Chương 1

Chương 1

Một trưa hè nóng nực, ta đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây tránh nắng, lim dim ngủ thì bỗng tiếng ồn ào vẳng từ đâu tới làm náo động cả một vùng. Dụi dụi mắt mình, ta thập phần bực tức, người ta đang ngủ còn làm ồn, có còn phép tắc gì không? Tuy vậy ta cũng không để bụng, chui đầu ra khỏi lùm cây ta nghe ngóng thử, rất nhiều lời bàn tán nhưng đại loại là

"Trần quốc láng giềng muốn đưa công chúa Chiêu Dương của bọn họ sang cầu thân Hoàng Đế bệ hạ"

"Hoàng đế mới mười bảy tuổi đã lên ngôi, trị vì trăm họ, thật đúng là có khí thế của thiên tử"

"Công chúa đó nghe nói là đại mỹ nhân"

...

Ta cũng chẳng buồn nghe nữa, từ khi thái tử lên ngôi tới giờ, Hồng Quốc của chúng ta ngày càng lớn mạnh, đến nỗi mà hết Trình Quốc lại đến Trần Quốc và vân vân mây mây Quốc có con gái đều đến cầu thân, hậu cung của hoàng đế mới, xem ra chưa tuyển tú mà đã chật cứng người rồi. Hoàng Đế năm nay mới mười chín vậy mà tài trí hơn người, oai phong lẫm liệt, được trăm họ kính phục, năm mười bảy đã ra sa trường chinh chiến, xóa sổ được Đan quốc hùng mạnh. Đã hai năm từ khi Thái Tử lên ngôi, còn một năm nữa là tới kì tuyển tú, ta nhếch mép mỉm cười rồi nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Vừa ngủ chưa được bao lâu thì lại một tiếng thét um trời vang lên

"Quan Trương Lâm, ngươi ở đâu"

Ta thở dài, định làm lơ nhưng tiếng đó cứ gọi mãi, hơi đâu mà thừa thế không biết, ta đành vác thân nhảy xuống. Trước mặt ta là một nữ nhân cũng phải gọi là khá xinh đẹp, mái tóc đen dài mượt mà, môi nhỏ chúm chím, da trắng mịn màng, nhưng mà còn lâu mới bằng ta, nếu không thì cái danh Đại mỹ nhân Quan gia còn đâu nữa, ta có mái tóc đen suôn mượt dài chạm thắt lưng, làn da trắng ngần mềm mại, đôi mi như hai cánh bướm xinh đẹp khép ra khép vào, làn môi mỏng đỏ hồng màu son hiếm có, và đôi mắt sâu thẳm trong veo. Muội ta đẹp thì có đẹp nhưng tính tình thì rất dữ, lúc nào cũng tỏ vẻ tâm cao khí ngạo hơn người, đấy vừa nói xong muội ta đã muốn bạt tai ta rồi, nhưng đâu dễ vậy, ta xoay người né cái bạt tai của muội muôi yêu dấu, khẽ nở một nụ cười kiều diễm

"Muội muội có gì căn dặn"

Muội ta thấy thế thì điếng người, chỉ cười khểnh một cái, chỉ thẳng mặt ta quát lớn, bộ dạng bây giờ phải nói là xấu xí vô cùng

"Ai là tỷ muội gì với ngươi, để ta nói cho nhà ngươi biết, ngươi chỉ là nô tì, kẻ ăn bám mẹ con ta, không lo đi làm việc còn leo cây lội suối, đúng là thứ cặn bã, không biết hiền thục đoan trang là gì!"

Ta im lặng, ta không biết đoan trang hiền thục là gì, muội ta thì biết chắc? nhưng ta thực không quan tâm, đã là người ta không vừa mắt, quan tâm chỉ tổ khiến bản thân khó chịu. Nói ra thì mẹ muội ta chỉ là thiếp trong phủ do bà nội sắp đặt, cha ta yêu thương mẹ ta nhất, chỉ là năm năm về trước, mẹ đổ bệnh qua đời, cha ta vì đau buồn cũng đổ bệnh mà đi theo, mẹ muội ta nhân cơ lên làm phu nhân trong phủ, còn giật mất cả ngôi vị cáo mệnh phu nhân của mẹ ta, cả hai mẹ con đều không ra gì, vậy mà còn ngồi dây xỉa xói ta, đường đường là đại tiểu thư của Quan gia, ta há có thể chịu thua, nhưng bây giờ chưa vội, ta vẫn còn phải sống ở đây, ta chỉ mới mười sáu, một tiểu thư mỏng manh ta thì làm sao ra ngoài đường sống nổi, vì vậy phải nhẫn nhịn, với cả không phải người đời hay nói im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ đó sao? Ta gằn nhẹ giọng, môi vẫn giữ nụ cười kiều diễm

"Quan Tiểu Lam, rốt cuộc muội tìm tỷ chỉ để nói vậy thôi sao?

"Là mẫu thân gọi ngươi, lần này để ta xem mạng ngươi lớn bao nhiêu"

Ta hơi run, mẹ của muội ta rất ít khi để ý đến ta, lần nào gọi ắt có chuyện chẳng lành, nhưng đã gọi rồi ta đành phải đi, Tiểu Lam nói xong thì tí tởn nhảy chân sáo đi trước, vẻ mặt đúng là "Vui vẻ khi người khác gặp họa".

Vừa đến trước cửa phòng của phu nhân ta cơ hồ đã cảm thấy luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra, ta run nhẹ, lần này thì chết thật rồi, "Rầm" một tiếng, cánh cửa mở toang, Tiểu Lam kẻ vừa đá cửa khoan thai bước vào, trên môi là nụ cười xảo biện không thể che dấu, ta cảm thấy có điều chẳng lành, chắc chắn là muội ta đã có toan tính gì đó, ta cười khẩy, tự chửi mình ngu, không có toan tính đã chẳng là muội ta. Phu nhân ngồi trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt những nếp nhăn dúm dó lại báo hiệu một cơn tức giận không hề nhỏ, ta cũng biết điều cúi đầu chào

"Tham kiến phu nhân, không biết phu nhân gọi con tới là vì chuyện gì?"

"Bịch" một cái, một tấm áo rất đẹp rơi xuống trước mặt ta, phu nhân để cho ta xem xét chiếc áo một chút rồi mới cất chất giọng khan trầm như đàn ông của mình lên

"Mày có nhận ra cái áo này chứ

"Không phải áo của Lam muội sao ạ" Ta lễ phép thưa, tấm áo đẹp dường này trong phủ, chắc chắn của muội ta, thế thì quan gì đến ta? Nghe ta trả lời, phu nhân liền mỉm cười hài lòng

"Chính là áo của Tiểu Lam, vậy con biết ta tìm thấy nó ở đâu không?"

Phu nhân gọi ta là "con" điềm chẳng lành chẳng lành đây, ta gượng cười, tiếp tục cúi đầu thưa

"Con ngu muội, thực không biết"

Bỗng, nô tì đứng cạnh phu nhân bước lên, tát ta một cái đau điếng, ta chưa phản ứng kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn, trên má ta hằn năm dấu ngón tay đau rát, Tiểu Lam đứng cạnh che miệng cười đến mức cả người rung rung thấy rõ, phu nhân cũng mỉm cười cười vui vẻ, tiếp tục nói

"Tấm áo này là tìm thấy trong phòng của con, con nói xem, sao áo của muội muội con lại nằm trong phòng của con?

Tai ta ù đi, áo của muội ta trong phòng ta, nhìn khuôn mặt đắc thắng của muội ấy, ta hiểu ra mọi chuyện, là muội ta đã hãm hại ta, con người ác độc này, ta rốt cuộc đắc tội gì với muội ta mà cứ năm lần bảy lượt hãm hại ta chứ, lão phu nhân lại tiếp tục cười nói

"Ăn cắp là rất xấu, con biết chứ? Nếu con muốn, ta sẵn sàng mua cho, hà cớ gì lại ăn trộm, như vậy người đời sẽ nhìn ta với con mắt thế nào? Họ nghĩ ta bạc đãi con khiến con thiếu thốn phải đi ăn cắp thì sao? Đúng là di truyền, cả hai mẹ con đều là đồ ăn cắp!"

Ta trừng mắt, sỉ vả ta nhục mạ ta thì ta còn cho qua, đụng đến mẹ ta thì ta không bao giờ tha thứ, với cả bà ta nói ai là đồ ăn cắp, ngôi vị này, Quan gia này không phải bà ta có được từ tay mẹ ta hay sao? Ta gằn giọng, nhìn thẳng vào mắt bà ta

"Xin phu nhân ăn nói cho cẩn thận, tấm áo này con thực không biết cũng là lần đầu tiên con nhìn...."

Chát

Ta còn chưa kịp nói hết câu, nô tì Tiểu Cúc bên cạnh bà ta đã mau mắn lên cho ta một bạt tai nữa, cơn đau rát truyền từ má lan ra khắp người, năm dấu tay hằn đỏ chứng tỏ cái tát vừa rồi không nhẹ. Tiếc là ta đã vốn không còn cảm thấy đau nữa, chỉ mím môi cúi đầu, được, ta có giải thích tới rách mồm chảy máu chăng nữa bà ta liệu có tin ta? Ta nói nữa cũng chỉ là nước đổ lá môn. Bà ta thấy ta quỳ phục vậy thì cũng nguôi ngoai bớt, lại treo nụ cười chế giễu bên môi

"Lần này xem ra ta nuông chiều con quá rồi, người đâu lôi nó xuống đánh năm mươi trượng"

Ta nhếch môi, để xem bà ta có đánh được ta không, đám gia nô e dè không dám lại, ta cũng là đại tiểu thư, còn là đại tiểu thư chính thất, muốn đánh ta dễ vậy sao? Còn năm mươi trượng, bà ta đề cao giá trị bản thân quá rồi. Thấy bọn gia nô như vậy, bà ta đành bực tức mà cầm roi xuống quất liên tiếp vào người ta, sự đau đớn lan ra khắp cơ thể, nhưng ta chỉ cảm thấy tê tê bởi lẽ ngày nào ta cũng bị bà ta cho một trận, thấy ta biểu cảm như vậy, bà ta càng bực tức rồi bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó lại nhoẻn miệng cười, nói nho nhỏ vừa đủ cho ta và bà ta nghe

"Mẹ của ngươi đang yên đang lành lại bị bệnh chết, ngươi không thấy quá vô lí đi sao?"

Ta sững sờ

"Đúng, là ta đã hạ độc mẹ ngươi năm ấy"

Ta phẫn nộ

"Cả cha ngươi cũng một tay ta hại chết"

Ta vô cùng phẫn nộ

"Ngươi trước nay đều ngu ngơ, vì ngươi là con khờ, kẻ giết cha mẹ mình còn không biết"

Ta đau đớn, nỗi đau bắt đầu xâm chiếm cơ thể, ta đúng là một con khờ, bấy lâu nay sống chung chuồng với cọp mà không hề nhận ra, ta đúng là đồ bất hiếu! Đòn roi giáng xuống vẫn không giảm nhẹ mà ngày càng gay gắt, ta thấy mi mắt nặng trĩu, trước mắt tối sầm, ta ngất lịm đi, trước khi ngất đi còn cơ hồ nghe được tiếng đập cửa, tiếng nói chua xót đầy quen thuộc, theo sau là một giọng nói già nua...

"Phu nhân mau dừng lại!"

"Tử Tôn, cháu đợi ta với!"

Ta khẽ mỉm cười, yên tâm nhắm mắt, mọi tế bào trên cơ thể đều thả lỏng, ta khẽ khàng chìm vào cơn mê trong vòng tay ấm áp của nam tử, mọi sự đau đớn trên cơ thể tựa hồ biến mất...

_________________________________________________________________________________

Tâm tình cùng Au: Bạn akitaluna là người đầu tiên đọc truyện của mị ~~ chân thành cảm ơn bạn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top