6. Thời điểm tiến hành cầu hôn

6. Nam phụ lại từ chối lời cầu hôn của chồng nữa rồi

Động tác giãy dụa của Cảnh Siêu trong nháy mắt dừng lại.

Có đôi khi phản ứng không tiếng động chính là câu trả lời tốt nhất, người nhạy cảm như Quân Tử Phi, trong nháy mắt sắc mặt Cảnh Siêu đột nhiên biến đổi kia hắn liền hiểu hết thảy. Hóa ra người vợ bé nhỏ của hắn cũng thực sự sống lại như hắn.

Khẳng định điểm này, ý muốn phủ nhận của Cảnh Siêu liền trở nên vô lực.

"Anh đang nói gì vậy?" Cảnh Siêu chậm ba giây mới phát huy kỹ năng diễn xuất: "Cái gì mà từ năm năm sau trở về, tôi có chút không hiểu?"

"Không, em nghe hiểu." Quân Phi chém đinh chặt sắt.

Cảnh Siêu ngước mắt lên, chống lại sự kiên định trong đáy mắt Quân Tử Phi, cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã bại lộ hết thảy.

Tuy rằng cực kỳ không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được.

Lực đạo trên đùi cậu nhẹ xuống, cúi đầu, thấp giọng nói: "Anh buông tôi ra trước, tôi như vậy có chút lạnh."

Lúc ngâm suối nước nóng mọi người đều mặc đồ bơi, nói cách khác Cảnh Siêu và Quân Tử Phi hiện tại đều chỉ mặc một cái quần bơi bên người, Quân Tử Phi ngâm mình trong suối nước nóng, Cảnh Siêu lại ngồi trên bờ, bị lạnh là việc khó tránh khỏi.

Quân Tử Phi nghĩ đến tiểu sinh mệnh trong bụng Cảnh Siêu hiện giờ có thể đang thai nghén, lực nắm ở tay buông lỏng, Cảnh Siêu nhân cơ hội rút chân về, xoay người muốn chạy ra ngoài.

Nhưng Quân Tử Phi lại nhanh hơn cậu một bước.

Chỉ nghe một trận tiếng nước "soạt soạt", Quân Tử Phi chợt đứng dậy từ trong nước, ôm eo Cảnh Siêu liền dễ dàng đem cậu vớt trở về trong ngực, ôm cậu một lần nữa ngâm trở lại nước suối nóng.

Cảnh Siêu bị ép ngồi trên đùi Quân Tử Phi, cả người cứng ngắc như tảng đá.

Bàn tay Quân Tử Phi dán lên lưng Cảnh Siêu, có thể cảm giác được phản ứng của đối phương, không khỏi ở đáy lòng không tiếng động thở dài.

Vợ hắn quả nhiên vẫn bài xích hắn.

Quân Tử Phi biết, kiếp trước Cảnh Siêu là bởi vì mang thai mới bị ép gả cho hắn, tuy rằng sau khi kết hôn sinh hoạt tương kính như tân nhưng Quân Tử Phi chưa bao giờ dám vượt qua, năm năm qua vẫn đè nén tình cảm của mình, sợ đường đột vợ. Nhưng mặc dù vậy, sau khi sống lại Quân Tử Phi vẫn không nỡ buông tay, thậm chí hy vọng xa vời kiếp này có thể bảo vệ Cảnh Siêu cùng con của bọn họ, không được để tiếc nuối kiếp trước tái diễn.

Hiện tại xem ra con đường theo đuổi vợ là nhiệm vụ nặng nề mà xa xôi.

"Anh... anh buông tôi ra." Cảnh Siêu lấy mu bàn tay chống lên ngực Quân Tử Phi, khẩn trương đến lắp bắp.

Nhiệt độ dưới mông là nhiệt độ cơ thể vô cùng bình thường, lại làm cho cả người cậu có chút tê dại, thân thể Cảnh Siêu căng thẳng, cơ hồ muốn khắc chế không được xúc động trong lòng. Nói ra có chút buồn cười, mặc dù hạ quyết tâm không có liên quan đến Quân Tử Phi nữa nhưng đối mặt với sự đụng chạm của hắn, Cảnh Siêu vẫn hoàn toàn không cách nào kiềm chế.

Quân Tử Phi chỉ coi như Cảnh Siêu bài xích mình, thấy vậy thần sắc có chút ảm đạm, lại nghe theo lời đỡ Cảnh Siêu ngồi xuống sang một bên.

Cảnh Siêu vội vàng di chuyển vị trí về phía bên cạnh kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Trong lòng Quân Tử Phi cười khổ, nhưng vẫn mặt dày cọ qua.

Cảnh Siêu đã lui vào một góc, lui đến mức không thể lui được nữa, cũng may Quân Tử Phi cũng không quá đáng, để lại cho hai người một cái khoảng cách đủ để giao tiếp.

"Anh... bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?" Bầu không khí yên tĩnh khiến Cảnh Siêu cảm thấy khó chịu, cậu chủ động mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

Quân Tử Phi khẽ cười nói: "Từ lúc em lấy được vai diễn từ tay Hạ Sưởng."

Cảnh Siêu nghe vậy sửng sốt, chợt nghĩ đến vai diễn này vẫn do Quân Tử Việt đề cử tới, nhất thời hiểu rõ, kiếp trước cậu vô cùng suy sụp, tuyệt đối không thể thành công lấy được vai diễn.

Không nghĩ tới bị rò rỉ ở chỗ Quân Tử Việt, người này lắm miệng, chuyện gì cũng nói với Quân Tử Phi .

Cảnh Siêu ở trong lòng mắng hắn một trận.

"Cho nên, em dự định khi nào cùng tôi đi đăng ký kết hôn?"

Quân Tử Phi vừa dứt lời, liền chọc tới ánh mắt hoảng sợ của Cảnh Siêu.

Nụ cười của Quân Tử Phi không thay đổi, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cậu.

Một lúc lâu sau, Cảnh Siêu mới bình tĩnh lại, quay mặt đi nói: "Lần này em không có ý định kết hôn với anh."

Câu trả lời này nằm trong dự đoán, Quân Tử Phi không có phản ứng gì nhiều, chỉ nói: "Chẳng lẽ em muốn con của chúng ta sinh ra trong một gia đình cha mẹ đơn thân sao?" Hắn thăm dò nắm lấy bàn tay đang buông xuống bên cạnh của Cảnh Siêu: "Em yên tâm, kiếp này tôi sẽ bảo vệ em và con thật tốt, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa."

Quả nhiên vẫn là vì đứa con.

"Quân đại ca, anh hẳn là hiểu rõ tôi là trọng sinh trở về." Cảnh Siêu giật giật khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót: "Cho nên ngày tôi sống lại trở về đã uống thuốc sau chuyện đó rồi."

Vẻ mặt Quân Tử Phi cứng đờ.

"Cho nên..." Cảnh Siêu nhắm mắt lại: "Chỉ sợ là sẽ không có đứa bé của chúng ta."

Cảm giác được lực nắm tay mình tăng lên, Cảnh Siêu cũng thập phần không đành lòng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, thuốc cũng đã uống, đã không còn cách nào hối hận.

"Em thích nó như vậy sao?"

Hồi lâu, một đạo thanh âm không nghe rõ cảm xúc vang lên bên cạnh cậu.

Cảnh Siêu khó hiểu ngẩng đầu, lại bị tơ máu trong đáy mắt Quân Tử Phi dọa hoảng sợ, kinh ngạc nói: "Thích ai?"

"Tử Việt." Giọng nói Quân Tử Phi cứng ngắc: "Em và nó cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn là thanh mai trúc mã, thầm sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường, là lỗi của tôi, là tôi hoành đao đoạt ái rồi."

Cảnh Siêu há to miệng, trong lúc nhất thời lại không biết trả lời như thế nào.

Đầu óc Quân Tử Phi cũng có vấn đề sao? Lại trở thành Hàn Thư Lê thứ hai? Giữa cậu và Quân Tử Việt đến tột cùng biểu hiện ra nửa điểm mập mờ nào mà làm cho tình địch cùng chồng đều cảm thấy bọn họ có mờ ám?!

Nếu không phải người trước mặt chính là nam thần của cậu, Cảnh Siêu đều hận không thể đánh nát đầu chó của đối phương!

Nhưng chính vài giây khiếp sợ này, Cảnh Siêu đã bỏ lỡ cơ hội phủ nhận, bởi vì nhân vật chính trong đề tài của hai người bọn họ cực kỳ không đúng lúc mà xuất hiện.

"Tiểu Siêu, ô anh, sao anh lại tới đây vậy?" Quân Tử Việt hồn nhiên không cảm thấy mình quấy nhiễu một trận khói thuốc súng giữa anh trai và chị dâu, còn cười tủm tỉm hỏi: "Chân Tiểu Siêu hẳn là không đau nữa rồi đi, anh, hai người cùng nhau ra ngoài chơi đi, ở trong phòng chẳng có gì hay ho cả."

Quân Tử Phi lập tức ném hai thanh nhãn đao qua.

Quân Tử Việt: "..."

Tại sao lại hung dữ với hắn nữa vậy? Hắn đã làm gì sai... Chờ đã, không phải hắn làm gián đoạn chuyện tốt của anh trai hắn đi?

Tầm mắt Quân Tử Việt đảo qua hai tay đang nắm chặt của hai người, nhất thời hận không thể cho mình hai cái đấm, nhìn xem hắn đã làm cái gì rồi này!

"Ha ha, hình như em đến không đúng lúc?" Quân Tử Việt cười gượng hai tiếng ý đồ làm chút vãn hồi.

Nhưng Cảnh Siêu không cho hắn cơ hội này, tránh thoát bàn tay của Quân Tử Phi, trực tiếp đứng dậy: "Không có, vừa lúc tôi ngâm cũng kha khá rồi, hai anh em các cậu tiếp tục đi, tôi về phòng nghỉ ngơi một lát."

Nói xong cũng không cho hai người thời gian cự tuyệt, khập khiễng đi ra ngoài.

Ở trước mặt em trai, Quân Tử Phi không thể động tay động chân, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Cảnh Siêu biến mất ở ngoài cửa, sau đó... Tiếp tục nhìn chằm chằm vào em trai mình.

Quân Tử Việt: "(⊃。•́‿•̀。)⊃!" Hắn thật sự không phải cố ý mà...

____

Cảnh Siêu cứ luôn ở trong phòng đến giờ cơm chiều.

Mắt thấy thời gian vừa tầm, Cảnh Siêu gửi wechat cho Quân Tử Việt, sau khi xác định được địa điểm ăn cơm liền ra ngoài.

Khi đến nhà hàng, những người khác đã ngồi vào bàn.

Hai nhóm người cùng nhau ngồi quanh bàn tròn lớn, là người đến muộn nhất, Cảnh Siêu không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn vị trí giữa Quân Tử Phi và một người bạn cùng lớp với Quân Tử Việt, cậu muốn cho Quân Tử Việt ngồi ở bên kia chỗ Quân Tử Phi.

Quân Tử Việt làm bộ như không nhìn thấy đi bên kia ngồi.

Haiz, vì cuộc sống tính phúc sau này của anh trai hắn, ngay cả bạn bè cũng bán đi, hắn quả thực chính là em trai tốt quốc dân mà.

Cảnh Siêu thấy trừng mắt không có hiệu quả, đành phải thở phì phì nghẹn trở về.

Ước chừng là bị những lời lúc trước làm tổn thương lòng tự trọng, tuy rằng ngồi ở bên cạnh nhưng Quân Tử Phi từ sau khi Cảnh Siêu xuất hiện vẫn không mở miệng, làm cho Cảnh Siêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại không hiểu sao lại có chút mất mát.

Nhân viên sau khi đến đông đủ liền đem thực đơn gọi đồ ăn ra, mười bốn người, mỗi người gọi một loại mình thích, gọi được kha khá là có thể đem một cái bàn trải đầy.

Chờ đồ ăn lên, mọi người nhao nhao động đũa.

Cảnh Siêu vừa cầm đũa lên, liền nhìn thấy một miếng thịt bò được gắp vào trong bát của mình.

Cảnh Siêu sửng sốt, ngay sau đó, trong bát lại có thêm một miếng măng non.

Đũa từ bên phải vươn tới, mà ngồi bên phải cậu lại chính là Quân Tử Phi, Cảnh Siêu khó hiểu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thần sắc hắn như thường, lại gắp một đũa rau xanh tới.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Cảnh Siêu vẻ mặt ngây thơ, cậu theo bản năng muốn cự tuyệt Quân Tử Phi, nhưng lại không thể ở trước mặt nhiều người như vậy bỏ thức ăn trong chén ra ngoài đành phải im lặng cúi đầu, đem đồ đạc trong chén ra ăn hết.

Tốt xấu gì cũng là món cậu thích ăn.

Quân Tử Phi thấy thế ánh mắt rốt cục cũng nhu hòa xuống.

Không biết hành động của hắn đã khiến mấy người bạn đồng hành cùng hắn sửng sốt sửng sốt —— Đại ma vương lãnh huyết từ khi nào sẽ săn sóc người đấy? Thân phận của cậu nhóc này xem ra không đơn giản à nha!

Trong đó phản ứng lớn nhất chính là Vệ Tắc Vân, hắn cơ hồ là trắng trợn nhìn chằm chằm Cảnh Siêu.

Ước chừng ánh mắt của hắn quá mức lộ liễu, khi ăn Cảnh Siêu luôn cảm thấy da đầu có chút tê dại, vừa ngẩng đầu, liền cùng Vệ Tắc Vân mắt đối mắt.

Ai ngờ Vệ Tắc Vân trong nháy mắt đối với cậu, lại lập tức dời tầm mắt, cực kỳ muốn che đậy.

??? Cảnh Siêu không hiểu ra làm sao.

Kiếp trước cậu có nghe qua về vài người bạn của Quân Tử Phi nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua, như thế nào hiện tại thoạt nhìn hình như cũng không bình thường?

Cảnh Siêu đang nghi hoặc, một con tôm lớn đã bóc xong lại bỏ vào trong chén của cậu.

"..."

Cảnh Siêu dở khóc dở cười chọc chọc tôm, bất đắc dĩ lại gần về phía bên phải chỗ Quân Tử Phi.

Quân Tử Phi lập tức tri kỷ dựa vào.

"Anh tự mình ăn đi, đừng gắp thức ăn cho tôi nữa." Cảnh Siêu tận lực làm cho giọng nói của mình có vẻ lạnh lùng: "Anh như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm."

Quân Tử Phi bình tĩnh nói: "Hiểu lầm cái gì?"

Cảnh Siêu nói: "Hiểu lầm chúng ta có quan hệ."

"Chẳng lẽ chúng ta không quan hệ sao?" Quân Tử Phi thản nhiên hỏi ngược lại: "Em làm vợ tôi năm năm, về sau còn có thể làm thêm năm mươi năm nữa, thậm chí lâu hơn, vĩnh viễn không có khả năng không quan hệ."

Trái tim Cảnh Siêu run lên, vành tai trong nháy mắt liền đỏ lên.

Cậu cơ hồ là hoảng sợ ngồi trở về vị trí cũ, liều mạng cúi đầu, nhét thịt tôm vào miệng, tâm phiền ý loạn nhai nuốt.

Đến tột cùng Quân Tử Phi có ý gì? Giữa bọn họ hiện tại đã không có con, cũng không có tờ hôn ước, Quân Tử Phi cần gì phải đối xử với cậu như vậy, hơn nữa những lời này sẽ làm cho cậu hiểu lầm.

Càng đáng giận chính là, cậu cư nhiên đáng xấu hổ động tâm.

Cảnh Siêu không có vị nhai đồ ăn, không ngờ lần tương tác nhẹ này của bọn họ đã ở trước mặt mọi người đóng gói kết luận—— giữa hai người này tuyệt đối không đơn giản! Hỏi Quân Tử Phi chắc chắn không hỏi ra rồi, hay là đợi lát nữa liền đi bức cung em trai Tiểu Quân một chút vậy.

Quân Tử Việt đang gặm đầu tôm, bất ngờ không kịp đề phòng có một trận hàn ý đánh úp khiến cậu cắn phập vào đầu lưỡi.

Rượu qua ba vòng, Cảnh Siêu bị Quân Tử Phi đút no, lúc trước vì bình phục tâm tình, cậu rót không ít nước trái cây, lúc này chỉ cảm thấy bụng trướng lên, hơi cảm thấy tiểu gấp.

"Tôi đi toilet một chút." Cảnh Siêu cũng không biết vì cái gì, theo bản năng liền cùng Quân Tử Phi báo cáo một chút, nói xong liền có chút hối hận.

Mà khi cậu nhìn thấy biểu tình của Quân Tử Phi, nhất thời càng thêm hối hận: "Anh không được đi theo."

Trên mặt Quân Tử Phi nhất thời hiện lên vẻ tiếc nuối.

Cảnh Siêu: "..."

Cảnh Siêu đầu váng mắt hoa đứng dậy, cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật sự là quá huyền huyễn.

Đầu tiên Quân Tử Phi vạch trần chuyện cậu trùng sinh, sau đó lại đối với cậu săn sóc chu đáo, nam thần kiếp trước căn bản không phải như vậy! Nam thần kiêm người chồng trong trí nhớ của cậu rõ ràng hẳn là tổng tài lãnh khốc nghiêm túc nói cười.

Ôm tâm sự, Cảnh Siêu muốn la ó cũng la ó không hết.

Lúc rửa tay ra khỏi cửa, còn thiếu chút nữa đụng phải người khác.

"Xin lỗi." Cú hoảng sợ này cuối cùng cũng khiến Cảnh Siêu bừng tỉnh không ít, ngước mắt lên mới phát hiện người đỡ lấy mình là người nam nhân trên bàn cơm vẫn nhìn chằm chằm mình, cậu nhớ rõ hình như người này tên là Vệ Tắc Vân.

"Xin chào, tôi tên là Vệ Tắc Vân, là bạn từ bé của Quân Tử Phi." Vệ Tắc Vân buông tay ra, từ trong túi lấy điện thoại di động ra: "Nếu không ngại, em có thể kết bạn wechat với tôi không?"

Cảnh Siêu: ???

"Cậu đừng có mà mơ!"

Kèm theo một câu cảnh cáo tức giận kia, Vệ Tắc Vân chỉ cảm thấy chỗ cong đầu gối bị người dùng sức đẩy một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Cảnh Siêu.

Cảnh Siêu nhìn vẻ mặt giận dữ của Quân Tử Phi liền yên lặng lui về phía sau hai bước.

Nhưng Quân Tử Phi lại như làm như không thấy, trực tiếp tiến lên, đứng bên cạnh Cảnh Siêu, giống như tuyên thệ chủ quyền mà ôm bả vai cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top