Chương 11
Chương 11
Sáng hôm sau, ta ngủ dậy thì hắn đã đi rồi, cảm thấy hơi tủi thân nên ta nằm một lúc nữa mới vươn vai dậy, gọi cung tì vào hầu hạ, không ngờ lại là Như Ngọc vào,thấy ta ngỡ ngàng, nàng ta thỉnh an rồi che miệng cười:
"Nhất nương nương rồi nhé, Hoàng Thượng sợ người được người lạ hầu hạ khó chịu nên đặc biết sai người tới gọi Như Ngọc tới hầu hạ người."
Ta bỗng thấy thật ấm áp, tình yêu với Đế vương, sao ta dám đòi hỏi chàng lúc nào cũng ở bên mình đây?
Thế rồi mấy ngày liên tiếp sau đó, hắn chẳng lui vào hậu cung lấy một lần, nhưng ta vẫn không rảnh rỗi tí nào, bắt đầu từ khi làm phi sáng nào ta cũng phải thỉnh an Thái hậu, rồi còn phải cùng Dương Phi lo liệu việc hậu cung, do tước Hoàng hậu cùng Tứ Phi còn bỏ ngỏ nên chúng ta đương nhiên nắm địa vị cao nhất, rồi là các tì thiếp tới làm quen lấy lòng, thực sự chẳng còn thừa thời gian mà nghĩ tới hắn nữa.
Hít một hơi thật sâu, ta bước xuống kiệu vào Từ Hy cung, mọi người lúc này cũng đã có mặt đông đủ, ta cung kính khuỵu gối:
"Tần thiếp tham kiến Thái Hậu, Thái hậu thọ tỉ Nam Sơn."
Người phẩy tay, buông lời đùa cợt:
"Ai gia già quá rồi hay sao mà đã phải chúc thọ tỉ Nam Sơn?"
Thực sự thì ta thấy câu nói đùa này nhạt nhách, ngữ khí lại như đang châm chọc hơn là nói vui, ánh mắt bà nhìn ta cũng có chút kì thị. Nhưng ta cũng đành cười nhẹ, giọng hơi trách móc:
"Tần thiếp miệng lưỡi còn kém, mong Thái hậu chỉ dạy thêm"
Lúc này Dương Phi đang khoác tay Thái hậu ngồi bên tỏ vẻ ngỡ ngàng:
"Ý muội muội có phải nói mẫu hậu miệng lưỡi giảo hoạt chăng?"
Tiếng "mẫu hậu" nàng ta nói ra một cách nhẹ tênh, khuôn mặt tỏ vẻ như thật sự đang quan tâm tới ta, nhưng ánh mắt thì hơn chín phần là đang thị uy, muốn cho ta biết sớm muộn nàng ta cũng thành Hoàng hậu mà thôi. Ta cười khẽ, ánh mắt làm như vô tội nhìn Thái hậu:
"Người xem, tần thiếp mới nói sai một chút tỷ tỷ đã vội sửa lại cho, tỷ tỷ quả là người có tình nghĩa mà, sau này nếu có gặp Hoàng Thượng nhất định muội phải kêu người ban thưởng cho tỷ"
Mặt nàng ta đanh lại, nghe nói nàng ta là một trong những người vào hậu cung sớm nhất, vậy mà số lần được lật thẻ chỉ đếm trên lòng bàn tay, nhắc tới việc ân sủng trước mặt nàng ta, lại còn nói không bực thì quả là thánh nữ. Thái hậu hừ một tiếng, sau cùng cũng cho ta ngồi, nhưng nhìn sắc mặt bà ta biết, bà chẳng có lấy một phần thiện cảm với ta, đáy mắt bà là sự phẫn nộ cùng kì thị không che giấu.
Dương Phi đường đường là Công chúa một nước, thân phận cao quý vô cùng, lại vào Hậu cung Hồng Quốc sớm nhất, chẳng trách Thái hậu đặc biệt yêu thương nàng ta hơn những người khác, nay ta thị uy đắc tội với nàng ta, chẳng khác nào đắc tội với Thái hậu. Lời đã nói ra không thể rút lại , ta đành ngồi ngoan ngoãn nghe hai người họ nói chuyện.
Được một lúc, không ngờ hắn lại tới. Trên dưới chúng phi tần ai ai cũng vội vã đứng dậy thỉnh an. Hắn mỉm cười rồi khoát tay cho ngồi, ánh mắt có hơi dừng lại chỗ ta xong cung kính cúi đầu thỉnh an Thái Hậu, bà mỉm cười phúc hậu, đích thân đỡ Hoàng Thượng dậy, đáy mắt tràn ngập thương yêu. Bà chỉ có mỗi Hoàng Thượng, hỏi sao không chăm chút cho người từng tí một?
Hắn lúc này điệu bộ đường hoàng nghiêm chỉnh, có vẻ mới từ Thanh Loan điện về, trên người khoác bộ cẩm bào vàng kim chói lóa thêu cửu long trước ngực, viền bằng chỉ bạch kim tinh xảo, khuôn mặt đẹp như tượng tạc khuất sau những chuỗi châu đung đưa trên mão miện, mái tóc buộc gọn gàng càng khiến hắn thêm bí ẩn lại toát lên khí thế quân tử, là kiểu người sinh ra đã có tư chất của bậc anh hùng hảo hán.
Hắn và Thái hậu nói chuyện trên triều chính, Dương phi từ khi hắn đến thì kém tự nhiên đi nhiều, chỉ thỉnh thoáng góp vài câu cho có, nhưng ánh mắt thì không rời hắn nửa khắc, tràn đầy tình cảm. Có lẽ nàng ta thật sự có tình ý với hắn, hoặc giả như không phải thế thì ít nhiều cũng có rung động.
"Nhi thần muốn đích thân vi hành tới Giang Nam, khẩn xin ý chỉ của mẫu hậu"
Ta như bừng tỉnh, ngó sắc mặt Thái hậu cũng khá bất ngờ, bà khựng ra một lúc rồi lo lắng nói:
"Hoàng thượng muốn biết gì cứ bảo quan thần đi thám thính tìm kiếm, hà cớ phải nhọc công?"
"Nhi thần muốn gần gũi với dân chúng, huống hồ, việc này nhi thần cũng muốn tự mình giám sát"
Thái hậu lập tức phản bác:
"Giang Nam đường xá xa xôi, nguy hiểm rình rập, lại thêm con mới lên ngôi..."
Bà bỏ lửng câu nói, nhưng ta hiểu, tiền triều thối nát bị lật đổ, ngôi vị Thiên tử đương nhiên lắm kẻ thèm muốn, đấu tranh vòng vo cuối cùng lại vào tay Đông Phương gia, đương nhiên cũng có vài kẻ không phục, gây phản loạn, vi hành vào lúc này thì quả là hạ sách, nhưng cũng không hoàn toàn bất lợi, nếu lúc này hắn vi hành chắc chắn nhận được lòng tin và sự ủng hộ của dân chúng, chỉ ngặt nỗi nguy hiểm cao. Hắn hiện nay là như người tiều phu đứng trước khu rừng rậm, nếu vào ắt sẽ có củi tốt, nhưng dã thú cũng đang chực chờ cấu xé. Nói tóm lại, nhất định không nên.
"Xin mẫu hậu chớ lo, hiện nay Giang Nam đang bị lũ lụt hoành hành,muôn dân lầm than, nếu không đi há còn đáng mặt Hoàng Đế? Chuyện này nhi thần đã lo liệu chu toàn, xin hứa chỉ đúng hai mươi ngày sau sẽ về diện kiến mẫu hậu"
Thái hậu tỏ vẻ giận dữ, bà quay mặt đi:
"Nếu ngươi đã quyết hết rồi còn tới xin ai gia làm gì cho nhọc công? Bà già này đã lẩm cẩm rồi, chẳng còn sai bảo được ngươi nữa!"
Hắn mím môi không nói, cứ quỳ ở đó mãi, Thái Hậu quả nhiên chỉ giận được một lúc, khắc sau đành quay lại đỡ hắn lên, ngữ khí cũng dịu dàng trở lại:
"Nếu người đã quyết, ai gia cũng không ý kiến, chỉ là đường Giang Nam xa lại cực nhọc, hay là người dẫn theo Dương nhi, con bé nhanh nhẹn, khéo léo, sẽ chăm sóc người chu toàn"
Ta cảm thấy bực bội trong lòng, cứ việc gì tốt lành, Dương phi luôn được tiến cử trước nhất. Nhưng cũng chẳng dám nói nhiều, ta chỉ đưa mắt nhìn hắn vẻ thăm dò. Hắn liếc qua ta mội cái rồi mỉm cười nhẹ:
"Đa tạ tâm ý mẫu hậu, nhưng Dương phi đi cùng trẫm đã rất nhiều, sợ tổn hại tới sức khỏe, lần này cứ để Hàn Phi theo trẫm là được."
Ta ngoài mặt tỏ ra khá bất ngờ nhưng thực ra đang đắc thắng trong lòng, nhìn khuôn mặt méo mó của Dương phi mà ta cảm thấy sắc trời đẹp lên bao nhiêu. Thái hậu lạnh nhạt nhìn ta, hỏi cho có lệ :
"Vậy ý Hàn phi ra sao?"
"Thần thiếp đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy."
Dương Phi sa sầm sắc mặt, các phi tần bên dưới thì xì xào bàn tán. Hắn hình như còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, mỉm cười thỉnh an Thái hậu rồi vẫy vẫy ta:
"Vậy nhi thần và Hàn phi cáo từ mẫu hậu, mai sẽ khởi hành nên cho nàng chút thời gian để chuẩn bị"
Ta không biết nói gì hơn, đành cúi đầu thỉnh an rồi ra theo hắn, được một đoạn xa mới buông lời trách móc:
"Người làm vậy là muốn để thiếp sống sao trong hậu cung đây?"
Hắn đột nhiên nghiêm túc:
"Nữ nhân trẫm coi trọng là người phải thông minh, lanh lợi. Trẫm coi trọng nàng như vậy, nàng không nên để trẫm phải thất vọng"
Ta sững sờ, hắn của bây giờ và mấy ngày trước như hai kẻ khác biệt, hắn lúc này mang vẻ lạnh nhạt và xa cách, chẳng còn trẻ con, ngọt ngào như trước, nhưng ta hiểu. Lúc trước là hắn muốn thử ta, nếu muốn được hắn coi trọng, ta phải không ngoan và tỉnh táo hơn nữa. Mỉm cười thật tươi ta khuỵu gối:
"Vậy tần thiếp xin cáo từ"
"Đi đi"
Vừa lúc ta quay lưng đi, hắn liền thở dài, rút một phong thư trong tay áo, lầm nhẩm đọc đi đọc lại
"Xuất thân từ Quan phủ, cha mẹ đều mất sớm, cốt cách đều tài giỏi, có điều người đứng sau vẫn chưa rõ, dựa vào phục sức thì có khả năng là phủ Đại học sĩ"
Nâng niu cây trâm diên vĩ trong tay, hắn hơi siết chặt lại, thế rồi nhẹ quay lưng bước lên ngự liễn về Càn Thanh Cung"
Do Ce sắp thi học kì nên đây sẽ là chap cuối trong ít nhất là 2 tuần nữa, nên tung trailer cho mấy bạn hóng mỏi cổ đây~~
Trailer:
... y vốn không trầm tính như Trầm Diệp, tỉnh tình cởi mở phóng khoáng, khiến ta vừa nói chuyện vài câu đã thấy thân...
Y nâng rượu, hơi mỉm cười nhìn ta thách thức, ta cười cười lắc nhẹ đầu, chợt ánh mắt lướt qua đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy của hắn, tim ta bất giác rung lên...
"Chàng chẳng coi ta ra gì? Ta chỉ là một tì thiếp, giờ ta chỉ là có thêm một người bạn, chàng lại cấm ta chơi với chàng ta!"
"Vì trẫm không muốn nàng gần gũi nam nhân khác"....
...Y cười, ánh mắt ôn nhuận như ngọc:
"Vậy ta xin Hoàng huynh cho tẩu đi bắn cung với ta, được không?"
....
"Trẫm nói với nàng, đừng làm trẫm phải nổi giận."
....
Nước mắt rơi, ta cứ lâng lâng mơ hồ trong không trung, cơ thể bị gió cứa từng đường buốt lạnh, có chăng chỉ nghe thấy tiếng thét xé lòng của hắn, lúc gần, lúc xa... lại như khúc hát ru dìu dìu của mẫu thân lúc nhỏ....
Chờ Ce về nhé mọi người :v gúc baiii
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top