Chương 27: Trò chơi nghẹt thở

——— xin lỗi, là ta cố ý!

Đồng tử Lý Âu đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng.

Lục Sinh cười, hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống đôi con ngươi tăm tối không thấy đáy kia, "Ta tin rằng dù ta không hề làm gì ngươi cũng sẽ phục vụ ta rất tốt. Thế nhưng ta luôn thể hiện vẻ ôn hoà, dung túng ngươi, thời gian dài chính ngươi cũng không phát hiện trong lòng mình luôn coi thường ta, nghĩ ta không hề có năng lực áp chế ngươi, thậm chí còn bị ngươi khống chế như một con rối. Vì đã có suy nghĩ này cho nên khi ta không giống với kỳ vọng, trong lòng ngươi sẽ cảm thấy bất mãn, cảm thấy mình mới thật sự là người khống chế. Lý Âu, ngươi ngẫm lại xem, thời điểm chúng ta vừa bắt đầu, ta không cho ngươi hầu hạ ngươi có thể hiện bất mãn rõ ràng như vậy không? Ngươi có dám nói chuyện với ta như vừa rồi không?"

Lý Âu vẫn nhìn chằm chằm anh như trước, chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng nặng đi. Hắn biết khi đó hắn chắc chắn sẽ không, nửa điểm bất mãn hắn cũng không biểu hiện ra. Hắn sợ Lục Sinh cảm thấy hắn không nghe lời sẽ vứt bỏ hắn. Thế nhưng tại sao? Tại sao Lục Sinh lại muốn dung túng hắn, cố ý làm cho hắn phải bất kính?

"Không hiểu sao?" Lục Sinh cười khẽ, tiếp tục nói: "Không phải ta thừa thời gian như vậy để thử lòng ngươi. Ngươi đã nói trước khi tìm ta ngươi đã quan sát ta nửa năm, thế nhưng ta lại không biết gì về ngươi cả. Cho nên ta bỏ ra chút thời gian quan sát ngươi. Ta phát hiện biểu hiện của ngươi luôn rất hoàn mỹ, cung kính, nghe lời, tích cực chủ động, không ngừng khiến ta hài lòng, thậm chí còn tốt hơn so với suy nghĩ của ta. Nhưng ta không tin trên đời này có thứ gì hoàn toàn hoàn mỹ, bất luận là người nào cũng sẽ có tính cách của mình, suy nghĩ của mình. Vừa bắt đầu liền nghiêm khắc khống chế khiến ngươi càng che giấu bản tính thì không bằng dung túng cho ngươi để lộ bản thân. Không biết tâm tình thật sự của ngươi, dáng vẻ thật sự của ngươi thì làm giao cho ngươi thông qua thử thách, tự xưng là chủ nhân của ngươi?"

"Về phần cá cược, ngươi không cần để trong lòng. Từ khi ta đáp ứng cùng ngươi đã không nghĩ tới từ bỏ, mà theo tính cách của ngươi cho dù không cá cược ngươi cũng rất nghe lời. Cho nên thắng thua căn bản không đáng kể, tối nay ta cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội mở miệng xin tha." Nhìn cái chặn miệng khiến Lý Âu không cách nào lên tiếng, Lục Sinh cười lạnh. Dựa vào tính cách kêu ngạo của Lý Âu hắn sẽ không dễ dàng xin tha, nếu còn có đánh cược hắn càng không chịu thua. Nói cho hắn biết điều này sẽ khiến hắn thả lỏng, cho phép bản thân không cần phải kiên trì. Mà với tính cách của Lý Âu cho dù có lựa chọn xin tha hay không hắn cũng sẽ kiên trì chịu đựng. Cho nên Lục Sinh trực tiếp nói cơ hội xin tha cũng không có khiến Lý Âu không còn mục tiêu để kiên trì. Anh chính là muốn Lý Âu biết mình không còn lựa chọn nào, ngoại trừ cắn răng tiếp tục chịu đựng.

Nghe Lục Sinh nói, ánh mắt tăm tối của Lý Âu lộ ra chút nghi ngờ, giống như đang suy tư. Sau đó đối kháng trong ánh mắt biến mất mà thay vào đó là vẻ cười trào phúng, như đang cười nhạo Lục Sinh.

Lục Sinh cũng không thèm để ý, nở nụ cười như ác ma: "Lý Âu, ngươi đã từng chơi nghẹt thở chưa?"

Lý Âu đột nhiên trợn to mắt, sau đó ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn anh chằm chằm, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng "a, a".

Lục Sinh nhìn thấy sự kinh hãi và khiếp sợ trong ánh mắt đó thì càng thêm vui vẻ: "Ta nhớ ngươi từng nói, những trò nguy hiểm ngươi không chơi, nghẹt thở cũng tính nhỉ? Ta nghĩ ngươi chưa từng thử qua, mà ta cũng vậy. Nghe nói não có thể thiếu oxy trong vòng từ 4 đến 6 phút nhưng nếu vượt qua thời gian này, tế bào não sẽ không sản sinh nữa, cho dù có cứu được cũng trở thành người thực vật. Từ 4 đến 6 phút này, thời gian vừa đủ."

4 đến 6 phút, đó là thời gian đưa đi cấp cứu, những dom chơi trò này có kinh nghiệm cũng không dám chơi lâu như vậy, huống chi xưa nay Lục Sinh không giỡn chơi! Trước đây hắn cũng cảm giác được nguy hiểm thế nhưng không nghĩ tới Lục Sinh lại dám chơi lớn như vậy. Lý Âu lại dùng sức kêu vài tiếng, phát hiện Lục Sinh hoàn toàn không từ bỏ suy nghĩ này cũng không giúp hắn lấy chặn miệng ra, chỉ có thể dồn hết căm phẫn vào ánh mắt mà nhìn anh chằm chằm.

Lục Sinh đã đặt tay lên đồ chặn miệng của Lý Âu, dưới ánh đèn, ngón tay anh trắng bệch như xác chết: "Lý Âu, đã chuẩn bị tốt chưa?"

Không chờ Lý Âu biểu hiện gì tay Lục Sinh đã đưa lên bịt kín mũi của hắn, cảm giác nghẹt thở trong nháy mắt nhấn chìm Lý Âu. Không tới một phút mặt Lý Âu đã đỏ lên, tay chân bắt đầu ra sức giãy dụa, đầu lắc mạnh muốn ngăn cản thứ đang chặn mất hô hấp của hắn. Nhưng Lục Sinh đã sớm đoán được nên tay chân và chặn miệng đều được cố định rất chắc, mặc do Lý Âu giãy dụa hết sức cũng không ảnh hưởng gì.

Vừa bắt đầu chẳng qua là cảm thấy ngực nghẹn đến khó chịu, sau đó đầu lại như tràn ngập hận khí, nghẹn đến muốn bùng nổ. Lúc đầu còn có thể nghĩ Lục Sinh có thể làm tới đâu, khi nào mới thả hắn ra, lúc sau chỉ cảm thấy trước mắt trắng bệch, trong đầu hỗn loạn, ngơ ngơ ngác ngác sợ hãi, bất lực đối mặt với cái chết.

Trên mặt đột nhiên nhẹ đi, sau đó cơ thể theo bản năng hô hấp thật nhanh thật mạnh. Hơn mười mấy giây Lý Âu chỉ có thể dùng mũi liều mạng thở, trong đầu vẫn là một mảng trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được. Mãi cho đến khi hô hấp có vẻ bình thường trở lại, Lý Âu mới mở mắt ra nhìn Lục Sinh, con mắt màu đen ướt át sợ hãi không ngừng nhìn anh.

"Đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta tiếp tục." Lục Sinh vẫn cười như cũ nhưng trong mắt Lý Âu lại giống một con ác ma.

"A! A! A!" Lý Âu dùng sức lắc đầu, biểu thị rằng hắn không muốn tiếp tục. Thế nhưng giống như Lục Sinh đã nói, hắn không hề có cơ hội xin tha, cái chặn miệng làm lưỡi hắn không cử động được, chỉ có thể liều mạng nhìn Lục Sinh.

"Không cần lo lắng, ta cũng không muốn biến thành sát nhân." Vào lúc này Lục Sinh cười đặc biệt ôn hoà, giống như muốn Lý Âu yên tâm. Lời nói của anh lại làm cho Lý Âu chìm sâu vào vực thẳm không đáy: "Mới đến mức đó đã có thể lập tức phục hồi như cũ cho nên lần sau thời gian sẽ dài một chút, có lẽ sẽ không sao. Ngoài ra ta còn nghe nói não thiếu dưỡng khí đến một mức nhất định sẽ không còn khống chế được, với sự kiêu ngạo của ngươi nếu như không thật sự vượt qua cực hạn không làm ra chuyện mất mặt, không bằng chúng ta lấy cái đó làm tín hiệu, thế nào?"

Cái gì là kiêu ngạo, chỉ cần Lục Sinh đồng ý dừng lại, do dù phải tiểu hắn cũng sẽ tiểu cho anh xem. Thế nhưng quần áo quá dày nước không thấm qua được, thì dù hắn có tiểu Lục Sinh cũng không biết. Lý Âu cũng không lo lắng Lục Sinh sẽ cố ý tạo ra thương tổn không chữa được cho hắn, nhưng dưới tình huống này hắn lại không có niềm tin rằng Lục Sinh sẽ đảm bảo được an toàn cho hắn.

"Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn bắt đầu!"

Hiện tại Lục Sinh như một tên ác ma, ngay cả bộ dạng tươi cười ôn hoà cũng giống ác ma!

Thế nhưng Lý Âu chỉ có thể trợn to mắt nhìn tay Lục Sinh lần thứ hai bít mũi mình, sau đó bị lần nghẹt thở này nhấn chìm. Mà Lục Sinh nói được cũng làm được, lần này thời gian dài hơn, thậm chí Lý Âu hoàn toàn không biết mình đã ngất đi khi nào, lúc hắn tỉnh táo thì thấy Lục Sinh đang giúp mình hồi sức tim phổi.

Khí lực để trừng người Lý Âu cũng không có, chỉ cảm thấy mình vừa bước một chân vào quỷ môn quan. Hồi sức tim phổi nói rõ lúc nảy hắn vừa mới dừng hô hấp, trên mặt Lục Sinh vẫn là nụ cười như trước, không có một chút lo sợ. Lý Âu cảm thấy trong lòng mình lạnh từng cơn, trên người là một lớp mồ hôi, bộ quần áo kín gió khiến bên trong vừa dính vừa ẩm ướt.

Nếu như biết Lục Sinh nguy hiểm như vậy hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đi khiêu khích anh, thậm chí còn không tiếp cận anh.

Nhìn thấy Lục Sinh duỗi tay đến, Lý Âu theo bản năng muốn tránh nhưng lại bị cố định không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn bằn tay kia che lên mắt hắn, lần thứ hai rơi vào khoảng tối.

"Không nên nhìn ta như vậy, ta sẽ nghĩ là ngươi đang sợ." Lục Sinh nhẹ giọng nói, sau đó dùng bịt mắt che mắt hắn lại, cố định lên bàn.

"A!" Lý Âu yếu đuối kháng nghị.

Trong bóng tối Lý Âu chỉ cảm thấy có hơi ấm ở gần tai mình, giọng nói nhẹ nhàng: "Lý Âu, chúng ta lại làm một lần nữa."

Song song với toàn thân vô lực, thân thể Lý Âu vẫn căng thẳng. Cảm giác được bàn tay kia lại đến gần mũi, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến vào hắc ám lần nữa.

Mãi cho đến khi ý thức được khôi phục, Lý Âu chỉ thấy trước mắt là bóng tối, đợi sau mấy giây mới ý thức được mình đang đeo bịt mắt. Nghẹt thở hết lần này đến lần khác làm cho thể lực hắn nhanh chóng biến mất, chỉ có thể dùng mũi mạnh mẽ hít thở, ngực nhấp nhô càng nhanh.

"Lý Âu, còn muốn chơi không?"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm của Lục Sinh, Lý Âu nỗ lực lắc đầu, nhưng đầu lại hoàn toàn không nhúc nhích được. Hắn sợ nếu chính mình không có biểu thị gì thì Lục Sinh sẽ tiếp tục liền nôn nóng giãy dụa toàn thân.

"Không muốn chơi?"

"A!" Thời khắc này Lý Âu suýt chút nữa vui mừng bật khóc, nỗ lực đáp một tiếng biểu thị "đúng".

"Còn cảm thấy ta sẽ không làm chuyện gì quá mức đối với ngươi?"

Lý Âu thật sự khóc rồi!

Cảm giác có gì chạm lên tráng, Lý Âu theo bản năng run người, nhưng sau đó mới phát hiện là ngón tay đang vuốt tóc đẫm mồ hôi của mình. Chóp mũi dường như ngửi được mùi Lục Sinh, tâm lý hắn sợ hãi không biết Lục Sinh lại muốn làm gì, nhưng thân thể lại bị hơi thở quen thuộc này làm an tâm. Lý Âu cắn chặt đồ chặn miệng như vừa oan ức lại vừa sợ sệt, không có phẫn nộ đáng ra nên có.

"Ta giúp ngươi lấy chặn miệng ra, cho ngươi uống nước, không được để ta nghe bất kỳ chữ nào, hiểu không?"

"A!" Lý Âu vô lực đáp một tiếng như nói mình đã hiểu.

Lục Sinh giúp hắn lấy chặn miệng ra, Lý Âu quả nhiên thành thật ngậm miệng, sau đó cảm thấy một cái ống hút đưa đến bên mép. Hắn ngậm ống hút mạnh mẽ hút hai cái, chất lỏng mát lạnh chảy vào trong thân thể, nhất thời làm cho thân thể đang oi bức dễ chịu không ít. Chờ hắn uống hết nước, chặn miệng lại trở về, Lý Âu không hề giãy dụa mà nghiêm chỉnh há miệng ngậm, cảm thấy Lục Sinh lại cố định nó xuống bàn.

"Lý Âu, người biết SM có bao nhiêu tổn thương tiềm ẩn không?" Lục Sinh nhẹ giọng hỏi, trong giọng là chỉ trích cùng bất đắc dĩ: "Quỳ gối thời gian dài trên nền lạnh sẽ làm khớp biến dạng, những ngày mưa trời lạnh khớp sẽ đau nhức. Súc ruột nhiều lần sẽ khiến khuẩn ruột mất cân bằng, dịch ruột non phân bố không đều gây táo bón. Mở rộng quá độ làm cơ vùng đó mất độ đàn hồi, điều giáo đường tiết niệu quá nhiều sẽ làm đường tiết niệu bị mất cảm giác, không khống chế được. Dùng sáp thì có thể bị bỏng, quất roi để lại vết thương, những thứ này đối với M mà nói cũng không tính là ngoài ý muốn. Đây chỉ là trên thân thể, còn vết thương trong lòng càng nặng hơn, càng bí ẩn, nghiêm trọng hơn. Dom dù có cẩn thận từng li từng tí một cũng sẽ không thể nào đoán được điều bất ngờ, ngươi lại không suy nghĩ mà đi khiêu khích dom. Cho dù ngươi có thật sự thắng thì ngươi ở trong tay ta, ta muốn chỉnh ngươi thì thiếu gì cách. Lý Âu, ngươi có thể bình an vô sự đến bây giờ chỉ có thể nói ngươi có vận may tốt. Ngươi nên cảm tạ những dom trước đây, bọn họ đều thật sự thích ngươi nên mới không đành lòng làm ra chuyện tổn thương ngươi."

Lý Âu chỉ yên lặng nghe, không có biểu hiện gì. E rằng ở trong lòng hắn vẫn không nghĩ điều đó là đúng, dù sao đối với một tay già đời đầy kinh nghiệm như hắn thì điều đó cũng không phải bí mật lớn gì.

"Có phải ngươi còn cảm thấy ta sẽ bảo vệ ngươi, không để cho chuyện như vậy phát sinh?"

Lúc này Lý Âu mới căng thẳng phát giác sự bất an.

"A!" Lục Sinh liền khẽ cười, nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên mất, ngươi căn bản không có coi trọng dom."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top