Chương 04 : Văn phòng
Hành lang vắng tanh vào cái lúc bạn lẻn ra ngoài sau bữa tối. Chỉ có những ánh lửa trải dài khắp lối đi. Vẫn còn vài giờ nữa mới đến giờ giới nghiêm, nhưng sau một ngày dài trên chuyến tàu tốc hành, hiếm có ai còn sức để mà quậy bên ngoài phòng sinh hoạt chung của mình. Ngay cả Fred và George cũng ngáp dài ngáp ngắn đưa bạn trở về đến tận những bậc đá hoa cương cuối cùng.
Vẫn là những bậc đá hoa cương, nhưng lần này nó dẫ xuống một dãy hành lang khác tối hơn và đáng sợ hơn rất nhiều. Ngay cả có là ban ngày thì chỉ riêng lối đi này vẫn cứ như bị ếm mà tối đen như mực vậy. Bạn đi thẳng về hướng cuối hành lang. Ngang qua lớp học độc dược đã bỏ không vài tháng hè. Cả phòng chuẩn bị cho tiết độc dược và kho chứa nguyên liệu. Cuối cùng bạn tìm thấy một cánh cửa gỗ đang khép hờ thuộc về bậc thầy độc dược của Hogwarst.
Cốc, cốc.
Bạn gõ hai tiếng lên cánh cửa rồi đẩy nó vào. Mùi của các loại thuốc khác nhau trộn lại xộc vào mũi bạn trước tiên. Sau đó bạn mới nhìn thấy vị giáo sư nổi tiếng khó khăn của trường đang ngồi trên bàn làm việc. Mái tóc thầy ấy phủ xuống trán. Trông thầy vẫn cau có như mọi khi ngay cả lúc chỉ có một mình.
Bất chấp cái sự thật là thầy ấy đã đến thăm bạn một lần vào kì nghỉ hè này. Bạn không có chút kí ức nào ngoài trừ mảnh giấy nhàu nát cả. Dường như bậc thầy độc dược tin chắc rằng bạn sẽ giữ chặt nó trong lòng bàn tay đến tận lúc tỉnh dậy.
Thầy ấy đã đúng. Thế nên bạn đành nhe răng cười với thầy một cách hơi ngại ngùng :
"Lâu rồi không gặp, thưa thầy. Thầy vẫn khỏe chứ?"
Thầy ấy liếc mắt nhìn bạn, ậm ừ :
"Ngồi xuống đi."
Thầy nói với bạn rồi chỉ vào cái ghế bành đen ở đối diện bàn làm việc. Bạn làm theo một cách chậm chạp. Thầy ấy tiếp tục viết nốt lá thư của mình. Sau những dòng sau cuối, thầy mới đặt bút xuống và nhìn về phía bạn. Bằng những động tác chậm chạp, thầy đứng lên và vòng qua cái bàn làm việc chất đầy những quyển sách cũ của mình.
Trên người thầy ấy có một thứ mùi đắng đắng. Nó có lẽ là mùi của độc dược ám trên mình thầy lâu năm. Nhưng bạn không biết rằng độc dược lại có mùi buồn bã đến vậy.
Thầy thờ ơ ngồi xuống vị trí đối diện và bắt đầu xem xét bàn tay bị bó bột của bạn. Không một lời nào, những ngón tay nhanh nhẹn làm việc trên làn da của đứa trẻ. Không khí đặc quánh, và nghe như có mùi của sự cô độc. Bằng một cách nào đó bạn vẫn không ngủ gật giữa chừng mà nhìn chằm chằm vào mái tóc rũ xuống trên gương mặt chăm chú.
Sau một hồi loay hoay, thầy mới tỏ vẻ hài lòng mà gật đầu nói :
"Tốt, không có gì đáng lo về xương của trò cả."
Rồi thầy ấy buông cánh tay bạn ra. Nhiều ngày bị nẹp và không được phép cử động một cách thoải mái khiến bạn phải xoay vai vài lần trong sự háo hức. Không thể để bạn thoải mái quá lâu, thầy ấy tiếp tục :
"Nhưng ta không cho rằng có điều gì đó ổn về vết phỏng của trò. Nó không thể trị bằng phép thuật thông thường và có dạng gần giống một lời nguyền hơn."
Khi thầy ấy nói là gần giống, điều đó nghĩa là vết phỏng ấy có điều kiện tương đương với một lời nguyền thật sự. Dù cho rằng cái vẻ mờ mịt trên gương mặt thầy chứng tỏ rằng thầy không biết nhiều về nó hơn bạn.
Thầy lại tiếp tục trong khi bạn còn đang suy nghĩ :
"Ta đã định hỏi chuyện trò ngay khi trò tỉnh dậy. Mặc dù vậy, nhà Morris không phải là một nơi hoàn hảo để nói về nghệ thuật hắc ám cho lắm. Chúng ta không nên mạo hiểm bất cứ gì ngay bên trong nhà một thần sáng còn đang tại vị."
Bạn bật cười trước vẻ mặt nghiêm trọng của thầy :
"Vậy ý thầy là học bế quan bí thuật suốt mấy năm qua ngay trong Hogwarst là không mạo hiểm ư?"
Thầy ấy cau mày trước cách nói của bạn :
"Chúng ta có sự cho phép của Dumbledore, trò Derbyshire. Và trò nên nhớ rằng cái chuyện ta buộc phải dạy một học sinh năm thứ hai không thể làm nổi bùa tướt khí giới bộ môn bế quan bí thuật là một chuyện khó khăn cỡ nào."
Bạn rơi vào trầm ngâm một hồi. Những đoạn ký ức ngắn về cái lần đầu tiên bước vào văn phòng này hiện lên trong tâm trí. Bạn đã từng thấp hơn cánh cửa gỗ và chân không chạm xuống đất lúc ngồi trên chiếc ghế bành. Đã hai năm trôi qua. Bạn mỉm cười một cách thân thiện đáp trả lại người thầy của mình :
"Nhưng con đã thực hiện một bùa tướt khí giới ngay trong mùa đông năm đó. Thầy biết rõ hơn ai hết con muốn vùng vẫy chống lại số phận của mình."
Chống lại những cơn ớn lạnh khiến bạn muốn buồn nôn. Những hồi ức không thuộc về mình. Bạn chỉ muốn có một cuộc sống bình thường. Bạn muốn đi dạo nơi hẻm Xéo cùng với bạn bè. Vào những ngày hè nóng bức để cùng bạn bè mình ăn một ly kem mát lạnh. Chẳng cần nghĩ ngợi về bất cứ điều gì to tát hơn một kì thi ngớ ngẩn nào đó. Chẳng có gì để lo lắng và nhiều đêm tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng. Bạn khao khát một điều gì đó giản đơn giống như bình minh ló dạng từ phía sau ngọn núi xa xăm kia vậy. Mỗi ngày, mỗi ngày đều giống nhau như một lẽ đương nhiên.
Thầy ấy nhướng mày lên, lạnh nhạt phê phán bạn :
"Xem ra việc dừng các buổi học bế quan bí thuật suốt nửa năm học trước đã khiến trò tự tin mà nghĩ rằng mình có thể chống lại cái mà trò không thể."
Mắt thầy liếc lên trên cái kệ, nơi có đặc một chất lỏng trong suốt rồi tiếp lời :
"Hai tuần một lần, bảy giờ tối thứ bảy tại văn phòng của ta. Hãy cẩn thận vì chúng ta có một thần sáng ngay bên trong trường học lúc này."
Bạn nhếch môi trước vẻ bồn chồn hiếm thấy của người thầy :
"Chúng ta có sự cho phép của thầy Dumbledore mà, phải không thầy?" Và rồi, đột nhiên ánh mắt bạn sắc lại một cách bất thường. "Nhưng thầy vẫn chưa trả lời con rằng lòng trung thành của mình nên đặt ở đâu?"
Câu hỏi đẩy Severus trở về cái ngày mùi đông hai năm trước. Cũng trong gian phòng này, bạn ngồi trên chiếc ghế đối diện. Chân bạn thậm chí còn chẳng chạm đất. Nhưng đôi mắt bạn tỏ ra bình tĩnh vô cùng. Kể cả khi nghe thấy tên của một loại phép thuật xa lạ. Kể cả khi đối diện với những thông tin kì quặc. Bạn vẫn tiếp nhận mà không chút kêu ca hay phàn nàn gì. Cùng với vẻ thản nhiên, bạn chỉ hỏi cùng một câu hỏi :
"Con nên đặt lòng trung thành của mình ở đâu?"
Thầy ấy giơ bàn tay to lớn và thô ráp của mình lên để búng vào trán bạn. Trên làn da trẻ con và non nớt hiện lên một vết đỏ rực chứng tỏ rằng người đàn ông này chưa một lần nương tay kể cả là với một cô bé. Rồi thầy hừ một tiếng, nói :
"Đó là thứ mà trò phải tự tìm hiểu."
"Đó là thứ mà trò phải tự tìm hiểu."
Giống hệt trong hồi ức vậy. Bạn những tưởng mình đang nhìn thấy Deja Vu. Bước chân bạn dậm lên những viên đá hoa cương. Giống như cái lần đầu tiên bước qua những hành lang tối. Và rồi lại một mùa đông trắng xóa khác. Một lá thư đặt ngay ngắn trên bàn. Chữ viết tay của vị giáo sư độc dược không quá đẹp mà chỉ vừa đủ để có thể đọc được. Nét chữ thẳng tắp trên trang giấy, mang theo một sự lạnh lùng như tuyết ngoài sân.
So với tháng ngày tại phủ Derbyshire thì những ngày tháng cấm túc tại Hogwarst có là gì?
Trái tim bạn đang đập thình thịch vì một điều mà chính bạn cũng chẳng rõ. Rồi đột nhiên nó lại trở nên bình tĩnh hơn ngay lúc bước chân vào phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Ánh sáng màu xanh lá nhợt nhạt như trấn an bạn khỏi sự hỗn loạn của những gì đang xảy ra ngoài kia. Bạn như được giấu vào màn đêm, tách biệt khỏi những bí mật và âm mưu của cuộc đời.
Giọng Ophelia vang lên từ phía xa, nghe như đang dỗi hờn :
"Cậu mà nói thêm một tiếng nào nữa thì đừng trách mình."
Bạn mỉm cười, chậm rãi bước về phía họ.
Ophelia cuối cùng cũng nhận ra sự xuất hiện của bạn. Cô ấy thu lại nắm đấm trong không trung của mình mà vui vẻ nói :
"Cậu đã làm xong bài tập môn biến hình chưa? Ngày mai phải nộp đó!"
Bạn cười tủm tỉm, đáp :
"Chưa."
Đôi mày cô ấy cau lại trog lúc Oakley cười phá lên. Ít ra đêm nay lại là một đêm yên tĩnh khác. Bạn còn có thể trông mong gì hơn chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top