CUỐN 2: LOẠN THẾ PHONG VÂN

CUỐN 2: LOẠN THẾ PHONG VÂN

 

Tử mâu sơ hiện, nguyệt tộc hiện thế

Yêu nghiệt thiên hạ

Phá thế…….thương sinh

Đại lục một thống

Thịnh thế yên hoa…………

 

CHƯƠNG 1: TIÊN TRI

Tân niên, năm mới…trong không khí vui mừng mọi người. Nhà nhà vui vẻ

Pháo hoa bay lượn đầy trời như chúc phúc cho một niên mới bắt đầu

Bỗng một đạo ánh sáng vụt xuống về phía chân trời, vẹt sáng như lưu tinh….xẹt ngang thiên , như một lời chúc mừng…một lời cảnh báo hay ……..một lối rẽ định mệnh…

Không biết ! không rõ! Cũng chẳng ai muốn tìm hiểu, bọn họ đang vui mừng với năm mới, không rảnh bận tâm việc khác, nhưng đối với một số người nào đó thì đó lại là một hồi sự khác

Nhật quốc

“ Bệ hạ, phát hiện thiên thạch rơi xuống”

“Ân…..như thế nào……”….

“ Có một lời tiên đoán”

“ Nói……”……

Tử mâu sơ hiện, nguyệt tộc hiện thế

Yêu nghiệt thiên hạ

Phá thế…….thương sinh

Đại lục một thống

Thịnh thế yên hoa…………

Tử mâu..tử mâu………đại lục một thống…….

Minh quốc

“ Ngươi nói tử mâu……chẳng phải……”…

“ Đúng vậy bệ hạ, trong thiên hạ này, tử mâu chỉ có một người”

“ Vậy ngươi nói phải làm sao”

“ Bệ hạ……ngươi nói phải làm sao ni”

Diễm Nguyệt quốc

“ Mị, lần này …”………

“ Ta biết, mọi việc cứ để ta lo”

“ Ta ko phải nói chuyện đó, ý ta là phượng, an toàn có lẽ sẽ rất nguy hiểm”

“ Hừ! kẻ nào động đến hắn, sát không tha………”…..

Đào Phượng hiên

Trời sang năm mới mang theo hơi lạnh của còn xót lại của tiết đông, từng cánh hoa đào nở rộ, lạc anh theo gió phi vũ, lãnh hương nhàn nhạt tràn đầy như thơ như họa. Dường như cảnh vật nơi đây dù như thế xinh đẹp cũng hoa dung thất sắc trước này thiên hạ. Ôn nhu mang theo không nói nên lời cổ mị hoặc rồi lại trong veo thuần khiết, một thân bạch y phiêu diêu trong gió, một đầu ô phát xinh đẹp phủ dài chấm đất, hắn đứng đó thiên địa như dung hòa, thanh lãnh…xinh đẹp

“ Không lạnh sao” , phủ tấm áo choàng tuyết trắng, âm thanh tuy trách cứ nhưng tràn đầy đau tích cùng sủng nịnh

“ Ân….Mị …..không lạnh, rất thoải mái…”…Phượng xoay người, nghiêng đầu nói, bộ dáng thập phần khả ái

Hắn không biết bộ dáng này của hắn có bao nhiêu mê người đâu,  Mị thở dài, của nàng Phượng a, thật muốn đem hắn tàng đứng lên, vĩnh ko cho bên ngoài nhìn thấy rồi

Khẽ ôm lấy hắn, của nàng thiên hạ vẫn như thế gầy a!

Mị…………

Ân…………

Chúng ta bên nhau cũng gần 3 năm rồi đúng không

“ Ân, 2 năm 9 tháng lẻ 3 ngày……”.Mị cong khoé môi

“ Ngươi a! lúc nào cũng đùa được”

Này 3 năm không dài, cũng không phải ngắn. Ba năm này bên cạnh hắn thật hạnh phúc đâu, nàng ái hắn sủng hắn…..ngô! coi như đời này không uổng rồi, phượng cười khẽ

Này 3 năm qua đi, hắn lột xác biến thành càng thêm xinh đẹp, bỏ đi vẻ non nớt niên thiếu, càng thêm mị lực thành thục. Hắn dung hòa vừa thuần khiết vừa mị hoặc, đối lập nhưng cũng thật hài hòa khiến cho Phượng càng thêm  hoặc nhân

Hắn, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nói cũng ko ngoa a!!

“ Phượng có chuyện gì sao?.”..Mị nghi hoặc hỏi, hôm nay trông Phượng có vẻ kì lạ

“ Ngô…. Ko có gì……”..Phượng ôn nhu cười,…như hoa khai hoa nở,…xinh đẹp mê người bỗng chốc làm cho Mị si mê.

 Hắn chỉ cảm thấy, dường như sắp có việc xảy ra, bất an!...ngẩng đầu nhìn Mị. Của hắn thê, của hắn một đời ái, thật mong vĩnh bên cạnh nàng chẳng phân li rồi….nếu như vậy thật tốt……..Phượng khẽ cười……có lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi!!

Mị! nàng như thế giỏi, phải nên tin tưởng nàng mới là…..!!!

Nhưng mà cho dù hắn có tài giỏi đến đâu

Thực lực mạnh như thế nào

Chung quy không thể thoát khỏi trò đùa của số phận

Vòng xoáy định mệnh

Luôn quấn quýt dây dưa

Để rồi, yêu, hận, si, luyến…….

Triền miên, dai dẳng

Hợp…… tan, tan…hợp…..

Này tình, này ái…..

Cũng bắt đầu ……

Viết nên khúc ly ca

 

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

CHƯƠNG 2 : SÓNG GIÓ BẮT ĐẦU

Nguyên niên 942 sơ thất, bỗng nổi lên thiên hạ lời đồn, ẩm ĩ lưu truyền trong nhân gian

Tử mâu sơ hiện, nguyệt tộc hiện thế

Yêu nghiệt thiên hạ

Phá thế…….thương sinh

Đại lục một thống

Thịnh thế yên hoa…………

Nhất thời như một ngọn sóng không kiềm chế được lan truyền tứ phương, bất an, hoảng sợ………mọi thái độ đều khơi dậy trong lòng quần chúng

Tử mâu…tử mâu…………này thiên hạ duy nhất có tử mâu chẳng phải đương kim phu quân của đường tả thừa tướng đó thôi

Nhật quốc cùng Minh quốc……..hai quốc gia gây sức ép, bắt buộc Đường thừa tướng giao ra này hiện thế yêu nghiệt, dẹp yên sự bất ổn của dân chúng

Nhân dân hai nước oán thầm này hiện thế yêu nghiệt, mong muốn Đường thừa tướng vì nghĩa diệt thân, giao ra kẻ sẽ làm hại nhân gian!

Với này tình thế như vậy, Đường thừa tướng nói một câu

“ Dù hắn là hiện thế yêu nghiệt

Phá thế……….thương sinh….

Nhưng hắn vẫn là ta duy nhất ái nhân

Của ta phu quân

Của ta yêu

Này muốn bắt hắn trước hết bước qua xác ta”

Một câu nói, bình lôi đại chấn, kinh hoàng tứ phương, quân chủ của hai quốc gia xanh mặt. Thiên hạ này mấy ai có thể địch lại hắn cơ chứ

Này thiên hạ này, phá thế…thương sinh,….quan gì hắn đâu, hắn chỉ cần bảo vệ người hắn yêu là được rồi.

Hắn càng mong thêm loạn, ha hả.. hắn là ai cơ chứ? Là Đường Vũ Mị, vô tâm không lòng dạ nào,xem tẫn trò đùa nhân gian,sống chết của ngươi quan gì ta. Này đại lục một thống hay phân li thì có sao!!...

Dù giang sơn đẹp như họa kia cũng chẳng bằng một nét cười thoáng qua người trong lòng hắn

Cho nên

“ Nếu có kẻ nào làm cho hắn thương tổn, dù là một sợi tóc

Ta- đường vũ mị, làm cho kẻ đó sinh không bằng tử”

Đây là câu trả lời, cũng là lời tuyên chiến với các quốc gia

Này lạnh lùng tuyên bố, khuynh thế băng dung, hỏa y rực lửa…băng mâu lãnh khốc….nàng như thần, như ma, bố cáo thiên hạ…………..nhất thời cơn sóng dân tâm chùn xuống……..

Nhật quốc cùng Minh quốc trầm mặc

Dân chúng diễm nguyệt quốc vốn coi Mị như thần thủ hộ, nếu nàng nói vậy còn gì bất an, chỉ biết có nàng, Diễm Nguyệt quốc sẽ không sao rồi, cho nên này yêu nghiệt hiện thế….hắc hắc…quan gì ngươi đâu………

Này lớn mật tuyên bố……..cũng khiến cho không ít kẻ rung động

Minh quốc tam hoàng tử họ Mộ Dung Mặc Vân nói: “ Trầm Phượng, ngươi đúng là kẻ hạnh phúc nhất thế gian, có phân này yêu……một đời cũng đủ”.

Nhật quốc hoàng rất nữ Đông Phương Ngọc nói: “ tình si nha!! Này Đường tả thừa tướng đúng là kẻ si tình, vì một nam nhân không ngại tuyên chiến cả thiên hạ….”

  Thiên tuyết quốc- một nước nhỏ nằm ở tây bắc Diễm Nguyệt

“ có này phân yêu, còn gì cầu!!.....Đường Vũ Mị……Vũ Mị……Mị….ta thật mong được gặp ngươi đâu….” Thanh y theo gió nhẹ nhàng vũ điệu, bóng dáng cao gầy, một đầu ô phát xinh đẹp được vén lên một thanh bích trâm…..thiếu niên chừng 15,16 tuế….không nhìn rõ dung nhan..nhưng cũng đoán được hẳn cũng là tuyệt thế mỹ nhân, ánh nhìn xa xăm nhìn về phía chân trời………

 

Cho dù người trong thiên hạ điều ruồng bỏ ngươi

Ta vẫn sẽ bên cạnh ngươi, cùng ngươi

Thay ngươi chắn bão táp mưa sa

Thủ ngươi, ôm ngươi….vĩnh viễn…

Cho nên của ta Phượng chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi

 

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

 

 

 

CHƯƠNG 4 : KINH BIẾN

 

Vì một người, làm như vậy đáng sao

Ko phải đáng hay ko mà nguyện ý hay ko

Vì ngươi chưa yêu…nên ko hiểu…….

Nếu có một ngày có một người khiến cho ngươi khuynh tẫn tất cả vì hắn, lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi

************************************************

“ Chủ thượng, tin biên quan thông báo, Nhật quốc cùng Minh quốc liên minh, đưa ra tối hậu thư, nếu chúng ta ko giao ta Trầm công tử, hai nước sẽ trên chiến trường gặp nhau…” .Điện trình lên thông báo

“ Hừ!.... nếu Mộ Dung Thanh cùng Đông Phương Lưu như vậy ý, ta đây Đường Vũ Mị phụng bồi,”. Mị cười lạnh, mâu quang thêm sắc bén lãnh lệ.

“ Vũ…..ngươi cầm của ta lệnh bài, đưa này chiếu thư cho bắc li tướng quân”

“ Điện…..ngươi đem này lệnh đưa đến Hiên Viên đô đốc”

“ Phong…ngươi đem này thư cho Trần tướng quân ở Nam thành”

“ Là……” .Phong, Điện, Vũ nhận mệnh lên đường

Hừ! được…. các ngươi muốn tuyên chiến ta cho các ngươi

Các ngươi dám động đến hắn ta cho các ngươi sinh ko bằng tử. Mị híp nhãn phượng mâu, một lần nữa mở ra là tràn đầy bá ngạo khí thế…này cổ trời sinh bễ nghễ bao trùm thiên hạ càng ngày càng lộ rõ trên con người của hắn.

“ Có việc?”  Mị ngẩng đầu nhìn lôi. Lôi là người điềm tĩnh cũng lí trí nhất trong tứ đại hộ pháp cũng là thuộc hạ Mị tin cậy và an tâm nhất. Các nàng là chủ tớ cũng là tỷ muội, ăn ý cùng hiểu nhau khó bì kịp, cho nên nhìn này bộ dáng của hắn Mị biết hắn có việc nha

“ Chủ thượng….. Vì một người, làm như vậy đáng sao” , Lôi trầm mặc bỗng dưng ngẩn đầu nhìn Mị nói: “ Vì một người ko ngại đối địch cùng thiên hạ” , nàng thật ko hiểu….như vậy đáng sao…đáng sao ko!!

“ Ko phải đáng hay ko mà nguyện ý hay ko” , Mị kinh ngạc nhìn Lôi. Hắn ko ngờ Lôi sẽ hỏi câu như vậy, phượng mâu nhìn thẳng nữ tử trước mặt, than nhẹ rồi thở dài….Mị ôn nhu nói:

“ Vì ngươi chưa yêu…nên ko hiểu……”.

“ Nếu có một ngày có một người khiến cho ngươi khuynh tẫn tất cả vì hắn, lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi”

 Lôi trầm mặc…..có sao!!

Có lẽ vậy đi…..nếu có một người khiến cho nàng như thế yêu luyến có lẽ cũng bất chấp như chủ thượng đi…..Lôi khẽ cười…..bất chợt trong đầu hắn thanh nhã một bóng dáng xẹt qua…nhưng rất nhanh, nhanh đến hắn ko thể nắm bắt…..

************************************************

Tướng phủ

“ Chủ thượng, ngươi đã về rồi!...”

“ Ân…”

“ Phượng đâu”

“ Chẳng phải phượng công tử đi cùng ngài sao….” .Tiểu Khê kinh ngạc nhìn Mị

“ Ngươi nói gì?”  Mị tâm co rút đi lên, một dự cảm bất an lan tròng xoáy tận xương tủy hắn, đau đến buốt óc, ngữ khí sắc bén, mâu quan lãnh lệ nhìn về phía Tiểu Khê, làm cho hắn cảm thấy kinh sợ ( tội quá! Khi ko bị trừng oan)

“ Hồi nãy…..chẳng phải Lôi đến báo đưa công tử vào cung cùng ngài……cho nên công tử cùng Lôi đi rồi…”.Tiểu Khê càng nói càng thấp

“ Ngươi nói gì! Ta đưa công tử đi?”… Lôi kinh ngạc nhìn Tiểu Khê trầm giọng hỏi. Là nha! Nàng luôn bên cạnh chủ thượng sao có thể đưa công tử đi được

“ di….Lôi….ngươi….chẳng lẻ…” Tiểu Khê lắp bắp

“ Dịch dung…”..Mị thanh âm cực lãnh, nhưng ko ai để ý, tay của hắn báu chặt có chút run run….huyết ứa ra….một giọt…một giọt…….

Xinh đẹp đích huyết uốn lượn nhẹ nhàng rơi xuống

Như nhắn dùm tâm tình chủ nhân lúc bấy giờ

Phượng…ta đích Phượng nha, ngươi nhất định ko thể có việc gì nha!!

*********************************************

Ngoại ô

Tiếng chém giết đan xen lẫn nhau, tiếng đao kiếm va chạm…..tử thương vô số….tạo nên cảnh tượng thê lương

Sau khi có kẻ dịch dung thành Lôi đưa Phượng đến vùng ngoại ô thì hơn 100 kẻ bịt mặt áo đen tập kích. Lúc này mới biết mắc mưu! 10 ảnh vệ xông lên bảo vệ Phượng. Tuy 10 ảnh vệ toàn cao thủ nhất lưu nhưng đối phương cũng ko kém, với lại số lượn gấp 10, nhất thời làm cho 10 ảnh vệ khó chống đỡ nỗi

Cuộc tranh giành giằng co xảy ra giữa hai đối phương. Cho đến khi 10 ảnh vệ đuối sức dần dần ngã xuống…song phương đã có sự chênh lệch

Ảnh vệ ra sức bào vệ Phượng, phá vòng vây chạy đi nhưng rất tiếc khó mà thực hiện được! lo lắng cùng tự trách, ảnh vệ khổ não, ko bảo vệ được công tử các nàng làm sao ăn nói với chủ nhân đây

Phượng chứng kiến này tràng cảnh chém giết, khẽ nhíu mày….có chút lo lắng….tay nhỏ bé khẽ sờ bụng…cục cưng…an tâm nương của ngươi rất nhanh đến cứu chúng ta…..Phượng kiên định đứng đó, mâu quang tràn đầy tin tưởng, của hắn thê, của hắn Mị….rất nhanh sẽ đến rồi….ổn thôi! ổn thôi!........

Hắn ko biết gần đó có một đôi mắt dõi theo hắn, mâu quang hèn mọn cùng tham lam…..

“ Giết hắn….ta sẽ giàu có…mỹ nhân…tiền tài,…địa vị….giết hắn, giết hắn…”.lẫm bẩm run run nói…..lắp tên vào dây cung….mâu quang dần trở nên sắc bén cùng kiên định nhìn bạch y thiếu niên cách đó

‘xoẹt…’..như ngọn lao gió, nhanh đến ko kèm chế được…mũi tên lao đến phía trước…..nhanh a!!...một chút,…một chút nữa là được rồi….mâu quang thêm hèn mọn

Tưởng chừng như mũi tên kia sẽ đâm vào kẻ ấy…ngay cái sát na ấy….một vẹt hồng xẹt qua ôm lấy bạch y thiếu niên….xoay lưng…

‘ xẹt…’..tài bắn cung đứng thứ 2 thiên hạ, xạ thủ Lê Võ….một mũi tên chỉ xẹt qua cánh tay đối phương, đây là một điều sĩ nhục đối với xạ thủ…….

Phượng mâu tràn đầy tức giận, một đạo ám khí bén về nơi phát ra mũi tên….chỉ nghe kêu một tiếng sau đó im bặt

Này tiền tài, địa vị…này mỹ nhân…hắn ko thể hưởng được nửa, tham lam là tai họa…hắn Lê Võ chết trong tức khắc….ko câu trăn trối cũng chẳng kịp oán hận…..

“ Mị,…. Ngươi đến rồi!” Phượng âm thanh vui sướng!...hắn biết nha, nàng nhất định sẽ đến thôi….

“ Ân….làm ngươi sợ rồi…”..Mị mỉm cười nhìn Phượng……

“ Chủ thượng, giải quyết hết…”..Lôi nhìn về những hắc y nhân gần đó thông báo

“Tốt……”….Mị cười lạnh

“ Chúng ta về thôi…” Mị ôn nhu lôi kéo Phượng

“ Ân….về gia…”…Phượng sóng mắt tràn đầy ý cười nhìn hồng y nhân trước mặt. Bỗng nhiên sắc mặt hắn tái lại….tâm như bị ai đâm vào….nghẹt thắt tâm can…

“ Mị…Mị…ngươi sao vậy…đừng dọa ta…”..Phượng thanh âm lắp bắp run rẫy nhìn của hắn thiên hạ khóe miệng máu đen chảy ra,…từng giọt, từng giọt….khuynh thế băng dung tái dần ko còn huyết sắc…..từ từ ngả vào lòng hắn….

“ Đừng…đừng….khóc..ta…ta…”   Mị ko biết làm sao vậy, nàng chỉ cảm thấy bóng đen như ập đến trong đầu nàng….nàng nghe thấy tiếng Phượng đau lòng kêu, hắn khóc….của nàng thiên hạ nha, nàng luyến tiếc hắn như vậy khóc nha…Phượng….Phượng ta ko sao…đừng khóc, ngươi khóc ta tâm tính thiện lương đau nha!…..Mị muốn nói hắn đừng khóc chính là vô lực ngã xuống…ko còn ý thức

“ Mị…….”

“ Chủ thượng…”…

 

CHƯƠNG 5: KHÔNG HẮN TẠI, TA SỐNG Ý NGHĨA GÌ

 

“ Thái y! Mị nàng sao rồi?..”..Phượng lo lắng hỏi

“ Công tử! theo thuộc hạ suy đoán thì thừa tướng trúng độc…”.thái y nhíu mày nói

“ Nàng….vậy ngươi giải được sao…”..Phượng kinh hoảng nhìn về phía thái y, mâu quang ảm đạm, lo lắng

“ Thứ cho thần vô dụng….thần cũng ko biết thừa tướng trúng độc gì”, thái y chắp tay thở dài

“ Ko thể nào…ngươi là đệ nhất ngự y triều đình nha….ko thể nào…ngươi có cách, nhất định có cách đúng hay ko…”..Phượng có chút bối rối, vô thố nhìn về phía thái y

“ Này độc rất kì quái, tại hạ chưa từng thấy qua..cho nên…công tử thứ tội..”

“ Ko!!...ko thể nào…”..Phượng lẩm nhẩm, dù như thế nào bất chấp tất cả ta cũng phải cứu ngươi….Mị…Mị..ngươi nhất định ko có việc gì…..

“ Mị, nàng như thế nào rồi….”.Âu Dương Sắc Vi từ bên ngoài chạy vào lo lắng hỏi

“ Bệ hạ, chủ nhân trúng độc…” Lôi trầm giọng nói

“ Nàng trúng độc…”.Âu Dương Kinh Sợ…vậy thái y nói như thế nào….

“ Thái y ko rõ này độc” , Lôi nói

“ Người…..mau lên bảng bố cáo thiên hạ…tìm thần y….chữa được khả thưởng vạn lượng hoàng kim cùng bố y phong hầu….” Sắc Vi lạnh giọng phân phó! Ko thể nào, Mị…của nàng duy nhất thân nhân ko thể nào như thế mà đi được….

“ Bệ hạ, như vậy ko được! nếu tin chủ nhân bị trúng độc truyền ra ngoài Nhật quốc cùng Minh quốc sẽ thừa cơ hội…” Lôi khẽ cau mày…..

“ Chúng ta sẽ ko thông báo Mị trúng độc….” sắc vi nói nói,...... “nếu như ko may khẳ năng xảy ra như vậy ta thà mất đi này vạn dặm giang sơn cũng ko muốn nàng có việc”….Sắc Vi lẩm bẩm…..mâu quang thật sâu bi thương….nàng nha! Nhiều lần hiểm cảnh Mị cứu nàng, mà hôm nay Mị bị như vậy, nàng chỉ có thể làm được này thôi!!....nàng có chút hối hận, nếu trước đây học y là tốt rồi….( ngươi cho rằng bản chất của ngươi có thể giỏi y sao, ko hại chết người là may rồi !...Âu dương: shit! Đừng coi thường ta nha)

Lôi thật sâu rồi kinh động nhìn Âu Dương Sắc Vi……

Có này tri kỉ….có kia ái nhân….

Chủ thượng,….này sinh ngươi ko uổng nha!! Lôi khẽ cười……

*******************************************

Từ ngày dán hoàng bảng, rất nhiều kẻ đến xem nhưng điều lắc đầu bó tay

Ngày từng ngày qua đi….tướng phủ ko khí càng ảm đạm rồi, thê lương..lo lắng, sầu bi, kinh hoàng…..

“ Mị….ngươi cứ như vậy nằm sao! Thật ko ngoan nha. Ngươi xem cục cưng cười ngươi rồi đâu” …Phượng ôn nhu thay hắn lau chùi thân thể, vừa cười nhẹ nói

“Ngươi xem, ngày thường ngươi điều luyến tiếc ta làm, bây giờ ta làm nhiều việc như vậy ngươi ko đau lòng sao”

“ Mị..nha…ngươi ko thèm để ý ta, ngươi ko mở mắt nhìn ta sao….Mị…Mị nha, ngươi ko mở mắt ta sẽ ko để ý ngươi ko nhìn ngươi nửa rồi…ngươi muốn như vậy sao…”  phượng đau lòng nói

“ Làm ơn tỉnh lại! làm ơn nhìn ta …một lần thôi!..Mị chỉ một lần thôi, ta cầu ngươi!! Mị..ta đích Mị….” đau lòng ko thở nổi, Mị ta luyến tiếc ngươi nha! Cho nên Mị làm ơn tỉnh lại! được ko….

Phượng đâu lòng nhìn ái nhân trước mặt, mâu quan tràn đầy đau thương….nàng nằm rồi năm ngày, 5 ngày hắn sống ko bằng chết..hi vọng rồi trất vọng….khiến cho hắn tâm sắp ko chịu nỗi....như ai bóp nghẹt nó vậy…

“ Ngươi như vậy ái nàng……”..thanh lãnh một giọng nói vang lên, chỉ thấy tuyệt thế khuynh nhan bạch y nam tử nhìn Phượng….một đầu ngân phát, tử mâu, xinh đẹp ngũ quan….phiêu dật khí chất..hắn như trích tiên ko nhiễm khói lữa nhân gian

“ Ngươi….ngươi là…”…Phượng kinh ngạc nhìn người trước mặt

“ Ta là ngân nguyệt, nguyệt tộc tộc trưởng…”..bạch y nam tử nói

“ Nguyệt tộc!..”.Phượng nghi hoặc

“ Nguyệt tộc là 1 trong thượng cổ tộc, có thể theo cách nói nhân gian là thần tộc, này mỗi thành viên trong tộc điều có nguyệt lực cùng liên hệ chặt chẽ với nhau. Ta cảm nhận được nguyệt lực của ngươi xao động mãnh liệt nên đến đây..”  Ngân Nguyệt giải thích nghi hoặc

“ Ngươi nói ta cũng là Nguyệt tộc người…” Phượng nhíu mày suy nghĩ

“ Đúng vậy…..của ngươi tử mâu là tốt nhất chứng minh”

“ Vậy…nguyệt lực là cái gì?..”. Phượng nghi vấn

“ Là này…”  Ngân Nguyệt chỉ vào ngực của mình

Là…tâm…

“ Là ta cảm nhận được tâm ngươi đang rỉ máu

Nó bi thương, bất lực cùng gào khóc

Cho nên ta đến đây…….”.Ngân Nguyệt ôn nhu nói

“ Đúng vậy!! tâm….ta tựa như bị bóp nát, từng mảnh vở vụn..đau đến thê lương….này phân tâm chỉ vì một người mà đau, một người mà động…” .Phượng thê lương cười

“ Ngươi như vậy thích nàng…” .Ngân Nguyệt than nhẹ cũng là thở dài

“ Ko….phượng nhẹ nhàng cười…ta ko thích hắn, là ta ái hắn, yêu hắn..này phân yêu hơn 13 niên…có bao nhiêu đậm ….ngươi bảo sao ta ko đau ko xót ni..” Phượng nỉ non

“ Nếu như cứu được hắn mà ngươi mất mạng, ngươi có hay ko nguyện ý,”  Ngân Nguyệt nhãn mâu chăm chú nhìn Phượng

“ Ta nguyện ý…” ko một chút suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng nói ra, ko đắn đo, ko cân nhắc!!!

“ Tại sao?” Ngân Nguyệt kinh ngạc mà thốt lên

Phượng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ngân Nguyệt, mâu quang thanh minh gằn từng tiếng

“ Không hắn tại, ta sống có ý nghĩa gì ni!...”.là a, không có Đường Vũ Mị Trầm Phượng sẽ ko là gì cả….

Thế gian này thiếu hắn, trầm phượng sống còn có ý nghĩa gì đây

Cõi hồng trần mờ mịt cô đơn

 Không hắn Phượng có bao nhiêu tịch lêu đây

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

 

CHƯƠNG 6: TỈNH LẠI

 

Là diễm độc, thượng cổ kì độc, độc vô khả giải!! Ngân nguyệt thở dài

Oanh!!!!.....như sét đánh ngang tai….kì độc, vô khả giải……Phượng tâm hung hăng co rút lại, này cảm giác tâm như vỡ vụn…

Vô khả giải!! ko thể nào……

Nàng nói suốt đời này bên cạnh hắn

Ái hắn sủng hắn

Ko thể đi như vậy được

Ko khả năng………..

Ngắm nhìn dung nhan ái nhân, khuôn mặt nhợt nhạt ko huyết sắc, phượng mâu đóng chặt…..vươn đôi ngọc thủ khẽ chạm vào nàng, này mi, này mắt, này mũi…..

 Mị….làm ơn tỉnh lại a! ….ngươi ko có ta làm sao bây giờ…Mị….kia cao ngạo đích ngươi, tài khuynh tuyệt thế đích ngươi như vậy ngốc a, mũi tên đó ngươi thay ta đỡ…. Ngươi đau ta càng đau thập bội, ngươi nha..ta đáng cho ngươi hi sinh nhiều vậy sao chứ!! ….

Khẽ chạm nhợt nhạt hắn bờ môi, này bá đạo đích ôn nhu triền miên lưu luyến, Mị…ta đích Mị….ngươi yên tâm dù khuynh hết tất cả ta cũng sẽ cứu ngươi…chúng ta còn có cục cưng đang chờ ni!! Mị…..Mị….ổn thôi, tất cả sẽ ổn thôi!!!....

“ Ngân nguyệt, làm ơn cứu nàng……”

“ Ngươi… biết độc vô khả giải …”.Ngân Nguyệt lắc đầu thở dài

“ Nếu ta dùng nguyệt lực ni, Phượng ngữ khí kiên định….mâu quang sắc bén ko nói nên lời đích khí thế

“ Ngươi….”….Ngân Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Phượng

‘ Ngươi có biết nguyệt bộ tộc mất đi nguyệt lực, đại giới phải trả sẽ như thế nào ko?’ , Ngân Nguyệt than nhẹ….thở dài……….

“ Không sao cả! chỉ cần nàng sống là tốt rồi! tốt rồi!”  Phượng cười khẽ….mâu quang vẫn ôn nhu nhìn về phía Mị

“ Nếu như hắn tỉnh dậy biết thì sao đây,” Ngân Nguyệt vấn

“ Là a! nếu nàng biết nhất định sẽ tức giận rồi! !.....cho nên nàng ko cần biết nha!!..”..Phượng xinh đẹp cười, âm thanh từ than nhẹ cũng chuyển sang kiên định

Nhìn này kiên định đích Phượng, nữ tử xinh đẹp nằm kia…..Ngân Nguyệt mâu quang phức tạp.

Yêu là chi

Ái là gì?..........

Ngân Nguyệt hắn sống hơn 200 niên, hắn ko hiểu, ko thấu cũng ko rõ….

Nhìn kia hai người hi sinh cho nhau, luôn nghĩ về đối phương….

Ngân Nguyệt ko rõ nhưng có chút hâm mộ

Nếu có người vì hắn như vậy…..có lẽ hắn chết cũng ko hối hận

“ Ngươi quyết định?”  Ngân Nguyệt vấn lần nữa

“ Ân…..ko hối hận” , Phượng xinh đẹp nhãn thần kiên định nhìn Ngân Nguyệt

*****************************************************

Sáng sớm, ko khí có chút sương lạnh…..mang theo mùi hương thanh nhã tinh khiết của hương đồng gió nội….một vài chú chim nhỏ líu lo…từ từ mặt trời xinh đẹp đích chói mắt nhô lên, ánh sáng nhẹ nhởn nhơ soi dịu khắp nơi, mang hơi thở ấm áp….mọi vật bắt đầu thức tỉnh…..

Một vài tia nắng nghịch ngợm len lõi chiếu qua khe cửa….mang theo nhàn nhạt ấm áp phớt nhẹ lên gò má người nằm trên giường….có chút chói mắt khiến cho y nhân khẽ chớp mắt,….xinh đẹp lông mi rung động…rồi từ từ mở nhãn….xinh đẹp nhãn thần…như hoằng nước trong suốt câu nhân, phượng mâu cao ngạo, sắc bén….đôi mắt đẹp chứa đầy anh khí cũng đủ biết chủ nhân nó là kẻ bễ nghễ thiên hạ như thế nào. Mị cảm giác dường như nàng đã trải qua một giấc ngủ thật dài…..khẽ xoay người cảm thấy một bàn tay níu chặt lấy vạc áo mình…Mị khẽ cười….nhìn y nhân trước mặt, ngủ vô cùng an tường trông như tiểu miêu, thập phần khả ái…..ôm chặt hắn vào lòng, cảm nhận hắn nhàn nhạt mùi thơm thanh khiết khiết cho Mị an tâm nhiều lắm…

Còn nhớ lúc đó khi mũi tên sắp đâm đến hắn, chưa bao giờ nàng lo sợ đến như thế!! Một chút nữa thôi thì nàng sẽ mất hắn rồi!!... nghĩ đến đây Mị tâm tính thiện lương đau vô cùng. Cũng may, tất cả đã ko sao rồi….ổn cả rồi!! Mị ôn nhu nhìn hắn

“ Ngô…..!! Mị..?...”.Phượng cảm thấy dường như có ai đó chăm chú nhìn mình, này nóng rực ánh nhìn, triền miên lưu luyến làm cho hắn bất giác tỉnh dậy. Kia xinh đẹp đích nàng đang ôn nhu nhìn hắn….tỉnh, nàng tỉnh rồi….Phượng vui mừng gọi Mị

“ Ân…..Phượng mệt rồi ngủ thêm chút nữa” , Mị vuốt hắn lọn tóc ôn nhu nói

“ Ta ko mệt…”…Phượng lắc đầu…hai tay ôm chặt lấy Mị…xém chút nữa là mất đi nàng rồi!....Phượng chôn sâu trong này ấm áp hoài ôm….đôi bàn tay siết chặt….Mị cũng ko phát hiện hắn đôi bàn tay run nhẹ…..nhất nhẹ!!...

“ Đúng rồi! ai cứu ta….” Mị nghi hoặc vấn….ngày đó tự dưng ngất đi, nếu nàng nhớ ko lầm dường như trúng độc rồi…….

“ Ngô….là Ngân Nguyệt” , Phượng nhẹ nhàng nói

“ Ngân nguyệt?......”

“ Hắn là tộc trưởng nguyệt tộc…..” Phượng đem lời Ngân Nguyệt nói cho Mị, đương nhiên là ko tính việc làm như thế nào cứu hắn.

“ Ân…” .ta đây phải cảm ơn hắn mới được, Mị hiểu rõ

“ Ko…ko cần! hắn đi rồi…” .Phượng giật mình nói

“ Sao vậy?”  Mị nghi hoặc, Phượng có vẻ rất lạ, dường như đang bất an đều gì đó

‘ Ko có…..chỉ là…’..Phượng âm thanh dần nhỏ lại

“ Mị….”.

“ Ân……”..

“ Hứa với ta một điều được ko”

“ Sao cơ?”

“ Hứa với ta lần sau đừng lấy mạng mình ra nguy hiểm được ko”  Phượng mâu quang trong suốt nhìn Mị, kiên định cùng cố chấp. Này phân đau ta ko muốn chịu lần nữa, đau đến ko thở nỗi……

“ Ko được……” …..môi anh đào nhẹ nhàng phun ra hai chữ nhưng thập phần kiên quyết

“ Mị…”…….Phượng nhìn Mị….nhãn thần nhìn nhau, một ôn nhu cố chấp một bá đạo kiên định. Ánh mắt giằng co kịch liệt, như vấn như đáp….ko nói nhưng mâu quang tràn đầy lời muốn nói. Vô thanh thắng hữu thanh!!

“ Nếu thời gian quay lại lúc đó, ta một lần nữa vẫn thay ngươi chắn mũi tên…”   Mị nhẹ nhàng cười khẽ, tay nhẹ nhàng vuốt hắn khuôn mặt

“ Ta luyến tiếc! luyến tiếc ngươi bị thương nha……”  .Mị thêm ôn nhu chạm hắn này mắt này mi

“ Cho nên khi an toàn của ngươi đảm bảo, ta hứa với ngươi nhất định ko cho bản thân bị tổn hại, được ko?..”.Mị nhẹ nhàng nói, phượng mâu tràn đầy ôn nhu cùng si luyến

“ Vậy còn ta, còn ta ni….chẳng lẻ ngươi ko biết nhìn ngươi nằm trong vũng huyết , tâm ta biết bao đau”  Phượng ngữ nghỉ đau thương nói

“ Nhìn ngươi nhắm chặt mắt,….nằm đó ta biết bao nhiêu tuyệt vọng….này đau này xót…..ta ko muốn gánh nha…ta thà ko tồn tại trên đời này cũng ko muốn ngươi vì ta mà bị thương…”.

“ Ngô……”  Phượng lời chưa nói hết đã bị chặn lại, nhẹ nàng triền miên, bá đạo lại dai dẳng, này hôn như nhắn dùm đối phương có bao nhiêu ái, bao nhiêu tức giận….nụ hôn như trừng phạt như cảnh cáo…khiến cho đối phương có chút ngạc thở.!!!

“ Ngươi nói bậy gì đó!”  Mị ngữ khí trầm xuống…… “ nếu như còn nói những lời nguyền rủa về mình thì ngay cả ngươi nói ta cũng ko tha thứ, biết ko. Ta ko cho phép bất cứ kẻ nào gây thương tổn đến ngươi, ngay cả chính ngươi cũng vậy…ngươi là của ta…này môi, này mắt, này mi…này thân thể, này linh hồn…tất cả là của ta…của ta……”…

“ Ngô…Mị…..ta…”.Phượng có chút bối rối

“ Ko sao rồi! tốt rồi! mọi việc sẽ ổn thôi! Ta sẽ ko cho bất cứ kẻ nào tổn thương chúng ta…..Phượng…ta đích Phượng….ko cần lo lắng, biết ko. Khẽ trấn an ôm hắn vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nỉ non…..”

“ Ân…”…nếu vậy thì tốt rồi…..tốt rồi….thời gian của ta ko còn nhiều lắm!!

Mị! thực xin lỗi thất hứa cùng ngươi rồi!

Ta ko cách nào vĩnh cùng ngươi, chấp chữ tay cùng giai lão

Xin lỗi! thực xin lỗi!.... nhưng ta ko hối, ko oán

Bên ngươi dù ngắn ngủi cũng thật hạnh phúc…

Mị….của ta yêu, của ta ái….Mị….Mị nha.!!!!!!!!

 

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

CHƯƠNG 7: LOẠN THẾ CHIẾN ( THƯỢNG)

 

Nguyên niên 942, Nhật quốc dẫn 50 vạn binh, chia hai đạo tiến công vào Bắc thành- biên quan của Diễm Nguyệt quốc. Cùng lúc đó, hơn 40 vạn quân Minh quốc do Thành tướng quân dẫn đầu chia làm hai lộ theo đường bộ, thủy….tiến vào Bắc thành. Diễm Nguyệt quốc, một mình phải đối đầu với trăm vạn binh mã hai quốc…….phong vân sơ khởi, loạn thế đại lục bắt đầu.

Bắc thành

“ Tham kiến tướng gia” trung niên nữ nhân cúi đầu sùng bái nhìn mị. này a! thiên hạ vô song chiến thần Diễm Nguyệt quốc đích Đường thừa tướng, năm năm trước từng chứng kiến nàng hành quân đánh trận, tinh diệu kế sách, tuyệt thế chiến lược, lấy một địch trăm….làm cho nàng- Bắc Li Mộ Hiên, chinh chiến cả đời người, thật sâu cam bái hạ phong

“ Ân! Tình hình sao rồi”

“ Bẩm tướng gia, Nhật quốc cùng Minh quốc hạ trại nhưng vẫn án binh bất động,”  Bắc Li Mộ Hiên cau mày nói

“ Địch bất động, ta bất động….”.Mị cười lạnh, không biết bọn chúng giở trò gì đây!...

“ Ngươi dẫn quân diễn tập, đề cao cảnh giác…”..Mị trầm giọng phân phó

“ Là…”…Bắc Li mộ hiên nhận lệnh

******************************************************

Đêm…..

Bắc thành…..

Không giống như không khí khẩn trương của chiến tranh, Bắc thành khá im lặng…một vài binh sĩ tuần tra như thường lệ

Bỗng tiếng trống bào hiệu trận đánh vang lên phá tan không khí về đêm của Bắc thành, quân sĩ lao nhao nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh quan sát trận chiến….

Trong trướng

“ Chuyện gì xảy ra,”  Mị lạnh lùng hỏi. Nàng đang tâm trạng buồn bực, Phượng có thai mà nàng ko thể bên cạnh chăm sóc….hừ hừ!!...chết tiệt Nhật quốc cùng Minh quốc, động đến nghịch lân của nàng, chờ mà trả đại giới đi…..

“ Bẩm tướng gia, bên ngoài Nhật quốc đang thao luyện binh trận….” Bắc Li Mộ Hiên từ bên ngoài chạy vào thông báo

“ Luyện binh….giờ này…”.Mị nhíu mày…, khóe miệng cong lên tiếu dung, phượng mâu khẽ híp lại……

“ Ngươi cho người thông báo các tướng lãnh, chúng ta họp tác chiến” , Mị lạnh giọng phân phối…...

“ Là…”

“ Thú vị!! Nhật quốc cùng Minh quốc, lần này các ngươi đừng cho ta thất vọng nha…”.Mị cười lạnh, làm cho Lôi đứng gần đó có chút dựng tóc gáy. Thật đáng thương Nhật quốc cùng Minh quốc, bọn họ xem ra sẽ bị chủ thượng chỉnh thảm nha….Lôi vì nhị quốc mặc niệm …3 giây..

Hơn năm ngày nay, đêm nào Nhật quốc cùng Minh quốc cũng thao luyện diễn tập, quân lính của Diễm Nguyệt cười nhạo….rằng Nhật quốc cùng Minh quốc điên rồi….

Quân trại nhật quốc

“ Dạ tiên sinh, ngài đúng là lệu sự như thần, quân lính diễm nguyệt quốc mấy ngày nay có vẻ trông rất mệt mỏi cùng đang nới lỏng cảnh giác rất nhiều” , họ Lí Minh- đại tướng quân Nhật quốc tôn kính nhìn về y nhân trước mặt.

“ Ân….tốt lắm cứ theo kế hoạch thực hiện….” Dạ Thương gật đầu trầm ổn nói. Dạ Thương vốn là ẩn sỉ của nhật quốc. Không những tinh thông kì binh bố trận, cũng là một kẻ sỉ cao ngạo, thấu ấm lạnh tình đời, vốn ko muốn tham gia này cuộc chiến, nhưng vì thiếu nợ hoàng thất một món ân tình, ko thể ko trả

“ Ta thấy Dạ tiên sinh liệu sự như thần, ko hổ danh đệ nhất quân sư một thời.Hừ ! Đường Vũ Mị người đồi ca tụng đích chiến thần xem ra cũng chỉ là hư danh thôi!! Thành Vệ Khải- đại tướng quân Minh quốc khinh thường nói

“Ân!....Thành tướng quân nói ko sai…”..Lí Minh gật gù đáp

“ Các ngươi đừng như vậy khinh địch, ta thấy nàng cũng ko là kẻ tầm thường” , Dạ Thương cau mày nghiêm túc nói. Hắn năm năm trước tuy ko chứng kiến vị kia nổi danh Đường thừa tướng nhưng qua kể lại, chiến lược cũng như thế trận mà hắn bày bố ko tầm thường chút nào, có thể coi là thiên tài quân sự…..Dạ Thương xưa nay là kẻ sĩ thanh cao ko tranh chấp thế tục cuộc sống nhưng cũng vì tò mò vị ấy thừa tướng là một trong những nguyên nhân mà đến đây. Người đời ca tụng tuyệt thế kì tài Đường Vũ Mị ko biết là nhân vật thế nào mà vì một nam nhân ko ngại đối địch cả thiên hạ, nàng cũng thật mong có thể cùng hắn thử một cuộc tranh tài cao thấp. Còn gì may mắn hơn khi trên đời có kì phùng địch thủ kia chứ.

***************************************************

Ba ngày nên tình hình diễn ra vô cùng căng thẳng. Nhật quốc cùng Minh quốc thay phiên nhau, cứ đêm đến lại nổi trống, thổi kèn tấn công Bắc thành. Nhưng kì lạ ở chỗ, cứ hễ quân đội Diễm nguyệt quốc chuẩn bị ứng chiến thì bọn chúng lại nhanh chóng rút lui..Liên tiếp như vậy ba đêm làm cho quân của Diễm Nguyệt càng ngày càng uể oải

Hôm sau

“…..Tùng…tùng….”……tiếng trống báo hiệu lại nổi lên, nhưng không còn hăng hái như trước quân Diễm Nguyệt cũng ko vội….bọn Nhật quốc cùng Minh quốc chắc chắn lại đang dở trò như những lần trước

Khác với dự đoán,ko phải là giả tấn công mà tứ phía xông vào, hình thành nên thế trận hình chữ V,  tấn công vào hai bên….hơn 30 vạn quân tiên phong của Nhật quốc cùng Minh quốc tiến đến Bắc thành, nhất thời tướng giữ thành có chút luống cuống

Tiếng hò hét như ma âm nhức óc, vang dội chấn động, 30 vạn quân tiên phong ào ạc tiến đến Bắc thành, thế tấn công mãnh dội ko gì ngăn cản được……..

Dường như cánh cửa Bắc thành nhỏ bé ấy sắp như bị 30 vạn hùng binh đạp nát xông vào, dường như trong cái tinh thần hăng hái của binh lính cùng tướng lĩnh nhị quốc cho rằng nhanh chóng công được thành ấy….khoảnh khắc thời gian như dừng lại

Tiếng kèn vang lên, thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng lại truyền đến rõ ràng tai người nghe, một loạt binh sĩ trên cổng thành ko biết tự bao giờ ngay ngắn chỉnh tề đứng đó, hàng loạt những mũi tên lửa trên thành phóng xuống…..những binh lính Nhật quốc cùng Minh quốc đâu ngờ rằng, bộ dáng uể oải đích quân Diễm nguyệt ko biết tự bao giờ tinh thần bừng bừng hăng hái đứng trên đó, tên lửa vút nhọn….hàng trăm tên đồng loạt bắn xuống, lần lượt từ lớp này đến lớp nọ, nhất thời binh lính nhị quốc tử thương vô số

Cổng thành mở ra, đứng đó gần trăm nhân mã, những người này trang phục từ đầu đến cúi toàn một màu đen, tay cầm một loại vũ khí ko giống đao, lại ko giống thương, lại chẳng giống kiếm, một thứ binh khí khá quái dị nhưng hàn khí sắc bén, đoạt mệnh tu la….gần trăm nhân nhưng khí thế ko thua gì trăm vạn binh mã, đặc biệt sát khí từ trên những con người đó tỏa ra, sắc bén khí thế nhất thời cũng làm nhiều kẻ sợ hãi

“ La….la tinh vân kị….”.một binh sĩ thét lên, mâu quang tràn đầy sợ hãi, tay chân có chút run run…..tràng chiến dịch năm năm trước, hắn là một trong những kẻ sống xót còn lại, quỷ mị thân pháp, đáng sợ trận hình..bọn họ như tử thần đòi mạng, đời này hắn ko bao giờ quên cảnh địa ngục tu la đó, bây giờ lần thứ hai gặp lại ko biết còn cơ may sống sót ko. Hắn thề với trời! nếu còn sống sau trận chiến này hắn sẽ ko bao giờ ra trận nữa…ô…ô.. bọn họ thật đáng sợ!!

Cái tên La tinh vân kị vừa hô ra, gần chục vạn nhị quốc binh sĩ thân hình như khựng lại….La tinh vân kị, trong truyền thuyết bất bại vô song, đoạt mệnh tử thần đích La tinh vân kị!!!....kị binh mà bọn họ sung bái nhất nhưng đồng thời cũng sợ hãi nhất, nhất thời có một vài binh lính muốn lùi bước…

“ La tinh vân kị….bất khả chiến bại….La tinh vân kị…bất khả chiến bại…”…hàng loạt tiếng ồn ào cổ vũ của những binh lính trên thành làm cho khí thế của địch nhất thời chùn xuống, khí thế quân ta càng thêm mãnh liệt, kiêu ngạo cùng tự hào, đó là thần thủ hộ, kiêu binh bất khả chiến bại của bọn họ nha.

Tiếng đao kiếm va chạm tạo nên những âm thanh chói tai, tiếng la hét,…ồn ào như một điệp khúc chiến tranh thường có!...La tinh vân kị ko hổ là kiêu binh bất khả chiến bại, vừa ra trận khí thế ngùn ngụt…tuy gần trăm nhân nhưng bày nên những tinh diệu trận pháp, vây chặt, áp lấy…khiến cho địch vô lối thoát….gần trăm nhân đối địch hơn chục vạn nhân nhưng ko hề yếu thế……bọn họ như những tử thần, hàn quang sắc bén từ thứ vũ khí kì lạ lấy mạng ko biết bao nhiêu quân địch….đặc biệt sự ăn ý giữa gần trăm nhân này gần như là tuyệt đối, bọn hắn tuy trăm nhân lại như một thể, tiến lùi ăn ý…….sát địch không biết bao nhiêu

Trong ko khí cuồng loạn đó, âm thanh hò hét xung quanh nhưng vẫn có nho nhỏ thanh âm truyền lại, thanh âm từ tính…..giống như  địch âm…nếu không phải là kẻ có võ công cao cường khó có thể mà nghe được. Đó là thanh âm chỉ huy của Mị truyền âm cho La tinh quân, nhờ âm thanh này mà bọn họ có thể tuyệt đối phối hợp với nhau, theo địch âm đó mà bày trận ứng chiến.

Đứng trên lầu cao quan sát trận chiến, Dạ Thương kinh ngạc ko thôi. Đây chính là trong truyền thuyết La Tinh Vân kị sao?, quả nhiên khí thế kinh người……này những trận pháp thật tinh diệu….dạ thương thán phục ko ngớt nhưng  mâu quang lộ rõ hưng phấn- một loại hưng phấn khi tìm thấy đối thủ….quả nhiên ko hổ Diễm nguyệt chiến thần đích Đường thừa tướng, kế sách của hắn tự nhận ko chút sơ hở mà vẫn ko lừa được hắn.

 “ Xem ra trận này, ta cùng ngươi oanh oanh liệt liệt đối xem, ta đích đối thủ”, Dạ Thương chưa bao giờ hưng phấn như bây giờ, nhãn thần sáng quắc, mày kiếm phi dương…tuy đã ngoài 30 nhưng vì búp bê khuôn mặt nên trông như 24, 25….một thân tử bào khiến hắn phá lệ tuấn tú.

Lầu cao đối với trường thành. Hai thân ảnh

Một thân hồng y tựa hỏa,  khuynh thế dung nhan

Một thân tử bào, nhãn thần linh khí, tuấn tú băng dung

Trận này hôm nay, thả xem hơn 10 năm về trước thiên tài quân sự Dạ Thương cùng bây giờ Diễm Nguyệt đích chiến thần, ai là ai chiến thắng, kẻ nào là người chiến bại. Rốt cuộc giữa thiên binh vạn mã ai mới là người  xưng vương……

Loạn thế chiến, phong vân khởi.

Ai là ai đích anh hùng!!!!.........

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

CHƯƠNG 8: LOẠN THẾ CHIẾN ( TT)

 

Đứng trên trường thành nhìn xuống, Mị khóe môi cong lên rõ nét, phượng mâu lộ rõ hào quang

Xem ra lần này nhật quốc cùng minh quốc chuẩn bị ko ít mà đến, kẻ bày binh bố trận kia thật ko thầm thường, với địa hình Bắc thành này….trận đồ kia thật ko sai, lấy phòng ngự làm chủ, tiến công nhanh cùng chuẩn…tuy nhiên cũng có chút sơ hở, tuy ko lớn nhưng nếu đối thủ là nàng thì sơ hở kia cũng đủ cho hắn một kích trí mạng. Mị cười lạnh

“ Lần này quân sư nhị quốc là ai?”  Mị vừa quan sát trận chiến vấn Lôi

“ Là dạ thương……”.Lôi nhíu mày nói

“ Dạ thương?...”..Mị nhẹ nhàng lẫm nhẫm….. “..nàng chính là hơn 10 năm trước được đại lục ca tụng là thiên tài quân sự?” Mị nói

“ Ân! Nghe nói, hắn 12 tuổi tham gia quân đội, 15 tuổi trở thành trẻ tuổi nhất đại thướng quân, hành quân đánh trận hơn 10 năm chưa một lần thua…..nhưng không biết sao 10 năm trước rút lui khỏi chiến trường…..bây giờ lại xuất hiện,”  Lôi đáp

“ Ngô! …thú vị nhân vật, thật ko sai!!”  Mị cười khẽ, mâu quang lộ rõ hưng phấn nhìn tràn cảnh chiến đấu, cong lên khuynh thành tiếu dung , Mị rút ra địch âm điều khiển La tinh quân

Địch âm truyền lại, La tinh vân kị nhanh chóng thay đổi trận hình…an toàn rút lui….bọn họ sau hơn 1 canh giờ chiến đấu, vũ khí nhuốm ko biết bao nhiêu huyết quân địch….gần trăm người sát cả vạn người lại ko hề suyễn khí, đúng là bất bại tử thần.

La tinh quân vừa rút, hơn 10 vạn diễm nguyệt quân ồ ạc xông ra, nào có bộ dáng mệt mỏi như vài hôm trước, 10 vạn tướng sĩ, ngân giáp sáng loáng…..khí thế bừng bừng tấn công, nhìn đội hình có vẻ ko ra gì nhưng thật ra trong đó ẩn giấu huyền cơ

Dạ Thương nhìn quân lính diễm nguyệt sợ hãi than, người này thật đáng sợ……bố trận tưởng chừng như ko có trật tự lại lộ rõ sát khí, phòng thủ vô cùng vững vàng, thế tiến công vừa hung tàn vừa mạnh mẽ…..ko cho đối thủ cơ hội sống xót, ko hỗ ác danh lan xa đương triều ác ma Đường thừa tướng, tàn khốc lạnh lùng……Dạ Thương cảm khái

Cờ lệnh luân phiên thay đổi

Khí thế càng ngày càng mạnh

Hai thân ảnh xa xa đối diện nhau

Hai kẻ cùng ngồi trên lầu cao nhìn trận chiến rồi ra lệnh

Lấy binh lính làm quân cờ, lấy trận pháp làm nước đi

Hai kẻ kinh thế thiên hạ

Một thiên tài quân sự tuyệt thế, đại lục ca tụng hơn 10 năm

Một kinh diễm thiên hạ Diễm Nguyệt chiến thần

Một kẻ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ

Một kẻ tài cao ngút trời

Bọn họ thưởng thức lẫn nhau, tranh giành, giằng co, chiến đấu

Ván cờ định ra, nước cờ thay đổi

Hai bên quân lính thay phiên nhau đánh , chém, chém., giết… giết… tạo nên này trận cuồng thế chi chiến

Đại chiến diễn ra mãnh liệt giằng co trải qua ba ngày……thế cục đã định, một bước sa cơ hủy cá ván cờ cũng hủy cả kiêu ngạo một đời chưa từng bại trận của đối phương

Phượng đế kì chiến có ghi lại rằng: “ Đại lục ca tụng huyền thoại bất khả chiến bại thiên tài quân sự Dạ Thương, trận chi chiến ấy….trận cuồng loạn chi chiến đó sau ba ngày đêm oanh liệt ấy đã bại bởi đế, một nước cờ thua, tử trận ngàn quân cũng hủy đi một đời thanh danh, nhưng tài cao đích Dạ Thương ko hề xấu hổ mà càng vui vẻ, hưng phấn. Tìm được hắn đích kì phùng địch thủ là cả đời hắn ước ao! Cũng sau trận cuồng loạn chi chiến ấy, Dạ Thương cùng Đế trở thành tri kỉ, cũng là kì phùng địch thủ….dù bọn họ chênh lệch nhau đến hơn 15 tuế………”

Trận chiến đó cũng đến hồi kết thúc, cuồng loạn chi chiến- một trong những trận chiến oanh oanh liệt liệt của Đường Vũ Mị. Diễm Nguyệt lấy 30 vạn quân cùng la tinh quân địch gần trăm vạn binh nhị quốc….kết quả chiến thần đích Đường thừa tướng một lần nữa ghi tên vào lịch sử vàng chiến thắng……binh lính hưng phấn hò hét, dân chúng vui mừng nhảy múa

Đường Vũ Mị……thần thủ hộ của diễm nguyệt, tên một lần nữa chấn động đại lục!!

*************************************************

“ Ngươi chính là Đường Vũ Mị?”  Dạ Thương kinh ngạc nhìn xinh đẹp nữ nhân trước mặt. Đã từng nghe nói về nàng rất nhiều, cũng tưởng tượng ra nhiều hình dáng về nàng nhưng hắn cho dù nằm mơ cũng ko nghĩ rằng trên đời lại có nữ nhân so với nam nhân càng thêm xinh đẹp, nhìn có vẻ nhỏ bé nhưng lại tài khuynh thiên hạ Đường thừa tướng! đúng là ko thể coi người bề ngoài!! Chậc…cổ nhân dạy ko sai…

“ Ân….ngươi là Dạ Thương” , Mị nhàn nhạt nói

“ Đúng vậy!”  Dạ Thương nhanh chóng thừa nhận, như thể việc để đối phương bắt được hắn khi hắn lén vào trại quân địch là vô cùng vinh quang vậy!

“ Ngươi đến đây làm gì?”  Mị thú vị nhìn về nữ nhân trước mặt, nhìn hắn như 24, 25 tuế mà thật ra hơn 30, nhìn búp bê mặt Mị có chút buồn cười! ko biết khi xưa với này khuôn mặt hắn có thể làm sao mà điều binh khiển tướng nha!! ( Thương: ô..ô.. ngươi động đến nỗi đau của ta)

“ Nha! Ta muốn xem đối thủ có thể khiến ta cam bái hạ phong như thế nào thôi!”  Dạ Thương nhàn nhã ngồi xuống tự rót cho mình ngụm trà, bộ dáng thập phần tự nhiên

“ Nga…..ngươi khả hài lòng…”..Mị nhàn nhạt nói, phượng mâu khẽ híp lại..

“ Ân…ân…rất hài lòng”  , Dạ Thương nhanh chóng gật đầu…..cộng thêm oa nhi búp bê mặt làm cho bộ dáng của hắn thập phần…ách…khả ái!!

Nhìn bộ dáng cún con của hắn mà Mị buồn cười kinh khủng, hắn là đại lục ca tụng hơn 10 niên uy nghiêm đích thiên tài quân sự sao, trông hắn bây giờ giống tiểu cẩu hơn…..ách thật giống…nàng….Mị phượng mâu nhẹ nhàng giãn ra, có chút thất thần….nhãn thần nhàn nhạt tưởng niệm, ko biết nàng ở đó thế giới có tốt ko?

“ Uy!!...ngươi sao vậy…”  .Dạ Thương quơ tay nhìn Mị, tự dưng thất thần, người này thật ngộ!!

“ Ko có gì, chỉ là có chút tưởng niệm một cố nhân thôi, ngươi thật giống nàng,….” .Mị cười khẽ nhìn Dạ Thương

“ Nga…”…Dạ Thương ko nói, phiết miệng….

Ngay cả cái cách phiết miệng, thói quen cũng giống…Mị than nhẹ!!...chung quy cũng ko phải nàng…..

“ Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi! Kế sách ta bày ra tự nhận ko sơ xót sao ngươi biết mà tương kế tựu kế đánh ngược lại” , Dạ Thương nghiêng đầu hỏi

“ Ngươi muốn biết?..”..Mị nheo mắt

“ Ân…dĩ nhiên…” Dạ Thương gật đầu

“ Ta ko nói cho ngươi…”…Mị cong khóe môi cười rộ lên, xinh đẹp dung nhan càng thêm chói lòi…..khiến cho Dạ Thương có chút si ngốc

“ Ngươi…..ngươi…ko thèm nói với ngươi nữa! tái kiến,”   Dạ Thương hờn giận bước đi. Hừ! gì là lạnh lùng tàn khốc, gì là tài khuynh hoàn vũ, gì là tuyệt thế vô song Đường thừa tướng……hắn giống một con phúc hắc miêu hơn, giám đùa giỡn hắn, Đường Vũ Mị, ngươi chờ coi….ta….ta..hừ, hừ!!!...

“ A ..a.a….aaa….”. , thật đáng yêu, càng ngày càng giống nàng….Mị khoái trá cười lớn

“ Tướng gia, hắn là dạ thương, đại lục ca tụng hơn 10 niên đích dạ thương?”  Bắc Li Mộ Hiên kì lạ hỏi, xem một phần tính cách của Dạ Thương, Bắc Li Mộ Hiên có chút giật mình…nhìn hắn thật trẻ tuổi, lại thêm búp bê mặt làm cho nàng ko thể ngờ được kinh thế hơn 10 năm đích hắn lại như vậy hài đồng tính cách, xem ra nàng cùng tướng gia có vẻ rất hợp nhau a

Nói đến tướng gia, hắn càng ngày càng bội phục này nhân, hôm đó mở cuộc họp tác chiến, kế sách của Dạ Thương ko ngờ tướng gia lại nắm bắt chặt chẽ như vậy, cũng vì vậy mà bọn họ tương kế tựu kế, tỏ vẻ uể oải nhằm dẫn dụ địch….cũng giảm bớt lực sát thương cho quân ta. Trận chiến này thật sự đẹp nha!!! Làm cho hắn máu huyết càng sôi trào, hắn cảm thấy có thể cùng tướng gia đánh trận là như thế nào hưng phấn, phấn khích…..

Bắc Li Mộ Hiên, một trong 7 khai quốc công thần Phượng quốc, chiến công hiển hách, người đời ca tụng. Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của hắn là có thể cùng sóng vai Phượng đế chiến đấu, những khoảnh khắc tươi đẹp đó….hắn mãi cho đến khi đầu bạc vẫn ko quên. Đến khi có con cái, có cháu chắt…..hắn luôn luôn kể về những trận chiến oanh liệt ấy, mâu quang hưng phấn, nhãn thần sáng rọi, lúc ấy hắn như trẻ lại 10 tuế!!

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

CHƯƠNG 9: AI ĐÍCH ĐAU LÒNG ?

 

Kết thúc trận chiến, Diễm Nguyệt tiêu diệt hơn 10 vạn quân địch, bắt sống gần 50 vạn…..trong khi đó Diễm Nguyệt tổn thương số lượng không lớn, tử trận gần 2 vạn, bị thương 10 vạn……với kết quả trận chiến như thế này, binh lính tướng sĩ vô cùng vui mừng, hân hỉ…

Đại chiến kết thúc, nhân dân mừng vui, nhà nhà chúc mừng….

Bắc thành

Trong ko khí thắng trận.Binh lính tướng sĩ được mở tiệc chiêu đãi, ai nấy đều vui sướng hò hét, Cạn ly chúc mừng

“ Ta dùng chung rượu kính những anh hùng hi sinh trong cuộc chiến” , Mị đứng dậy thanh âm băng lãnh nói, tay nhẹ nhàng đổ ly rượu xuống đất nhất thời tướng sĩ im lặng nhìn về phía nàng

“ Ly rượu này cảm tạ cùng xin lỗi bọn họ, vì ta mà tham chiến, vì ta mà hi sinh…” Mị cảm thán, nhẹ nhàng nâng lên chung rượu uống. Nếu ko phải vì Phượng cũng ko có này lí do cho nhị quốc gây chiến lại càng ko có nhiều người như vậy hi sinh. Tuy nàng lạnh lùng tàn khốc, ko quan tâm thiên hạ thương sinh, nhưng những người này đây luôn coi nàng là thần thủ hộ của bọn họ……Mị có chút tiếc nuối, nhưng ko hối hận….dù có hi sinh nhiều người nữa nàng cũng ko thể để mất hắn, nói nàng ích kỉ cũng thế thôi!!

“ Còn ly rượu này ta kính các ngươi, cũng là cảm tạ các ngươi cùng chung ta chiến đấu…”..Mị nâng ly nhìn về toàn thể binh lính, âm thanh nhẹ nhàng lại, có thêm phần ôn nhu, nâng ly uống cạn

Binh lính tướng sĩ thật sâu rồi cảm động, nói bọn họ chỉ là những tướng sĩ nhỏ bé, có ai thay bọn họ thương tiếc tánh mạng đâu, chỉ cần nghe lệnh cấp trên là đủ rồi, cuộc đời binh sĩ nhất là quân biên thành nay sống mai chết, thành ra họ cũng quen rồi, nay khuynh thế vô song vị kia đường thừa tướng nâng ly cảm tạ cùng xin lỗi bọn họ sao lại ko cảm động. thiên hạ tuyệt diễm đích hắn…có lẽ chưa từng nói câu xin lỗi bao giờ ni, hôm nay những binh lính nhỏ bé như bọn họ có thể nghe thấy bảo sao ko rung động, nhất thời không khí như chùn xuống, tất cả binh lính…..hơn chục vạn ánh mắt, mâu quang rung động nhìn về một thân hỏa hồng trước mặt, khuynh thế băng dung……nàng là bọn hắn thần, là người mà bọn hắn ngưỡng mộ nha!!....có câu này hà tất chi cầu nữa ni!! Đủ rồi, vậy là đủ…..

“ Tướng gia, ngài đừng nói vậy….Nhật quốc cùng Minh quốc cũng chỉ lấy cớ xâu xé quốc ta, thử hỏi bọn hắng cứ vài năm lại nổi trống tập kích biên cương nước ta, gây thương tổn binh sĩ vô số…..nếu ko có ngài, có rất nhiều tướng sĩ sẽ chết nhiều hơn nữa…., là chúng ta nên cảm ơn ngài mới phải”, Bắc Li Mộ Hiên đứng ra hào sảng nói

“ Là…đúng vậy…”.

“ Tướng quân nói ko sai…”….

“ Là…….”

Tiếng quân sĩ hô to như sấm, như lời đồng ý, cùng cảm tạ…này phân hào khí ngút trời….hôm đó buổi tiệc chiêu đãi…hình ảnh vị ấy khuynh diễm thiên hạ, khắc càng sâu vào ấn tượng mỗi binh lính Bắc thành….ko thể xóa nhòa…..

*******************************************************

“ Chủ thượng, có tin từ hoàng đô gửi đến” , Lôi lấy ra phong thơ đưa cho Mị

“ Ân….là của Vi” , Mị mâu quang nghi hoặc, cầm lấy bức thư, ko hiểu sao lòng nhàn nhạt bất an

“ Là…” ..Lôi gật đầu

Nhìn sắc mặt chủ thượng tái mét, lôi kinh hoàng, chẳng lẻ Phượng chủ quân xảy ra chuyện, Lôi nghĩ. Này thiên hạ có thể khiến cho bọn họ băng sơn chủ tử biến sắc mặt cũng chỉ có công tử nha

“ Đi…”…Mị vội vã dùng khinh công phóng ra ngoài để lại câu nói, “ mọi việc còn lại ngươi thu xếp”

Lôi khẽ cau mày…..nhìn bức thư vừa chuyển đến

“ Mị, về mau…..

Phượng xảy ra chuyện……….”

Hoàng đô

Đoạn Thiên nhai

Đoạn Thiên nhai là một trong những vực sâu kinh khủng nhất đại lục, nó không những sâu ko thấy đáy mà địa hình vô cùng hiểm trở….nhưng điều đáng sợ ở đây, bên ngoài nguy hiểm đó được bao bọc bởi viễn cảnh xinh đẹp, như thần tiên nơi ở. Đỉnh cao, nhìn từ xa có thể thấy vân vụ uốn lượn xinh đẹp….hoa cỏ diễm lệ…..tạo nên đoạn thiên nhai, diễm mỹ nhưng cũng nguy hiểm, cho nên rất ít người bước chân đến nơi này dù cảnh như thế nào mỹ lệ

Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, lúc này đây trên đoạn thiên nhai có người , chia thành hai phía đối lập

“  Ngươi đừng lại đây, nếu ko ta sẽ giết hắn…”…hắc y nhân nguy hiểm đe dọa, hắn lúc này toàn thân mồ hôi ẩm ướt cho thấy tâm tình khẩn trương vô cùng, nhìn lại trên tay mình đích con tin, tâm hắn nhẹ nhàng an ổn lại. Hắc y nhân kèm chặt thiếu niên. Thiếu niên khuynh thế dung nhan, một thân bạch y nhẹ nhàng….một đầu ô phát xinh đẹp dài chấm đát, buông thả lung tung….đong đưa theo vũ điệu của gió….xinh đẹp, …thiếu niên đích thị Trầm Phượng

Trầm phượng xinh đẹp khuôn mặt lo lắng, tay nhỏ bé ôm bụng, hắn có thai hơn 4 tháng, bụng thêm to ra…..ko ngờ lại bị bắt, cho Mị lo lắng rồi…Phượng thật sâu bất an, nhìn khuôn mặt ái nhân đứng đó, khuôn mặt băng sương lạnh lùng, ko một biểu hiện,….nhưng hắn biết, nàng đang rất lo lắng, Mị! càng lo lắng, càng phẫn nộ…..càng biểu hiện bình tĩnh. Bình thường hắn sẽ rất an tâm nhưng hôm nay ko hiểu sao, tâm của hắn rất loạn….dường như lần này gặp mặt nàng là….từ biệt….phân li….

“ Ngươi thả hắn, ta cho ngươi đi…”.Mị trầm giọng nói, phượng mâu càng thêm lãnh khốc, nhưng ko ai thấy tay của hắn run run, tuy rất nhẹ…nhưng huyết đã bắt đầu đẫm đầy ngón tay…..đau xót….

“ Hừ!!.... đâu dễ dàng như vậy…”.hắc y nhân cười lạnh, hắn trăm phương ngàn kế mới bắt được này thiếu niên, nếu như vậy thật dễ dàng rồi….nếu lần này thành công, hắn sẽ vĩnh viễn thoát khỏi hắn,….một đời phú quý….

“ Ngươi muốn như thế nào…”..Mị lạnh giọng nói

“ Ngươi phải tự phế đi võ công….giao cho ta La tinh quân cùng quân quyền Diễm nguyệt…nếu ko…” .hắc y nhân dần lui về sau, âm hiểm nói, mâu quang lộ rõ tham lam

“ Được!!..”   .ko suy nghĩ, Mị đồng ý……

Hắc y nhân kinh ngạc nhìn Mị, hắn ko ngờ nàng lại như thế nhanh chóng đồng ý…quả nhiên Đường thừa tướng yêu phu hơn mạng nha!!!

“ Ngươi thả hắn, ta thực hiện …” .Mị cau mày nói, mâu quang lo lắng khi nhìn thấy hắc y nhân liên tục lui về phía sau Đoạn Thiên nhai

“ Hảo!! ngươi tự phế mình trước” , Hắc y nhân kiên quyết…..

“ Đừng,….Mị…ngươi đã hứa với ta ko để bản thân mình nguy hiểm….”.Phượng quát lớn….

Mị nhìn Phượng, nhãn thần từ lãnh khốc chuyển sang ôn nhu…mênh mông tựa hải, nhẹ nhàng cười khẽ…. “ ta chẳng phải nói, khi ngươi an toàn…ta sẽ ko để cho bản thân mình nguy hiểm sao” …võ công thì sao chứ, nàng hơn 10 niên luyện đến tuyệt thế võ công, vậy cũng có thể dùng 10 niên lấy lại..La tinh quân, chẳng phải chỉ nghe nàng, quân quyền chỉ là một khối mộc bài, vật chết….sao sánh được với hắn chứ…. “thiên hạ này, đại lục xinh đẹp này cũng chẳng bằng ngươi một ánh mắt ôn nhu”

Tay nâng lên, chuẩn bị phế đi võ công của mình,….hắc y nhân hưng phẫn nhìn Mị….tay kèm chế Phượng dần lỏng bớt….nhân cơ hội đó, Phượng lấy trong lòng đào mộc trâm đâm thẳng vào tâm hắn….nhanh chóng…khiến cho hắc y nhân trở tay ko kịp…cũng làm cho Mị kinh ngạc ko thôi. Của nàng thiện lương đích thiên hạ, ngay cả con kiến cũng ko nỡ sát hại, lại như vậy chính tay đâm nhân, như vậy hắn sẽ xót xa biết bao nhiêu!!

Khoảnh khắc thân hình như đổ xuống, mâu quan căm hận…hắc y nhân nhanh chóng dùng tay buộc chặt lấy Phượng lôi xuống cùng ngã xuống Đoạn thiên nhai. Trong lúc đó, Mị kinh hoàng phi về phía trước, tay nắm chặt lấy tay áo phượng, ko cho ngã xuống…nhưng hắc y nhân cố sống cố chết nắm chặt lấy chân phượng, muốn cùng đồng quy vu tận. Phượng một tay ôm bụng…một tay bị Mị giữ chặt, nhưng với sức nặng hai người, cùng với hắc y nhân cố chết lôi xuống, giằng co thế trận. Phượng bụng đột nhiên quặng đau, mày khẽ nhíu, mồ hôi từ trán toát ra…..

“ Phượng giữ chặt lấy…ko được buông tay…”.Mị quát lên

“ Ngô….Mị….ta đau, đau quá…”..bụng từng cơn quặn lên,….Phượng nhăn mi, khuôn mặt dần tái nhợt

“ Ko sao!! Một chút là tốt rồi, tốt rồi…” Mị an ủi hắn, tay cố sức giữ lấy, huyết nhẹ nhàng uốn lượn, nhuộm thắm cả bạch y

“ Mị….ko được rồi….ngươi buông, nếu ko cả hai cùng ngã mất…”.Phượng nói nói, mâu quang ôn nhu, đau xót…..hay bi thương

“ Ngươi nói bậy bạ gì đó…”..Mị khẽ quát, mồ hôi từng giọt chảy xuống cho thấy chủ nhân đang kiệt sức

‘Xoẹt……’….cánh tay áo bị nắm giữ quá sức mà dần đứt chỉ….nhẹ nhàng từng đoạn, nhưng cũng nhanh đến nỗi khiến người khác ko kịp trở tay. Mị trợn mắt nhìn y nhân xinh đẹp khuôn mặt, ôn nhu tiếu dung, mâu quang như lưu thủy….dần dần….một xa…..rơi xuống đoạn thiên nhai cùng hắc y nhân, đồng quy vu tận

“ Không!!!!!!!!!!!..”....Mị hét lên, kinh hoàng, đau xót…..phi thẳng xuống Đoạn Thiên nhai, nhưng vừa chuẩn bị rơi xuống, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, lôi lên. Khi Âu Dương Sắc Vi vừa nhận được tin bằng cùng Lôi, Phong, Điện, Vũ…cùng một số người chạy lên, thì thấy cảnh Mị chuẩn bị nhảy xuống đoạn thiên nhai, kinh hoàng nàng nhanh chóng phi thân ôm chặt lấy hắn……

“ Buông!!! Ta xuống cùng hắn…buông…” .Mị điên cuồng la lên, tay ko ngừng thoát khỏi ma trảo của Âu Dương Sắc Vi, phượng mâu nỗi lên từng nét đỏ sậm chứng minh chủ nhân của nó đang trong cơn vô cùng cuồng loạn

“ Mị…mị!!ngươi bình tĩnh….”.Âu Dương quát lên….

“ Vi!...buông ta, hắn rất sợ lạnh nha, hắn sợ tối, sợ một mình.,…hắn một mình rơi xuống nơi đó sẽ rất sợ hãi..còn cục cưng của chúng ta….ta phải xuống cùng hắn…đúng!! Cùng hắn….”   Mị lắc đầu lẫm nhẫm, cử chỉ cuồng loạn, thất khống nào còn bộ đang tuyệt thế vô song lãnh tĩnh thường ngày

‘Bách…’…. “ngươi bình tĩnh, Phượng hắn còn đang chờ ngươi tìm hắn ni, chờ ngươi thay hắn báo thù…..ngươi như vậy uổng công hắn vì ngươi mà…”…Âu Dương Sắc Vi rống lên, tát Mị một bạt tai. Lôi, Phong , Điện, Vũ..tứ đại hộ pháp kinh ngạc, Mị cương lại…Âu Dương Sắc Vi sững sờ, nàng ko định đánh nàng a!!

“ Xin lỗi Mị!..ta ..ta ko cố ý” , Âu Dương Sắc Vi mâu quang suy sụp.

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

CHƯƠNG 10: ĐAU LÒNG ĐÍCH CHIA LI

 

“ A..A..aa..aaa…!!!!.........”..…….đau… đau đến tâm can liệt phế, tiếng kêu xé rách cả Đoạn thiên nhai, như ma âm nhức não, làm cho người người hoảng sợ, cũng lắm bi ai

Này tình, này ái…

Ngươi đã hứa với ta cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất

Ngươi hứa cùng ta chấp chữ tay cùng giai lão

Hứa cùng ta bên cạnh này vĩnh chẳng phân li!!!.....

Ngươi……….phượng …phượng…ta đích phượng nha……….

Này đau lòng, này phân đau nhức….ai thay ta xoa dịu đây

Mộ dung thanh, đông phương lưu…….

Ta muốn cho các ngươi sinh ko bằng tử….

“ A ……….a…………………….aa…”…tiếng hét vang thấu trời xanh, những kẻ ở đây đều kinh hoàng nhìn về nữ tử trước mặt, hỏa y như máu, kia khuynh thế dung nhan băng hàn thấu sương, cặp lãnh mâu trong đó ko còn phân ôn nhu chỉ còn thật sâu rét lạnh, hàn đến tận xương tủy….này nữ nhân bá đạo, kia ánh mắt bỗng chốc chuyển đỏ quỷ dữ như tu la tái sinh…….

“ Người…”…,

“ Chủ thượng”

“ Cho người xuống tìm……sống phải thấy người…”.tiếng nói còn lại chẳng thể nói nổi, mâu quang tràn đầy đau xót bi thương, khẽ nhắm mắt, âm thanh run rẫy “…chết phải thấy xác…”…này câu nói, có ai biết thiên hạ vô song đích nàng phải mất bao nhiêu khí lực để nói, này phần đau ai thấu, ai hiểu đây!!

 Trầm Phượng…Phượng…aa,,a.ngươi có biết ngươi có bao nhiêu tàn nhẫn. Nhìn ái nhân trước mặt mình mất đi, này tràng ác mộng ngươi bắt ta thừa nhận làm sao đây!!.....

“ Mị!..”   .Âu Dương Sắc Vi đau lòng nhìn này muội muội, có lẽ nàng oán nàng ko cho hắn nhảy theo cùng Phượng đi

“ Vi, xin lỗi cho ngươi lo lắng rồi,” Mị xoay người cười khẽ…..này cười chứa 3 phần tự giễu 4 phần đau xót cùng 3 phần vô thố….ko biết làm sao cả, ko biết…..rối loạn! loạn hết thảy, nàng ko muốn nghỉ, ko thể nghĩ….nàng sợ này kia trở thành sự thật, sợ này hắn sẽ vĩnh biến mất bên cạnh nàng…còn cục cưng của bọn họ chưa hiện thế nha!!………

“ Mị, muốn khóc cứ khóc đi,”  Sắc Vi an ủi nói

“ Khóc!.... ta khóc ko được! khóc ko nỗi”, Mị thê lương cười…….,

Này con người phải biết bao đau xót mới khóc không được đây, này đau, này bi…tại sao khiến cho ngươi phải chịu như vậy dày vò đâu. Mị a! thông minh như ngươi, này tuyệt thế kinh tài như ngươi…..tại sao lại chịu bất hạnh này đâu. Sắc Vi thở dài, lão thiên gia a! ngài làm ơn phù hộ trả lại Phượng cho nàng đi, nếu không này thiên hạ này, giang sơn này sắp loạn rồi

Đoạn Thiên nhai, 3 ngày rồi hắn vấn đứng đó, ko ăn, ko uống như một bức tượng đá, khiến cho âu dương sắc vi đau xót ko thôi

Từ ngày Trầm Phượng rơi xuống này ko đáy thiên nhai, thuộc hạ xuống đó, lục tung này đoạn núi nhưng ko có tin tức, Trầm Phượng biến mất vô tung vô tích như chưa bao giờ xuất hiện qua

“ Mị! ngươi ăn một chút gì đi, như vậy mới có sức tìm hắn nha” , Sắc Vi khuyên nhủ

“ Ta ko muốn ăn….”.

“ Mị , ngươi cứ như thế này, chưa tìm được Phượng thì ngươi đã ngã xuống rồi,” Sắc Vi lo lắng

Mị ko nói, mâu quang xa xăm nhìn về phía chân trời, nhãn thần khép mở….khuôn mặt nhợt nhạt,….thê lương…..

Ba ngày…..7 ngày……nửa tháng……..

Ko có! Một chút cũng ko có!,  hắn như này trích tiên hạ phàm dạo chơi một vòng sau đó bay đi, ko còn vết tích….

Này nhân gian khói lửa….ko hắn….chỉ còn lại hai màu đen, trắng…..

Mệt mỏi quá!....Phượng ….của ta Phượng nha

****************************************************

“ Mị! nàng như thế nào rồi”

“ Bệ hạ, thừa tướng là quá mệt mỏi thôi” , thái y cung kính đáp

“ Ngươi lui”

“ Vâng bệ hạ”

“ Vi! Vẫn chưa có tin tức sao”

“ Ân!”  Âu dương buồn bả đáp

“ Ko có tin tức hi vọng là còn sống, cho nên chúng ta nhất định tìm ra hắn, Phượng như thế thiện lương…..ông trời cũng ko như thế bạc đãi hắn nha!”  Lãnh Tĩnh thở dài nói

“ Ân!! Mong là vậy, nếu ko Mị nàng sắp điên rồi”

“ Còn bên Nhật quốc, Minh quốc như thế nào”

“ Án binh bất động” , Sắc Vi tức giận

Trong phòng

Khẽ mở nhãn thần, này xinh đẹp phượng nhãn cao ngạo lại hận ý nồng đậm

Hắn như vậy thiện lương, như vậy thuần khiết

Của nàng thiên hạ, hắn là của nàng tất cả nha

Mộ Dung Thanh, Đông Phương Lưu

Các ngươi vì này tiên đoán mà hại chết hắn

Phá thế….thương sinh…..

Đại lục một thống

Được !...được!!! các ngươi như vậy muốn, ta cho các ngươi

Này Nhật quốc cùng Minh quốc, các ngươi chờ của ta đại giới đi

Nguyên niên 943, Đường thừa tướng Đường Vũ Mị cùng La tinh vân kị mang theo 50 vạn tinh binh tuyên chiến hai quốc

Thiên hạ cho rằng Đường Vũ Mị điên rồi

50 vạn binh làm sao có thể địch lại trăm vạn binh mã của hai quốc đây

Nữ hoàng Nhật quốc họ Mộ Dung Thanh lo lắng

Nữ hoàng Minh quốc họ Đông Phương Lưu kinh hãi

Điên rồi! loạn rồi!...vậy hết thảy cứ điên cứ loạn đi

Này giang sơn đẹp như họa

Này thịnh thế yên hoa đại lục

Ko hắn nhuốm máu cũng ko sao

Các ngươi sợ hắn phá thế …..thương sinh

Sợ đại lục một thống

Vậy ta đây cho các ngươi

Lời tuyên chiến bố cáo khắp thiên hạ, đại lục loạn thế bắt đầu…..

PHƯỢNG MỊ( Nữ tôn)- KHUYNH TUYẾT

 

CHƯƠNG11: PHONG VÂN TÁI KHỞI

 

Loạn thế là lúc anh hùng xuất hiện, loạn thế tạo anh hùng nói cũng ko sai. Lúc bấy giờ đại lục chia làm hai thế chân vạc

Một Nhật quốc cùng Minh quốc cùng nhau hợp tác đối kháng Diễm nguyệt

Hai, Diễm nguyệt quốc

Các lộ anh hùng từ khắp nơi chia về hai thế lực, có lẽ sau này cuộc chiến, đại lục sẽ chia lại thế chân vạc, cho nên đây cũng là lúc cần người tài, cái gọi là khai quốc công thần chăng

Phượng quốc sử lục kí ghi rằng: “ nguyên niên sơ nguyệt 943, Diễm nguyệt quốc do Đường thừa tướng xuất chinh với 50 vạn quân cùng la tinh kị  đối kháng gần 200 vạn hùng binh Nhật quốc cùng Minh quốc. Kia chênh lệch rõ ràng lực lượng khiến cho bao kẻ khẽ than, này Đường thừa tướng đúng là lều mạng nha”.

Nếu nói lúc xưa Đường thừa tướng tàn khốc, làm việc thủ đoạn lạnh lùng thì trên chiến trường nàng là tu la tái thế, nhuốm máu kẻ thù, này xinh đẹp chiến lược, tàn nhẫn bố trận..khiến cho địch kết cục thê thảm.

Trong Phượng đế kì chiến có nói: “ đế dụng binh như thần, binh thư yếu lược….kế sách kín đáo ko sơ hở làm cho giặc ko còn đường lui…..này vị Phượng đế ko hổ là chiến thần, bất khả chiến bại. Đứng trên chiến trường, khuynh thế độc lập, tuyệt thế dung nhan, một thân hỏa y nàng ko ngừng chem., giết, máu hòa cùng y phục, chẳng phân biệt được là huyết ai, ….này tràng chiến dịch ko biết gây kinh hãi cho bao nhiêu người, bao nhiêu thế hệ.

Này trong cuộc chiến, xuất hiện một loại đặc biệt vũ khí, gọi lá pháo nổ, uy lực vô biên, làm cho quân địch tử thương ko kể xiết………”

Nguyên niên năm 944, Diễm Nguyệt quốc diệt hơn 100 vạn quân địch, chiếm được hơn 1/3 thành trì Minh quốc

Nguyên niên năm 945, Đường Vũ Mị công phá đạo phòng tuyến cuối cùng xông vào hoàng cung bắt sống họ Mộ Dung Thanh, chiếm Minh quốc

Nguyên niên năm 946, dùng liên thành kế chiếm hơn phân nữa Nhật quốc

Nguyên niên 947, Nhật quốc đầu hàng

Bát nguyệt nguyên niên 947, này đại lục một thống, Nhật quốc cùng Minh quốc bị diệt, xóa tên trong lịch sử

Này một đoạn truyền kì, hàng loạt trận đánh nổi tiếng trong lịch sử

Sau này trận chiến, tất cả các kế sách, xinh đẹp yếu lược, kì binh bố trận được Hạ Hầu Nhan một trong 7 vị khai quốc công thần ghi lại, được xem như báu vật của kẻ dùng binh, đời đời truyền lại

Loạn thế phong vân đến hồi kết thúc……….

Đào phượng hiên

Năm nay hoa đào vẫn nở xinh đẹp diễm lệ như vậy. Đào phượng hiên…Phượng….cảnh còn mà ngươi nay đâu, hơn 4 năm ko có tin tức của ngươi, rốt cục ở đâu ni

4 năm tương tư, nhung nhớ dày vò

Ta ko ngừng chém giết, bàn tay này nhuộm ko biết bao nhiêu là máu người đây. Người đời có kẻ gọi ta là thần, người gọi ác ma….ha hả….Phượng ! còn ngươi nói ni! Có lẽ ta sắp điên rồi!! Phượng…Phượng ngươi mau về được ko, ta nhớ ngươi nha! Nhớ…rất nhớ……….

“ Chủ thượng, người đưa lên,” Phong cung kính nói. Này hơn 4 niên, chủ tử càng thêm lãnh lệ, làm các nàng càng thêm kính sợ. Phượng công tử a! ngươi làm ơn mau xuất hiện nha, chủ tử sắp chịu ko nổi rồi

“ Ân….”.Phượng, ngươi xem ta đem hai kẻ kia đến tạ tội cùng ngươi rồi, Mị khẽ cười, như vậy ôn nhu, như vậy bi thương

“ Các ngươi đến rồi…….”.môi anh đào khẽ mở, phượng mâu xinh đẹp mờ mịt, như hoằng nước trong suốt rồi biến hóa dần…..lãnh dần…âm trầm dần….

Khi họ Mộ Dung Thanh cùng Đông Phương Lưu đến, chỉ thấy trong truyền thuyết đương kim thừa tướng xoay lưng về phía bọn họ, ko nói….bầu ko khí im lặng nhưng cũng ko nói nên lời ghê rợn

Làm quân chủ của một nước, họ Mộ Dung Thanh cùng Đông Phương Lưu chưa bao giờ sợ này nữ nhân như vậy, nhìn cảnh tượng hắn trên chiến trường đẫm máu tu la, phút chốc các nàng này hối hận rồi, các nàng ko thể ngờ rằng, trên đời sẽ có nữ nhân vì 1 nam nhân mà máu đẫm thiên hạ.

“ Này kết quả các ngươi hài lòng…”…Mị vẫn đứng đó, xoay lưng về phía hai người kia, thì thầm, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại như ma âm rót vào tai người nghe

“ Ngươi……rốt cuộc muốn như thế nào?..”..họ Mộ Dung Thanh nói

“ Ngươi biết không, ta vốn vô tâm ko lòng dạ nào nhưng 6 tuổi năm ấy gặp hắn tâm vì hắn mà động. Hắn như vậy thiện lương, như vậy thuần khiết…ta ái hắn, sủng hắn….này phân yêu có bao sâu đậm, 13 năm liễu, ta ái hắn hơn 13 năm. Có hắn ta mới cảm nhận ta còn sống, quang minh, ấm áp……nhưng mà hắn đi rồi,….mất đi này ấm áp dương quang…các ngươi nói xem, ta phải làm sao ni….”  .Mị âm thanh như nỉ như non, như tự nói với bản thân mình…

“ Ngươi……”  họ Mộ Dung Thanh cùng Đông Phương Lưu kinh hoàng nhìn về phía Mị. Này thiên hạ diễm tuyệt tứ phương, kinh thế kì tài, thiên hạ đồn rằng nàng có bao nhiêu ái nàng phu quân….nhưng các nàng ko ngờ rằng trên đời này sẽ có kẻ si tình như thế này, này yêu, này luyến,này si như thế đậm nha!!

Mị xoay người nhìn về phía hai người nọ, mâu quang trở nên âm trầm sắc bén, xinh đẹp băng dung càng thêm lãnh liệt…..bất giác khiến cho hai kẻ từng quân lâm thiên hạ có chút vô thố, lùi bước….

“ Các ngươi nói ta phải làm sao với các ngươi ni, lăn trì,..chém eo, hay tửu độc ni….”   .Mị ôn nhu nói, càng thêm đáng sợ, kinh hoàng…..

“ Ngươi…..ngươi…”  Đông Phương Lưu kinh hoàng nhìn về phía Mị

“ Ta biết! chuyện ta làm ta sẽ chịu trách nhiệm, mong ngươi ko nên trút giận về phía người khác,” khôi phục ngạo khí hoàng  gia, Mộ Dung Thanh thong dong nói. Này đụng vào đáng sợ nữ nhân, hối hận sao ko!....thôi thôi coi như hết, mọi việc cứ để nàng chịu, cả đời âm mưu tính kế, tranh giành chém. Giết lẫn nhau, mệt rồi!! thật mệnh. Chỉ mong kiếp sau ko vào đế vương gia, Mộ Dung Thanh than nhẹ.

 Nhìn này tuyệt thế nữ nhân trước mặt, vì hồng nhan mà khuynh tẫn thiên hạ, này ái này yêu……thật mỹ!! khiến nàng có chút hâm mộ. Sinh nhà đế vương này yêu như một thứ sa xỉ…nàng ko có….cũng ko cảm nhận được cho nên xem nhẹ này phân tâm nữ nhân này dành cho Trầm Phượng….sai a! một bước cờ sai, lệch cả ván cờ…họ Đông Phương Lưu thở dài….

“ Yên tâm! Ta ko lạm sát kẻ vô tội” . Mị cười lạnh. Ko hổ kẻ từng làm vương, dù bại nhưng ko thể xem thường….chỉ tiếc các nàng gặp phải nàng thôi!!...

Cửu nguyệt, nguyên niên 947…..quân chủ hai quốc Minh quốc cùng Nhật quốc, dùng độc tự hành tạ tội cùng Đường thừa tướng đích phu quân

Cách đây hơn 4 năm lời tiên đoán

Tử mâu sơ hiện, nguyệt tộc hiện thế

Yêu nghiệt thiên hạ

Phá thế…….thương sinh

Đại lục một thống

Thịnh thế yên hoa………

Cuối cùng trở thành sự thật!!!....

Cùng thời gian đó, Diễm Nguyệt Đế họ Âu Dương Sắc Vi truyền chỉ nhường ngôi cho Đường thừa tướng……., giải tán hậu cung cùng nàng nam hậu Lãnh Tĩnh dạo chơi tứ hải.

Sau hơn 4 năm chiến loạn, này đại lục thống nhất, một thời kì thịnh thế phồn hoa lại bắt đầu, một triều đại mới bước sang một trang lịch sử mới……

 

-HOÀN CUỐN 2-

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top