Chương 12.
Kỷ An sửng sốt, chuyện này là như thế nào a, đang yên đang lành tự dưng vô duyên vô cớ bảo mình theo Đại lão bản đi công tác? Nàng có nghe lầm không? Hay vẫn đang nằm mơ? Hoặc là thư ký của Đại lão bản nhầm lẫn? Cầm lấy điện thoại, gọi trở lại công ty, nàng phải hỏi rõ ràng.
"Alo". Một giọng nữ tao nhã, mềm mại nhẹ nhàng lại lộ ra vẻ chín chắn, lại có một hương vị đặc sắc của riêng mình, mị lực.
Đại lão bản! Trái tim Kỷ An "lộp bộp" nhảy lên một chút, như thế nào mà Đại lão bản lại đích thân nghe điện thoại? "Alo, Tiêu tổng, ta là Kỷ An".
"Nga, Kỷ An a, ngươi chuẩn bị một chút, mười giờ đến công ty, theo ta đi thành phố S công tác". Tiêu Đại lão bản vừa nói xong cũng không chờ Kỷ An phản ứng liền cúp điện thoại.
"Tiêu tổng!" Kỷ An vừa mới mở miệng kêu, thì phát hiện điện thoại đã cúp, nàng nhìn điện thoại chằm chằm, có chút buồn bực, con người thời đại này đều là như vậy sao a, người nào gọi điện thoại cho nàng cũng không cho nàng cơ hội để nói chuyện! Tức giận quăng điện thoại xuống giường, đi qua đi lại vài bước trong phòng, thật là khó chịu, nàng có trêu chọc ai đâu chứ? Đầu đã đau, bao tử cũng đau theo. Nhưng mà nàng có thể không đi công tác sao? Đáp án là không thể! Chán nản đứng lên, thu thập một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, sau đó gọi điện thoại báo cho mẹ biết. "Alo, mẹ, ta là An An, ta phải đi công tác với lão bản".
"Cùng lão bản đi công tác sao? Chuyện tốt a, điều này cho thấy lão bản ngươi coi trọng ngươi, An An a, ngươi nên cố gắng phấn đấu a, phải làm cho mẹ nở mày nở mặt, ngàn vạn lần đừng làm cho ta mất thể diện, phải đi theo học tập lão bản của ngươi a. Ta còn có chuyện gấp phải đi làm ở đây, không nói nữa". Sau đó người mẹ vĩ đại của nàng liền cúp máy.
Kỷ An bĩu môi, có chút ủy khuất. Nàng cảm thấy mình là đứa nhỏ được cưng chiều nhưng lại là người con mà không ai muốn có. Yên lặng thu thập mọi thứ thật tốt, sau đó kéo hành lý ra khỏi cửa đi tới công ty. Đi vào văn phòng bộ phận Kinh Doanh, chỉ thấy đồng nghiệp dùng một loại ánh mắt ghen ghét, khó chịu nhìn về phía nàng, thỉnh thoảng lại có người nói vài ba câu chanh chua đối với nàng. Ngồi chưa đến mười phút, thư kí đặc biệt của Đại lão bản đã gọi điện thoại đến kêu nàng đi ra ngoài, đi theo phía sau Đại lão bản cùng thư ký, lảo đảo đi vào khu đỗ xe của nhà máy sản xuất. Đại lão bản lạnh lùng tự hào đi đầu, hương thơm nhàn nhạt trên người, mặc một bộ váy phóng khoáng tự nhiên, giày cao gót dường như làm bằng thủy tinh, duyên dáng yêu kiều giống như hoa ở Hoa Thanh Trì, như gốc cây kì ba thủy tinh, kiên cường lãnh đạm, một mình một thế giới. Đẹp, đẹp từ đầu cho đến chân; lạnh lùng, lạnh từ trong ra ngoài. Kỷ An kéo vali hành lý đi theo phía sau Đại lão bản, nàng cảm thấy điểm tốt duy nhất của Đại lão bản là giữa trời tháng bảy nóng thế này không cần máy điều hòa cũng không cảm thấy thấy nóng, Đại lão bản chính là một cái máy điều hòa không khí tự nhiên.
Bãi đỗ xe của nhà máy sản xuất, có một chiếc Cadillac cùng hai chiếc Audi đang đậu. Biểu ca La Thánh Minh tiên sinh của nàng cùng với bốn nam nhân cao lớn ngạo mạn đứng chờ ở đó, vừa thấy Đại lão bản đi qua, lập tức cung kính đứng chào. Xem hình dáng của bốn nam nhân kia, không muốn nghĩ là bảo tiêu cũng khó. La Thánh Minh thay Đại lão bản mở cửa chiếc xe Cadillac ra, Đại lão bản khẽ gật đầu, liền chui vào trong xe. Thư ký cũng mở một cái cửa xe khác tiến vào trong chiếc Cadillac. La Thánh Minh đóng cửa xe, lúc này mới quay đầu lại, lôi kéo Kỷ An cùng một bảo tiêu khác đi vào trong chiếc Audi, còn ba bảo tiêu kia cũng chui vào chiếc Audi còn lại. La Thánh Minh và Kỷ An ngồi ở hàng ghế phía sau, hắn quay đầu qua nhìn Kỷ An, dặn dò nói, "Lần này cùng Đại lão bản đi công tác, bản thân phải có chút nổi bật, đừng có tỉnh tỉnh mê mê đó". Nhìn thấy mái tóc Kỷ An có chút lộn xộn, lại thay nàng vén vén mái tóc nói, "Cả nhà dì Bối đều ở thành phố S---" nói mới một nửa câu thì thấy khuôn mặt đen lại của Kỷ An, nhất thời dừng lại, khẽ thở dài nói, "An An, chuyện gì thì cũng xảy ra nhiều năm như vậy rồi, còn canh cánh trong lòng làm gì!" Sau đó thoáng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Kỷ An, La Thánh Minh liền nhanh chóng khoát khoát ống tay áo, "Rồi rồi rồi, bà cô nhỏ, ta không nói nữa được chưa?" Sau đó hắn chuyển sang đề tài khác, "Mang theo bao nhiêu tiền trong người? Có mang chi phiếu hay không?"
Kỷ An mở ví tiền của mình ra, lấy tiền lương ra xem, tiền mặt chỉ còn có hai trăm đồng cùng với một ít tiền lẻ, cộng lại cũng không vượt qua ba trăm. La Thánh Minh tức giận xém chút nữa là muốn nổ tung. "Ra khỏi cửa cũng phải chuẩn bị một chút tiền mặt để phòng trường hợp khẩn cấp, lỡ như tìm không ra chỗ rút tiền bằng thẻ thì ngươi làm sao đây?" Sau đó lập tức lấy ví tiền của mình ra, chỉ để lại cho mình ba trăm, tất cả phần tiền còn lại đều nhét vào trong ví tiền của Kỷ An, "Cầm, tự đếm lại một chút, đi công tác về phải trả lại cho ta, ta còn phải tiết kiệm tiền cưới vợ".
Kỷ An không phục, khẽ khinh một tiếng, "Ngươi coi ta là người ngu ngốc như vậy sao?" Nếu như không phải sáng sớm nay mới nhận được thông báo đi công tác, thì trên người nàng chỉ có khoảng ba trăm đồng tiền mặt sao? Hơn nữa thành phố S lại lớn như vậy, còn sợ rút không được tiền sao?
La Thánh Minh trừng mắt liếc Kỷ An một cái, khẩu khí hòa hoãn, hạ giọng, tới gần trước mặt Kỷ An, "An An a, lần này đi công tác ngươi nhất định phải thật sự cẩn thận ngàn vạn lần. Căn cứ vào quan sát của ta, Đại lão bản gần đây rất khó chịu".
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ?" Kỷ An trừng La Thánh Minh, chưa từng gặp nam nhân nào bà tám như vậy.
La Thánh Minh gần như nổi nóng, nghiến răng nghiến lợi kêu lên, "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sự khó chịu của nàng là do ngươi trêu chọc mà ra sao?" Nếu Đại lão bản cùng với quản lý phòng PMC không đính hôn, hắn sẽ hoài nghi Đại lão bản có ý tiếp cận, hoài nghi Đại lão bản đối với biểu muội của hắn có ý tứ gì đó. Còn về phần mị lực của biểu muội hắn là người biết rõ nhất, rất nhiều người thầm mến nàng, ngưỡng mộ nàng, chẳng qua do tính tình nàng quá xấu xa, nên không ai dám theo đuổi. Cho dù là thỉnh thoảng có một hai người có lá gan lớn tiếp cận nàng đi chăng nữa, thì đều bị Kỷ An đem đi đông lạnh thành băng rồi đày tới Nam Cực Bắc Cực. Bao nhiêu năm nay đi theo Đại lão bản, cho nên tính tình của Đại lão bản hắn cũng có hiểu chút chút, Đại lão bản là người không dễ dàng nổi giận hay thay đổi sắc mặt, nhưng mà Đại lão bản mỗi lần nghe nhắc tới Kỷ An, vẻ mặt đó, chậc chậc, lập tức lạnh lùng còn hơn tượng đá. Hắn đoán là tính tình xấu xa của Kỷ An đã làm mất lòng Đại lão bản, nhưng bản thân Kỷ An lại có một loại mị lực độc đáo làm cho Đại lão bản luyến tiếc dùng một cước đá nàng văng ra xa. La Thánh Minh khẳng định nắm chắc sự việc này đến bảy tám phần, mà lần này Kỷ An đi công tác cùng Đại lão bản chắc chắn sẽ bị Đại lão bản chỉnh đốn và dạy dỗ.
Kỷ An hừ lạnh một tiếng, thật sự kiêu ngạo, "Bộ ta sợ nàng hay sao?" Tưởng tượng đến việc gần đây bị Đại lão bản làm cho trở nên chật vật như vậy, nàng cũng tức giận một bụng. Bất quá nàng chỉ làm biếng không thèm so đo mà thôi.
La Thánh Minh rụt cổ lại, cọp mẹ nhỏ vừa muốn phát uy. Ai, hắn trong lòng cũng hiểu rõ được, con cọp mẹ nhỏ nhắn này bình thường cứ giả bộ là mèo ngoan nhưng thực chất vẫn là cọp mẹ, có răng sẽ cắn người a.
Kỷ An nhắm mắt lại, ngồi ở trên xe nghỉ ngơi. Đêm qua say rượu, cho đến bây giờ toàn thân vẫn còn cảm giác hỗn loạn không thoải mái, cả người như trôi bồng bềnh làm đầu cũng đau. Nàng mơ hồ nhớ rõ hình như mình ngày hôm qua có nhảy múa ở quán bar, cho nên đã làm cho cổ tay lại bị thương rồi, cổ tay đau ê ẩm tới mức muốn nhấc lên cũng không nổi.
Tới sân bay, Kỷ An cùng Đại lão bản đi làm thủ tục đăng ký, sau đó lên máy bay. Vận may thật không có, cùng Đại lão bản ngồi một chỗ, thảm hại hơn là nàng còn bị say máy bay. Lên máy bay, lấy ra cái bịt mắt, bị mắt lại, thắt dây an toàn sau đó liền ngủ, mãi cho đến khi máy bay đáp xuống mới bị thư ký của Đại lão bản đánh thức, sau đó mơ mơ màng màng đi theo đội ngũ nhân viên qua tay nhiều người, bị người ta đưa vào một cái khách sạn bốn sao. Vì sao chỉ là bốn sao mà không phải năm sao chứ? Bởi vì Đại lão bản định cư ở thành phố S lâu dài, người ta ở đây đều có nhà ở, không cần phải ở khách sạn. Không chỉ có Đại lão bản không ở, mà thư ký cùng bảo tiêu của Đại lão bản cũng không ở, người ta đều là người của thành phố S, chỉ có nàng - Kỷ An, từ thành phố khác tới.
Đại lão bản nhìn thấy tinh thần ủ rũ của nàng, cảm thấy trong lòng thật thoải mái nên đã cho nàng nửa ngày, để nàng ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, nàng giống như cái đuôi theo sau Đại lão bản đi khắp nơi, đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong những việc lặt vặt của Đại lão bản, người ta bàn chuyện làm ăn hay này nọ v.v... cũng không cần đến nàng, chỉ thuần túy muốn kéo nàng đi xem cảnh tượng náo nhiệt, mà nàng không có trách nhiệm gì khi Đại lão bản bàn chuyện làm ăn với người khác, trong lúc không làm gì thì ngồi thất thần, nếu mà cảm thấy nhàm chán, thì học hỏi những kỹ năng đàm phán của Đại lão bản. Nàng phát hiện ra một chuyện vô cùng kì diệu, Đại lão bản trong lúc bàn chuyện làm ăn giống như là biến thành người khác, núi băng lạnh nhạt ngay lập tức biến thành Siêu Saiyan (Truyện Songoku & 7 viên ngọc rồng), sức nóng tỏa ra bốn phía, tinh thần mạnh mẽ, mị lực trong lúc làm việc tăng lên mười phần.
Đi theo Đại lão bản một thời gian, có thể nhìn thấy đủ loại người khác nhau, nàng cũng gián tiếp hiểu được bối cảnh lớn lên của Đại lão bản. Công ty nàng đang làm việc trước kia là công ty con của một tập đoàn lớn, hiện tại còn lên chiến lược hợp tác làm ăn với nhau. Lúc mà Lão thái gia qua đời, đã đem công ty con này giao cho Đại lão bản. Đại lão bản một bên tiếp nhận công ty con, bên kia còn nhậm chức Phó tổng giám đốc của tập đoàn lớn, mà Tổng giám đốc của tập đoàn chính là ca ca của Đại lão bản Tiêu Ngôn Thành, còn trên đó nữa là phụ thân của Đại lão bản, đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, hiện đang ở nước ngoài ung dung tự tại. Về phần được phân chia của Đại lão bản ở tập đoàn có bao nhiêu lớn thì Kỷ An không rõ lắm, cũng chẳng có tâm tình đi tìm hiểu, nhưng cũng loáng thoáng nghe được có chi nhánh ở trong nước, nước ngoài tuy khác nhau về qui mô, nhưng phần phân chia công ty cho Đại lão bản là lớn nhất.
Bất quá, đối với quan hệ của người bên trong tập đoàn lớn, Kỷ An chỉ cảm thấy phức tạp. Tập đoàn lớn này là doanh nghiệp gia đình, phụ thân của Đại lão bản, bác, ca ca, tỷ tỷ, muội muội đều có cổ phần và chức vị trong đó. Kỷ An cũng nhìn thấy vài lần, liếc mắt nhìn lại một cái, cảm thấy mấy người đó không có chút lương thiện. Nàng cũng chẳng có tâm tư đi nịnh bợ, thầm nghĩ đến khi nào mình mới được về nhà. Nhưng rốt cuộc khi nào mới được về nàng cũng không biết, Đại lão bản không nói, nàng cũng không dám hỏi khi nào mình được trở về, Đại lão bản muốn để nàng đi thì tự nhiên sẽ thả người. Mỗi ngày theo Đại lão bản chạy đi khắp nơi, vội vội vàng vàng nhưng cũng không nằm trong phạm vi công việc của nàng, điều này làm cho nàng đối với ý đồ của Đại lão bản hết sức nghi hoặc.
Như bây giờ đây, hôm nay Đại lão bản đưa nàng tới một câu lạc bộ cao cấp. Nàng theo Đại lão bản đi vào, chỉ thấy mấy nữ nhân tuổi tác cũng gần bằng với Đại lão bản ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy Đại lão bản tới, lập tức ngoắc ngoắc nàng lại. Trong đó có một tỷ tỷ nhìn rất được chạy tới ôm Đại lão bản một cái thật nhiệt tình, sau đó liền cười mắng yêu, "Ngươi nữ nhân chết tiệt này, mất tích nửa tháng cuối cùng cũng chịu ló mặt ra a".
Đại lão bản cười, cãi lại, "Đâu có vội gì đâu chứ?" Ngồi xuống, nếm một chút đồ uống, hướng vị trí bên cạnh chỉ cho Kỷ An, bảo nàng ngồi xuống.
"Di, Phong Phong, tiểu gia hỏa này là ai a? Như thế nào mà bộ dáng cùng với cô gái của Bối Nhi rất giống nhau nha?" Tỷ tỷ xinh đẹp có mái tóc uốn xoăn vẻ mặt vui vẻ nhìn Kỷ An đánh giá, còn chạy tới gần, chìa tay nựng mặt Kỷ An, bị Kỷ An né tránh. Nữ nhân có mái tóc xoăn này quay đầu nhìn lại một nữ nhân xinh đẹp khác mặc một bộ âu phục màu đen rất tàn khốc nói, "Dương Dương, ngươi nhìn xem, nàng rất giống tiểu tử kia của Bối Nhi đúng không?"
Nữ nhân lãnh khốc kia lười biếng ngồi ở sô pha, chẳng có chút hình tượng nào mà đem chân gác lên trên bàn trà, nhưng mà cũng lười biếng mở mắt lên nhìn, "Ân" một tiếng, "Cũng có vài phần tương tự, nhưng mà khí chất lạnh lùng hơn một chút, hơn nữa tuổi cũng lớn hơn một chút".
Nữ nhân bên này nói một câu chọc cười người bên cạnh, "Làm ơn đi, ảnh chụp cô gái kia của Bối Nhi kia cũng là mười năm trước rồi".
Kỷ An trong lòng có chút không vui, nàng cảm thấy mình là con tinh tinh trong vườn bách thú, để cho mấy người này đến khoa tay múa chân chỉ trỏ.
Nữ nhân có mái tóc xoăn dường như rất hứng thú với Kỷ An, xem xét nàng, sau đó cười tủm tỉm nói, "Tiểu tử kia, nói cho tỷ tỷ biết ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm cái gì? Vẫn còn đi học hay đi làm rồi?"
Nàng tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi, làm cái gì, còn đi học hay đã đi làm thì có liên quan gì tới nàng ta hay không? Kỷ An khẽ khinh, nhưng cũng lười phản ứng.
"A Quân, đừng làm phiền nàng". Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng nhếch miệng nói, "Nàng là trợ lý của ta!". Dứt lời, mắt nhìn xung quanh một vòng, "Bối Nhi đâu? Còn chưa đến sao?"
"Đang kẹt xe trên đường, chắc là sẽ đến trễ". Một nữ nhân ngồi đối diện với Kỷ An nhẹ giọng nói. Mặc dù nàng không giống như nữ nhân tóc xoăn kia chạy tới trước mặt Kỷ An, nhưng thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt nhìn Kỷ An đánh giá, trong mắt thể hiện sự nghi hoặc.
Kỷ An cũng chẳng thèm bận tâm chú ý, vùi đầu ngồi ở chỗ đó, bày ra bộ dáng làm như không thấy gì, tai điếc cũng không nghe được.
Tiêu Ngân Phong đưa mắt nhìn Kỷ An, hỏi A Quân, " Cô gái nhỏ của Bối Nhi? Là người trong ảnh chụp kia?" Nàng còn mơ hồ trong lòng Tô Bối Nhi vẫn còn chứa một người, ở trong người luôn cất giấu ảnh chụp của người đó, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không liên lạc. Bất quá, chuyện của Tô Bối Nhi và người nọ là chuyện trước đây, Tô Bối Nhi rất ít nói, bà tám A Quân dù đã nhiều lần chất vấn tra hỏi cũng không tìm ra được nguyên nhân. Có một lần A Quân cướp được ví tiền của Tô Bối Nhi, ở bên trong phát hiện ra có ảnh chụp chung của hai người con gái. Nhưng mà lúc đó nàng không có ở đây, nên không có diễm phúc được nhìn thấy tấm hình đó.
"Ân", A Quân đáp lời. Thấy Kỷ An không có phản ứng, cũng quay lại chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Ngân Phong, lôi kéo Tiêu Ngân Phong tra hỏi, "Phong Phong, nghe nói ngươi đem vị hôn phu đi làm trâu làm ngựa quản lý công ty phải không a?" Sau đó bĩu môi, "A Tuấn thật là đáng thương nha".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top