Chương 13: Xin nhận tôi đi! Không nhận!

Lúc hắn gặp lại Lục Sinh đã là ba ngày sau, lần này không do dự nữa, Lục Sinh trực tiếp lên lầu, vào phòng cùng Lý Âu.

Mời Lục Sinh ngồi xuống ghế xong, Lý Âu mỉm cười hỏi:

"Chủ nhân có muốn uống chút gì không?"

"Không cần, ta nói xong sẽ đi."

Lục Sinh nhàn nhạt từ chối.

Xem ra không phải là kết quả tốt rồi! Lý Âu quỳ gối bên chân Lục Sinh, cười nói:

"Cứ cho rằng chủ nhân cự tuyệt tôi, nhưng chắc ngài sẽ nể mặt dành cho tôi thời gian một chén trà chứ?"

Nụ cười nhã nhặn ấm áp như ánh mặt trời khiến lòng người bất giác tự chủ lại. Lục Sinh cũng bật cười:

"Được, vậy thì uống trà."

"Vâng, xin chủ nhân chờ một lát."

Nói xong hắn đứng dậy đi chuẩn bị.

Còn tưởng rằng hắn sẽ cầm một tách trà ra, không ngờ là hắn đem ra một khay đựng trà cùng bộ dụng cụ uống trà. Hắn tiếp tục quỳ xuống bên chân Lục Sinh, bắt đầu từ tốn đun nước, bày dụng cụ.

"Trợ lý của tôi, là một người rất qua loa. Hắn luôn dùng ly cà phê pha trà cho tôi, tôi nói hắn đang lãng phí trà của tôi, nhưng dù có nói nhiều lần vẫn vô ích, hắn vẫn thích làm theo ý mình."

Lúc hắn đang chậm rãi nói thì nước đã sôi. Lý Âu thuần thục tráng nóng tách trà, dòng nước nóng trong tách trà dày dặn được hắn điều khiển chuyển động không ngừng.

"Trái ngược với hắn, tôi là một người chú trọng chi tiết. Giống như uống trà Đại Hồng Bào này, tôi chỉ thích dùng tách sứ trắng, khay đựng bằng gỗ lim. Tách sứ trắng có thể làm nổi bật màu sắc của Đại Hồng Bào. Gỗ lim được đánh bóng thủ công, sau đó phủ lên một lớp vecni. Vân gỗ ánh lên tách sứ, càng làm rõ độ trơn bóng của sứ. Nhưng cuối cùng thì đây cũng chỉ do mình tôi cảm thấy thích hợp thôi, không phải ai cũng như thế, tỉ như tên trợ lý thích dùng ly cà phê pha trà kia vậy."

Hắn khéo léo nâng khây lên đưa đến trước mặt Lục Sinh, trên đó là chiếc tách sứ trắng trông giống nửa cái vỏ trứng lớn, sắc sứ trắng, nước trà hồng trong suốt, mùi thơm ngào ngạt ngập tràn tứ phía.

Lý Âu lại khôi phục tư thế quỳ thẳng, chăm chú nhìn Lục Sinh:

"Nếu như chủ nhân cảm thấy chỗ nào không được xin ngài nói với tôi."

Lục Sinh cầm tách lên, ngửi mùi thơm ngào ngạt như hoa lan, uống vào trong miệng, hương thơm lan toả, một chút ngọt ngào từ cổ họng truyền ra. Một tách trà ngon có thể làm cho tâm tình người ta hoàn toàn thả lỏng, cực kỳ sảng khoái. Lục Sinh liếc nhìn khay trà, Lý Âu chỉ chuẩn bị có một tách, không có tách cho chính hắn.

Thật ra không có chỗ nào không được, chỉ do ngươi làm tất cả quá tốt.

"Lần đầu tiên bước vào căn phòng này ta cũng rất khó chịu, cảm giác bước vào một nơi không thuộc về mình. Ngươi hỏi ta có phải rất hồi hộp, ngay cả một chút biểu cảm ta cũng không để lộ ra, chỉ có thể thừa nhận. Ngươi quỳ trên mặt đất chờ ta ra lệnh, cho dù ta không nói lời nào ngươi vẫn kiên nhẫn chờ. Cách ứng đối của ngươi quả thật làm cho ta không còn căng thẳng nữa, thế nhưng Lý Âu, từ lúc bắt đầu, nhịp điệu trò chơi luôn bị ngươi nắm giữ."

"Tôi tuyệt đối không hề có ý muốn khống chế ngài!"

Lý Âu vội vàng giải thích.

Trong giới cũng có sub như vậy, bề ngoài là sub phục tùng dom nhưng trên thực tế là sub nắm giữ nhịp điệu trò chơi, dùng ẩn ý dẫn dắt dom làm theo những gì mình muốn. Dom đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một con rối, là một đạo cụ để thoả mãn dục vọng của họ mà thôi. Mà tình huống như vậy dễ dàng phát sinh nhất ở mối quan hệ của sub già đời cùng dom mới, hắn với Lục Sinh như vậy quả thật dễ khiến cho người ta hoài nghi.

"Chủ nhân, tôi tuyệt đối không có! Chỉ do tôi thấy ngài quá căng thẳng nên mới muốn ngài thả lỏng một chút. Chỉ cần một mệnh lệnh của ngài, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ nghe theo!"

"Ta biết."

Lục Sinh tặng Lý Âu một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt.

"Sở dĩ ta luôn dưới sự kiểm soát của ngươi là do ta không đủ năng lực khống chế, ta không có cách nào để khống chế ngươi."

"Ngài có thể mà chủ nhân, chỉ cần ngài cho tôi mệnh lệnh."

Lý Âu kiên định nhìn anh rồi thì thầm.

"Ta biết, chỉ cần ta đưa mệnh lệnh thì ngươi sẽ nghe theo. Thậm chí ngươi luôn nỗ lực lấy lòng ta."

Lúc đó anh vẫn không rõ tại sao Lý Âu lại muốn lấy lòng như vậy, sau đó mới biết thì ra là vua sử tử đang đào cho anh một cái hố.

"Thế nhưng cuộc vui vẫn dưới sự kiểm soát của ngươi. Không phải ngươi muốn khống chế ta, mà là ta không có năng lực khống chế trò chơi này, cũng càng không có năng lực khống chế ngươi."

"Tôi thừa nhận, trò chơi này phần lớn là chủ ý của tôi, cũng thừa nhận chủ nhân đã không thể khống chế. Thế nhưng chủ nhân, ngài có thể, hoàn toàn có thể, tôi chỉ là đày tớ của ngài!"

Không có tư thái thấp kém, cũng không có tự nhục thấp hèn, nhưng cả người lại toả ra khí tức nhu thuận:

"Về phần trò chơi, ngài chỉ cần một thời gian thích ứng, hoặc là có thể dựa theo hoàn toàn thói quen của ngài. Chủ nhân có thể dạy dỗ tôi, khiến tôi trở thành bộ dạng mà ngài muốn."

Thật sự khiến người ta đọng lòng mà! Dáng vẻ hiện tại của Lý Âu chỉ có thể dùng bốn chữ "tú sắc khả xan" để hình dung, khiến người khác nhịn không được mà nhỏ dãi.

*秀色可餐 – Tú sắc khả xan: nhan sắc động lòng, thay được cho cơm, làm người ta nhìn không biết đói.

Lục Sinh rất vất vả mới vượt qua được sắc lược tiến công của ai đó, cười khổ:

"Lý Âu, chúng ta đều hiểu, bây giờ ngươi nghe lời là vì ngươi muốn nghe lời, đến khi ngươi không muốn nghe lời nữa thì ta cũng vô phương."

"Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần tôi khiến cho chủ nhân cảm thấy không thoải mái, ngài có thể trừng phạt tôi. Tôi xin thề, tôi chắc chắn không phản kháng ngài."

Lục Sinh chỉ bất đắc dĩ cười, sự tình cũng không có gì thay đổi.

Lý Âu ý thức được rằng mình nói như vậy Lục Sinh vẫn chưa hài lòng, hắn nhíu mày:

"Chủ nhân vẫn cảm thấy khống chế như vậy còn chưa đủ? Vậy tôi có thể cho chủ nhân nhiều dây khoá hơn. Bất kể là video, hình ảnh hay khế ước nô lệ đều sẽ giao cho ngài, nếu ngài cần, cả tài sản tôi cũng có thể cho ngài, khiến bản thân không cách nào phản kháng ngài được."

Lục Sinh không khỏi kinh ngạc, không nghĩ đến đối phương nguyện ý đi đến bước này.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ dùng những thứ này uy hiếp ngươi?"

Lý Âu hoàn toàn không quan tâm, hắn ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Lục Sinh tràn đầy tín nhiệm:

"Tôi tin tưởng ngài sẽ không làm như vậy."

"Vậy những thứ đó nếu có hoặc không thì khác nhau chỗ nào?"

Lục Sinh cảm thấy giống như đang làm chuyện thừa.

Lý Âu nhất thời sững sờ, sau đó buồn bực....Có thể suy ra từ luận điệu của chủ nhân nhà hắn rằng ngài sẽ không dùng, vậy nên có đưa hay không cũng giống nhau. Không thể không nói, chủ nhân nhà hắn thật sự rất đáng yêu...làm cho hắn không nỡ xuống tay.

Lý Âu buồn bực trực tiếp đặt đầu mình lên đùi Lục Sinh, cả người vô lực.

Lục Sinh cũng tiện tay xoa tóc hắn, một nam nhân cường tráng mà lại như một sủng vật to lớn nằm nhoài bên đùi, bộ dạng bé ngoan có điểm thú vị.

Anh cũng nghiêm túc suy nghĩ vì sao mình và Lý Âu lại không hợp, tại sao Lý Âu đã thuận theo mình như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy mình không thể khống chế hắn. Thậm chí anh phát hiện, từ sau khi Lý Âu nói muốn ở bên anh xong anh liền trực tiếp nhảy qua vấn đề "không thích hợp", lại vì vấn đề này mà xoắn xuýt.

Kỳ thực, lần trước lúc anh thấy Lý Âu cởi quần áp thì có loại cảm giác quái dị, chẳng qua lúc đó anh không nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy cần phải nghĩ nhiều. Mãi đến khi bị Lý Âu đẩy xuống hố mới có một chút suy nghĩ rõ ràng.

Trạng thái ban đầu của một cặp dom-sub hẳn là sub phục tùng dom, thế nhưng loại phục tùng này lại bị động, có hạn. Trong lúc phục tùng dom, sub cũng đồng thời ước định năng lực, nhân phẩm của dom và độ an toàn. Ban đầu sub sẽ luôn ở trạng thái bảo vệ bản thân cho đến khi hoàn toàn tín nhiệm dom. Trong quá trình dạy dỗ cùng sinh hoạt, loại tự bảo vệ sẽ từng bước bị phá vỡ, biến thành tín nhiệm cao độ hoặc hoàn toàn đối với dom. Nhưng còn có thể vì phương thức dạy dỗ của dom có chút phong cách cá biệt, nên bên cạnh tín nhiệm sẽ còn có mê luyến, ái mộ, kính nể, sợ hãi...Lúc này sub đối với chủ nhân của mình là hoàn toàn thần phục, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, sẽ buông lỏng phòng bị, nằm trong trạng thái nô lệ, chủ động lấy lòng chủ nhân mình — chính là giống với Lý Âu bây giờ!

Đơn giản mà nói, Lý Âu là một nô lệ đã được dạy dỗ thuần thục, một sản phẩm hoàn thiện. Mà người dạy dỗ lại không phải là Lục Sinh.

Loại cảm giác đau "bi" khi chó người khác chạy sai chỗ nhận lầm chủ nhân là nguyên nhân căn bản khiến anh thấy mình không thể khống chế hắn.

Mà trên thực tế, không có nô lệ thành phẩm nào ngốc đến độ nhận lầm chủ nhân, trừ khi là hắn mất trí. Đối với Lý Âu, Lục Sinh không thể nói là hiểu rất rõ nhưng cảm thấy hắn không hề mất trí nhớ.

Mà Lý Âu thần phục cũng rất suy xét kén chọn.

Sub là một từ ngụ ý thần phục. Mà Lục Sinh cảm thấy 'thần phục' là trạng thái cuối cùng của sub, bản chất của bọn họ là khát vọng bị chinh phục. Chỉ cần là sub thì không có ngoại lệ.

Tuy rằng sub thích bị khống chế, những không phải ai cũng có thể khống chế. Đặc biệt là sub mạnh mẽ như Lý Âu, người bình thường đừng nói đến ra lệnh, ngay cả đến gần cũng phải xem tâm tình của hắn. Người có thể ra lệnh cho hắn, khống chế hắn, chỉ có thể là chủ nhân được hắn thừa nhận. Mà muốn chiếm được sự thừa nhận của hắn cần phải dạy dỗ, chinh phục.

Lục Sinh tuyệt đối không tin rằng mình lật vài trang sách, sờ soạng mấy cái thì có thể chinh phục con vua sư tử này chứ đừng nói đến dạy dỗ! Chuyện này so với cổ tích còn khó tin hơn.

Hơn nữa, từ đầu anh cũng không hề có ý định thu nhận nô lệ, cho nên khi Lý Âu vừa nói ra, anh đã lập tức từ chối.

Anh cảm thấy được mình cùng Lý Âu không thích hợp, dạy dỗ một chút đã loạn đến mệt...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top