Hanahaki
Sau sân khấu song sinh hoa, Tưởng Vân trở về nhà ở Thường Châu để hồi phục sức khỏe và chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, ngoài những sân khấu thường ngày ở Thượng Hải, Vương Hiểu Giai còn đang chuẩn bị thiết kế sân khấu cho chuyến lưu diễn đối tác tốt nhất sắp tới. Thân thể Tưởng Vân cần phải cân nhắc nên không thể chọn những vũ đạo mạnh. Đột nhiên dạo gần đây Vương Hiểu Giai bị ho dữ dội, đến bệnh viện thì bác sĩ bảo là không bị gì nhưng cũng phải để ý đến cổ họng uống thêm nhiều nước và ít sử dụng cổ họng với tần suất lớn.
Sau khi chọn bài Vương Hiểu Giai bàn bạc với Tưởng Vân, sau khi chị đồng ý cô liền nhờ lão sư biên đạo. Khi nhận được vũ đạo cô gọi video với Tưởng Vân để chị xem trước sau khi trở lại cùng nhau tập luyện.
" Sao em ho nhiều vậy? Em đã đi khám chưa?" Tưởng Vân nghe Vương Hiểu Giai ở đầu dây bên kia ho khan, cau mày hỏi.
" Em đi rồi, bác sĩ nói không sao cả. Chỉ là tại em đã sử dụng cổ họng của mình với tần suất lớn, uống nhiều nước và hạn chế lại là được. Sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi của chúng ta." nhìn người bên kia nhíu mày, cô còn tưởng Tưởng Vân là sợ ảnh hưởng đến sân khấu.
" Ai lo lắng chuyện này! Quên đi, em nghĩ ngơi sớm đi." Nhìn Vương Hiểu Giai vội vàng giải thích, Tưởng Vân nhất thời tâm tình không tốt, người này quá ngốc, hừ!
Vương Hiểu Giai ngơ ngác nhìn màng hình tối đen, không hiểu sao Tưởng Vân lại tức giận, đột nhiên trong bụng dâng lên một cơn buồn nôn, Vương Hiểu Giai vội vàng đi vào phòng tắm, nôn khan ra cánh hoa trắng " Cái gì đây? Không phải là mình vừa nôn ra cánh hoa đó chứ ?" Vương Hiểu Giai sững sờ nhìn mấy cánh hoa trong bồn rửa mặt, trong lòng nghĩ xem có phải hôm nay đã ăn thức ăn gì có cánh hoa hay không, nhưng là không có ah những cánh hoa này là sao đây?
" Thiên Thảo, chị làm sao vậy ?" Vừa vào cửa đã thấy Vương Hiểu Giai cúi đầu, hai tay chống lên bồn rửa mặt, liền tò mò nhìn đến: "Là hanahaki ? Chị vừa nôn ra cánh hoa phải không?" Vẻ mặt của Kỳ Tĩnh rất ngạc nhiên, vì đã nhìn thấy trên mạng nên vừa nhìn liền nghĩ ngay đến đây là hội chứng "Nôn cánh hoa" còn gọi là "Hanahaki".
" A! Hanahaki là cái gì ?" Vương Hiểu Giai bị thanh âm của Kỳ Tĩnh đánh thức, quay đầu về phía Kỳ Tĩnh hỏi. Là vì cô thật sự không biết cái gọi là "Hanahaki" là gì,còn chưa từng nghe qua.
" Hanahaki, đó là một hội chứng của căn bệnh đơn phương, là một căn bệnh hai chiều, phải cần có người mình yêu hôn thì mới tốt lên không thì sẽ chết dần vì căn bệnh, thật không ngờ được thấy tận mắt." Kỳ Tĩnh nhảy múa, giải thích cho Vương Hiểu Giai.
" Thế nên, hội chứng nôn ra hoa này là do chị đã đem lòng yêu một người, cần phải có người đó hôn thì mới tốt lên?" Vương Hiểu Giai chỉ cảm thấy phẫn nộ khi cô nghe về căn bệnh này. Làm sao mà có một căn bệnh như vậy được chứ !
" Đúng, đúng....mà khoan! Chị đã phải lòng ai ? Cái bệnh này sẽ giết chết chị, chị mau đi tìm người đó đi." Kỳ Tĩnh đột nhiên hoàn hồn, đây không phải là chuyện đùa.
Vương Hiểu Giai vò đầu bứt tai, còn có thể là ai? Từ lúc vào đoàn tới bây giờ cô chưa từng thích ai khác ngoài người đó. "Được rồi, đừng lo lắng, chị sẽ tự mình tìm hiểu." Cô xoay người Kỳ Tĩnh vỗ nhẹ lên đầu rồi đẩy ra ngoài cửa.
" Này! Chị sắp chết rồi. Mau đi tìm người đó." Kỳ Tĩnh yên lặng nhìn cánh cửa đóng chặt, cô em gái này là đang lo lắng cho chị gái.
" Mình có thể làm gì đây? Không thể trực tiếp đến gặp Vân Vân mà đòi chị ấy hôn." Vương Hiểu Giai ngây người nhìn trần nhà "Quên đi, đợi đến khi chị ấy quay lại."
-----------------------
" Vương Hiểu Giai, em làm sao lại ho nhiều như vậy ?" Trong giờ giải lao Tưởng Vân ngồi xếp bằng trên sàn nhà nhìn Vương Hiểu Giai ho khan, sắc mặt trở nên phờ phạc rất nhiều. Trái tim của Tưởng Vân đau nhói, chị vất vả sớm hồi phục để trở lại cùng em tập luyện, vậy mà giờ em lại trở thành như thế này, vì quá lo lắng nên những lời quan tâm hỏi han khi thốt ra lại biến thành những lời phàn nàn .
" Chị xem, sắp xong rồi." Vương Hiểu Giai súc tích nói, vì sợ nếu nói thêm vài câu nữa sẽ ho ra cánh hoa trước mặt Tưởng Vân mất, hết sức kìm nén cơn ngứa trong cổ họng.
"Xong rồi, em có việc em đi trước."
"Hả ?" Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai vội vàng rời đi, trong lòng bối rối.
-----------------------
" Vương Hiểu Giai, em thật sự không sao chứ?" Nhìn gương mặt gầy gò hơn của Vương Hiểu Giai trên chuyến tào cao tốc đến Vũ Hán, Tưởng Vân nhíu mày hỏi.
" Em không sao."
" Em nên đến bệnh viện khám một lần nữa."
"Hảo." Nhìn thấy Tưởng Vân lo lắng, dù biết có đến bệnh viện cũng vô ích nhưng cô vẫn đồng ý.
Về đến khách sạn Vương Hiểu Giai không kìm chế được cơn ngứa ở cổ họng đi thẳng đến phòng tắm, có một tràng nôn mửa, Tưởng Vân vội vàng bỏ hành lý xuống, chạy vào phòng tắm.
" Vương Hiểu Giai, em...." Nhìn vào bồn rửa mặt những cánh hoa vừa được nôn ra vẫn còn ở đó "Em bị cái này đã bao lâu rồi? Em đang thích ai? Tại sao không tìm người đó bày tỏ ?" Nhìn Vương Hiểu Giai đang im lặng thu dọn, ánh mắt Tưởng Vân dần mờ đi.
" Đã hơn nữa tháng, không biết phải mở lời như nào." Vương Hiểu Giai lúng túng, lén quan sát phản ứng của Tưởng Vân, cố gắng nhìn ra nét gì đó trên khuôn mặt.
" Cứ trực tiếp mà nói, em còn phải nghĩ cái gì." Tưởng Vân tức chết, lúc này còn lo nghĩ cái gì tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
" Được rồi, em sẽ nghĩ lại, đừng lo lắng cho em." Vương Hiểu Giai muốn nói cho chị biết người cô thích chính là chị, nhưng cuối cùng cô lại chọn không nói. "Đi dạo một vòng, rồi cùng ăn cơm đi." Nhìn Tưởng Vân đang lo lắng muốn nói gì đó, nên Vương Hiểu Giai đột ngột chuyển chủ đề, Tưởng Vân chỉ có thể bất lực im lặng.
" Vân tỷ Thiên Thảo, hai người hát Dạ Điệp ?" Dương Băng Di nghe thấy âm thanh của Dạ Điệp liền chạy tới, cả người dựa vào mép sân khấu, nhếch mép cười gian xảo.
" Làm gì vậy ! Quay lại tự mình cũng diễn tập đi." Vương Hiểu Giai đến trước mặt bóp chặt gò má của Dương Băng Di " Thủy tử ca đừng quá tò mò."
" Vương Hiểu Giai, em không phải là con nít, chị đừng có mà véo mặt em nữa." Dương Băng Di lấy tay Vương Hiểu Giai ra, xoa xoa má của mình.
Tưởng Vân trầm ngâm quan sát sự tương tác của hai người, "Vậy Dương Băng Di là người mà em thích? Dương Băng Di có vẻ cũng thích em, tại sao không nói ra?"
" Vân Vân em đi vệ sinh một lát." Vương Hiểu Giai vẫy tay nói, cắt ngay dòng suy nghĩ của Tưởng Vân.
Nhìn Vương Hiểu Giai đi khỏi, sau đó lại nhìn Dương Băng Di trên khán đài.
" Dương Băng Di, em có thích Vương Hiểu Giai không?"
"Ả?...thích" Dương Băng Di ấp úng đáp, cả người như bị khí chất cao lãnh của Tưởng Vân làm cho hoảng sợ "Chị này bị gì vậy? Tự nhiên đến hỏi cô có thích hay không, đồng đội nhiều năm như vậy đương nhiên là có thích rồi."
"Nếu thích...em có thể hôn Vương Hiểu Giai được không ?" Sau khi Tưởng Vân nhận được câu trả lời như ý muốn, chị không biết mình nên cảm kích vì Vương Hiểu Giai được cứu hay là buồn vì không còn hy vọng.
" Vân tỷ, chị bị sốt sao? Có muốn đến bệnh viện không?" Dương Băng Di bị yêu cầu đột ngột này làm cho bối rối, có thể thấy Vương Hiểu Giai là thích Tưởng Vân, còn Tưởng Vân lại có ấn tượng rất tốt về Vương Hiểu Giai.
" Chị không sao, em có biết về chuyện nôn ra hoa không ?" Tưởng Vân đang nhìn Dương Băng Di đang có vẻ khó tin, giải thích một chút " Vương Hiểu Giai gần đây hay ho, hôm qua chị mới để ý thấy em ấy nôn ra hoa."
"A cái này, mới nãy em có nói đến ho của chị ấy tại sao lâu như vậy chưa khỏi. Không đúng! Vậy thì phải là chị hôn chị ấy, sao lại là em." Dương Băng Di đột nhiên tỉnh táo lại, tại sao mình phải hôn? Vương Hiểu Giai không có thích mình, khoan đã, chị gái này lại đi cho rằng Vương Hiểu Giai thích mình, Dương Băng Di ngẩng đầu nhìn Tưởng Vân, đây là một hiểu lầm lớn.
" Vân tỷ, thích Thiên Thảo của em là thích giữa bạn bè, Vương Thiên Thảo là thích chị không phải em."
" Em nói Vương Hiểu Giai thích chị? Nhưng em ấy rõ ràng không có nói. Em chắc chắn là em ấy thích chị chứ?" Tưởng Vân cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Dương Băng Di.
" Em chắc chắn là chị ấy thích chị." Dương Băng Di cũng không né tránh, rất kiên định nhìn Tưởng Vân.
" Hả, hai người đang làm gì vậy?" Vương Hiểu Giai không biết gì từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy hai người bọn họ đang ở khoảng cách rất gần nhìn như sắp hôn nhau đến nơi. Đưa tay kéo Tưởng Vân về phía mình mở ra khoảng cách giữa hai người.
" Vân tỷ, chị tự giải quyết đi, em đi trước." Nhìn gương mặt đầy mùi giấm chua của Vương Hiểu Giai, Dương Băng Di quyết định rời đi ngay lập tức thay vì đứng đây ăn bát cẩu lương này.
" Tiếp tục diễn tập." Tưởng Vân không có ý định cùng Vương Hiểu Giai giải thích.
"Ò." Vương Hiểu Giai mím môi không vui.
---------------------------
Cuối cùng Vương Hiểu Giai đã thực sự được Tưởng Vân hôn trên sân khấu, có chút sửng sốt. "Không phải nói là chỉ diễn thôi sao? Tại sao chị ấy lại hôn thật rồi? Chị ấy cũng thích mình à?" Vương Hiểu Giai mím môi, coi như sự chịu đựng gần một tháng nay cũng đáng đi, nếu không phải đang ở trên sân khấu, cô đã cười thành tiếng rồi.
" Lần sau không được phép trốn nữa, Vương Hiểu Giai có biết không ?" Tưởng Vân tựa cằm vào vai, ôm lấy Vương Hiểu Giai thì thầm: "Chị thích em."
" Ừ, em cũng thích chị." Vương Hiểu Giai ôm eo Tưởng Vân, mỉm cười ngại ngùng.
Điều hạnh phúc nhất trên đời là khi người mình thích cũng thích mình, tình cảm phải đến từ hai phía thì mới bền lâu.
.
.
.
#ftcy_☁️🌱
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top