Chương 2

Ngoại thành Thiên Đô, Phong Châu.

Bầu trời u ám nặng nề, gió cuốn theo từng lớp bụi mù mịt, thổi qua những mái nhà xiêu vẹo của ngôi làng. Không gian nơi này âm trầm khác thường, như thể có thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, chực chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào dám xâm phạm.

Một đội nhân mã từ Tập Yêu Ti lặng lẽ tiến vào, dẫn đầu là Trác Dực Thần. Đi theo sau là Văn Tiêu, Triệu Viễn Châu, Ly Luân, Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi, Bạch Cửu—những thành viên ưu tú của Tập Yêu Ti.

Bùi Tư Tịnh siết chặt cung trong tay, ánh mắt lạnh lùng. Nàng đưa tay ra hiệu cho đồng đội dừng lại, giọng nói trầm thấp cất lên:

— Ngửi thấy gì không?

Triệu Viễn Châu nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lười biếng lướt qua những ngôi nhà hoang tàn xung quanh:

— Máu. Mùi máu rất nặng.

Bạch Cửu run lên một chút, vô thức nấp sau Trác Dực Thần. Tiểu thần y dù đã theo Tập Yêu Ti một thời gian nhưng vẫn chưa quen với những cảnh tượng thế này.

Trác Dực Thần khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc:

— Theo tin báo, con yêu quái này đã tàn sát toàn bộ dân làng. Nếu vậy, tại sao đến tận bây giờ chúng ta mới ngửi thấy mùi máu?

Câu hỏi này khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Yêu quái… vẫn còn ở đây.

— Cùng Kỳ… — Ly Luân trầm giọng, vẻ mặt lạnh băng.

Không ai nói gì thêm. Tất cả đồng loạt vào tư thế chiến đấu, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nào.

---

Bên trong một căn nhà đổ nát, bóng tối dày đặc bao phủ. Từng vệt máu khô loang lổ trên nền đất, tạo thành những dấu vết kinh hoàng.

Một đôi mắt đỏ rực mở ra trong bóng tối.

— Kẻ nào… xâm phạm lãnh địa của ta?

Tiếng gầm trầm thấp vang lên, mang theo một luồng khí tức tà ác.

Bên ngoài, Bùi Tư Tịnh cảm nhận được sát khí dày đặc đang vây quanh cả nhóm.

Nàng nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc—không phải với yêu quái trước mặt, mà là với tình huống này.

Mấy năm trước, nàng cũng từng đứng trước một cỗ áp lực khủng khiếp như vậy. Khi ấy, có một người đã chắn trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói:

— A Tịnh, đứng sau ta.

Nàng đã từng được bảo vệ như thế, nhưng giờ đây…

Bùi Tư Tịnh hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.

Bây giờ, nàng không còn yếu đuối như năm đó nữa, lần này chính nàng sẽ bảo vệ mọi người

Nàng kéo cung, nhắm thẳng vào bóng tối trước mặt, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

— Ra đây!

Một tiếng gầm vang lên từ xa. Mặt đất khẽ rung chuyển, gió thổi mạnh cuốn theo tro bụi. Một bóng đen khổng lồ lao ra—một con Cùng Kỳ với cặp mắt đỏ rực như đốm lửa ma quái.

Nó gầm lên một tiếng, thân hình đồ sộ lao thẳng về phía nhóm người.

“Trận pháp!” Trác Dực Thần quát khẽ.

Văn Tiêu nhanh chóng tung ra một loạt phù chú, ánh sáng bùng lên thành một kết giới bảo vệ. Triệu Viễn Châu bung dù, quét một đường ngang chặn lấy móng vuốt khổng lồ của con quái. Anh Lỗi cũng nhanh nhẹn luồn ra phía sau tập kích.

Bùi Tư Tịnh đứng từ xa, giương cung. Nàng điều chỉnh hơi thở, ngón tay nắm chặt dây cung, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào Cùng Kỳ. Một mũi tên mang theo linh lực bùng cháy lao ra như tia chớp.

Con quái gầm lên, lùi về sau một bước. Nhưng nó không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn trở nên hung hăng hơn.

Cùng Kỳ bị mũi tên bắn trúng, thân thể khựng lại trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, nó gầm lên dữ dội, đôi cánh màu đen như mực xòe rộng, quạt mạnh tạo ra một cơn cuồng phong cuốn theo bụi đất.

Triệu Viễn Châu cười lạnh, thân hình lóe lên, nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh con quái, dù giấy trong tay xoay một vòng, đoản đao giấu bên trong thân dù sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chém thẳng xuống chân trước của con quái.

Xoẹt!

Một vết thương sâu hoắm hiện ra, máu đen tanh nồng tràn xuống mặt đất. Nhưng Cùng Kỳ không hề lùi bước, ngược lại càng trở nên điên cuồng.

“Không đơn giản.” Ly Luân cau mày, tay xoay nhẹ chiếc trống bỏi, từng nhịp gõ vang lên giữa không trung.

Thình! Thình!

Một luồng âm ba lan tỏa, tựa như có thứ gì đó siết chặt lấy không gian. Con yêu quái khựng lại trong giây lát, thân thể cứng đờ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại giãy ra, đôi mắt đỏ rực khóa chặt lấy Ly Luân.

“Cẩn thận!” Văn Tiêu hét lên, thân hình khẽ động, lệnh bài Bạch Trạch trên tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nhưng đã muộn.

Cùng Kỳ gầm lên, lao đến như một cơn lốc.

Đúng lúc đó, một mũi tên thứ hai xé gió lao ra, nhắm thẳng vào mắt trái của con quái.

Phập!

Nó gào lên đau đớn, thân thể khựng lại.

Bùi Tư Tịnh không chút chần chừ, ba mũi tên tiếp theo nhanh chóng rời dây cung, nhắm thẳng vào những khớp xương quan trọng của Cùng Kỳ.

Cùng lúc đó, Trác Dực Thần đã lặng lẽ áp sát, thanh kiếm Vân Quang trong tay tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Một kiếm chém xuống!

Máu văng tung tóe.

Cùng Kỳ lùi mạnh về sau, thân thể run rấy, từng giọt máu đen chảy xuống, bốc lên từng làn khói mỏng.

Nó nhìn quanh một lượt, cuối cùng phát ra một tiếng rít dài, rồi đập mạnh đôi cánh, lao vào bóng tối, bỏ chạy.

“Đuổi theo!” Trác Dực Thần hạ lệnh.

Không ai chần chừ, cả đội lập tức lao theo con quái.

Nhưng khi vừa băng qua một rừng cây, Bùi Tư Tịnh đột nhiên dừng bước.

Nàng nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.

Cảm giác này...

Một thứ gì đó rất quen thuộc, rất giống...

Ánh mắt nàng khẽ trầm xuống.

Có gì đó không đúng.

Bùi Tư Tịnh khẽ cau mày, bàn tay cầm cung vô thức siết chặt. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một chút gì đó mơ hồ, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng chấn động.

Không phải yêu khí, cũng chẳng phải sát khí, nhưng lại có gì đó khiến người ta bất giác muốn kiếm tìm.

Bùi Tư Tịnh quay phắt lại, ánh mắt sắc bén quét nhanh khắp rừng cây. Nhưng ngoài những bóng cây lặng im dưới ánh trăng, nàng không nhìn thấy gì cả.

Không có ai.

Chỉ là ảo giác thôi sao?

Một thoáng ngập ngừng lướt qua đáy mắt nàng, nhưng rồi rất nhanh, Tư Tịnh lắc nhẹ đầu, ép bản thân bỏ đi cảm giác kỳ lạ này. Nàng không để tâm nữa, tiếp tục đuổi theo đồng đội.

Nhưng nàng không biết rằng, ở nơi cao hơn, có một người vẫn đang dõi theo mình.

Ánh trăng nhạt phủ xuống đôi mắt lạnh nhạt của kẻ vừa đến. Nàng đứng yên, lặng như một bóng ma giữa đêm đen, đôi tay giấu trong tay áo rộng. Gió khẽ lay động vạt trường bào tối màu, mang theo mùi hương thanh lãnh quen thuộc.

Nàng đã thấy tất cả.

Mũi tên sắc bén, ánh mắt kiên nghị, phong thái không chút chần chừ.

— A Tịnh trưởng thành thật rồi.

Khẽ siết ngón tay, đáy mắt dâng lên một cảm giác phức tạp.

Nàng biết bản thân không nên đến gần.

Nàng đã biến mất suốt bảy năm, khi quay lại, Thiên giới đã không còn là nơi mình thuộc về. Còn nàng… đã không còn tư cách đứng trước mặt A Tịnh nữa.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không kiềm được mà đến đây.

Chỉ là lặng lẽ nhìn từ xa thôi… Chỉ một chút thôi…

Rồi nàng xoay người, biến mất vào màn đêm, như chưa từng tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top