, bị mọi người coi như ác ma.
"Leonard, anh sẽ bắt tôi sao?" Bạch Y hỏi như vậy.
"Tôi biết cậu vô tội."
Cuối cùng anh vẫn che giấu, từ ngày nào đó Leonard phát hiện tầng hầm lại không nói cho những người khác tình huống của Bạch Y, anh đã không có cách nào đem Bạch Y giao ra nữa.
Vụ án của John rất nhanh yên lặng xuống, hung thủ là ai?
Một trấn nhỏ không được lưu ý, một vụ án không được lưu ý, rất nhanh sẽ bị che giấu trong bụi bặm lịch sử, trở thành một vụ án phức tạp không đầu mối.
Cuộc sống của cư dân trong trấn lại khôi phục an tĩnh như ngày xưa, chỉ là Leonard vô luận đi tới đâu đều có thể nhận được ánh mắt khẳng định mà lại nhiệt tình của cư dân trong trấn, điều này làm cho anh cảm thấy mình là chúa cứu thế của trấn nhỏ này.
Đại khái là vào mùa đông, nửa năm sau khi John chết, bởi vì mẹ Bạch Y đột nhiên sinh bệnh, Bạch Y phải đưa mẹ vào thành phố gần đó xem bệnh.
Leonard tự mình lái xe tiễn hai người bọn họ đi vào thành phố, cứ như thế qua hai ba ngày, có một hôm Leonard về nhà nhận được điện thoại của Bạch Y, nói là mẹ cậu sắp không được, cậu muốn dẫn bà đi dạo chơi khắp nơi, dùng sinh mệnh cuối cùng đi cảm nhận thế giới này, vậy nên sẽ không về nữa.
Về phần đồ đạc trong phòng, đều để lại hết cho Leonard.
Leonard không thể giữ lại cậu, chỉ có thể biểu đạt bản thân tiếc nuối.
Buổi tối anh đi tới gian phòng của Bạch Y trong căn nhà anh và Bạch Y sống cùng nhau gần một năm, anh cũng không dự định lấy đồ đạc của Bạch Y, anh hi vọng Bạch Y còn có thể trở về.
Chỉ là vào lúc dọn dẹp gian nhà, anh phát hiện rmột vài thứ, dòng máu chảy xuôi trong trái tim trong nháy mắt liền đông lại.
Nhìn qua như là nhật ký của Bạch Y, nhưng càng giống như là người kia cố ý viết vào trong vở.
【Trong tư tưởng mỗi người chúng ta, đều có một con ác ma, mà bản thân mình lại hi vọng mình là chính nghĩa, khi đứng chung một chỗ với đại chúng sẽ không bị cô lập 】
【Người chết rồi vĩnh viễn sẽ không nói, tử vong cũng không phải thủ đoạn trừng phạt tốt nhất 】
【Khi anh nhìn thấy những thứ này, anh đã không còn đường lui, không thể bù đắp, bởi vì anh đã cùng đứng với đại chúng sẽ không muốn lại lần nữa tách rời, không muốn để những người đó thất vọng, không muốn để mình từ trên cao rơi xuống 】
【Hưởng thụ đi, thứ này tuy là hư vô, nhưng có thể mang đến cho anh cuộc sống vinh dự và thỏa mãn 】
Nếu thời gian có thể quay vòng, có ai sẽ thấy tất cả đã xảy ra vào tối ngày đó?
Người thanh niên nhìn qua nhỏ bé và yếu ớt bắt lấy cổ tay John, dùng dây lưng trói đối phương lại, John còn đang cười, cho rằng cái người chủ động mời mọc mình này muốn chơi một ít trò chơi.
Đúng vậy, Bạch Y đích xác muốn chơi một vài trò chơi, ví dụ như ngạt thở.
Dùng từng tấm từng tấm khăn giấy thấm ướt, trùm lên trên mặt một người, thẳng đến đối phương tắt thở mà chết.
Thế nhưng trước đó, cậu sẽ kể cho John một vài chuyện thú vị.
Bạch Y một bên đem ảnh chụp mình đã chuẩn bị trước dán lên trên tường, một bên nói tương lai sẽ có người đi tới tầng hầm ngầm này, phát hiện John là một tên biến thái, sẽ không ai đồng tình với ông, tất cả mọi người sẽ phỉ nhổ ông.
"Vui không? John." Mỉm cười, Bạch Y đem khăn ướt trùm lên khuôn mặt đang mở to hai mắt của John, yên lặng nhìn hình dạng người này chết không nhắm mắt.
Điện ảnh đến đây kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top