play boyz (FULL)
Nguồn : Play Boyz
T/g : ST.Suzzie
Trước hết cho mình xin lỗi vì cái title chẳng liên quan gì đến cốt truyện cả, à mà có 1 xíu, nhưng chỉ là 1 xíu thôi. Tên truyện tham khảo ý kiến của 1 số bạn, và Play Boyz là cái tên được nhiều người chọn nhất (hoặc cũng có thể là do nó bắt mắt :D).
Hi vọng sẽ được ủng hộ ^^
Fic này dành tặng cho:
- Mah litter brother : Vịt. Sr vì quên không chúc mừng sinh nhật em. Coi như là món quà tạ lỗi nhé!
- Mah litter sister : dP7. Cảm ơn vì món quà "Đi tìm người em yêu thầm" của em. Ss thực sự rất thích nó.
- Mah best friends : Min & Judy. Cảm ơn 2 đứa mày vì những việc đã làm cho tao trong thời gian qua. Thật sự là hạnh phúc vì có 2 đứa bạn như bọn mày ^^.
Chúc mọi người thi tốt nhé!!
♥ ST.Suzzie
+++ CHAP 1 +++
Tôi trùm chăn kín mít đầu.
Đừng cười, thời tiết tháng 4 đỏng đảnh như cô gái đang yêu, lúc nắng lúc mưa, lúc nóng lúc lạnh. Mấy hôm trước mới nắng nổ óc, hôm nay đã mưa tầm tã.
Thật ra, không phải tôi lạnh đến mức ấy. Chỉ là không muốn ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình thôi.
Điện thoại khẽ rung. Tôi thò tay ra khỏi chăn, sờ soạng 1 lúc mới vớ được cái cục gạch 1280 ở đầu giường. Kéo cái điện thoại vào trong, ánh sáng từ màn hình nhất thời khiến tôi chói mắt. Kệ, cứ bấm nút nghe đã.
"Alô?"
"Chị đang ở đâu thế?"
"Ở nhà." - Tôi lười biếng trả lời.
"Xuống dưới nhà đi."
"Xuống làm gì?"
"Em bảo cái này."
"Bảo gì?"
"Chị xuống thì biết."
"Nói luôn không được à?"
"Không. Chị không xuống là em lên đấy!"
"Ừm, đợi tí."
Tôi tắt máy, ném lại chỗ cũ rồi ra khỏi giường. Lạnh thật! Trùm chăn từ chiều đến giờ nên không biết bên ngoài như thế nào. Tôi lại gần gương, cào cào lại mái tóc bù xù rồi xỏ chân vào đôi dép loẹt quẹt xuống nhà.
Huy đứng trước cửa nhà tôi. Vẫn cái dáng cao cao gầy gầy, vẫn cái tư thế xỏ tay vào túi quần, vẫn bên cạnh cái xe SH của mẹ. Huy kém tôi 1 tuổi, nhưng nó phải cao hơn tôi 1 cái đầu. Người ta gọi nó là Huy Lực. Vì bố nó lên là Lực. Và gia đình nó có lực. Nhưng tôi không thích cái tên ấy chút nào. Tôi chỉ gọi nó là Huy, hay là nhóc.
Tôi co người vào trong áo khoác tiến lại gần. Thấy tôi, Huy đứng thẳng dậy. Cái thằng nhóc này, trời lạnh thế này mà vẫn quần đùi áo ba lỗ được à?
"Gì nhóc?"
Tôi sụt sịt, cất giọng khản đặc do cảm cúm hỏi. Mà cũng thấy buồn cười. Mùa đông thì khỏe như trâu, mùa hè thì hết cúm rồi lại amiđan. Bị ốm mấy ngày rồi, nhức đầu kinh khủng.
"Chị lạnh đến thế à?"
Nó nghiêng nghiêng đầu chế giếu. Tôi hừ lạnh.
"Ừ, lạnh lắm. Có phải trâu đâu. Không lạnh à?"
"Không, em vừa đi đá bóng về." - Huy cười toe, rồi lấy từ trên xe 1 cái túi nhỏ đưa cho tôi. - "Này!"
"Gì thế?"
Tôi cầm lấy tò mò nhìn vào trong.
"Thuốc. Ốm mấy hôm nay rồi mà không chịu uống thuốc. Em phục chị luôn."
Tôi quẹt mũi, nước mũi lại chảy rồi.
"Ôi dào, lo gì. Mấy hôm nữa khắc khỏi."
"Mấy hôm nữa của chị là mấy tuần?"
Huy cao giọng. Nó lại sắp dạy đời tôi đấy. Tôi bèn gật đầu bừa, nhưng cũng phải công nhận, tôi mà đã ốm thì ốm hơi bị lâu.
"Rồi rồi, biết rồi. Tối uống."
Huy cười cười, nhưng lại không nói gì. Nó cứ đứng ấy nhìn tôi. Đứng trước Huy, 1 người chị như tôi lại cảm thấy nhỏ bé vô cùng.
Bất chợt Huy hỏi.
"Chị khóc à?"
Tôi giật mình, đưa tay lên dụi dụi mắt.
"Khóc lóc gì? Ngủ cả chiều nên mắt sưng."
"Chị nói dối!"
Huy tóm lấy đầu tôi, vén mái tóc lùm xùm của tôi lên ngó nghiêng.
"Mắt sưng này, mũi đỏ này, má sưng, môi cũng sưng này! Chị còn nói là không phải?"
Tôi im lặng. Tối như thế này, Huy vẫn có thể nhận ra là tôi khóc.
Huy khẽ thở dài xoa xoa đầu tôi.
"Bố mẹ chị lại cãi nhau à?"
Tôi gạt tay Huy ra. Tôi không thích nó xoa đầu tôi như tôi là 1 đứa trẻ, còn nó là người lớn vậy. Tôi lại đưa tay quẹt mũi, cố gắng nói bằng cái giọng bình thản nhất.
"Sắp li dị rồi. Hình như 14 này ra tòa."
Mặt Huy buồn buồn, tôi bật cười huých nhẹ vào vai nó.
"Sao thế?"
"Em thấy buồn."
"Buồn vì chuyện gì?"
"Không biết."
Tôi ngước đầu nhìn nó. Nó cũng cúi xuống nhìn tôi.
"Thôi về đi. Tối không phải đi học à?"
Tôi đánh trống lảng. Huy lắc lắc đầu. Tôi kiễng chân cố xoa đầu nó.
"Thằng này, chị mày đang ốm mà lôi ra ngoài này. Về đi nhá! Chị vào đây!"
Tôi quay người định vào nhà, nhưng chưa được 3 bước đã bị nó kéo lại. Tôi quay đầu, Huy mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Gì nữa?" - Tôi hỏi.
"Không có gì. Nhớ uống thuốc nhé! Em về đây."
Huy vẫy tay chào tôi rồi treo lên xe phóng đi. Tôi nhìn theo lặng lẽ thở dài rồi quay vào nhà.
Nặng nề lết lên tầng, đôi chân dường như không còn sức lực. Tôi muốn quỵ xuống, muốn khóc, nhưng lại không dám. Tôi ngã phịch ra giường. Chẳng biết là do sốt, hay do tôi cảm thấy tủi thân mà mắt ngày càng nóng hơn.
Tôi ngồi bật dậy, lấy tay dụi dụi mắt.
Không được khóc! Không được khóc!
Liên tục nhắc nhở mình, tôi với lấy túi thuốc Huy đưa cho vứt ở đầu giường mở ra xem. Toàn thuốc. Bất chợt tôi lại nghĩ đến Hoàng.
Trước đây, khi tôi ốm, Hoàng chẳng bao giờ mua thuốc cho tôi. Hắn biết tôi sẽ không bao giờ uống, vì thế Hoàng chỉ lôi tôi đi ăn. Hắn bảo, ốm không cần uốc thuốc, nhưng không thể không ăn.
Tôi vơ hết đống thuốc cho vào túi rồi nằm xuống tiếp tục trùm chăn. Đau đầu quá. Mỗi lần đau đầu, tôi thường gọi cho Hoàng để hắn dỗ ngọt. Nhưng giờ tôi và Hoàng chia tay rồi, chẳng lẽ lại gọi cho Huy?
Vừa nhắc đến Huy, đã có tin nhắn của nó.
"Chị uống thuốc chưa?"
"Rồi." - Tôi rep.
Không có tin nhắn lại. Chắc nó cũng thấy khó chịu vì cái kiểu trả lời cụt lủn của tôi. Tôi nhét điện thoại xuống dưới gối rồi nhắm mắt lại. Hôm nay, bố đã hỏi tôi muốn ở với ai. Tôi nói tôi sẽ ở với mẹ. Bố thở dài, nhẹ nhàng thông báo rằng bố mẹ sẽ li dị. Lúc ấy tôi không khóc, vì tôi biết chắc chuyện này sẽ xảy ra.
Bố tôi có người đàn bà khác. Chuyện này cả nhà tôi, và cả khu phố này đều biết. Bố mẹ cãi nhau nhiều hơn, nhưng tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tận mắt chứng kiến bố đánh mẹ. Lúc ấy, bố giận quá cầm cái gạt tàn ném vào mẹ. Tôi và chị gái hét toáng lên. Tôi lao về phía mẹ. May mắn là không trúng mẹ, nhưng xui xẻo là trúng tôi.
Đau điếng.
Tôi ngồi thụp xuống ôm vai, nước mắt cũng trào ra. Mẹ tôi hoảng sợ, vội ngồi xuống xem tôi có làm sao không. Bố cũng lặng người không nói gì. Mẹ lo lắng hỏi, tôi chỉ lắc đầu khóc.
Đau lắm! Tôi đau lắm chứ. Nhưng sao bằng nỗi đau tinh thần mà tôi phải chịu đựng.
Mẹ dìu tôi lên ghế, chị lấy dầu gió xoa cho tôi, bố cũng ngồi xuống ghế. Cả nhà trở nên im ắng, chỉ có tiếng sụt sịt của tôi và mẹ, và tiếng thở dài của bố.
"Phương có làm sao không?"
Bố cất giọng khàn khàn hỏi. Tôi lắc lắc đầu, nhưng mẹ lại nổi giận.
"Thế này mà không sao à?"
"Con không sao mà mẹ!"
Tôi vội nắm lấy tay mẹ kéo xuống, lắc đầu liên tục như muốn nói : Mẹ đừng làm tình hình xấu hơn.
Mẹ nén giận ngồi xuống, bố lại thở dài rồi đứng dậy đi vào phòng. Lúc sau trở ra, bố đã mặc bộ quân phục thường ngày. Tôi sụt sịt hỏi.
"Bố đi đâu thế?"
"Lên cơ quan."
Bố đáp cụt lủn rồi đi thẳng ra cửa mà không thèm nhìn mẹ và chúng tôi. Tôi cúi đầu, mẹ bảo chị đưa tôi lên phòng. Tôi ngoan ngoãn đi lên. Tôi biết mẹ buồn, nên tôi không dám khóc.
Nửa đêm, tôi tỉnh rồi mò mẫm xuống nhà uống nước. Đi qua phòng mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ. Tôi ghé tai vào cửa, mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Chắc là cô Oanh.
"Tao cũng chán lắm rồi." - Mẹ nói. - "Cái gì cũng có giới hạn của nó thôi chứ."
Mẹ ừm ừm gì đó, nhưng có 1 câu mẹ nói tiếp theo mà tôi vẫn còn nhớ đến tận bây giờ. Tôi vẫn còn nhớ, cái cảm giác khi nghe câu ấy. Giống như sét đánh ngang tang, tôi cứng đơ đứng trước cửa phòng mẹ.
"Nhưng nó với con kia có con, giờ nó còn đòi li dị nữa..."
Mẹ nói gì sau đó, tôi không nghe rõ. Cả hai tai tôi ù ù, chỉ văng vẳng trong đầu đúng 1 câu : "Nhưng nó với con kia có con, giờ nó còn đòi li dị nữa...".
Bố, và người đàn bà kia có con.
Bố, muốn li dị.
Tôi nắm chặt tay, lẳng lặng bước lên phòng. Nhìn bức ảnh gia đình ở đầu giường, bỗng nhiên tôi muốn đập hết tất cả những bức ảnh gia đình có trong nhà. Vì nhìn nó, sao mà bố đẹp trai thế, sao mà trông bố hiền lành và chân thật thế. Tôi muốn gào thét, tôi muốn đập phá, tôi muốn khóc thật to, nhưng tôi lại không thể.
Tôi ghét bố!
Đúng thế! Tôi ghét bố!
Bố lăng nhăng, tôi đã bỏ qua, vờ như không biết. Nhưng bố có con với người khác, và bố muốn vứt ***** con tôi để đến với người đàn bà kia.
Tôi nhếch mép cười chế giễu. Con? Chúng tôi không phải là con của bố sao? Mẹ không phải là người đàn bà của bố sao?
Đàn ông thật ích kỉ!
Tôi trùm chăn, lẳng lặng rơi nước mắt, lẳng lặng gặm nhấm cái sự thật ấy 1 mình cho đến sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trông tôi không khác gì 1 con gấu trúc. Tôi cứ thế vác bộ mặt ấy đi học. Qua hành lang, tôi gặp Huy. Huy ngạc nhiên nhìn tôi, hình như nó chưa thấy bộ dạng này của tôi bao giờ. Huy gọi, tôi vờ như không nghe thấy rồi đi thẳng.
Tôi vào lớp, hầu như cả lớp đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi, cả Hoàng cũng thế. Nhưng khác với đám bạn lại gần hỏi han, hắn chỉ ngồi ở lan can nói chuyện với đám bạn, thỉnh thoảng lại liếc mắc nhìn tôi qua cửa sổ.
Mặc kệ! Giờ hắn nghĩ gì về tôi cũng không quan trọng nữa. Thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn rồi. Bố - người đàn ông trụ cột của gia đình đã không còn cần chúng tôi nữa. Từ hồi chia tay Hoàng, tôi khinh thường cái lũ đàn ông thay lòng đổi dạ. Và giờ thì nói trắng ra : Tôi hận đàn ông.
Tôi là chuyên gia giận cá chém thớt. Vì thế, lần này cũng không ngoại lệ. Nạn nhân lần này là Huy.
Từ lúc gặp tôi ở hành lang, Huy có nhắn tin hỏi, nhưng tôi không trả lời. Tôi cứ như người mất hồn, ngồi im 1 chỗ, chẳng nói chuyện với ai cho đến khi Huy xông thẳng vào lớp. Nó ngồi phịch xuống trước mặt tôi, huơ huơ tay.
"Gì?"
Tôi lạnh lùng đáp. Hoàng đã nói tôi lạnh lùng, nói tôi không có trái tim. Tôi thừa nhận, lúc này mình đang như thế.
"Chị làm sao thế?"
Huy hỏi. Tôi trả lời mặt lạnh tanh.
"Chẳng sao cả."
"Chém gió, cái mặt thế mà bảo không sao."
Nó lại giở mặt nũng nịu. Nhưng lúc này, riêng nhìn thấy bản mặt của lũ con trai đã đủ làm tôi thấy ghét rồi.
"Không phải việc của em."
Huy hơi ngạc nhiên, cũng đúng thôi, tôi chưa bao giờ nổi cáu với nó cả, làm sao nó biết được con người tôi như thế nào.
"Chị làm sao thế?"
Nó lặp lại câu hỏi ấy, tôi bực mình.
"Chẳng sao cả!"- Tôi gắt. - "Chuyện của chị liên quan gì đến em? Em tọc mạch vừa thôi!"
Lần này thì nó im lặng.
Trống vào lớp, Huy đứng dậy nói mỗi câu "Em về lớp đây" rồi đi thẳng.
Tôi bực mình quay sang chỗ khác, lại bắt gặp ánh mắt của Hoàng.
Đồ khốn! Nhìn gì chứ? Giờ chúng ta có liên quan gì đến nhau đâu mà anh quan tâm đến chuyện của em?
Tôi ấm ức nhìn lại. Hoàng bối rối lảng tránh cái nhìn của tôi. Tôi ghét hắn! Ghét tất cả đàn ông trên thế gian này...
Hôm ấy, bữa cơm gia đình nặng nề 1 cách khó chịu. Tôi phát hiện, hôm nay có rất nhiều người lảng tránh cái nhìn của tôi. Hoàng, và bây giờ là bố mẹ. Tôi vờ như không thấy, cố ăn 1 chút rồi lên phòng. Có tin nhắn. Là của Huy.
"Em xin lỗi chuyện sáng nay. Em không có tình làm thế. Chị đừng giận em nữa nhé!"
Đồ ngốc, xin lỗi cái gì chứ? Chị mới là người phải xin lỗi.
Tôi soạn 1 tin nhắn định gửi đi, nhưng lại xóa rồi quyết định gọi thẳng cho Huy.
"Chị à?"
"Ừm, đang làm gì thế?"
"Em đang online thôi."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, chị ăn chưa?"
"Vừa ăn xong."
Cả 2 cùng im lặng. Tôi không biết nói gì, và chắc Huy cũng thế. Tôi thở dài rồi lên tiếng.
"Huy này, chuyện sáng nay..."
"Em xin lỗi!"
Chưa để tôi nói hết câu, Huy vội vàng xin lỗi, làm tôi càng thấy mình đáng ghét hơn.
"Không phải, em không có lỗi..."
"Chị, em sai rồi. Chị đừng giận nữa..."
"Huy, nghe chị..."
"Nếu chị khó chịu thì lần sau em sẽ..."
"Yên nào!" - Tôi gắt nhẹ. Tôi không thích người khác ngắt lời mình. Nó cũng ngoan ngoãn im theo. Lúc ấy tôi mới chầm chậm nói. - "Chuyện sáng này, chị xin lỗi. Không phải tại em, mà là do chị có chuyện trong lòng nên giận cá chém thớt. Xin lỗi em."
Huy im lặng, tôi thắc mắc không biết nó đi đâu rồi.
"Huy!"
"Em đây."
"Sao im thế?"
"Chị có chuyện gì buồn?" - Huy hỏi. - "Lại chuyện với Hoàng à?"
Tôi có cảm giác như nó đang giận dỗi, bèn hạ giọng.
"Không phải chuyện của Hoàng. Chuyện khác."
"Chị toàn nói dối!" - Đột nhiên Huy cao giọng. "Chị buồn chuyện gì? Ngoài chuyện với Hoàng ra chị còn nghĩ đến chuyện gì nữa đâu. Hoàng, Hoàng, Hoàng! Lúc nào cũng Hoàng!"
"Sao thế?"
Tôi rụt rè hỏi. Thằng nhóc này, lúc nãy còn thành khẩn xin lỗi, bây giờ lại quát tháo mình.
"Trăng sao cái gì? Chị tự nghĩ đi! Em là cái sọt rác để chị xả tức à?"
"Chị xin lỗi rồi mà..."
Huy không có ở đây, nhưng nghe giọng nó qua điện thoại, bất giác tôi thấy run run.
"Xin lỗi? Vì chuyện gì? Chị quá đáng lắm! Chị có nghĩ đến cảm nhận của em không?"
"Chị..."
"Chị không phải nói nhiều nữa! Chị thấy buồn khi người ta bị chị làm tổn thương, sao chị không nghĩ cho em như thế?"
Huy gần như gào lên. Tôi lắp bắp không nói được thành câu. Lần đầu Huy nổi giận với tôi. Tôi không nhìn thấy nó lúc này, nhưng tôi lại run rẩy. Chính xác là tôi sợ.
"Huy à..."
"Em không nghe! Chị muốn làm gì thì kệ chị, từ giờ chẳng liên quan đến em!"
Huy cúp máy. Tôi gọi lại, thuê bao không liên lạc được. Nó giận rồi, thực sự giận rồi. Tôi ngồi thừ trên giường, có gì mà nó giận thế chứ? Chẳng lẽ nó tưởng hôm nay tôi như thế là vì Hoàng sao?
Tôi mò dậy bật máy tính. Nick Huy sáng, kèm theo cái status khó hiểu nhất của nó từ trước đến giờ : Third.
BUZZ!!!
Tôi Buzz. Im lặng. Và cái yh trở nên xám xịt. Tôi biết, Huy chưa out, vì thế tôi tiếp tục gõ cho nó.
"Chị biết em chưa out. Chị không biết vì sao em giận như thế. Nếu là vì chuyện sáng nay thì chị xin lỗi. Nhưng thật sự là không liên quan đến Hoàng. Em biết đấy, nếu bức xúc 1 chuyện mà cứ để trong lòng thì càng khiến mình bức xúc hơn. Chị đang như thế. Chị rất bực mình, và buồn nữa. Chị muốn tìm 1 người để tâm sự. Em có muốn nghe không?"
Tôi nín thở theo dõi. Cái nick ấy vẫn im lìm, không 1 dòng rep lại. Tôi tiếp tục gõ, kể cho nó tất cả mọi chuyện. Thực ra, tôi muốn tìm 1 người để tâm sự, nhưng tôi lại không có dũng khí để nói với người khác, kể cả Ngân - con bạn thân nhất của tôi. Trong mắt Ngân, tôi có 1 gia đình hoàn hảo. Tôi thừa nhận, bố mẹ rất chiều tôi. Ngân nói, nó ngưỡng mộ gia đình tôi. Nhưng sự thật là chẳng có cái gì hoàn hảo cả.
Tôi ngại không dám kể cho Ngân, nhưng tôi lại có thể kể cho Huy. Vì gia đình Huy cũng thế. Huy bảo bố mẹ nó li dị từ khi nó học lớp 7. Huy ở với mẹ, nhưng bố Huy vẫn chu cấp đầy đủ cho 2 mẹ con. Không biết cảm giác của Huy lúc ấy có như tôi bây giờ không.
Huy vẫn không trả lời. Cho đến khi tôi enter nốt dòng cuối cùng chào tạm biệt, thằng nhóc mới chịu rep lại.
"Bố mẹ em cũng li dị rồi, từ hồi em học lớp 7".
Tôi biết. Vì nói chung, Huy là 1 play boy, mà cuộc sống của 1 play boy thì thường xuyên bị người khác mang ra bình luận, kể cả chuyện gia đình. Tôi lạch cạch gõ lại.
"Chị mệt mỏi lắm, chẳng muốn nghĩ nhiều, đau đầu lắm. Vậy nên em đừng giận chị nữa nhé!"
"Em giận chị hồi nào?"
Lại bắt đầu cãi rồi đấy.
"Em chỉ hơi bực mình thôi."
Tôi phì cười đang định rep lại thì Huy hỏi.
"Bây giờ chị cảm thấy thế nào?"
"Chị cũng không biết nữa. Rối trí lắm!"
"Lúc bố mẹ em nói sẽ li dị, em như thằng điên ấy. Em còn xông thẳng đến nhà bồ nhí của bố em dọa đánh. Bố em biết chuyện, lôi em về nhà rồi đập cho 1 trận tơi bời. Em ấm ức lắm, vì em có làm gì sai đâu? Em chỉ muốn gia đình được như trước, em không muốn thành đứa không có bố..."
Huy im lặng 1 chút, rồi lại tiếp tục.
"Lúc ấy em cảm thấy mất mát kinh khủng, cảm thấy như bị phản bội. Em không phải là đứa hay khóc, nhưng thật sự đêm ấy em khóc rất nhiều. Đợi bố em ngủ, mẹ em mới dám rón rén lên phòng xem em có làm sao không. Mẹ ôm em khóc. Em thương mẹ lắm nhưng không làm gì được, chỉ biết khóc cùng mẹ. Em ghét bố, ghét bố kinh khủng! Đàn ông sao mà thay đổi nhanh thế! Lúc ấy em tự hứa với mình là sau này nhất định em sẽ không giống bố em. Em ghét loại đàn ông bạc tình, hay thay đổi. Em nghĩ chắc chuyện sáng nay chị nổi cáu với em là vì thế. Bời lúc bố mẹ em li dị, nhìn bọn con trai yêu đương rồi nói xấu người yêu nào là phang con này rồi, con này bễ nặng rồi càng làm em điên hơn."
"Đúng là chỉ em hiểu chị, Khắc Việt cũng không hiểu chị bằng em!"
Tôi nói 1 câu pha trò, Huy cũng gửi lại cho tôi 1 cái icon cười mỉm.
"Em chưa nói chuyện này với ai đâu đấy! Chị là người đầu tiên em kể chuyện gia đình."
"Thì em cũng thế, ngay đến cả Ngân chị cũng không nói. Chị ngại lắm "
"Lúc mới đầu thì chưa quen thôi, sau này dần dần chị sẽ quen với việc trong nhà chỉ có 1 người chăm lo cho mình."
"Sao lại thế? Li hôn rồi thì cả 2 vẫn phải có trách nhiệm với con cái chứ!"
"Chị tin em đi. Em ở với bố, bố không yêu thương em bằng mẹ đâu. Ở với bố chỉ là có điều kiện tốt hơn thôi. Trước khi li dị em muốn ở với mẹ, nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ bảo mẹ không bằng bố, vì thế em ở với bố sẽ có cuộc sống tốt hơn. Em không chịu. Chị biết gì không, mẹ quỳ xuống xin em đấy! Em ngồi trên giường, còn mẹ quỳ..."
Tôi không biết nói gì, Huy cũng im lặng. Mẹ của Huy quả là 1 người cao thượng. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ về việc kiên quyết ở với mẹ, không biết mẹ có làm như mẹ Huy không nữa. Phải một lúc lâu sau tôi mới dám gõ dòng chat gửi cho Huy.
"Vẫn còn ở đây chứ?"
"Còn."
"Nhắc lại chuyện cũ em buồn à?"
"Ừm, em đang khóc. Ước gì chị ở đây?"
Khóc? 1 thằng con trai có thể dễ dàng nói mình đang khóc trước mặt 1 đứa con gái sao? Lại còn ước gì tôi ở đấy?
"Sao lại ước chị ở đấy?"
"Vì chị biết hết chuyện của em rồi. Em muốn có người cho em tựa vào vai mỗi khi em khóc. Con trai không mạnh mẽ đâu."
"Thì chị bảo nhé!" - Tôi bỗng dưng mỉm cười. - "Em cứ trèo lên giường mà nằm, tưởng tượng cái gối là chị. Ok?"
"Cái gối là vật vô tri vô giác mà bà cô. Tưởng tượng gì chứ?"
"Không thì thôi! Kệ ku "
Tôi với Huy ngồi nói chuyện đến hơn 12h thì đi ngủ. Tắt máy rồi trèo lên giường, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Người ta nói đúng, 1 chuyện cứ giữ trong lòng sẽ gây bức xúc, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn. Lúc ấy, tôi mới chỉ là con nhóc lớp 11, Huy cũng mới chỉ là 1 thằng nhóc lớp 10. Tôi cũng không nghĩ đến, vì sao tôi lại dễ dàng tâm sự với Huy, và Huy cũng thế.
Có người đã nói, thời gian như trôi như gió. Nhưng theo thành ngữ teen hiện nay thì chúng tôi nói là thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Ừm, cũng đúng. Thoắt cái đã 1 năm. Bây giờ tôi không còn là con nhóc lớp 11 suốt ngày hàng quán nữa. Tôi phải tập trung vào việc thi đại học. Và cũng nói thêm, việc bố mẹ tôi li dị không khó chấp nhận như tôi nghĩ. Cuộc sống của tôi cứ thế bình dị mà trôi đi, chẳng sóng gió, cũng chẳng nổi bật.
Khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người là thời học sinh. Tôi thừa nhận, nhất là năm cuối cấp. Tôi không muốn thời học sinh của mình trôi qua 1 cách nhàm chán, điều này đã kéo tôi theo các cuộc ăn nhậu của lớp. Hầu như tất cả các ngày lễ chúng tôi đều tổ chức liên hoan. Hì, ngày 8 tháng 3, ngày 26 tháng 3, ngày 30 tháng 4 mùng 1 tháng 5,... thậm chí ngày 27 tháng 7 chúng tôi cũng tổ chức.
Mùa hè năm nay là 1 mùa hè nóng nực. Tôi bắt đầu thấy chán ghét cái sự nóng lên toàn cầu này. Chúng tôi đang tổ chức chia tay lớp. Kì thi đại học vừa kết thúc, khi chưa biết kết quả, chúng tôi phải liên hoan trước đã. Chúng tôi tụ tập ăn uống từ sáng đến tôi, sau đó đi tăng 2 karaoke. Tôi cầm mic, gào thét nhiệt tình bài Tóc Hát cùng 2 con ong trong tổ đội "Tam con ong" của mình. Có gì đâu chứ, người ta bảo hát hay không bằng hay hát mà.
Sau một hòi hò hát, rồi chúc rượu liên tục, đứa nào cũng say nhèm. Và bạn biết điều gì xảy ra không? Khi rượu vào, những tình cảm thầm kín trong lòng cũng sẽ được bày tỏ hết ra. A khóc và nói với B rằng "Tớ thích cậu từ hồi năm lớp 10, nhưng tớ không dám nói!", và B ngọt ngào đáp trả "Tớ cũng thích cậu...".
Bla bla... Bọn họ khóc, và không chỉ khóc vì tình yêu, mà còn vì tình bạn. Tôi ngồi bên cạnh Hoàng, hắn im lặng từ đầu đến cuối, nhưng hình như hắn say rồi. Hoàng rót rượu ra chén định uống, tôi vội cản lại.
"Uống ít thôi, say rồi kìa!"
"Kệ anh!"
Hoàng cướp lại, tôi đưa chén rượu lên miệng uống sạch. Tôi vốn không uống được rượu, 8 ly trước cũng đủ làm rôi choáng rồi. Hoàng giật lấy chén rượu trên tay tôi đặt xuống bàn.
"Uống không được mà còn đòi uống."
Hắn đưa cho tôi đĩa bò khô. Tôi đón lấy, ngậm 1 miếng vào miệng rồi ngả người ra ghế. Hoàng cũng ngả người bên cạnh tôi.
"Nhỡ em không đỗ đại học thì sao nhỉ?"
"Ăn nói vớ vẩn!"
Hoàng lầm bầm.
"Đồ điên!"
Tôi quay sang nhìn hắn cười. Hoàng hơi ngạc nhiên, hắn nhổm dậy nhìn tôi.
"Ai điên?"
"Anh."
"Sao lại điên?"
"Không biết."
Hắn nhìn chằm chằm tôi, tôi thì cười. Có lẽ lúc ấy tôi say thật. Bên cạnh chỗ tôi ngồi là Thủy và Minh. Thủy thích Minh, tôi và Hoàng cũng nghe thấy. Nhưng Minh từ chối. Bỗng Hoàng đưa ánh mắt nhìn tôi. Tôi không thích người khác nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, vì thế tôi lảng tránh.
"Gì thế?"
"Nếu anh nói anh còn yêu em thì sao?"
Tiếng nhạc ầm ầm, ánh đèn màu thay đổi liên tục. Tôi nghe rõ, từng câu từng chữ 1. Hoàng nói với tôi rằng "Nếu anh nói anh còn yêu em thì sao?".
"Gì cơ? Nghe không rõ."
Tôi giả vờ.
Làm ơn, đừng nhắc lại. Em cũng say rồi, em không làm chủ bản thân được đâu.
Trái với hi vọng của tôi, Hoàng nói to hơn, rành mạch, và rõ ràng khiến cả đám xung quanh im lặng theo.
"Anh nói, anh còn yêu em!"
Tôi như khúc gỗ lúc ấy. Cứng đơ, không biết làm gì. Đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị hắn "cưỡng hôn" tại chỗ. Rõ ràng, cả đám xung quanh đang gào rũ lên. Và điều khiến chân tay tôi gần như tê liệt là nụ hôn của hắn. Trước đây, khi tôi và Hoàng còn yêu nhau, nụ hôn của chúng tôi chỉ đơn thuần là những cái chạm môi nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ bị hôn như thế này. Cái lưỡi...cái lưỡi mềm mềm, ươn ướt dần tách môi tôi ra tiến vào trong, rồi quấn lấy lưỡi tôi.
Tôi như con búp bê, chỉ mở to mắt ra nhìn nhưng không làm gì được. Là tôi hoa mắt, hay là tôi thấy Huy ở 1 góc phòng đứng bật dậy rồi đi ra ngoài?
Hoàng rời môi tôi. Tôi vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng vì nụ hôn thật sự lúc nãy, hắn đã nắm lấy tay tôi lôi ra ngoài.
"Ê chúng mày đi đâu thế?"
Mấy đứa gọi với theo, Hoàng cứ lôi tôi đi, tôi cũng ngoan ngoãn đi theo. Hắn lôi tôi ra ngoài bàn công rồi im lặng không nói gì. Mặt tôi đỏ bừng, 2 tay nắm chặt vạt áo. Lôi tôi ra đây rồi im lặng ư? Tôi định bỏ vào trong, nhưng vừa nắm vào tay nắm cửa đã bị hắn ôm chặt, là ôm từ phía sau. Tôi chưa bao giờ biết lồng ngực của Hoàng lại to và ấm như thế, hay là vì trước đây tôi chỉ ôm Hoàng từ phía sau?
"Sao...sao thế?"
Đột nhiên tôi nói lắp. Hoàng dụi dụi đầu vào gáy tôi, hơi thở nhẹ nhẹ phả vào cổ tôi khiến mặt tôi đã đỏ nay càng đỏ hơn.
"Không sao."
"Không sao thì ra đây làm gì?"
"Ra đây để ôm em." - Hoàng nói. Từng câu, từng chữ của hắn như khắc sâu vào tâm trí tôi. - "Anh sắp phát điên thật rồi! Anh nhớ em kinh khủng, nhớ không thể chịu được. Chúng ta quay lại nhé!"
"Anh say rồi!"
Tôi gỡ tay Hoàng ra, nhưng hắn càng ôm chặt hơn. Tôi càng cố gắng gỡ, hắn càng siết chặt. Cuối cùng tôi cũng đầu hàng để yên cho Hoàng ôm.
"Anh không say." - Hoàng nhẹ nhàng nói. - "Mà kể cả có say, thì em phải biết là lời của thằng say là lời thật lòng nhất!"
"Nhưng..."
Tôi muốn nói rằng "Nhưng em không biết tình cảm của em còn như trước hay không nữa.". Chữ "nhưng" vừa mới thốt ra khỏi miệng đã bị nuốt lại. Tôi không đủ dũng khí để nói. Như thế, Hoàng sẽ bị tổn thương.
"Nhưng sao?"
"Hì, thấy anh nói chuyện lạ thôi."
"Lạ như thế nào?"
Hoàng nũng nịu, tôi thấy hắn lạ thật mà!
"Không biết!"
Tôi trả lời vu vơ. Hoàng buông tôi ra, xoay người tôi đối diện với hắn rồi nhìn tôi chằm chằm. Chưa bao giờ tôi thấy hắn như thế này. Có phải, lời của người say là lời thật lòng?
"Mình quay lại với nhau nhé!"
"Hả?"
"Mình quay lại với nhau nhé!"
Hắn kiên nhẫn nhắc lại, tôi bối rối không nói. Tôi muốn không? 1 năm chia tay, giờ hắn nói hắn muốn quay lại với tôi. Tôi có nên tin Hoàng thêm 1 lần nữa không?
"Mình quay lại với nhau nhé!"
Hắn lặp lại lần thứ 3. Tôi biết, Hoàng không phải là người kiên nhẫn. Tôi cũng không biết vì sao lúc ấy mình lại gật đầu nữa. Hắn cười, khi nhìn thấy tôi gật đầu, nụ cười lâu lắm tôi không bắt gặp.
Không biết vì sao tôi lại nhớ đến Huy vào lúc ấy. Thật trùng hợp!
"Lúc nãy Huy có đến đây à?"
Tôi hỏi, sắc mặt Hoàng cũng biến đổi theo.
"Ừm."
"Nó đến làm gì?"
"Ai mà biết!"
Hoàng đáp cụt lủn, tôi véo mũi hắn rồi bỏ vào. Hoàng vội vã đuổi theo.
"Đi đâu thế?"
"Đi vào trong. Không bọn nó tưởng mình đi đánh lẻ thì sao?"
Hoàng bật cười chạy theo khoác vai tôi. Y như tôi dự đoán, thấy bọn tôi bước vào, bọn lớp tôi đã gào rũ vỗ tay ầm ĩ. Tôi còn nghe thoáng qua có đứa bảo.
"Tao đã nói rồi, 2 đứa nó không xa nhau được đâu!"
Nhận được giấy báo, đồng nghĩa tôi nhận được 2 tin cực shock.
Thứ nhất : Tôi trượt đại học!
Đây là 1 điều kinh khủng. Một đứa vốn hay nghĩ linh tinh như tôi, trước ngày nhận được giấy báo không biết đã tưởng tượng ra bao nhiêu trường hợp. Nếu đỗ đại học, ok đi! Tôi sẽ được những thứ mình thích. Nếu trượt, mọi người sẽ nói này nói nọ, bố mẹ sẽ giận,... Vì thế, trượt đại học với tôi quả là 1 điều kinh khủng.
Nhưng sự thật không khó chấp nhận như thế! Mẹ biết tôi buồn vì chuyện thi trượt nên không những không gây áp lực cho tôi mà còn an ủi, động viên tôi. Tôi cũng thấy mình thật ngu dốt!
Đại học. 2 từ đó giờ rất rất rất rất xa vời với tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng phải theo học kinh tế - trường mà mẹ tôi luôn "ao ước" 2 chị em tôi theo nhưng chẳng đứa nào thích. Tôi học cao đẳng. Thì có sao, trượt du lịch sang học kinh tế. Mà học kinh tế, nhất định sẽ có việc làm! Lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy đấy!
Tin cực shock thứ 2 không liên quan đến tôi, mà là Hoàng. Bạn tin nổi không? Hoàng nói với tôi, hắn sẽ thi Ngoại thương từ cái hồi xưa xửa xừa xưa. Vậy mà, giấy báo nhập học của hắn, không phải là Ngoại thương, mà là Du lịch. Kinh khủng hơn, lại chính là trường mà tôi trượt!!!
Bạn hiểu chứ? Hoặc tôi tưởng bở, hoặc sự thật là thế. Hoàng bỏ Ngoại thương để thi Du lịch cùng tôi.
Tôi há hốc mồm không nói được câu gì, Hoàng lấy tay bịt miệng tôi làu bàu.
"Sao em lại trượt nhỉ? Trời ơi, sao vợ tôi lại như thế chứ? Sao lại bỏ 1 mình chồng ở nơi đất khách quê người như thế?..."
Tin nổi không? Hắn bỏ Ngoại thương để thi cùng tôi. Buồn cười lắm đúng không? Lúc ấy tôi giận hắn lắm! Tôi cũng không biết vì sao nữa. Có lẽ là vì Hoàng bỏ trường mơ ước để theo tôi, hoặc cũng có lẽ là vì tôi không đủ năng lực để học chung trường với Hoàng.
"Thôi mà, đừng giận! Biết lỗi rồi mà!"
Hoàng nũng nịu làm lành với tôi. Tôi nổi cáu, ném cái gối vào thẳng mặt Kim Bum dán trên tường. Thần tượng làm cái gì chứ, mình trượt đại học mà hắn vẫn cười đấy thôi.
"AAAAAAAAAAAAAA!!!!" - Tôi hét lên. - " Không biết đâu! Em đi chết đây!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh...." - Hoàng quạt quạt hạ nhiệt cho tôi, kèm theo cái nụ cười sến không chịu được. Tôi đẩy hắn ra ngồi bật dậy, 2 tay nghịch nghịch vạt áo khiến hắn trố mắt nhìn. Hình như hắn chưa thấy tôi như thế này bao giờ. - "Này, còn bình thường không thế?"
"Không! Không bình thường tí nào cả?"
Tôi trả lời, mặt buồn xo rồi thở dài.
"Sao lại không thi Ngoại thương?"
Tôi hỏi. Hoàng ngả người ra giường tôi, hắn cũng thở dài.
"Lại còn phải hỏi? Ngốc đến mức không biết thật à?"
"Không biết!"
Tôi trả lời. Hắn ngồi bật dậy véo má tôi làm tôi đau sắp phát khóc.
"Trời ơi! Sao vợ tôi lại ngốc thế này? Vợ ơi, thông minh 1 tý đi mà! Thông minh lên 1 xíu không được à?"
Mùa hè năm cuối cấp của tôi trôi qua như thế. Quãng thời gian học trò của tôi cũng trôi qua nhanh như thế. Thế đấy, bạn biết chứ, cảm giác của những người ra trường?
Tôi nhớ khi học lớp 11, tôi đã ước thời gian trôi qua thật nhanh, để tôi đi học xa nhà, có 1 cuộc sống tự do tự tại. Nhưng phải đến khi sắp xa bố mẹ thật rồi tôi mới thấy tiếc. Không vui đâu! Tôi sợ xa nhà! Vì 1 đứa như tôi, cái gì cũng có mẹ làm hộ, không mẹ thì chị, tôi chẳng phải đụng tay đụng chân vào cái gì cả. Nói trắng ra, tôi chẳng biết làm gì ngoài ăn-học-chơi. Cứ tưởng tượng 1 cuộc sống xa nhà lại khiến tôi muốn khóc.
Thế nhưng cuộc sống xa nhà không khó khăn như tôi nghĩ. Có thể thời gian đầu chưa quen với việc sống 1 mình, có tiền trong tay là tiêu xài thoải mái. Mới nửa tháng mà tôi đã phải gọi điện về xin tiền mẹ. Tôi không mất tiền thuê nhà, vì nhà tôi có người họ hàng ở Hà Nội. Nhưng tin tôi đi, sống nhờ như thế không thoải mái đâu. 1 đứa vốn chẳng phải làm gì như tôi cũng phải thò tay vào nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, lau nhà,... Mấy ngày đầu với tôi đó gọi là cực hình. Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ chị, nhớ căn phòng của mình. Nhiều lúc tự dưng nghĩ đến lại khiến tôi suýt khóc. Lại tự hỏi, không biết lúc này mẹ đang làm gì? Lại nhớ đến lúc còn học cấp III, đi học cả ngày về mệt có mẹ chăm sóc...
Xa nhà, là phải tự lập. Vì thế tôi cũng quen dần với cuộc sống tự lập, tự mình làm, tự mình chăm sóc mình. May mắn là tôi và Hoàng đều học ở Hà Nội. Ngày ngày, Hoàng vẫn đến đón tôi đi học, mặc dù trường tôi và trường hắn ngược chiều nhau. Có nghĩa là nếu đưa tôi đi học, hắn sẽ phải đi ngược với trường mình để đến trường tôi, sau đó mới quay lại để đi học. Mất thời gian lắm phải không? Tôi đã nói để tôi đi xe bus, hắn không chịu. Hoàng lại lôi cái mớ lí luận, nào là đi xe bus phải chen chúc, rồi bị móc túc, trên xe bus nhiều yêu râu xanh,... để cản tôi. Thế là tôi lại phải phục tùng hắn. Nhưng đến tôi cũng phải công nhận, cái mớ lí lẽ mà hắn đưa ra không sai chút nào!
2 tháng xa nhà, tôi nhớ cái cảm giác khi vẫn còn ở Lào Cai lắm. Thỉnh thoảng tối mò ra ban công hóng gió, nhớ cái không khí Lào Cai, nhớ nhà, nhớ cuộc sống cũ. Tình cờ, cũng 1 tối mò ra ban công hóng gió, tôi nhận được 1 cuộc điện thoại từ 1 người không ngờ đến.
"Alô?"
"Chị Phương à?"
"Ừ, không chị thì ai? Tưởng quên chị rồi."
"Em tưởng chị quên em thì có!"
Là Huy, thằng nhóc kém tôi 1 tuổi. Tôi không biết lí do gì mà Huy đột nhiên lại gọi điện tám chuyện với tôi, nhưng có người nói chuyện cũng dễ chịu hơn. Tôi với Huy buôn điện thoại được 1 lúc, bỗng Huy nói.
"Chị, hôm nay sinh nhật em!"
A! Tôi quên mất! Năm ngoái tôi cũng quên sinh nhật Huy, năm nay cũng vậy. Nhiều lúc đến tôi còn phải tự hỏi, không biết đầu óc mình có cái gì hay không nữa.
"A, chị lại quên rồi. Ngại quá! Chúc mừng sinh nhật nhé!"
"Chúc làm gì, đằng nào cũng sắp qua rồi!"
Tôi vội nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h48", vậy là còn 12" nữa thì qua ngày sinh nhật Huy. Đột nhiên tôi nảy ra 1 ý tưởng rất là ngớ ngẩn.
"Còn 12". Vẫn đủ!"
"Đủ gì?"
Huy hỏi. Tôi cười, nghịch nghịch chậu cây xương rồng trên ban công nói.
"Đủ để hát chúc mừng sinh nhật. Hì, chị hát không hay đâu! Nhưng hát chúc mừng sinh nhật em, coi như tạ lỗi nhé!"
"Ừm, chị hát đi!"
Nói thật, tôi hát không hay. Nhưng tự dưng hôm nay muốn hát, hát cho 1 người nào đó nghe để cảm nhận.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to Huy!!!"
"Ta dah! Tưởng tượng đi, chị đang bê bánh sinh nhật vào cho em, có 17 ngọn nến, và pháo giấy nổ xung quanh em này! Bụp! Bụp! Chíu!" - Tôi giả vờ như thật, lại tiếp tục ba hoa về bữa tiệc sinh nhật tưởng tượng này. - "Thổi nến đi này! Nhớ ước rồi mới được thổi nhé!"
"Ừm, để em ước đã!" - Huy im lặng 1 chút. - "Phù!!! Nổ tiếp pháo cho em đi xem nào!"
"Bụp! Bụp! Happy birthday!!!"
Tôi với huy diễn trò qua điện thoại như 2 kẻ ngốc. Đột nhiên Huy bảo.
"Chị biết em ước gì không?"
"Hửm, ước thì không được cho người khác biết."
Tôi nói, nhưng thật ra trong lòng tò mò chết đi được.
"Em ước em dũng cảm hơn..."
Tôi nghe thấy tiếng cười của Huy qua điện thoại, là tiếng cười khổ đầy não nề.
"Dũng cảm hơn... để làm gì?"
Tôi hỏi, tự nhiên lại thấy mình ngu ngốc khi thốt ra câu ấy. Cũng may là Huy không chấp, nó chỉ thở dài và kể cho tôi nghe.
"Em thích 1 người, nhưng lại không dám nói ra cho người ấy biết. Em sợ nếu em nói ra quan hệ giữa em và người ấy sẽ đổ vỡ. Thế nên em cứ giấu trong lòng. Lúc đầu em cứ nghĩ là, cứ để như thế đi, sau này khi em thực sự trưởng thành em sẽ nói cho người ấy biết. Nhưng người ấy bị người khác cướp mất rồi..."
Câu cuối cùng của Huy khiến tôi chợt giật mình. Tôi đang nghĩ gì thế này? Đang ảo tưởng hay sao mà tôi lại nghĩ "người ấy" mà Huy nói là tôi? Tôi bối rối, tự nhiên mặt mũi đỏ bừng.
"Thế... thế người ấy là ai?"
Tôi đánh liều hỏi rồi nín thở nghe câu trả lời. Huy không nói gì, nó im lặng 1 lúc rồi bảo tôi đi ngủ. Tôi cũng ợm ờ bừa rồi cúp máy. Không hiểu sao mặt tôi cứ đỏ bừng lên vì câu nói "Nhưng người ấy bị người khác cướp mất rồi" của Huy. Lúc ấy, tôi là cô sinh viên năm nhất, trong suy nghĩ của tôi vẫn chỉ có mình Hoàng. Và lần đầu tiên trong đời tôi nghĩ rằng Huy thích mình. Thật đấy! Tự nhiên tôi có cảm giác thế thôi, nhưng tôi cũng không nghĩ đến nó nhiều
Quan hệ giữa tôi và Hoàng chỉ kéo dài được 2 năm. Chính xác là 1 năm 8 tháng 12 ngày. Nhưng thôi, kệ! Cứ coi là 2 năm đi, dù sao chúng tôi cũng lại chấm dứt rồi. Lần này có lẽ là thật, vì 1 tháng rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau. Vả lại, tôi cũng nghe mấy đứa bạn nói Hoàng đang yêu 1 chị khóa trên, học cùng trường.
Lúc mới nghe tin này, tôi như phát khùng lên. À, bảo yêu tôi, vậy mà mới chia tay 1 tuần đã lẽo đẽo theo chị khác. Đấy, tôi nghĩ như thế đấy! Nhưng rồi tôi cũng dần dần bình tĩnh lại. Chúng tôi đều lớn rồi, mỗi người đều có 1 suy nghĩ khác nhau, Hoàng cũng không muốn cứ mãi ở bên 1 người, đến cả tôi cũng nghĩ như thế. Điều này làm tôi nhớ đến 1 bài hát của Lương Tịnh Như. Là bài Tình Ca, 1 bản nhạc nhẹ nhàng, nhưng day dứt.
"Hồi ức như con thú, cô đơn lâu rồi cũng sẽ trở nên dịu dàng
Buông tay ra có lẽ sẽ tốt hơn..."
Đúng, tôi cô đơn trong vòng 1 tháng, cuộc sống của tôi lại trở lại bình thường. Chỉ là không có người đưa đi đón về, phải chen chúc trên xe bus nhiều lúc khiến tôi tủi thân. Còn Hoàng, hắn vẫn bặt vô ấm tín, cho đến 1 ngày chúng tôi tình cờ gặp lại. Hắn đã chủ động nói, chia tay mong làm bạn. Tôi không phải là người quá khắt khe, vì thế tôi đồng ý. Từ đấy, chúng tôi trở về làm những người bạn theo đúng nghĩa. Và tôi, nghiễm nhiên trở thành quân sư cho Hoàng trong chuyện tình cảm.
26 tuổi, tôi có 1 công việc ổn định, 1 cuộc sống ổn định bên gia đình. Chỉ có 1 điều, tôi vẫn độc thân. Ừm, hồi tôi còn học cấp III, khi mấy đứa túm tụm lại xem bói, bọn nó đã nói rằng tôi sẽ kết hôn năm 25 tuổi. Hà hà, trễ 1 năm rồi đấy, tôi vẫn chưa có đối tượng. Chứng tỏ 1 điều : Tôi không nên tin vào bói toán!
Tôi và Hoàng vẫn liên lạc với nhau, thỉnh thoảng 2 đứa rủ nhau đi uống nước hoặc ăn đêm. Nhìn ngoài, có lẽ ai cũng bảo tôi với Hoàng yêu nhau. Có trời biết, hắn biết, và tôi biết là hắn vẫn còn trồng cây si bà cô mà hắn theo đuổi ở trường đại học. Mặc kệ người ta nói thế nào, và mặc kệ tôi nói thế nào hắn vẫn quyết tâm theo đuổi bà chị kia. Tôi khuyên không nổi, chỉ thở dài ngao ngán nói với hắn.
"Đã nói học du lịch không lấy được vợ đâu."
"Thôi đi, lo mà kiếm đối tượng cho mình đi. 26 tuổi đầu rồi, có còn là trẻ con đâu."
"Vâng, anh thì lớn rồi!" - Tôi trề môi trêu lại. - "Anh nên nhớ là anh kém tôi hắn 2 tháng đấy nhé!"
Tôi cười, và hắn cũng cười. Chuyện của tôi, không phải là tôi không lo, mà là tôi không tìm được người ưng ý. Hoàng là mối tình đầu tiên của tôi, và bây giờ mối tình đầu của tôi vẫn đang ở bên cạnh, nhưng trái tim hắn hướng về người khác rồi. Ước gì, có 1 người cũng đang hướng trái tim về phía tôi...
Buổi họp lớp hồi cấp III sau bao nhiêu năm không gặp, các chiến sĩ lớp tôi trưởng thành ra nhiều, chỉ có 1 điều không thay đổi : nhậu nhẹt là chính! Đúng thế! Chúng tôi tranh thủ dịp nghỉ lễ 30/4 và 1/5, tổ chức đi Sa Pa. Tôi thắc mắc không biết đứa nào nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ này. Sa Pa? Bao nhiêu năm ở Lào Cai rồi, không chọn được nơi nào khác ngoài Sa Pa à?
Chúng tôi ôn lại kỉ niệm bằng cách hì hục leo Hàm Rồng. Sau đó lại ôn lại kỉ niệm bằng việc đi ăn lẩu ở 1 nhà hàng kiểu Thái? Cuối cùng tăng 3 là gào rú ở quán Karaoke này. Hôm nay, ai có người yêu đều phải dẫn đi. Nhìn thấy hơn nửa lớp đều có 1 nửa, tôi không khỏi tủi thân. Hoàng ngồi xuống bên cạnh tôi nói.
"Hôm nay 2 đứa mình bị cô đơn rồi."
"Sao không dẫn mụ Trang đi?"
"Gớm, có mà đi. Bảo xấu hổ."
Hờ hờ, xấu hổ? 27 tuổi đầu mà còn bày đặt. Nghĩ thế thôi, chứ tôi không nói. Hôm nay uống hơi nhiều, mà vốn dĩ tôi là đứa không uống được rượu. Tranh thủ lúc mấy đứa đang ôn lại kỉ niệm hồi cấp ba, tôi lén ra ngoài hóng gió.
Hôm nay, tôi tình cờ gặp phải 1 người tôi không ngờ đến.
Tôi loạng choạng ra khỏi phòng hát. Ban công ở đâu nhỉ? Đang phân vân không biết đi đường nào, may thế, có người đi ngang qua. Tôi vội kéo áo người ấy lại hỏi.
"Anh ơi, cho hỏi ban công ở chỗ nào ạ?"
Hắn cao hơn tôi, vì thế tôi gọi là anh. Hắn nhìn tôi, tôi cảm thấy ghê ghê nên đành quay đi. Hỏi đường thôi mà, không nói thì thôi, sao lại nhìn ghê như thế chứ.
Chưa đi được 3 bước đã bị kéo giật lại. Theo bản năng, tôi hét toáng lên định bỏ chạy. Người kia túm chặt tôi, xoay người tôi lại hỏi.
"Phương à?"
Tôi nhắm tịt mắt, rồi dần dần mở ra. Biết tên mình, có nghĩa là người quen. An toàn không?
"Ai...ai thế?"
"Huy này, nhớ không?"
Tôi nhìn kĩ vào người đối diện, trong đầu dần liên tưởng đến sếp Huy ở phòng. Ông chú này bị đồn là cổ hủ lắm, thế mà hôm nay lại gặp ở đây.
"A, chào sếp ạ! Sếp đi đâu thế?"
Tôi chào hỏi 1 cách rất tự nhiên mà không hề biết sắc mặt người kia thay đổi. Đột nhiên, hắn nắm lấy cổ tay tôi lôi xềnh xệch đi. Sợ quá! Lẽ nào...sếp là yêu râu xanh?
Tôi mắc 1 cái tật, khi nào sợ là ú ớ không nói được câu nào, chân tay lúc ấy gần như vô dụng. Thế là mặc kệ sợ đến mức nào, hắn vẫn cứ lôi tôi đi. Sếp là yêu râu xanh? Câu đầu tiên tôi nghĩ trong đầu là thế. Cho đến khi hắn mở 1 cái cửa, không khí Sa Pa về buổi đêm phả vào mặt tôi mới thở phào rằng hắn không dở trò với tôi.
"Không nhận ra thật à?"
Hắn hỏi. Tôi nheo mắt nhìn. Ai da, dạo này mắt kém quá. Thấy tôi vẫn ngơ ngác không biết gì, hình như hắn đang phát khùng thật.
"Huy Lực, nhớ không? Kém Phương 1 tuổi đấy! Nhớ không?"
Huy Lực, Huy Lực, Huy Lực,... Nghe quen quen...
"Àh...." - Tôi à 1 tiếng rõ dài. - "Nhớ rồi! Nhớ rồi! Hí hí, chị quên mất! Sao em lại ở đây?"
Huy thở phào, cơ mặt cũng dãn ra. Hình như hắn giận vì tôi nhầm hắn với sếp. Í ẹ, lại còn "sếp là yêu râu xanh"....
"Đi chuyện công việc thôi, Phương lên đây làm gì?"
"À, đi họp lớp. Uống nhiều nên chóng mặt quá!"
Tôi ngồi xuống ghế, còn Huy tựa người vào lan can hút thuốc. Tự nhiên mặt tôi đỏ bừng bừng.
"Sao thế?"
"Sao?"
Tôi giật mình hỏi lại.
"Tự nhiên mặt đỏ kìa."
"À...uống nhiều nên thế..."
Tôi chối quanh co. Chết tiệt, tôi thế này mà vẫn nhận ra. Bỗng dưng tôi nhớ lại buổi tối của lâu lâu lâu lắm rồi, tôi bị cúm, và hắn đưa thuốc cho tôi. Hắn bảo : "Chị khóc à?".
"Thế mà Phương bảo không quên tôi. Bây giờ còn gọi tôi là sếp nữa chứ? Phương nhớ cũng giỏi quá nhỉ?"
"Tại ở cơ quan có 1 chú cũng tên là Huy, ngày nào cũng gặp nên nhầm..."
"Cơ quan tôi có 2 cô tên là Phương cơ."
Tôi im bặt. Hắn đang bắt bẻ tôi sao? Tôi nhìn Huy, hắn lớn thật rồi, không còn nhận ra cậu nhóc ngày nào nữa. Hắn cũng không gọi tôi là chị, khiến tôi cảm giác xa vời thế nào ấy. Tôi di di mũi chân xuống sàn nghịch nghịch.
"Dạo này thế nào?"
"Vẫn ổn."
"Yêu ai chưa?"
"Chưa."
"Ừm..."
Cái kiểu trả lời của hắn khiến tôi thiếu tự nhiên. Bao lâu tôi với hắn không nói chuyện với nhau nhỉ? Thời gian làm thay đổi suy nghĩ, con người cũng thay đổi rồi sao?
"Phương với Hoàng vẫn còn yêu nhau à?"
"Không, chia tay lâu rồi. Bây giờ là bạn thôi."
"Thật không?"
Đột nhiên Huy đứng hẳn dậy, mắt hắn gần như rực sáng.
"Tôi có 1 chuyện này muốn tâm sự với Phương."
"Chuyện gì?"
Huy lại gần chỗ tôi, ngồi trước mặt tôi. Hình dung đi, hắn ngồi xổm, còn tôi ngồi trên ghế.
"Còn nhớ lần trước tôi nói tôi thích 1 người nhưng không dám thổ lộ không?"
"Còn."
Tôi gật đầu như 1 đứa trẻ trước cái nhìn của Huy. Hắn tiếp tục.
"Tôi mới gặp lại người ấy. Tôi vẫn thích người ấy. Phương bảo tôi có nên nói không?"
"C...có"
"Tôi..."
Huy ấp úng muốn nói gì đó, tôi nín thở chờ xem hắn nói gì, nhưng hắn lại đứng bật dậy, thò hay tay túi quần rồi tựa người vào ban công. Cái tư thế hút hồn người khác, kèm theo cái câu khiến tôi suýt bật ngửa.
"Tôi yêu em."
Huy nhìn tôi, cái nhìn như thấu hết mọi tâm can suy nghĩ rối bời của tôi. Hắn, vừa nói yêu tôi. Đầu óc tôi bỗng dưng trở nên rỗng tuếch, tôi ngơ ngác nhìn hắn như không hiểu chuyện. Hắn lặp lại.
"Tôi yêu em."
Tôi cứng đơ người. Huy cười lớn, điệu cười gần như điên dại.
"Tôi yêu em. Không ngờ đúng không? Tôi đã nói là tôi thích 1 người nhưng không có đủ dũng khí để nói. Giờ tôi có thể nói rồi, nhưng em lại nhìn tôi như thế. Tôi biết trước câu trả lời của em, vì thế em đừng nói gì cả. Coi như để tôi nói cho thanh thản đi. Giữ mãi trong lòng khó chịu lắm."
Tôi im lặng. Huy cũng im lặng. Tôi không ngờ, thực sự không ngờ là sẽ có ngày hôm nay. Huy đứng dậy tắt điếu thuốc đang hút dở rồi thở dài nói với tôi.
"Tôi vào trước đây, Phương ngồi 1 lúc rồi vào nhé! Ngồi lâu dễ bị nhiễm lạnh đấy!"
Huy mở cửa đi rồi, tôi vẫn bần thần ngồi đấy. Mãi cho đến khi Hoàng mở cửa đến chỗ tôi, tôi mới sực tỉnh.
"Làm gì mà xuất thần thế?"
Hoàng trêu tôi. Tôi lắc lắc đầu ngao ngán.
"Không có gì, em vừa gặp Huy."
"Ừm, anh cũng vừa nói chuyện với nó."
Tôi muốn nói với Hoàng những gì Huy vừa nói với tôi, nhưng lại không dám. Tôi nhát, ừm, là tôi nhát. Nhưng thực sự tôi đang rất rối bời.
"Huy là thằng tốt đấy!" - Hoàng nói. Tôi giật mình nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn rất bình thản. - "Không có thằng nào chung tình được như nó đâu."
"Chung tình?"
"Ừm." - Hoàng bật cười. - "Em giả ngốc hay ngốc thật thế? Nó thích em từ hồi cấp III, ai cũng biết mà."
AI CŨNG BIẾT MÀ? Tôi có biết đâu?
"Nhìn mặt là biết không biết thật rồi." - Hoàng lắc lắc đầu. Hắn vỗ vai tôi khuyên bảo. - "Nghe anh đi, bây giờ kiếm được 1 thằng như nó khó lắm!"
Kiếm được 1 người như Huy khó lắm! Tôi ghi nhớ câu nói ấy. Và 1 điều đặc biệt là sau lần gặp tình cờ ấy, chúng tôi - tức là tôi và Huy - "tình cờ" gặp nhau nhiều hơn. Ví dụ như khi đi dạo, đi chơi cùng bạn bè, đi uống cafe. Lúc đầu tôi còn ngượng ngùng, nhưng Huy lại là người chủ động bắt chuyện. Dần dần tôi cũng quen với cách nói chuyện của Huy, quen với việc mỗi ngày ở bên Huy. Tôi không biết Huy bước vào cuộc sống của mình như thế nào, bao giờ và vì sao. Tôi chỉ cảm thấy hài lòng vì cuộc sống ấy.
Một lần Huy phải đi công tác ở Yên Bái. Hắn nói hôm nay cả đoàn đi ô tô, mà dạo này mưa dữ lắm, tôi thấy lo lo cho hắn. Đến tối xem thời sự, Yên Bái sạt lở, bỗng nhiên chân tay tôi bủn rủn hết ra.
Tôi gọi cho Huy, không liên lạc được. Tôi gọi đi gọi lại, cả người như ngồi trên đống lửa khiến đêm ấy tôi gần như mất ngủ. Tôi ôm cái điện thoại nằm trên giường, hi vọng sẽ có cuộc gọi lại của Huy. Gần sáng tôi ngủ quên mất, tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi bấm nút nghe gọi tên Huy như phản xạ tự nhiên.
"Huy à?"
"Ừ, sao thế? Chưa ngủ à?"
Huy trả lời bình thản. Tim tôi như muốn rớt ra khỏi ngực.
"Có làm sao không?"
"Sao là sao?"
"Yên Bái bị sạt lở..."
Tôi nghẹn giọng. Sắp khóc rồi, sắp khóc rồi...
"Rồi sao?"
"Còn trăng sao cái gì nữa? Làm người ta lo muốn chết! Điện thoại để làm gì hả?"
Tôi bật khóc. Tôi lo lắng cho hắn như thế, mà hắn chỉ hỏi rồi sao ư? Có biết gần như cả đêm tôi thức trắng không? Có biết tôi sợ như thế nào không?
"Bị mất sóng thì gọi sao được. Lo cho tôi à?"
"Ừ, lo sắp phát điên rồi!"
Tôi vừa nói vừa khóc, đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích của Huy.
"Cười gì?"
"Vui thì cười thôi. Phương lo cho tôi. Tôi vui lắm!"
Tôi sụt sịt. Mình vừa làm gì thế này? Khóc vì hắn ư? Mình lo cho hắn đến thế ư? Tự nhiên tôi lại đỏ mặt.
"Này!" - Huy gọi. - "Ở đấy có mưa không?"
"Không."
"Ở đây mưa ác lắm, nghe thấy tiếng mưa không?"
Tôi không nghe rõ lắm. Huy cười.
"Trời mưa, mà đêm thế này, tự nhiên nhớ Phương kinh khủng. Phương có nhớ tôi không?"
Tôi có nhớ hắn không?
"Có."
Tôi lí nhí trả lời.
"Gì cơ? Nghe không rõ."
"Có."
Tôi nói to hơn 1 tý, Huy cười rõ hẳn thành tiếng.
"Anh nhớ em! Nhớ lắm ấy! Mới xa có 1 ngày thôi mà nhớ kinh khủng. Được em lo lắng như thế anh hạnh phúc lắm! Ơ, ngốc này, đừng khóc!"
Tôi mặc kệ, tôi muốn khóc, hắn làm được gì tôi. Tôi khóc vì hạnh phúc, chứ không phải vì lo lắng cho hắn nữa. Rõ ràng là hắn bình an vô sự rồi còn gì.
"Em cũng nhớ anh lắm!"
Tôi tự mỉm cười với mình. Có mưa đâu, nhưng ở 1 nơi nào đó đang có mưa, hắn đang nhìn ra bên ngòi cửa sổ nhớ về tôi, và tôi cũng nhớ về hắn. Hoàng đã nói với tôi, tìm 1 người như Huy khó lắm, có cơ hội là phải nắm lấy ngay. Đúng, tội gì tôi không nắm lấy chứ? Tôi có thể hạnh phúc, mà hạnh phúc của tôi trong tay Huy. Tôi còn chần chừ gì nữa?
+++
Lào Cai,
7.10 PM
Ngày 1 tháng 5 năm 2012
Ước gì có 1 ai đó đang đợi mình....
.......................................................................................................................................................
Mình chỉ là người post thui cảm ơn mọi người đã ủng hộ
mong m.n sẽ ủng hộ fic tiếp theo cua mình
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top