chương 8: camping
Lưu ý: Cốt truyện của chương 8 có hơi phi logic, vì đây là bản chuyển thể từ cốt truyện gốc.
Nếu như không thích đọc những tình tiết "mất não" như vậy, cứ next qua chương sau.
—•—
PHẦN 1: BIẾN CỐ
Mùa hè đã đến, bầu trời trong xanh, những tia nắng nhảy múa trên từng chiếc lá. Tiếng chim hót vang vọng khắp không gian.
Các bạn trẻ của chúng ta không ngừng bàn luận về chuyến cắm trại vào mùa hè nhưng thật may là vì còn có núi bài tập làm phân tâm bớt đi nên quả thực, đối với họ thời gian trôi qua cũng nhanh.
Giờ đây, khi mùa hè đã đến, công việc học hành được tạm gác dành thời gian cho việc xả hơi đã đến. Mọi người vô cùng háo hức khi ngày cắm trại đang cận kề.
-------- ---------- ---------
Trong sân trường, những chiếc xe dài đã sẵn sàng rời khỏi thành phố tấp nập để di chuyển về vùng núi cắm trại.
Mọi người đã lên xe và ổn định chỗ ngồi. Bất ngờ, chiếc xe thắng gấp làm cho ai nấy đều ngã dúi về phía trước. Jihoon hét lên:
- Bác tài ơi! Có chuyện gì vậy...?
"CHOANG!!!"
Một tiếng động lớn vang lên. Tấm kính phía trước xe bỗng nhiên vỡ ra một khoảng lớn, hình như một vật gì đó vừa mới xuyên qua đó.
Mọi người chẳng ai bảo ai, đồng loạt cúi rạp xuống ghế. Mất một lúc không thấy động tĩnh gì, Soonyoung mới đứng dậy, lách lên ghế lái xem xét.
- Người tài xế đã bất tỉnh. Chắc do đầu bị đập vào vô lăng quá mạnh.
- Ai đã làm vậy chứ?
Vừa xuống xe, Seungkwan đã giận dữ hỏi.
- Gọi điện thoại cầu cứu.
Câu nói của Jun quả là một sáng kiến. Hansol liền móc điện thoại ra.
"Tút... tút... tút..."
- Chết thật! Mất sóng rồi ạ.
Hansol vừa nói xong, mọi người bàng hoàng. Sau đó cùng nhau chạy ra khỏi chiếc xe, hy vọng sẽ bắt được sóng điện thoại nhưng vô vọng. Myungho lo lắng:
- Không thể nào. Giờ phải làm đây?
- Myungho đừng lo. Chúng ta cứ ở đây chờ, thế nào cũng có xe đi qua cho chúng ta đi nhờ thôi.
Jisoo cố gắng trấn an tinh thần các em.
- Anh sợ là không có xe nào đâu.
Jeonghan đột ngột lên tiếng làm bọn nhóc giật mình quay lại. Jihoon hỏi:
- Sao vậy anh?
- Anh vừa kiểm tra lại bản đồ và la bàn... thì hình như chúng ta đang đi... sai đường.
Tuyên bố của Jeonghan làm bọn nhóc hoảng hồn. Mọi người nín thở chờ cậu nói tiếp.
- Nếu như anh nhớ không nhầm thì cách đây 2 năm, có một vụ lở núi xảy ra ở gần đây, làm một phần con đường này bị sụt xuống. Bây giờ không còn xe cộ nào đi qua đây nữa. Lẽ ra xe của chúng ta phải đi đường vòng ở phía bên kia.
Nghe đến đây Myungho như không đứng vững. Cả Seungkwan, Jisoo cũng nhíu mày lo sợ. Chỉ còn Jun vẫn bình tĩnh, anh nói:
- Chuyện anh Jeonghan nói em cũng nhớ. Nếu đúng thế thì hẳn ở đây vẫn còn một khu nghỉ dưỡng cũ. Từ sau vụ lở núi, khu nghỉ dưỡng bị bỏ hoang, nhưng chắc là vẫn còn một số nhà chúng ta có thể nghỉ tạm lại.
- Thôi được rồi. Bây giờ đã muộn. Chúng ta đi xe cũng mệt cả rồi. Chắc phải nghỉ lại ở đây rồi mai tính tiếp.
Seungcheol đề nghị đồng thời trấn an tinh thần tụi nhỏ.
Wonwoo như chợt nhớ ra điều gì đó, anh vội vàng quay lại xe. Mingyu cũng vội chạy theo. Thì ra anh quay lại ghế lái, chỗ người tài xế đang nằm bất tỉnh. Wonwoo lấy ra một chiếc chăn mỏng trong balo của mình và đắp lên người tài xế.
- Tụi mình không đỡ bác ấy theo được thì cũng không nên để bác ấy nằm lạnh.
Anh giải thích với Mingyu, sau đó lấy một tờ giấy và viết lên đó vài dòng, nói rằng cả nhóm đã đi lên khu nghỉ dưỡng bỏ hoang.
- Không sao đâu, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua mà.
Ngay sau câu nói của cậu, anh ngước mặt lên. Đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên ngước lên nhìn cậu. Bất giác, cậu mỉm cười, chính vì điều đó... Wonwoo bỗng thấy những nỗi sợ hãi tan biến mất.
- Mau đi thôi.
Mingyu nhanh chóng kéo tay Wonwoo đi khiến anh giật mình nhưng cũng không kháng cự.
---------- --------- ----------
Đi hết một đoạn đường mòn, cả nhóm tìm thấy một căn nhà sàn trên đỉnh đồi. Nhưng cách đó một đoạn ngắn là một... khe vực. Jeonghan vội lại gần xem xét:
- Không sao đâu. Đây là dấu vết của vụ lở núi 2 năm trước, nhưng chỗ tụi mình đứng thì vẫn an toàn.
Cả nhóm quyết định sẽ nghỉ lại trong nhà sàn. Seungcheol, Mingyu, Hansol, Seokmin, Jun, Soonyoung và Chan sẽ ngủ ở tầng dưới còn lại thì ngủ ở tầng trên.
Vì quá mệt và sợ hãi, mọi người chỉ im lặng ăn uống rồi thu dọn chỗ nghỉ.
Gần sáng, khi mọi người đã ngủ say cả, riêng Jisoo vẫn còn chưa ngủ được vì mãi... suy nghĩ. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy đi ra ngoài. Bước ra khỏi nhà, không khí ở ngoài có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh khẽ hít một hơi thật sâu và tận hưởng cảm giác lạnh lạnh man mác rất trong lành. Bỗng anh cảm thấy muốn đi dạo xung quanh một chút.
Đang đi, Jisoo bỗng dừng lại vì thấy đã đến khe vực, vực không sâu lắm, nhưng lúc trời chưa sáng, nó lại trở nên thật đáng sợ. Đột nhiên, một tràng cười man rợ vang lên.
- Hahaha... Không ngờ anh cũng được phết nhỉ? Chả trách Seokmin chết mê chết mệt công tử Jisoo này.
Một cô gái vừa nói vừa nhìn anh bằng ánh mắt ghê tởm. Jisoo thắc mắc:
- Bạn là ai? Sao lại ở đây?
- Tôi là ai à? Không quan trọng. Thế anh có phải là người yêu hiện tại của Seokmin không?
Cô gái vênh mặt hỏi, ánh mắt sắc như dao.
- Phải, thì sao?
- Vậy anh có biết tôi có quan hệ như thế nào với Seokmin không hả? Tôi và Seokmin đã từng có một cuộc tình lãng mạn với bao nhiêu hẹn ước. Thế nhưng anh, chính anh đã phá hỏng tất cả... Anh phải chết...
Bất ngờ, cô gái đó lao đến anh như một con dã thú đang đói xô anh rới xuống vực. Jisoo không kịp phản ứng, chỉ biết nhắm mắt cho số phận an bài và thầm gọi tên một người.
"Seokmin..."
------------ ------------- -------------
- Anh Jisoo!
Seokmin bật dậy. Cậu vừa gặp ác mộng... Cậu vội vàng đứng dậy lấy đèn pin và tìm anh nhưng không thấy.
- Mọi người ơi, dậy đi! Không thấy anh Jisoo đâu cả.
Ngay lập tức, cả nhóm giật mình tỉnh dậy và đi xung quanh nhà sàn tìm anh. Seungcheol la lên:
- Mấy đứa ơi! Có dấu giày của Jisoo này!
Cả đám cùng chạy tới và lần theo dấu chân đó đến tận nơi có một cô gái đang đứng. Ánh mắt cô hằn lên những tia lửa giận dữ.
- Xin lỗi, cậu có thấy một người con trai có mái tóc cam đi qua đây không?
Seungkwan hỏi còn cô gái chỉ nhếch mép cười khinh bỉ:
- Anh ta... đang ở dưới này.
Vừa nói cô vừa chỉ xuống vực sâu. Tức tốc, Jihoon túm áo cô gái quát:
- Sao cô dám?!
Cô gái đó vùng ra và chạy vụt mất. Cậu tính đuổi theo nhưng bị Soonyoung ngăn lại:
- Chúng ta phải tìm anh Jisoo trước đã!
Seokmin vội ngã xuống cạnh bờ vực. Ánh mắt cậu đang tìm kiếm anh.
- Người đó... trông quen mắt thật.
Wonwoo lầm bầm trong miệng. Hình như anh đã gặp ai đó rất giống. Cả đám đang chuẩn bị xuống dốc để tìm Jisoo thì Seungkwan chợt lên tiếng.
- Khoan! Trước khi đi tụi mình hãy lấy củi khô về đốt lửa lên ở đây đã ạ.
- Để làm gì vậy anh?
Chan thắc mắc.
- Đi trong rừng núi nguy hiểm lắm. Chúng mình phải đốt lửa lên để khi nào lạc thì theo khói làm hiệu mà về.
Mọi người đều đồng ý và chia nhau đi tìm củi khô về đốt lên một đám lửa lớn trước nhà sàn. Chỉ riêng Seokmin vẫn bồn chồn đứng nhìn xuống khe vực. Vực không sâu, nhưng không thấy Jisoo đâu cả.
"Anh không thể chết..."
---------- ------------ ---------------
Hú hú hú! Dạo này thấy tui siêng không? Đăng liền mấy chương mới luôn ^^
Đọc vui vẻ
_su_
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top