5. Thời điểm tiến hành cầu hôn
5. Nam phụ bị chồng nhận ra mình trùng sinh rồi
Cảnh Siêu có một loại xúc động quay đầu muốn bỏ đi.
Nhưng cậu mới lui về phía sau nửa bước, sau lưng liền đụng phải một người.
Cảnh Siêu theo bản năng nói một tiếng xin lỗi, quay đầu lại đã bị người nọ liếc mắt một cái. Mà sau khi thấy rõ bộ dạng của người nọ, Cảnh Siêu cũng không khỏi bị căng thẳng một chút.
Người bị cậu đụng phải tên là Ngô Hoán, là con trai duy nhất của Ngô gia, cùng tuổi với Quân Tử Phi.
Ngô Hoán thật ra là sinh viên khoa đạo diễn, yêu Hàn Thư Lê ngay từ cái nhìn đầu tiên, mê luyến sâu đậm, câu lạc bộ sân khấu cũng là vì y nên hắn mới gia nhập.
Kiếp trước người giúp Hàn Thư Lê đối phó Cảnh Siêu cũng có phần của hắn.
Tuy rằng không biết vì sao chuyến đi suối nước nóng lần này không có bóng dáng Hàn Thư Lê nhưng Ngô Hoán với tư cách là một vị phó xã trưởng khác của xã đoàn, quan hệ với Quân Tử Việt coi như không tệ liền cùng nhau tới.
Nhìn nhau là ghét, Cảnh Siêu và Ngô Hoán không hẹn mà cùng đi về hai hướng.
Mà Quân Tử Phi phía bên kia cũng chú ý tới bọn họ, một thanh niên thoạt nhìn hai mươi bảy mười tám tuổi vẫy vẫy tay với bọn họ, cao giọng hô: "Tử Việt, nơi này!"
Quân Tử Việt lấy tươi cười đáp lại, sau đó nghiêng đầu với Cảnh Siêu: "Đi thôi."
Cảnh Siêu lại không nhúc nhích, có chút xấu hổ nói: "Anh trai cậu sao lại ở đây?"
Ánh mắt Quân Tử Việt lóe lên nhưng Cảnh Siêu bởi vì lực chú ý mà không phát hiện ra: "Thật ngại quá tôi quên mất, vậy cậu muốn trở về sao? Nhưng tất cả đều đã đến rồi."
"Bây giờ quay lại thì trông ra gì chứ...." Cảnh Siêu lại liếc trộm về phía Quân Tử Phi một cái, bất ngờ cùng hắn trạm mắt nhau, cuống quít thu hồi ánh mắt, đẩy Quân Tử Việt về phía trước mình: "Mọi người đi phía trước đi, tôi đi cuối cùng là được rồi."
Quân Tử Việt cười ngầu hai cái, đi về phía bên kia.
Không biết có phải ảo giác hay không, Cảnh Siêu luôn cảm thấy ánh mắt Quân Tử Phi luôn rơi vào trên người mình, làm cho sống lưng cậu phát lạnh.
Cảnh Siêu kiên trì đi về phía trước.
Cửa chính của sơn trang suối nước nóng ở dưới chân núi, khách sạn thì ở trên đỉnh núi, xe không thể đi lên được, từ bãi đỗ xe đi ra có một con đường bậc thang đá thẳng lên đỉnh núi, chẳng qua phải đi lên trong chốc lát.
Hai bên giới thiệu ngắn gọn một chút rồi bắt đầu leo núi.
Là Lân Tử, Cảnh Siêu cùng bốn Lân Tử và một nữ sinh khác nhận được đãi ngộ tương tự, đi ở giữa đội ngũ.
Cảnh Siêu vốn tưởng rằng với tính cách của Quân Tử Phi sẽ dẫn đầu đi trước, lại không ngờ đối phương chủ động đi cuối khiến cho cậu suốt một đường đi như gai nhọn ở sau lưng, cả người không được tự nhiên.
Haiz, đã nói là phải rời xa Quân Tử Phi thì sao chứ? Sớm biết như vậy cậu sẽ không đến.
Tâm tình Cảnh Siêu có chút sa sút.
Hậu quả của việc không yên lòng chính là lơ đãng, Cảnh Siêu không chú ý tới bậc thềm dưới chân thiếu chút chỗ, vẫn dựa theo thói quen cũ bước lên kết quả bước hụt, cả người loạng choạng ngã xuống.
Tuy rằng bên cạnh là đất bùn nhưng lần này nếu cứ như vậy ngã xuống, khẳng định không tránh khỏi bị bầm tím chân tay.
Cảnh Siêu vội vàng ôm lấy đầu, bảo vệ bộ vị yếu ớt nhất.
Nhưng sự đau đớn trong suy nghĩ vẫn chưa truyền đến, Cảnh Siêu cảm giác được mình đổ vào một cái ôm đáng tin cậy, hơi thở quen thuộc chợt chui vào khoang mũi.
Trong nháy mắt Cảnh Siêu liền nhận ra người đỡ lấy mình là ai liền cuống quít đẩy người ra.
Ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy Quân Tử Phi đang nhíu mày nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Thanh niên lúc trước chào hỏi, cũng chính là Vệ Tắc Vân cùng Quân Tử Việt từ phía trước chạy xuống: "Ngã bị thương rồi sao?"
"Không có không có, chỉ là không bước vững." Cảnh Siêu vừa nói, vừa không dấu vết bám vào cánh tay còn vịn lên thắt lưng mình.
Vệ Tắc Vân lần đầu tiên nhìn thấy mặt Cảnh Siêu ở cự ly gần, không khỏi ngẩn ra.
Quân Tử Phi trở tay bắt lấy cổ tay Cảnh Siêu, bỗng nhiên quỳ một gối xuống.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn đến ngây người.
Quân Tử Phi lại không để ý gì, kéo Cảnh Siêu cũng khiếp sợ xuống, ngồi trên chân mình đứng lên.
"Anh, anh muốn làm gì!" Cảnh Siêu mặt đỏ lên giãy dụa.
"Đừng lộn xộn." Quân Tử Phi nói một câu khiến Cảnh Siêu im lặng: "Em bị trẹo chân rồi."
"Không có, tôi không bị..."
Nhưng động tác kế tiếp của Quân Tử Phi lại khiến Cảnh Siêu lại không còn lời nào để nói.
Hắn dùng một tay xắn quần jean chân trái của Cảnh Siêu lên lộ ra mắt cá chân đã có chút sưng đỏ, vừa nhìn đã biết liền không giống như không bị thương.
"Có đau không?" Quân Tử Phi ở vị trí sưng đỏ ấn nhẹ.
Cảnh Siêu cảm giác được nhiệt độ từ mắt cá chân truyền đến, hai gò má càng lúc càng nóng lên, ngay cả nói cũng nói không nên lời chỉ lắc đầu.
"Hẳn là không tính là nghiêm trọng, nhưng tốt nhất không nên đi lại." Vệ Tắc Vân dẫn đầu phản ứng lại, mạnh mẽ đem ánh mắt ra khỏi mặt Cảnh Siêu, nhìn về phía Quân Tử Việt: "Cậu ấy là bạn học của cậu, cậu đến cõng cậu ấy một lát đi."
"Không cần." Quân Tử Phi đỡ Cảnh Siêu đứng lên, không chút do dự kéo người ra sau lưng mình, nửa ngồi xổm xuống nói: "Tôi cõng."
"Anh..." Quân Tử Việt có chút không đồng ý.
Tuy rằng giữa Tiểu Siêu và anh trai hắn từng có một đêm đặc thù, nhưng trước mắt Tiểu Siêu còn chưa tiếp nhận anh trai hắn, như vậy có thể quá không tôn trọng lựa chọn của Tiểu Siêu hay không?
Quân Tử Phi tai không nghe thấy, hai tay hướng về phía sau, đặt lên đầu gối Cảnh Siêu.
Cảnh Siêu nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt, trong đầu không ngừng hiện ra ngày đêm của kiếp trước, cuối cùng không thể địch lại chút khát vọng nhỏ trong lòng, cúi người nằm sấp lên.
Quân Tử Việt: "Được rồi."
Đợi hai người đi ra một chút khoảng cách, Vệ Tắc Vân liền tiến đến bên cạnh Quân Tử Việt nhỏ giọng hỏi: "Đó là bạn trai nhỏ của anh trai cậu à?"
"Đừng nói bậy." Nghĩ đến lời cảnh cáo của Quân Tử Phi, Quân Tử Việt thẳng thừng phủ nhận: "Cảnh Siêu là bạn từ nhỏ của tôi, đến nhà tôi chơi không ít lần, anh tôi chỉ là thích giúp đỡ người khác thôi."
Vệ Tắc Vân bĩu môi nói: "Vậy sao tôi không nhìn ra?"
Hắn quen biết Quân Tử Phi hơn hai mươi năm, ngoại trừ tính lãnh huyết đại ma vương ra thì tìm không ra tính từ thứ hai cho hắn nữa.
"Cậu nói anh bạn nhỏ kia họ Cảnh là cậu quen từ nhỏ, vậy cậu biết cha mẹ cậu ta là ai không?" Đi chưa được hai bước, Vệ Tắc Vân lại nhịn không được hỏi: "Cha mẹ cậu ta trông như thế nào, bao nhiêu tuổi?"
Quân Tử Việt lườm hắn một cái nói: "Cậu không bị làm sao đấy chứ?"
Vệ Tắc Vân thúc giục: "Hỏi thì cậu cứ nói đi."
Nhìn thấy ánh mắt truy vấn của hắn, trong lòng Quân Tử Việt nhất thời dâng lên tiếng chuông báo động lớn: "Cậu đừng có nói cho tôi biết là cậu nhìn trúng bạn tôi đấy!"
"Nói bậy cái gì đấy." Vệ Tắc Vân tức giận nói: "Tôi cũng không thích loại như nhóc kia."
Quân Tử Việt vẫn lo lắng hỏi: "Vậy cậu thích loại nào?"
Vệ Tắc Vân ném ánh mắt quyến rũ về phía hắn: "Thích kiểu loại hình này của cậu đấy."
Quân Tử Việt: "..."
Quân Tử Việt nói: "Tôi nói còn không được sao, làm phiền cậu đừng khiến tôi nổi da gà nữa."
Vệ Tắc Vân vội vàng nói: "Mau nói đi!"
Quân Tử Việt cảm thấy mình trúng kế, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ đành nói: "Tiểu Siêu không nói chuyện người trong nhà như thế nào, tôi và cậu ta mới quen biết, chỉ biết cậu ấy là gia đình tái hôn, cha dượng mở một công ty nhỏ, mẹ đẻ ở công ty hỗ trợ, còn có một anh trai kế cùng tuổi với cậu ấy, hiện tại đang học cùng lớp."
Vệ Tắc Vân nói: "Vậy còn cha ruột của cậu ấy thì sao?"
Quân Tử Việt lắc đầu nói: "Không biết, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng nhắc tới, hình như cậu ấy theo họ mẹ. Tôi nghi ngờ cậu ấy mất cha khi còn nhỏ hoặc là là con riêng của mẹ cậu ta."
Vệ Tắc Vân nghe vậy xoa cằm lâm vào trầm tư.
Quân Tử Việt kỳ quái nhìn hắn hai lần, kêu hai tiếng sau đó không nhận được đáp lại cũng không quản hắn nữa.
Hai phần ba đường núi sau đó Quân Tử Phi không nói một tiếng mà cõng Cảnh Siêu lên.
Cảnh Siêu sớm đã biết thể lực Quân Tử Phi tốt, từ chuyện giường chiếu có thể thấy được, lại không nghĩ tới đối phương cõng một người leo núi cư nhiên còn có thể làm được mặt không đổi sắc, chỉ hô hấp dồn dập một chút, ra chút mồ hôi.
Đến đại sảnh, Cảnh Siêu liền vỗ vỗ bả vai Quân Tử Phi bảo hắn thả mình xuống, không dám tham luyến ôn nhu của đối phương nữa.
Không ngờ chân vừa chạm xuống đất liền cảm thấy một trận đau đớn thấu xương.
Cảnh Siêu nhịn không được rít lên một tiếng.
Quân Tử Phi vội vàng đỡ lấy thắt lưng cậu thân thiết nói: "Rất đau sao?"
Cảnh Siêu cắn răng lắc đầu.
Kỳ thật vừa rồi trên đường cậu liền cảm giác được mắt cá chân có chút trướng đau, không làm gì cả, ai biết giẫm lên mặt đất cư nhiên lại đau như vậy.
"Hay là đi tắm suối nước nóng trước đi." Quân Tử Việt thấy thế đề nghị, suối nước nóng đối với bong gân có hiệu quả trị liệu.
Không ai phản đối.
Leo hơn hai mươi phút, những người khác cũng đều có chút nóng, mọi người thương lượng trước tiên vào phòng cất hành lý, sau đó cùng nhau đi ngâm suối nước nóng, chờ nghỉ ngơi đủ rồi mới ăn cơm tối.
Chỉ là đến lúc nhận phòng, xuất hiện một chút vấn đề nhỏ.
Lúc Quân Tử Việt đặt phòng, không có lo lắng đến số lượng Lân Tử trong đội ngũ, trực tiếp đặt bốn gian. Mà bây giờ mặc dù không phải là mùa cao điểm nhưng ngoại trừ phòng đặt trước ra, các phòng khác cư nhiên cũng đều đầy khách, không có cách nào để trống một gian cho họ nữa.
Chuyến đi này ngoại trừ Quân Tử Phi ra đối diện còn có ba nam hai nữ. Mà trong tám người bên bọn họ, cộng thêm Cảnh Siêu là có ba Lân Tử cùng năm nam nhân. Vấn đề phân phối phòng đột nhiên rơi vào bế tắc.
"Nếu không như vậy đi, tôi cùng Tiểu Siêu ở cùng nhau." Một câu nói của Quân Tử Việt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong đó ánh mắt Quân Tử Phi càng thêm sắc bén, đem sau lưng Quân Tử Việt xuyên cho tất cả đều là lỗ thủng.
Quân Tử Việt kiên trì nói: "Tôi và cậu ấy quan hệ thân nhất nha, hơn nữa lấy nhân phẩm của tôi, cùng Tiểu Siêu ở chung một gian phòng là an toàn nhất." Nói xong, ở góc độ Cảnh Siêu nhìn không thấy, điên cuồng nháy mắt với anh trai hắn, cũng không biết anh trai hắn có thể hiểu được hay không.
Không biết có phải nhãn sắc có hiệu quả hay không, Quân Tử Phi bỗng nhiên mở miệng kết luận: "Cứ như vậy đi, tất cả mọi người đều mệt rồi có lẽ ăn cơm tối xong liền có người trả phòng."
Quân Tử Việt liên tục gật đầu phụ họa.
Những người khác tất nhiên sẽ không phản đối, ngược lại Cảnh Siêu có chút xấu hổ.
Tuy rằng cậu cùng Quân Tử Việt thân nhau, nhưng rốt cuộc có giới tính chắn ngang ở đó, chưa bao giờ qua đêm cùng nhau. Nếu thật sự lại nói tiếp, cậu còn là chị dâu của Quân Tử Việt, chị dâu em chồng ở chung một phòng, chuyện này cũng chỉ có Quân Tử Việt có thể nghĩ ra được.
Quân Tử Việt bị ánh mắt của anh trai cùng lũ bạn bè hai lần giáp công, có nỗi khổ tâm mà không thể nói.
Hắn không phải vì hai người bọn họ sao!
Sau khi đem hành lý xách tay đặt ở phòng khách, Quân Tử Việt liền đỡ Cảnh Siêu đến suối nước nóng.
Sơn trang suối nước nóng ngoại trừ suối nước nóng ngoài trời ra, còn có phòng riêng trong phòng, Cảnh Siêu cùng nhóm bạn nhỏ trong xã đoàn đi phòng trước, sau khi ngâm thân thể ấm áp, có người đề nghị đi hồ nước nóng ngoài trời chơi, những người khác nhao nhao tán thành.
Mắt cá chân Cảnh Siêu sau khi ngâm suối nước nóng vẫn có chút đau nên không cùng bọn họ đi ra ngoài.
Quân Tử Việt có chút lo lắng để Cảnh Siêu một mình ở trong phòng, vốn định lưu lại bồi cậu, kết quả bị Cảnh Siêu nói hai ba câu liền đuổi ra ngoài.
Đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Cảnh Siêu.
Cảnh Siêu dựa vào vách đá, thân thể hơi trượt xuống, đem cả người đều ngâm xuống dưới nước, chỉ để lại nửa khuôn mặt nổi lên mặt nước.
Đã lâu lắm rồi, cậu chưa bao giờ tận hưởng sự yên tĩnh này.
Cảnh Siêu thở ra một hơi, không cẩn thận thổi ra một loạt bong bóng dưới nước.
Cảnh Siêu ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua cửa, thấy không có ai tiến vào, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chơi đùa ngoi lên hụp xuống. Cậu lại ở trong nước thổi bong bóng một lát, chờ chân không đau như trước nữa, thậm chí còn đem cả người lặn xuống nước bơi tự do.
Tuổi của cậu vốn không lớn, kiếp trước còn đang học đại học liền kết hôn lại mất con, lúc tự sát cũng chỉ có hai mươi lăm tuổi, nếu thật sự muốn nói, thậm chí còn không có nội tâm lớn như Quân Tử Phi bây giờ, tâm tính thiếu niên vẫn còn là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà ngay khi Cảnh Siêu tự giải trí vui vẻ, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Dưới chân Cảnh Siêu trượt xuống, thiếu chút nữa sặc nước, cậu vội vàng đỡ lấy vách đá gần đó, đưa lưng về phía cửa, như không có việc gì mà ngồi xuống.
Tiếng bước chân phía sau dần dần tiến lịa gần, sau đó bước xuống nước, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cảnh Siêu cho là bạn học quay lại, thuận miệng nói: "Sao đột nhiên trở về rồi? Sợ tôi cô đơn tịch mịch nên đến với tôi sao?"
Cậu thề rằng cậu chỉ có thói quen cùng bạn cùng lớp trêu chọc hai câu thôi.
Nhưng đối phương lại không có bất kỳ đáp lại, Cảnh Siêu đợi một lát, cảm thấy có chút không thích hợp liền nghiêng đầu nhìn qua.
Vừa liếc mắt một cái khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa trượt xuống nước.
Cảnh Siêu theo bản năng che ngực, liên tục lui về phía sau: "Sao anh lại ở đây??"
Người ngồi bên cạnh cậu rõ ràng là Quân Tử Phi.
Chỉ thấy Quân Tử Phi bình tĩnh nói: "Sợ em ở một mình tịch mịch, đến với em thôi."
Cảnh Siêu: "..."
Quân Tư Phi nói: "Đừng che nữa, ngực em cũng chẳng có gì đặc biệt."
"..." Cảnh Siêu cười gượng hai tiếng, buông tay xuống, thân thể lại không tự chủ được mà leo lên bờ, ngồi bên cạnh hồ nói: "Bạn... bạn học của tôi đều ở bên ngoài, tôi đi tìm bọn họ đây."
Vừa nói, cậu vừa lui về phía sau chuẩn bị đứng dậy.
Sau đó bất ngờ không kịp đề phòng bị Quân Tử Phi nắm chặt mắt cá chân.
Ngón chân Cảnh Siêu trong nháy mắt quắp lại, đỏ mặt, ý đồ co rụt chân lại: "Anh làm gì vậy!"
Quân Tử Phi cũng không buông tay, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt: "Tiểu Siêu, tôi có một vấn đề muốn hỏi em."
Cảnh Siêu hoàn toàn không ý thức được Quân Tử Phi đối với xưng hô của mình có cái gì không đúng, một bên co chân, một bên nhìn vào ánh mắt hắn nghi hoặc.
"Có phải em cũng trở về từ năm năm trước không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top